Lovers And Chocolate
-
Chương 21: Lâu đài chocolate của nàng tiên cá (5)
Việt Trọng Hâm chế tạo chocolate điêu khắc vì Phó Nhược Hàm không chỉ là một đóa hoa hồng. Chàng trai mười sáu tuổi có phương pháp dỗ con gái hạng nhất, đầu tiên là hoa hồng. Sau khi nhìn thấy món quà đơn giản và hot nhất này được đối phương chấp nhận, tựa như cậu đã nhận được lời cổ vũ gì đó mà mỗi ngày đều biến đổi muôn kiểu đa dạng chocolate điêu khắc cho Nhược Hàm. Cho dù là trong thời tiết như thế này, bởi vì cậu vẫn mang theo “hộp thủ công” công nghệ đen khi đưa chocolate điêu khắc ( Phó Nhược Hàm thật sự không biết cái này gọi là cái gì, cho nên xem nó thành những chiếc hộp thủ công của Lộ Tiêu Tiêu) nên vẫn luôn giữ nhiệt cho chocolate, dẫn đến chưa tới mấy ngày, ký túc xá nho nhỏ của Phó Nhược Hàm và Hạ Hầu Lam đã bị nhét đầy bởi những chiếc hộp thủ công này……
Chưa kể đến cậu mới vừa đưa tới một chocolate điêu khắc có kϊƈɦ thước tương tự cho Phó Nhược Hàm nữa.
“Hu hu hu Hàm ơi tuy rằng chocolate này đều có hộp thủ công che chở giữ nhiệt, nhưng sao tớ vẫn cảm thấy trong ký túc xá đều là mùi chocolate vậy……”
Hạ Hầu Lam vừa oán giận trong ký túc xá đầy mùi chocolate với Phó Nhược Hàm vừa tựa vào những chiếc hộp thủ công này, tham lam cọ quậy hơi mát tỏa ra từ những chϊế͙p͙ hộp. Điều này khiến cho cô ấy cảm thấy rất thoải mái.
Bởi vì ký túc xá thường không bật điều hòa vào ban ngày, bởi vì Phó Nhược Hàm nói rằng ký túc xá cần phải thông gió, ban ngày không thể mở điều hòa mà chỉ có thể mở quạt. Cho dù Hạ Hầu Lam điên cuồng làm nũng với cô, nói bản thân nóng quá, mới vừa làm xong giải phẫu không thể đổ nhiều mồ hôi như vậy nhưng cô nói không được chính là không được. Vì thế Hạ Hầu Lam chỉ có thể dọn một chiếc quạt có công suất lớn đến ký túc xá dưới sự giúp đỡ của Hồ Bạch Lê. Nhưng ngay cả như vậy cô ấy vẫn cảm thấy nóng.
Nhưng sau khi có hộp thủ công thì tốt hơn nhiều rồi!
Mặc dù nhiệt độ của chiếc hộp thủ công chỉ có thể duy trì trong khoảng một tuần, nhưng không khí lạnh bên trong thực sự khiến cô ấy lưu luyến và hy vọng rằng Việt Trọng Hâm có thể đưa chocolate điêu khắc lớn hơn một chút cho Phó Nhược Hàm. Bởi vì điều này có ý nghĩa là cần một cái hộp lớn hơn nữa để đựng chocolate điêu khắc!
“Cậu đó nha.”
Phó Nhược Hàm chọt lên trán Hạ Hầu Lam, bên trong bất đắc dĩ mang theo một chút cưng chiều, sau đó lại mở ra một hộp thủ công, hái một cánh hoa hồng bên trong còn mang theo sương sớm ( thật ra là nước đá) bỏ vào trong miệng.
Ừm, cánh hoa hồng này lại là vị dâu tây.
Việt Trọng Hâm đưa đóa hoa hồng này cho cô rất thú vị. Tuy rằng nhìn qua chỉ là chocolate điêu khắc bình thường không có gì lạ nhưng chỉ khi ăn ở trong miệng mới có thể biết hương vị đóa hoa hồng này cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài như vậy. Trước đây cô đã ăn qua một cánh hoa là hương vani, cánh hoa tiếp theo cô vẫn cho rằng là hương vani kết quả là vị táo……
Mỗi một cánh hoa đều có hương vị khác nhau, tựa như Việt Trọng Hâm đã giải thích trong một tin nhắn sau đó cho cô, “Hương vị cánh hoa của những đóa hồng này giống như sự khác biệt mà mỗi ngày em thấy ở chị, mỗi một ngày đều tươi mới với hương vị khác nhau.”
Hương vị khác nhau……
Nhưng Phó Nhược Hàm lại rất thích ăn cái này.
Ở trong ba người, Lộ Tiêu Tiêu xem như là chuyên gia chocolate, cô ấy may mắn được chia cho một cánh hoa vị chanh, sau khi nhấm nháp cẩn thận đều không khỏi khen ngợi tay nghề của Việt Trọng Hâm.
“Không hổ là người thừa kế tương lai của gia tộc chocolate, cái tay nghề thật là, tuyệt.”
Lộ Tiêu Tiêu không khỏi giơ ngón tay cái lên với đóa hoa hồng kia, “Nếu không phải cậu ấy là bạn trai của bạn tớ, bản thân tớ lại có bạn trai thì thật muốn chạy tới đào cậu ấy đến nhà của tớ rồi.”
Sau đó đã bị Mạc Hi Thần ghen kéo đi về “Giáo ɖu͙ƈ”.
Đương nhiên ý tưởng đoạt cậu ấy về nhà làm con rể là giả, muốn thảo luận chocolate với cậu ấy mới là sự thật. Dưới sự giới thiệu của Phó Nhược Hàm, Lộ Tiêu Tiêu – một người có kỹ thuật có vinh dự được thảo luận cùng nghệ thuật gia Việt Trọng Hâm. Hai người am hiểu lĩnh vực khác nhau, Lộ Tiêu Tiêu quan tâm nhiều đến hương vị của chocolate và độ mịn của thành phẩm hơn, mà Việt Trọng Hâm quan tâm nhiều đến sự lộng lẫy và trang trí của thành phẩm chôclate hơn. Vốn cho rằng hai người kia thảo luận xong hẳn là phải đánh nhau, nhưng bọn họ lại càng nói chuyện càng vui vẻ. Lúc sau Lộ Tiêu Tiêu dưới sự hướng dẫn của Việt Trọng Hâm đã thảo luận với bậc thầy chocolate đã làm việc nhiều năm ở nhà họ Việt, học được một loạt kỹ năng cao hơn sau đó chạy về làm chocolate cho Mạc Hi Thần.
Không thể không nói, Việt Trọng Hâm thật sự có vài thứ. Mạc Hi Thần ăn chocolate Lộ Tiêu Tiêu mới vừa làm được thì trong lòng âm thầm nghĩ.
X
Thời tiết rất nhanh đã vào thu.
Mọi người trong trường vẫn luôn thảo luận cặp đôi kém tuổi hơi nhiều Việt Trọng Hâm và Phó Nhược Hàm này đến cùng khi nào mới có thể chia tay. Rất nhiều người đều bầu không đến một tháng, nhưng hiện tại đều đã gần hai tháng mấy ba tháng, tình cảm hai người vẫn rất ổn định như cũ. Việt Trọng Hâm đưa chocolate cho Phó Nhược Hàm không thiếu một ngày. Quản lý ký túc xá của Phó Nhược Hàm đã sớm không thấy kinh ngạc, thậm chí đôi khi còn sẽ giúp Phó Nhược Hàm tạm thời không rảnh nhận lấy hộp thủ công mà Việt Trọng Hâm đưa tới
Cân nặng của Phó Nhược Hàm cũng thành công tăng lên bởi chocolate này, từ lúc bắt đầu 45 kg biến thành 47 kg.
Sau đó lúc Việt Trọng Hâm lại đưa chocolate điêu khắc tới đây thì bị Phó Nhược Hàm từ chối rõ ràng.
“Đàn, đàn chị, vì sao vậy?”
Việt Trọng Hâm lộ ra dáng vẻ rất khổ sở, một đôi mắt hạnh mở to ra vào lúc này, nhìn vẻ mặt Phó Nhược Hàm từ chối thì đáng thương vô cùng. “Đây chính là tác phẩm em đắc ý
nhất, em cảm thấy đàn chị sẽ thích……”
Người này, mỗi lần cậu đưa tới tác phẩm điêu khắc đều nói là tác phẩm đắc ý của bản thân! Phó Nhược Hàm vừa định nói chuyện thì ngẩng đầu lên đã thấy được đôi mắt hạnh đẫm lệ của đối phương, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Vốn còn muốn nói nặng một chút thì đến bên miệng đột nhiên đã biến thành: “Tôi biết, nhưng…… Trọng Hâm à, gần đây tôi béo……”
“Béo?”
Việt Trọng Hâm tiến lên, không hề băn khoăn đây là ở trước công chúng, lại là ở dưới ký túc xá của Phó Nhược Hàm. Khi nhiều cô gái thấy cậu đưa chocolate điêu khắc cho Phó Nhược Hàm đều sôi nổi chạy ra xem náo nhiệt. Cậu ôm người vào lòng khiến cho các cô gái vây xem bọn họ đều phát ra tiếng “wow” “a”. Thậm chí vài người đi ngang qua bọn họ còn hơi ngượng ngùng mà vòng qua……
Nhưng Việt Trọng Hâm lại không nghe thấy chút nào, dù sao trong mắt cậu cũng chỉ có Phó Nhược Hàm “Béo”.
“Không béo đâu, em cảm thấy dáng người này của đàn chị đã rất tốt. Hơn nữa, khi em biết đàn chị,
trông
đàn chị hẳn là càng gầy hơn một ít, hiện tại đều có thịt, không phải đẹp mắt hơn sao?”
“……” Người này còn dám nói!
Mỗi ngày cậu đều đưa một chocolate điêu khắc cho cô, hạn sử dụng đại khái cũng chỉ có một tuần. Cô hơi luyến tiếc, đều sẽ buộc bản thân mỗi ngày đều ăn chocolate cho xong. Nhưng một ngày cô không thể ăn hết chocolate điêu khắc có kϊƈɦ cỡ lớn hơn mà cậu đưa tới, vì thế đặt chúng để ngày hôm sau ăn, nhưng ngày hôm sau cậu lại tặng chocolate điêu khắc mới……
Đưa chocolate điêu khắc còn chưa tính, cố tình lúc người này không có tiết sẽ lôi kéo cô đi kiếm ăn, hơn nữa họ sẽ đến một số cửa hàng không có danh tiếng nhưng hương vị rất ngon. Mỗi lần cô đều ôm tâm lý “Hôm nay không thể ăn nhiều như vậy”đi ra ngoài, kết quả đều là ăn bụng tròn vo mới trở về. Sau khi trở lại ký túc xá còn có chocolate làm bữa ăn khuya……
Không phì mới là lạ.
Sau khi nghe thấy Phó Nhược Hàm tủi thân nói thì Việt Trọng Hâm hơi ngạc nhiên, sau đó bật cười, cậu có vẻ rất vui khi nghe những lời này.
“Cậu còn cười!”
Phó Nhược Hàm có chút thẹn quá thành giận mà đánh cậu một đấm.
Việt Trọng Hâm cười đến mức nước mắt đều chảy ra, cậu dùng ngón trỏ lau khóe mắt, lại ôm người vào lòng mình.
“Đàn chị ngốc, những điêu khắc lớn kia vốn dĩ không phải nghĩ để chị ăn luôn, chỉ để chị xem như đồ trang trí, giống như hoa đặt trong bình vậy. Tuy rằng có hạn sử dụng nhưng chỉ cần mỗi ngày thay mới là có thể mỗi ngày đều ngửi được hương hoa.”
Bởi vì nhà cậu không phải là cửa hàng hoa, mà là mở cửa hàng chocolate. Không có phương pháp gì hay để tạo ấn tượng nên cậu mới có thể nghĩ ra mỗi ngày đều tặng chocolate điêu khắc cho Phó Nhược Hàm. Đương nhiên, những điêu khắc kia ăn luôn cũng không phải không thể, cậu bảo đảm về mặt hương vị. Nhưng đàn chị vì không lãng phí tâm ý của cậu, đều ăn cho hết chocolate điêu khắc với nguy cơ béo lên……
Cậu lại ôm cô một lần nữa.
Rất thích cô.
Chưa kể đến cậu mới vừa đưa tới một chocolate điêu khắc có kϊƈɦ thước tương tự cho Phó Nhược Hàm nữa.
“Hu hu hu Hàm ơi tuy rằng chocolate này đều có hộp thủ công che chở giữ nhiệt, nhưng sao tớ vẫn cảm thấy trong ký túc xá đều là mùi chocolate vậy……”
Hạ Hầu Lam vừa oán giận trong ký túc xá đầy mùi chocolate với Phó Nhược Hàm vừa tựa vào những chiếc hộp thủ công này, tham lam cọ quậy hơi mát tỏa ra từ những chϊế͙p͙ hộp. Điều này khiến cho cô ấy cảm thấy rất thoải mái.
Bởi vì ký túc xá thường không bật điều hòa vào ban ngày, bởi vì Phó Nhược Hàm nói rằng ký túc xá cần phải thông gió, ban ngày không thể mở điều hòa mà chỉ có thể mở quạt. Cho dù Hạ Hầu Lam điên cuồng làm nũng với cô, nói bản thân nóng quá, mới vừa làm xong giải phẫu không thể đổ nhiều mồ hôi như vậy nhưng cô nói không được chính là không được. Vì thế Hạ Hầu Lam chỉ có thể dọn một chiếc quạt có công suất lớn đến ký túc xá dưới sự giúp đỡ của Hồ Bạch Lê. Nhưng ngay cả như vậy cô ấy vẫn cảm thấy nóng.
Nhưng sau khi có hộp thủ công thì tốt hơn nhiều rồi!
Mặc dù nhiệt độ của chiếc hộp thủ công chỉ có thể duy trì trong khoảng một tuần, nhưng không khí lạnh bên trong thực sự khiến cô ấy lưu luyến và hy vọng rằng Việt Trọng Hâm có thể đưa chocolate điêu khắc lớn hơn một chút cho Phó Nhược Hàm. Bởi vì điều này có ý nghĩa là cần một cái hộp lớn hơn nữa để đựng chocolate điêu khắc!
“Cậu đó nha.”
Phó Nhược Hàm chọt lên trán Hạ Hầu Lam, bên trong bất đắc dĩ mang theo một chút cưng chiều, sau đó lại mở ra một hộp thủ công, hái một cánh hoa hồng bên trong còn mang theo sương sớm ( thật ra là nước đá) bỏ vào trong miệng.
Ừm, cánh hoa hồng này lại là vị dâu tây.
Việt Trọng Hâm đưa đóa hoa hồng này cho cô rất thú vị. Tuy rằng nhìn qua chỉ là chocolate điêu khắc bình thường không có gì lạ nhưng chỉ khi ăn ở trong miệng mới có thể biết hương vị đóa hoa hồng này cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài như vậy. Trước đây cô đã ăn qua một cánh hoa là hương vani, cánh hoa tiếp theo cô vẫn cho rằng là hương vani kết quả là vị táo……
Mỗi một cánh hoa đều có hương vị khác nhau, tựa như Việt Trọng Hâm đã giải thích trong một tin nhắn sau đó cho cô, “Hương vị cánh hoa của những đóa hồng này giống như sự khác biệt mà mỗi ngày em thấy ở chị, mỗi một ngày đều tươi mới với hương vị khác nhau.”
Hương vị khác nhau……
Nhưng Phó Nhược Hàm lại rất thích ăn cái này.
Ở trong ba người, Lộ Tiêu Tiêu xem như là chuyên gia chocolate, cô ấy may mắn được chia cho một cánh hoa vị chanh, sau khi nhấm nháp cẩn thận đều không khỏi khen ngợi tay nghề của Việt Trọng Hâm.
“Không hổ là người thừa kế tương lai của gia tộc chocolate, cái tay nghề thật là, tuyệt.”
Lộ Tiêu Tiêu không khỏi giơ ngón tay cái lên với đóa hoa hồng kia, “Nếu không phải cậu ấy là bạn trai của bạn tớ, bản thân tớ lại có bạn trai thì thật muốn chạy tới đào cậu ấy đến nhà của tớ rồi.”
Sau đó đã bị Mạc Hi Thần ghen kéo đi về “Giáo ɖu͙ƈ”.
Đương nhiên ý tưởng đoạt cậu ấy về nhà làm con rể là giả, muốn thảo luận chocolate với cậu ấy mới là sự thật. Dưới sự giới thiệu của Phó Nhược Hàm, Lộ Tiêu Tiêu – một người có kỹ thuật có vinh dự được thảo luận cùng nghệ thuật gia Việt Trọng Hâm. Hai người am hiểu lĩnh vực khác nhau, Lộ Tiêu Tiêu quan tâm nhiều đến hương vị của chocolate và độ mịn của thành phẩm hơn, mà Việt Trọng Hâm quan tâm nhiều đến sự lộng lẫy và trang trí của thành phẩm chôclate hơn. Vốn cho rằng hai người kia thảo luận xong hẳn là phải đánh nhau, nhưng bọn họ lại càng nói chuyện càng vui vẻ. Lúc sau Lộ Tiêu Tiêu dưới sự hướng dẫn của Việt Trọng Hâm đã thảo luận với bậc thầy chocolate đã làm việc nhiều năm ở nhà họ Việt, học được một loạt kỹ năng cao hơn sau đó chạy về làm chocolate cho Mạc Hi Thần.
Không thể không nói, Việt Trọng Hâm thật sự có vài thứ. Mạc Hi Thần ăn chocolate Lộ Tiêu Tiêu mới vừa làm được thì trong lòng âm thầm nghĩ.
X
Thời tiết rất nhanh đã vào thu.
Mọi người trong trường vẫn luôn thảo luận cặp đôi kém tuổi hơi nhiều Việt Trọng Hâm và Phó Nhược Hàm này đến cùng khi nào mới có thể chia tay. Rất nhiều người đều bầu không đến một tháng, nhưng hiện tại đều đã gần hai tháng mấy ba tháng, tình cảm hai người vẫn rất ổn định như cũ. Việt Trọng Hâm đưa chocolate cho Phó Nhược Hàm không thiếu một ngày. Quản lý ký túc xá của Phó Nhược Hàm đã sớm không thấy kinh ngạc, thậm chí đôi khi còn sẽ giúp Phó Nhược Hàm tạm thời không rảnh nhận lấy hộp thủ công mà Việt Trọng Hâm đưa tới
Cân nặng của Phó Nhược Hàm cũng thành công tăng lên bởi chocolate này, từ lúc bắt đầu 45 kg biến thành 47 kg.
Sau đó lúc Việt Trọng Hâm lại đưa chocolate điêu khắc tới đây thì bị Phó Nhược Hàm từ chối rõ ràng.
“Đàn, đàn chị, vì sao vậy?”
Việt Trọng Hâm lộ ra dáng vẻ rất khổ sở, một đôi mắt hạnh mở to ra vào lúc này, nhìn vẻ mặt Phó Nhược Hàm từ chối thì đáng thương vô cùng. “Đây chính là tác phẩm em đắc ý
nhất, em cảm thấy đàn chị sẽ thích……”
Người này, mỗi lần cậu đưa tới tác phẩm điêu khắc đều nói là tác phẩm đắc ý của bản thân! Phó Nhược Hàm vừa định nói chuyện thì ngẩng đầu lên đã thấy được đôi mắt hạnh đẫm lệ của đối phương, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Vốn còn muốn nói nặng một chút thì đến bên miệng đột nhiên đã biến thành: “Tôi biết, nhưng…… Trọng Hâm à, gần đây tôi béo……”
“Béo?”
Việt Trọng Hâm tiến lên, không hề băn khoăn đây là ở trước công chúng, lại là ở dưới ký túc xá của Phó Nhược Hàm. Khi nhiều cô gái thấy cậu đưa chocolate điêu khắc cho Phó Nhược Hàm đều sôi nổi chạy ra xem náo nhiệt. Cậu ôm người vào lòng khiến cho các cô gái vây xem bọn họ đều phát ra tiếng “wow” “a”. Thậm chí vài người đi ngang qua bọn họ còn hơi ngượng ngùng mà vòng qua……
Nhưng Việt Trọng Hâm lại không nghe thấy chút nào, dù sao trong mắt cậu cũng chỉ có Phó Nhược Hàm “Béo”.
“Không béo đâu, em cảm thấy dáng người này của đàn chị đã rất tốt. Hơn nữa, khi em biết đàn chị,
trông
đàn chị hẳn là càng gầy hơn một ít, hiện tại đều có thịt, không phải đẹp mắt hơn sao?”
“……” Người này còn dám nói!
Mỗi ngày cậu đều đưa một chocolate điêu khắc cho cô, hạn sử dụng đại khái cũng chỉ có một tuần. Cô hơi luyến tiếc, đều sẽ buộc bản thân mỗi ngày đều ăn chocolate cho xong. Nhưng một ngày cô không thể ăn hết chocolate điêu khắc có kϊƈɦ cỡ lớn hơn mà cậu đưa tới, vì thế đặt chúng để ngày hôm sau ăn, nhưng ngày hôm sau cậu lại tặng chocolate điêu khắc mới……
Đưa chocolate điêu khắc còn chưa tính, cố tình lúc người này không có tiết sẽ lôi kéo cô đi kiếm ăn, hơn nữa họ sẽ đến một số cửa hàng không có danh tiếng nhưng hương vị rất ngon. Mỗi lần cô đều ôm tâm lý “Hôm nay không thể ăn nhiều như vậy”đi ra ngoài, kết quả đều là ăn bụng tròn vo mới trở về. Sau khi trở lại ký túc xá còn có chocolate làm bữa ăn khuya……
Không phì mới là lạ.
Sau khi nghe thấy Phó Nhược Hàm tủi thân nói thì Việt Trọng Hâm hơi ngạc nhiên, sau đó bật cười, cậu có vẻ rất vui khi nghe những lời này.
“Cậu còn cười!”
Phó Nhược Hàm có chút thẹn quá thành giận mà đánh cậu một đấm.
Việt Trọng Hâm cười đến mức nước mắt đều chảy ra, cậu dùng ngón trỏ lau khóe mắt, lại ôm người vào lòng mình.
“Đàn chị ngốc, những điêu khắc lớn kia vốn dĩ không phải nghĩ để chị ăn luôn, chỉ để chị xem như đồ trang trí, giống như hoa đặt trong bình vậy. Tuy rằng có hạn sử dụng nhưng chỉ cần mỗi ngày thay mới là có thể mỗi ngày đều ngửi được hương hoa.”
Bởi vì nhà cậu không phải là cửa hàng hoa, mà là mở cửa hàng chocolate. Không có phương pháp gì hay để tạo ấn tượng nên cậu mới có thể nghĩ ra mỗi ngày đều tặng chocolate điêu khắc cho Phó Nhược Hàm. Đương nhiên, những điêu khắc kia ăn luôn cũng không phải không thể, cậu bảo đảm về mặt hương vị. Nhưng đàn chị vì không lãng phí tâm ý của cậu, đều ăn cho hết chocolate điêu khắc với nguy cơ béo lên……
Cậu lại ôm cô một lần nữa.
Rất thích cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook