Lư Cục Cưng Quá Kiêu Ngạo
-
Chương 43
Edit: Ry
Lư Dương ôm thỏ tai cụp trở về phòng của mình, nhẹ nhàng đặt nó lên đệm mềm mại. Thỏ tại cụp đã ngủ mất từ lúc còn ở trên xe, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Lư Dương dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên lớp lông mềm mại của thỏ tai cụp, xúc cảm quen thuộc, khiến cho lòng anh như mềm hơn, nóng hơn. Động tác càng thêm dịu dàng, cẩn thận, như thể anh sợ sẽ khiến thỏ tai cụp giật mình.
Cái tai của thỏ tai cụp khẽ giật, hai cái chân trước nhỏ xíu ôm chặt lấy ngón tay cái của anh, mắt vẫn nhắm, nó dùng phần lông mềm mại ở cằm nhẹ nhàng cọ lên ngón tay anh.
Lư Dương biết cậu sắp tỉnh, không khỏi mỉm cười, không chớp mắt chăm chú nhìn cậu, anh muốn điều đầu tiên Nguyễn Miên nhìn thấy khi tỉnh dậy là mình.
Dưới cái nhìn chăm chú của anh, thỏ tai cụp chậm rãi mở mắt, nhìn thấy gương mặt anh gần trong gang tấc. Dường như cậu đang ngẩn người, đưa mắt nhìn anh một hồi lâu, con ngươi tan rã dần có tiêu cự, lấp lánh ánh sáng, cậu ngạc nhiên mở to hai mắt.
Nguyễn Miên kích động đến nỗi nói không nên lời, ánh mắt tỉ mỉ nhìn chằm chằm vào Lư Dương. Gương mặt Lư Dương đã có góc cạnh rõ ràng, đã giảm bớt đi sự kiêu căng bướng bỉnh thời niên thiếu, hai đầu lông mày chứa đựng sự chững chạc nhiều hơn, ánh mắt sắc bén, gương mặt xinh đẹp rất có tính công kích.
Nguyễn Miên biến trở về hình người, hai con ngươi ướt át, đưa tay ôm chặt lấy cổ Lư Dương, giọng nói có phần nghẹn ngào: "Lư cục cưng, tớ con mẹ nó rất nhớ cậu."
Hai tay Lư Dương siết chặt, kéo cậu vào trong ngực, trầm giọng đáp: "Thỏ con, tớ cũng nhớ cậu, rất rất rất nhớ."
Nguyễn Miên ôm anh nức nở một hồi, cậu đưa tay sờ phần tóc sau gáy Lư Dương, tóc Lư Dương giờ cắt rất ngắn, sợi tóc có phần cứng rắn, sờ tới sờ lui nó đâm đâm vào tay có chút khó chịu: "Lư cục cưng, sao cậu lại trở thành Alpha như thế này, Lư cục cưng ngọt ngào thơm tho, trắng nõn nà của tớ đâu."
Vừa rồi vành mắt của Lư Dương còn hơi đỏ, nghe cậu nói vậy, không nhịn được phì cười, càng thêm ôm chặt người yêu bé bỏng trong ngực, nói một cách rất đỗi dịu dàng: "Thỏ con, cậu không thể ghét bỏ tớ như vậy được."
Nguyễn Miên nghe vậy hoảng hốt, vội vàng trấn an vỗ vỗ phía sau lưng anh, giọng nói nhẹ nhàng dỗ dành: "Không chê, không chê, Lư cục cưng sẽ vĩnh viễn là cục cưng của tớ, có là Alpha hay là Omega thì tớ cũng đều thích."
Mặc dù so với trước kia Lư Dương cao hơn nhiều, nhưng vẫn đẹp như cũ, cơ thể anh không phải chỗ nào cũng là bắp thịt vạm vỡ mà là dạng người thon thả rắn chắc, là kiểu dáng người eo nhỏ rất đẹp, so với trước kia còn đẹp hơn, tràn ngập hormone Alpha.
Lư Dương khẽ cười, lồng ngực cũng rung theo tiếng cười của anh.
Nguyễn Miên nhào vào lồng ngực anh hai lần, men say lại bốc lên, cậu choáng váng nói: "Lư cục cưng, bây giờ cậu nặng quá, tớ cảm thấy cậu to cao hơn trước rất nhiều."
Mặc dù miệng nói vậy nhưng cậu vẫn ôm Lư Dương không chịu buông tay, mơ mơ màng màng cố gắng trợn to mắt, nhưng không kiên trì được bao lâu, chốc lát sau đã ngả đầu ra gối ngủ thiếp đi.
Lư Dương cúi đầu nhìn cậu, hai má cậu hơi ửng hồng, giống như hai trái táo đỏ đáng yêu. Lư Dương giơ tay nhẹ nhàng sờ lên gương mặt non mềm của cậu.
Mắt Nguyễn Miên vẫn nhắm, ngủ say sưa.
Lư Dương ngắm nhìn khuôn mặt ngủ bình yên của cậu, nói rất khẽ: "Thỏ con ngốc, uống say cũng không làm loạn, vẫn ngoan như thế."
Anh nhẹ nhàng buông Nguyễn Miên ra, đặt đầu cậu ngay ngắn lên gối, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh cầm khăn mặt đã được nhúng nước ấm, quay về lau mặt và tay cho Nguyễn Miên.
Nguyễn Miên trở mình, người tựa trên gối, lầm bầm nói mớ: "Không xa nhau nữa nha."
Lư Dương ngẩn người, nhìn cậu một hồi, đặt khăn lên mặt bàn, anh nằm xuống giường, ôm cậu vào trong lòng, dịu dàng nói bên tai cậu: "Được."
Sẽ không xa nhau nữa.
Hiện giờ anh đã có khả năng bảo vệ Nguyễn Miên, đương nhiên sẽ muốn đặt Nguyễn Miên ở bên mình bảo vệ cho thật tốt, không cho phép bất kì ai bắt nạt cậu.
Mặc dù Nguyễn Miên không nghe được câu trả lời của anh, nhưng cậu vẫn tự giác tìm một tư thế thoải mái trong vòng tay anh. Hai tay lúc trước vẫn luôn bất an ôm lấy tai thỏ, giờ nhẹ nhàng khoác lên lưng Lư Dương, ngủ cực kì an bình.
Lư Dương nghe tiếng hít thở đều đều của cậu, khẽ hôn một cái lên trán Nguyễn Miên, đúng vào vị trí mà anh đã hôn lên trước khi biệt ly. Mặc dù cùng một vị trí, nhưng cái hôn này dường như lại nhiều hơn một thứ tình cảm khác.
...
Lúc Nguyễn Miên tỉnh lại, trên giường chỉ còn lại một mình cầu, mặt trời đã bắt đầu mọc ngoài cửa sổ, ánh nắng ấm áp chiếu vào trong phòng, mang theo hương vị của buổi ban mai.
Cậu nằm trên giường thoải mái trở mình, mở to mắt, thấy khung cảnh lạ lẫm không khỏi ngẩn người, lập tức ngồi dậy từ trên giường. Cậu nhìn quanh một vòng đánh giá, cho đến khi nhìn thấy khung hình trên bàn, cả người mới thả lỏng lại.
Khung ảnh đó là hình chụp của cậu với Lư Dương, hai người bọn họ ngồi trên bãi cỏ xanh mơn mởn, toe toét nhìn vào ống kính. Khi ấy, Lư Dương vẫn là Omega, bọn họ cùng mặc bộ áo màu hồng phấn, trước ngực là hai con gấu nhỏ đáng yêu. Đây là ảnh chụp bọn họ đi chơi công viên trò chơi.
Nguyễn Miên nhớ lại khung cảnh đêm qua gặp lại Lư Dương, không khỏi mỉm cười. Hóa ra là cậu không nằm mơ, Lư Dương thật sự đã về sớm.
Cậu vui vẻ xuống giường, dưới giường đặt một đôi dép lê hình sói con, giống hệt đôi trong phòng cậu, hóa ra là Lư Dương cũng chuẩn bị dép lê cho cậu trong phòng của anh.
Cậu xỏ dép, hưng phấn lắc chân, miệng kêu tên Lư Dương. Cậu đi tìm một vòng quanh phòng mới biết Lư Dương không có ở đây, phòng nào cũng không có bóng dáng của anh, Nguyễn Miên không khỏi buồn bực nhíu mày.
Ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ, vẻ mặt Nguyễn Miên khẽ thay đổi, tưởng rằng Lư Dương trở về, bèn vội vã chạy tới mở cửa ra.
Lý Chiến và Lưu Minh Hổ đứng ở cửa, thấy cậu ra mở cửa, cả hai lập tức sững sờ.
Nguyễn Miên thấy là bọn họ, không phải là Lư Dương thì thất vọng rũ mắt, đá đá dép lê trên chân. Sau khi cậu tỉnh dậy vẫn chưa kịp nói chuyện tử tế với Lư Dương nữa.
Lưu Minh Hổ kinh ngạc lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn số phòng rồi lại nhìn sang căn phòng phía đối diện. Gã che miệng lại kêu lên: "Mẹ nó! Anh cả nhanh chân nhanh tay vãi!"
Gã không nhịn được mà phỉ báng trong lòng, mặc dù anh cả và chị dâu đã đính hôn từ trước, nhưng dù sao thì chị dâu cũng mới đến đây, anh cả đã vội vàng đưa người ta về phòng như vậy, hoàn toàn không để cho người ta nghỉ ngơi gì hết! Gấp đến độ không nhịn nổi nữa sao! Đồ vô nhân tính!
Nguyễn Miên nghi hoặc nhìn gã, không rõ vì sao gã lại kích động như vậy.
Sắc mặt Lý Chiến hơi tái, anh ta nhìn Nguyễn Miên một hồi, cố gắng nặn ra một nụ cười, nói với giọng khô khốc: "Lâu rồi không gặp."
Trước kia Lư Dương đã từng kể với Nguyễn Miên qua điện thoại rằng Lý Chiến hiện cũng đang đóng quân ở thành phố An, cho nên khi nhìn thấy anh ta, Nguyễn Miên cũng không quá kinh ngạc. Cậu cười nói: "Rất vui được gặp lại anh."
"Làm gì mà chen lấn hết ở cửa thế này." Lư Dương đang đi tới, trong tay xách bữa sáng, từ xa thấy bọn họ đứng ở cửa phòng thì hô lên.
Nguyễn Miên nhìn thấy anh, con mắt lập tức sáng ngời, tựa như chứa ngàn ánh sao. Nếu như không phải có Lưu Minh Hổ và Lý Chiến ở đây, chắc cậu đã lập tức nhào qua ôm chặt lấy Lư Dương, nhất quyết không chịu buông tay.
Lưu Minh Hổ nhìn thấy Lư Dương thì kích động đi qua vỗ vỗ bờ vai của anh, thô bỉ nói: "Anh cả, anh đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đá chết voi*. Bình thường thì lúc nào cũng mang cái bộ mặt tránh xa tôi ra, không ngờ anh lại nóng lòng với chị dâu như thế."
*Nguyên văn: 真人不露相, chân nhân bất lộ tướng. Ý nói những người có bản lĩnh, tài năng hay địa vị cao thường sẽ không thể hiện ra bên ngoài, một khi bộc lộ sẽ khiến người khác phải sững sờ.
Gã nhìn Lư Dương, dùng sức chớp chớp cặp mắt ti hí của mình. Nếu như không phải lo rằng chị dâu sẽ xấu hổ thì gã đã gọi hết đám anh em đến rồi. Tất cả mọi người sẽ cùng đứng chặn ở phòng của thiếu tướng, anh em cùng thăm hỏi nhau vui vẻ một chút.
Lư Dương nhíu mày, lườm gã một cái: "Nói linh tinh vừa thôi, tối qua Miên Miên uống say, tôi bế cậu ấy về phòng để tiện chăm sóc thôi."
Lưu Minh Hổ sững sờ: "Không làm gì?"
Lư Dương vỗ mạnh vào đầu gã: "Chỉ biết nói nhăng nói cuội! Cậu còn dám làm ô uế tai của Miên Miên thì cẩn thận tôi phạt cậu chạy năm ngàn mét."
Lưu Minh Hổ che đầu, thất vọng kêu rên: "Con thỏ ở ngay trong miệng rồi anh cũng không ăn, anh có thật là sói không vậy!"
"Ăn ăn ăn, lúc nào cũng chỉ biết có ăn." Lư Dương lấy từ trong túi ra một cái bánh bao, nhét vào miệng gã: "Ăn bánh bao này."
Lưu Minh Hổ há mồm nhai nhai, ngạc nhiên trợn to mắt, cầm miếng bánh bao, hưng phấn kêu lên: "Là bánh bao Xuân Vượng! Tôi cắn một cái là biết ngay! Anh cả, chị dâu sướng quá đi, chỗ đó phải lái xe nửa tiếng mới đến nơi!"
"Đừng có đứng đây gào mồm lên nữa, có gì thì vào trong nói." Lư Dương vừa dứt lời đã đi tới chỗ Nguyễn Miên, anh mỉm cười đưa tay giúp Nguyễn Miên vuốt lại đầu tóc rối bời, ôm vai cậu đi vào trong phòng.
Nguyễn Miên lúc này mới nhớ ra mình vẫn chưa rửa mặt, vội vàng chạy vào trong nhà tắm làm vệ sinh cá nhân.
Lúc cậu đi ra, Lư Dương đã bày xong bữa sáng. Lưu Minh Hổ đang ở bên cạnh trơ mắt nhìn những món ngon trên bàn, thỉnh thoảng nuốt nước miếng, trông mong nhìn Lư Dương: "Anh cả, thơm quá đi mất, thằng em này vẫn chưa ăn no..."
Lư Dương không thèm phản ứng, ngồi trên ghế, làm như không nghe thấy lời gã, chú tâm nghe Lý Chiến báo cáo tình hình quân sự.
Sắc mặt của Lý Chiến có vẻ dễ nhìn hơn so với lúc nãy, trong tay anh ta ôm mấy chồng tài liệu, đang chăm chú báo cáo.
Lư Dương thấy Nguyễn Miên đi tới bèn khoát tay với Lý Chiến, anh nói: "Báo cáo đến đây là được rồi, cái gì cần biết tôi đã biết, để giấy tờ lại, có thời gian tôi sẽ xem, có vấn đề tôi sẽ gọi cậu."
Lý Chiến nhìn Nguyễn Miên một cái, đành phải khép miệng. Không biết nghĩ đến cái gì mà anh ta bỗng nhiên tươi cười, đặt giấy tờ lên trên bàn, hiểu ý nói: "Em hiểu rồi, chuyện quân tình không thể để cho người ngoài biết, đợi chừng nào anh có thời gian em sẽ báo cáo riêng với anh."
Lư Dương ngẩng đầu nhìn anh ta, hơi nhíu mày, trầm giọng nói: "Nơi này không có người ngoài, tôi không cho cậu nói tiếp là vì không muốn cậu quấy rầy bữa sáng của Miên Miên."
Nụ cười của Lý Chiến cứng đờ, chần chừ một chút mới kêu một tiếng "Rõ" bằng nét mặt ảm đạm.
Lưu Minh Hổ ở bên cạnh nghe câu chuyện của bọn họ, không nhịn được kêu lên: "Anh cả anh quá đáng lắm! Đã không cho ăn bánh bao rồi mà mới sáng ra còn nhét thằng em này ăn thức ăn cho chó nữa! Điên mất!"
Lư Dương không nhịn được đá gã một phát: "Tranh thủ mà đi làm việc đi, đừng có ở đây làm mất thời gian của tôi."
"Không!" Lưu Minh Hổ phản kháng một tiếng, đứng dậy đi tới bên cạnh Nguyễn Miên, ân cần hỏi han: "Chị dâu, đêm qua cậu uống say, bây giờ cảm thấy thế nào rồi? Có đau đầu không? Có chỗ nào không thoải mái không? Nếu như cậu không thoải mái thì nhất định phải nói cho tôi biết, tôi đi mua thuốc giải rượu cho cậu. Ở đây chỗ nào tôi cũng biết, rảnh rỗi tôi sẽ dẫn cậu đi chơi..."
Lư Dương ngẩng đầu, trừng mắt với gã: "Cậu ân cần với Miên Miên như thế để làm gì, muốn ăn đòn đúng không?"
Lưu Minh Hổ cây ngay không sợ chết đứng nói: "Tôi muốn tạo quan hệ tốt với chị dâu chứ sao, đối xử tốt với chị dâu là bổn phận của tôi mà."
"Không cần." Lư Dương ném mấy thứ đồ ăn sáng cho gã, thúc giục gã: "Mau đi đi, đừng có đứng đây quấy rầy thế giới hai người chúng tôi nữa."
"Ok ok!" Lưu Minh Hổ đạt được mục đích, hưng phấn trả lời, lập tức ôm đống đồ ăn sáng chạy mất, sợ đứng thêm Lư Dương lại đổi ý muốn lấy lại đồ ăn. Gã chạy rất nhanh, trong chốc lát đã không thấy bóng người.
Lý Chiến đứng tại chỗ, mấp máy môi, anh ta nhìn Lư Dương, lưu luyến không rời mà nói: "Anh Dương, em đi trước đây."
Nguyễn Miên nghe được cách xưng hô của anh ta, không khỏi sửng sốt, cậu vô thức ngước mắt lên nhìn anh ta.
Lý Chiến quay đầu, đối mặt với ánh mắt của cậu, không hề né tránh. Anh ta chuẩn xác nhìn cậu, không dời đi, ánh mắt anh ta có chút phức tạp khiến Nguyễn Miên không hiểu được.
Nguyễn Miên nhẹ nhàng dời mắt, cười với anh ta: "Anh có muốn ăn sáng cùng không? Lư Dương mua nhiều quá, hai người chúng tôi ăn không hết được."
"Cảm ơn, tôi ăn sáng rồi." Lý Chiến liếc nhìn bữa sáng nóng hôi hổi trên bàn, khẽ nhếch môi, không mặn không nhạt nói: "Đồ ăn sáng ở Xuân Vượng là thứ ngon nhất ở thành phố An, cậu nhất định phải nếm thử. Mấy năm nay, tôi và anh Dương thường đến đó ăn, khó khăn lắm cậu mới có được một lần này, cố mà thưởng thức đi."
Nguyễn Miên nghe Lý Chiến nói vậy, không nhịn được khẽ nhíu mày. Không biết có phải là ảo giác của cậu hay không mà cậu luôn cảm thấy, lần này gặp lại, mỗi khi Lý Chiến nhìn cậu luôn có một sự thù địch không rõ. Cậu không biết sự thù địch của Lý Chiến từ đâu ra, nhưng cậu có thể nghe ra được là những lời này của anh ta là để khoe khoang.
Lư Dương ngẩng đầu nhìn Lý Chiến, lạnh nhạt nói: "Nói chuyện với chị dâu của cậu thì thái độ nên tôn trọng một chút đi."
Gò má Nguyễn Miên đỏ lên, trong chớp mắt đã quên sạch thái độ thù địch của Lý Chiến, trong đầu chỉ còn hai chữ "chị dâu".
Lúc Lưu Minh Hổ gọi cậu là "chị dâu", cậu chỉ cảm thấy bối rối. Nhưng giờ hai chữ này được chính miệng Lư Dương nói ra, cậu lại không khỏi thẹn thùng, trái tim vô thức lỡ nửa nhịp.
Lý Chiến không cam lòng cắn môi, nhưng anh ta không dám vi phạm mệnh lệnh của Lư Dương, đành phải khẽ gật đầu, trả lời với giọng cứng rắn: "Đã rõ, vậy em đi trước."
Anh ta đi tới cửa, lúc đóng cửa vẫn không nhịn được mà lại thoáng nhìn vào trong phòng. Đúng lúc này Lư Dương đang đưa đũa cho Nguyễn Miên, khóe miệng anh nhếch lên vẻ tươi cười, từ góc độ của anh ta, anh ta còn có thể thấy một chút cưng chiều nơi khóe miệng Lư Dương.
Thái độ che chở Nguyễn Miên của Lư Dương đã quá rõ ràng, anh ta cũng không thể làm gì khác. Chỉ cần Nguyễn Miên còn ở đây, Lư Dương sẽ làm như không nhìn thấy anh ta, mọi chuyện chỉ biết lấy Nguyễn Miên làm đầu.
Anh ta nhìn nét cười bên môi Lư Dương, không cam lòng đóng cửa lại cho bọn họ. Trước mặt Nguyễn Miên, Lư Dương chưa từng thiếu nụ cười, anh ta đã biết rất rõ điều này từ bốn năm trước.
Anh ta cũng không biết, rốt cuộc tình cảm giữa hai người bọn họ là gì, cũng không hiểu được vì sao tình cảm của họ lại bền bỉ không gì phá nổi như vậy. Dường như Lư Dương không chịu được bất cứ kẻ nào chen chân vào giữa bọn họ. Nhưng anh ta lại không cảm nhận được tình cảm giữa bọn họ là tình yêu.
Tình yêu là cần có khoảng cách, để giữ gìn ảo mộng về đối phương.
Hai người bọn họ quá đỗi thân thiết, thân thiết như thể người thân, không phân biệt ai với ai. Vì vậy, anh ta không cho rằng bọn họ sẽ nảy sinh tình yêu với nhau. Anh ta cảm thấy rằng, Lư Dương chỉ đang che chở cho Nguyễn Miên theo thói quen mà thôi. Đối với Lư Dương, Nguyễn Miên thay vì giống người yêu thì giống một người thân hơn.
Lý Chiến nghĩ đến đây, đột nhiên tràn đầy tự tin, bước chân tự giác trở nên nhẹ nhàng thoải mái.
Mấy năm này là anh ta ở bên Lư Dương, cùng nhau trưởng thành, anh ta đã chứng kiến Lư Dương một đường đi đến ngày hôm nay. Bọn họ là chiến hữu tốt nhất, cũng là người bạn tốt nhất để sánh vai.
Anh ta có thể đợi Lư Dương xác định rõ tình bạn, tình yêu và tình thân.
Lý Chiến muốn được cạnh tranh công bằng, anh ta tin tưởng mình còn cơ hội.
_____________________
Sao mấy chương sau nó dài hơn mấy chương đầu vậy...
Lư Dương ôm thỏ tai cụp trở về phòng của mình, nhẹ nhàng đặt nó lên đệm mềm mại. Thỏ tại cụp đã ngủ mất từ lúc còn ở trên xe, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Lư Dương dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên lớp lông mềm mại của thỏ tai cụp, xúc cảm quen thuộc, khiến cho lòng anh như mềm hơn, nóng hơn. Động tác càng thêm dịu dàng, cẩn thận, như thể anh sợ sẽ khiến thỏ tai cụp giật mình.
Cái tai của thỏ tai cụp khẽ giật, hai cái chân trước nhỏ xíu ôm chặt lấy ngón tay cái của anh, mắt vẫn nhắm, nó dùng phần lông mềm mại ở cằm nhẹ nhàng cọ lên ngón tay anh.
Lư Dương biết cậu sắp tỉnh, không khỏi mỉm cười, không chớp mắt chăm chú nhìn cậu, anh muốn điều đầu tiên Nguyễn Miên nhìn thấy khi tỉnh dậy là mình.
Dưới cái nhìn chăm chú của anh, thỏ tai cụp chậm rãi mở mắt, nhìn thấy gương mặt anh gần trong gang tấc. Dường như cậu đang ngẩn người, đưa mắt nhìn anh một hồi lâu, con ngươi tan rã dần có tiêu cự, lấp lánh ánh sáng, cậu ngạc nhiên mở to hai mắt.
Nguyễn Miên kích động đến nỗi nói không nên lời, ánh mắt tỉ mỉ nhìn chằm chằm vào Lư Dương. Gương mặt Lư Dương đã có góc cạnh rõ ràng, đã giảm bớt đi sự kiêu căng bướng bỉnh thời niên thiếu, hai đầu lông mày chứa đựng sự chững chạc nhiều hơn, ánh mắt sắc bén, gương mặt xinh đẹp rất có tính công kích.
Nguyễn Miên biến trở về hình người, hai con ngươi ướt át, đưa tay ôm chặt lấy cổ Lư Dương, giọng nói có phần nghẹn ngào: "Lư cục cưng, tớ con mẹ nó rất nhớ cậu."
Hai tay Lư Dương siết chặt, kéo cậu vào trong ngực, trầm giọng đáp: "Thỏ con, tớ cũng nhớ cậu, rất rất rất nhớ."
Nguyễn Miên ôm anh nức nở một hồi, cậu đưa tay sờ phần tóc sau gáy Lư Dương, tóc Lư Dương giờ cắt rất ngắn, sợi tóc có phần cứng rắn, sờ tới sờ lui nó đâm đâm vào tay có chút khó chịu: "Lư cục cưng, sao cậu lại trở thành Alpha như thế này, Lư cục cưng ngọt ngào thơm tho, trắng nõn nà của tớ đâu."
Vừa rồi vành mắt của Lư Dương còn hơi đỏ, nghe cậu nói vậy, không nhịn được phì cười, càng thêm ôm chặt người yêu bé bỏng trong ngực, nói một cách rất đỗi dịu dàng: "Thỏ con, cậu không thể ghét bỏ tớ như vậy được."
Nguyễn Miên nghe vậy hoảng hốt, vội vàng trấn an vỗ vỗ phía sau lưng anh, giọng nói nhẹ nhàng dỗ dành: "Không chê, không chê, Lư cục cưng sẽ vĩnh viễn là cục cưng của tớ, có là Alpha hay là Omega thì tớ cũng đều thích."
Mặc dù so với trước kia Lư Dương cao hơn nhiều, nhưng vẫn đẹp như cũ, cơ thể anh không phải chỗ nào cũng là bắp thịt vạm vỡ mà là dạng người thon thả rắn chắc, là kiểu dáng người eo nhỏ rất đẹp, so với trước kia còn đẹp hơn, tràn ngập hormone Alpha.
Lư Dương khẽ cười, lồng ngực cũng rung theo tiếng cười của anh.
Nguyễn Miên nhào vào lồng ngực anh hai lần, men say lại bốc lên, cậu choáng váng nói: "Lư cục cưng, bây giờ cậu nặng quá, tớ cảm thấy cậu to cao hơn trước rất nhiều."
Mặc dù miệng nói vậy nhưng cậu vẫn ôm Lư Dương không chịu buông tay, mơ mơ màng màng cố gắng trợn to mắt, nhưng không kiên trì được bao lâu, chốc lát sau đã ngả đầu ra gối ngủ thiếp đi.
Lư Dương cúi đầu nhìn cậu, hai má cậu hơi ửng hồng, giống như hai trái táo đỏ đáng yêu. Lư Dương giơ tay nhẹ nhàng sờ lên gương mặt non mềm của cậu.
Mắt Nguyễn Miên vẫn nhắm, ngủ say sưa.
Lư Dương ngắm nhìn khuôn mặt ngủ bình yên của cậu, nói rất khẽ: "Thỏ con ngốc, uống say cũng không làm loạn, vẫn ngoan như thế."
Anh nhẹ nhàng buông Nguyễn Miên ra, đặt đầu cậu ngay ngắn lên gối, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh cầm khăn mặt đã được nhúng nước ấm, quay về lau mặt và tay cho Nguyễn Miên.
Nguyễn Miên trở mình, người tựa trên gối, lầm bầm nói mớ: "Không xa nhau nữa nha."
Lư Dương ngẩn người, nhìn cậu một hồi, đặt khăn lên mặt bàn, anh nằm xuống giường, ôm cậu vào trong lòng, dịu dàng nói bên tai cậu: "Được."
Sẽ không xa nhau nữa.
Hiện giờ anh đã có khả năng bảo vệ Nguyễn Miên, đương nhiên sẽ muốn đặt Nguyễn Miên ở bên mình bảo vệ cho thật tốt, không cho phép bất kì ai bắt nạt cậu.
Mặc dù Nguyễn Miên không nghe được câu trả lời của anh, nhưng cậu vẫn tự giác tìm một tư thế thoải mái trong vòng tay anh. Hai tay lúc trước vẫn luôn bất an ôm lấy tai thỏ, giờ nhẹ nhàng khoác lên lưng Lư Dương, ngủ cực kì an bình.
Lư Dương nghe tiếng hít thở đều đều của cậu, khẽ hôn một cái lên trán Nguyễn Miên, đúng vào vị trí mà anh đã hôn lên trước khi biệt ly. Mặc dù cùng một vị trí, nhưng cái hôn này dường như lại nhiều hơn một thứ tình cảm khác.
...
Lúc Nguyễn Miên tỉnh lại, trên giường chỉ còn lại một mình cầu, mặt trời đã bắt đầu mọc ngoài cửa sổ, ánh nắng ấm áp chiếu vào trong phòng, mang theo hương vị của buổi ban mai.
Cậu nằm trên giường thoải mái trở mình, mở to mắt, thấy khung cảnh lạ lẫm không khỏi ngẩn người, lập tức ngồi dậy từ trên giường. Cậu nhìn quanh một vòng đánh giá, cho đến khi nhìn thấy khung hình trên bàn, cả người mới thả lỏng lại.
Khung ảnh đó là hình chụp của cậu với Lư Dương, hai người bọn họ ngồi trên bãi cỏ xanh mơn mởn, toe toét nhìn vào ống kính. Khi ấy, Lư Dương vẫn là Omega, bọn họ cùng mặc bộ áo màu hồng phấn, trước ngực là hai con gấu nhỏ đáng yêu. Đây là ảnh chụp bọn họ đi chơi công viên trò chơi.
Nguyễn Miên nhớ lại khung cảnh đêm qua gặp lại Lư Dương, không khỏi mỉm cười. Hóa ra là cậu không nằm mơ, Lư Dương thật sự đã về sớm.
Cậu vui vẻ xuống giường, dưới giường đặt một đôi dép lê hình sói con, giống hệt đôi trong phòng cậu, hóa ra là Lư Dương cũng chuẩn bị dép lê cho cậu trong phòng của anh.
Cậu xỏ dép, hưng phấn lắc chân, miệng kêu tên Lư Dương. Cậu đi tìm một vòng quanh phòng mới biết Lư Dương không có ở đây, phòng nào cũng không có bóng dáng của anh, Nguyễn Miên không khỏi buồn bực nhíu mày.
Ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ, vẻ mặt Nguyễn Miên khẽ thay đổi, tưởng rằng Lư Dương trở về, bèn vội vã chạy tới mở cửa ra.
Lý Chiến và Lưu Minh Hổ đứng ở cửa, thấy cậu ra mở cửa, cả hai lập tức sững sờ.
Nguyễn Miên thấy là bọn họ, không phải là Lư Dương thì thất vọng rũ mắt, đá đá dép lê trên chân. Sau khi cậu tỉnh dậy vẫn chưa kịp nói chuyện tử tế với Lư Dương nữa.
Lưu Minh Hổ kinh ngạc lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn số phòng rồi lại nhìn sang căn phòng phía đối diện. Gã che miệng lại kêu lên: "Mẹ nó! Anh cả nhanh chân nhanh tay vãi!"
Gã không nhịn được mà phỉ báng trong lòng, mặc dù anh cả và chị dâu đã đính hôn từ trước, nhưng dù sao thì chị dâu cũng mới đến đây, anh cả đã vội vàng đưa người ta về phòng như vậy, hoàn toàn không để cho người ta nghỉ ngơi gì hết! Gấp đến độ không nhịn nổi nữa sao! Đồ vô nhân tính!
Nguyễn Miên nghi hoặc nhìn gã, không rõ vì sao gã lại kích động như vậy.
Sắc mặt Lý Chiến hơi tái, anh ta nhìn Nguyễn Miên một hồi, cố gắng nặn ra một nụ cười, nói với giọng khô khốc: "Lâu rồi không gặp."
Trước kia Lư Dương đã từng kể với Nguyễn Miên qua điện thoại rằng Lý Chiến hiện cũng đang đóng quân ở thành phố An, cho nên khi nhìn thấy anh ta, Nguyễn Miên cũng không quá kinh ngạc. Cậu cười nói: "Rất vui được gặp lại anh."
"Làm gì mà chen lấn hết ở cửa thế này." Lư Dương đang đi tới, trong tay xách bữa sáng, từ xa thấy bọn họ đứng ở cửa phòng thì hô lên.
Nguyễn Miên nhìn thấy anh, con mắt lập tức sáng ngời, tựa như chứa ngàn ánh sao. Nếu như không phải có Lưu Minh Hổ và Lý Chiến ở đây, chắc cậu đã lập tức nhào qua ôm chặt lấy Lư Dương, nhất quyết không chịu buông tay.
Lưu Minh Hổ nhìn thấy Lư Dương thì kích động đi qua vỗ vỗ bờ vai của anh, thô bỉ nói: "Anh cả, anh đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đá chết voi*. Bình thường thì lúc nào cũng mang cái bộ mặt tránh xa tôi ra, không ngờ anh lại nóng lòng với chị dâu như thế."
*Nguyên văn: 真人不露相, chân nhân bất lộ tướng. Ý nói những người có bản lĩnh, tài năng hay địa vị cao thường sẽ không thể hiện ra bên ngoài, một khi bộc lộ sẽ khiến người khác phải sững sờ.
Gã nhìn Lư Dương, dùng sức chớp chớp cặp mắt ti hí của mình. Nếu như không phải lo rằng chị dâu sẽ xấu hổ thì gã đã gọi hết đám anh em đến rồi. Tất cả mọi người sẽ cùng đứng chặn ở phòng của thiếu tướng, anh em cùng thăm hỏi nhau vui vẻ một chút.
Lư Dương nhíu mày, lườm gã một cái: "Nói linh tinh vừa thôi, tối qua Miên Miên uống say, tôi bế cậu ấy về phòng để tiện chăm sóc thôi."
Lưu Minh Hổ sững sờ: "Không làm gì?"
Lư Dương vỗ mạnh vào đầu gã: "Chỉ biết nói nhăng nói cuội! Cậu còn dám làm ô uế tai của Miên Miên thì cẩn thận tôi phạt cậu chạy năm ngàn mét."
Lưu Minh Hổ che đầu, thất vọng kêu rên: "Con thỏ ở ngay trong miệng rồi anh cũng không ăn, anh có thật là sói không vậy!"
"Ăn ăn ăn, lúc nào cũng chỉ biết có ăn." Lư Dương lấy từ trong túi ra một cái bánh bao, nhét vào miệng gã: "Ăn bánh bao này."
Lưu Minh Hổ há mồm nhai nhai, ngạc nhiên trợn to mắt, cầm miếng bánh bao, hưng phấn kêu lên: "Là bánh bao Xuân Vượng! Tôi cắn một cái là biết ngay! Anh cả, chị dâu sướng quá đi, chỗ đó phải lái xe nửa tiếng mới đến nơi!"
"Đừng có đứng đây gào mồm lên nữa, có gì thì vào trong nói." Lư Dương vừa dứt lời đã đi tới chỗ Nguyễn Miên, anh mỉm cười đưa tay giúp Nguyễn Miên vuốt lại đầu tóc rối bời, ôm vai cậu đi vào trong phòng.
Nguyễn Miên lúc này mới nhớ ra mình vẫn chưa rửa mặt, vội vàng chạy vào trong nhà tắm làm vệ sinh cá nhân.
Lúc cậu đi ra, Lư Dương đã bày xong bữa sáng. Lưu Minh Hổ đang ở bên cạnh trơ mắt nhìn những món ngon trên bàn, thỉnh thoảng nuốt nước miếng, trông mong nhìn Lư Dương: "Anh cả, thơm quá đi mất, thằng em này vẫn chưa ăn no..."
Lư Dương không thèm phản ứng, ngồi trên ghế, làm như không nghe thấy lời gã, chú tâm nghe Lý Chiến báo cáo tình hình quân sự.
Sắc mặt của Lý Chiến có vẻ dễ nhìn hơn so với lúc nãy, trong tay anh ta ôm mấy chồng tài liệu, đang chăm chú báo cáo.
Lư Dương thấy Nguyễn Miên đi tới bèn khoát tay với Lý Chiến, anh nói: "Báo cáo đến đây là được rồi, cái gì cần biết tôi đã biết, để giấy tờ lại, có thời gian tôi sẽ xem, có vấn đề tôi sẽ gọi cậu."
Lý Chiến nhìn Nguyễn Miên một cái, đành phải khép miệng. Không biết nghĩ đến cái gì mà anh ta bỗng nhiên tươi cười, đặt giấy tờ lên trên bàn, hiểu ý nói: "Em hiểu rồi, chuyện quân tình không thể để cho người ngoài biết, đợi chừng nào anh có thời gian em sẽ báo cáo riêng với anh."
Lư Dương ngẩng đầu nhìn anh ta, hơi nhíu mày, trầm giọng nói: "Nơi này không có người ngoài, tôi không cho cậu nói tiếp là vì không muốn cậu quấy rầy bữa sáng của Miên Miên."
Nụ cười của Lý Chiến cứng đờ, chần chừ một chút mới kêu một tiếng "Rõ" bằng nét mặt ảm đạm.
Lưu Minh Hổ ở bên cạnh nghe câu chuyện của bọn họ, không nhịn được kêu lên: "Anh cả anh quá đáng lắm! Đã không cho ăn bánh bao rồi mà mới sáng ra còn nhét thằng em này ăn thức ăn cho chó nữa! Điên mất!"
Lư Dương không nhịn được đá gã một phát: "Tranh thủ mà đi làm việc đi, đừng có ở đây làm mất thời gian của tôi."
"Không!" Lưu Minh Hổ phản kháng một tiếng, đứng dậy đi tới bên cạnh Nguyễn Miên, ân cần hỏi han: "Chị dâu, đêm qua cậu uống say, bây giờ cảm thấy thế nào rồi? Có đau đầu không? Có chỗ nào không thoải mái không? Nếu như cậu không thoải mái thì nhất định phải nói cho tôi biết, tôi đi mua thuốc giải rượu cho cậu. Ở đây chỗ nào tôi cũng biết, rảnh rỗi tôi sẽ dẫn cậu đi chơi..."
Lư Dương ngẩng đầu, trừng mắt với gã: "Cậu ân cần với Miên Miên như thế để làm gì, muốn ăn đòn đúng không?"
Lưu Minh Hổ cây ngay không sợ chết đứng nói: "Tôi muốn tạo quan hệ tốt với chị dâu chứ sao, đối xử tốt với chị dâu là bổn phận của tôi mà."
"Không cần." Lư Dương ném mấy thứ đồ ăn sáng cho gã, thúc giục gã: "Mau đi đi, đừng có đứng đây quấy rầy thế giới hai người chúng tôi nữa."
"Ok ok!" Lưu Minh Hổ đạt được mục đích, hưng phấn trả lời, lập tức ôm đống đồ ăn sáng chạy mất, sợ đứng thêm Lư Dương lại đổi ý muốn lấy lại đồ ăn. Gã chạy rất nhanh, trong chốc lát đã không thấy bóng người.
Lý Chiến đứng tại chỗ, mấp máy môi, anh ta nhìn Lư Dương, lưu luyến không rời mà nói: "Anh Dương, em đi trước đây."
Nguyễn Miên nghe được cách xưng hô của anh ta, không khỏi sửng sốt, cậu vô thức ngước mắt lên nhìn anh ta.
Lý Chiến quay đầu, đối mặt với ánh mắt của cậu, không hề né tránh. Anh ta chuẩn xác nhìn cậu, không dời đi, ánh mắt anh ta có chút phức tạp khiến Nguyễn Miên không hiểu được.
Nguyễn Miên nhẹ nhàng dời mắt, cười với anh ta: "Anh có muốn ăn sáng cùng không? Lư Dương mua nhiều quá, hai người chúng tôi ăn không hết được."
"Cảm ơn, tôi ăn sáng rồi." Lý Chiến liếc nhìn bữa sáng nóng hôi hổi trên bàn, khẽ nhếch môi, không mặn không nhạt nói: "Đồ ăn sáng ở Xuân Vượng là thứ ngon nhất ở thành phố An, cậu nhất định phải nếm thử. Mấy năm nay, tôi và anh Dương thường đến đó ăn, khó khăn lắm cậu mới có được một lần này, cố mà thưởng thức đi."
Nguyễn Miên nghe Lý Chiến nói vậy, không nhịn được khẽ nhíu mày. Không biết có phải là ảo giác của cậu hay không mà cậu luôn cảm thấy, lần này gặp lại, mỗi khi Lý Chiến nhìn cậu luôn có một sự thù địch không rõ. Cậu không biết sự thù địch của Lý Chiến từ đâu ra, nhưng cậu có thể nghe ra được là những lời này của anh ta là để khoe khoang.
Lư Dương ngẩng đầu nhìn Lý Chiến, lạnh nhạt nói: "Nói chuyện với chị dâu của cậu thì thái độ nên tôn trọng một chút đi."
Gò má Nguyễn Miên đỏ lên, trong chớp mắt đã quên sạch thái độ thù địch của Lý Chiến, trong đầu chỉ còn hai chữ "chị dâu".
Lúc Lưu Minh Hổ gọi cậu là "chị dâu", cậu chỉ cảm thấy bối rối. Nhưng giờ hai chữ này được chính miệng Lư Dương nói ra, cậu lại không khỏi thẹn thùng, trái tim vô thức lỡ nửa nhịp.
Lý Chiến không cam lòng cắn môi, nhưng anh ta không dám vi phạm mệnh lệnh của Lư Dương, đành phải khẽ gật đầu, trả lời với giọng cứng rắn: "Đã rõ, vậy em đi trước."
Anh ta đi tới cửa, lúc đóng cửa vẫn không nhịn được mà lại thoáng nhìn vào trong phòng. Đúng lúc này Lư Dương đang đưa đũa cho Nguyễn Miên, khóe miệng anh nhếch lên vẻ tươi cười, từ góc độ của anh ta, anh ta còn có thể thấy một chút cưng chiều nơi khóe miệng Lư Dương.
Thái độ che chở Nguyễn Miên của Lư Dương đã quá rõ ràng, anh ta cũng không thể làm gì khác. Chỉ cần Nguyễn Miên còn ở đây, Lư Dương sẽ làm như không nhìn thấy anh ta, mọi chuyện chỉ biết lấy Nguyễn Miên làm đầu.
Anh ta nhìn nét cười bên môi Lư Dương, không cam lòng đóng cửa lại cho bọn họ. Trước mặt Nguyễn Miên, Lư Dương chưa từng thiếu nụ cười, anh ta đã biết rất rõ điều này từ bốn năm trước.
Anh ta cũng không biết, rốt cuộc tình cảm giữa hai người bọn họ là gì, cũng không hiểu được vì sao tình cảm của họ lại bền bỉ không gì phá nổi như vậy. Dường như Lư Dương không chịu được bất cứ kẻ nào chen chân vào giữa bọn họ. Nhưng anh ta lại không cảm nhận được tình cảm giữa bọn họ là tình yêu.
Tình yêu là cần có khoảng cách, để giữ gìn ảo mộng về đối phương.
Hai người bọn họ quá đỗi thân thiết, thân thiết như thể người thân, không phân biệt ai với ai. Vì vậy, anh ta không cho rằng bọn họ sẽ nảy sinh tình yêu với nhau. Anh ta cảm thấy rằng, Lư Dương chỉ đang che chở cho Nguyễn Miên theo thói quen mà thôi. Đối với Lư Dương, Nguyễn Miên thay vì giống người yêu thì giống một người thân hơn.
Lý Chiến nghĩ đến đây, đột nhiên tràn đầy tự tin, bước chân tự giác trở nên nhẹ nhàng thoải mái.
Mấy năm này là anh ta ở bên Lư Dương, cùng nhau trưởng thành, anh ta đã chứng kiến Lư Dương một đường đi đến ngày hôm nay. Bọn họ là chiến hữu tốt nhất, cũng là người bạn tốt nhất để sánh vai.
Anh ta có thể đợi Lư Dương xác định rõ tình bạn, tình yêu và tình thân.
Lý Chiến muốn được cạnh tranh công bằng, anh ta tin tưởng mình còn cơ hội.
_____________________
Sao mấy chương sau nó dài hơn mấy chương đầu vậy...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook