[Lous Family Hệ Liệt] - Bộ 3 - Tử Lam
-
Chương 18: Nghiệt duyên muốn trốn cũng không thoát (1)
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Eden núp vào một góc an toàn gần đó, quan sát tình hình. Đợi một lúc bọn họ hầm hố kéo đi hết, cậu mới tìm cách trở lại phòng Nick, gom hết những thứ của mình rồi về phòng trước khi cảnh sát đến, trong quá trình đó không tránh khỏi đánh ngất vài người.
Eden trở vè phòng, tinh thần căng cứng mấy tiếng đồng hồ trực tiếp tuột dốc không phanh khiến toàn thân cậu mệt mỏi. Cúi đầu nhìn bộ dáng bẩn hề hề của mình, nơi nào đó còn ướt một mảnh do ai đó để lại, Eden chán ghét lủi nhanh vào phòng tắm, nước ấm cũng không thèm mở trực tiếp tắm nước lạnh. Đến khi cậu an ổn trên giường thì đã hơn một giờ sáng, tâm trạng bình ổn nên suy nghĩ trở nên rõ ràng hơn...
- Ai nhỉ? Hắn ta thật quen mắt...
Đúng lúc này chuông điện thoại reo lên, Eden nhíu mày bắt máy:
- Chuyện gì?
- "Nick Ilovastor hiện đang ở L.A, em báo với Adam dùm anh, anh không liên lạc được với cậu ấy". – David lên tiếng.
- Nick Ilovastor? A!!
- "Eden, chuyện gì vậy?"
- Em vừa gặp hắn ta! – Hèn chi thấy quen như thế, biết vậy một phát súng ban nãy bắn chuẩn một chút thì tên đó đi đời nhà ma, cậu còn lập công lớn.
- "Hả, em gặp ở đâu?"
- Trong phòng hắn...
- "Em ở phòng hắn làm gì?" – David ngẩn ra, sau đó sốt ruột hỏi.
- Hừ! Lão tử bị bỏ thuốc nên tìm hắn cưỡng gian.
Bên kia tiếng hít thở dồn dập vang lên, một lúc lâu David mới bình tĩnh run giọng hỏi:
- "Hai người đã..."
- Anh bị ngốc sao? Không đè hắn ta sao em giải thuốc được! không nói với anh nữa, em mệt chết rồi, ngủ đây! – Không cho David tiếp tục hỏi nữa, Eden vô tình dập máy, cậu thật sự mệt lắm rồi a...
David ngẩn ngơ nhìn chằm chằm điện thoại, cái việc kinh khủng gì đang diễn ra vậy trời?
----------oOo----------
Ngày hôm sau, khi Adam còn đang ôm người trong lòng say giấc thì lại bị tiếng đập cửa làm bừng tỉnh. Mặt anh đằng đằng sát khí đi ra mở cửa, sau hôm nay anh nhất định đổi cửa mật mã, không gắn chuông... rồi cho bọn họ đập đến chết.
- Ai đó?
- Hello! – Eden rạng rỡ xuất hiện ngoài cửa khiến Adam sửng sốt.
- Eden, sao cậu lại ở đây?
- Không mời người ta vào nhà à?
Adam né người qua cho cậu vào, khi Eden đã yên vị trên ghế sô pha, anh mới nhiú mày suy nghĩ:
- Bên kia có việc gì à?
- Không! Bộ không có việc thì không được đến tìm anh sao? – Eden bĩu môi: - Tôi đây đang nghỉ phép, muốn ở tạm nhà anh, anh không phiền chứ?
- Phiền! – Adam mặt không đổi sắc đáp một tiếng rồi vào bếp.
Eden hận đến nghiến răng, nhưng chốc lát lại ngẩn ngơ bởi hình ảnh Adam trong bộ đồ thoải mái, mái tóc rối bù đang loay hoay trong bếp chuẩn bị bữa sáng. Hình như cậu đã phá hỏng giấc ngủ của anh, nhưng mà Adam lúc này thật cmn đẹp trai!
- Cậu có ăn sáng không? – Adam liếc nhìn người đang có dấu hiệu xịt máu mũi kia hỏi.
- Ăn... ăn chứ!
Anh ném cho Eden ánh mắt ghét bỏ rồi tiếp tục công việc của mình. Eden xấu hổ thu hồi bộ dáng mê trai, yên lặng quan sát căn nhà của Adam. Về tổng thể đều khiến Eden thích thú, nơi này có sự ấm áp và hiện đại, người bỏ công trang trí chắc yêu cầu rất cao và vô cùng tỉ mỉ.
- Nhà anh đẹp thật!
- Louis trang trí đấy!
Eden ngẩn ra, thì ra là người kia.
- Anh ta đâu rồi?
- Đang ngủ, cũng sắp tỉnh rồi!
Lòng Eden bỗng chua chát, có phải cậu sang đây là để tìm ngược hay không? Eden trở lại chỗ cũ, nghiêm chỉnh kiểm điểm lại hành vi của bản thân mình, yên lặng cho đến khi một giọng nói dịu dàng phá vỡ...
- A, nhà có khách à? – Louis cà nhắc đi xuống cầu thang.
- Là Eden, em không cần quan tâm! Cẩn thận... - Adam buông đồ trên tay xuống, chạy đến đỡ cậu.
Eden buồn bực nhìn không khí hường phấn tỏa ra quanh họ, châm chọc nói:
- Tôi không biết anh là cục nam châm thu hút rắc rối đó, hết mất trí đến bị thương, toàn những việc khiến người ta chán ghét!
- Eden, câm miệng! – Adam nhíu mày gầm lên.
- Hừ!
Louis xấu hổ cười, cậu vỗ nhẹ tay Adam, cậu biết Eden không thích cậu nhưng cậu lại rất muốn làm thân với cậu ấy, Eden là một người khá thú vị, ngoại trừ tình cảm cậu dành cho Adam...
- Cậu sang đây chơi à? Lúc ở Ý rất cám ơn cậu!
- Không cần cảm ơn tôi! Tôi không giúp anh, tôi là vì Adam!
Louis gật đầu ngồi xuống bàn, Adam cũng chẳng thèm lên tiếng nữa, dù sao đối với anh, Eden cũng chỉ là một đứa trẻ bốc đồng đang tranh kẹo mà thôi.
- Em ăn đi! Eden, cậu có ăn không? – Adam đặt đĩa trứng cùng lạp xưởng lên trước mặt Louis, một đĩa khác để đối diện, hướng ra ngoài gọi.
- Ăn chứ! Bữa sáng "tình yêu" anh làm, không ăn là đồ ngốc!
- Coi chừng tôi trộn thuốc nổ, nổ chết cậu! – Adam lạnh nhạt nói.
Eden sửng sốt, bên kia Louis bật cười khúc khích, anh đừng có đùa lạnh vậy được không? Eden lại buồn bực gặm lạp xưởng.
- À, David bảo Nick đã trở lại L.A, bảo tôi báo cho anh!
Bàn tay Adam sựng lại giây lát, sau đó như không có gì mà tiếp tục uống cà phê. Louis lo lắng nhìn anh, chẳng biết anh định làm gì mà theo dõi Nick. Thật ra mọi chuyện đã qua, cậu cũng không muốn nhớ lại, cậu chỉ muốn quý trọng những giờ phút bên cạnh sau này, cậu không muốn anh tiếp tục làm gì vì cậu nữa, đối với cậu đã đủ lắm rồi...
- Adam...
- không có gì, em mau ăn đi rồi chúng ta tới bệnh viện!
- Em tự làm được mà!
- Anh không yên tâm, ngoan!
Louis thở dài, gật đầu...
----------oOo----------
Khi Adam và Louis trở về từ bệnh viện, vừa bước vào nhà đã trông thấy Eden toàn thân chỉ mặc mỗi cái quần đùi hoa văn sặc sỡ, đang ngồi trên sô pha, tay cầm nửa trái dưa hấu, mắt dán chặt vào TV.
Đây là lần đầu tiên Adam thấy dáng vẻ này của cậu, có chút bất ngờ cùng buồn cười, Louis còn khoa trương hơn, đứng đực một chỗ nhìn chằm chằm người ta...
- Thu cặp mắt của em lại! – Adam nhắc nhở.
- A...xin lỗi! – Louis xấu hổ cụp mắt.
Eden nghe động nhìn ra:
- Hai người về rồi à? Nhà của hai người có mấy bộ phim hay phếch...
- Coi thì coi, cậu lõa thể làm gì? – Adam nhíu mày.
- Này á? Quà lưu niệm chuyến buôn lậu Hawai lần trước, vẫn chưa có cơ hội mặc nên lấy ra dùng.
- Đây là nhà thành phố, không phải bãi biển.
- Xì... - Eden bĩu môi, mặc kệ Adam, tiếp tục xem TV.
- Sao cậu bảo sang đây nghỉ phép mà thấy cậu toàn ở nhà không vậy?
- Còn không phải không có ai đi cùng hay sao?
Adam liếc xéo:
- Cậu mà cũng cần người giám thị à? Mau cút ra ngoài đi, ở đây thật chướng mắt!
- Hừ, ý anh là sao? Ngại tôi cản trở hai người "khanh khanh ta ta" à?
Bên kia Louis mỉm cười nhìn hai người đấu võ mồm, Adam đang quan tâm người khác nhưng lại dùng cái bộ mặt đóng băng người ta ấy. Adam đến gần Louis, hôn lên trán cậu một cái rồi nói:
- Còn em, mau lên phòng nghỉ ngơi tiếp đi, hôm nay đừng đọc sách quá lâu! Anh sang công ty bố, có thể tối muộn mới về.
- Ừm, cho em hỏi thăm hai bố nhé!
- Ừ! Eden, có rãnh thì ra ngoài thăm thú đi, L.A rất thú vị đó...
Không đợi Eden trả lời, Adam nhanh chóng đi mất, Eden chỉ biết bậm môi nhìn theo.
- Anh ấy đang quan tâm cậu đấy! – Louis nói.
- Ai cần chứ? Tôi về phòng đây!
Louis thở dài nhìn theo, cậu không lo lắng về việc Eden thích Adam ra sao, chỉ là trong mối quan hệ của họ, Eden chắc chắn là người bị tổn thương. Không phải vì cậu quá tự tin mà là Adam luôn khiến cậu tin như vậy, tình yêu của anh chưa bao giờ thay đổi...
Eden trở vè phòng, tinh thần căng cứng mấy tiếng đồng hồ trực tiếp tuột dốc không phanh khiến toàn thân cậu mệt mỏi. Cúi đầu nhìn bộ dáng bẩn hề hề của mình, nơi nào đó còn ướt một mảnh do ai đó để lại, Eden chán ghét lủi nhanh vào phòng tắm, nước ấm cũng không thèm mở trực tiếp tắm nước lạnh. Đến khi cậu an ổn trên giường thì đã hơn một giờ sáng, tâm trạng bình ổn nên suy nghĩ trở nên rõ ràng hơn...
- Ai nhỉ? Hắn ta thật quen mắt...
Đúng lúc này chuông điện thoại reo lên, Eden nhíu mày bắt máy:
- Chuyện gì?
- "Nick Ilovastor hiện đang ở L.A, em báo với Adam dùm anh, anh không liên lạc được với cậu ấy". – David lên tiếng.
- Nick Ilovastor? A!!
- "Eden, chuyện gì vậy?"
- Em vừa gặp hắn ta! – Hèn chi thấy quen như thế, biết vậy một phát súng ban nãy bắn chuẩn một chút thì tên đó đi đời nhà ma, cậu còn lập công lớn.
- "Hả, em gặp ở đâu?"
- Trong phòng hắn...
- "Em ở phòng hắn làm gì?" – David ngẩn ra, sau đó sốt ruột hỏi.
- Hừ! Lão tử bị bỏ thuốc nên tìm hắn cưỡng gian.
Bên kia tiếng hít thở dồn dập vang lên, một lúc lâu David mới bình tĩnh run giọng hỏi:
- "Hai người đã..."
- Anh bị ngốc sao? Không đè hắn ta sao em giải thuốc được! không nói với anh nữa, em mệt chết rồi, ngủ đây! – Không cho David tiếp tục hỏi nữa, Eden vô tình dập máy, cậu thật sự mệt lắm rồi a...
David ngẩn ngơ nhìn chằm chằm điện thoại, cái việc kinh khủng gì đang diễn ra vậy trời?
----------oOo----------
Ngày hôm sau, khi Adam còn đang ôm người trong lòng say giấc thì lại bị tiếng đập cửa làm bừng tỉnh. Mặt anh đằng đằng sát khí đi ra mở cửa, sau hôm nay anh nhất định đổi cửa mật mã, không gắn chuông... rồi cho bọn họ đập đến chết.
- Ai đó?
- Hello! – Eden rạng rỡ xuất hiện ngoài cửa khiến Adam sửng sốt.
- Eden, sao cậu lại ở đây?
- Không mời người ta vào nhà à?
Adam né người qua cho cậu vào, khi Eden đã yên vị trên ghế sô pha, anh mới nhiú mày suy nghĩ:
- Bên kia có việc gì à?
- Không! Bộ không có việc thì không được đến tìm anh sao? – Eden bĩu môi: - Tôi đây đang nghỉ phép, muốn ở tạm nhà anh, anh không phiền chứ?
- Phiền! – Adam mặt không đổi sắc đáp một tiếng rồi vào bếp.
Eden hận đến nghiến răng, nhưng chốc lát lại ngẩn ngơ bởi hình ảnh Adam trong bộ đồ thoải mái, mái tóc rối bù đang loay hoay trong bếp chuẩn bị bữa sáng. Hình như cậu đã phá hỏng giấc ngủ của anh, nhưng mà Adam lúc này thật cmn đẹp trai!
- Cậu có ăn sáng không? – Adam liếc nhìn người đang có dấu hiệu xịt máu mũi kia hỏi.
- Ăn... ăn chứ!
Anh ném cho Eden ánh mắt ghét bỏ rồi tiếp tục công việc của mình. Eden xấu hổ thu hồi bộ dáng mê trai, yên lặng quan sát căn nhà của Adam. Về tổng thể đều khiến Eden thích thú, nơi này có sự ấm áp và hiện đại, người bỏ công trang trí chắc yêu cầu rất cao và vô cùng tỉ mỉ.
- Nhà anh đẹp thật!
- Louis trang trí đấy!
Eden ngẩn ra, thì ra là người kia.
- Anh ta đâu rồi?
- Đang ngủ, cũng sắp tỉnh rồi!
Lòng Eden bỗng chua chát, có phải cậu sang đây là để tìm ngược hay không? Eden trở lại chỗ cũ, nghiêm chỉnh kiểm điểm lại hành vi của bản thân mình, yên lặng cho đến khi một giọng nói dịu dàng phá vỡ...
- A, nhà có khách à? – Louis cà nhắc đi xuống cầu thang.
- Là Eden, em không cần quan tâm! Cẩn thận... - Adam buông đồ trên tay xuống, chạy đến đỡ cậu.
Eden buồn bực nhìn không khí hường phấn tỏa ra quanh họ, châm chọc nói:
- Tôi không biết anh là cục nam châm thu hút rắc rối đó, hết mất trí đến bị thương, toàn những việc khiến người ta chán ghét!
- Eden, câm miệng! – Adam nhíu mày gầm lên.
- Hừ!
Louis xấu hổ cười, cậu vỗ nhẹ tay Adam, cậu biết Eden không thích cậu nhưng cậu lại rất muốn làm thân với cậu ấy, Eden là một người khá thú vị, ngoại trừ tình cảm cậu dành cho Adam...
- Cậu sang đây chơi à? Lúc ở Ý rất cám ơn cậu!
- Không cần cảm ơn tôi! Tôi không giúp anh, tôi là vì Adam!
Louis gật đầu ngồi xuống bàn, Adam cũng chẳng thèm lên tiếng nữa, dù sao đối với anh, Eden cũng chỉ là một đứa trẻ bốc đồng đang tranh kẹo mà thôi.
- Em ăn đi! Eden, cậu có ăn không? – Adam đặt đĩa trứng cùng lạp xưởng lên trước mặt Louis, một đĩa khác để đối diện, hướng ra ngoài gọi.
- Ăn chứ! Bữa sáng "tình yêu" anh làm, không ăn là đồ ngốc!
- Coi chừng tôi trộn thuốc nổ, nổ chết cậu! – Adam lạnh nhạt nói.
Eden sửng sốt, bên kia Louis bật cười khúc khích, anh đừng có đùa lạnh vậy được không? Eden lại buồn bực gặm lạp xưởng.
- À, David bảo Nick đã trở lại L.A, bảo tôi báo cho anh!
Bàn tay Adam sựng lại giây lát, sau đó như không có gì mà tiếp tục uống cà phê. Louis lo lắng nhìn anh, chẳng biết anh định làm gì mà theo dõi Nick. Thật ra mọi chuyện đã qua, cậu cũng không muốn nhớ lại, cậu chỉ muốn quý trọng những giờ phút bên cạnh sau này, cậu không muốn anh tiếp tục làm gì vì cậu nữa, đối với cậu đã đủ lắm rồi...
- Adam...
- không có gì, em mau ăn đi rồi chúng ta tới bệnh viện!
- Em tự làm được mà!
- Anh không yên tâm, ngoan!
Louis thở dài, gật đầu...
----------oOo----------
Khi Adam và Louis trở về từ bệnh viện, vừa bước vào nhà đã trông thấy Eden toàn thân chỉ mặc mỗi cái quần đùi hoa văn sặc sỡ, đang ngồi trên sô pha, tay cầm nửa trái dưa hấu, mắt dán chặt vào TV.
Đây là lần đầu tiên Adam thấy dáng vẻ này của cậu, có chút bất ngờ cùng buồn cười, Louis còn khoa trương hơn, đứng đực một chỗ nhìn chằm chằm người ta...
- Thu cặp mắt của em lại! – Adam nhắc nhở.
- A...xin lỗi! – Louis xấu hổ cụp mắt.
Eden nghe động nhìn ra:
- Hai người về rồi à? Nhà của hai người có mấy bộ phim hay phếch...
- Coi thì coi, cậu lõa thể làm gì? – Adam nhíu mày.
- Này á? Quà lưu niệm chuyến buôn lậu Hawai lần trước, vẫn chưa có cơ hội mặc nên lấy ra dùng.
- Đây là nhà thành phố, không phải bãi biển.
- Xì... - Eden bĩu môi, mặc kệ Adam, tiếp tục xem TV.
- Sao cậu bảo sang đây nghỉ phép mà thấy cậu toàn ở nhà không vậy?
- Còn không phải không có ai đi cùng hay sao?
Adam liếc xéo:
- Cậu mà cũng cần người giám thị à? Mau cút ra ngoài đi, ở đây thật chướng mắt!
- Hừ, ý anh là sao? Ngại tôi cản trở hai người "khanh khanh ta ta" à?
Bên kia Louis mỉm cười nhìn hai người đấu võ mồm, Adam đang quan tâm người khác nhưng lại dùng cái bộ mặt đóng băng người ta ấy. Adam đến gần Louis, hôn lên trán cậu một cái rồi nói:
- Còn em, mau lên phòng nghỉ ngơi tiếp đi, hôm nay đừng đọc sách quá lâu! Anh sang công ty bố, có thể tối muộn mới về.
- Ừm, cho em hỏi thăm hai bố nhé!
- Ừ! Eden, có rãnh thì ra ngoài thăm thú đi, L.A rất thú vị đó...
Không đợi Eden trả lời, Adam nhanh chóng đi mất, Eden chỉ biết bậm môi nhìn theo.
- Anh ấy đang quan tâm cậu đấy! – Louis nói.
- Ai cần chứ? Tôi về phòng đây!
Louis thở dài nhìn theo, cậu không lo lắng về việc Eden thích Adam ra sao, chỉ là trong mối quan hệ của họ, Eden chắc chắn là người bị tổn thương. Không phải vì cậu quá tự tin mà là Adam luôn khiến cậu tin như vậy, tình yêu của anh chưa bao giờ thay đổi...
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook