Mạnh Trì nhìn thấy nụ cười trên mặt Thẩm Khinh Nhược liền biết mình bị ghẹo.
Tính cách bất cần đời của ngườinày, lời nói thật thật giả giả chỉ có bản thân người này mới biết.
Sau khi nhìn thấy Thẩm Khinh Nhược mặc quần áo chỉnh tề, Mạnh Trì mới hạ cửa xe xuống, gió bên ngoài xào xạc thổi vào, mùi hương của đêm hè tràn vào khắp không gian xe.
Thẩm Khinh Nhược:
"Người ta không còn sức nữa, em lên trước lái xe đi, đi theo hướng dẫn là được."
Cô nhìn thấy người bên cạnh giật mình, chậm chạp không hành động, cô nghi ngờ hai giây, sau đó cùng Mạnh Trì mắt to nhìn mắt nhỏ, thốt lên:
"Em không biết lái xe?"
Mặt Mạnh Trì nóng lên, nghĩ có gì mà ngạc nhiên đến vậy:
"Bình thường học tập nặng nề, không có thời gian thi bằng lái."
"Vậy nghỉ đông với nghỉ hè thì sao?"
"Đi làm thêm."
Thẩm Khinh Nhược chậc lưỡi:
"Ở tuổi của em, tôi đã là tay đua thần thoại núi Thu Doanh*."
*Trích trong bộ phim chuyển thể từ truyện tranh Nhật - Initial D
Cô dừng lại nửa giây, sau đó nói tiếp:
"Núi Thu Doanh đến từ Initial D, em biết Châu Kiệt Luân mà nhỉ?"
Thời gian từ từ trôi qua, cô không ngờ mình đã già cỗi với tác phẩm cổ, nói cũng phải phiên dịch hai lần.
"Em biết." Đối diện với phiên dịch của mình, 00 hiện ra vẻ mặt phức tạp của người trẻ 'Cái này cần phiên dịch à? Ai mà không biết?'.
Chỉ có thanh niên không cần giải thích, vẫn còn trẻ tuổi.
Thanh niên nói: tôi tiếp xúc thế giới này.
Thẩm Khinh Nhược thầm nghĩ, được rồi, cô đã già không biết từ nào đang trending, hoặc đã từng trending, chỉ có người trẻ tuổi biết.
Mạnh Trì:
"Cấp ba Khương Tư Điềm thích gởi mấy cái icon liên quan."
Mạnh Trì cảm giác mình cũng không 00, rất nhiều thuật ngữ trên mạng cô cũng không hiểu rõ lắm.
Cô nói tiếp:
"Ý của chị là chị lái xe giỏi lắm."
Thẩm Khinh Nhược: "..."
Sao cô cảm giác có chút châm biếm nhỉ?

Đặc biệt với vẻ mặt bình tĩnh của Mạnh Trì thì lời nói càng thêm vẻ châm biếm.
Mạnh Trì không có ý đó.

Thẩm Khinh Nhược quyết định không suy nghĩ sâu xa nữa, khóe môi treo vẻ đắc ý:
"Năm 19 tuổi tôi đã theo đoàn xe, đi khắp mười mấy thành phố tương đối lớn của Trung Quốc."
Mạnh Trì bắt được sự vui vẻ trên gương mặt của Thẩm Khinh Nhược, xuyên qua gương mặt quyến rũ trưởng thành này có thể nhìn thấy được cô ấy của tuổi 19 khí thế nhường nào.
Mạnh Trì không kiềm được nói:
"Lúc chị 19 nhất định có rất nhiều người theo đuổi."
Sắc mặt Thẩm Khinh Nhược có chút thay đổi, theo lời Mạnh Trì nghĩ về khung cảnh mình của tuổi 19.
Gương mặt chán ghét, chửi rủa ác độc không ngừng tuôn ra, mỗi ngày trừ học thì đi làm công, lẻ loi một mình như con thoi trong sân trường.
Mùa hè năm ấy nói là được tự do nhưng cũng phải làm công, lái xe vận chuyển dụng cụ theo một hãng quay phim duy chuyển khắp cả nước.
Nếu như đổi lại là cô lúc trẻ, nghe thấy câu này của bạn nhỏ sẽ có chút lãng mạn suy đoán, nhất định sẽ bị thủy triều của nỗi khổ nhấn chìm.
Bây giờ thì không, bởi vì cô đã sớm ở trong biển sâu u tối.
Thẩm Khinh Nhược nhếch miệng cười, trong ánh mắt không có gì khác thường:
"Bây giờ người theo đuổi tôi cũng nhiều lắm."
Cô chọc Mạnh Trì:
"Bé con, em có thành kiến, ai nói nhất định phải trẻ thì mới có nhiều người yêu thích?"
Mạnh Trì đang nói câu trước Thẩm Khinh Nhược liền phản ứng lại, người này từng nói bản thân 18 tuổi chìm dưới biển.

Mạnh Trì có cảm giác mình lỡ lời.
Thẩm Khinh Nhược tiện tay đẩy cửa xe ra, nhoài người ra ngoài:
"Cơ thể tôi mềm nhũn, không lái xe được."
Cô dựa người đứng ở cạnh cửa sau đó cúi người nói vào bên trong:
"Ra đây, bé con, chúng ta bắt xe đi ăn thôi."
Tiệm lẩu tên là Trái ớt đỏ, hai bên cửa tiệm treo mấy xâu ớt không biết thật hay giả.
Ánh mắt của Mạnh Trì dừng trên mấy trái ớt chừng hai giây.
Ở cửa có hai ba người phục vụ rất nhiệt tình, nhìn thấy có khách tới lập tức hăng hái nghênh đón, miệng ngọt ngào nói:
"Chị gái nhỏ, hai người thật là đẹp, nhất định là minh tinh rồi!"

Ở Bắc Thành, hội tụ người nổi tiếng trên mạng có lớn có nhỏ khắp cả nước, từ nam tới bắc, đại V mọc lên như nấm.

Hơn nữa cửa hàng của họ lên dianping, mời không ít người nổi tiếng trên mạng quảng cáo, nhấc lên một làn sóng, thu hút kha khá khách hàng, đồng thời cũng thu hút vài chủ Weibo liên quan đến mỹ thực đến checkin.
Nhân viên phục vụ cảm thấy Thẩm Khinh Nhược và Mạnh Trì là người nổi tiếng trên mạng đến checkin.
Thẩm Khinh Nhược cười nói:
"Cũng không hẳn, Bắc Thành quá lớn nổi tiếng quá khó, nhân vật nhỏ cũng không có cửa."
Cái miệng của Thẩm Khinh Nhược, gặp ai cũng thuận miệng nói bừa.
Thẩm Khinh Nhược đi vào trong, nhìn lướt qua, nói:
"Bây giờ còn chỗ không?"
"Phía bên kia vừa có hai bàn, dì đang dọn dẹp, hai chị nhỏ chờ chút nha?" Người phục vụ rất thích nói mấy lời này, bây giờ cũng đã khuya, khách cũng không nhiều, cũng không có chuyện gì khác, lo hai vị khách này chờ sẽ mất kiên nhẫn nên nói vài câu: "Bây giờ có nhóm nữ tuyển thành viên, em thấy hai người rất thích hợp, gương mặt idol thế này nói không chừng sẽ đoạt C vị* debut! Hai người mà đi em tuyệt đối sẽ tổ chức cho tiệm bầu chọn cho hai người!"
*C vị: vị trí center của nhóm nhạc
"Nhất định rồi!" Có người bên cạnh giọng Đông Bắc phụ họa.
"Tuyển tú tôi thấy nên bỏ đi, tuổi tác của tôi còn lớn hơn cả huấn luyện viên, lên sân khấu biểu diễn có mà giải thể." Thẩm Khinh Nhược nhìn người bên cạnh, khóe miệng vẽ nên nụ cười tươi: "Bé con nhà tôi thì ngược lại, bữa nào chị dẫn cưng đi ghi danh."
Mạnh Trì không hé răng, cúi đầu trầm tư.
Gương mặt idol, C vị debut là sao?
Một lát sau, phục vụ dẫn các cô đi vào, lúc đi ngang qua cửa, trước mặt mọi người Thẩm Khinh Nhược giơ tay chạm vào một trái ớt treo trên vách tường, quay đầu nhìn về phía Mạnh Trì, nhỏ giọng nói, bộ dạng như đang chia sẻ bí mật nhỏ:
"Cái này là ớt giả."
Mạnh Trì nghiêng đầu, ánh mắt chạm ý cười trong mắt Thẩm Khinh Nhược, trái tim chợt đập nhanh hơn mấy nhịp, nhưng sau đó chợt hiểu hành động của đối phương, Mạnh Trì đoán có thể vừa rồi Thẩm Khinh Nhược phát hiện mình tò mò nên mới làm vậy.

Mạnh Trì che giấu cảm xúc trên mặt, thản nhiên nói:
"Ồ."
Vị trí của các cô ở ngay trung tâm.
Dù đã qua giờ ăn rất lâu rồi nhưng trong tiệm vẫn náo nhiệt như cũ.
Sau khi ngồi xuống, Thẩm Khinh Nhược dùng điện thoại quét mã QR trên bàn, ánh mắt tùy tiện lướt qua thực đơn trên màn hình, sau đó liền đưa điện thoại về phía Mạnh Trì nói:
"Em chọn trước đi."
"Không cần, chị chọn trước đi."

Thẩm Khinh Nhược không từ chối thêm, cầm điện thoại cúi đầu, ngón tay trắng trẻo lướt trên màn hình nói:
"Em muốn ăn lẩu gì?"
Trong đầu Mạnh Trì chợt xẹt qua hình ảnh nồi lẩu Thẩm Khinh Nhược đăng trong vòng bạn bè, một nồi lẩu dầu cay sôi sục.
Gia đình cô luôn ăn thanh đạm, trung học ở ký túc xá, ăn cũng ở trong trường, tháng nghỉ lễ sẽ cùng các bạn trong phòng đi ra ngoài ăn vài lần.

Sau này lên đại học, các bạn cùng phòng cũng trời nam đất bắc, một người Xuyên Du, một người Hồ Tương, hai người ăn ý với nhau, mỗi lần đi ra ngoài liên hoan, cơm nước trên bàn cơ bản có thể tổng kết là hoa tiêu xào ớt.
Mạnh Trì không muốn mọi người không vui, thỉnh thoảng sẽ tùy tiện ăn một chút, đến tiệm lẩu các bạn cùng phòng sẽ nhân nhượng chọn lẩu uyên ương, cô chỉ ăn phía canh suông, bên lẩu dầu cay cô chưa bao giờ đụng đũa.
Mạnh Trì chỉ do dự chốc lát:
"Lẩu dầu cay đi."
Nếu để bạn cùng phòng nghe được, nhất định sẽ ngạc nhiên đến rớt cằm xuống đất.
"Anh hùng ý lớn gặp nhau." Thẩm Khinh Nhược nói: "Chúng ta đều ăn lẩu cay, không cần vị hầm xương."
Cô cúi đầu chọn món, cũng không phát hiện chút thoải mái trên gương mặt Mạnh Trì đã biến mất, cô chọn hơn mười món, đã quá quen thuộc, không biết đã ăn bao nhiêu lần, cũng không biết trên đường tới đây đã nghĩ qua bao nhiêu lần.

Cô nhanh chóng đưa điện thoại cho Mạnh Trì:
"Tôi chọn xong rồi, em chọn món em muốn ăn đi."
Mạnh Trì nhận lấy điện thoại, ngón tay chạm lên, màn hình vẫn còn ấm, điện thoại vẫn mở, chưa hoạt động, độ ấm này hiển nhiên là từ tay Thẩm Khinh Nhược.
Ốp điện thoại rất đơn giản nhưng chất liệu cực kỳ tốt, sờ rất thoải mái, làm cho Mạnh Trì muốn hỏi người kia mua ở đâu.
Cô tiện tay vuốt màn hình, dư quang liếc nhìn Thẩm Khinh Nhược đang ăn đồ ăn nhẹ trên bàn.
Thẩm Khinh Nhược một tay chống đầu, một tay còn lại cầm tăm, xỉa xỉa các món khai vị được chuẩn bị trên bàn bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai kỹ.

Hình ảnh này làm cho Mạnh Trì nhớ đến vừa rồi, đầu lưỡi non mềm của Thẩm Khinh Nhược nhẹ nhàng liếm láp ngón tay cô.
Đúng lúc này Mạnh Trì kéo lại suy nghĩ, mạnh mẽ cắt đứt hình ảnh không thích hợp cho trẻ nhỏ trong đầu:
"Như vậy đi."
Tuy hành động ăn uống của Thẩm Khinh Nhược rất tùy ý nhưng có thể nhìn ra, Thẩm Khinh Nhược đói bụng.

Mạnh Trì nói:
"Em chọn luôn?"
Thẩm Khinh Nhược chớp mắt, tỏ vẻ đồng ý, cô nhìn ra được lúc này tâm tư của Mạnh Trì đang hỗn loạn, cô cắn môi, khẽ than:
"Rất đói."
Chữ 'đói' từ trong miệng Thẩm Khinh Nhược nói ra, dường như mang thêm một lớp nghĩa, dáng vẻ mê hoặc chúng sinh kia, trời sinh đã có bản lĩnh đầu độc lòng người.
Tuy rằng trong tiệm rất ồn ào, người khác không nhất định nghe thấy cuộc trò chuyện của các cô nhưng dù sao trước mặt bao nhiêu người, Mạnh Trì không thể thản nhiên như Thẩm Khinh Nhược, không làm được hành động tán tỉnh như thế này trước mặt mọi người.

Cô tỏ vẻ tự nhiên, gục đầu xuống uống nước, lại vô thức uống nhiều hơn:

"Chị đi chọn gia vị đi."
Thẩm Khinh Nhược sửa lại làn váy, dáng vẻ như buông tha Mạnh Trì, cười nói:
"Được, tôi tiện tay giúp em pha một phần, cho em thử pha chế gia truyền của tôi."
Thẩm Khinh Nhược nhanh chóng từ khu tự pha chế trở lại, cầm trong tay hai chén trắng gia vị cùng một dĩa hoa quả.
Ánh mắt của Mạnh Trì lướt qua chén gia vị, trong chén đa phần là tương vừng rau thơm xanh rì, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, ban đầu cô cho rằng sẽ cay, cứ như trực tiếp đem ớt pha tương ớt trở lại.
Hai phút sau, phục vụ bưng nồi lẩu dầu cay đang nóng lên, cũng không lâu lắm khói bốc lên, trong hơi nước xen lẫn vị cay, nồi lẩu này cay lắm, Mạnh Trì thầm nghĩ.
Đồ ăn đều được dọn lên.

Thẩm Khinh Nhược dùng đũa phục vụ kẹp thịt bò mềm nhúng nhúng vào trong nồi lẩu một chút sau đó vớt ra, bản thân chưa ăn liền đặt vào chén của Mạnh Trì trước, phát huy trọng vẹn truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa, tinh thần hiện đại Khổng Dung nhường lê*.

Chính cô bị bản thân làm cảm động mấy giây, giọng giống như trưởng bối ân cần dạy di64 hậu bối:
"Ăn nhiều một chút bé con mới cao lên được."
*Công khoái (公筷): Đũa công cộng, đũa phục vụ, đũa chuyên dùng để gắp thức ăn từ dĩa chung vào trong chén mình.

Nhiều nơi sử dụng một đôi đũa gắp riêng biệt với đũa ăn để tránh lây nhiễm dịch bệnh và để sạch sẽ hơn.
*"Khổng Dung nhường lê" là một bài học hay về tình yêu thương, tình cảm gia đình và sự quan tâm, chia sẻ
Mạnh Trì:
"."
Cô thừa biết lời từ miệng Thẩm Khinh Nhược nói ra không có câu nào hữu ích, bây giờ cô cũng lười so đo với đối phương.
Cô nhìn trong chén thịt bò mềm trong chén phủ đầu dầu cay, thậm chí phía trên còn có hạt ớt, cô do dự sau đó cắn răng bất chấp, gắp thịt bò dồn vào trong miệng, nhìn qua rất căng thẳng như bị bỏ đói hai ngày vậy.

Còn tưởng rằng nuốt nguyên xuống sẽ không bị cay, kết quả xuống tới cổ họng vị cay làm hai bên tai cô đỏ bừng, đỉnh đầu suýt bốc khói.
Bởi vì Mạnh Trì cứ cúi đầu cộng thêm khoảng cách giữa hai người là nồi lẩu lớn khói nghi ngút cho nên Thẩm Khinh Nhược không nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Mạnh Trì, chỉ thấy đối phương vội vàng nuốt xuống, cho rằng đối phương cũng rất đói, hơn nữa cô cho rằng đối phương sĩ diện, không chịu nói ra mình đói.

Cô vừa gắp đồ ăn vào chén Mạnh Trì vừa cười nói:
"Không cần vội, vẫn còn."
"Chị...!chị cũng ăn đi."
"Không sao, người trẻ vội vàng, người già chúng tôi ăn nhiều không dễ tiêu hóa."
Năm phút sau, Mạnh Trì nhìn chén mình đầy ắp, còn được dầu ớt rưới lên:
"."
Tác giả có điều muốn nói: Hay là...!đưa Trì Bảo đến chuyên khoa hậu môn?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương