Love Again, Yêu Lại Từ Đầu
-
Chương 37-1: Nguy hiểm cận kề (p1)
Bước vào nhà, một không khí lạnh ngắt hất vào người. Giờ này cũng mười giờ tối rồi, vì sao nhà lại không có một bóng người?
Thấy Lâm Nghi Dung chạy tới, vẻ mặt lo lắng hiện hết ra. Không phải Chiếu Dương có chuyện gì rồi chứ ?
“Nguy to rồi cô chủ ơi. Bà chủ sau khi nghe cô chủ Mạch Nhiễm nói gì đó liền tức giận tự mình lái xe đi rồi.”
“Cái gì?” Đầu Mạch Nha ong cả lên.
Mẹ thật liều lĩnh! Không lẽ còn định ăn thua với Giao Thanh Thuỷ sao ?
Nếu vậy không lẽ… “Con trai của chị đang ở đâu?” Mạch Nha bắt lấy tay Nghi Dung gấp gáp hỏi.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô chủ mình mất bình tĩnh, Lâm Nghi Dung hơi giật nảy lên đáp. “Dạ đi theo xe của ông chủ rồi.”
“Mở cổng giúp chị. Em ở nhà trông chừng cho tốt.” Mạch Nha chạy ào ra ngoài gara. Một chiếc xe Bentley màu đen tuyền vụt ra ngoài với tốc độ không thua gì đua xe.
Triệu Mạch Nha rối tung cầm điện thoại lên gọi cho Mạch Nhiễm. Gọi mười mấy lần cũng không có hồi âm. Sốt ruột cô nhấn ga càng nhanh.
Đến nơi thì mọi chuyện đã quá muộn rồi.
Chiếc Bentley đột ngột thắng gấp vang lên tiếng động khá lớn, bánh xe ma sát trên đường lộ, kéo dài ra hai vệt trắng tinh, khói bay lả lướt. Triệu Mạch Nha mở cửa bước xuống xe, bởi vì gấp cho nên đóng cửa khá thô lỗ.
Tay ấn chuông cửa liên hồi, cô bồn chồn, đứng ngồi không yên. Cổng mở hơi hé, cô hai ba tiếng liền đẩy mạnh ra rồi chạy vào. Người hầu la toáng lên chạy theo sau cô.
Tiếp theo đó là cảnh tượng cô không bao giờ quên. Mẹ cô đang nắm lấy chùm tóc của Giao Thanh Thuỷ, một tay kia tát lên mặt bà ta, năm dấu tay in trên mặt thật đỏ.
“Mẹ !” Cô thoắt cái nhào vào.
Hai tay cố gắng lôi kéo thân thể của mẹ mình, nhưng sức lực của mẹ cô thật đáng sợ. Bà Triệu la lên. “Con buông ra. Cứ để mẹ đánh cho bà ta tỉnh. Mẹ nhịn bà ta bao năm nay đã đủ rồi.”
Biết mẹ cô muốn đòi công bằng cho cô nhưng là cô không muốn cả hai nhà có thêm rắc rối nào nữa. Một mình cô đã quá đủ rồi. “Mẹ, dừng lại đi. Làm vậy là không đúng đâu. Con không muốn trả thù nữa. Cứ mặc kệ họ đi.”
Dù đang yếu thế nhưng miệng Giao Thanh Thuỷ không hề yếu. “Con gái bà còn hiểu chuyện hơn bà nữa Ninh Nhan à!”
“Chính vì nó hiểu chuyện vớ vẩn của bà tự bịa đặt ra cho nên mới luôn bị bức bách như vậy. Con mụ thối tha, tối nay tôi sẽ sống chết đòi lại công bằng cho nó, bà nên kêu con trai chừa cho bà một khoản đi sửa mặt là vừa.” Bà Triệu hung hăng tát Giao Thanh Thuỷ thêm một cái nữa.
Lúc này Mạch Nha mới để ý. Tất cả mọi người trong gia đình cô đều ngồi trên sofa cắn hạt dưa, hướng ánh mắt thoã mãn nhìn về ba người bọn cô bên này.
Hai mắt cô vừa tức vừa buồn cười mà đỏ lên. “Rốt cuộc mọi người đến đây là xem náo nhiệt đó hả?” Cô quát lên.
Triệu Mạch Nhiễm bĩu môi : “Mẹ nói đúng đấy. Chị đừng tin lời bà ta nói nhảm. Cha của tên khốn kia cũng giống chị và hắn, thời cấp hai và đại học với mẹ là một cặp. Rồi đột nhiên cái hôn ước từ đâu rớt xuống chia cắt bọn họ. Mẹ của chúng ta hy sinh vì tình bạn, nguyên do mẹ ly thân với cha cũng vì bù đắp tội lỗi. Hê, hoá ra là rắc rối như vậy. Em đang mang thai, không tiện vận động. Ngồi đây cắn hạt dưa với Dương Dương cho đỡ buồn chán. Phải không Dương Dương bé… nhỏ… Ơ nó đâu rồi ?” Mặt cô bé ngơ ngác nhìn xung quanh tìm kiếm.
Cô nghe vậy liền trợn mắt buông luôn thân thể mình đang ôm ra. Bà Triệu được thoải mái liền thoả sức hành động. Triệu Mạch Nha càng không quan tâm thế sự, hét vào mặt hai đứa em mình. “Chết thật Mạch Nhiễm, Tiêu San!!! Sao hai em không biết chừng mực thế hả???? Mau đi tìm nó với chị. Bất luận thế nào cũng phải giữ bí mật.”
Nói là làm, phóng đi với tốc độ của gió.
Lúc nãy chỉ thấy hai bà lão đánh nhau mà không có hắn ở đó can ngăn. Cô chắc hắn chưa biết được chuyện xảy ra nên không có mặt ở nhà. Tốt! Nên tận dụng thời cơ này giấu nhẽm Chiếu Dương đi thôi.
“Chiếu Dương. Con đang ở đâu vậy?” Mạch Nha đi vòng quanh khắp nhà, vừa đi vừa hét. Đến khi ra sân vườn lắp màu đèn vàng khắp nơi, quang cảnh thật lãng mạn.
Đột nhiên có giọng trẻ con hét lên. “Mẹ! Con ở đây!!!”
Mạch Nha xoay đầu mừng rỡ chạy đến định ôm Chiếu Dương vào lòng, bất chợt gương mặt Tống Gia Dịch đập vào mặt.
Cô ép cảm giác sợ hãi xuống. Bình tĩnh đi tới gần Chiếu Dương, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc nó. “Nhà người khác mà con chạy lung tung thế này. Chúng ta vào trong giúp mami San kéo bà ngoại về nha.”
“Dạ mẹ.” Chiếu Dương hết sức vui vẻ, trưng ra nụ cười không nhiễm chút bụi trần.
“Vào kéo hai người đó ra thôi. Ngày hôm nay mẹ tôi đến đây gây phiền phức. Thật xin lỗi.” Cô nhìn Tống Gia Dịch đang nheo mắt đánh giá Chiếu Dương, theo bản năng người mẹ, liền xiết chạy bàn tay, hơi giấu đứa nhỏ ra sau lưng.
Hắn liền dời ánh mắt lên gương mặt cô. “Chúng ta vào thôi.”
Đặt chân vào phòng khách, giọng hai người phụ nữ chanh chua đang đấu đá vang vọng khắp nơi.
Đầu tiên là Giao Thanh Thuỷ. “Bà không biết xấu hổ vì chuyện mình đã làm bao năm qua sao?”
Tiếp theo là mẹ cô : “Xấu hổ cái chó má. Tôi chính vì hai chữ áy náy mới để bà lấn át Triệu gia bao năm nay. Bà tưởng một mình bà có thể chèo gánh Tống Thị được sao? Đừng có nằm mơ nữa ! Sau khi Nghiêm qua đời, tôi bị ám ảnh bởi cái chết của anh ấy, bị cuốn vào sự tội lỗi do bản thân mình đặt ra, bà cũng hiểu rất rõ Triệu gia và tôi chẳng có lỗi gì trong chuyện này. Nhưng bà cố chấp, bóp méo câu chuyện để thế hệ sau càng lún sâu vào sự dối trá của bà. Tỉnh lại Giao Thanh Thuỷ!!! Chính tôi và Quân Vĩ đứng sau lưng giải quyết êm đẹp, luôn đem đối tác quan trọng đến cho Tống Thị. Bao nhiêu đó còn chưa đủ cho sự áy náy của tôi sao? Vốn dĩ tôi chẳng cần áy náy! Bởi vì trong chuyện này tôi không phải kẻ sát nhân!!!”
“Cái gì cơ? Bà lại định bịa đặt gì nữa hả Ninh Nhan? Ý của bà là Tống Thị có ngày hôm nay cũng nhờ ơn của Triệu gia à? Haha.. Nực cười !” Giao Thanh Thuỷ há miệng cười to, rồi đột ngột biểu cảm thay đổi thật tàn khốc. “Đừng có giỡn mặt với tôi. Triệu gia các người là cái thá gì mà đòi giúp đỡ? Tôi đây mới không cần cái sự bố thí rẻ mạt đó!”
“Bà không tin có thể hỏi các nguyên lão cổ đông. Bọn họ đều là người của Triệu gia cả. Nếu bà muốn bài trừ họ thì nên làm ngay từ bây giờ. Nhưng mà yên tâm đi, tôi hay Triệu gia chẳng có chút hứng thú nào với tài sản nhà bà đâu. Cho nên bà hãy dẹp cái vẻ mặt cao cao tại thượng méo mó khốn nạn đó của bà ngay đi. Tôi mà điên lên thì không biết pháp luật xã hội, công dung ngôn hạnh là cái chó má gì đâu đấy. Chắc bà còn nhớ cái đêm bà sắp bị cưỡng gian, là ai đã liều mình đánh tên đó bán sống bán chết… Mặc dù tôi đã già, sức lực không còn nhiều, nhưng không có nghĩa là không còn sức để bảo vệ con gái của mình.”
Triệu Mạch Nha đứng nhìn từ xa trông thấy vẻ mặt giận dữ max level tầm cao mới của mẹ mình rất là ngầu, cũng rất là đáng sợ, không tự khỏi thở phào vì nạn nhân không phải là mình.
“Tôi đến đây là vì muốn cảnh cáo với bà ba điều. Thứ nhất : đừng cố biến mình thành người bị hại, đổ lỗi cho tất cả mọi người. Thứ hai : bà nên ít xen vào chuyện của bọn trẻ đi, nhất là chuyện của con gái tôi. Thứ ba : đừng bao giờ đụng vào con gái của tôi và nghĩ bà có thể toàn thây trở ra, từ nay Triệu gia chính thức không ngán bà nữa. Bảo trọng cho tốt, bạn già cũ !” Bà Triệu đanh mặt lại bước đến sofa, cầm lấy túi xách của mình. Làm ra vẻ nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu lại, tiếp tục nói.
“Có một chuyện mà gia đình tôi luôn giữ bí mật khỏi tai mắt của Tống gia, nhưng bây giờ tôi nghĩ chẳng cần thiết phải giấu nữa. Đứa nhỏ lúc nãy bà gặp chính là cháu nội của bà. Năm nay nó đã bốn tuổi. Nếu như không có con oắt ác độc kia thì năm ngoái nó đã có thêm một đứa em gái. Tuy nhiên không sao cả. Tôi sẽ cho cả cái gia đình đó phải nếm mùi tán gia bại sản. Bà làm rất nhiều chuyện vì ân huệ năm xưa đó, tôi càng muốn phá hỏng tất cả cố gắng của bà. Tốt nhất bà nên chuẩn bị nghênh đón tôi cho tốt!!!”
Bộ dạng bà Triệu quang minh chính đại bước ra ngoài, gia đình cô cũng nối gót theo sau. Chỉ còn Triệu Mạch Nha đứng nhìn bóng lưng mọi người. Cái bí mật quyết bán sống bán chết cũng phải giữ lấy, giờ lại công khai một cách nhẹ tênh như vậy, làm cô không khỏi ngẩn ra.
Rồi đột nhiên ánh mắt bên cạnh nhìn mình quá mức nóng bỏng khiến cô giật thót, vội kéo Chiếu Dương đi.
“Khoan đã.” Tống Gia Dịch nắm cổ tay của cô lôi trở lại. “Anh nghĩ em cần phải có trách nhiệm giải thích rõ ràng.”
Bộ dạng hắn thật sự khiến cô run rẩy nuốt không trôi nước bọt. “Mẹ tôi đang tức giận, có thể bà chỉ muốn chọc tức mẹ anh thôi. Anh đừng nên suy nghĩ nhiều quá, không tốt cho sức khoẻ đâu.”
Hắn híp mắt, cánh môi mỏng mở ra. “Cảm ơn em quan tâm, sức khoẻ của anh hiện tại tốt hơn bao giờ hết. Vậy, em muốn nói hay bắt anh phải làm cho em nói?”
Mặc dù câu nói của hắn có vẻ hài hước, nhưng nhìn vẻ mặt lãnh đạm là biết hắn không nói giỡn.
Đây chính là đe doạ đúng không?
Triệu Mạch Nha cảm thấy bí mật không cách nào vãn hồi được nữa. Cũng vì Tống Gia Dịch còn là cha của Chiếu Dương. Cô hiểu trách nhiệm làm bạn giường không cần ‘áo mưa’ của mình.
Cô lấy hai bàn tay áp vào lỗ tai của con trai mình, ngước lên nhìn hắn, khẳng định. “Phải. Điều mẹ tôi nói là sự thật. Nhưng anh không cần phải lo, con trai có mẹ chăm sóc là đủ rồi.”
Nở nụ cười nhạt nhìn hắn, cô nắm tay Chiếu Dương bước đi, lại đổi thành vẻ mặt rạng rỡ nhìn con. “Con có muốn hẹn Ceci chơi cùng không?” Một lớn một nhỏ dắt tay đi ra khỏi phòng khách.
Thấy Lâm Nghi Dung chạy tới, vẻ mặt lo lắng hiện hết ra. Không phải Chiếu Dương có chuyện gì rồi chứ ?
“Nguy to rồi cô chủ ơi. Bà chủ sau khi nghe cô chủ Mạch Nhiễm nói gì đó liền tức giận tự mình lái xe đi rồi.”
“Cái gì?” Đầu Mạch Nha ong cả lên.
Mẹ thật liều lĩnh! Không lẽ còn định ăn thua với Giao Thanh Thuỷ sao ?
Nếu vậy không lẽ… “Con trai của chị đang ở đâu?” Mạch Nha bắt lấy tay Nghi Dung gấp gáp hỏi.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô chủ mình mất bình tĩnh, Lâm Nghi Dung hơi giật nảy lên đáp. “Dạ đi theo xe của ông chủ rồi.”
“Mở cổng giúp chị. Em ở nhà trông chừng cho tốt.” Mạch Nha chạy ào ra ngoài gara. Một chiếc xe Bentley màu đen tuyền vụt ra ngoài với tốc độ không thua gì đua xe.
Triệu Mạch Nha rối tung cầm điện thoại lên gọi cho Mạch Nhiễm. Gọi mười mấy lần cũng không có hồi âm. Sốt ruột cô nhấn ga càng nhanh.
Đến nơi thì mọi chuyện đã quá muộn rồi.
Chiếc Bentley đột ngột thắng gấp vang lên tiếng động khá lớn, bánh xe ma sát trên đường lộ, kéo dài ra hai vệt trắng tinh, khói bay lả lướt. Triệu Mạch Nha mở cửa bước xuống xe, bởi vì gấp cho nên đóng cửa khá thô lỗ.
Tay ấn chuông cửa liên hồi, cô bồn chồn, đứng ngồi không yên. Cổng mở hơi hé, cô hai ba tiếng liền đẩy mạnh ra rồi chạy vào. Người hầu la toáng lên chạy theo sau cô.
Tiếp theo đó là cảnh tượng cô không bao giờ quên. Mẹ cô đang nắm lấy chùm tóc của Giao Thanh Thuỷ, một tay kia tát lên mặt bà ta, năm dấu tay in trên mặt thật đỏ.
“Mẹ !” Cô thoắt cái nhào vào.
Hai tay cố gắng lôi kéo thân thể của mẹ mình, nhưng sức lực của mẹ cô thật đáng sợ. Bà Triệu la lên. “Con buông ra. Cứ để mẹ đánh cho bà ta tỉnh. Mẹ nhịn bà ta bao năm nay đã đủ rồi.”
Biết mẹ cô muốn đòi công bằng cho cô nhưng là cô không muốn cả hai nhà có thêm rắc rối nào nữa. Một mình cô đã quá đủ rồi. “Mẹ, dừng lại đi. Làm vậy là không đúng đâu. Con không muốn trả thù nữa. Cứ mặc kệ họ đi.”
Dù đang yếu thế nhưng miệng Giao Thanh Thuỷ không hề yếu. “Con gái bà còn hiểu chuyện hơn bà nữa Ninh Nhan à!”
“Chính vì nó hiểu chuyện vớ vẩn của bà tự bịa đặt ra cho nên mới luôn bị bức bách như vậy. Con mụ thối tha, tối nay tôi sẽ sống chết đòi lại công bằng cho nó, bà nên kêu con trai chừa cho bà một khoản đi sửa mặt là vừa.” Bà Triệu hung hăng tát Giao Thanh Thuỷ thêm một cái nữa.
Lúc này Mạch Nha mới để ý. Tất cả mọi người trong gia đình cô đều ngồi trên sofa cắn hạt dưa, hướng ánh mắt thoã mãn nhìn về ba người bọn cô bên này.
Hai mắt cô vừa tức vừa buồn cười mà đỏ lên. “Rốt cuộc mọi người đến đây là xem náo nhiệt đó hả?” Cô quát lên.
Triệu Mạch Nhiễm bĩu môi : “Mẹ nói đúng đấy. Chị đừng tin lời bà ta nói nhảm. Cha của tên khốn kia cũng giống chị và hắn, thời cấp hai và đại học với mẹ là một cặp. Rồi đột nhiên cái hôn ước từ đâu rớt xuống chia cắt bọn họ. Mẹ của chúng ta hy sinh vì tình bạn, nguyên do mẹ ly thân với cha cũng vì bù đắp tội lỗi. Hê, hoá ra là rắc rối như vậy. Em đang mang thai, không tiện vận động. Ngồi đây cắn hạt dưa với Dương Dương cho đỡ buồn chán. Phải không Dương Dương bé… nhỏ… Ơ nó đâu rồi ?” Mặt cô bé ngơ ngác nhìn xung quanh tìm kiếm.
Cô nghe vậy liền trợn mắt buông luôn thân thể mình đang ôm ra. Bà Triệu được thoải mái liền thoả sức hành động. Triệu Mạch Nha càng không quan tâm thế sự, hét vào mặt hai đứa em mình. “Chết thật Mạch Nhiễm, Tiêu San!!! Sao hai em không biết chừng mực thế hả???? Mau đi tìm nó với chị. Bất luận thế nào cũng phải giữ bí mật.”
Nói là làm, phóng đi với tốc độ của gió.
Lúc nãy chỉ thấy hai bà lão đánh nhau mà không có hắn ở đó can ngăn. Cô chắc hắn chưa biết được chuyện xảy ra nên không có mặt ở nhà. Tốt! Nên tận dụng thời cơ này giấu nhẽm Chiếu Dương đi thôi.
“Chiếu Dương. Con đang ở đâu vậy?” Mạch Nha đi vòng quanh khắp nhà, vừa đi vừa hét. Đến khi ra sân vườn lắp màu đèn vàng khắp nơi, quang cảnh thật lãng mạn.
Đột nhiên có giọng trẻ con hét lên. “Mẹ! Con ở đây!!!”
Mạch Nha xoay đầu mừng rỡ chạy đến định ôm Chiếu Dương vào lòng, bất chợt gương mặt Tống Gia Dịch đập vào mặt.
Cô ép cảm giác sợ hãi xuống. Bình tĩnh đi tới gần Chiếu Dương, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc nó. “Nhà người khác mà con chạy lung tung thế này. Chúng ta vào trong giúp mami San kéo bà ngoại về nha.”
“Dạ mẹ.” Chiếu Dương hết sức vui vẻ, trưng ra nụ cười không nhiễm chút bụi trần.
“Vào kéo hai người đó ra thôi. Ngày hôm nay mẹ tôi đến đây gây phiền phức. Thật xin lỗi.” Cô nhìn Tống Gia Dịch đang nheo mắt đánh giá Chiếu Dương, theo bản năng người mẹ, liền xiết chạy bàn tay, hơi giấu đứa nhỏ ra sau lưng.
Hắn liền dời ánh mắt lên gương mặt cô. “Chúng ta vào thôi.”
Đặt chân vào phòng khách, giọng hai người phụ nữ chanh chua đang đấu đá vang vọng khắp nơi.
Đầu tiên là Giao Thanh Thuỷ. “Bà không biết xấu hổ vì chuyện mình đã làm bao năm qua sao?”
Tiếp theo là mẹ cô : “Xấu hổ cái chó má. Tôi chính vì hai chữ áy náy mới để bà lấn át Triệu gia bao năm nay. Bà tưởng một mình bà có thể chèo gánh Tống Thị được sao? Đừng có nằm mơ nữa ! Sau khi Nghiêm qua đời, tôi bị ám ảnh bởi cái chết của anh ấy, bị cuốn vào sự tội lỗi do bản thân mình đặt ra, bà cũng hiểu rất rõ Triệu gia và tôi chẳng có lỗi gì trong chuyện này. Nhưng bà cố chấp, bóp méo câu chuyện để thế hệ sau càng lún sâu vào sự dối trá của bà. Tỉnh lại Giao Thanh Thuỷ!!! Chính tôi và Quân Vĩ đứng sau lưng giải quyết êm đẹp, luôn đem đối tác quan trọng đến cho Tống Thị. Bao nhiêu đó còn chưa đủ cho sự áy náy của tôi sao? Vốn dĩ tôi chẳng cần áy náy! Bởi vì trong chuyện này tôi không phải kẻ sát nhân!!!”
“Cái gì cơ? Bà lại định bịa đặt gì nữa hả Ninh Nhan? Ý của bà là Tống Thị có ngày hôm nay cũng nhờ ơn của Triệu gia à? Haha.. Nực cười !” Giao Thanh Thuỷ há miệng cười to, rồi đột ngột biểu cảm thay đổi thật tàn khốc. “Đừng có giỡn mặt với tôi. Triệu gia các người là cái thá gì mà đòi giúp đỡ? Tôi đây mới không cần cái sự bố thí rẻ mạt đó!”
“Bà không tin có thể hỏi các nguyên lão cổ đông. Bọn họ đều là người của Triệu gia cả. Nếu bà muốn bài trừ họ thì nên làm ngay từ bây giờ. Nhưng mà yên tâm đi, tôi hay Triệu gia chẳng có chút hứng thú nào với tài sản nhà bà đâu. Cho nên bà hãy dẹp cái vẻ mặt cao cao tại thượng méo mó khốn nạn đó của bà ngay đi. Tôi mà điên lên thì không biết pháp luật xã hội, công dung ngôn hạnh là cái chó má gì đâu đấy. Chắc bà còn nhớ cái đêm bà sắp bị cưỡng gian, là ai đã liều mình đánh tên đó bán sống bán chết… Mặc dù tôi đã già, sức lực không còn nhiều, nhưng không có nghĩa là không còn sức để bảo vệ con gái của mình.”
Triệu Mạch Nha đứng nhìn từ xa trông thấy vẻ mặt giận dữ max level tầm cao mới của mẹ mình rất là ngầu, cũng rất là đáng sợ, không tự khỏi thở phào vì nạn nhân không phải là mình.
“Tôi đến đây là vì muốn cảnh cáo với bà ba điều. Thứ nhất : đừng cố biến mình thành người bị hại, đổ lỗi cho tất cả mọi người. Thứ hai : bà nên ít xen vào chuyện của bọn trẻ đi, nhất là chuyện của con gái tôi. Thứ ba : đừng bao giờ đụng vào con gái của tôi và nghĩ bà có thể toàn thây trở ra, từ nay Triệu gia chính thức không ngán bà nữa. Bảo trọng cho tốt, bạn già cũ !” Bà Triệu đanh mặt lại bước đến sofa, cầm lấy túi xách của mình. Làm ra vẻ nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu lại, tiếp tục nói.
“Có một chuyện mà gia đình tôi luôn giữ bí mật khỏi tai mắt của Tống gia, nhưng bây giờ tôi nghĩ chẳng cần thiết phải giấu nữa. Đứa nhỏ lúc nãy bà gặp chính là cháu nội của bà. Năm nay nó đã bốn tuổi. Nếu như không có con oắt ác độc kia thì năm ngoái nó đã có thêm một đứa em gái. Tuy nhiên không sao cả. Tôi sẽ cho cả cái gia đình đó phải nếm mùi tán gia bại sản. Bà làm rất nhiều chuyện vì ân huệ năm xưa đó, tôi càng muốn phá hỏng tất cả cố gắng của bà. Tốt nhất bà nên chuẩn bị nghênh đón tôi cho tốt!!!”
Bộ dạng bà Triệu quang minh chính đại bước ra ngoài, gia đình cô cũng nối gót theo sau. Chỉ còn Triệu Mạch Nha đứng nhìn bóng lưng mọi người. Cái bí mật quyết bán sống bán chết cũng phải giữ lấy, giờ lại công khai một cách nhẹ tênh như vậy, làm cô không khỏi ngẩn ra.
Rồi đột nhiên ánh mắt bên cạnh nhìn mình quá mức nóng bỏng khiến cô giật thót, vội kéo Chiếu Dương đi.
“Khoan đã.” Tống Gia Dịch nắm cổ tay của cô lôi trở lại. “Anh nghĩ em cần phải có trách nhiệm giải thích rõ ràng.”
Bộ dạng hắn thật sự khiến cô run rẩy nuốt không trôi nước bọt. “Mẹ tôi đang tức giận, có thể bà chỉ muốn chọc tức mẹ anh thôi. Anh đừng nên suy nghĩ nhiều quá, không tốt cho sức khoẻ đâu.”
Hắn híp mắt, cánh môi mỏng mở ra. “Cảm ơn em quan tâm, sức khoẻ của anh hiện tại tốt hơn bao giờ hết. Vậy, em muốn nói hay bắt anh phải làm cho em nói?”
Mặc dù câu nói của hắn có vẻ hài hước, nhưng nhìn vẻ mặt lãnh đạm là biết hắn không nói giỡn.
Đây chính là đe doạ đúng không?
Triệu Mạch Nha cảm thấy bí mật không cách nào vãn hồi được nữa. Cũng vì Tống Gia Dịch còn là cha của Chiếu Dương. Cô hiểu trách nhiệm làm bạn giường không cần ‘áo mưa’ của mình.
Cô lấy hai bàn tay áp vào lỗ tai của con trai mình, ngước lên nhìn hắn, khẳng định. “Phải. Điều mẹ tôi nói là sự thật. Nhưng anh không cần phải lo, con trai có mẹ chăm sóc là đủ rồi.”
Nở nụ cười nhạt nhìn hắn, cô nắm tay Chiếu Dương bước đi, lại đổi thành vẻ mặt rạng rỡ nhìn con. “Con có muốn hẹn Ceci chơi cùng không?” Một lớn một nhỏ dắt tay đi ra khỏi phòng khách.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook