Lũ Mùa Xuân
-
Chương 68
Lận Diễm Trần và đám bạn bè này đã quen biết từ nhỏ, ngoại trừ không cùng đi chơi gái, chuyện tốt chuyện xấu gì cũng đều kết phường đi chung, tình như huynh đệ.
Hiện tại tuy rằng hướng phát triển của từng người hơi khác nhau, nhưng tình cảm vẫn rất tốt.
Tổng cộng có bốn người anh em tốt nhất, quan hệ thân thiết nhất: Một người chính là Triển Hồng Vũ, sau khi gia cảnh sa sút tiến vào giới giải trí phát triển, đóng phim truyền hình ca hát, mới nhận được danh hiệu ảnh đế quốc tế; một là Lữ Hạo, trong nhà kinh doanh kim ngân châu báu đồ trang sức, khá có tiền, Triển Hồng Vũ dự thảm đỏ đều mượn trang sức của y; một là Trác Lâm Huy, có công ty thời trang hàng đầu quốc tế, bản thân hắn cũng là nhà thiết kế thời trang; người cuối cùng là Đàm Tu Minh, nhà anh kinh doanh chuỗi nhà hàng khách sạn, trong tay có rất nhiều cửa hàng nổi danh.
Lận Diễm Trần là người lớn tuổi nhất trong mấy người bọn họ, chủ ý nhiều nhất, vẫn luôn là tiểu Ma vương bày mưu xấu, tự xưng lão đại.
Lận Diễm Trần hoàn toàn không muốn cho bọn họ tiến vào.
Sở Tấn mặc quần áo bình thường ở nhà, trên cổ tay đeo một chuỗi phật châu cha anh mua về, nghe nói đã từng khai quang, bảo đảm bình an cho anh, có vẻ không chính thức lắm.
Sở Tấn nhìn Lận Diễm Trần: "Tôi mặc thành như vậy có thể sao? Cảm thấy không nghiêm túc, cậu cũng không nói bạn cậu sẽ tới nhà, sớm biết vậy tôi đã mang vài bộ chính trang."
Lận Diễm Trần nói: "Tôi cũng không biết bọn họ sẽ tới nhà a! Tôi không để cho bọn họ biết, bọn họ từng người từng người chạy tới, còn nói tới thăm em. Chẳng lẽ em là gấu trúc trong vườn thú sao? Còn đặc biệt đến nhìn. Không cần phải để ý đến, tôi không mở cửa bọn họ không vào được, em hãy xem tôi đá từng người từng người bọn họ cút đi."
Sở Tấn không đồng ý cách làm của Lận Diễm Trần, đá đi làm gì? Anh còn chưa gặp mặt bạn của Lận Diễm Trần, người ta bởi vì mình mà bị Lận Diễm Trần đánh đuổi, đó không phải là đắc tội với người ta sao? Đối phương sẽ không giận Lận Diễm Trần, nhưng nói không chừng sẽ oán anh, đến lúc đó anh vô duyên vô cớ gánh oan ức trên lưng.
Sở Tấn tức giận nói: "Cậu hi vọng bọn họ chưa từng thấy tôi đã chán ghét tôi sao? Hiện tại tôi đang nghi ngờ dụng ý của cậu, lần kia ở nước Anh cậu gặp bạn đã từng nói "Đừng nói cho người khác biết", sau này lại ngụy biện nói là bởi vì tôi không đáp ứng hẹn hò với cậu, còn nói nếu tôi nguyện ý có thể đăng báo công khai, nói nghe rất hay, tôi đã tin tưởng cậu. Hiện tại thế nào? Vì sao không cho tôi gặp người? Lận Diễm Trần, cậu nói rõ cho tôi."
Lận Diễm Trần hoảng rồi: "Không, không, không, không phải không cho em gặp người.. Chúng ta chỉ có chút thời gian bên nhau, chỉ có hai ta tôi đều cảm thấy thời gian không đủ dùng, bọn họ lại đến làm bóng đèn. Tôi thật sự không phải ghét bỏ em."
"Được." Sở Tấn nói, "Bây giờ bọn họ đều đã đến."
Trên màn hình điện thoại, ba tên bạn xấu của hắn thay phiên đến trước màn ảnh nhục mạ hắn:
"Trọng sắc khinh bạn!"
"Thấy sắc quên nghĩa!"
"Có đồng tính không nhân tính!"
"Shame on you!"
"Nếu ông không mở cửa tôi ở trước mặt vợ ông gọi nhũ danh của ông a, đếm ngược năm giây, năm, bốn, ba, hai..."
Sở Tấn cảm thấy hứng thú: "Ai, cứ chờ một lát rồi hãy mở cửa."
Lận Diễm Trần mở cửa, u oán nhìn bọn họ chằm chằm: "Vợ tôi bảo tôi mở cửa cho các người vào."
Đám bạn xấu không khách khí với hắn, đẩy hắn ra, đi thẳng đến một người đàn ông xa lạ khác trong phòng: "Anh chính là Sở Tấn?"
Sở Tấn bị mấy anh chàng đẹp trai vây nhốt, phảng phất bị quan sát giống như kỳ trân dị thú, anh có chút không dễ chịu.
Lận Diễm Trần chen vào, nắm tay Sở Tấn, như đang bảo vệ anh, nói với bọn họ: "Các người đừng dọa đến em ấy."
Lữ Hạo bĩu môi: "Một mùi tình yêu chua chua thối thối."
Lận Diễm Trần tức cười: "Ai bảo ông một hai phải đến đây cảm nhận mùi chua thối a, tôi đây không chỉ yêu đương, tôi đây dùng tình yêu làm tiền đề rồi kết hôn đấy."
Trên tay Trác Lâm Huy cầm theo một túi giấy nhỏ, quy củ nói với Sở Tấn: "Lận Diễm Trần lớn tuổi nhất trong mấy người chúng tôi, chúng tôi phải gọi ngài một tiếng" chị dâu", lần đầu gặp mặt, đây là lễ mọn, chút tấm lòng nho nhỏ, của ít lòng nhiều. Tôi tên là Trác Lâm Huy, chị dâu anh gọi tôi Tiểu Trác là được."
Sở Tấn thản nhiên tiếp nhận, đúng mực: "Xin chào, Tiểu Trác."
Lữ Hạo và Đàm Tu Minh cũng đưa quà tặng tới, tự giới thiệu mình.
Sở Tấn xem như là thở phào nhẹ nhõm, tầng lớp của anh và Lận Diễm Trần thua nhau quá xa, tuy rằng trước đây lúc công tác cũng gặp qua người có tiền, bọn họ cũng sẽ không thô tục vô lễ, mà ngược lại rất lễ phép, nhưng anh có thể cảm giác được, trong sự lễ phép không chê vào đâu được của bọn họ vẫn ẩn giấu sự xem thường.
Không quan tâm bạn Lận Diễm Trần có phải là giữ mặt mũi cho Lận Diễm Trần hay không, ít nhất mặt ngoài đã dụng tâm chu toàn, như vậy là đủ rồi, anh cũng không cần bạn Lận Diễm Trần thật lòng tôn trọng anh, anh sống cùng Lận Diễm Trần chứ không phải những người kia.
Sau khi giới thiệu sơ sơ lẫn nhau.
Lận Diễm Trần hỏi: "Lão Đàm ông còn mang theo cái túi làm gì. Túi đó đựng gì thế?"
Đàm Tu Minh xách túi giơ lên: "Há, cái này a, mang cho con trai ông."
Sở Tấn sợ hết hồn, tự động nhìn về phía Lận Diễm Trần, dùng ánh mắt hỏi hắn chuyện này là sao.
Chính Lận Diễm Trần đầu óc cũng mơ hồ, chuyện Thu Thu hắn căn bản chưa nói với đám bạn mình a!
Đàm Tu Minh móc móc túi, móc ra một cái hộp đồ ăn cho mèo: "Đồ hộp cao cấp dành cho mèo, tôi mang cho Đầu To nhà các ông, tôi thấy con mèo bạn gái của tôi nuôi rất thích ăn cái này, tôi lại mua mấy hộp."
Thì ra là chính mình doạ mình, Sở Tấn thở phào một hơi.
Trác Lâm Huy chú ý tới hành động vừa rồi giữa Sở Tấn và Lận Diễm Trần, không nhịn được cười: "Chị dâu anh không phải cho là lão Lận có con riêng gì chứ? Không có đâu, ở chuyện này hắn rất cổ lổ sĩ, sẽ không làm ra loại chuyện có con ngoài giá thú a."
Sở Tấn: "..." Anh và Lận Diễm Trần còn chưa có kết hôn.
Buổi chiều chủ nhật, Sở Tấn bay trở về Y thành.
Thứ hai mở hợp đầu tuần, Lưu tổng chính thức lên chức cho anh, làm quản lý bộ kế hoạch.
Chuyện này trước đó đã lén lút thương lượng xong, sư phụ trả cho anh cổ phần của công ty, nói bây giờ có chút oan ức anh, sau này sẽ từng bước nâng cao đãi ngộ cho anh.
Sở Tấn không cảm thấy oan ức, trước mắt đã là đãi ngộ cao nhất sư phụ có thể mang ra được, tuy rằng lương không cao bằng trước đây, nhưng công việc rất thư thái, không có phế vật cản trở, còn có sư phụ làm chỗ dựa cho anh, anh là đồng tính luyến cũng không ai dám nói này nói nọ.
Ngày thứ hai khi Sở Tấn phi ngựa thăng quan, thì nhận được điện thoại của Triển Hồng Vũ.
Tuy rằng anh cho Triển Hồng Vũ danh thiếp của mình, còn hỏi có muốn làm người đại diện cho công ty bọn họ hay không, thế nhưng thật ra anh không ôm hi vọng lớn. Bởi vì Triển Hồng Vũ rất có tiếng, hơn nữa sau khi cậu đạt ảnh đế vẫn không có nhận quảng cáo và làm người đại diện.
Triển Hồng Vũ nhẹ giọng hỏi: "Không phải là anh nói công ty của các anh đang tìm người đại diện sao? Tôi tới hỏi có cơ hội cho tôi làm việc hay không."
Triển Hồng Vũ nói vậy là lời khách sáo, lịch trình công việc của mình chật ních, làm sao thiếu công việc, chẳng qua anh coi như thuận miệng nói ra cũng không nghiêm túc để ở trong lòng.
Sở Tấn nói cám ơn liên tục, tràn ngập vui vẻ.
Nhưng mà, cứ như vậy, không biết dự toán có đủ hay không. Triển Hồng Vũ là bạn Lận Diễm Trần, cậu là người tốt, mình cũng không thể chiếm tiện nghi, Sở Tấn uyển chuyển dò hỏi chi phí làm người đại diện.
Triển Hồng Vũ nói: "Dựa theo dự toán của các anh đi, anh là bạn trai Lận Diễm Trần, hắn đã giúp tôi rất nhiều, tôi không thu tiền phát ngôn cũng không sao cả."
Sở Tấn nhanh chóng nói: "Không không, vẫn phải dựa theo giá thị trường."
Anh suy nghĩ vốn dự toán một chút, cắn răng tăng giá, cho một con số không thấp: "Như vậy được không? Không đủ tôi lại bàn với công ty."
Triển Hồng Vũ không từ chối: "Có thể a."
Cậu nghĩ muốn tiếp xúc với Sở Tấn nhiều một chút, chỉ là gặp mặt quá ít, cậu muốn tìm hiểu thêm về nhân phẩm Sở Tấn rốt cuộc ra sao.
Xem như đã nói xong rồi, hai bên thỏa thuận, sau lại lập hợp đồng chi tiết ký kết nữa là xong.
Sở Tấn tươi cười rạng rỡ, hùng dũng oai vệ đi tìm sư phụ, mười phần phấn khích, muốn tăng cao dự toán.
Sư phụ nghe Sở Tấn tìm được Triển Hồng Vũ làm người đại diện cho bọn họ thì giật nảy cả mình: "Cậu làm sao hẹn được? Với cái giá này? Hơn nữa không phải quảng cáo gì cậu ta cũng không nhận sao."
Sở Tấn hàm súc nói: "Tôi có chút quen biết..."
Hiện tại tuy rằng hướng phát triển của từng người hơi khác nhau, nhưng tình cảm vẫn rất tốt.
Tổng cộng có bốn người anh em tốt nhất, quan hệ thân thiết nhất: Một người chính là Triển Hồng Vũ, sau khi gia cảnh sa sút tiến vào giới giải trí phát triển, đóng phim truyền hình ca hát, mới nhận được danh hiệu ảnh đế quốc tế; một là Lữ Hạo, trong nhà kinh doanh kim ngân châu báu đồ trang sức, khá có tiền, Triển Hồng Vũ dự thảm đỏ đều mượn trang sức của y; một là Trác Lâm Huy, có công ty thời trang hàng đầu quốc tế, bản thân hắn cũng là nhà thiết kế thời trang; người cuối cùng là Đàm Tu Minh, nhà anh kinh doanh chuỗi nhà hàng khách sạn, trong tay có rất nhiều cửa hàng nổi danh.
Lận Diễm Trần là người lớn tuổi nhất trong mấy người bọn họ, chủ ý nhiều nhất, vẫn luôn là tiểu Ma vương bày mưu xấu, tự xưng lão đại.
Lận Diễm Trần hoàn toàn không muốn cho bọn họ tiến vào.
Sở Tấn mặc quần áo bình thường ở nhà, trên cổ tay đeo một chuỗi phật châu cha anh mua về, nghe nói đã từng khai quang, bảo đảm bình an cho anh, có vẻ không chính thức lắm.
Sở Tấn nhìn Lận Diễm Trần: "Tôi mặc thành như vậy có thể sao? Cảm thấy không nghiêm túc, cậu cũng không nói bạn cậu sẽ tới nhà, sớm biết vậy tôi đã mang vài bộ chính trang."
Lận Diễm Trần nói: "Tôi cũng không biết bọn họ sẽ tới nhà a! Tôi không để cho bọn họ biết, bọn họ từng người từng người chạy tới, còn nói tới thăm em. Chẳng lẽ em là gấu trúc trong vườn thú sao? Còn đặc biệt đến nhìn. Không cần phải để ý đến, tôi không mở cửa bọn họ không vào được, em hãy xem tôi đá từng người từng người bọn họ cút đi."
Sở Tấn không đồng ý cách làm của Lận Diễm Trần, đá đi làm gì? Anh còn chưa gặp mặt bạn của Lận Diễm Trần, người ta bởi vì mình mà bị Lận Diễm Trần đánh đuổi, đó không phải là đắc tội với người ta sao? Đối phương sẽ không giận Lận Diễm Trần, nhưng nói không chừng sẽ oán anh, đến lúc đó anh vô duyên vô cớ gánh oan ức trên lưng.
Sở Tấn tức giận nói: "Cậu hi vọng bọn họ chưa từng thấy tôi đã chán ghét tôi sao? Hiện tại tôi đang nghi ngờ dụng ý của cậu, lần kia ở nước Anh cậu gặp bạn đã từng nói "Đừng nói cho người khác biết", sau này lại ngụy biện nói là bởi vì tôi không đáp ứng hẹn hò với cậu, còn nói nếu tôi nguyện ý có thể đăng báo công khai, nói nghe rất hay, tôi đã tin tưởng cậu. Hiện tại thế nào? Vì sao không cho tôi gặp người? Lận Diễm Trần, cậu nói rõ cho tôi."
Lận Diễm Trần hoảng rồi: "Không, không, không, không phải không cho em gặp người.. Chúng ta chỉ có chút thời gian bên nhau, chỉ có hai ta tôi đều cảm thấy thời gian không đủ dùng, bọn họ lại đến làm bóng đèn. Tôi thật sự không phải ghét bỏ em."
"Được." Sở Tấn nói, "Bây giờ bọn họ đều đã đến."
Trên màn hình điện thoại, ba tên bạn xấu của hắn thay phiên đến trước màn ảnh nhục mạ hắn:
"Trọng sắc khinh bạn!"
"Thấy sắc quên nghĩa!"
"Có đồng tính không nhân tính!"
"Shame on you!"
"Nếu ông không mở cửa tôi ở trước mặt vợ ông gọi nhũ danh của ông a, đếm ngược năm giây, năm, bốn, ba, hai..."
Sở Tấn cảm thấy hứng thú: "Ai, cứ chờ một lát rồi hãy mở cửa."
Lận Diễm Trần mở cửa, u oán nhìn bọn họ chằm chằm: "Vợ tôi bảo tôi mở cửa cho các người vào."
Đám bạn xấu không khách khí với hắn, đẩy hắn ra, đi thẳng đến một người đàn ông xa lạ khác trong phòng: "Anh chính là Sở Tấn?"
Sở Tấn bị mấy anh chàng đẹp trai vây nhốt, phảng phất bị quan sát giống như kỳ trân dị thú, anh có chút không dễ chịu.
Lận Diễm Trần chen vào, nắm tay Sở Tấn, như đang bảo vệ anh, nói với bọn họ: "Các người đừng dọa đến em ấy."
Lữ Hạo bĩu môi: "Một mùi tình yêu chua chua thối thối."
Lận Diễm Trần tức cười: "Ai bảo ông một hai phải đến đây cảm nhận mùi chua thối a, tôi đây không chỉ yêu đương, tôi đây dùng tình yêu làm tiền đề rồi kết hôn đấy."
Trên tay Trác Lâm Huy cầm theo một túi giấy nhỏ, quy củ nói với Sở Tấn: "Lận Diễm Trần lớn tuổi nhất trong mấy người chúng tôi, chúng tôi phải gọi ngài một tiếng" chị dâu", lần đầu gặp mặt, đây là lễ mọn, chút tấm lòng nho nhỏ, của ít lòng nhiều. Tôi tên là Trác Lâm Huy, chị dâu anh gọi tôi Tiểu Trác là được."
Sở Tấn thản nhiên tiếp nhận, đúng mực: "Xin chào, Tiểu Trác."
Lữ Hạo và Đàm Tu Minh cũng đưa quà tặng tới, tự giới thiệu mình.
Sở Tấn xem như là thở phào nhẹ nhõm, tầng lớp của anh và Lận Diễm Trần thua nhau quá xa, tuy rằng trước đây lúc công tác cũng gặp qua người có tiền, bọn họ cũng sẽ không thô tục vô lễ, mà ngược lại rất lễ phép, nhưng anh có thể cảm giác được, trong sự lễ phép không chê vào đâu được của bọn họ vẫn ẩn giấu sự xem thường.
Không quan tâm bạn Lận Diễm Trần có phải là giữ mặt mũi cho Lận Diễm Trần hay không, ít nhất mặt ngoài đã dụng tâm chu toàn, như vậy là đủ rồi, anh cũng không cần bạn Lận Diễm Trần thật lòng tôn trọng anh, anh sống cùng Lận Diễm Trần chứ không phải những người kia.
Sau khi giới thiệu sơ sơ lẫn nhau.
Lận Diễm Trần hỏi: "Lão Đàm ông còn mang theo cái túi làm gì. Túi đó đựng gì thế?"
Đàm Tu Minh xách túi giơ lên: "Há, cái này a, mang cho con trai ông."
Sở Tấn sợ hết hồn, tự động nhìn về phía Lận Diễm Trần, dùng ánh mắt hỏi hắn chuyện này là sao.
Chính Lận Diễm Trần đầu óc cũng mơ hồ, chuyện Thu Thu hắn căn bản chưa nói với đám bạn mình a!
Đàm Tu Minh móc móc túi, móc ra một cái hộp đồ ăn cho mèo: "Đồ hộp cao cấp dành cho mèo, tôi mang cho Đầu To nhà các ông, tôi thấy con mèo bạn gái của tôi nuôi rất thích ăn cái này, tôi lại mua mấy hộp."
Thì ra là chính mình doạ mình, Sở Tấn thở phào một hơi.
Trác Lâm Huy chú ý tới hành động vừa rồi giữa Sở Tấn và Lận Diễm Trần, không nhịn được cười: "Chị dâu anh không phải cho là lão Lận có con riêng gì chứ? Không có đâu, ở chuyện này hắn rất cổ lổ sĩ, sẽ không làm ra loại chuyện có con ngoài giá thú a."
Sở Tấn: "..." Anh và Lận Diễm Trần còn chưa có kết hôn.
Buổi chiều chủ nhật, Sở Tấn bay trở về Y thành.
Thứ hai mở hợp đầu tuần, Lưu tổng chính thức lên chức cho anh, làm quản lý bộ kế hoạch.
Chuyện này trước đó đã lén lút thương lượng xong, sư phụ trả cho anh cổ phần của công ty, nói bây giờ có chút oan ức anh, sau này sẽ từng bước nâng cao đãi ngộ cho anh.
Sở Tấn không cảm thấy oan ức, trước mắt đã là đãi ngộ cao nhất sư phụ có thể mang ra được, tuy rằng lương không cao bằng trước đây, nhưng công việc rất thư thái, không có phế vật cản trở, còn có sư phụ làm chỗ dựa cho anh, anh là đồng tính luyến cũng không ai dám nói này nói nọ.
Ngày thứ hai khi Sở Tấn phi ngựa thăng quan, thì nhận được điện thoại của Triển Hồng Vũ.
Tuy rằng anh cho Triển Hồng Vũ danh thiếp của mình, còn hỏi có muốn làm người đại diện cho công ty bọn họ hay không, thế nhưng thật ra anh không ôm hi vọng lớn. Bởi vì Triển Hồng Vũ rất có tiếng, hơn nữa sau khi cậu đạt ảnh đế vẫn không có nhận quảng cáo và làm người đại diện.
Triển Hồng Vũ nhẹ giọng hỏi: "Không phải là anh nói công ty của các anh đang tìm người đại diện sao? Tôi tới hỏi có cơ hội cho tôi làm việc hay không."
Triển Hồng Vũ nói vậy là lời khách sáo, lịch trình công việc của mình chật ních, làm sao thiếu công việc, chẳng qua anh coi như thuận miệng nói ra cũng không nghiêm túc để ở trong lòng.
Sở Tấn nói cám ơn liên tục, tràn ngập vui vẻ.
Nhưng mà, cứ như vậy, không biết dự toán có đủ hay không. Triển Hồng Vũ là bạn Lận Diễm Trần, cậu là người tốt, mình cũng không thể chiếm tiện nghi, Sở Tấn uyển chuyển dò hỏi chi phí làm người đại diện.
Triển Hồng Vũ nói: "Dựa theo dự toán của các anh đi, anh là bạn trai Lận Diễm Trần, hắn đã giúp tôi rất nhiều, tôi không thu tiền phát ngôn cũng không sao cả."
Sở Tấn nhanh chóng nói: "Không không, vẫn phải dựa theo giá thị trường."
Anh suy nghĩ vốn dự toán một chút, cắn răng tăng giá, cho một con số không thấp: "Như vậy được không? Không đủ tôi lại bàn với công ty."
Triển Hồng Vũ không từ chối: "Có thể a."
Cậu nghĩ muốn tiếp xúc với Sở Tấn nhiều một chút, chỉ là gặp mặt quá ít, cậu muốn tìm hiểu thêm về nhân phẩm Sở Tấn rốt cuộc ra sao.
Xem như đã nói xong rồi, hai bên thỏa thuận, sau lại lập hợp đồng chi tiết ký kết nữa là xong.
Sở Tấn tươi cười rạng rỡ, hùng dũng oai vệ đi tìm sư phụ, mười phần phấn khích, muốn tăng cao dự toán.
Sư phụ nghe Sở Tấn tìm được Triển Hồng Vũ làm người đại diện cho bọn họ thì giật nảy cả mình: "Cậu làm sao hẹn được? Với cái giá này? Hơn nữa không phải quảng cáo gì cậu ta cũng không nhận sao."
Sở Tấn hàm súc nói: "Tôi có chút quen biết..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook