Love Paradise
-
Chương 24: Kami Haruko
Mặc dù đã cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng thân hình Nhật Linh vẫn không ngừng run rẩy. Người ngồi bên cạnh cô đang chảy máu ngày một nhiều… Là máu…
Gương mặt Trọng Khôi tái nhợt, cậu vừa ôm cánh tay áu khỏi trào ra, vừa cố gắng trấn an cô:
-Có tôi ở đây cơ mà, cậu sợ cái quái gì!
Nói xong cậu còn cố nặn ra nụ cười đểu giả quen thuộc. Không hiểu làm sao mà Nhật Linh có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, cô cao giọng:
-Còn ở đấy già mồm! Cậu nói nhiều mà mất mạng thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy. Tôi mặc xác cậu luôn!
Càng về sau, giọng Nhật Linh càng nhỏ lại, đôi mắt cô đã đỏ hoe, cánh môi bị cắn chặt tưởng như có thể bật máu. Cứ chốc chốc cô lại phải ngước mắt lên để những giọt nước mắt yếu ớt không chảy ra.
Trọng Khôi vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, cậu biết giờ để cho cô mắng cậu là cách tốt nhất giúp cô bớt căng thẳng:
-Cậu nghĩ tôi sẽ vì vết thương bé xíu này mà mất mạng à? Mạng tôi lớn lắm, còn sống chán. Cậu có muốn tôi chết cũng chẳng được đâu!
-Cậu im miệng cho tôi!
Trọng Khôi không biết được rằng, cô đã trải qua chuyện tương tự trong quá khứ. Hai người cô yêu thương cũng vì cô mà bị thương thế này. Và chính Ran cũng đã nói với cô như thế khi đang ở trên xe cứu thương: “Cậu nghĩ mình sẽ chết vì vết thương bé xíu này à? Mình không chết được đâu, đừng lo, mạng mình lớn lắm. Rồi mình sẽ tặng cậu một con búp bê may mắn được không?” Nhưng ngay sau đó, Ran hôn mê, và chẳng bao giờ tỉnh lại nữa. Vậy cậu bảo cô làm cách nào để tin lời cậu đây?
Chẳng bao lâu sau, trước cửa một căn biệt thự lớn xuất hiện một chiếc BMW. Bảo vệ thấy lạ liền chặn đường, Nhật Linh bên trong bất đắc dĩ ngó đầu ra ngoài, nói một câu: “Là tôi.”, lúc này chiếc xe mới được di chuyển vào trong.
Nhật Linh sốt sắng đậu xe ngay trước cửa chính, vừa đỡ Trọng Khôi đang dần mất đi ý thức xuống, vừa hét với bảo vệ đang chạy đến:
-Gọi bác sĩ Kiyoshi!
Từ khu vườn phía sau, một người phụ nữ cao niên vội vã đi ra. Nhật Linh vừa thấy bà liền kêu lên:
-Ngoại!
Bà Kaori hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ một giây sau khi nhìn thấy người mà cô đỡ trên tay, bà hốt hoảng:
-Suzu. Sao lại nhiều máu thế này? Hai đứa bị thương sao?
Bà thất kinh chỉ vào chiếc váy trắng loang lổ máu của cô, cùng với chiếc áo sơ mi đã biến màu của Trọng Khôi, sau đó nhanh chóng kéo cô vào nhà. Nhật Linh chỉ có thể nói với bà:
-Là cậu ấy.
Trọng Khôi nhanh chóng được đưa vào phòng chữa trị, bác sĩ cũng vừa tới, liền bắt tay vào xử lý ngay. Nhật Linh bồn chồn đứng trước cửa, do dự có nên bước vào hay không.
Cô ngồi khuỵu xuống sàn nhà, đầu cúi thấp, hai tay không ngừng đan vào nhau, mồ hôi lạnh túa ra, đôi môi lại bị cô cắn chặt, gương mặt không còn chút huyết sắc, tái nhợt khiến người khác đau lòng. Hốc mắt cô đỏ ửng nhưng vẫn khô khốc như cũ, không cho thấy dấu hiệu của một giọt nước mắt nào . Bà Kaori thấy vậy liền ôm cô vào lòng, đôi mắt bà đầy nét ưu thương.
Nhật Linh ôm bà rất chặt, thân hình không ngừng run rẩy. Miệng cô mấp máy:
-Ngoại à… là… là… tại...
-Ra ngoài thôi Suzu, lát nữa chúng ta quay lại.
Bà không để cho cô nói tiếp, vì bà biết nếu để cô nói, cô sẽ không ngừng đổ lỗi cho bản thân, mà bà thì không muốn thấy sự đau khổ của cô chút nào.
~Xuyên Hương bồn chồn đi qua đi lại, đi tới đi lui trong phòng làm Thái Dũng nhức mắt từ nãy tới giờ. Cậu bực mình quát:
-Bà đứng im cái coi! Đi qua đi lại chóng hết cả mặt.
Hương ngay lập tức trợn mắt:
-Ông đã không làm gì thì ngồi im đi, ở đấy mà mắng tôi à?
-Bà thì ngon nhỉ? Để tôi ra lượn lờ cùng bà cho giải quyết được vấn đề nhé!
-Ông…
“Reng reng”
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang lời Hương nói. Cô phi như bay tới, giọng điệu khẩn trương:
“Alo! Có tin gì rồi hả?”
“Là em đây.” Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói nhè nhẹ, có thể nghe ra trong đó là một sự mệt mỏi cực hạn.
“Linh, là em hả Linh? Em đã đi đâu vậy, có biết là chị với Dũng lo lắm không?” Hương cuống quýt, lên giọng trách móc. Thái Dũng đang ngồi cạnh đó nghe thấy liền bật dậy đòi mở loa.
Nhật Linh không trả lời cô: “Trân tỉnh chưa chị?”
Xuyên Hương ngập ngừng nói: “Nó… vẫn chưa.”
Bên kia im lặng một hồi lâu, cuối cùng vang lên một giọng nói nghẹn ngào: “Em xin lỗi! Xin lỗi vì tất cả.”
*******
Hai ngày sau.
Nhật Linh mang tinh thần thoải mái bước ra phòng khách. Quả nhiên thấy Trọng Khôi đang ngồi đọc sách ở đó.
Cô tiến lại ngồi xuống chiếc ghế đối diện cậu, cố nặn ra một nụ cười tươi nhất có thể, cất giọng:
-Này nhóc! Hôm nay muốn đi đâu chơi? Chị dẫn nhóc đi.
Giọng điệu vốn đã không có cảm xúc lại cố làm ra vẻ hài hước kết hợp lại nghe thật buồn cười. Nhưng Trọng Khôi vẫn không nhìn cô lấy một lần, hàng mi dày vẫn chớp đều trước trang sách.
Nhật Linh ngẫm nghĩ một chút, lại nói:
-Hay là đến đền thờ Meiji đi!
Anh bạn nào đó vẫn ngồi im như pho tượng.
Nhật Linh âm thầm mắng cậu trong lòng. Cô có lòng tốt giúp cậu ta hít thở không khí trong lành để mau chóng hồi phục mà không cảm kích còn ở đấy mà làm cao sao?
-Này!_Cô kéo tay áo cậu.
Trọng Khôi nhăn mày khiến Nhật Linh giật mình. Có phải cô làm cậu đau hay không? Bàn tay ngay lập tức buông lỏng.
Trọng Khôi im lặng. Cô không biết được rằng, cậu bạn thường ngày hay lạnh lùng thờ ơ nhìn mọi thứ đang giận cô. Dĩ nhiên, lí do thì cô càng không thể nào nghĩ đến. Đó là bởi, những lời nặng nề mà tối đó cô đã nói với cậu.
Khi mới gặp lại cô, bởi vì công việc, sau đó sự cố xảy ra nên cậu chưa “tính sổ” với cô, giờ thì đừng hòng cậu tha thứ. Trừ khi cô biết thành khẩn hối cải, cúi người xin lỗi thì may ra đại thiếu gia cậu đây sẽ suy nghĩ lại.
Thấy biểu cảm nhăn mày nhăn mặt nhìn mình của Trọng Khôi, Nhật Linh chợt hiểu ra:
-Cậu vẫn còn đau à?
Nghĩ vậy, đôi lông mày của Nhật Linh bất giác nhăn lại một cái, rồi ngay lập tức, cô đứng dậy. Trọng Khôi khó chịu nhìn theo.
Không lâu sau, Nhật Linh đã trở lại với một chiếc bánh trên tay, còn có rất nhiều thứ bổ máu. Cô nhanh chóng đặt hết mọi thứ vào đĩa, bày ra bàn trước con mắt khó hiểu của Trọng Khôi. Xong xuôi, cô đẩy về phía cậu mấy món, nói:
-Ăn đi!
Rồi cô nhanh chân tới chỗ cậu, đôi bàn tay nhỏ nhắn thành thục xoa bóp vai cho cậu. Dù khá thoải mái khi được cô phục vụ tận tình như vậy nhưng Trọng Khôi vẫn làm mặt lạnh, trung thành với câu nói “Im lặng là vàng”. Cậu đẩy cô ra.
Đến lúc này thì Nhật Linh không thể không nhận ra sự khác thường của Trọng Khôi. Sao cậu có vẻ xa lánh cô vậy. Cô chỉ muốn chăm sóc cho cậu trong thời gian cậu bị thương thôi mà, coi như… trả nợ không được sao?
-Cậu giận tôi? Vì cái gì?_Cô lỡ lời nói không suy nghĩ.
Nói xong Nhật Linh mới hối hận. Cô từ bao giờ lại phải đi quan tâm suy nghĩ của người khác về mình chứ? Nhưng lời nói như bát nước đổ đi, không thể lấy lại được. Trọng Khôi ngước nhìn cô, nhìn một lúc rồi nói với cô câu đầu tiên trong ngày:
-Cậu thực sự không biết?
Dĩ nhiên là cô biết. Cô biết cậu sẽ giận cô, vì cô đã khiến cậu bị thương thế này, vì cô đã lôi cậu vào rắc rối của riêng mình. Nhưng chưa đợi cô nói gì, Trọng Khôi quay bước đi lên lầu.
Nhật Linh ngước nhìn lên, trong phút chốc, cô thấy có lỗi hơn bao giờ hết, miệng bất giác nói:
-Xin lỗi!
Người nào đó đang đi trên bậc thang bỗng dừng bước, không quay đầu lại nhưng môi nở nụ cười đắc thắng. Xem ra cũng biết lỗi rồi đấy, coi như không uổng công tối đó vì mấy lời đó mà cậu bị đau đầu suýt chết.
Anh chàng nào đó quay gương mặt đẹp trai lại, nhìn cô gái dưới nhà một cái, bất chợt nói:
-Cậu, vừa nói muốn đi đâu cơ?
*******
Đường phố Nhật Bản luôn luôn sôi nổi và tấp nập, ánh nắng vàng tươi sáng càng mang tới cho xứ sở mặt trời mọc này thêm vẻ đẹp rực rỡ. Nhật Linh cùng Trọng Khôi nhẹ nhàng bước đi cạnh nhau, im lặng tận hưởng vẻ đẹp cuộc sống. Đôi khi cùng nhau dạo phố thế này thật thích.
Vốn dĩ cô và cậu chẳng định tới đền thờ Meiji nổi tiếng, nhưng do hôm nay là ngày nghỉ nên có rất đông khách du lịch tới thăm, mà hai người thuộc dạng ghét ồn ào nên kế hoạch đã được thay đổi. Hai người đi dạo trên phố, không có ý định đi đâu nữa, loanh quanh khắp phố phường ngắm nhìn tất cả mọi thứ cũng là một niềm vui nho nhỏ. Bỗng nhiên, một xe kẹo bông gòn chạy tới, Nhật Linh không ngần ngại chạy tới mua.
Trọng Khôi nhíu mày nhìn cô:
-Lớn đầu còn ăn kẹo này?
-Liên quan tới cậu?
Nhật Linh liếc mắt, lạnh lùng hỏi lại. Không biết ai vừa dỗ ngọt con nhà người ta đi chơi?
Trọng Khôi nghiến răng ken két:
-Cậu có biết nó độc lắm không? Không – ăn – nữa!
Nhật Linh lại liếc cậu cái nữa, nhưng khi thấy biểu cảm chỉ hận không thể xé xác cái bộ dạng háu ăn của cô thì người nào đó chợt đau lòng nhớ ra: cậu bạn của mình đang bị thương, và do mình.
Thế là có cô gái nào đó miễn cưỡng nhìn cây kẹo trên tay, nói:
-Biết rồi!
Thế nhưng vẫn tiếc mà thưởng thức nốt.
Hành trình dạo phố lại tiếp tục.
Nhật Linh và Trọng Khôi bước vào một quán cà phê. Cô gọi một tách Mocha, còn cậu luôn trung thành với Espresso nguyên chất.
Khẽ nhấp một ngụm cà phê, Trọng Khôi chậm rãi nói:
-Tôi tưởng ngoài kem và kẹo bông gòn ra cậu không thích gì nữa chứ.
Nhật Linh nhìn hoa văn trên tách cà phê, nhẹ nhàng đánh tan lớp bọt trên đó, môi khẽ nhếch lên:
-Điều gì khiến cậu nghĩ vậy?
Trọng Khôi cười cười nhún vai:
-Cảm nhận thôi.
Không khí lại rơi vào im lặng. Giai điệu ngọt ngào của ca khúc “Love Paradise” vẫn tiếp tục vang lên, đưa con người vào thế giới của tình yêu vĩnh cửu. Đúng lúc Trọng Khôi định nói với Nhật Linh điều gì đó thì cô bất chợt lên tiếng:
-Ban đầu, quả thật tôi không thích cà phê, nhưng bởi một người, mà tôi đã thích nó.
Nói đến đây, trên gương mặt của cô treo lên một nụ cười buồn. Ánh mắt Trọng Khôi thoáng xao động.
Cô có thể vì một người nào đó mà thay đổi sở thích như vậy sao? Người đó chắc hẳn phải quan trọng lắm. Nghĩ đến đây, Trọng Khôi không thể cất lên lời được nữa.
Nhật Linh cũng ý thức được mình đã lỡ lời, đã nói chuyện không nên nói. Cô vội vàng đứng dậy, nói với cậu cô muốn về. Trọng Khôi lập tức đứng lên thanh toán, cùng cô ra ngoài.
Nhật Linh cùng Trọng Khôi bước qua bên đường, bỗng nhiên có tiếng khóc thu hút sự chú ý của hai người. Dưới một bóng cây anh đào phía trước có một cô bé nhỏ nhắn đang ôm chặt con gấu bông trong tay, gương mặt nhỏ nhắn tèm nhem nước mắt. Một vài người qua đường có tới hỏi thăm, nhưng cô bé chỉ một mực lắc đầu rồi lại khóc, khiến những người tốt bụng kia cũng bất lực bỏ đi.
Cô bé ngước đôi mắt long lanh nước nhìn mọi hướng xung quanh, dường như đang tìm một thứ gì đó, rồi bất chợt lại òa khóc to hơn. Tiếng khóc đứt quãng của cô bé làm Nhật Linh dừng bước. Cô chăm chú nhìn cô bé.
Đôi mắt của cô bé thu hút ánh nhìn của Nhật Linh, cô đọc được trong đó nỗi lo lắng, sự hoang mang, tuyệt vọng, và cả sự sợ hãi, mong được giúp đỡ. Mười hai năm trước, khi ngồi trước thân hình đầy máu của mẹ, cô cũng dùng ánh mắt này nhìn những người xung quanh. Mười năm trước, cô lại dùng nó một lần nữa, khi chứng kiến Ran nằm dưới nền đất lạnh lẽo.
Nhật Linh không biết cái gì đã thôi thúc cô tiến về phía cô bé kia. Có lẽ xuất phát từ sự đồng cảm chăng? Cô xoa đầu cô bé khiến nó giật mình lùi lại.
Trọng Khôi ở bên cạnh không thể hiểu được hành động của cô. Tại sao ánh mắt cô nhìn nó lại phức tạp như vậy?
Nhật Linh chợt như tỉnh ra, thấy cô bé ngày một khóc to hơn thì ngay lập tức đứng dậy, kéo tay Trọng Khôi đi.
Cậu kinh ngạc nhìn cô. Có dạng người như thế này nữa sao? Thương cảm người ta xong một cái liền phủi mông bỏ đi?
Điều cậu không ngờ đó là, Nhật Linh dẫn cậu trở về chỗ bác bán kẹo bông gòn, mua một cây thật lớn, rồi lại kéo cậu chạy đi, điệu bộ khẩn trương đến mức không thể khẩn trương hơn.
Một lúc sau, bóng dáng cô bé nọ đã hiện ra trước mắt hai người. Nhật Linh ngồi xuống nhìn cô bé, cười một cái rồi đưa cây kẹo bông gòn tới, nói:
-Cho nhóc này!
Cô bé đó sụt sùi nhìn cây kẹo trên tay, rồi nhìn lại gương mặt ôn hòa của Nhật Linh, lại òa khóc to hơn.
Lúc này thì cô gái nào đó hoàn toàn bối rối, ngơ ngác nhìn Trọng Khôi khó hiểu. Cậu lườm cô. Nhìn cái gì mà nhìn?
-Cậu không biết dỗ?
Ai đó hồn nhiên trả lời:
-Không phải tôi vừa dỗ nó hay sao? Trẻ con không phải thích ăn kẹo à? Tại sao nó lại khóc nữa?
Vâng, chị quả là tâm lí! Trọng Khôi nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, cốc đầu cô một cái, cuối cùng nói:
-Làm sao mà tôi biết được?
Nhật Linh bị đánh liền trả đũa bằng một cú đá nhanh gọn vào chân cậu, sau đó uất ức mắng:
-Vậy mà cậu dám đánh tôi?
Trọng Khôi đến lúc này vẫn còn gân cổ cãi:
-Nhìn mặt cậu ngu quá nên phải đánh.
-Mặt ai đó ngu chẳng kém. Cậu giỏi dỗ nó thử xem._Nhật Linh nhếch môi cười.
Thấy cậu không nói gì, nhăn mày nhăn mặt, cô gái nở nụ cười mỉa mai:
-Haha, “Chuông khánh còn chẳng ăn ai – Nữa là mảnh chĩnh vứt ngoài bờ tre.”
Bỗng dưng một tiếng nói non nớt xen vào:
-A, câu này mẹ em có kể rồi, ở trong truyện… trong truyện… a là Tấm Cám.
Nhật Linh và Trọng Khôi giật mình quay ra thì phát hiện, tiếng nói đó chính là của cô bé này. Hai người ngạc nhiên khi thấy cô bé hồi nãy còn khóc nức nở giờ đã toe toét cười với họ. Và điều quan trọng hơn hết là: nãy giờ cô và cậu nói chuyện bằng tiếng Việt, còn cô bé này thì cũng dũng tiếng Việt đáp trả.
Trọng Khôi cúi người, đầu dí sát vào mặt cô bé, cất chất giọng lành lạnh:
-Vậy nhóc có nhớ ai nói câu này không?
Cô bé lại hồn nhiên trả lời:
-Có ạ. Là dì ghẻ độc ác.
Bạn trai nào đó chỉ chờ có thể, quay sang Nhật Linh cười cười như được mùa, không khác gì tên trốn trại. Nhật Linh không thèm nếm xỉa tới cậu, cô hỏi cô bé kia:
-Em là người Việt?_ Giờ mới để ý gương mặt cô bé này không giống người Nhật chút nào.
-Vâng.
Cô hỏi tại sao cô bé lại ngồi đây, thì nó trả lời là bị lạc, do lần đầu tiên được đi chơi và tiếp xúc với mọi người nên sợ quá mà không dám nói gì. Hồi nãy là do cô và cậu nói chuyện buồn cười quá nên cô bé nín khóc lúc nào không biết.
Bạn trai nào đó lại khúc khích cười.
Nhật Linh mỉm cười với cô bé, nói:
-Nhà em ở đâu? Anh chị đưa về.
-Cô nhi viện “Yêu” ạ.
Nhật Linh sững người. Một nỗi thương cảm trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng cô. Cô bé này trông mới chỉ bốn, năm tuổi thôi mà đã mất cha mẹ. Nhật Linh cảm thấy mình thật sự may mắn hơn nhiều, ít ra, cô vẫn còn người thân.
Đi được vài bước, cô bé kia chợt thấy mấy đứa nhóc khác được cha bồng trên cổ thì sinh lòng ghen tị, thế là lon ton chạy tới lay lay tay Trọng Khôi, giọng nói trong veo vang lên:
-Anh trai xinh đẹp! Anh bồng em như thế kia được không?
Cô bé chỉ về phía cặp bố con hồi nãy. Trọng Khôi lập tức nhăn mặt, không phải bởi vì cô bé bắt cậu bồng, mà là do… cái từ “xinh đẹp” sao nghe chói tai thế nhỉ?
Quả nhiên, cô gái bên cạnh khẽ mím môi cười.
Cậu trừng mắt nhìn cô bé xinh xắn kia, không nói gì mà tiếp tục đi. Cô nhóc không được thỏa mãn thì không chịu từ bỏ, năn nỉ bằng được:
-Đi mà anh trai xinh đẹp. Từ nhỏ em đã không có bố rồi, sẽ không được bồng như thế nữa._ Nói rồi đôi mắt sáng bắt đầu ngân ngấn lệ.
Trọng Khôi cũng không phải dạng người vô tâm quá thể, vả lại quá mất kiên nhẫn nên đành thỏa hiệp:
-Bỏ từ “xinh đẹp” đi!
-Dạ, vậy em gọi anh là anh trai nha._Cô bé cười tít mắt.
-Ừm.
Nói rồi cậu cúi người cho cô bé trèo lên, Nhật Linh hoảng hốt khi chân cô bé đụng vào cánh tay cậu:
-Này, cậu…
Trọng Khôi nhìn cô:
-Không sao.
-Nhưng mà…
-Tôi đã nói không sao.
Hừ, mặt thì nhăn lại như thế kia mà bảo không sao, cô có ngu mới tin.
Đi được một đoạn, Trọng Khôi chợt hỏi:
-Này, nhóc tên gì?
-Dạ, là Kami ạ. Kami Haruko. Kami nghĩa là nữ thần, còn Haruko là mùa xuân, tên em nghĩa là nữ thần mùa xuân.
Kami thao thao bất tuyệt, giải thích cái tên đẹp đẽ của mình làm Nhật Linh và Trọng Khôi bật cười. Bỗng nhiên cô bé lại hỏi Nhật Linh:
-Chị ơi, chị với anh trai tên gì?
Vốn dĩ định gọi là “chị xinh gái” và “anh trai xinh đẹp” nhưng nhớ lời Trọng Khôi vừa dặn, Kami chỉ hỏi ngắn gọn.
Nhật Linh trả lời:
-Chị là Nhật Linh, Hoàng Nhật Linh. Anh trai của em tên là Trọng Khôi, Vũ Trọng Khôi.
Cô bắt chước điệu bộ của Kami ban nãy, không sai một li, khiến Trọng Khôi phì cười. Kami lại hỏi:
-Tên của chị và anh có nghĩa là gì ạ? Có hay như tên em không?
Vấn đề này, có phải rất không cần thiết không? Không nói được chứ? Nhật Linh than thầm: “Đúng là trẻ nhỏ tò mò!”
Đang không biết phải trả lời nhóc con ra sao thì bỗng dưng cô nghe Trọng Khôi lên tiếng:
- “Nhật” là mặt trời, “Linh” là linh hồn, “Nhật Linh” là linh hồn của mặt trời.
Cô giương mắt nhìn cậu. Đây là ý nghĩa của tên cô? Sao cô chưa nghe bao giờ?
-Nhóc con, vậy nhóc mấy tuổi?_Trọng Khôi lại hỏi.
-Bốn tuổi rưỡi ạ._ Kami cố nhấn mạnh chữ “rưỡi”
-Ừ, vậy là bốn tuổi rồi._ Cậu gật gù.
-Không phải, là bốn tuổi rưỡi mà!_ Kami nhanh chóng “đính chính” lại sự thật này.
Trọng Khôi khó hiểu, dừng bước lại, nhìn Nhật Linh:
-Có gì khác sao?
Bạn gái kia chỉ biết lắc đầu. Làm sao mà cô biết được suy nghĩ của tụi con nít này. Không đợi cậu phải hỏi thêm, Kami nhanh chóng giải thích:
-Dĩ nhiên là khác rồi. Bốn tuổi rưỡi tức là em sắp năm tuổi, mà năm tuổi là lớn rồi.
Hai bạn trẻ phì cười. Nhật Linh nheo mắt hỏi lại:
-Năm tuổi mà lớn hả nhóc?
-Tất nhiên là lớn rồi.
Haizz. Để đảm bảo an toàn, hai bạn trẻ không nói thêm một lời nào nữa. Tranh cãi với trẻ con chỉ khiến người ta thêm mệt óc.
Gương mặt Trọng Khôi tái nhợt, cậu vừa ôm cánh tay áu khỏi trào ra, vừa cố gắng trấn an cô:
-Có tôi ở đây cơ mà, cậu sợ cái quái gì!
Nói xong cậu còn cố nặn ra nụ cười đểu giả quen thuộc. Không hiểu làm sao mà Nhật Linh có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, cô cao giọng:
-Còn ở đấy già mồm! Cậu nói nhiều mà mất mạng thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy. Tôi mặc xác cậu luôn!
Càng về sau, giọng Nhật Linh càng nhỏ lại, đôi mắt cô đã đỏ hoe, cánh môi bị cắn chặt tưởng như có thể bật máu. Cứ chốc chốc cô lại phải ngước mắt lên để những giọt nước mắt yếu ớt không chảy ra.
Trọng Khôi vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, cậu biết giờ để cho cô mắng cậu là cách tốt nhất giúp cô bớt căng thẳng:
-Cậu nghĩ tôi sẽ vì vết thương bé xíu này mà mất mạng à? Mạng tôi lớn lắm, còn sống chán. Cậu có muốn tôi chết cũng chẳng được đâu!
-Cậu im miệng cho tôi!
Trọng Khôi không biết được rằng, cô đã trải qua chuyện tương tự trong quá khứ. Hai người cô yêu thương cũng vì cô mà bị thương thế này. Và chính Ran cũng đã nói với cô như thế khi đang ở trên xe cứu thương: “Cậu nghĩ mình sẽ chết vì vết thương bé xíu này à? Mình không chết được đâu, đừng lo, mạng mình lớn lắm. Rồi mình sẽ tặng cậu một con búp bê may mắn được không?” Nhưng ngay sau đó, Ran hôn mê, và chẳng bao giờ tỉnh lại nữa. Vậy cậu bảo cô làm cách nào để tin lời cậu đây?
Chẳng bao lâu sau, trước cửa một căn biệt thự lớn xuất hiện một chiếc BMW. Bảo vệ thấy lạ liền chặn đường, Nhật Linh bên trong bất đắc dĩ ngó đầu ra ngoài, nói một câu: “Là tôi.”, lúc này chiếc xe mới được di chuyển vào trong.
Nhật Linh sốt sắng đậu xe ngay trước cửa chính, vừa đỡ Trọng Khôi đang dần mất đi ý thức xuống, vừa hét với bảo vệ đang chạy đến:
-Gọi bác sĩ Kiyoshi!
Từ khu vườn phía sau, một người phụ nữ cao niên vội vã đi ra. Nhật Linh vừa thấy bà liền kêu lên:
-Ngoại!
Bà Kaori hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ một giây sau khi nhìn thấy người mà cô đỡ trên tay, bà hốt hoảng:
-Suzu. Sao lại nhiều máu thế này? Hai đứa bị thương sao?
Bà thất kinh chỉ vào chiếc váy trắng loang lổ máu của cô, cùng với chiếc áo sơ mi đã biến màu của Trọng Khôi, sau đó nhanh chóng kéo cô vào nhà. Nhật Linh chỉ có thể nói với bà:
-Là cậu ấy.
Trọng Khôi nhanh chóng được đưa vào phòng chữa trị, bác sĩ cũng vừa tới, liền bắt tay vào xử lý ngay. Nhật Linh bồn chồn đứng trước cửa, do dự có nên bước vào hay không.
Cô ngồi khuỵu xuống sàn nhà, đầu cúi thấp, hai tay không ngừng đan vào nhau, mồ hôi lạnh túa ra, đôi môi lại bị cô cắn chặt, gương mặt không còn chút huyết sắc, tái nhợt khiến người khác đau lòng. Hốc mắt cô đỏ ửng nhưng vẫn khô khốc như cũ, không cho thấy dấu hiệu của một giọt nước mắt nào . Bà Kaori thấy vậy liền ôm cô vào lòng, đôi mắt bà đầy nét ưu thương.
Nhật Linh ôm bà rất chặt, thân hình không ngừng run rẩy. Miệng cô mấp máy:
-Ngoại à… là… là… tại...
-Ra ngoài thôi Suzu, lát nữa chúng ta quay lại.
Bà không để cho cô nói tiếp, vì bà biết nếu để cô nói, cô sẽ không ngừng đổ lỗi cho bản thân, mà bà thì không muốn thấy sự đau khổ của cô chút nào.
~Xuyên Hương bồn chồn đi qua đi lại, đi tới đi lui trong phòng làm Thái Dũng nhức mắt từ nãy tới giờ. Cậu bực mình quát:
-Bà đứng im cái coi! Đi qua đi lại chóng hết cả mặt.
Hương ngay lập tức trợn mắt:
-Ông đã không làm gì thì ngồi im đi, ở đấy mà mắng tôi à?
-Bà thì ngon nhỉ? Để tôi ra lượn lờ cùng bà cho giải quyết được vấn đề nhé!
-Ông…
“Reng reng”
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang lời Hương nói. Cô phi như bay tới, giọng điệu khẩn trương:
“Alo! Có tin gì rồi hả?”
“Là em đây.” Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói nhè nhẹ, có thể nghe ra trong đó là một sự mệt mỏi cực hạn.
“Linh, là em hả Linh? Em đã đi đâu vậy, có biết là chị với Dũng lo lắm không?” Hương cuống quýt, lên giọng trách móc. Thái Dũng đang ngồi cạnh đó nghe thấy liền bật dậy đòi mở loa.
Nhật Linh không trả lời cô: “Trân tỉnh chưa chị?”
Xuyên Hương ngập ngừng nói: “Nó… vẫn chưa.”
Bên kia im lặng một hồi lâu, cuối cùng vang lên một giọng nói nghẹn ngào: “Em xin lỗi! Xin lỗi vì tất cả.”
*******
Hai ngày sau.
Nhật Linh mang tinh thần thoải mái bước ra phòng khách. Quả nhiên thấy Trọng Khôi đang ngồi đọc sách ở đó.
Cô tiến lại ngồi xuống chiếc ghế đối diện cậu, cố nặn ra một nụ cười tươi nhất có thể, cất giọng:
-Này nhóc! Hôm nay muốn đi đâu chơi? Chị dẫn nhóc đi.
Giọng điệu vốn đã không có cảm xúc lại cố làm ra vẻ hài hước kết hợp lại nghe thật buồn cười. Nhưng Trọng Khôi vẫn không nhìn cô lấy một lần, hàng mi dày vẫn chớp đều trước trang sách.
Nhật Linh ngẫm nghĩ một chút, lại nói:
-Hay là đến đền thờ Meiji đi!
Anh bạn nào đó vẫn ngồi im như pho tượng.
Nhật Linh âm thầm mắng cậu trong lòng. Cô có lòng tốt giúp cậu ta hít thở không khí trong lành để mau chóng hồi phục mà không cảm kích còn ở đấy mà làm cao sao?
-Này!_Cô kéo tay áo cậu.
Trọng Khôi nhăn mày khiến Nhật Linh giật mình. Có phải cô làm cậu đau hay không? Bàn tay ngay lập tức buông lỏng.
Trọng Khôi im lặng. Cô không biết được rằng, cậu bạn thường ngày hay lạnh lùng thờ ơ nhìn mọi thứ đang giận cô. Dĩ nhiên, lí do thì cô càng không thể nào nghĩ đến. Đó là bởi, những lời nặng nề mà tối đó cô đã nói với cậu.
Khi mới gặp lại cô, bởi vì công việc, sau đó sự cố xảy ra nên cậu chưa “tính sổ” với cô, giờ thì đừng hòng cậu tha thứ. Trừ khi cô biết thành khẩn hối cải, cúi người xin lỗi thì may ra đại thiếu gia cậu đây sẽ suy nghĩ lại.
Thấy biểu cảm nhăn mày nhăn mặt nhìn mình của Trọng Khôi, Nhật Linh chợt hiểu ra:
-Cậu vẫn còn đau à?
Nghĩ vậy, đôi lông mày của Nhật Linh bất giác nhăn lại một cái, rồi ngay lập tức, cô đứng dậy. Trọng Khôi khó chịu nhìn theo.
Không lâu sau, Nhật Linh đã trở lại với một chiếc bánh trên tay, còn có rất nhiều thứ bổ máu. Cô nhanh chóng đặt hết mọi thứ vào đĩa, bày ra bàn trước con mắt khó hiểu của Trọng Khôi. Xong xuôi, cô đẩy về phía cậu mấy món, nói:
-Ăn đi!
Rồi cô nhanh chân tới chỗ cậu, đôi bàn tay nhỏ nhắn thành thục xoa bóp vai cho cậu. Dù khá thoải mái khi được cô phục vụ tận tình như vậy nhưng Trọng Khôi vẫn làm mặt lạnh, trung thành với câu nói “Im lặng là vàng”. Cậu đẩy cô ra.
Đến lúc này thì Nhật Linh không thể không nhận ra sự khác thường của Trọng Khôi. Sao cậu có vẻ xa lánh cô vậy. Cô chỉ muốn chăm sóc cho cậu trong thời gian cậu bị thương thôi mà, coi như… trả nợ không được sao?
-Cậu giận tôi? Vì cái gì?_Cô lỡ lời nói không suy nghĩ.
Nói xong Nhật Linh mới hối hận. Cô từ bao giờ lại phải đi quan tâm suy nghĩ của người khác về mình chứ? Nhưng lời nói như bát nước đổ đi, không thể lấy lại được. Trọng Khôi ngước nhìn cô, nhìn một lúc rồi nói với cô câu đầu tiên trong ngày:
-Cậu thực sự không biết?
Dĩ nhiên là cô biết. Cô biết cậu sẽ giận cô, vì cô đã khiến cậu bị thương thế này, vì cô đã lôi cậu vào rắc rối của riêng mình. Nhưng chưa đợi cô nói gì, Trọng Khôi quay bước đi lên lầu.
Nhật Linh ngước nhìn lên, trong phút chốc, cô thấy có lỗi hơn bao giờ hết, miệng bất giác nói:
-Xin lỗi!
Người nào đó đang đi trên bậc thang bỗng dừng bước, không quay đầu lại nhưng môi nở nụ cười đắc thắng. Xem ra cũng biết lỗi rồi đấy, coi như không uổng công tối đó vì mấy lời đó mà cậu bị đau đầu suýt chết.
Anh chàng nào đó quay gương mặt đẹp trai lại, nhìn cô gái dưới nhà một cái, bất chợt nói:
-Cậu, vừa nói muốn đi đâu cơ?
*******
Đường phố Nhật Bản luôn luôn sôi nổi và tấp nập, ánh nắng vàng tươi sáng càng mang tới cho xứ sở mặt trời mọc này thêm vẻ đẹp rực rỡ. Nhật Linh cùng Trọng Khôi nhẹ nhàng bước đi cạnh nhau, im lặng tận hưởng vẻ đẹp cuộc sống. Đôi khi cùng nhau dạo phố thế này thật thích.
Vốn dĩ cô và cậu chẳng định tới đền thờ Meiji nổi tiếng, nhưng do hôm nay là ngày nghỉ nên có rất đông khách du lịch tới thăm, mà hai người thuộc dạng ghét ồn ào nên kế hoạch đã được thay đổi. Hai người đi dạo trên phố, không có ý định đi đâu nữa, loanh quanh khắp phố phường ngắm nhìn tất cả mọi thứ cũng là một niềm vui nho nhỏ. Bỗng nhiên, một xe kẹo bông gòn chạy tới, Nhật Linh không ngần ngại chạy tới mua.
Trọng Khôi nhíu mày nhìn cô:
-Lớn đầu còn ăn kẹo này?
-Liên quan tới cậu?
Nhật Linh liếc mắt, lạnh lùng hỏi lại. Không biết ai vừa dỗ ngọt con nhà người ta đi chơi?
Trọng Khôi nghiến răng ken két:
-Cậu có biết nó độc lắm không? Không – ăn – nữa!
Nhật Linh lại liếc cậu cái nữa, nhưng khi thấy biểu cảm chỉ hận không thể xé xác cái bộ dạng háu ăn của cô thì người nào đó chợt đau lòng nhớ ra: cậu bạn của mình đang bị thương, và do mình.
Thế là có cô gái nào đó miễn cưỡng nhìn cây kẹo trên tay, nói:
-Biết rồi!
Thế nhưng vẫn tiếc mà thưởng thức nốt.
Hành trình dạo phố lại tiếp tục.
Nhật Linh và Trọng Khôi bước vào một quán cà phê. Cô gọi một tách Mocha, còn cậu luôn trung thành với Espresso nguyên chất.
Khẽ nhấp một ngụm cà phê, Trọng Khôi chậm rãi nói:
-Tôi tưởng ngoài kem và kẹo bông gòn ra cậu không thích gì nữa chứ.
Nhật Linh nhìn hoa văn trên tách cà phê, nhẹ nhàng đánh tan lớp bọt trên đó, môi khẽ nhếch lên:
-Điều gì khiến cậu nghĩ vậy?
Trọng Khôi cười cười nhún vai:
-Cảm nhận thôi.
Không khí lại rơi vào im lặng. Giai điệu ngọt ngào của ca khúc “Love Paradise” vẫn tiếp tục vang lên, đưa con người vào thế giới của tình yêu vĩnh cửu. Đúng lúc Trọng Khôi định nói với Nhật Linh điều gì đó thì cô bất chợt lên tiếng:
-Ban đầu, quả thật tôi không thích cà phê, nhưng bởi một người, mà tôi đã thích nó.
Nói đến đây, trên gương mặt của cô treo lên một nụ cười buồn. Ánh mắt Trọng Khôi thoáng xao động.
Cô có thể vì một người nào đó mà thay đổi sở thích như vậy sao? Người đó chắc hẳn phải quan trọng lắm. Nghĩ đến đây, Trọng Khôi không thể cất lên lời được nữa.
Nhật Linh cũng ý thức được mình đã lỡ lời, đã nói chuyện không nên nói. Cô vội vàng đứng dậy, nói với cậu cô muốn về. Trọng Khôi lập tức đứng lên thanh toán, cùng cô ra ngoài.
Nhật Linh cùng Trọng Khôi bước qua bên đường, bỗng nhiên có tiếng khóc thu hút sự chú ý của hai người. Dưới một bóng cây anh đào phía trước có một cô bé nhỏ nhắn đang ôm chặt con gấu bông trong tay, gương mặt nhỏ nhắn tèm nhem nước mắt. Một vài người qua đường có tới hỏi thăm, nhưng cô bé chỉ một mực lắc đầu rồi lại khóc, khiến những người tốt bụng kia cũng bất lực bỏ đi.
Cô bé ngước đôi mắt long lanh nước nhìn mọi hướng xung quanh, dường như đang tìm một thứ gì đó, rồi bất chợt lại òa khóc to hơn. Tiếng khóc đứt quãng của cô bé làm Nhật Linh dừng bước. Cô chăm chú nhìn cô bé.
Đôi mắt của cô bé thu hút ánh nhìn của Nhật Linh, cô đọc được trong đó nỗi lo lắng, sự hoang mang, tuyệt vọng, và cả sự sợ hãi, mong được giúp đỡ. Mười hai năm trước, khi ngồi trước thân hình đầy máu của mẹ, cô cũng dùng ánh mắt này nhìn những người xung quanh. Mười năm trước, cô lại dùng nó một lần nữa, khi chứng kiến Ran nằm dưới nền đất lạnh lẽo.
Nhật Linh không biết cái gì đã thôi thúc cô tiến về phía cô bé kia. Có lẽ xuất phát từ sự đồng cảm chăng? Cô xoa đầu cô bé khiến nó giật mình lùi lại.
Trọng Khôi ở bên cạnh không thể hiểu được hành động của cô. Tại sao ánh mắt cô nhìn nó lại phức tạp như vậy?
Nhật Linh chợt như tỉnh ra, thấy cô bé ngày một khóc to hơn thì ngay lập tức đứng dậy, kéo tay Trọng Khôi đi.
Cậu kinh ngạc nhìn cô. Có dạng người như thế này nữa sao? Thương cảm người ta xong một cái liền phủi mông bỏ đi?
Điều cậu không ngờ đó là, Nhật Linh dẫn cậu trở về chỗ bác bán kẹo bông gòn, mua một cây thật lớn, rồi lại kéo cậu chạy đi, điệu bộ khẩn trương đến mức không thể khẩn trương hơn.
Một lúc sau, bóng dáng cô bé nọ đã hiện ra trước mắt hai người. Nhật Linh ngồi xuống nhìn cô bé, cười một cái rồi đưa cây kẹo bông gòn tới, nói:
-Cho nhóc này!
Cô bé đó sụt sùi nhìn cây kẹo trên tay, rồi nhìn lại gương mặt ôn hòa của Nhật Linh, lại òa khóc to hơn.
Lúc này thì cô gái nào đó hoàn toàn bối rối, ngơ ngác nhìn Trọng Khôi khó hiểu. Cậu lườm cô. Nhìn cái gì mà nhìn?
-Cậu không biết dỗ?
Ai đó hồn nhiên trả lời:
-Không phải tôi vừa dỗ nó hay sao? Trẻ con không phải thích ăn kẹo à? Tại sao nó lại khóc nữa?
Vâng, chị quả là tâm lí! Trọng Khôi nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, cốc đầu cô một cái, cuối cùng nói:
-Làm sao mà tôi biết được?
Nhật Linh bị đánh liền trả đũa bằng một cú đá nhanh gọn vào chân cậu, sau đó uất ức mắng:
-Vậy mà cậu dám đánh tôi?
Trọng Khôi đến lúc này vẫn còn gân cổ cãi:
-Nhìn mặt cậu ngu quá nên phải đánh.
-Mặt ai đó ngu chẳng kém. Cậu giỏi dỗ nó thử xem._Nhật Linh nhếch môi cười.
Thấy cậu không nói gì, nhăn mày nhăn mặt, cô gái nở nụ cười mỉa mai:
-Haha, “Chuông khánh còn chẳng ăn ai – Nữa là mảnh chĩnh vứt ngoài bờ tre.”
Bỗng dưng một tiếng nói non nớt xen vào:
-A, câu này mẹ em có kể rồi, ở trong truyện… trong truyện… a là Tấm Cám.
Nhật Linh và Trọng Khôi giật mình quay ra thì phát hiện, tiếng nói đó chính là của cô bé này. Hai người ngạc nhiên khi thấy cô bé hồi nãy còn khóc nức nở giờ đã toe toét cười với họ. Và điều quan trọng hơn hết là: nãy giờ cô và cậu nói chuyện bằng tiếng Việt, còn cô bé này thì cũng dũng tiếng Việt đáp trả.
Trọng Khôi cúi người, đầu dí sát vào mặt cô bé, cất chất giọng lành lạnh:
-Vậy nhóc có nhớ ai nói câu này không?
Cô bé lại hồn nhiên trả lời:
-Có ạ. Là dì ghẻ độc ác.
Bạn trai nào đó chỉ chờ có thể, quay sang Nhật Linh cười cười như được mùa, không khác gì tên trốn trại. Nhật Linh không thèm nếm xỉa tới cậu, cô hỏi cô bé kia:
-Em là người Việt?_ Giờ mới để ý gương mặt cô bé này không giống người Nhật chút nào.
-Vâng.
Cô hỏi tại sao cô bé lại ngồi đây, thì nó trả lời là bị lạc, do lần đầu tiên được đi chơi và tiếp xúc với mọi người nên sợ quá mà không dám nói gì. Hồi nãy là do cô và cậu nói chuyện buồn cười quá nên cô bé nín khóc lúc nào không biết.
Bạn trai nào đó lại khúc khích cười.
Nhật Linh mỉm cười với cô bé, nói:
-Nhà em ở đâu? Anh chị đưa về.
-Cô nhi viện “Yêu” ạ.
Nhật Linh sững người. Một nỗi thương cảm trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng cô. Cô bé này trông mới chỉ bốn, năm tuổi thôi mà đã mất cha mẹ. Nhật Linh cảm thấy mình thật sự may mắn hơn nhiều, ít ra, cô vẫn còn người thân.
Đi được vài bước, cô bé kia chợt thấy mấy đứa nhóc khác được cha bồng trên cổ thì sinh lòng ghen tị, thế là lon ton chạy tới lay lay tay Trọng Khôi, giọng nói trong veo vang lên:
-Anh trai xinh đẹp! Anh bồng em như thế kia được không?
Cô bé chỉ về phía cặp bố con hồi nãy. Trọng Khôi lập tức nhăn mặt, không phải bởi vì cô bé bắt cậu bồng, mà là do… cái từ “xinh đẹp” sao nghe chói tai thế nhỉ?
Quả nhiên, cô gái bên cạnh khẽ mím môi cười.
Cậu trừng mắt nhìn cô bé xinh xắn kia, không nói gì mà tiếp tục đi. Cô nhóc không được thỏa mãn thì không chịu từ bỏ, năn nỉ bằng được:
-Đi mà anh trai xinh đẹp. Từ nhỏ em đã không có bố rồi, sẽ không được bồng như thế nữa._ Nói rồi đôi mắt sáng bắt đầu ngân ngấn lệ.
Trọng Khôi cũng không phải dạng người vô tâm quá thể, vả lại quá mất kiên nhẫn nên đành thỏa hiệp:
-Bỏ từ “xinh đẹp” đi!
-Dạ, vậy em gọi anh là anh trai nha._Cô bé cười tít mắt.
-Ừm.
Nói rồi cậu cúi người cho cô bé trèo lên, Nhật Linh hoảng hốt khi chân cô bé đụng vào cánh tay cậu:
-Này, cậu…
Trọng Khôi nhìn cô:
-Không sao.
-Nhưng mà…
-Tôi đã nói không sao.
Hừ, mặt thì nhăn lại như thế kia mà bảo không sao, cô có ngu mới tin.
Đi được một đoạn, Trọng Khôi chợt hỏi:
-Này, nhóc tên gì?
-Dạ, là Kami ạ. Kami Haruko. Kami nghĩa là nữ thần, còn Haruko là mùa xuân, tên em nghĩa là nữ thần mùa xuân.
Kami thao thao bất tuyệt, giải thích cái tên đẹp đẽ của mình làm Nhật Linh và Trọng Khôi bật cười. Bỗng nhiên cô bé lại hỏi Nhật Linh:
-Chị ơi, chị với anh trai tên gì?
Vốn dĩ định gọi là “chị xinh gái” và “anh trai xinh đẹp” nhưng nhớ lời Trọng Khôi vừa dặn, Kami chỉ hỏi ngắn gọn.
Nhật Linh trả lời:
-Chị là Nhật Linh, Hoàng Nhật Linh. Anh trai của em tên là Trọng Khôi, Vũ Trọng Khôi.
Cô bắt chước điệu bộ của Kami ban nãy, không sai một li, khiến Trọng Khôi phì cười. Kami lại hỏi:
-Tên của chị và anh có nghĩa là gì ạ? Có hay như tên em không?
Vấn đề này, có phải rất không cần thiết không? Không nói được chứ? Nhật Linh than thầm: “Đúng là trẻ nhỏ tò mò!”
Đang không biết phải trả lời nhóc con ra sao thì bỗng dưng cô nghe Trọng Khôi lên tiếng:
- “Nhật” là mặt trời, “Linh” là linh hồn, “Nhật Linh” là linh hồn của mặt trời.
Cô giương mắt nhìn cậu. Đây là ý nghĩa của tên cô? Sao cô chưa nghe bao giờ?
-Nhóc con, vậy nhóc mấy tuổi?_Trọng Khôi lại hỏi.
-Bốn tuổi rưỡi ạ._ Kami cố nhấn mạnh chữ “rưỡi”
-Ừ, vậy là bốn tuổi rồi._ Cậu gật gù.
-Không phải, là bốn tuổi rưỡi mà!_ Kami nhanh chóng “đính chính” lại sự thật này.
Trọng Khôi khó hiểu, dừng bước lại, nhìn Nhật Linh:
-Có gì khác sao?
Bạn gái kia chỉ biết lắc đầu. Làm sao mà cô biết được suy nghĩ của tụi con nít này. Không đợi cậu phải hỏi thêm, Kami nhanh chóng giải thích:
-Dĩ nhiên là khác rồi. Bốn tuổi rưỡi tức là em sắp năm tuổi, mà năm tuổi là lớn rồi.
Hai bạn trẻ phì cười. Nhật Linh nheo mắt hỏi lại:
-Năm tuổi mà lớn hả nhóc?
-Tất nhiên là lớn rồi.
Haizz. Để đảm bảo an toàn, hai bạn trẻ không nói thêm một lời nào nữa. Tranh cãi với trẻ con chỉ khiến người ta thêm mệt óc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook