Lovers And Chocolate
Chương 3: Bệnh kén ăn chocolate (3)

Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ lựa chọn vào thời gian này một hai phải chạy tới phố mua sắm để mua chocolate.

Bởi vì cô thực sự nhìn thấy Mạc Hi Thần ở ven đường phố mua sắm……

Chỉ là quay đầu lại đã không còn kịp rồi, người ta như đã lắp một cái radar nhỏ trêи người cô, vừa nhìn thấy cô đã kêu “bíp bíp bíp”, nhắc nhở sự xuất hiện của cô. Cậu ta sải đôi chân dài, thẳng tắp mà đi về phía cô.

“Hi.”

Lời dạo đầu quen thuộc.

“Trễ như vậy, còn ra dạo phố sao, bạn học Lộ?”

Lộ Tiêu Tiêu thiệt tình không muốn để ý đến cậu, chỉ muốn trực tiếp vòng qua cậu, sau đó đến siêu thị nhập khẩu lớn nhất khu phố mua sắm nhìn một cái.

Chỉ là đánh không lại chiều cao của người ta. Cậu vừa cúi xuống, cả người đã chắn trước mặt cô. Cái mũi hơi khụt khịt, sau đó trêи mặt lộ ra vẻ kinh ngạc mà nói: “Này, cậu mới vừa làm xong chocolate hả? Nhưng…… Vì sao không phải hương vị ngọt ngào bình thường kia…… Có hơi đắng thì phải?”

Người này thuộc dạng chó à, cái mũi này có thể liều mạng với chó!

Lộ Tiêu Tiêu hơi ảo não, hôm nay trước khi ra cửa có phải cô không xem hoàng lịch hay không, cớ sao lại gặp người này, còn phiền toái muốn chết ấy nhỉ?

Làm lơ bóng người cao lớn trước mặt, cô đi ra lối đi bộ rồi băng qua đường vòng qua bên đó, sau đó đi về phía siêu thị. Chỉ là có tiếng bước chân đều đều sau lưng cô, cô còn thường xuyên quay đầu lại nhìn khiến cô lập tức biết được người nọ đang đi theo ở phía sau cô.

Đi lại phiền toái.

“Chọn chocolate lâu như vậy sao, cậu đã xem rất lâu rồi.”

“Cho tôi xem chocolate lâu như vậy lại không thể ăn, cậu thật sự nhẫn tâm như vậy sao.”

“Ôi…… Cái chocolate này hình như ăn rất ngon á, mua cái này cho tôi, có được không?”

Cầm một nhãn hiệu chocolate sữa nổi tiếng, Mạc Hi Thần dùng một tay đẩy giỏ hàng, một bàn tay khác đặt chocolate ở trước mặt Lộ Tiêu Tiêu bọc cô dưới người mình, lại không thể không tiếp tục nhìn chocolate nguyên chất trong tay mình.

Những người đi qua nhìn thấy hai người có vẻ thân mật, họ đều sôi nổi thì thầm:

“Oa, cậu xem, kabe – don……”

“Chàng trai kia thật đẹp trai, cô gái kia thật hạnh phúc.”

“Thật tuyệt, tình cảm của bọn họ vừa nhìn đã biết là rất tốt”

“Mình cũng muốn được anh đẹp trai như vậy kabe-don……”

Vốn cho rằng chỉ cần bản thân làm lơ là có thể tránh được loại tình huống này nhưng tiếng bàn tán càng ngày càng rõ ràng, còn có hơi thở của Mạc Hi Thần khiến cô ngoại trừ việc chọn lựa chocolate ra thì trong đầu cũng không có ý nghĩ, thậm chí cô còn không biết rõ loại chocolate nào sẽ tương đối nguyên chất hơn trong tay mình. Rõ ràng ngày thường, cô rất giỏi chọn chocolate.

“Cậu quậy đủ chưa?”

Có chút âm thanh nghiến răng nghiến lợi.

“Ối chà, tôi còn tưởng rằng cậu thật sự không quan tâm đến tôi á.”

Người luôn bị vây chặt cuối cùng cũng có đáp lại, Mạc Hi Thần cười nhẹ, giọng điệu lại làm bộ làm tịch kinh ngạc.

Nhưng cậu thật sự rất giật mình, đều bị mạo phạm như vậy ( chính cậu cũng không biết), vậy mà cô còn có thể chịu đựng bị cậu vô cớ gây rối vây chặt người thế kia.

Sức chịu đựng của người này…… Thật là khiến người ta rửa mắt mà nhìn.

“Bây giờ cậu chọn chocolate nguyên chất là vì muốn tặng cho tôi sao?”

Đối phương còn chưa nói chuyện, Mạc Hi Thần đã cúi xuống dựa sát vào cô. Nhìn chocolate nguyên chất nhập khẩu trêи tay cô, cậu còn ngửi được hương thơm ngọt ngào trêи người cô xen lẫn chút đắng chát.

Không quá giống hương vị lúc trước.

Là bởi vì cậu ư?

Nếu đúng là nói như vậy thì cậu thực sự vui vẻ.

“Tôi mới không tặng cho cậu đâu!” Nếu không phải bởi vì gia giáo, Lộ Tiêu Tiêu phỏng chừng đã nổi cơn điên rồi. “Cậu đừng tự mình đa tình!”

“À, vậy hả.”

Nghe thấy cô từ chối, Mạc Hi Thần hoàn toàn không kinh ngạc. Dù sao buổi sáng cô mới từ chối cậu, nếu trong nháy mắt mà cô đã thỏa hiệp, vậy thì cậu sẽ biến từ fan cô thành anti.

Cầm lấy chocolate trong tay cô rồi cẩn thận nhìn hướng dẫn bằng tiếng Trung in trêи giấy gói, Mạc Hi Thần đột nhiên nói rất ngạc nhiên:

“Nhưng chocolate nguyên chất này, cách sử dụng tốt nhất là làm chocolate sữa á.”

“Vừa vặn tôi cũng muốn ăn, cậu làm cho tôi đi, được không?”

…… Không thể nhịn được nữa, không cần nhẫn nữa.

Vươn tay đẩy người phía sau ra, Lộ Tiêu Tiêu thản nhiên cầm chocolate trêи quầy hàng rồi đi đến quầy thu ngân, chỉ để lại cậu cầm hai thanh chocolate cố nén cười nhìn cô rời đi.

Nên nói cô thay đổi hay là không thay đổi nhỉ?

Tuy rằng dáng vẻ thay đổi không ít, nhưng……

Thói quen một khi thẹn thùng thì lỗ tai sẽ đỏ lên thì nó không thay đổi chút nào.

X

“Mình muốn hỏi, làm thế nào để có thể thoát khỏi sự dây dưa của một người?”

Một ngày đi học rất là bình thường nhưng đối với Hạ Hầu Lam và Phó Nhược Hàm mà nói, ý nghĩa không bình thường.

Bạn học Lộ Tiêu Tiêu mà các cô ấy nhung nhớ trong một năm đột nhiên nói chuyện với các cô ấy!

Tuy rằng mới mở miệng là muốn xin chỉ dẫn làm thế nào để thoát khỏi…… Người?

Các cô ấy lập tức nhớ tới ngày hôm qua cậu trai trẻ thanh tú thế hệ mới của đại học C cắm rễ trước cửa lớp bọn họ.

“Nếu muốn thoát khỏi một người, rất đơn giản, cho cậu ta một đòn nặng nề nhất, không phải sao?”

Phó Nhược Hàm càng trưởng thành hơn lập tức điều chỉnh xúc động muốn tới ôm Lộ Tiêu Tiêu một cái ôm yêu thương, trả lời vấn đề của cô một cách hợp lý.

“Ví dụ, nếu cậu muốn thoát khỏi một người con trai, cách đơn giản nhất không phải là chính cậu có một người bạn trai sao?”

“Cũng không thể nói như vậy…… Cậu đó, biết rõ ràng không thể làm được, còn không phải sẽ đi làm một ít chuyện khiến người ta khinh thường sao.”

Hạ Hầu Lam lập tức phản bác Phó Nhược Hà. “Bằng không xã hội này sao lại tới nhiều kẻ thứ ba đến thế”

Thậm chí là trai bao linh tinh.

Nhân danh tình yêu mà làm những điều trái đạo đức, nhưng sau này vẫn cảm thấy mình đúng như cũ, sai chỉ là do ánh mắt này của xã hội.

Đề tài đột nhiên bay đi xa, Phó Nhược Hàm lập tức kéo lại.

“Nếu chiêu bạn trai này không được thì có thể lựa chọn phương pháp khác…… Cậu không thoát khỏi được, còn không thể trốn à?”

“……”

Trốn không được.

Người này giống như là thiết bị theo dõi di động, bất luận là cô ở đâu, chỉ mười phút là cậu đột nhiên xuất hiện, sau đó quấn lấy cô muốn chocolate.

Hiện tại cô có thể nhàn rỗi toàn là do vừa lúc cậu có tiết. Nhưng nhìn dáng vẻ lúc cậu rời đi lưu luyến mỗi bước đi, nếu không phải bởi vì là tiết quan trọng thì cậu đều sẽ không dễ dàng từ bỏ cơ hội dây dưa với cô.

Nhìn vẻ mặt không thể nào gọi là đẹp của Lộ Tiêu Tiêu thì hai người lập tức hiểu được, Lộ Tiêu Tiêu từ đầu đến cuối là đang nói đến Mạc Hi Thần!

Xem ra chàng trai này thật sự nghiêm túc, nếu không sao vẫn luôn quấn lấy Lộ Tiêu Tiêu đây…… Phải biết rằng cô gái này nổi tiếng như là núi băng di động, dù sao con trai ở lớp bọn họ cũng không dám tiếp cận ngọn núi băng này, các cô ấy làm con gái cũng chiếm chút tiện nghi do cùng giới tính mà thôi.

“Ừm…… Không bằng nói như này.”

Hạ Hầu Lam đột nhiên nói,

“Nếu không thoát được được, vì sao không thử tiếp nhận một chút?”

Tiếp nhận ư?

Dáng vẻ Lộ Tiêu Tiêu nhìn về phía Hạ Hầu Lam như nhìn thấy quỷ.

Hạ Hầu Lam nở một nụ cười thật tươi:

“Tựa như tớ với đàn anh như vậy á, ngay từ đầu năm nhất tớ vẫn luôn quấn lấy đàn anh. Đàn anh ngay từ đầu cũng không thích tớ quấn lấy ảnh nhưng quấn lấy lâu rồi, tớ cũng không muốn từ bỏ, dần dà anh ấy đi theo tớ đó nha. Cái này gọi là gì nhỉ, nhẫn nhục chịu đựng?”

“…… Dùng đúng rồi.”

Rất khó mà nghe thấy giọng Phó Nhược Hàm tán thưởng, Hạ Hầu Lam học theo Lộ Tiêu Tiêu làm ra dáng vẻ như gặp quỷ nhìn cô ấy, lập tức đưa ánh mắt khinh bỉ tới đối phương.

Nhẫn nhục chịu đựng……

Đột nhiên nghĩ tới lời nói ngày hôm qua của Mạc Hi Thần.

Tiếp tục xuất phát, tiếp tục tranh thủ.

Cô luôn cảm thấy lời cậu nói rất giống Hạ Hầu Lam.

Hành vi quấn lấy đàn anh của Hạ Hầu Lam bây giờ còn không phải là phiên bản nữ của Mạc Hi Thần sao?

Chỉ là Mạc Hi Thần không quấn lấy cô lâu như vậy mà thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương