Lũ Học Sinh Cá Biệt
-
Chương 2: Khai giảng
Rồi cũng đến ngày khai giảng năm học mới. Vì vừa mới vào năm học mới nên không phải mặc đồng phục, vậy là nó mặc nguyên cả một cây đen từ đầu đến chân, nhìn như xã hội đen đến làm loạn. Ba nó là cựu học sinh của trường, cũng là người tài trợ một số khoản lớn cho nhà trường nên tất nhiên cũng được mời đến dự buổi lễ. Nó trưng ra vẻ mặt “bà đâm chết mày” để nhìn ba nó và bực mình vì chắc chắn sẽ bị giám sát hoài.
Sáng, nó được ba nó dùng xe “hịn” để đưa đến trường. Bước xuống xe, nó quen chân đạp một cái thiệt mạnh vô cửa khiến cho nó đóng sập lại. Ai ngờ, khi nó vừa đạp vào cánh cửa thì đúng lúc ba nó thò đầu ra. Vì bất ngờ quá nên ba nó phải ăn trọn nguyên cái cánh của vô mặt. Lúc này, mặt ba nó đỏ chót như quả cà chua chín. Thôi xong, nó ngoẻo đến nơi oy!!!
- A! Anh Trịnh! Lâu lắm rồi không gặp!!
Tiếng thầy hiệu trưởng vang lên. Nó cứ nghĩ thầy phải già và ghê lắm cơ, ai dè trẻ măng hà! Thầy xuất hiện một cách bất thình lình như một vị cứu tinh của đời nó vậy.
- Anh Dương!! Lâu quá rồi không gặp! Dạo này khỏe không!?
Ba nó vui vẻ đáp, quên béng mất cái mặt cà chua của mình.
Nó zui quá, liền thay đổi 180 độ, quay sang chào thầy bằng giọng ngọt hơn mía lùi, tởm đến nổi cả da gà
- Em chào thầy ạ! Em xin phép vào trường trước!
Trước khi đi, nó còn quay lại chào to:
- Con! Chào! Ba! Ạ!
Nói rồi nó cười tíu tít chạy đi, mặc cho ai đó mặt từ đỏ chuyển sang đen như một chú tắc kè hoa.
- Con của anh à! Ngoan quá!
Thầy Hiệu trưởng khen nó.
- À...Ờ...
Ba nó gượng gạo nói.
Trong buổi lễ khai giảng, nó ngồi ở phía dưới cứ ngáp ngắn ngáp dài suốt.Nó từ nhỏ đã không có tính kiên nhẫn, giờ lại phải ngồi im giữa một đám người rồi lại nghe thầy hiệu trưởng thuyết trình một lô một lốc dài dằng dặc có 5 tờ khổ A4.
Kết thúc buổi lễ, nó không lên nhận lớp luôn mà im lặng ngoan ngoãn ngồi xuống ghế đá, móc cái "ai-phôn" trong túi ra ngồi chơi game. Mấy bà cô rảnh rỗi ngồi gần thấy nó nghịch điện thoại liền tỏ ra ganh tỵ. Có người nói:
- Ôi dào! Mới tí tuổi đầu mà đã bày đặt điện thoại với chả "ai-phôn"!!
- Chị không biết đấy thôi! Người ta nhà giàu nên nuông chiều con lắm! Chiều đến hư luôn!!
- Xời! Chẳng qua người ta đi làm suốt ngày, bận tối tăm mặt mũi nên không có thời gian chăm sóc con cái nên nó mới đâm hư! Mấy đứa con nhà giàu thường thiếu thốn tình cảm của bố mẹ thôi!!
- Nhìn đi!! Coi cái cách ăn mặc của nó kìa, đích thị là bố mẹ không chăm sóc chu đáo rồi!!!
Mấy bà cô cứ vừa nói vừa chỉ chỉ trỏ trỏ vào nó như muốn khiêu khích,chỉ chờ nó giận lên là sẽ gán cho nó tội danh vô lễ. Thế mà nó vẫn chẳng thèm để ý, tỉnh bơ như không. Nếu nó mà nổi khùng lên thì ước mơ thống trị thế giới vĩ đại của nó đã tan tành từ tám đời rồi. Nó bình tĩnh rút ra cái "ai-pót" to gấp mấy lần cái kia rồi lại ngồi nghịch tiếp làm mấy bà cô kia tức tối bỏ đi mà không được như ý muốn.
~~~ End chap 2 ~~~
Min viết chap này hơi ngắn quá. Thông cảm. Đoạn nèo không được nhớ góp ý nhoa
Sáng, nó được ba nó dùng xe “hịn” để đưa đến trường. Bước xuống xe, nó quen chân đạp một cái thiệt mạnh vô cửa khiến cho nó đóng sập lại. Ai ngờ, khi nó vừa đạp vào cánh cửa thì đúng lúc ba nó thò đầu ra. Vì bất ngờ quá nên ba nó phải ăn trọn nguyên cái cánh của vô mặt. Lúc này, mặt ba nó đỏ chót như quả cà chua chín. Thôi xong, nó ngoẻo đến nơi oy!!!
- A! Anh Trịnh! Lâu lắm rồi không gặp!!
Tiếng thầy hiệu trưởng vang lên. Nó cứ nghĩ thầy phải già và ghê lắm cơ, ai dè trẻ măng hà! Thầy xuất hiện một cách bất thình lình như một vị cứu tinh của đời nó vậy.
- Anh Dương!! Lâu quá rồi không gặp! Dạo này khỏe không!?
Ba nó vui vẻ đáp, quên béng mất cái mặt cà chua của mình.
Nó zui quá, liền thay đổi 180 độ, quay sang chào thầy bằng giọng ngọt hơn mía lùi, tởm đến nổi cả da gà
- Em chào thầy ạ! Em xin phép vào trường trước!
Trước khi đi, nó còn quay lại chào to:
- Con! Chào! Ba! Ạ!
Nói rồi nó cười tíu tít chạy đi, mặc cho ai đó mặt từ đỏ chuyển sang đen như một chú tắc kè hoa.
- Con của anh à! Ngoan quá!
Thầy Hiệu trưởng khen nó.
- À...Ờ...
Ba nó gượng gạo nói.
Trong buổi lễ khai giảng, nó ngồi ở phía dưới cứ ngáp ngắn ngáp dài suốt.Nó từ nhỏ đã không có tính kiên nhẫn, giờ lại phải ngồi im giữa một đám người rồi lại nghe thầy hiệu trưởng thuyết trình một lô một lốc dài dằng dặc có 5 tờ khổ A4.
Kết thúc buổi lễ, nó không lên nhận lớp luôn mà im lặng ngoan ngoãn ngồi xuống ghế đá, móc cái "ai-phôn" trong túi ra ngồi chơi game. Mấy bà cô rảnh rỗi ngồi gần thấy nó nghịch điện thoại liền tỏ ra ganh tỵ. Có người nói:
- Ôi dào! Mới tí tuổi đầu mà đã bày đặt điện thoại với chả "ai-phôn"!!
- Chị không biết đấy thôi! Người ta nhà giàu nên nuông chiều con lắm! Chiều đến hư luôn!!
- Xời! Chẳng qua người ta đi làm suốt ngày, bận tối tăm mặt mũi nên không có thời gian chăm sóc con cái nên nó mới đâm hư! Mấy đứa con nhà giàu thường thiếu thốn tình cảm của bố mẹ thôi!!
- Nhìn đi!! Coi cái cách ăn mặc của nó kìa, đích thị là bố mẹ không chăm sóc chu đáo rồi!!!
Mấy bà cô cứ vừa nói vừa chỉ chỉ trỏ trỏ vào nó như muốn khiêu khích,chỉ chờ nó giận lên là sẽ gán cho nó tội danh vô lễ. Thế mà nó vẫn chẳng thèm để ý, tỉnh bơ như không. Nếu nó mà nổi khùng lên thì ước mơ thống trị thế giới vĩ đại của nó đã tan tành từ tám đời rồi. Nó bình tĩnh rút ra cái "ai-pót" to gấp mấy lần cái kia rồi lại ngồi nghịch tiếp làm mấy bà cô kia tức tối bỏ đi mà không được như ý muốn.
~~~ End chap 2 ~~~
Min viết chap này hơi ngắn quá. Thông cảm. Đoạn nèo không được nhớ góp ý nhoa
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook