Lovers And Chocolate
-
Chương 18: Lâu đài chocolate của nàng tiên cá (2)
Bạc Thế năm nay 31 tuổi, giáo viên hướng dẫn trêи tiến sĩ tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Từ khi vào đại học C đã phát biểu một loạt bài diễn thuyết lấy yêu đương làm giảm chỉ số thông minh, khiến không ít sinh viên đã hâm mộ chỉ số thông minh của anh ta, lại không thể không khinh bỉ EQ của anh ta.
Trêи tiến sĩ: (chỉ những người sau khi lấy được học vị tiến sĩ vẫn tiếp tục theo đuổi sự nghiệp nghiên cứu khoa học để lấy kinh nghiệm hoặc nâng cao trình độ khoa học)
Vứt bỏ mặt khác không nói, bản thân anh ta cũng không phát triển theo gout thẩm mỹ của Phó Nhược Hàm. Tuy rằng chiều cao 1m78 là chiều cao trung bình của con trai nhưng từ góc độ của Phó Nhược Hàm 1m68 thì anh ta quả thực giống như tác phẩm nặn người thất bại của Thượng Đế, hoàn toàn giống người tàn phế, đứng chung một chỗ với anh ta chỉ cần một đôi giày cao gót 10 cm là có thể ngồi ngang hàng với người này. Đôi mắt không có thần được che khuất sau cặp kính gọng đen càng khiến nó trở nên không có cảm giác tồn tại, huống chi là miệng to, mũi tẹt, mặt chữ điền……
Đương nhiên đây chỉ là do ánh mắt của Phó Nhược Hàm quá cao, cũng không có nói giáo viên hướng dẫn này khó coi chỗ nào. Dù sao chỉ số thông minh của người ta vẫn có người ăn, thậm chí cô còn ăn cả CP của bản thân và người hướng dẫn trong diễn đàn của trường.
Những người có sở thích xấu thực sự ở khắp mọi nơi.
Chỉ thấy người hướng dẫn này mặc một đồ thể ɖu͙ƈ, trong tay còn cầm một cây vợt cầu lông, tay trái cầm một quả cầu lông hơi bị hỏng, nhìn dáng vẻ như là đánh cầu lông được một nửa thì đột nhiên chạy tới. Dù sao vị trí Phó Nhược Hàm đang đứng bây giờ hơi xa với sân cầu lông, nhưng cô không cho rằng người hướng dẫn này có thể đánh cầu lông xa như vậy, dù sao ngay cả cơ bắp anh ta cũng không có……
Ngoài cười nhưng trong không cười mà nói với người đi tới:
“Thầy Bạc, chào thầy.”
Còn cố ý nhấn mạnh kính ngữ.
Bạc Thế – người luôn yêu thích nàng công chúa tiên cá trong truyền thuyết kể từ khi anh ta đến Đại học C vừa nhìn thấy Phó Nhược Hàm nở nụ cười thì cảm thấy tim đập nhanh hơn, càng thêm cảm thấy đối phương thật ra có ý với mình ( logic gì vậy). Anh ta hắng giọng một cách tượng trưng,
nhếch lên nụ cười đẹp trai nhất và trả lời:
“Bạn học Phó, một mình sao? Muốn tới xem thầy đánh cầu lông hay không?”
Anh ta tự nhận là dáng người đánh cầu lông của bản thân vẫn rất tuấn tú!
Vẻ mặt giả cười của Phó Nhược Hàm nhìn giáo viên hướng dẫn họ Bạc trước mắt này, cái đầu thông minh đang điên cuồng hoạt động. Làm thế nào để từ chối nó một cách trang nhã và không mất nguyên tắc, cũng không để lại bất kỳ ấn tượng xấu nào với người hướng dẫn này đây. Tuy rằng anh ta cũng không phải người hướng dẫn trong học viện mình nhưng loại chuyện xé da mặt quá mức vẫn ít làm đi. Bằng không về sau bọn cô thi lên thạc sĩ, cố tình người hướng dẫn là anh ta thì đến lúc đó anh ta ngáng chân ba người bọn cô trong công việc, đó thật sự là phiền toái……
“Đàn chị!”
Giọng thiếu niên sang sảng đột nhiên vang lên sau lưng Phó Nhược Hàm, cô rõ ràng mà cảm thấy thầy hướng dẫn trước mặt mình đột nhiên cứng đờ.
Cô thở dài, xem ra chỉ có thể làm chuyện như vậy. Nói thật, lợi dụng cậu nhóc trẻ tuổi ngây thơ đạt được mục đích của mình, thiệt tình không phải tác phong của bản thân.
Rõ ràng bản thân càng muốn chơi xấu hơn nữa.
Người tới tất nhiên cũng là bề tôi dưới váy của Phó Nhược Hàm, sinh viên năm nhất vừa mới nhập học năm nay, thiếu niên thiên tài liên tục nhảy lớp Việt Trọng Hâm. Cậu em khóa dưới thiên tài này là ở học viện bọn cô. Khi các sinh viên mới nhập học năm nay, cô đã trở thành đại diện sinh viên chào đón các tân sinh viên. Cậu đàn em này đã nhất kiến chung tình với cô ngay tại chỗ báo danh, hơn nữa tiến hành tỏ tình ngay lần đầu tiên.
Lúc sau…… Lúc sau lại thành như vậy.
Việt Trọng Hâm có lẽ là đi ngang qua sân thể ɖu͙ƈ sau đó đột nhiên nhìn thấy đàn chị mà mình nhớ thương, cậu phấn khích vội vàng chạy tới chỗ cô muốn chào hỏi cô một cái thuận tiện trình diện lấy chút cảm tình, lại ngoài ý muốn thấy đàn chị cười xoay người lại, sau đó nói với cậu:
“Ở kìa, Tiểu Việt, cậu để tôi chờ lâu rồi đó.”
Gì, Tiểu, Tiểu Việt?
Rõ ràng trước đó đàn chị chỉ biết kêu cậu là em Việt!
Việt Trọng Hâm hơi choáng váng nhưng Phó Nhược Hàm hoàn toàn không để ý tới. Cô giữ chặt cổ tay của Việt Trọng Hâm, xoay mặt nói với Bạc Thế: “Thưa thầy, ngại qua, em với bạn trai đã hẹn nhau rồi. Thầy xem, hiện tại anh ấy tới đón em, cho nên em cũng không tiện xem cầu lông
nữa
rồi.”
Một câu nói như vậy khiến hai chàng trai thích Phó Nhược Hàm đều nổ tung, chỉ là một người thì trợn mắt há hốc mồm còn một người thì mừng như điên.
Phó Nhược Hàm có bạn trai!? Hơn nữa vẫn là sinh viên năm nhất!?
Bạc Thế nhìn về phía cậu nhóc rõ ràng cũng cao ngang ngửa mình. Được thôi, anh ta không thể không thừa nhận anh ta cao hơn cậu mấy centimet, vẻ mặt khinh thường.
“Bạn học Phó, tôi thật sự không nghĩ tới, em vậy mà……”
Tìm một thằng nhỏ miệng còn hôi sữa làm bạn trai……
Nhưng nghĩ lại, chỉ là bạn trai mà thôi, lại không phải chồng, chỉ cần bọn họ chia tay thì anh ta vẫn có cơ hội!
Nghĩ như vậy, Bạc Thế nở một nụ cười xấu xa, sau đó xoay người trở về sân cầu lông tiếp tục đánh cầu lông.
Lúc này Phó Nhược Hàm mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó phát hiện bản thân còn đang kéo cổ tay của cậu đàn em vô tội nên vội vàng buông ra, nói với cậu đang ngẩn người:
“Ngại quá, em Việt, để cậu chê cười.”
Niềm vui vừa mới dâng lên đã bị dập tắt ngay lập tức, Việt Trọng Hâm lập tức không phản ứng kịp. Vừa rồi Phó Nhược Hàm thừa nhận bản thân là bạn trai cô nhưng sao xoay người lại, thái độ của cô lại thay đổi thể kia?
Thật rõ ràng hành động của mình làm tổn thương cậu bé, chính xác mà nói là trái tim của cậu bé. Phó Nhược Hàm nặng nề thở dài nhưng không còn sự lựa chọn nào giữa những mối đe dọa tiềm ẩn trong tương lai của anh ta. Bạc Thế là thầy, anh ta có thể kiểm soát thành tích của một người, cô không thi lên thạc sĩ thì không sao, nhưng Tiêu Tiêu và Tiểu Lam muốn thi, cô không thể bỏ đi một mình và để lại cho họ một quả bom không định giờ được.
“Cậu cũng thấy rồi đó, vừa rồi
thầy Bạc kia thích tôi, nhưng tôi không thích anh ta.”
Cô kéo tay chàng trai đi ra ngoài sân thể ɖu͙ƈ, hơn nữa tận lực mà tránh đi chỗ đông người.
“Vừa vặn
cậu
lại đây, tôi chỉ có thể bắt cậu làm lá chắn. Điểm này, tôi rất xin lỗi, chỉ là nếu lại tới một lần nữa
thì
tôi vẫn như cũ sẽ làm như vậy.”
Cậu nhóc giống như là giận dỗi, bĩu môi vô cùng đẹp, mặt mày nhăn nhó, giống như ăn phải quả quýt chua, xoắn vào nhau rất là khó coi.
Nhưng nghĩ lại, đàn chị nguyện ý để cậu làm tấm lá chắn của bản thân, vậy……
“So với thầy Bạc, chị càng thêm thích em, phải không?”
Chính cậu cũng không tin đàn chị sẽ thích thế kia, dù sao ở đại học C, ngôn luận của ông thầy hiếm thấy kia cũng không phải chuyện li kỳ quái lạ gì. Thỉnh thoảng trước khi độ nóng gần kết thúc, ông thầy này lại đột nhiên nhảy ra, lại phát biểu một câu khác khiến người ta rớt mắt kính.
Phó Nhược Hàm ngẩng đầu nghĩ ngợi, dựa theo đàn em nói thì tất nhiên đúng là như vậy. Dù sao điều kiện của đàn em, vô luận là diện mạo, chiều cao hay là gia thế đều tốt hơn thầy Bạc kia nhiều. Thầy Bạc chỉ là bản thân tranh đua, tuổi còn trẻ đã thành trêи tiến sĩ, còn được công việc ổn định ở đại học C. Nhưng cậu đàn em này, chiều cao đúng khẩu vị cô, diện mạo đẹp hơn Bạc Thế, hơn nữa cậu lại là người của gia tộc chocolate nổi tiếng, nghe nói vẫn phát triển theo hướng người thừa kế……
Cô gật đầu.
Việt Trọng Hâm mừng như điên,
“Nói như vậy, em còn có cơ hội trở thành bạn trai của chị, phải không?”
Phó Nhược Hàm vừa định phụ họa gật đầu, tại một giây sau, cô đột nhiên ngừng lại, sau đó nhìn người đang sốt ruột nhìn mình, trêи đầu dường như có hai cái tai chó đầy lông xù xù.
“Không yêu đương qua thì cuộc sống đại học sẽ có tiếc nuối!”
Mà hiện tại, không phải có một cái có sẵn rồi sao?
“Không đúng.”
Cô nở một nụ cười thật tươi, khi người bên kia sắp thất vọng trở lại, cô đột nhiên nắm lấy cánh tay người kia, nụ cười đó dường như khiến mọi thứ trong mắt Việt Trọng Hâm đều chiếu ra ánh sáng sáng ngời.
“Bắt đầu từ vừa rồi, cậu còn không phải là bạn trai của tôi sao?”
Trêи tiến sĩ: (chỉ những người sau khi lấy được học vị tiến sĩ vẫn tiếp tục theo đuổi sự nghiệp nghiên cứu khoa học để lấy kinh nghiệm hoặc nâng cao trình độ khoa học)
Vứt bỏ mặt khác không nói, bản thân anh ta cũng không phát triển theo gout thẩm mỹ của Phó Nhược Hàm. Tuy rằng chiều cao 1m78 là chiều cao trung bình của con trai nhưng từ góc độ của Phó Nhược Hàm 1m68 thì anh ta quả thực giống như tác phẩm nặn người thất bại của Thượng Đế, hoàn toàn giống người tàn phế, đứng chung một chỗ với anh ta chỉ cần một đôi giày cao gót 10 cm là có thể ngồi ngang hàng với người này. Đôi mắt không có thần được che khuất sau cặp kính gọng đen càng khiến nó trở nên không có cảm giác tồn tại, huống chi là miệng to, mũi tẹt, mặt chữ điền……
Đương nhiên đây chỉ là do ánh mắt của Phó Nhược Hàm quá cao, cũng không có nói giáo viên hướng dẫn này khó coi chỗ nào. Dù sao chỉ số thông minh của người ta vẫn có người ăn, thậm chí cô còn ăn cả CP của bản thân và người hướng dẫn trong diễn đàn của trường.
Những người có sở thích xấu thực sự ở khắp mọi nơi.
Chỉ thấy người hướng dẫn này mặc một đồ thể ɖu͙ƈ, trong tay còn cầm một cây vợt cầu lông, tay trái cầm một quả cầu lông hơi bị hỏng, nhìn dáng vẻ như là đánh cầu lông được một nửa thì đột nhiên chạy tới. Dù sao vị trí Phó Nhược Hàm đang đứng bây giờ hơi xa với sân cầu lông, nhưng cô không cho rằng người hướng dẫn này có thể đánh cầu lông xa như vậy, dù sao ngay cả cơ bắp anh ta cũng không có……
Ngoài cười nhưng trong không cười mà nói với người đi tới:
“Thầy Bạc, chào thầy.”
Còn cố ý nhấn mạnh kính ngữ.
Bạc Thế – người luôn yêu thích nàng công chúa tiên cá trong truyền thuyết kể từ khi anh ta đến Đại học C vừa nhìn thấy Phó Nhược Hàm nở nụ cười thì cảm thấy tim đập nhanh hơn, càng thêm cảm thấy đối phương thật ra có ý với mình ( logic gì vậy). Anh ta hắng giọng một cách tượng trưng,
nhếch lên nụ cười đẹp trai nhất và trả lời:
“Bạn học Phó, một mình sao? Muốn tới xem thầy đánh cầu lông hay không?”
Anh ta tự nhận là dáng người đánh cầu lông của bản thân vẫn rất tuấn tú!
Vẻ mặt giả cười của Phó Nhược Hàm nhìn giáo viên hướng dẫn họ Bạc trước mắt này, cái đầu thông minh đang điên cuồng hoạt động. Làm thế nào để từ chối nó một cách trang nhã và không mất nguyên tắc, cũng không để lại bất kỳ ấn tượng xấu nào với người hướng dẫn này đây. Tuy rằng anh ta cũng không phải người hướng dẫn trong học viện mình nhưng loại chuyện xé da mặt quá mức vẫn ít làm đi. Bằng không về sau bọn cô thi lên thạc sĩ, cố tình người hướng dẫn là anh ta thì đến lúc đó anh ta ngáng chân ba người bọn cô trong công việc, đó thật sự là phiền toái……
“Đàn chị!”
Giọng thiếu niên sang sảng đột nhiên vang lên sau lưng Phó Nhược Hàm, cô rõ ràng mà cảm thấy thầy hướng dẫn trước mặt mình đột nhiên cứng đờ.
Cô thở dài, xem ra chỉ có thể làm chuyện như vậy. Nói thật, lợi dụng cậu nhóc trẻ tuổi ngây thơ đạt được mục đích của mình, thiệt tình không phải tác phong của bản thân.
Rõ ràng bản thân càng muốn chơi xấu hơn nữa.
Người tới tất nhiên cũng là bề tôi dưới váy của Phó Nhược Hàm, sinh viên năm nhất vừa mới nhập học năm nay, thiếu niên thiên tài liên tục nhảy lớp Việt Trọng Hâm. Cậu em khóa dưới thiên tài này là ở học viện bọn cô. Khi các sinh viên mới nhập học năm nay, cô đã trở thành đại diện sinh viên chào đón các tân sinh viên. Cậu đàn em này đã nhất kiến chung tình với cô ngay tại chỗ báo danh, hơn nữa tiến hành tỏ tình ngay lần đầu tiên.
Lúc sau…… Lúc sau lại thành như vậy.
Việt Trọng Hâm có lẽ là đi ngang qua sân thể ɖu͙ƈ sau đó đột nhiên nhìn thấy đàn chị mà mình nhớ thương, cậu phấn khích vội vàng chạy tới chỗ cô muốn chào hỏi cô một cái thuận tiện trình diện lấy chút cảm tình, lại ngoài ý muốn thấy đàn chị cười xoay người lại, sau đó nói với cậu:
“Ở kìa, Tiểu Việt, cậu để tôi chờ lâu rồi đó.”
Gì, Tiểu, Tiểu Việt?
Rõ ràng trước đó đàn chị chỉ biết kêu cậu là em Việt!
Việt Trọng Hâm hơi choáng váng nhưng Phó Nhược Hàm hoàn toàn không để ý tới. Cô giữ chặt cổ tay của Việt Trọng Hâm, xoay mặt nói với Bạc Thế: “Thưa thầy, ngại qua, em với bạn trai đã hẹn nhau rồi. Thầy xem, hiện tại anh ấy tới đón em, cho nên em cũng không tiện xem cầu lông
nữa
rồi.”
Một câu nói như vậy khiến hai chàng trai thích Phó Nhược Hàm đều nổ tung, chỉ là một người thì trợn mắt há hốc mồm còn một người thì mừng như điên.
Phó Nhược Hàm có bạn trai!? Hơn nữa vẫn là sinh viên năm nhất!?
Bạc Thế nhìn về phía cậu nhóc rõ ràng cũng cao ngang ngửa mình. Được thôi, anh ta không thể không thừa nhận anh ta cao hơn cậu mấy centimet, vẻ mặt khinh thường.
“Bạn học Phó, tôi thật sự không nghĩ tới, em vậy mà……”
Tìm một thằng nhỏ miệng còn hôi sữa làm bạn trai……
Nhưng nghĩ lại, chỉ là bạn trai mà thôi, lại không phải chồng, chỉ cần bọn họ chia tay thì anh ta vẫn có cơ hội!
Nghĩ như vậy, Bạc Thế nở một nụ cười xấu xa, sau đó xoay người trở về sân cầu lông tiếp tục đánh cầu lông.
Lúc này Phó Nhược Hàm mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó phát hiện bản thân còn đang kéo cổ tay của cậu đàn em vô tội nên vội vàng buông ra, nói với cậu đang ngẩn người:
“Ngại quá, em Việt, để cậu chê cười.”
Niềm vui vừa mới dâng lên đã bị dập tắt ngay lập tức, Việt Trọng Hâm lập tức không phản ứng kịp. Vừa rồi Phó Nhược Hàm thừa nhận bản thân là bạn trai cô nhưng sao xoay người lại, thái độ của cô lại thay đổi thể kia?
Thật rõ ràng hành động của mình làm tổn thương cậu bé, chính xác mà nói là trái tim của cậu bé. Phó Nhược Hàm nặng nề thở dài nhưng không còn sự lựa chọn nào giữa những mối đe dọa tiềm ẩn trong tương lai của anh ta. Bạc Thế là thầy, anh ta có thể kiểm soát thành tích của một người, cô không thi lên thạc sĩ thì không sao, nhưng Tiêu Tiêu và Tiểu Lam muốn thi, cô không thể bỏ đi một mình và để lại cho họ một quả bom không định giờ được.
“Cậu cũng thấy rồi đó, vừa rồi
thầy Bạc kia thích tôi, nhưng tôi không thích anh ta.”
Cô kéo tay chàng trai đi ra ngoài sân thể ɖu͙ƈ, hơn nữa tận lực mà tránh đi chỗ đông người.
“Vừa vặn
cậu
lại đây, tôi chỉ có thể bắt cậu làm lá chắn. Điểm này, tôi rất xin lỗi, chỉ là nếu lại tới một lần nữa
thì
tôi vẫn như cũ sẽ làm như vậy.”
Cậu nhóc giống như là giận dỗi, bĩu môi vô cùng đẹp, mặt mày nhăn nhó, giống như ăn phải quả quýt chua, xoắn vào nhau rất là khó coi.
Nhưng nghĩ lại, đàn chị nguyện ý để cậu làm tấm lá chắn của bản thân, vậy……
“So với thầy Bạc, chị càng thêm thích em, phải không?”
Chính cậu cũng không tin đàn chị sẽ thích thế kia, dù sao ở đại học C, ngôn luận của ông thầy hiếm thấy kia cũng không phải chuyện li kỳ quái lạ gì. Thỉnh thoảng trước khi độ nóng gần kết thúc, ông thầy này lại đột nhiên nhảy ra, lại phát biểu một câu khác khiến người ta rớt mắt kính.
Phó Nhược Hàm ngẩng đầu nghĩ ngợi, dựa theo đàn em nói thì tất nhiên đúng là như vậy. Dù sao điều kiện của đàn em, vô luận là diện mạo, chiều cao hay là gia thế đều tốt hơn thầy Bạc kia nhiều. Thầy Bạc chỉ là bản thân tranh đua, tuổi còn trẻ đã thành trêи tiến sĩ, còn được công việc ổn định ở đại học C. Nhưng cậu đàn em này, chiều cao đúng khẩu vị cô, diện mạo đẹp hơn Bạc Thế, hơn nữa cậu lại là người của gia tộc chocolate nổi tiếng, nghe nói vẫn phát triển theo hướng người thừa kế……
Cô gật đầu.
Việt Trọng Hâm mừng như điên,
“Nói như vậy, em còn có cơ hội trở thành bạn trai của chị, phải không?”
Phó Nhược Hàm vừa định phụ họa gật đầu, tại một giây sau, cô đột nhiên ngừng lại, sau đó nhìn người đang sốt ruột nhìn mình, trêи đầu dường như có hai cái tai chó đầy lông xù xù.
“Không yêu đương qua thì cuộc sống đại học sẽ có tiếc nuối!”
Mà hiện tại, không phải có một cái có sẵn rồi sao?
“Không đúng.”
Cô nở một nụ cười thật tươi, khi người bên kia sắp thất vọng trở lại, cô đột nhiên nắm lấy cánh tay người kia, nụ cười đó dường như khiến mọi thứ trong mắt Việt Trọng Hâm đều chiếu ra ánh sáng sáng ngời.
“Bắt đầu từ vừa rồi, cậu còn không phải là bạn trai của tôi sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook