Lovers And Chocolate
-
Chương 8: Bệnh kén ăn chocolate (8)
Hạ Hầu Lam còn đang khuyên nhủ Lộ Tiêu Tiêu thì cánh cửa sân thượng đột nhiên bị mở ra, hai người nghe thấy tiếng vang đều nhìn về phía cửa sân thượng.
Chỉ liếc mắt một cái, Lộ Tiêu Tiêu lại đột nhiên rụt người lại, tựa như hơi sợ hãi khi thấy người tới.
Chỉ thấy Mạc Hi Thần thở hồng hộc mà đỡ cửa, tay trái còn cầm điện thoại di động. Đôi mắt anh nhìn nhìn chung quanh, vừa nhìn thấy các cô thì đôi mắt anh tựa như sáng lên một chút, sau đó bước nhanh về phía bên này.
Cảm nhận được Lộ Tiêu Tiêu toát ra nỗi sợ hãi như cũ, Hạ Hầu Lam lập tức đứng lên chắn trước mặt Lộ Tiêu Tiêu, cũng chặn Mạc Hi Thần đi tới.
“Sao cậu lại ở chỗ này!?”
Giọng Mạc Hi Thần kèm theo hơi khó thở, nhưng không khó nghe ra vẻ khẩn trương trong lời nói của anh. “Là…… Là đàn anh nói cho tôi. Anh ấy nói cậu nhận được điện thoại của Tiêu Tiêu thì vội vội vàng vàng mà chạy đến sân thượng khu dạy học……”
Hạ Hầu Lam sửng sốt, sau đó trong lòng không hiểu sao lại mắng đàn anh một câu là xen vào việc người khác.
Sao đột nhiên lại mật báo cho cái tên này! Ngày thường bản thân gọi điện thoại cho ổng, ổng cũng không có nhiều lời để nói á!
“Nhưng, tôi, không biết sân thượng nào……”
Mạc Hi Thần vừa nói vừa để mình thông khí, “Tôi, tôi tìm vài cái sân thượng…… Cũng chưa thấy các cậu……”
“Đàn anh còn nói…… Tiêu Tiêu khóc…… Cho nên tôi chạy vội đi tìm……”
Cho nên mới thở hồng hộc như vậy, nghe giọng cậu, cổ họng dường như khô khốc.
Mỗi một cái sân thượng đều chạy vội đi tìm sao?
Hạ Hầu Lam không khỏi kính nể năng lực của người này, mỗi một khu dạy học đều có ít nhất sáu tầng lầu, người thường chạy một đống tầng đều cảm thấy vất vả, vậy mà anh liên tục chạy vài khu dạy học ư?
Không mệt chết anh đã là tốt lắm rồi!
“Tôi nghe Tiêu Tiêu nói, cậu hỏi xin cậu ấychocolate, chỉ là chơi thôi đúng không?”
Hạ Hầu Lam khắc nghiệt mà nói, “Cậu còn cố ý tìm tới hot boy từ chối cậu ấy năm đó…… Như thế nào, cậu muốn ở trước mặt hắn được chocolate của Tiêu Tiêu, sau đó khoe ra cậu cũng không kém hắn chút nào phải không?”
Mạc Hi Thần nghe thấy Hạ Hầu Lam nói thế thì hơi sững sờ. Chợt, anh hiểu Hạ Hầu Lam nói gì, cũng biết vì sao cả một ngày anh đều không thấy Lộ Tiêu Tiêu.
Cô hiểu lầm.
Mạc Hi Thần đột nhiên vòng qua Hạ Hầu Lam, lập tức đi tới trước mặt Lộ Tiêu Tiêu.
Mắt và mũi của Lộ Tiêu Tiêu vẫn còn đỏ ửng trông rất đáng thương.
Không kịp đau lòng, Mạc Hi Thần nắm lấy Lộ Tiêu Tiêu đi đến cửa sân thượng.
Hạ Hầu Lam bị hành động của Mạc Hi Thần dọa sợ, cô ấy đã bắt được tay Lộ Tiêu Tiêu còn đang thất thần, hét lên:
“Mạc Hi Thần, cậu làm gì thế! Cậu còn muốn tổn thươngTiêu Tiêu
hả!”
“Tôi sẽ không gây tổn thương cho cô ấy, ít nhất, sau này sẽ không bao giờ.”
Mạc Hi Thần quay đầu lại, rất nghiêm túc mà nói với cô ấy. “Cho nên tôi muốn dẫn cô ấy đi tìm chân tướng.”
“Bởi vì mọi thứ cô ấy nghe thấy đều là nói dối.”
X
Hoa ɖu͙ƈ Kỳ và Trương Tín Nhiên ( chính là shota cao cao ở cùng hai người ở phía sau khu dạy học) đang đi dạo ở phố mua sắm trêи đường đại học C.
“Thật là, ngay cả khu phố mua sắm của một trường học cũng có không khí ngày lễ
Tình
Nhân nồng nhiệt như vậy, hại tôi cũng muốn yêu đương cho đã.”
Hoa ɖu͙ƈ Kỳ nhìn một cặp đôi đi qua đường mà shota cao kia nói, tựa như oán giận mà cùng nhau nỗ lực ăn chocolate.
Trương Tín Nhiên ɭϊếʍ khóe môi, miệng cậu ấy dính đầy vụn chocolate. “A Kỳ, nhiều người theo đuổi cậu như vậy, sao cậu đều không đồng ý
vậy hả?”
Rõ ràng vẫn là một anh chàng đẹp trai nhưng mỗi khi có cô gái lại đây thổ lộ, cậu ta đều sẽ từ chối.
Điều này với cậu ấy mà nói hoàn toàn không giống nhau.
Nhìn cậu ấy một cái thật sâu, Hoa ɖu͙ƈ Kỳ bất đắc dĩ xoay người thở dài.
Haiz, thật là ý không ở trong lời.
Đột nhiên, di động của Trương Tín Nhiên đổ chuông. Cậu ấy cầm các túi chocolate khác nhau nhận được ngay khi bước vào đại học C bằng một tay, tay kia giơ điện thoại lên. Vì cho tiện, cậu ấy còn ấn loa.
“Hi Thần, làm sao vậy?”
“Các ông đang ở đâu.”
Mạc Hi Thần bên kia điện thoại tựa như thở hổn hển, nhưng Trương Tín Nhiên cũng không để ý.
“Bọn
tôi đang ở phố mua sắm của bọn cậu đó, cậu muốn lại đây
hả?”
“Ừ, như vậy
đi, các ông chờ tôi ở bãi cỏ nhỏ cạnh phố mua sắm.”
“Ừ ừ, được.”
Tiếng vù vù như là tiếng gió tựa như còn kèm theo tiếng thở dốc của con gái.
Lỗ tai Trương Tín Nhiên vẫn rất nhạy bén nhưng cậu ấy còn muốn nghe rõ ràng hơn nhưng đối phương lại cúp điện thoại.
“Sao lại thế này?”
Hoa ɖu͙ƈ Kỳ hơi tò mò mà nghiêng người qua nhìn di động của cậu ấy. Trương Tín Nhiên lắc đầu,
“Không biết, cậu ấy rủ chúng ta đến bãi cỏ nhỏ.”
Bãi cỏ nhỏ……
Không hiểu sao mà nghĩ tới một ít chuyện thẹn thùng.
Xua đi một ít kiều diễm không nên có, Hoa ɖu͙ƈ Kỳ cau mày đi tới bãi cỏ nhỏ mà Mạc Hi Thần nói. Dù sao Trương Tín Nhiên mới lần đầu tiên lại đây, cậu ta khẳng định không sợ cậu ấy không đi theo lại đây.
Lạc đường thì làm sao bây giờ, đúng không.
Chỉ là chuyện phát sinh kế tiếp khiến Hoa ɖu͙ƈ Kỳ hơi ngoài ý muốn.
Lúc bọn họ đến, Mạc Hi Thần đã tới rồi. Phía sau anh có một cô gái mặc áo khoác đen với mái tóc rối bù đứng đó.
Tay anh vẫn nắm chặt tay người ta, dù dường như anh đang đơn phương ra sức.
“Hi Thần, sao……”
Lời nói còn chưa nói xong, “ầm” một tiếng, Hoa ɖu͙ƈ Kỳ đã bị Mạc Hi Thần dùng sức đánh một quyền.
Cậu ta như vậy mà bị anh đánh ngã xuống đất.
May còn có mặt cỏ giảm xóc, bằng không nếu ngã ở trêи nền xi măng thì chắc chắn sẽ rất đau.
Trương Tín Nhiên cũng ngây ngẩn cả người, cậu ấy lập tức ném túi chocolate xuống rồi đỡ Hoa ɖu͙ƈ Kỳ lên.
“Hi Thần, sao cậu lại thế này?”
Sao vừa thấy mặt đã đánh người hả?
Nhưng lời nói của cậu ấy không nhận được sự đáp lại của Mạc Hi Thần. Anh quay đầu lại, dùng sức mà kéo cô gái ở phía sau ra, sau đó nói với Trương Tín Nhiên: “Tín Nhiên, buổi sáng từ
đoạn
tôi nói bổ ra núi băng rất vui, nói toàn bộ một lần nữa!”
“Ơ?”
“Lập tức!”
Mạc Hi Thần đột nhiên hổ báo khiến Trương Tín Nhiên hơi sợ hãi nhưng bởi vì trí nhớ siêu quần, cậu ấy vẫn nhớ vô cùng rõ ràng.
“Nhưng, ông phải biết rằng, cái cô gái núi băng kia là người tôi thích.”
“Là cô gái mà tôi đã để ý từ lúc bắt đầu cấp hai.”
“Cũng là cô gái đã bị ông cười nhạo qua.”
“Hiện giờ tôi tìm được cô ấy, vì để tương lai cô ấy được hạnh phúc, bất luận như thế nào, tôi
cũng
phải theo đuổi được cô ấy.”
“Tôi thích cô ấy, trong những ngày sắp tới, tôi chỉ biết yêu cô ấy nhiều hơn.”
“Cho nên …… Vào ngày tôi
theo
đuổi
được
cô ấy, dù sao tôi cũng sẽ tìm thời gian để làm điều mà hồi cấp hai tôi không dám làm.”
“Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ thay cô bé đó báo thù cậucười nhạo
năm đó.”
Khi đó Hoa ɖu͙ƈ Kỳ vẫn cười hì hì trả lời: “Được thôi, vì hạnh phúc tương lai của anh em, thù này tôi sẽ cho cậu báo.”
Chẳng qua không nghĩ tới sẽ đến nhanh như vậy.
“Năm đó tôi là người rất ích kỷ rất ích kỷ.”
Sau khi Trương Tín Nhiên nói xong, Mạc Hi Thần đột nhiên cũng mở miệng.
“Tôi chỉ lo bảo vệ mình, lại uổng phí cho cái gọi là thích. Vào lúc em bị cười nhạo,
anh
không dám đứng ra làm chỗ dựa vững chắc cho em.”
Những lời này tựa như nói với cô gái kia.
“Hơn nữa hôm nay, anh cũng đã nói điều gì đó
lại
làm tổn thương em, nhưng anh lại không biết. Vẫn là từ trong miệng Hạ Hầu Lam, anh mới biết được em đã chịu ấm ức.”
“Lộ Tiêu Tiêu, anh nói cho em biết, thật ra hôm nay sau khi em nghe được lời nói của anh
thì
nên chạy ra trước rồi dùng sứccho anh một cái tát thật mạnh mà không phải chạy đến sân thượng một mình ɭϊếʍ láp vết thương.”
“Trêи thế giới này, chỉ có em mới có thể dạy dỗ anh, tổn thương anh……”
“Bởi vì anh thích em, cho tới nay, đều thích em!”
“Lúc Hoa ɖu͙ƈ Kỳ từ chối em
năm đó, anh không dám giúp em đánh cậu ấy. Hôm nay, anh giúp em đánh!”
Nói xong, Mạc Hi Thần giống như bị điên mà nắm chặt nắm tay lại muốn xông lên đánh Hoa ɖu͙ƈ Kỳ. Trương Tín Nhiên “a” một tiếng, vội vàng chắn trước mặt Hoa ɖu͙ƈ Kỳ.
Chỉ là lúc xông tới trước mặt cậu ta, Mạc Hi Thần ngừng động tác. Bên hông anh đột nhiên xuất hiện một cánh tay.
“…… Đủ rồi.”
Còn có giọng nói hơi nghẹn ngào, trầm giọng mà nói.
“Đừng đánh, cầu xin anh, Mạc Hi Thần…… Không đáng.”
“Các người nhanh đi đi…… Anh ấy còn đang tức giận……”
Nghe được lời nói của cô gái, Trương Tín Nhiên lập tức kéo Hoa ɖu͙ƈ Kỳ còn đang thất thần lên, nghiêng ngả lảo đảo lôi người đi.
Mà Mạc Hi Thần vẫn duy trì động tác của mình, mặc cho Lộ Tiêu Tiêu ôm mình.
“…… Vì saokhông cho anh đánh cậu ấy?”
Rõ ràng năm đó bị tổn thương nặng như vậy, bởi vì anh cùng những người gọi là bạn đó, cô cũng bị rớt khỏi danh sách và vào một trường cấp ba không mấy tốt.
Lộ Tiêu Tiêu dụi vào lưng anh rồi lắc đầu.
“Đều đã qua……”
Đúng vậy, đều đã qua rồi.
Hạ Hầu Lam nói đúng, hiện tại cô luôn sống trong quá khứ và thậm chí vì quá khứ mà cô còn mắc chứng biếng ăn, ghét chocolate.
Thật ra cô không ghét chocolate, chưa bao giờ ghét.
Chỉ là nhìn thấy chocolate, cô sẽ nhớ tới sỉ nhục năm đó, nhưng cô lại không kìm được mà thích nó.
Cho dù lần lượt nôn mửa, đều ói tất cả ra nhưng cô vẫn không kìm lòng mà đắm chìm bản thân trong hương vị ngọt ngào của chocolate.
Cô chỉ cần biết rằng trêи thế giới này vẫn sẽ có một chàng trai, sẵn sàng chấp nhận tất cả vì cô, thế là đủ rồi.
Mạc Hi Thần xoay người, nâng mặt Lộ Tiêu Tiêu lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc vì lời nói của mình thì trái tim nhịn không được mà đau.
Bản thân lại làm tổn thương cô trong vô thức.
“Xin lỗi em.”
“Thật ra hôm nay bất luận như thế nào anh cũng muốn ngả bài với cậu ấy.”
“Bởi vì
cuối cùng
anh
cũng
tìm được em rồi…… Cho dù em thay đổi thật nhiều thật nhiều.”
“Em đánh anh đi, được không? Nhưng, chỉ cầu xin em, đừng không để ý tới anh.”
“Đời này của anh đều sẽ sám hối
vì
ngày hôm nay. Chỉ cần em nguyện ý để anh ở bên cạnh em……”
Anh nói chuyện, không hiểu sao lại nói năng hơi lộn xộn.
Lộ Tiêu Tiêu nghe anh nói thế thì đột nhiên bật cười. Cúi đầu, cô lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó nên lại lập tức ngẩng đầu lên.
…… Sau đó đụng phải cằm Mạc Hi Thần.
Hơi đau.
“Mạc Hi Thần.”
“Chocolate cho anh…… Em ăn một miếng, không thể ăn, hơn nữa vừa rồi hình như em đều bỏ hết chúng ở sân thượng……”
Hơn nữa bị gió thổi lâu như vậy, bụi trêи sân thượng nhiều như vậy phỏng chừng đều không thể ăn……
Nghe thấy Lộ Tiêu Tiêu nói chocolate cho anh, mắt Mạc Hi Thần sáng lên vì ngạc nhiên và tối sầm lại khi nghe thấy tất cả đều rơi trêи sân thượng.
Nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại, anh cười. “Tiêu Tiêu, ngoại trừ chocolate, em cũng chưa ăn gì cả phải không?”
“?…… vâng.”
“Vậy rất đơn giản, thật ra anh muốn nếm thử hương vị……”
Sau đó, cánh môi hai người dán vào nhau.
Trong khoang miệng đều là hương vị của chocolate và sữa bò.
Thơm ngọt giống như trong tưởng tượng.
Tựa như cô gái năm đó ăn chocolate sẽ nở một nụ cười ngọt ngào.
X
Cách tháng, Valentine trắng.
Lộ Tiêu Tiêu nhận được một cái thùng giấy siêu siêu to, bên trong chứa đầy chocolate từ nhiều nước khác nhau..
Ký tên: Hoa ɖu͙ƈ Kỳ
Chỉ liếc mắt một cái, Lộ Tiêu Tiêu lại đột nhiên rụt người lại, tựa như hơi sợ hãi khi thấy người tới.
Chỉ thấy Mạc Hi Thần thở hồng hộc mà đỡ cửa, tay trái còn cầm điện thoại di động. Đôi mắt anh nhìn nhìn chung quanh, vừa nhìn thấy các cô thì đôi mắt anh tựa như sáng lên một chút, sau đó bước nhanh về phía bên này.
Cảm nhận được Lộ Tiêu Tiêu toát ra nỗi sợ hãi như cũ, Hạ Hầu Lam lập tức đứng lên chắn trước mặt Lộ Tiêu Tiêu, cũng chặn Mạc Hi Thần đi tới.
“Sao cậu lại ở chỗ này!?”
Giọng Mạc Hi Thần kèm theo hơi khó thở, nhưng không khó nghe ra vẻ khẩn trương trong lời nói của anh. “Là…… Là đàn anh nói cho tôi. Anh ấy nói cậu nhận được điện thoại của Tiêu Tiêu thì vội vội vàng vàng mà chạy đến sân thượng khu dạy học……”
Hạ Hầu Lam sửng sốt, sau đó trong lòng không hiểu sao lại mắng đàn anh một câu là xen vào việc người khác.
Sao đột nhiên lại mật báo cho cái tên này! Ngày thường bản thân gọi điện thoại cho ổng, ổng cũng không có nhiều lời để nói á!
“Nhưng, tôi, không biết sân thượng nào……”
Mạc Hi Thần vừa nói vừa để mình thông khí, “Tôi, tôi tìm vài cái sân thượng…… Cũng chưa thấy các cậu……”
“Đàn anh còn nói…… Tiêu Tiêu khóc…… Cho nên tôi chạy vội đi tìm……”
Cho nên mới thở hồng hộc như vậy, nghe giọng cậu, cổ họng dường như khô khốc.
Mỗi một cái sân thượng đều chạy vội đi tìm sao?
Hạ Hầu Lam không khỏi kính nể năng lực của người này, mỗi một khu dạy học đều có ít nhất sáu tầng lầu, người thường chạy một đống tầng đều cảm thấy vất vả, vậy mà anh liên tục chạy vài khu dạy học ư?
Không mệt chết anh đã là tốt lắm rồi!
“Tôi nghe Tiêu Tiêu nói, cậu hỏi xin cậu ấychocolate, chỉ là chơi thôi đúng không?”
Hạ Hầu Lam khắc nghiệt mà nói, “Cậu còn cố ý tìm tới hot boy từ chối cậu ấy năm đó…… Như thế nào, cậu muốn ở trước mặt hắn được chocolate của Tiêu Tiêu, sau đó khoe ra cậu cũng không kém hắn chút nào phải không?”
Mạc Hi Thần nghe thấy Hạ Hầu Lam nói thế thì hơi sững sờ. Chợt, anh hiểu Hạ Hầu Lam nói gì, cũng biết vì sao cả một ngày anh đều không thấy Lộ Tiêu Tiêu.
Cô hiểu lầm.
Mạc Hi Thần đột nhiên vòng qua Hạ Hầu Lam, lập tức đi tới trước mặt Lộ Tiêu Tiêu.
Mắt và mũi của Lộ Tiêu Tiêu vẫn còn đỏ ửng trông rất đáng thương.
Không kịp đau lòng, Mạc Hi Thần nắm lấy Lộ Tiêu Tiêu đi đến cửa sân thượng.
Hạ Hầu Lam bị hành động của Mạc Hi Thần dọa sợ, cô ấy đã bắt được tay Lộ Tiêu Tiêu còn đang thất thần, hét lên:
“Mạc Hi Thần, cậu làm gì thế! Cậu còn muốn tổn thươngTiêu Tiêu
hả!”
“Tôi sẽ không gây tổn thương cho cô ấy, ít nhất, sau này sẽ không bao giờ.”
Mạc Hi Thần quay đầu lại, rất nghiêm túc mà nói với cô ấy. “Cho nên tôi muốn dẫn cô ấy đi tìm chân tướng.”
“Bởi vì mọi thứ cô ấy nghe thấy đều là nói dối.”
X
Hoa ɖu͙ƈ Kỳ và Trương Tín Nhiên ( chính là shota cao cao ở cùng hai người ở phía sau khu dạy học) đang đi dạo ở phố mua sắm trêи đường đại học C.
“Thật là, ngay cả khu phố mua sắm của một trường học cũng có không khí ngày lễ
Tình
Nhân nồng nhiệt như vậy, hại tôi cũng muốn yêu đương cho đã.”
Hoa ɖu͙ƈ Kỳ nhìn một cặp đôi đi qua đường mà shota cao kia nói, tựa như oán giận mà cùng nhau nỗ lực ăn chocolate.
Trương Tín Nhiên ɭϊếʍ khóe môi, miệng cậu ấy dính đầy vụn chocolate. “A Kỳ, nhiều người theo đuổi cậu như vậy, sao cậu đều không đồng ý
vậy hả?”
Rõ ràng vẫn là một anh chàng đẹp trai nhưng mỗi khi có cô gái lại đây thổ lộ, cậu ta đều sẽ từ chối.
Điều này với cậu ấy mà nói hoàn toàn không giống nhau.
Nhìn cậu ấy một cái thật sâu, Hoa ɖu͙ƈ Kỳ bất đắc dĩ xoay người thở dài.
Haiz, thật là ý không ở trong lời.
Đột nhiên, di động của Trương Tín Nhiên đổ chuông. Cậu ấy cầm các túi chocolate khác nhau nhận được ngay khi bước vào đại học C bằng một tay, tay kia giơ điện thoại lên. Vì cho tiện, cậu ấy còn ấn loa.
“Hi Thần, làm sao vậy?”
“Các ông đang ở đâu.”
Mạc Hi Thần bên kia điện thoại tựa như thở hổn hển, nhưng Trương Tín Nhiên cũng không để ý.
“Bọn
tôi đang ở phố mua sắm của bọn cậu đó, cậu muốn lại đây
hả?”
“Ừ, như vậy
đi, các ông chờ tôi ở bãi cỏ nhỏ cạnh phố mua sắm.”
“Ừ ừ, được.”
Tiếng vù vù như là tiếng gió tựa như còn kèm theo tiếng thở dốc của con gái.
Lỗ tai Trương Tín Nhiên vẫn rất nhạy bén nhưng cậu ấy còn muốn nghe rõ ràng hơn nhưng đối phương lại cúp điện thoại.
“Sao lại thế này?”
Hoa ɖu͙ƈ Kỳ hơi tò mò mà nghiêng người qua nhìn di động của cậu ấy. Trương Tín Nhiên lắc đầu,
“Không biết, cậu ấy rủ chúng ta đến bãi cỏ nhỏ.”
Bãi cỏ nhỏ……
Không hiểu sao mà nghĩ tới một ít chuyện thẹn thùng.
Xua đi một ít kiều diễm không nên có, Hoa ɖu͙ƈ Kỳ cau mày đi tới bãi cỏ nhỏ mà Mạc Hi Thần nói. Dù sao Trương Tín Nhiên mới lần đầu tiên lại đây, cậu ta khẳng định không sợ cậu ấy không đi theo lại đây.
Lạc đường thì làm sao bây giờ, đúng không.
Chỉ là chuyện phát sinh kế tiếp khiến Hoa ɖu͙ƈ Kỳ hơi ngoài ý muốn.
Lúc bọn họ đến, Mạc Hi Thần đã tới rồi. Phía sau anh có một cô gái mặc áo khoác đen với mái tóc rối bù đứng đó.
Tay anh vẫn nắm chặt tay người ta, dù dường như anh đang đơn phương ra sức.
“Hi Thần, sao……”
Lời nói còn chưa nói xong, “ầm” một tiếng, Hoa ɖu͙ƈ Kỳ đã bị Mạc Hi Thần dùng sức đánh một quyền.
Cậu ta như vậy mà bị anh đánh ngã xuống đất.
May còn có mặt cỏ giảm xóc, bằng không nếu ngã ở trêи nền xi măng thì chắc chắn sẽ rất đau.
Trương Tín Nhiên cũng ngây ngẩn cả người, cậu ấy lập tức ném túi chocolate xuống rồi đỡ Hoa ɖu͙ƈ Kỳ lên.
“Hi Thần, sao cậu lại thế này?”
Sao vừa thấy mặt đã đánh người hả?
Nhưng lời nói của cậu ấy không nhận được sự đáp lại của Mạc Hi Thần. Anh quay đầu lại, dùng sức mà kéo cô gái ở phía sau ra, sau đó nói với Trương Tín Nhiên: “Tín Nhiên, buổi sáng từ
đoạn
tôi nói bổ ra núi băng rất vui, nói toàn bộ một lần nữa!”
“Ơ?”
“Lập tức!”
Mạc Hi Thần đột nhiên hổ báo khiến Trương Tín Nhiên hơi sợ hãi nhưng bởi vì trí nhớ siêu quần, cậu ấy vẫn nhớ vô cùng rõ ràng.
“Nhưng, ông phải biết rằng, cái cô gái núi băng kia là người tôi thích.”
“Là cô gái mà tôi đã để ý từ lúc bắt đầu cấp hai.”
“Cũng là cô gái đã bị ông cười nhạo qua.”
“Hiện giờ tôi tìm được cô ấy, vì để tương lai cô ấy được hạnh phúc, bất luận như thế nào, tôi
cũng
phải theo đuổi được cô ấy.”
“Tôi thích cô ấy, trong những ngày sắp tới, tôi chỉ biết yêu cô ấy nhiều hơn.”
“Cho nên …… Vào ngày tôi
theo
đuổi
được
cô ấy, dù sao tôi cũng sẽ tìm thời gian để làm điều mà hồi cấp hai tôi không dám làm.”
“Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ thay cô bé đó báo thù cậucười nhạo
năm đó.”
Khi đó Hoa ɖu͙ƈ Kỳ vẫn cười hì hì trả lời: “Được thôi, vì hạnh phúc tương lai của anh em, thù này tôi sẽ cho cậu báo.”
Chẳng qua không nghĩ tới sẽ đến nhanh như vậy.
“Năm đó tôi là người rất ích kỷ rất ích kỷ.”
Sau khi Trương Tín Nhiên nói xong, Mạc Hi Thần đột nhiên cũng mở miệng.
“Tôi chỉ lo bảo vệ mình, lại uổng phí cho cái gọi là thích. Vào lúc em bị cười nhạo,
anh
không dám đứng ra làm chỗ dựa vững chắc cho em.”
Những lời này tựa như nói với cô gái kia.
“Hơn nữa hôm nay, anh cũng đã nói điều gì đó
lại
làm tổn thương em, nhưng anh lại không biết. Vẫn là từ trong miệng Hạ Hầu Lam, anh mới biết được em đã chịu ấm ức.”
“Lộ Tiêu Tiêu, anh nói cho em biết, thật ra hôm nay sau khi em nghe được lời nói của anh
thì
nên chạy ra trước rồi dùng sứccho anh một cái tát thật mạnh mà không phải chạy đến sân thượng một mình ɭϊếʍ láp vết thương.”
“Trêи thế giới này, chỉ có em mới có thể dạy dỗ anh, tổn thương anh……”
“Bởi vì anh thích em, cho tới nay, đều thích em!”
“Lúc Hoa ɖu͙ƈ Kỳ từ chối em
năm đó, anh không dám giúp em đánh cậu ấy. Hôm nay, anh giúp em đánh!”
Nói xong, Mạc Hi Thần giống như bị điên mà nắm chặt nắm tay lại muốn xông lên đánh Hoa ɖu͙ƈ Kỳ. Trương Tín Nhiên “a” một tiếng, vội vàng chắn trước mặt Hoa ɖu͙ƈ Kỳ.
Chỉ là lúc xông tới trước mặt cậu ta, Mạc Hi Thần ngừng động tác. Bên hông anh đột nhiên xuất hiện một cánh tay.
“…… Đủ rồi.”
Còn có giọng nói hơi nghẹn ngào, trầm giọng mà nói.
“Đừng đánh, cầu xin anh, Mạc Hi Thần…… Không đáng.”
“Các người nhanh đi đi…… Anh ấy còn đang tức giận……”
Nghe được lời nói của cô gái, Trương Tín Nhiên lập tức kéo Hoa ɖu͙ƈ Kỳ còn đang thất thần lên, nghiêng ngả lảo đảo lôi người đi.
Mà Mạc Hi Thần vẫn duy trì động tác của mình, mặc cho Lộ Tiêu Tiêu ôm mình.
“…… Vì saokhông cho anh đánh cậu ấy?”
Rõ ràng năm đó bị tổn thương nặng như vậy, bởi vì anh cùng những người gọi là bạn đó, cô cũng bị rớt khỏi danh sách và vào một trường cấp ba không mấy tốt.
Lộ Tiêu Tiêu dụi vào lưng anh rồi lắc đầu.
“Đều đã qua……”
Đúng vậy, đều đã qua rồi.
Hạ Hầu Lam nói đúng, hiện tại cô luôn sống trong quá khứ và thậm chí vì quá khứ mà cô còn mắc chứng biếng ăn, ghét chocolate.
Thật ra cô không ghét chocolate, chưa bao giờ ghét.
Chỉ là nhìn thấy chocolate, cô sẽ nhớ tới sỉ nhục năm đó, nhưng cô lại không kìm được mà thích nó.
Cho dù lần lượt nôn mửa, đều ói tất cả ra nhưng cô vẫn không kìm lòng mà đắm chìm bản thân trong hương vị ngọt ngào của chocolate.
Cô chỉ cần biết rằng trêи thế giới này vẫn sẽ có một chàng trai, sẵn sàng chấp nhận tất cả vì cô, thế là đủ rồi.
Mạc Hi Thần xoay người, nâng mặt Lộ Tiêu Tiêu lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc vì lời nói của mình thì trái tim nhịn không được mà đau.
Bản thân lại làm tổn thương cô trong vô thức.
“Xin lỗi em.”
“Thật ra hôm nay bất luận như thế nào anh cũng muốn ngả bài với cậu ấy.”
“Bởi vì
cuối cùng
anh
cũng
tìm được em rồi…… Cho dù em thay đổi thật nhiều thật nhiều.”
“Em đánh anh đi, được không? Nhưng, chỉ cầu xin em, đừng không để ý tới anh.”
“Đời này của anh đều sẽ sám hối
vì
ngày hôm nay. Chỉ cần em nguyện ý để anh ở bên cạnh em……”
Anh nói chuyện, không hiểu sao lại nói năng hơi lộn xộn.
Lộ Tiêu Tiêu nghe anh nói thế thì đột nhiên bật cười. Cúi đầu, cô lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó nên lại lập tức ngẩng đầu lên.
…… Sau đó đụng phải cằm Mạc Hi Thần.
Hơi đau.
“Mạc Hi Thần.”
“Chocolate cho anh…… Em ăn một miếng, không thể ăn, hơn nữa vừa rồi hình như em đều bỏ hết chúng ở sân thượng……”
Hơn nữa bị gió thổi lâu như vậy, bụi trêи sân thượng nhiều như vậy phỏng chừng đều không thể ăn……
Nghe thấy Lộ Tiêu Tiêu nói chocolate cho anh, mắt Mạc Hi Thần sáng lên vì ngạc nhiên và tối sầm lại khi nghe thấy tất cả đều rơi trêи sân thượng.
Nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại, anh cười. “Tiêu Tiêu, ngoại trừ chocolate, em cũng chưa ăn gì cả phải không?”
“?…… vâng.”
“Vậy rất đơn giản, thật ra anh muốn nếm thử hương vị……”
Sau đó, cánh môi hai người dán vào nhau.
Trong khoang miệng đều là hương vị của chocolate và sữa bò.
Thơm ngọt giống như trong tưởng tượng.
Tựa như cô gái năm đó ăn chocolate sẽ nở một nụ cười ngọt ngào.
X
Cách tháng, Valentine trắng.
Lộ Tiêu Tiêu nhận được một cái thùng giấy siêu siêu to, bên trong chứa đầy chocolate từ nhiều nước khác nhau..
Ký tên: Hoa ɖu͙ƈ Kỳ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook