Lũ Mùa Xuân
Chương 99

Sở Tấn không cần ai cũng thích anh, mặc dù là nhân dân tệ, cũng có người xem tiền tài là cặn bã mà chán ghét.

Anh không quan tâm người khác nói sau lưng thế nào, nhưng nói trước mặt anh, anh không thể nuốt giận vào bụng. Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, chắc chắn phải trả thù lại.

Trước đây anh nhịn quá nhiều, hiện tại không có kiên nhẫn để nhường nhịn nữa.

Sở Tấn lúc đó dứt khoát xoay người, đi tới trước mặt quản lý Thang, anh không làm động tác nhỏ sau lưng, đường đường chính chính hỏi một câu: "Anh đang nói ai?"

Quản lý Thang thật ra tướng mạo rất hàm hậu, mặt chữ điền, mày rậm mắt to, nhìn rất thuần phác, tướng mạo tốt, nhưng hết lần này tới lần khác lúc nói chuyện mặt mày lại toát ra sự cay nghiệt đố kị, có lẽ là sinh ra từ bản chất. Loại người này quen thói nói bóng gió sau lưng người ta, chỉ cần có người nói thẳng mặt hắn, ngược lại hắn sẽ trở nên lúng túng. Quản lý Thang hoảng hốt một chút, hỏi: "Cậu chặn đường tôi làm gì?"

Sở Tấn nói: "Có người mắng tôi, tôi dĩ nhiên phải lý luận."

Quản lý Thang nói: "Vừa nãy tôi có nói rõ là cậu sao? Cậu lại coi là mình, có tật giật mình?"

Sở Tấn nói: "Há, anh thừa nhận đang mắng tôi? Vậy tôi đường đường chính chính nói với anh, tôi đang chính thức hẹn hò, kết hôn hợp pháp, tôi và chồng của tôi tình cảm hài hòa, đã lấy giấy kết hôn. Không có gì không thể nói, tôi yêu như thế nào đều là chuyện của tôi. Tôi nói được, làm được, cúi đầu và ngẩng đầu đều không thẹn với trời đất."

Quản lý Thang bị lời nói đúng lý hợp tình này làm nghẹn họng không trả lời ngay được, sau một lát, mới lắp bắp, miễn cưỡng nói: "Làm đồng tính luyến ái... Ở trong nước đã không phải là hợp pháp."

Sở Tấn nói: "Trong nước đồng tính luyến ái không thể kết hôn, không có nghĩa là không hợp pháp, ngược lại anh hãy tìm ra một quy định để chứng minh nó không hợp pháp đi a?"

Quản lý Thang bỗng nhiên tìm được kẽ hở: "Há, cậu kết hôn ở nước ngoài, nhưng cậu sống ở trong nước, đó chính là phi pháp. Làm đồng tính luyến ái bẩn thỉu cực kì, cậu vẫn nên cách xa tôi một chút, nước bọt bắn lên trên mặt tôi, kẻ đáng ghét, không biết trong đó có vi rút mang bệnh sida không."

Sở Tấn tức cười: "Không hề, tôi cực kì khỏe mạnh, tôi và chồng tôi yêu nhau luôn trung thành với đối phương, tôi một không ngoại tình, hai không chơi gái, ba không quấy rối cấp dưới. Ngược lại anh đi mát xa tìm gái, mới không hợp pháp, còn dơ bẩn cực kì, mấy ngày gần đây tôi thấy sau gáy anh có một vết hồng, chắc là bị cào nhỉ, không phải là nhiễm trùng rồi chứ? Tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra một chút."

Còn chưa dứt lời, mấy nhân viên vốn đang xem trò vui, đột nhiên dồn dập đi xa.

Quản lý Thang theo bản năng sờ sờ gáy, vẻ mặt đỏ bừng, trong lòng vừa hoảng loạn vừa sợ: Sở Tấn làm sao biết được? Lẽ nào hắn thật sự bị bệnh?

Hắn không dám chắc chắn mà hỏi: "Cậu làm sao mà biết được? Cậu... Cậu làm như vậy là trái pháp luật a."

Sở Tấn nhẹ nhàng nói: "Há, anh còn biết là trái pháp luật a? Trùng hợp bạn của tôi gặp anh, sau đó chuyển lời cho tôi biết mà thôi."

Quản lý Thang: "..." Hắn lập tức bắt đầu nghi thần nghi quỷ, Sở Tấn rốt cuộc biết được bao nhiêu nhược điểm của mình, không nghĩ rằng hắn điều tra Sở Tấn, không phát hiện được chuyện xấu của Sở Tấn, chính mình lại bị nắm cán.

Sở Tấn dùng một tiếng cười nhạo kết thúc cuộc trò chuyện, vênh váo tự đắc bỏ đi.

Lúc đi về, bọn Tiểu Phương còn vỗ tay cho Sở Tấn, khuôn mặt đỏ bừng, đầy ước ao sùng bái:

"Quản lý Sở anh rất là lợi hại."

"Sau này em cũng phải lợi hại  giống như anh vậy, có khả năng làm việc, cũng sẽ không bị ai bắt nạt."

Sở Tấn nở nụ cười: "Đó là do tôi có niềm tin. Các người đừng học bừa theo tôi."

Lận Diễm Trần chính là sức mạnh của anh.

Công ty có ai không thích anh, hay là nói xấu ở sau lưng, thật ra anh đều rõ ràng trong lòng.

Đặc biệt là phe phái của tên quản lý trung niên họ Thang kia, lần trước tên này tìm người theo dõi anh, còn đi tìm sư phụ mách lẻo để ly gián, âm mưu không thành, giống như đến nay vẫn chưa từ bỏ, luôn muốn tìm cơ hội đạp anh xuống để bước lên, chỉ là chuyển từ trong tối thành sáng.

Sở Tấn cũng không phải kẻ vô dụng, cũng trả lại mấy "Cái đinh". Nhưng nghe cách nói của sư phụ, thật ra sư phụ cũng không mang chuyện anh và Lận Diễm Trần yêu đương nói ra, lúc đó cảnh cáo tên họ Thang kia đừng làm chuyện phạm pháp. Cho nên quản lý Thang đến bây giờ còn cho là Lưu tổng tiếc tài hoa của Sở Tấn, mới khuyên Sở Tấn ở lại... Vì vậy càng nhìn Sở Tấn không vừa mắt.

Sở Tấn thấy hắn cũng không vừa mắt, chẳng qua cũng không rảnh cả ngày đều tìm những phiền phức ngu ngốc, anh vẫn phải làm việc, chắc chắn phải coi trong công việc. Quản lý Thang tức đến nổ phổi như vậy, sớm muộn cũng sẽ ảnh hưởng tới công việc, tới lúc đó sẽ bị đuổi ra khỏi công ty thôi... Ngược lại anh không vội vã, anh cũng không ham thăng chức lên lương, đơn giản chỉ vì thích công việc này mà thôi.

Lận Diễm Trần gởi hai hộp bánh kẹo cưới đến công ty bọn họ.

Cũng không thể mời hết đồng nghiệp trong công ty đến tham gia lễ cưới, nhưng nói chung bánh kẹo cưới là phải tặng.

Hộp kẹo quý giá được trang trí đẹp đẽ, đầy đủ số lượng, cả bác gái lao công trong công ty cũng cầm hai túi.

Hộp quà được đặt thiết kế, mấy món đồ nhỏ này Lận Diễm Trần đã nhờ người thiết kế trước khi cầu hôn, phía trên in chữ viết hoa L&C, có vẻ vừa sang trọng vừa ý nghĩa. Người khác nhìn thấy là đoán ra, nửa kia của Sở Tấn chắc là mang họ bắt đầu bằng chữ L.

Lưu tổng cầm bốn hộp trở về, ông, vợ ông và hai con gái sinh đôi, dĩ nhiên không phải ông ham kẹo, nhưng như vậy có vẻ thân thiết hơn, tới lúc đó ông còn định dẫn vợ con tới tham gia tiệc cưới. Trước kia dù đánh chết ông cũng không nghĩ tới, Sở Tấn có số phận như vậy... May là ông làm người có chí khí, chưa bao giờ bạc đãi đứa học trò này, vẫn luôn dẫn dắt anh. Chuyện này không phải là ở hiền gặp lành sai? Giúp người làm điều tốt, chính là tích phúc cho mình.

Thế nhưng không nghĩ tới tiểu Thang vì muốn thăng chức mà ghen ghét Sở Tấn, gần đây làm cho công ty gà chó không yên. Đừng thấy Sở Tấn nói chuyện khó nghe, Lưu tổng biết anh thật ra vẫn rất mềm lòng, anh mắng Tiểu Thang ngay mặt, thù ghét cũng không giữ lại lâu, sau đó cũng sẽ không trả thù. Chắc là anh căn bản cũng không có nói việc này với Lận Diễm Trần, không thì Tiểu Lận tổng đã sớm đến đây. Vị Tiểu Lận tổng kia có vẻ hiền lành dễ thân, cũng giống như ba hắn, nhưng lúc trước có một nữ minh tinh muốn mượn tay hắn tạo scandal để gây chú ý, hắn đầu tiên trực tiếp hủy bỏ công việc của cô ta cũng không nói, trên mạng đều tuôn ra đủ các loại bê bối, thủ đoạn và tốc độ đều rất nhanh, vốn công ty còn muốn bảo vệ cho cô ta, tháng trước công ty đó vừa tuyên bố phá sản.

Lưu tổng suy nghĩ lại cảm thấy không ổn, Sở Tấn cũng không cần dựa vào công việc này sống qua ngày, cứ bị xem nhẹ mãi nói không chừng sẽ bỏ đi, thằng nhóc này vẫn luôn bướng bỉnh như thế... Hơn một năm mới gặp lại, có cảm giác tính cách dường như thay đổi, trước đây thích nuốt giận vào bụng, còn bây giờ, lúc thường luôn ôn nhu, dễ gần, nhưng có người chọc tới anh, lại muốn bùng nổ.

Vậy chẳng lẽ ông vì giữ lại Tiểu Thang mà vứt bỏ Tiểu Sở sao? Năng lực nghiệp vụ của Tiểu Thang cũng không tốt đến mức đó, trong công việc năng lực xã giao cũng chỉ một phần a, cuộc sống riêng còn không sạch sẽ. Tuy rằng cuộc sống riêng cũng không liên quan tới công việc, ông không quan tâm nhiều như vậy...

Nhưng nếu ông giữ lại quản lý Thang, đến lúc Sở Tấn đi rồi, Tiểu Lận tổng điều tra một chút, nói không chừng ông lại giống như công ty của nữ minh tinh kia, trở thành pháo hôi. Sở Tấn niệm tình cũ, Tiểu Lận tổng cũng không thân với mình, ông không thể ỷ vào chút tình cũ lại muốn gió muốn mưa, nói khó nghe chút, quản lý Thang vẫn không đáng để ông làm tới mức này, lúc trước nhận người sao lại nhìn lầm vậy chứ?

Hơn nữa có một chuyện ông rất để ý.

Lưu tổng lén lút tìm Sở Tấn: "Tôi hỏi cậu chút chuyện liên quan tới Tiểu Thang."

Vẻ mặt Sở Tấn không hề cảm xúc: "Tôi và hắn ta cũng không thân."

Lưu tổng nói: "Tôi biết, tôi còn biết hai người hôm nay đã cãi nhau, nhưng có một số việc tôi muốn hỏi cậu một chút. Cậu có nói một câu mình chưa bao giờ quấy rối nhân viên, tôi nghĩ không đúng lắm... Lẽ nào Thang Thức làm chuyện như vậy sao? Bị cậu biết được?"

Sở Tấn suy nghĩ một chút, cảm thấy không có gì để che giấu: "Có a, tôi nhìn thấy nên đã ngăn lại... Bây giờ tôi suy nghĩ lại, nói không chừng lúc đó bởi vì chuyện này nên hắn khó chịu với tôi, cho nên luôn gây phiền phức cho tôi."

Lưu tổng "Ồ" một tiếng, ông thật sự không rõ chuyện này lắm, hỏi: "Vậy cậu có biết cô gái từng bị cậu ta bắt nạt không? Kêu người tới đây một chút."

Sở Tấn nói chung đã hiểu, sư phụ muốn chỉnh đốn công ty. Trước đây ở công ty cũ, sau khi anh bước vào công ty cũng chưa bao giờ gặp qua chuyện như vậy, lúc thường đồng nghiệp trong công ty liên hoan, sư phụ còn nói để cho nhân viên nữ uống nước trái cây là được rồi, gặp phải những khách hàng háo sắc không có cách nào khống chế, chính mình cũng phải quan tâm chăm sóc kỹ.

Lưu tổng tính toán trong lòng, lần này coi như có lý do đá người đi ra ngoài, rất tốt, đúng lúc nhờ vào đó tuyên dương bầu không khí công ty bọn họ tốt đẹp trong sạch cỡ nào.

Qua hai ngày.

Công ty phát ra thông báo, có nhân viên tố cáo quản lý Thang lợi dụng chức quyền quấy rối tình dục nhân viên nữ, ảnh hưởng xấu đến văn hóa và kỷ luật của công ty bọn họ, cho nên đuổi việc hắn.

Bởi vì môi trường công ty bọn họ tốt, sau này còn có nữ cường nhân đổi nghề đến đây, Lưu tổng như hổ thêm cánh, chuyện này về sau, tạm thời không nhắc tới.

Sở Tấn không hề đồng tình, anh đã sớm biết họ Thang kia sớm muộn cũng không có kết cục tốt.

Nhưng thấy hả hê nửa phút cũng thôi, anh cũng không rảnh rỗi quan tâm người khác, gần đây bận sắp điên rồi.

Sau khi lấy giấy kết hôn lại phải chuẩn bị tổ chức lễ cưới.

Sở Tấn nghĩ cứ theo truyền thống, tổ chức ở khách sạn 5 sao, anh đã cảm thấy rất thể diện.

Lận Diễm Trần lại cầm vài phương án lại đây, Sở Tấn nhìn, là bản vẻ thiết kế nhà ở.

Hai mắt Lận Diễm Trần tỏa sáng, tràn đầy ước mơ mà nói: "Thế nào? Trực tiếp xây một biệt thự dùng để kết hôn được không em? Anh cảm thấy ý tưởng này là tốt nhất, em là lũ, anh là lửa, chúng ta là thủy và hỏa, anh và nhà thiết kế đã nói về chủ đề này, thiết kế căn biệt thự, kết hợp với vườn hoa, lúc đó lại mời nhà thiết kế tới sắp xếp lễ cưới, anh đã nghĩ kỹ rồi nha."

Sở Tấn nửa ngày không nói: "Biệt thự mới? Nhà anh không phải có trang viên sao? Em nhớ anh đã nói còn có khách sạn a?"

Lận Diễm Trần không cho là đúng: "Mấy căn đó đều đã ở rồi, làm sao có thể làm lễ cưới. Khách sạn cũng quá bình thường rồi."

Sở Tấn: "..." Được rồi, anh chính là một người bình phàm.

Lận Diễm Trần ngọt ngào mà nói: "A Tấn, em không cảm thấy rất tốt sao? Sau này ngôi biệt thự này cũng là độc nhất vô nhị, vừa nhìn thấy nó, là có thể nghĩ tới lễ cưới năm đó của chúng ta. Anh cảm thấy được rất có giá trị kỷ niệm a. Chúng ta cả đời chỉ tổ chức lễ cưới một lần, anh muốn đó là độc nhất vô nhị, như vậy mới xứng đáng với em và anh!"

Lỗ tai Sở Tấn đều hồng thấu, tên nhóc thúi này nói mấy lời sến súa như vậy: "Xây xong mất bao lâu a?"

Lận Diễm Trần hỏi anh: "Nhanh lắm cũng phải một hai năm, em muốn mau chóng cưới anh sao?"

Sở Tấn hỏi vặn: "Anh mới sốt ruột!"

Lận Diễm Trần thấy anh đỏ mặt, biết trong lòng anh thích, chẳng qua là ngượng ngùng thôi, ôm lấy anh, hôn một cái: "Vậy không nên gấp gáp, cần có thời gian để chuẩn bị, anh phải cho em thứ tốt nhất, nhưng anh cũng sẽ không để em chờ quá lâu."

Sở Tấn mặt càng đỏ hơn.

Tiền thật sự không thể so sánh với tình cảm, nhưng có người cam lòng tiêu tiền vì bạn, không kể tốn bao nhiêu, vậy người đó nhất định là rất yêu rất yêu bạn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương