Sáng hôm sau.

Bạch Uyển Ngưng tỉnh lại trên chiếc giường lớn đến không tưởng.

Mặt trời bên ngoài đã lên đến đỉnh đầu.

Cô khó chịu nhăn mày, sau đó mới nhớ ra mọi chuyện.

Khuôn mặt cô nhanh chóng đỏ bừng lên, ngay lập tức, cô quay sang bên cạnh và thấy khuôn mặt như tắm trong gió xuân của Lục Kỳ Dương cầm thú đêm qua.

Ngay lúc này, trên tay hắn là hai quyển sổ màu đỏ rất đáng ngờ.

Nếu cô không nhầm thì đó là hai quyển sổ đăng kí kết hôn.

Thấy cô đã tỉnh rồi, Lục Kỳ Dương lập tức khoe khoang sự vui vẻ với cô.

Hắn dơ hai cuốn sổ ra, sau đó đập vào mắt Bạch Uyển Ngưng đúng là hai quyển sổ đăng kí kết hôn màu đỏ rực, mà trên đó còn là tên của cô, ảnh của cô, thậm chí còn cả chữ ký của cô!
Bạch Uyển Ngưng vừa đưa tay ra muốn cướp lại thì đã bị Lục Kỳ Dương chặn lại.

Lục Kỳ Dương đương nhiên hiểu cô muốn gì, hắn cười cười, sau đó trước mặt Bạch Uyển Ngưng, hắn cất hai cuốn sổ đó vào trong một chiếc hòm vàng.


“Anh đưa cho tôi!”
Lục tổng có thể nghe cô mọi chuyện, nhưng đương nhiên chuyện này là không được.

“Anh có ý gì?”
Lục Kỳ Dương mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ về người trong lòng sau đó mới nói một cách từ tốn.

“Ngoan, em chạy không được.


“Đồ chó chết.


“Đồ chó chết này yêu em, em cũng chỉ có thể tìm cách chấp nhận thôi.


Một lát sau, hai người có mặt ở phòng ăn trong ngôi biệt thự rộng lớn.

Tới lúc này Bạch Uyển Ngưng mới biết cô đang ở biệt thự của nhà họ Lục trong thành phố tấc đất tấc vàng này.

Lục Kỳ Dương không cha không mẹ, thế nên cô không cần lo cảnh mẹ chồng nàng dâu, nhưng cô lại biết được hắn ta có rất nhiều anh chị em họ hàng.

Chỉ có điều cô cũng xác định chỉ ở bên hắn 100 ngày, suy cho cùng cũng không phải vấn đề quá lớn lao.

Tới tận bây giờ Bạch Uyển Ngưng vẫn nghĩ rằng sau khi hết hạn hợp đồng Lục Kỳ Dương sẽ thả cô đi.

Ngồi trước bàn ăn có rất nhiều món, quản gia và người làm vẫn liên tục bưng đồ lên, Bạch Uyển Ngưng phát hiện trên bàn toàn những món cô thích ăn, quả nhiên là Lục Kỳ Dương đã điều tra qua cô rồi.

Lục tổng vô cùng vui vẻ gắp một món rồi đặt lên miệng cô.

“Bảo bối nhỏ, nói a đi nào.


Bạch Uyển Ngưng sống tới từng này tuổi rồi, cần gì người ta đút ăn nữa.

Nhưng Lục Kỳ Dương lại sống chết không buông tha, cuối cùng người đầu hàng vẫn là cô.

Cô khó khăn há miệng trước cái nhìn của hắn ta, sau đó nuốt ngụm thức ăn đó xuống.


“Ngon không bảo bối?”
Cô gật gật đầu, dù gì đầu bếp nhà Lục tổng cũng dùng rất nhiều tiền để thuê về nấu cơm, sao có thể không ngon được.

Lúc hai người đang tình nồng ý mật thì đột nhiên.

“Rầm!”
Hai người cùng quay đầu ra ngoài.

Cô ngạc nhiên khi phát hiện cô gái vừa đạp cửa xông vào đó lại chính là nữ minh tinh đang hot dạo gần đây, Lục Bạc Yên.

Cô gái đó làm gì ở đây nhỉ?
Chợt nghĩ tới cô minh tinh đó mang họ Lục, mà con cháu nhà họ Lục lại vô cùng đông đúc, có vẻ như cô gái đó là anh em họ gì đó của Lục Kỳ Dương rồi.

Trong số con cháu nhà họ Lục, chỉ có Lục Bạc Yên được lòng Lục Kỳ Dương nhất nên quản gia mới nhắm một mắt mở một mặt cho Lục Bạc Yên thường xuyên tới đây thăm em họ.

Quản gia biết Lục tổng xa cách thân nhân thế nên mới làm như vậy, không ngờ lần này ông lại tính sai một nước cờ.

Lục Bạc Yên vừa nhìn thấy Bạch Uyển Ngưng thì lập tức nổi đóa lên.

Cô ta bước trên đôi giày cao gót hơn chục phân, lộc cộc đi tới trước mặt Bạch Uyển Ngưng, chỉ tay quát vào mặt cô.

“Con nhỏ chết tiệt này, mày dám quyến rũ anh họ tao sao?”
Trước đến nay Lục Bạc Yên ỷ được Lục Kỳ Dương chăm sóc nên lúc nào cũng làm trời làm đất, không biết sợ là gì.

Tuy Lục Bạc Yên là em gái họ của Lục tổng nhưng trong thâm tâm cô ta vẫn luôn che dấu một thứ tình yêu cấm kỵ.


Nay vừa nghe được tin anh trai cô ta dẫn phụ nữ về nhà, cô ta không suy xét gì mà lập tức chạy đến đây nhục mạ Bạch Uyển Ngưng.

“Con đĩ điếm này, mày ỷ vào cái mặt đã phẫu thuật thẩm mỹ nát bét này để leo lên giường anh trai tao sao? Nay tao phải cào nát mặt mày ra.


Lục Bạc Yên luôn tự tin về nhan sắc trời phú của cô ta, thế nên khi nhìn thấy một người con gái xinh đẹp hơn mình, cô ta lập tức coi đó là phẫu thuật thẩm mỹ.

Lục Kỳ Dương nghe đến đây thì tức đến đen mặt.

Hắn vốn coi trong Lục Bạc Yên nhất trong số những đứa con cháu ngu xuẩn của nhà họ Lục thế nên mới nâng đỡ cô ta trong giới giải trí, nào ngờ cô ta không chỉ ngu mà còn không biết thời biết thế nữa.

Ngay khi móng vuốt của Lục Bạc Yên định đáp trên mặt Bạch Uyển Ngưng thì cô ta đã bị Lục Kỳ Dương đá văng ra ngoài.

Bảo bối của hắn ngay cả hắn cũng không dám đụng thì cô ta là cái thá gì.

Hắn đưa tay ôm lấy Bạch Uyển Ngưng vào lòng, sau đó trầm giọng quát.

“Gọi chị dâu đi.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương