Lừa Tình
-
Chương 1
Tác giả: Len Rối
Cô vùi đầu vào trong chăn khi mặt trời chiếu những tia nắng đầu tiên. Một bàn tay lập tức luồn vào trong áo ngủ, nắn bóp nơi mềm mại của cô.
“Ưm” Cô nhẹ trở mình, đôi tay nhỏ bé lập tức bắt lấy cánh tay hư hỏng đang làm loạn kia.
“Triệt! Tối qua em mệt chết rồi! Anh tha cho em đi!"
Mộ Vân Triệt bật cười, khẽ cắn vành tai của cô, lời nói đầy ám muội:
“Tha? Làm sao tha? Tiếng rên rỉ của em ngọt ngào như vậy, cơ thể mềm mại như vậy, chỗ đó lại mút chặt anh không thả ra. Em bảo anh làm sao tha cho em?”
“Anh… hạ lưu!” Cô đỏ mặt, nhỏ giọng mắng
“Anh còn có thể hạ lưu hơn đấy.”
Anh lập tức đè lên người La Lệ, bắt đầu một cuộc tiến công mới. Trong phòng, cảnh xuân dạt dào.
Và kết quả của việc “vận động buổi sáng” là: Cô bị trễ giờ làm.
“Đều tại anh! Cái người này, anh rốt cuộc trúng phải xuân dược hay ăn nhầm nhung hươu vậy hả?”
“Hửm? Anh còn cần xuân dược?”
“Triệt! Em sai rồi! Anh nhanh lái xe đi đi!”
Cô là thư kí của Mộ Vân Triệt. Anh đối xử với cô tốt vô cùng. Một tháng trước, anh tỏ tình với cô, thế là hai người ở chung. La Lệ nhìn Mộ Vân Triệt, ánh mắt có tia không nỡ, lướt qua rất nhanh khiến chính cô cũng không thể nắm bắt.
Hai người cùng đi vào công ty, cười cười nói nói không xem ai ra gì cả. Mà ai dám nói gì chứ? Sếp tổng sủng bạn gái lên tận trời là chuyện mà mọi người đều biết. Hơn nữa, La Lệ rất nhu thuận và hiền lành, các nhân viên đều rất thích cô.
“Tổng giám đốc! Sáng nay lúc 8h anh có cuộc họp với nhà thiết kế Leo. 9h30p gặp Tổng giám đốc Vân thị. 12h có hẹn ăn trưa với công ty chi nhánh ở Pháp…”
“Được!” Anh đáp gọn.
Trong công việc, anh rất nghiêm túc, không hề đùa giỡn.
“La Lệ! Sắp tới sẽ diễn ra cuộc bán đấu giá của Nguyên lão, tổ chức ba năm một lần, em nhớ chứ?”
“Nhớ! Sao vậy anh?” La Lệ khẽ giật mình.
“Em biết Hoằng Lâm không?”
“Không ạ!” Lòng bàn tay La Lệ đầy mồ hôi. Anh ấy hỏi mấy cái này làm gì?
“Cậu ta là đối thủ nặng kí nhất của anh. Cậu ta đối đầu với anh từ bé đến lớn. Lần này, có thể cậu ta sẽ cài gián điệp vào công ty ăn cắp mức đấu giá của chúng ta. Anh muốn em chú ý những người xung quanh.”
“Được ạ!” La Lệ mỉm cười đầy tự tin. Rồi cô dựa vào lòng anh “Anh! Tối nay bạn em mời em đi dự sinh nhật của cô ấy, em…”
“Được rồi! Em cứ đi mua quần áo đi. Anh sẽ thanh toán.”
“Moa~ Triệt! Em yêu anh chết mất!”
“Anh cũng yêu em.”
Buối tối, La Lệ ăn mặc nóng bỏng đi vào một quán bar, nào còn vẻ điềm đạm đáng yêu khi ở bên cạnh Mộ Vân Triệt chứ? Cô đi thẳng vào phòng VIP, sau đó cởi hết quần áo ra, dán lên người của người đàn ông đang ngồi trên sofa.
“Lâm! Em tới rồi!”
Người được gọi là Lâm đó cũng chính là Hoằng Lâm. Anh cười quyến rũ, bàn tay lập tức dò vào u cốc của cô.
“Chậc chậc! Bảo bối! Em thực hư hỏng! Anh còn chưa làm gì mà em đã ướt rồi sao?”
“Lâm! Chỉ cần nghĩ tới anh, cả người em đều nóng lên, có thể không chảy nước ra để giải nhiệt sao?” La Lệ dùng giọng nói kiều mị dụ dỗ bên tai Hoằng Lâm.
Hoằng Lâm cười to, đặt La Lệ dưới thân sau đó ra lệnh:
“Hầu hạ anh!”
La Lệ không chần chờ, lập tức nhét cự long của Hoằng Lâm vào miệng, đôi môi đỏ mọng liếm từng tấc của vật thô to kia quả là hình ảnh kích thích thị giác đến tận cùng. Một lúc sau, Hoằng Lâm bắn toàn bộ vào miệng của La Lệ, cô chẳng những không nhổ ra, hơn nữa còn ngoan ngoãn nuốt xuống sạch sẽ. Hoằng Lâm không chịu được nữa, lập tức đè La Lệ xuống . Khi anh đâm vào, cả hai cùng phát ra tiếng rên thỏa mãn.
“A…Ưm… Lâm, anh thật lớn, tuyệt quá. Mau! Dùng sức đâm em!”
“Tiểu dâm phụ! Mộ Vân Triệt không cho em ăn no sao?”
“Chỉ có anh mới làm em thỏa mãn. A… Mạnh lên chút nữa. AA”
La Lệ càng rên rỉ càng dâm đãng, cô lên cao trào hai lần, Hoằng Lâm mới bắn ra ngoài.
“Lâm! Anh làm em rất vui.”
“Em đừng quên nhiệm vụ của mình là được. Tiểu dâm phụ, em sẽ không động tâm chứ?”
“Không có! Lâm, em chỉ yêu một mình anh. Anh đừng lo, ngày mai em sẽ ăn cắp giá thầu của công ty Hoàng Kim, nhất định để cho Mộ Vân Triệt thua đến không ngóc đầu lên được. Bất quá, sao anh không để em trộm cơ mật công ty? Như vậy có thể làm cho Mộ Vân Triệt thân bại danh liệt.”
“Em không hiểu! Anh muốn nhìn cậu ta từ từ suy sụp, từ từ bị anh rút cạn máu. Cảm giác ấy thật sung sướng vô cùng.”
Hoằng Lâm không biết, sau này anh vì câu nói này mà hối hận thật lâu.
Hôm nay là ngày đấu thầu, Mộ Vân Triệt anh khí ngời ngời đi vào hội trường, lập tức thu được ánh mắt hâm mộ lẫn ghen ghét. Cũng phải thôi, anh trẻ như vậy đã làm tổng giám đốc, lại còn là của một công ty lớn gần như có thể thâu tóm mọi việc. Làm sao có thể không gây sự chú ý? La Lệ hôm nay không đi cùng anh, cô bảo cảm thấy không khỏe, anh đành để cô ở nhà. Nhưng cái người mà anh nghĩ đáng ra nên ở nhà kia lại đang thu thập đồ đạc, gấp rút đi ra nước ngoài. Điện thoại của La Lệ vang lên, cô ta sợ toát mồ hôi, cũng may, là mẹ gọi.
“A lô mẹ à, chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đi ra nước ngoài.”
“Mẹ chuẩn bị xong rồi. Nhưng Lệ Lệ, chúng ta phải bỏ Tâm Di ở lại thật sao? Mẹ sợ nó không sống nổi.”
“Mang theo con ngốc đó? Rốt cuộc mẹ nghĩ gì vậy? Nếu chúng ta bị tóm con có thể sẽ phải ngồi tù đó. Mẹ coi trọng đứa không có máu mủ với mẹ hay đứa con gái ruột của mẹ?”
“Này… Được rồi! Mẹ ra sân bay chờ con.”
La Lệ tức giận cúp máy, cô làm sao lại có người mẹ thiện lương đến mức ngu ngốc như vậy chứ? La Tâm Di là em gái của cô. Bất quá, cô và cô ta không có quan hệ gì. Cô là con riêng của mẹ. Mẹ mang cô theo khi tái giá với cha của Tâm Di. Cô hận Tâm Di, cô ta rõ ràng khi sinh ra đã bị ngốc, vì cái gì mọi hào quang lại luôn tập trung vào người của cô ta? Chính vì vậy, cho dù là Tâm Di thích gì, cô cũng giành lấy cho bằng được. Kể từ khi cha Tâm Di qua đời, nhưng chỉ để lại tài sản cho mình Tâm Di, cô lại càng hận cô ta hơn. Tâm Di ngày ngày bị cô đánh đập, chửi rủa, cho đến khi cô gặp Hoằng Lâm, Tâm Di mới thoát khỏi móng vuốt của cô. Nhưng, bây giờ, không có cô ở đây, con ngốc đó không có ai chăm sóc, nhất định cũng sẽ không tồn tại nổi. Ha ha ha. La Tâm Di, cô chờ chết dần chết mòn đi.
Kết thúc buổi đấu thầu, mặt Mộ Vân Triệt không thể đen hơn. Cả người anh tràn ngập sát khí. Hôm nay, anh chẳng những mất mấy miếng đất khi đấu giá, mà còn bị người phụ nữ của mình phản bội. Anh sủng La Lệ, cho cô ta nhà, cho cô ta tiền không phải vì yêu. Mà là vì anh đã mất đi cha mẹ, La Lệ rất biết cách cho anh ấm áp. Anh sủng cô ta, vì tham luyến chút ấm áp đó. Không ngờ cô ta lại là gián điệp thương nghiệp của Thành Đạt (Công ty của Hoằng Lâm). La Lệ! Cô được lắm! Đừng để tôi tìm được cô, bằng không, cô nhất định biết thế nào là địa ngục.
Cô vùi đầu vào trong chăn khi mặt trời chiếu những tia nắng đầu tiên. Một bàn tay lập tức luồn vào trong áo ngủ, nắn bóp nơi mềm mại của cô.
“Ưm” Cô nhẹ trở mình, đôi tay nhỏ bé lập tức bắt lấy cánh tay hư hỏng đang làm loạn kia.
“Triệt! Tối qua em mệt chết rồi! Anh tha cho em đi!"
Mộ Vân Triệt bật cười, khẽ cắn vành tai của cô, lời nói đầy ám muội:
“Tha? Làm sao tha? Tiếng rên rỉ của em ngọt ngào như vậy, cơ thể mềm mại như vậy, chỗ đó lại mút chặt anh không thả ra. Em bảo anh làm sao tha cho em?”
“Anh… hạ lưu!” Cô đỏ mặt, nhỏ giọng mắng
“Anh còn có thể hạ lưu hơn đấy.”
Anh lập tức đè lên người La Lệ, bắt đầu một cuộc tiến công mới. Trong phòng, cảnh xuân dạt dào.
Và kết quả của việc “vận động buổi sáng” là: Cô bị trễ giờ làm.
“Đều tại anh! Cái người này, anh rốt cuộc trúng phải xuân dược hay ăn nhầm nhung hươu vậy hả?”
“Hửm? Anh còn cần xuân dược?”
“Triệt! Em sai rồi! Anh nhanh lái xe đi đi!”
Cô là thư kí của Mộ Vân Triệt. Anh đối xử với cô tốt vô cùng. Một tháng trước, anh tỏ tình với cô, thế là hai người ở chung. La Lệ nhìn Mộ Vân Triệt, ánh mắt có tia không nỡ, lướt qua rất nhanh khiến chính cô cũng không thể nắm bắt.
Hai người cùng đi vào công ty, cười cười nói nói không xem ai ra gì cả. Mà ai dám nói gì chứ? Sếp tổng sủng bạn gái lên tận trời là chuyện mà mọi người đều biết. Hơn nữa, La Lệ rất nhu thuận và hiền lành, các nhân viên đều rất thích cô.
“Tổng giám đốc! Sáng nay lúc 8h anh có cuộc họp với nhà thiết kế Leo. 9h30p gặp Tổng giám đốc Vân thị. 12h có hẹn ăn trưa với công ty chi nhánh ở Pháp…”
“Được!” Anh đáp gọn.
Trong công việc, anh rất nghiêm túc, không hề đùa giỡn.
“La Lệ! Sắp tới sẽ diễn ra cuộc bán đấu giá của Nguyên lão, tổ chức ba năm một lần, em nhớ chứ?”
“Nhớ! Sao vậy anh?” La Lệ khẽ giật mình.
“Em biết Hoằng Lâm không?”
“Không ạ!” Lòng bàn tay La Lệ đầy mồ hôi. Anh ấy hỏi mấy cái này làm gì?
“Cậu ta là đối thủ nặng kí nhất của anh. Cậu ta đối đầu với anh từ bé đến lớn. Lần này, có thể cậu ta sẽ cài gián điệp vào công ty ăn cắp mức đấu giá của chúng ta. Anh muốn em chú ý những người xung quanh.”
“Được ạ!” La Lệ mỉm cười đầy tự tin. Rồi cô dựa vào lòng anh “Anh! Tối nay bạn em mời em đi dự sinh nhật của cô ấy, em…”
“Được rồi! Em cứ đi mua quần áo đi. Anh sẽ thanh toán.”
“Moa~ Triệt! Em yêu anh chết mất!”
“Anh cũng yêu em.”
Buối tối, La Lệ ăn mặc nóng bỏng đi vào một quán bar, nào còn vẻ điềm đạm đáng yêu khi ở bên cạnh Mộ Vân Triệt chứ? Cô đi thẳng vào phòng VIP, sau đó cởi hết quần áo ra, dán lên người của người đàn ông đang ngồi trên sofa.
“Lâm! Em tới rồi!”
Người được gọi là Lâm đó cũng chính là Hoằng Lâm. Anh cười quyến rũ, bàn tay lập tức dò vào u cốc của cô.
“Chậc chậc! Bảo bối! Em thực hư hỏng! Anh còn chưa làm gì mà em đã ướt rồi sao?”
“Lâm! Chỉ cần nghĩ tới anh, cả người em đều nóng lên, có thể không chảy nước ra để giải nhiệt sao?” La Lệ dùng giọng nói kiều mị dụ dỗ bên tai Hoằng Lâm.
Hoằng Lâm cười to, đặt La Lệ dưới thân sau đó ra lệnh:
“Hầu hạ anh!”
La Lệ không chần chờ, lập tức nhét cự long của Hoằng Lâm vào miệng, đôi môi đỏ mọng liếm từng tấc của vật thô to kia quả là hình ảnh kích thích thị giác đến tận cùng. Một lúc sau, Hoằng Lâm bắn toàn bộ vào miệng của La Lệ, cô chẳng những không nhổ ra, hơn nữa còn ngoan ngoãn nuốt xuống sạch sẽ. Hoằng Lâm không chịu được nữa, lập tức đè La Lệ xuống . Khi anh đâm vào, cả hai cùng phát ra tiếng rên thỏa mãn.
“A…Ưm… Lâm, anh thật lớn, tuyệt quá. Mau! Dùng sức đâm em!”
“Tiểu dâm phụ! Mộ Vân Triệt không cho em ăn no sao?”
“Chỉ có anh mới làm em thỏa mãn. A… Mạnh lên chút nữa. AA”
La Lệ càng rên rỉ càng dâm đãng, cô lên cao trào hai lần, Hoằng Lâm mới bắn ra ngoài.
“Lâm! Anh làm em rất vui.”
“Em đừng quên nhiệm vụ của mình là được. Tiểu dâm phụ, em sẽ không động tâm chứ?”
“Không có! Lâm, em chỉ yêu một mình anh. Anh đừng lo, ngày mai em sẽ ăn cắp giá thầu của công ty Hoàng Kim, nhất định để cho Mộ Vân Triệt thua đến không ngóc đầu lên được. Bất quá, sao anh không để em trộm cơ mật công ty? Như vậy có thể làm cho Mộ Vân Triệt thân bại danh liệt.”
“Em không hiểu! Anh muốn nhìn cậu ta từ từ suy sụp, từ từ bị anh rút cạn máu. Cảm giác ấy thật sung sướng vô cùng.”
Hoằng Lâm không biết, sau này anh vì câu nói này mà hối hận thật lâu.
Hôm nay là ngày đấu thầu, Mộ Vân Triệt anh khí ngời ngời đi vào hội trường, lập tức thu được ánh mắt hâm mộ lẫn ghen ghét. Cũng phải thôi, anh trẻ như vậy đã làm tổng giám đốc, lại còn là của một công ty lớn gần như có thể thâu tóm mọi việc. Làm sao có thể không gây sự chú ý? La Lệ hôm nay không đi cùng anh, cô bảo cảm thấy không khỏe, anh đành để cô ở nhà. Nhưng cái người mà anh nghĩ đáng ra nên ở nhà kia lại đang thu thập đồ đạc, gấp rút đi ra nước ngoài. Điện thoại của La Lệ vang lên, cô ta sợ toát mồ hôi, cũng may, là mẹ gọi.
“A lô mẹ à, chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đi ra nước ngoài.”
“Mẹ chuẩn bị xong rồi. Nhưng Lệ Lệ, chúng ta phải bỏ Tâm Di ở lại thật sao? Mẹ sợ nó không sống nổi.”
“Mang theo con ngốc đó? Rốt cuộc mẹ nghĩ gì vậy? Nếu chúng ta bị tóm con có thể sẽ phải ngồi tù đó. Mẹ coi trọng đứa không có máu mủ với mẹ hay đứa con gái ruột của mẹ?”
“Này… Được rồi! Mẹ ra sân bay chờ con.”
La Lệ tức giận cúp máy, cô làm sao lại có người mẹ thiện lương đến mức ngu ngốc như vậy chứ? La Tâm Di là em gái của cô. Bất quá, cô và cô ta không có quan hệ gì. Cô là con riêng của mẹ. Mẹ mang cô theo khi tái giá với cha của Tâm Di. Cô hận Tâm Di, cô ta rõ ràng khi sinh ra đã bị ngốc, vì cái gì mọi hào quang lại luôn tập trung vào người của cô ta? Chính vì vậy, cho dù là Tâm Di thích gì, cô cũng giành lấy cho bằng được. Kể từ khi cha Tâm Di qua đời, nhưng chỉ để lại tài sản cho mình Tâm Di, cô lại càng hận cô ta hơn. Tâm Di ngày ngày bị cô đánh đập, chửi rủa, cho đến khi cô gặp Hoằng Lâm, Tâm Di mới thoát khỏi móng vuốt của cô. Nhưng, bây giờ, không có cô ở đây, con ngốc đó không có ai chăm sóc, nhất định cũng sẽ không tồn tại nổi. Ha ha ha. La Tâm Di, cô chờ chết dần chết mòn đi.
Kết thúc buổi đấu thầu, mặt Mộ Vân Triệt không thể đen hơn. Cả người anh tràn ngập sát khí. Hôm nay, anh chẳng những mất mấy miếng đất khi đấu giá, mà còn bị người phụ nữ của mình phản bội. Anh sủng La Lệ, cho cô ta nhà, cho cô ta tiền không phải vì yêu. Mà là vì anh đã mất đi cha mẹ, La Lệ rất biết cách cho anh ấm áp. Anh sủng cô ta, vì tham luyến chút ấm áp đó. Không ngờ cô ta lại là gián điệp thương nghiệp của Thành Đạt (Công ty của Hoằng Lâm). La Lệ! Cô được lắm! Đừng để tôi tìm được cô, bằng không, cô nhất định biết thế nào là địa ngục.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook