Lũ Mùa Xuân
-
Chương 108
Chuyến đi lần này như một tuần trăng mật ngắn.
Hơn nữa lúc này tay trong tay cùng đi cũng khác với lần trước, khi đó chỉ là giả vờ làm tình nhân, bây giờ thì đã kết hôn.
Tiểu Lận vẫn bồi chơi hết chức trách, chỉ có thứ bạn không nghĩ tới, chứ không có thứ hắn không chơi được.
Sở Tấn hỏi hắn.
Lận Diễm Trần nói: "Trước đây còn trẻ ngông cuồng, nghỉ cũng không muốn về nhà, chỉ đi chơi chung quanh với đám ba nuôi Thu Thu, trước đây anh cũng đã từng tới đây, lúc mười tám mười chín tuổi. Bên kia có một quán rượu gia đình, có những giọng hát nghe rất êm tai, không biết còn ở đó hay không, anh dẫn em đi xem."
Sở Tấn cảm thấy, Lận Diễm Trần có vẻ rất yêu thích những kỳ ngộ thế này, anh hỏi: "Ca sĩ đó rất đẹp đúng không?"
Lận Diễm Trần sửng sốt một chút, cười rộ lên: "Là một ông chú mập mạp."
Sở Tấn ngượng ngùng.
Bọn họ đi vào một con hẻm nhỏ, dọc theo một thềm đá cũng không bằng phẳng khoảng mười mấy bậc, đẩy ra cửa gỗ, vài người đang yên lặng uống rượu hoặc là thấp giọng nói chuyện, có người diễn tấu một bài nhạc bằng dương cầm, còn có người gảy đàn ghita, một cô gái gầy gầy đang ca hát. Quả nhiên đã biến mất, nhưng Lận Diễm Trần vẫn không cảm thấy bất ngờ.
Hai ba ba gọi hai ly rượu.
Bọn họ đã lâu không uống rượu, trước đây đi xã giao Sở Tấn còn có thể uống hai ly, nhưng anh thấy Lận Diễm Trần sau khi làm ba ba rất tuân thủ quy củ, không uống rượu, cũng không hút thuốc, anh cũng là một người tuân theo nề nếp nhiều năm lại không thể không bằng Tiểu Lận được.
Thật ra đã nhịn rất lâu, hai người ngầm hiểu ý, uống mấy ly rượu vào bụng, Sở Tấn cảm thấy thân thể nóng dần lên, đầu óc cũng nóng lên, anh hỏi: "Tiểu Lận, lần đó anh uống bao nhiêu rượu? Sao có thể nhìn lầm cả số phòng?"
Lận Diễm Trần thấy anh uống rượu đôi môi mỏng hồng hồng, cúi đầu mổ một cái: "Anh không nhớ rõ, nhưng không quá say, nếu thật sự say lợi hại, cũng đâu thể cứng lên? Gặp một chút nước, có lẽ anh đã lập tức tỉnh rượu."
Sở Tấn hỏi: "Vậy anh còn ngủ với em? Thừa dịp người khác gặp nguy?"
Lận Diễm Trần không biết xấu hổ, giả vờ tội nghiệp mà nói: "Oa, Sở tiên sinh, rõ ràng là em thừa dịp anh say rượu nên ngủ với anh."
Đầu Sở Tấn có hơi choáng váng, đặt khuỷu tay ở trên bàn, lấy tay chống mặt, cười với Lận Diễm Trần: "Ai cho anh nói năng ngọt xớt như vậy, em không hề muốn nghi ngờ chút nào."
Hai người đang nói chuyện, ca sĩ đổi thành bài hát... Scaborough Fair.
Nhất thời Lận Diễm Trần và Sở Tấn đều có chút không dễ chịu.
Lận Diễm Trần nhẹ giọng hỏi Sở Tấn: "Sao vậy? Áy náy? Anh nhớ sau khi em cho anh uống thuốc ngủ, anh còn mơ hồ nghe thấy em hát cho anh nghe."
Sở Tấn nhất thời nghẹn lời, anh cảm thấy có lỗi với Tiểu Lận, anh nhớ tới cảm giác lúc đó, vẫn cảm thấy khó chịu tột cùng, anh không có sức lực mà nói: "Khi đó em cảm thấy mình thật sự sắp chết rồi."
Ca sĩ hát xong một ca khúc.
Lận Diễm Trần rút từ trong bóp ra vài tờ tiền mặt, đặt ở dưới ly rượu đã uống hết, giao cho ông chủ, dùng ngoại ngữ Sở Tấn nghe không hiểu nói mấy câu với ông chủ.
Sở Tấn hỏi: "Uống rượu ở chỗ này đắt như thế?"
Lận Diễm Trần không trả lời, chỉ hôn anh một cái, đứng lên từ chân ghế cao, cởi áo khoác đưa cho Sở Tấn
Sở Tấn: "?"
Sở Tấn dõi mắt theo Lận Diễm Trần, chỉ thấy hắn đi thẳng tới bên cạnh đàn piano.
Người vốn ngồi trước piano nhường vị trí, Lận Diễm Trần ung dung ngồi xuống, vuốt ống tay áo, ngón tay thon dài nhẹ nhàng khoát lên trên phím trắng đen, thử vài âm thanh.
Sở Tấn tò mò nhìn hắn, chỉ thấy Lận Diễm Trần ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn anh, khẽ mỉm cười, rồi nói: "Nhìn anh."
Sở Tấn cười đáp lại: "Em đang nhìn anh mà."
Người trong quán rượu tuy rằng không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng có lẽ cũng hiểu chuyện gì xảy ra, là một đôi cẩu nam nam đang ve vãn nhau.
Từ đầu ngón tay Lận Diễm Trần chảy ra một đoạn giai điệu ngọt ngào, hắn hắng giọng một cái, hát lên:
"I"ll tell you something
Anh muốn nói với em một điều
I think you"ll understand
Anh muốn em hiểu rằng
When I say that something
I wanna hold your hand
Khi anh nói với em rằng, anh muốn em nắm chặt tay anh
Oh please say to me
That you"ll be my man
Xin hay nói với anh, em sẽ trở thành người đàn ông của anh
and please say to me
you"ll let me hold your hand
Và xin hãy nói với anh, em sẽ cho phép anh nắm chặt tay em.
I wanna hold your hand
cause when you touch me
I feel happy inside
Anh muốn nắm chặt tay em, bởi vì khi em chạm vào anh, anh lại cảm thấy hạnh phúc từ đáy lòng
It"s such a feeling that my love
I can "t hide
Cảm giác này là yêu, anh không thể trốn tránh
I wanna hold your hand
Anh muốn nắm chặt tay của em
..."
Một bài hát nổi tiếng của Beatle , bài hát nằm trong đĩa đơn phát hành ở Mỹ của Beatle, Paul viết cho bạn gái Jane. Thế nhưng Lận Diễm Trần hơi sửa lại, hát khá chậm rãi da diết, giọng hát hắn thuần hậu sạch sẽ, vì người yêu của mình mà hát lên, tràn đầy tình cảm, hát đến hết sức động lòng người.
Sở Tấn tuy rằng không hiểu tại sao bỗng nhiên hắn lại hát tình ca, nhưng lãng mạn như vậy, vẫn khiến lòng người cảm động.
Một khúc hát thôi, cũng khiến những người khách đang ngồi vỗ tay dồn dập, nếu không phải bởi vì Lận Diễm Trần cũng là một người khách, không chừng đã có thể nhận được một mũ bucket.
Trong tiếng vỗ tay, ông chủ dùng tiếng anh nói chuyện với Sở Tấn: "Bạn trai của cậu hát rất dễ nghe, nếu không phải hắn vừa nhìn đã biết không phải là người tôi có thể giữ lại, tôi rất muốn mời hắn ở lại chỗ này của tôi ca hát."
"Không, cậu ấy không phải bạn trai của tôi." Sở Tấn nở nụ cười.
Ông chủ: "?"
Sở Tấn đặt bàn tay mang nhẫn kết hôn lên bàn, để ông chủ nhìn thấy ngón tay đeo nhẫn, lạnh nhạt nói: "Cậu ấy là chồng của tôi."
Ngực Sở Tấn như có thứ gì đó đang nhanh chóng bành trướng, dường như muốn trào ra ngoài.
Ưm... Điên cuồng bành trướng trên ngực của anh, cảm giác ưu việt không có cách nào áp chế.
Lại có hơi ngượng ngùng.
Sở Tấn nhìn Lận Diễm Trần, Lận Diễm Trần đi về, ánh đèn màu da cam trên đỉnh đầu của hắn, như tô lên cho hắn một đường viền vàng, đẹp trai rạng ngời rực rỡ.
Lận Diễm Trần cũng đang nhìn Sở Tấn, men say làm chóp mũi và hai má anh đều ửng hồng, lúc thường khí tràng ác liệt dường như đều bị hòa tan, trở nên vô cùng mềm mại, đáng yêu.
Sở Tấn hỏi hắn: "Sao bỗng nhiên anh lại chạy lên ca hát?"
Lận Diễm Trần nghe hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Êm tai không?"
Mặt Sở Tấn đỏ hồng: "Êm tai lắm."
Bọn họ trả tiền rượu, kéo tay nhau, trở về trên du thuyền.
Cảnh đêm trên sông Danube đặc biệt mỹ lệ, mặt nước phản chiếu đèn đuốc, như rơi xuống cả bầu trời sao.
Gió đêm lạnh lẽo, Lận Diễm Trần nắm một tay Sở Tấn cho vào trong túi của mình, nếu không phải không thể, hắn nguyện ý vùi cả người Sở Tấn vào trong ngực của mình.
Lận Diễm Trần lại hắng giọng hai, ba lần hát lại bài cho Sở Tấn nghe, Sở Tấn nghe một hồi cũng hát, hừ hừ hai câu.
Lận Diễm Trần lập tức khen anh: "Em hát rất là dễ nghe."
Thổi phồng đến mức Sở Tấn đỏ mặt, trình độ ca hát của mình bao nhiêu, trong lòng anh biết rõ.
Lận Diễm Trần nói: "Anh cảm thấy mình nhất định phải hát một bài, không thì anh sẽ luôn nhớ kỹ Scaborough Fair ở trong đầu."
Sở Tấn nắm chặt tay hắn: "Xin lỗi, là em bảo anh hát, hại anh luôn nghẹn ở trong lòng."
Lận Diễm Trần đứng ở phía trước, gió thổi lên tóc của hắn, ánh sáng dìu dịu chiếu vào khuôn mặt trẻ tuổi của hắn, hiếm khi toát ra mấy phần phiền muộn: "A Tấn, em đối với anh mà nói, như một cơn gió không thể ngăn lại, là anh cưỡng ép ôm em ở bên người."
Sở Tấn sửng sốt.
Lận Diễm Trần nói với anh: "Trước đây anh từng nhắc đến một lần, nếu không có con, có lẽ em không nhất định đồng ý kết hôn với anh. Cho dù có con, em cũng không lập tức đồng ý... Bây giờ công việc bận rộn, anh không có lãng mạn như trước đây, so với những người đàn ông cùng tuổi em mà nói, cũng không đủ chính chắn. Chính anh cũng biết, nên anh đã cố gắng đi làm, nhưng có khi vẫn làm không tốt. Có những lúc anh rất sợ em sẽ ghét bỏ anh không đủ chính chắn ghét bỏ anh quá tẻ nhạt, rồi không cần anh nữa. Cho nên nhân dịp kỷ niêm hai năm chúng ta quen biết, anh muốn dẫn em đi chơi, giống như năm đó vậy."
Sở Tấn bối rối một hồi lâu, không nghĩ rằng trong lòng Lận Diễm Trần cũng có rất nhiều sầu lo như mình, khiến cho anh không khỏi nhẹ giọng cười hai tiếng.
Lận Diễm Trần hoang mang: "Em đừng cười anh... Anh vẫn luôn không dám nói, chỉ lo lắng em sẽ cười anh, cảm thấy rằng anh không trưởng thành."
Sở Tấn: "Không phải, em cũng nghĩ như vậy."
Lận Diễm Trần nhíu mày lại: "Nghĩ thế nào? Quả nhiên em cảm thấy anh trở nên nhàm chán? Hay cảm thấy anh không chính chắn?"
Sở Tấn lắc đầu một cái: "Em cảm thấy anh như một cơn gió. Có lúc em sẽ nghĩ, người như anh thích tự do tự tại, nửa đường lại bị em trói chặt, có phải em đã làm chuyện ác rồi không."
Lận Diễm Trần ngạc nhiên: "Làm sao có thể?"
Sở Tấn nói rõ đầu đuôi: "Anh nghĩ xem, chúng ta quen nhau lúc cùng chơi đùa, cái gì anh cũng biết chơi, yêu quý sự tự do và kích thích, không phải là một lãng tử?"
Lận Diễm Trần vội vàng giải thích: "Làm sao anh là một lãng tử được chứ? Chẳng qua trước đây thích đi khắp nơi, không có nơi dừng lại thôi, giờ anh lại muốn bỏ neo ở bên cạnh em."
Sở Tấn: "Em sợ có một ngày anh nói em giam giữ sự tự do của anh."
Lận Diễm Trần dừng lại một phút chốc, tổ chức lại ngôn ngữ, nhìn sâu vào mắt Sở Tấn: "Anh cũng không cảm thấy anh trở nên không tự do, anh là một người tự do tự tại, anh vẫn muốn tìm một người dù cùng với người đó anh càng được tự do tự tại hơn. A Tấn, em chính là người đó."
Sở Tấn chủ động hôn hắn một chút: "Cùng với anh, em cũng cảm thấy rất tự do."
Anh hỏi: "Tiểu Lận, em làm cho anh cảm thấy bất an sao, anh nói với em đi."
Lận Diễm Trần trầm giọng nói: "Lúc anh trông con, đều lung ta lung tung hết cả lên, rõ ràng mỗi ngày anh đều ở chung với Thu Thu, lại không bằng lão Triển bọn họ. Cả năm nay, anh luôn làm không tốt? Ông trời hình như luôn đối nghịch với anh."
Sở Tấn không nhịn cười được: "Bởi vì chuyện này a? Chuyện này... Nhưng lần tới nếu anh trông không tốt, em vẫn sẽ nói anh. Chẳng qua thật ra em rất thích anh như vậy, lúc Thu Thu ở cùng bọn họ luôn yên tĩnh ngoan ngoãn, cũng không chơi vui vẻ như lúc ở chung với anh a. Đúng hay không? Lúc Thu Thu cùng với anh luôn cười vui vẻ."
Lận Diễm Trần "Ừ" một tiếng: "Lần trước cũng bởi vì cười quá nhiều, thiếu chút nữa bệnh hen suyễn lại phát tác."
Sở Tấn: "..."
Sở Tấn tiếc nuối: "Vốn bầu không khí đang rất lãng mạn."
Lận Diễm Trần ôm lấy anh như con gấu, làm Sở Tấn ngửi thấy mùi rượu trên người hắn.
Lận Diễm Trần ngu ngốc nói: "A Tấn, anh rất yêu em nha. Em yêu anh nhiều hơn một chút nữa đi."
Sở Tấn ôm lại hắn, giấu gương mặt nóng lên ở trong lồng ngực Lận Diễm Trần: "Em biết nha... Anh đã uống bao nhiêu rượu rồi? Rốt cuộc có say hay không a?"
Hơn nữa lúc này tay trong tay cùng đi cũng khác với lần trước, khi đó chỉ là giả vờ làm tình nhân, bây giờ thì đã kết hôn.
Tiểu Lận vẫn bồi chơi hết chức trách, chỉ có thứ bạn không nghĩ tới, chứ không có thứ hắn không chơi được.
Sở Tấn hỏi hắn.
Lận Diễm Trần nói: "Trước đây còn trẻ ngông cuồng, nghỉ cũng không muốn về nhà, chỉ đi chơi chung quanh với đám ba nuôi Thu Thu, trước đây anh cũng đã từng tới đây, lúc mười tám mười chín tuổi. Bên kia có một quán rượu gia đình, có những giọng hát nghe rất êm tai, không biết còn ở đó hay không, anh dẫn em đi xem."
Sở Tấn cảm thấy, Lận Diễm Trần có vẻ rất yêu thích những kỳ ngộ thế này, anh hỏi: "Ca sĩ đó rất đẹp đúng không?"
Lận Diễm Trần sửng sốt một chút, cười rộ lên: "Là một ông chú mập mạp."
Sở Tấn ngượng ngùng.
Bọn họ đi vào một con hẻm nhỏ, dọc theo một thềm đá cũng không bằng phẳng khoảng mười mấy bậc, đẩy ra cửa gỗ, vài người đang yên lặng uống rượu hoặc là thấp giọng nói chuyện, có người diễn tấu một bài nhạc bằng dương cầm, còn có người gảy đàn ghita, một cô gái gầy gầy đang ca hát. Quả nhiên đã biến mất, nhưng Lận Diễm Trần vẫn không cảm thấy bất ngờ.
Hai ba ba gọi hai ly rượu.
Bọn họ đã lâu không uống rượu, trước đây đi xã giao Sở Tấn còn có thể uống hai ly, nhưng anh thấy Lận Diễm Trần sau khi làm ba ba rất tuân thủ quy củ, không uống rượu, cũng không hút thuốc, anh cũng là một người tuân theo nề nếp nhiều năm lại không thể không bằng Tiểu Lận được.
Thật ra đã nhịn rất lâu, hai người ngầm hiểu ý, uống mấy ly rượu vào bụng, Sở Tấn cảm thấy thân thể nóng dần lên, đầu óc cũng nóng lên, anh hỏi: "Tiểu Lận, lần đó anh uống bao nhiêu rượu? Sao có thể nhìn lầm cả số phòng?"
Lận Diễm Trần thấy anh uống rượu đôi môi mỏng hồng hồng, cúi đầu mổ một cái: "Anh không nhớ rõ, nhưng không quá say, nếu thật sự say lợi hại, cũng đâu thể cứng lên? Gặp một chút nước, có lẽ anh đã lập tức tỉnh rượu."
Sở Tấn hỏi: "Vậy anh còn ngủ với em? Thừa dịp người khác gặp nguy?"
Lận Diễm Trần không biết xấu hổ, giả vờ tội nghiệp mà nói: "Oa, Sở tiên sinh, rõ ràng là em thừa dịp anh say rượu nên ngủ với anh."
Đầu Sở Tấn có hơi choáng váng, đặt khuỷu tay ở trên bàn, lấy tay chống mặt, cười với Lận Diễm Trần: "Ai cho anh nói năng ngọt xớt như vậy, em không hề muốn nghi ngờ chút nào."
Hai người đang nói chuyện, ca sĩ đổi thành bài hát... Scaborough Fair.
Nhất thời Lận Diễm Trần và Sở Tấn đều có chút không dễ chịu.
Lận Diễm Trần nhẹ giọng hỏi Sở Tấn: "Sao vậy? Áy náy? Anh nhớ sau khi em cho anh uống thuốc ngủ, anh còn mơ hồ nghe thấy em hát cho anh nghe."
Sở Tấn nhất thời nghẹn lời, anh cảm thấy có lỗi với Tiểu Lận, anh nhớ tới cảm giác lúc đó, vẫn cảm thấy khó chịu tột cùng, anh không có sức lực mà nói: "Khi đó em cảm thấy mình thật sự sắp chết rồi."
Ca sĩ hát xong một ca khúc.
Lận Diễm Trần rút từ trong bóp ra vài tờ tiền mặt, đặt ở dưới ly rượu đã uống hết, giao cho ông chủ, dùng ngoại ngữ Sở Tấn nghe không hiểu nói mấy câu với ông chủ.
Sở Tấn hỏi: "Uống rượu ở chỗ này đắt như thế?"
Lận Diễm Trần không trả lời, chỉ hôn anh một cái, đứng lên từ chân ghế cao, cởi áo khoác đưa cho Sở Tấn
Sở Tấn: "?"
Sở Tấn dõi mắt theo Lận Diễm Trần, chỉ thấy hắn đi thẳng tới bên cạnh đàn piano.
Người vốn ngồi trước piano nhường vị trí, Lận Diễm Trần ung dung ngồi xuống, vuốt ống tay áo, ngón tay thon dài nhẹ nhàng khoát lên trên phím trắng đen, thử vài âm thanh.
Sở Tấn tò mò nhìn hắn, chỉ thấy Lận Diễm Trần ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn anh, khẽ mỉm cười, rồi nói: "Nhìn anh."
Sở Tấn cười đáp lại: "Em đang nhìn anh mà."
Người trong quán rượu tuy rằng không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng có lẽ cũng hiểu chuyện gì xảy ra, là một đôi cẩu nam nam đang ve vãn nhau.
Từ đầu ngón tay Lận Diễm Trần chảy ra một đoạn giai điệu ngọt ngào, hắn hắng giọng một cái, hát lên:
"I"ll tell you something
Anh muốn nói với em một điều
I think you"ll understand
Anh muốn em hiểu rằng
When I say that something
I wanna hold your hand
Khi anh nói với em rằng, anh muốn em nắm chặt tay anh
Oh please say to me
That you"ll be my man
Xin hay nói với anh, em sẽ trở thành người đàn ông của anh
and please say to me
you"ll let me hold your hand
Và xin hãy nói với anh, em sẽ cho phép anh nắm chặt tay em.
I wanna hold your hand
cause when you touch me
I feel happy inside
Anh muốn nắm chặt tay em, bởi vì khi em chạm vào anh, anh lại cảm thấy hạnh phúc từ đáy lòng
It"s such a feeling that my love
I can "t hide
Cảm giác này là yêu, anh không thể trốn tránh
I wanna hold your hand
Anh muốn nắm chặt tay của em
..."
Một bài hát nổi tiếng của Beatle , bài hát nằm trong đĩa đơn phát hành ở Mỹ của Beatle, Paul viết cho bạn gái Jane. Thế nhưng Lận Diễm Trần hơi sửa lại, hát khá chậm rãi da diết, giọng hát hắn thuần hậu sạch sẽ, vì người yêu của mình mà hát lên, tràn đầy tình cảm, hát đến hết sức động lòng người.
Sở Tấn tuy rằng không hiểu tại sao bỗng nhiên hắn lại hát tình ca, nhưng lãng mạn như vậy, vẫn khiến lòng người cảm động.
Một khúc hát thôi, cũng khiến những người khách đang ngồi vỗ tay dồn dập, nếu không phải bởi vì Lận Diễm Trần cũng là một người khách, không chừng đã có thể nhận được một mũ bucket.
Trong tiếng vỗ tay, ông chủ dùng tiếng anh nói chuyện với Sở Tấn: "Bạn trai của cậu hát rất dễ nghe, nếu không phải hắn vừa nhìn đã biết không phải là người tôi có thể giữ lại, tôi rất muốn mời hắn ở lại chỗ này của tôi ca hát."
"Không, cậu ấy không phải bạn trai của tôi." Sở Tấn nở nụ cười.
Ông chủ: "?"
Sở Tấn đặt bàn tay mang nhẫn kết hôn lên bàn, để ông chủ nhìn thấy ngón tay đeo nhẫn, lạnh nhạt nói: "Cậu ấy là chồng của tôi."
Ngực Sở Tấn như có thứ gì đó đang nhanh chóng bành trướng, dường như muốn trào ra ngoài.
Ưm... Điên cuồng bành trướng trên ngực của anh, cảm giác ưu việt không có cách nào áp chế.
Lại có hơi ngượng ngùng.
Sở Tấn nhìn Lận Diễm Trần, Lận Diễm Trần đi về, ánh đèn màu da cam trên đỉnh đầu của hắn, như tô lên cho hắn một đường viền vàng, đẹp trai rạng ngời rực rỡ.
Lận Diễm Trần cũng đang nhìn Sở Tấn, men say làm chóp mũi và hai má anh đều ửng hồng, lúc thường khí tràng ác liệt dường như đều bị hòa tan, trở nên vô cùng mềm mại, đáng yêu.
Sở Tấn hỏi hắn: "Sao bỗng nhiên anh lại chạy lên ca hát?"
Lận Diễm Trần nghe hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Êm tai không?"
Mặt Sở Tấn đỏ hồng: "Êm tai lắm."
Bọn họ trả tiền rượu, kéo tay nhau, trở về trên du thuyền.
Cảnh đêm trên sông Danube đặc biệt mỹ lệ, mặt nước phản chiếu đèn đuốc, như rơi xuống cả bầu trời sao.
Gió đêm lạnh lẽo, Lận Diễm Trần nắm một tay Sở Tấn cho vào trong túi của mình, nếu không phải không thể, hắn nguyện ý vùi cả người Sở Tấn vào trong ngực của mình.
Lận Diễm Trần lại hắng giọng hai, ba lần hát lại bài cho Sở Tấn nghe, Sở Tấn nghe một hồi cũng hát, hừ hừ hai câu.
Lận Diễm Trần lập tức khen anh: "Em hát rất là dễ nghe."
Thổi phồng đến mức Sở Tấn đỏ mặt, trình độ ca hát của mình bao nhiêu, trong lòng anh biết rõ.
Lận Diễm Trần nói: "Anh cảm thấy mình nhất định phải hát một bài, không thì anh sẽ luôn nhớ kỹ Scaborough Fair ở trong đầu."
Sở Tấn nắm chặt tay hắn: "Xin lỗi, là em bảo anh hát, hại anh luôn nghẹn ở trong lòng."
Lận Diễm Trần đứng ở phía trước, gió thổi lên tóc của hắn, ánh sáng dìu dịu chiếu vào khuôn mặt trẻ tuổi của hắn, hiếm khi toát ra mấy phần phiền muộn: "A Tấn, em đối với anh mà nói, như một cơn gió không thể ngăn lại, là anh cưỡng ép ôm em ở bên người."
Sở Tấn sửng sốt.
Lận Diễm Trần nói với anh: "Trước đây anh từng nhắc đến một lần, nếu không có con, có lẽ em không nhất định đồng ý kết hôn với anh. Cho dù có con, em cũng không lập tức đồng ý... Bây giờ công việc bận rộn, anh không có lãng mạn như trước đây, so với những người đàn ông cùng tuổi em mà nói, cũng không đủ chính chắn. Chính anh cũng biết, nên anh đã cố gắng đi làm, nhưng có khi vẫn làm không tốt. Có những lúc anh rất sợ em sẽ ghét bỏ anh không đủ chính chắn ghét bỏ anh quá tẻ nhạt, rồi không cần anh nữa. Cho nên nhân dịp kỷ niêm hai năm chúng ta quen biết, anh muốn dẫn em đi chơi, giống như năm đó vậy."
Sở Tấn bối rối một hồi lâu, không nghĩ rằng trong lòng Lận Diễm Trần cũng có rất nhiều sầu lo như mình, khiến cho anh không khỏi nhẹ giọng cười hai tiếng.
Lận Diễm Trần hoang mang: "Em đừng cười anh... Anh vẫn luôn không dám nói, chỉ lo lắng em sẽ cười anh, cảm thấy rằng anh không trưởng thành."
Sở Tấn: "Không phải, em cũng nghĩ như vậy."
Lận Diễm Trần nhíu mày lại: "Nghĩ thế nào? Quả nhiên em cảm thấy anh trở nên nhàm chán? Hay cảm thấy anh không chính chắn?"
Sở Tấn lắc đầu một cái: "Em cảm thấy anh như một cơn gió. Có lúc em sẽ nghĩ, người như anh thích tự do tự tại, nửa đường lại bị em trói chặt, có phải em đã làm chuyện ác rồi không."
Lận Diễm Trần ngạc nhiên: "Làm sao có thể?"
Sở Tấn nói rõ đầu đuôi: "Anh nghĩ xem, chúng ta quen nhau lúc cùng chơi đùa, cái gì anh cũng biết chơi, yêu quý sự tự do và kích thích, không phải là một lãng tử?"
Lận Diễm Trần vội vàng giải thích: "Làm sao anh là một lãng tử được chứ? Chẳng qua trước đây thích đi khắp nơi, không có nơi dừng lại thôi, giờ anh lại muốn bỏ neo ở bên cạnh em."
Sở Tấn: "Em sợ có một ngày anh nói em giam giữ sự tự do của anh."
Lận Diễm Trần dừng lại một phút chốc, tổ chức lại ngôn ngữ, nhìn sâu vào mắt Sở Tấn: "Anh cũng không cảm thấy anh trở nên không tự do, anh là một người tự do tự tại, anh vẫn muốn tìm một người dù cùng với người đó anh càng được tự do tự tại hơn. A Tấn, em chính là người đó."
Sở Tấn chủ động hôn hắn một chút: "Cùng với anh, em cũng cảm thấy rất tự do."
Anh hỏi: "Tiểu Lận, em làm cho anh cảm thấy bất an sao, anh nói với em đi."
Lận Diễm Trần trầm giọng nói: "Lúc anh trông con, đều lung ta lung tung hết cả lên, rõ ràng mỗi ngày anh đều ở chung với Thu Thu, lại không bằng lão Triển bọn họ. Cả năm nay, anh luôn làm không tốt? Ông trời hình như luôn đối nghịch với anh."
Sở Tấn không nhịn cười được: "Bởi vì chuyện này a? Chuyện này... Nhưng lần tới nếu anh trông không tốt, em vẫn sẽ nói anh. Chẳng qua thật ra em rất thích anh như vậy, lúc Thu Thu ở cùng bọn họ luôn yên tĩnh ngoan ngoãn, cũng không chơi vui vẻ như lúc ở chung với anh a. Đúng hay không? Lúc Thu Thu cùng với anh luôn cười vui vẻ."
Lận Diễm Trần "Ừ" một tiếng: "Lần trước cũng bởi vì cười quá nhiều, thiếu chút nữa bệnh hen suyễn lại phát tác."
Sở Tấn: "..."
Sở Tấn tiếc nuối: "Vốn bầu không khí đang rất lãng mạn."
Lận Diễm Trần ôm lấy anh như con gấu, làm Sở Tấn ngửi thấy mùi rượu trên người hắn.
Lận Diễm Trần ngu ngốc nói: "A Tấn, anh rất yêu em nha. Em yêu anh nhiều hơn một chút nữa đi."
Sở Tấn ôm lại hắn, giấu gương mặt nóng lên ở trong lồng ngực Lận Diễm Trần: "Em biết nha... Anh đã uống bao nhiêu rượu rồi? Rốt cuộc có say hay không a?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook