Lũ Mùa Xuân
-
Chương 84
Trang Hãn Học năm nay hai mươi lăm tuổi, lòng không ôm chí lớn, giấc mộng to bự nhất chính là ăn no chờ chết, mỗi ngày đều có thể trôi qua dễ dàng, sống thật vui vẻ.
Ông trời cũng quan tâm hắn, là con út trong nhà, trên có anh trai và chị gái, hai người đều là "Con nhà người ta" ở mức độ truyền thuyết, từ nhỏ người khác đều nói con cả Trang gia và con gái lớn ưu tú như vậy, tại sao đến con út lại là một đứa vô dụng chứ? Hắn lớn lên cũng không có dễ nhìn như anh trai, nhưng cũng có thể do từ nhỏ đã thích chạy, so với anh trai không thích vận động, thân hình hắn cao lớn cường tráng hơn. Anh trai chị gái đều đối tốt với hắn, khi còn bé thì dạy hắn đọc sách, dạy không nổi, sau khi lớn lên lại dạy hắn làm việc, vẫn cứ dạy không nổi. Dạy không xong cũng không hề miễn cưỡng, hắn có thể lừa dối cho qua, lại còn cho hắn tiền tiêu vặt, hắn cũng không tham số tiền lớn, vẫn luôn trải qua rất thoải mái.
Người khác nói hắn vô dụng không có tiền đồ, Trang Hãn Học cũng có thể nói năng hùng hồn mà trả lời: "Bươn chải làm cái gì? Anh cả chị gái tôi đã giỏi như vậy, tôi tranh giành, nhà chúng tôi sẽ ra sao? Một núi không thể có hai cọp a, trừ phi một con đực một con cái, nhà tôi đã có một con cọp đực, một con cọp cái rồi, tôi sẽ ngoan ngoãn làm một con tiểu hồ ly."
Trang Hãn Học cảm thấy bàn tính của mình khá tốt, hắn rất đắc ý.
Không thể lường trước được, cuộc sống tốt đẹp của hắn, dĩ nhiên cũng sẽ có một ngày bị phá hủy.
Anh cả hắn Trang Hãn Thịnh năm nay 30 tuổi, từ nhỏ đến lớn là một người mẫu mực, theo khuôn phép cũ, chưa bao giờ làm ra chuyện sai lầm, bằng khen cúp để đầy một căn phòng. Trang Hãn Học khi còn bé thường được bạn học ngưỡng mộ bởi vì hắn có một người anh trai giỏi như vậy, khỏi nói có bao nhiêu sảng khoái, tuy rằng hắn chính là một đứa nhỏ ba ngày hai lần lại xảy ra chuyện.
Ở trong lòng hắn, anh cả hắn mười phân vẹn mười.
Sau khi qua ba mươi tuổi, ba mẹ hối thúc anh cả kết hôn rất lợi hại, nhưng anh cả vẫn luôn kéo dài không chịu kết hôn.
Hồi trước, không biết sau lần thứ mấy bị bức ép xem mắt kết hôn, thậm chí đã sắp bắt đầu bàn tới lễ cưới, anh cả ngả bài với ba mẹ, anh không kết hôn là vì thích đàn ông, anh đã sớm âm thầm tính chuyện cả đời với trúc mã của mình.
Amh cả và ba mẹ cãi nhau một trận, gia nghiệp cũng không cần, đã bỏ trốn với bạn trai anh!!
Không chỉ bỏ trốn, bọn họ còn chạy tới Bắc Âu, lấy giấy hôn thú, còn photo một tờ gửi về nhà.
Ba mẹ đều bị họ chọc điên lên.
Trang Hãn Học có hơi lo lắng cho anh cả, còn lén lút gửi tiền cho anh mình, để anh bảo trọng thân thể, chúc anh cả sống thật hạnh phúc! Tình yêu muôn năm, dũng cảm nói không với hôn nhân sắp đặt phong kiến!
Trang Hãn Học cực kỳ vui vẻ: Ư! Anh cả biến mất, không ai ép mình làm việc cho giỏi rồi! Mình có thể tiếp tục chơi hì hì hì hì.
Trang Hãn Học vẫn chưa có sảng khoái được mấy ngày, ba mẹ lại dời ánh mắt sang hắn.
Bọn họ thật sự bị con cả chọc tức, nhưng mà không sao, bọn họ không phải còn có một đứa con trai đây sao, thoạt nhìn tựa hồ không có tác dụng gì, thế nhưng rất nghe lời a, hiện tại bắt đầu bồi dưỡng một đứa con trai khác làm người thừa kế, cũng còn kịp mà.
Trang Hãn Học sợ hãi, hắn vốn cho rằng dù anh cả biến mất, còn có chị hắn ở đây, trời sập xuống cũng có chị gánh giúp.
Chị hắn Trang Vi cũng là một học sinh xuất sắc, nữ cường nhân tiếng tăm lừng lẫy, nhưng quan hệ với hắn lại không được tốt, trong lòng Trang Hãn Học chắc chắn, có lẽ là ba mẹ trọng nam khinh nữ, thiên vị mình, cho nên chị nhìn hắn không vừa mắt.
Hắn không nghĩ tới, ba mẹ có thể trọng nam khinh nữ đến mức độ này, tình nguyện để cho một kẻ vô dụng như hắn làm người thừa kế, còn chị nỗ lực nhiều năm như vậy lại làm như không thấy.
Trang Hãn Học gấp vô cùng, hắn mới không cần làm người thừa kế, hắn chỉ muốn làm một tên phế vật mỗi ngày nằm ngang không làm việc vẫn có tiền ăn uống!
Đầu óc hắn không dùng được, dưới tình thế cấp bách, chỉ nghĩ ra, nếu ba mẹ bởi vì anh cả làm gay cho nên bỏ anh cả qua, vậy hắn cũng đi làm gay không được sao?! Quá thông minh a!
Nhưng mà không phải người nào cũng có thể kéo tới làm gay chung được, nhỡ đâu biến thành gay thật sẽ không tốt, hơn nữa, tùy tiện kéo một người xa lạ, trước đây còn chưa từng gặp, ba mẹ chắc chắn sẽ không tin. Trang Hãn Học nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Sở Tấn là ứng cử viên thích hợp nhất.
Sở Tấn nhìn hắn không vừa mắt a, vừa vặn!
"... Cho nên, đây chính là nguyên nhân cậu bỗng nhiên chạy tới xin tôi nói chuyện yêu đương với cậu?" Sở Tấn nghe tên Trang Hãn Học ngu ngốc này nói năng lộn xộn kể đầu đuôi câu chuyện, đại khái sắp xếp một chút cũng hiểu ra mọi chuyện.
Tuy rằng nghe rất vô căn cứ, nhưng nghĩ như thế nào cũng là chuyện tiểu Trang có thể làm ra được.
Sở Tấn từng trải qua vô số lần bực mình mà cho ra kết quả, Trang Hãn Học chính là một tên lười biếng, không chí khí, vô học tiểu phế vật, người này còn dương dương tự đắc cảm thấy ưu điểm lớn nhất của mình là tự biết thân biết phận.
Trang Hãn Học mắt trông mong nhìn anh, liều mạng gật đầu.
Bây giờ không còn là cấp dưới làm việc cho Trang Hãn Học, đứng xem náo nhiệt của Trang Hãn Học, Sở Tấn cảm thấy rất hả hê.
Thậm chí trong nháy mắt càng ngày càng bành trướng, anh muốn nói, vậy cậu cứ học tập cho giỏi rồi kế thừa gia nghiệp a, chúc cậu cả đời đều sinh sống trong nước sôi lửa bỏng.
Sở Tấn nhìn hắn xui xẻo, thật sự rất vui vẻ, anh nín cười, ho nhẹ hai tiếng: "Tôi không thể giúp được, cậu cũng biết tôi có bạn trai rồi."
Trang Hãn Học nói: "Cũng bởi vì anh có bạn trai a, Lận Diễm Trần lớn lên đẹp trai lại có tiền đồ, anh tuyệt đối sẽ không nhìn trúng em, bằng vào chúng ta nhất định là giả a, hắn cũng có thể yên tâm, để anh cho em mượn mấy lần."
Sở Tấn oán hắn: "Dựa vào cái gì tôi cần phải giúp cậu a? Tôi không cần giả vờ làm bạn trai của cậu."
Trang Hãn Học nói: "Em cho anh tiền có được hay không? Anh hãy giúp em một chút đi a."
Sở Tấn hỏi: "Nhưng nếu như chuyện này thành, ba mẹ cậu cũng đuổi cậu ra khỏi nhà, cậu đâu còn tiền?"
Trang Hãn Học bỗng nhiên bị hỏi á khẩu, há hốc mồm.
Sở Tấn ngạc nhiên: "Không phải cậu căn bản không nghĩ nhiều như thế chứ?"
Trang Hãn Học gãi đầu một cái: "Em cảm thấy... Ba mẹ sẽ không cam lòng đuổi em ra khỏi nhà, anh của em là tự mình nhất định bỏ nhà trốn đi, chạy trốn với chồng ảnh, em sẽ không làm như vậy, bọn họ trừng phạt em, cướp đoạt quyền thừa kế của em, không phải rất tốt sao?"
Sở Tấn: "..."
Trang Hãn Học sắp quỳ xuống cầu xin anh: "Anh Sở, anh đại từ đại bi, cứu khổ cứu nạn, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp a! Không thì tương lai mấy chục năm sau của em, đều sống không bằng chết, anh trai chị gái của em mỗi ngày chỉ ngủ mấy tiếng, cả năm cơ bản không được nghỉ ngơi, làm trâu làm ngựa làm việc, đó là cuộc sống của con người sao? Không phải là a! Em chỉ muốn mỗi ngày ngủ thẳng đến khi tỉnh, có cơm ăn, có rượu uống, có nhà ở, có tiền chơi game, yêu cầu của em rất quá đáng sao?"
Sở Tấn nói: "Cậu tại sao phải nghĩ đến chuyện tìm người giả làm gay với cậu, không nhất thiết phải như vậy, cậu cũng có thể tìm chị mình thương lượng."
Trang Hãn Học cúi đầu ủ rũ: "Chị ấy rất chán ghét em, lần này ba mẹ không chọn chị ấy, mà chọn em làm người thừa kế, chị ấy càng chán ghét em hơn."
Sở Tấn nói: "Cho nên a, cậu đi tìm cô ấy, cậu giúp đỡ cô ấy làm người thừa kế, để sau khi cô ấy tiếp quản công việc của anh trai cậu, thì cho cậu tiền xài vặt. Cô ấy lêm làm người cai quản Trang gia như mong muốn, cậu tiếp tục ăn no chờ chết, không phải vẹn toàn cả đôi bên?"
Ánh mắt Trang Hãn Học sáng lên: "!!!"
Hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Đúng vậy! Cảm ơn anh Sở! Em lập tức trở về tìm chị em thương lượng."
Sở Tấn đưa hắn ra cửa: "Tạm biệt không tiễn... Cậu đi mau lên, không cần cám ơn, tôi còn phải đi làm, không rảnh chơi với cậu."
Hôm nay là thứ sáu, là ngày làm việc cuối cùng của tuần này.
Ngày mai ba ba Lận Diễm Trần sẽ tới đây, còn Lận Diễm Trần đã đếm sớm một ngày.
Sở Tấn xem chuyện của Trang Hãn Học như trò hề nói với Lận Diễm Trần, chủ ý là muốn nói, ba ba Lận Diễm Trần thật sự là một gia trưởng tốt, văn minh, biết Lận Diễm Trần yêu đương với đàn ông cũng không nổi giận không buồn bực, thản nhiên tiếp nhận.
Tư duy của Lận Diễm Trần lại chạy xa đến mười vạn tám ngàn dặm, trong nháy mắt đánh đổ bình dấm chua: "Sao tôi cảm thấy cậu ta không mang ý tốt? Trên thế giới có người ngu ngốc như vậy sao? Nói không chừng là giả ngu cố ý thăm dò em, thật ra là thầm mến em rất..."
Lận Diễm Trần còn chưa nói hết lời, Sở Tấn đã cười rộ lên, cảm thấy hắn thật là đáng yêu, đến gần nhẹ nhàng hôn một cái lên đôi môi hắn.
Lận Diễm Trần đột nhiên được anh một cái hôn đến sửng sốt, quên mất mình vừa muốn nói điều gì, hắn vốn định hỏi Sở Tấn tại sao hôn mình, nhưng thân thể đã hành động trước, hôn đáp lại một cái.
Hai người mặt đều có hơi nóng.
Sở Tấn ghé vào lỗ tai hắn nói: "Tiểu Lận của tôi cái gì cũng tốt, chỉ là rất thích ăn dấm chua, một khi ghen, chỉ số thông minh lại điên cuồng giảm xuống."
Lận Diễm Trần chơi xấu mà nói: "Vậy thì đã làm sao? A Tấn, em cùng kẻ ngu này sống hết đời, có sợ hay không? Sợ cũng vô dụng, ngày mai ba ba tôi sẽ tới đây, tôi còn có Thu Thu làm con tin, em không thể đổi ý đâu."
Thu Thu đang chơi đùa với Sở Tiểu Béo.
Trong nhà mua một bể cá bằng thủy tinh, một người một chó đang cùng nhau xem cá.
Sở Tiểu Béo quan sát một phút chốc, lè lưỡi liếm lên thủy tinh.
Thu Thu ngậm núm vú cao su, lăng lăng nhìn Sở Tiểu Béo liếm say sưa ngon lành như vậy, nhìn một hồi lâu, bé gỡ núm vú cao su ra, cũng cùng nằm nhoài bên bể cá, liếm thủy tinh.
Sở Tấn không chút để ý liếc mắt một cái, hoảng hốt trực tiếp đẩy Lận Diễm Trần ra, chạy tới ôm Thu Thu.
Trước tiên đánh Sở Tiểu Béo một cái, rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ miệng nhỏ Thu Thu: "Con dám liếm thủy tinh! Biết bẩn không?"
Thu Thu còn tưởng rằng ba ba chơi với mình, không khóc ngược lại còn cười, cười đến vô cùng xán lạn, ôm ba ba, chỉ vào chậu cá: "Cá! Cá! Ăn!"
Dưới sự kiên trì không ngừng dạy dỗ của thầy Sở, bây giờ Thu Thu đã có thể nói nhiều hơn vài chữ, tất cả đều là ăn! Nào là "Cá" "Cơm" "Thịt", dạy một hai lần, là lập tức học được, hoa quả thì lại không biết gọi, thống nhất gọi là "Quả quả".
Sở Tấn vừa bực mình vừa buồn cười: "Thực sự là con mèo con ham ăn đầu thai."
Lận Diễm Trần đi tới, hắn hiện tại cũng không tức giận, không cần phải ghen tị với con trai của mình, sau này cố gắng dạy dỗ con trai, để Thu Thu sớm học được cách tự lập một chút, làm một đứa trẻ tốt, hắn mới có nhiều thời gian cùng Sở Tấn tương thân tương ái.
Sở Tấn ôm Thu Thu, lo lắng mà nói: "Tôi cảm thấy gần đây vận may không được tốt, không biết ngày mai ba cậu tới có thuận lợi hay không."
Lận Diễm Trần nắm chặt tay anh: "Có tôi ở đây rồi."
Ông trời cũng quan tâm hắn, là con út trong nhà, trên có anh trai và chị gái, hai người đều là "Con nhà người ta" ở mức độ truyền thuyết, từ nhỏ người khác đều nói con cả Trang gia và con gái lớn ưu tú như vậy, tại sao đến con út lại là một đứa vô dụng chứ? Hắn lớn lên cũng không có dễ nhìn như anh trai, nhưng cũng có thể do từ nhỏ đã thích chạy, so với anh trai không thích vận động, thân hình hắn cao lớn cường tráng hơn. Anh trai chị gái đều đối tốt với hắn, khi còn bé thì dạy hắn đọc sách, dạy không nổi, sau khi lớn lên lại dạy hắn làm việc, vẫn cứ dạy không nổi. Dạy không xong cũng không hề miễn cưỡng, hắn có thể lừa dối cho qua, lại còn cho hắn tiền tiêu vặt, hắn cũng không tham số tiền lớn, vẫn luôn trải qua rất thoải mái.
Người khác nói hắn vô dụng không có tiền đồ, Trang Hãn Học cũng có thể nói năng hùng hồn mà trả lời: "Bươn chải làm cái gì? Anh cả chị gái tôi đã giỏi như vậy, tôi tranh giành, nhà chúng tôi sẽ ra sao? Một núi không thể có hai cọp a, trừ phi một con đực một con cái, nhà tôi đã có một con cọp đực, một con cọp cái rồi, tôi sẽ ngoan ngoãn làm một con tiểu hồ ly."
Trang Hãn Học cảm thấy bàn tính của mình khá tốt, hắn rất đắc ý.
Không thể lường trước được, cuộc sống tốt đẹp của hắn, dĩ nhiên cũng sẽ có một ngày bị phá hủy.
Anh cả hắn Trang Hãn Thịnh năm nay 30 tuổi, từ nhỏ đến lớn là một người mẫu mực, theo khuôn phép cũ, chưa bao giờ làm ra chuyện sai lầm, bằng khen cúp để đầy một căn phòng. Trang Hãn Học khi còn bé thường được bạn học ngưỡng mộ bởi vì hắn có một người anh trai giỏi như vậy, khỏi nói có bao nhiêu sảng khoái, tuy rằng hắn chính là một đứa nhỏ ba ngày hai lần lại xảy ra chuyện.
Ở trong lòng hắn, anh cả hắn mười phân vẹn mười.
Sau khi qua ba mươi tuổi, ba mẹ hối thúc anh cả kết hôn rất lợi hại, nhưng anh cả vẫn luôn kéo dài không chịu kết hôn.
Hồi trước, không biết sau lần thứ mấy bị bức ép xem mắt kết hôn, thậm chí đã sắp bắt đầu bàn tới lễ cưới, anh cả ngả bài với ba mẹ, anh không kết hôn là vì thích đàn ông, anh đã sớm âm thầm tính chuyện cả đời với trúc mã của mình.
Amh cả và ba mẹ cãi nhau một trận, gia nghiệp cũng không cần, đã bỏ trốn với bạn trai anh!!
Không chỉ bỏ trốn, bọn họ còn chạy tới Bắc Âu, lấy giấy hôn thú, còn photo một tờ gửi về nhà.
Ba mẹ đều bị họ chọc điên lên.
Trang Hãn Học có hơi lo lắng cho anh cả, còn lén lút gửi tiền cho anh mình, để anh bảo trọng thân thể, chúc anh cả sống thật hạnh phúc! Tình yêu muôn năm, dũng cảm nói không với hôn nhân sắp đặt phong kiến!
Trang Hãn Học cực kỳ vui vẻ: Ư! Anh cả biến mất, không ai ép mình làm việc cho giỏi rồi! Mình có thể tiếp tục chơi hì hì hì hì.
Trang Hãn Học vẫn chưa có sảng khoái được mấy ngày, ba mẹ lại dời ánh mắt sang hắn.
Bọn họ thật sự bị con cả chọc tức, nhưng mà không sao, bọn họ không phải còn có một đứa con trai đây sao, thoạt nhìn tựa hồ không có tác dụng gì, thế nhưng rất nghe lời a, hiện tại bắt đầu bồi dưỡng một đứa con trai khác làm người thừa kế, cũng còn kịp mà.
Trang Hãn Học sợ hãi, hắn vốn cho rằng dù anh cả biến mất, còn có chị hắn ở đây, trời sập xuống cũng có chị gánh giúp.
Chị hắn Trang Vi cũng là một học sinh xuất sắc, nữ cường nhân tiếng tăm lừng lẫy, nhưng quan hệ với hắn lại không được tốt, trong lòng Trang Hãn Học chắc chắn, có lẽ là ba mẹ trọng nam khinh nữ, thiên vị mình, cho nên chị nhìn hắn không vừa mắt.
Hắn không nghĩ tới, ba mẹ có thể trọng nam khinh nữ đến mức độ này, tình nguyện để cho một kẻ vô dụng như hắn làm người thừa kế, còn chị nỗ lực nhiều năm như vậy lại làm như không thấy.
Trang Hãn Học gấp vô cùng, hắn mới không cần làm người thừa kế, hắn chỉ muốn làm một tên phế vật mỗi ngày nằm ngang không làm việc vẫn có tiền ăn uống!
Đầu óc hắn không dùng được, dưới tình thế cấp bách, chỉ nghĩ ra, nếu ba mẹ bởi vì anh cả làm gay cho nên bỏ anh cả qua, vậy hắn cũng đi làm gay không được sao?! Quá thông minh a!
Nhưng mà không phải người nào cũng có thể kéo tới làm gay chung được, nhỡ đâu biến thành gay thật sẽ không tốt, hơn nữa, tùy tiện kéo một người xa lạ, trước đây còn chưa từng gặp, ba mẹ chắc chắn sẽ không tin. Trang Hãn Học nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Sở Tấn là ứng cử viên thích hợp nhất.
Sở Tấn nhìn hắn không vừa mắt a, vừa vặn!
"... Cho nên, đây chính là nguyên nhân cậu bỗng nhiên chạy tới xin tôi nói chuyện yêu đương với cậu?" Sở Tấn nghe tên Trang Hãn Học ngu ngốc này nói năng lộn xộn kể đầu đuôi câu chuyện, đại khái sắp xếp một chút cũng hiểu ra mọi chuyện.
Tuy rằng nghe rất vô căn cứ, nhưng nghĩ như thế nào cũng là chuyện tiểu Trang có thể làm ra được.
Sở Tấn từng trải qua vô số lần bực mình mà cho ra kết quả, Trang Hãn Học chính là một tên lười biếng, không chí khí, vô học tiểu phế vật, người này còn dương dương tự đắc cảm thấy ưu điểm lớn nhất của mình là tự biết thân biết phận.
Trang Hãn Học mắt trông mong nhìn anh, liều mạng gật đầu.
Bây giờ không còn là cấp dưới làm việc cho Trang Hãn Học, đứng xem náo nhiệt của Trang Hãn Học, Sở Tấn cảm thấy rất hả hê.
Thậm chí trong nháy mắt càng ngày càng bành trướng, anh muốn nói, vậy cậu cứ học tập cho giỏi rồi kế thừa gia nghiệp a, chúc cậu cả đời đều sinh sống trong nước sôi lửa bỏng.
Sở Tấn nhìn hắn xui xẻo, thật sự rất vui vẻ, anh nín cười, ho nhẹ hai tiếng: "Tôi không thể giúp được, cậu cũng biết tôi có bạn trai rồi."
Trang Hãn Học nói: "Cũng bởi vì anh có bạn trai a, Lận Diễm Trần lớn lên đẹp trai lại có tiền đồ, anh tuyệt đối sẽ không nhìn trúng em, bằng vào chúng ta nhất định là giả a, hắn cũng có thể yên tâm, để anh cho em mượn mấy lần."
Sở Tấn oán hắn: "Dựa vào cái gì tôi cần phải giúp cậu a? Tôi không cần giả vờ làm bạn trai của cậu."
Trang Hãn Học nói: "Em cho anh tiền có được hay không? Anh hãy giúp em một chút đi a."
Sở Tấn hỏi: "Nhưng nếu như chuyện này thành, ba mẹ cậu cũng đuổi cậu ra khỏi nhà, cậu đâu còn tiền?"
Trang Hãn Học bỗng nhiên bị hỏi á khẩu, há hốc mồm.
Sở Tấn ngạc nhiên: "Không phải cậu căn bản không nghĩ nhiều như thế chứ?"
Trang Hãn Học gãi đầu một cái: "Em cảm thấy... Ba mẹ sẽ không cam lòng đuổi em ra khỏi nhà, anh của em là tự mình nhất định bỏ nhà trốn đi, chạy trốn với chồng ảnh, em sẽ không làm như vậy, bọn họ trừng phạt em, cướp đoạt quyền thừa kế của em, không phải rất tốt sao?"
Sở Tấn: "..."
Trang Hãn Học sắp quỳ xuống cầu xin anh: "Anh Sở, anh đại từ đại bi, cứu khổ cứu nạn, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp a! Không thì tương lai mấy chục năm sau của em, đều sống không bằng chết, anh trai chị gái của em mỗi ngày chỉ ngủ mấy tiếng, cả năm cơ bản không được nghỉ ngơi, làm trâu làm ngựa làm việc, đó là cuộc sống của con người sao? Không phải là a! Em chỉ muốn mỗi ngày ngủ thẳng đến khi tỉnh, có cơm ăn, có rượu uống, có nhà ở, có tiền chơi game, yêu cầu của em rất quá đáng sao?"
Sở Tấn nói: "Cậu tại sao phải nghĩ đến chuyện tìm người giả làm gay với cậu, không nhất thiết phải như vậy, cậu cũng có thể tìm chị mình thương lượng."
Trang Hãn Học cúi đầu ủ rũ: "Chị ấy rất chán ghét em, lần này ba mẹ không chọn chị ấy, mà chọn em làm người thừa kế, chị ấy càng chán ghét em hơn."
Sở Tấn nói: "Cho nên a, cậu đi tìm cô ấy, cậu giúp đỡ cô ấy làm người thừa kế, để sau khi cô ấy tiếp quản công việc của anh trai cậu, thì cho cậu tiền xài vặt. Cô ấy lêm làm người cai quản Trang gia như mong muốn, cậu tiếp tục ăn no chờ chết, không phải vẹn toàn cả đôi bên?"
Ánh mắt Trang Hãn Học sáng lên: "!!!"
Hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Đúng vậy! Cảm ơn anh Sở! Em lập tức trở về tìm chị em thương lượng."
Sở Tấn đưa hắn ra cửa: "Tạm biệt không tiễn... Cậu đi mau lên, không cần cám ơn, tôi còn phải đi làm, không rảnh chơi với cậu."
Hôm nay là thứ sáu, là ngày làm việc cuối cùng của tuần này.
Ngày mai ba ba Lận Diễm Trần sẽ tới đây, còn Lận Diễm Trần đã đếm sớm một ngày.
Sở Tấn xem chuyện của Trang Hãn Học như trò hề nói với Lận Diễm Trần, chủ ý là muốn nói, ba ba Lận Diễm Trần thật sự là một gia trưởng tốt, văn minh, biết Lận Diễm Trần yêu đương với đàn ông cũng không nổi giận không buồn bực, thản nhiên tiếp nhận.
Tư duy của Lận Diễm Trần lại chạy xa đến mười vạn tám ngàn dặm, trong nháy mắt đánh đổ bình dấm chua: "Sao tôi cảm thấy cậu ta không mang ý tốt? Trên thế giới có người ngu ngốc như vậy sao? Nói không chừng là giả ngu cố ý thăm dò em, thật ra là thầm mến em rất..."
Lận Diễm Trần còn chưa nói hết lời, Sở Tấn đã cười rộ lên, cảm thấy hắn thật là đáng yêu, đến gần nhẹ nhàng hôn một cái lên đôi môi hắn.
Lận Diễm Trần đột nhiên được anh một cái hôn đến sửng sốt, quên mất mình vừa muốn nói điều gì, hắn vốn định hỏi Sở Tấn tại sao hôn mình, nhưng thân thể đã hành động trước, hôn đáp lại một cái.
Hai người mặt đều có hơi nóng.
Sở Tấn ghé vào lỗ tai hắn nói: "Tiểu Lận của tôi cái gì cũng tốt, chỉ là rất thích ăn dấm chua, một khi ghen, chỉ số thông minh lại điên cuồng giảm xuống."
Lận Diễm Trần chơi xấu mà nói: "Vậy thì đã làm sao? A Tấn, em cùng kẻ ngu này sống hết đời, có sợ hay không? Sợ cũng vô dụng, ngày mai ba ba tôi sẽ tới đây, tôi còn có Thu Thu làm con tin, em không thể đổi ý đâu."
Thu Thu đang chơi đùa với Sở Tiểu Béo.
Trong nhà mua một bể cá bằng thủy tinh, một người một chó đang cùng nhau xem cá.
Sở Tiểu Béo quan sát một phút chốc, lè lưỡi liếm lên thủy tinh.
Thu Thu ngậm núm vú cao su, lăng lăng nhìn Sở Tiểu Béo liếm say sưa ngon lành như vậy, nhìn một hồi lâu, bé gỡ núm vú cao su ra, cũng cùng nằm nhoài bên bể cá, liếm thủy tinh.
Sở Tấn không chút để ý liếc mắt một cái, hoảng hốt trực tiếp đẩy Lận Diễm Trần ra, chạy tới ôm Thu Thu.
Trước tiên đánh Sở Tiểu Béo một cái, rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ miệng nhỏ Thu Thu: "Con dám liếm thủy tinh! Biết bẩn không?"
Thu Thu còn tưởng rằng ba ba chơi với mình, không khóc ngược lại còn cười, cười đến vô cùng xán lạn, ôm ba ba, chỉ vào chậu cá: "Cá! Cá! Ăn!"
Dưới sự kiên trì không ngừng dạy dỗ của thầy Sở, bây giờ Thu Thu đã có thể nói nhiều hơn vài chữ, tất cả đều là ăn! Nào là "Cá" "Cơm" "Thịt", dạy một hai lần, là lập tức học được, hoa quả thì lại không biết gọi, thống nhất gọi là "Quả quả".
Sở Tấn vừa bực mình vừa buồn cười: "Thực sự là con mèo con ham ăn đầu thai."
Lận Diễm Trần đi tới, hắn hiện tại cũng không tức giận, không cần phải ghen tị với con trai của mình, sau này cố gắng dạy dỗ con trai, để Thu Thu sớm học được cách tự lập một chút, làm một đứa trẻ tốt, hắn mới có nhiều thời gian cùng Sở Tấn tương thân tương ái.
Sở Tấn ôm Thu Thu, lo lắng mà nói: "Tôi cảm thấy gần đây vận may không được tốt, không biết ngày mai ba cậu tới có thuận lợi hay không."
Lận Diễm Trần nắm chặt tay anh: "Có tôi ở đây rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook