Lột Xác
-
Chương 20: Mộc Lạp Lạp, về nhà
Mộc Lạp Lạp không nhịn được kinh ngạc đối với sự đột nhiên của Thẩm Văn Xương.
Hắn muốn làm gì?
Theo như sự chán ghét của hắn đối với cô, lúc này nên là cực kỳ ghét cô, ước gì lập tức đuổi cô khuất mắt mới vừa lòng.
Thế nhưng hắn lại kêu mình đến tổng công ty làm, còn ngay lập tức.
Mộc Lạp Lạp không thể không hoài nghi mục đích của Thẩm Văn Xương. Lẽ nào hắn muốn mang mình tới tổng công ty rồi sau đó thật sự nghĩ cách mà tổn hại danh tiếng của mình?
Nếu Mộc Diệp biết mình vào công ty của Thẩm Văn Xương, nhất định sẽ làm như vậy. Hơn nữa sẽ làm rất trôi chảy, khiến cho tất cả mọi người đều nghĩ hết thảy Mộc Lạp Lạp gặp phải đều là tự làm tự chịu.
Nghĩ như vậy, Mộc Lạp Lạp bỗng nhiên cảm thấy cả người mình hừng hực ngọn lửa báo thù. Nếu lần này là Thẩm Văn Xương đích thân cho Mộc Lạp Lạp cơ hội tiếp cận hắn, thì sao cô có thể không cố gắng lợi dụng?
Bây giờ cô thật quen với những thủ đoạn này của Mộc Diệp, vậy nhìn xem lúc này rốt cuộc là ai lợi hại hơn đi!
Mộc Lạp Lạp trước đến nay không phải là hạng người hiền lành, nhưng kiếp trước thua là bởi vì tính cách kiêu ngạo của mình. Cô luôn cảm thấy mình mọi thứ đều tốt hơn Mộc Diệp, nên thiếu cảnh giác.
Lần này Mộc Lạp Lạp đã nhận thức trọn vẹn khuyết điểm của mình, cũng nỗ lực thay đổi. Cô tin tưởng có thể chuyển bại thành thắng.
“Được.” Vừa nghĩ đến đây, Mộc Lạp Lạp dứt khoát lộ ra nụ cười rực rỡ. Trong nhất thời, gương mặt phát ra ánh sáng chói mắt.
Thẩm Văn Xương thấy Mộc Lạp Lạp sảng khoái đồng ý, ánh mắt nhấp nháy, rốt cuộc sau một tiếng hừ lạnh thì xoay người rời đi, tiện thể để lại một câu: “Ngày mai chín giờ báo cáo.”
Mộc Lạp Lạp toét miệng vẫy tay: “Ông chủ đi thong thả!”
Bước chân của Thẩm Văn Xương không dễ phát hiện hơi dừng một chút, rồi khôi phục lại bình thường, tiếp tục dẫn đám người với thanh thế thật lớn rời đi.
Lúc này đã có người vây quanh xem, vẻ mặt bọn họ khác nhau, bao gồm HR* vừa phỏng vấn qua Mộc Lạp Lạp cũng nhìn lại đây.
(* viết tắt của Human Resources, là Bộ phận nhân sự)
Mộc Lạp Lạp nhún nhún vai. Xem ra cô không có duyên với cái công ty này.
Lúc này chắc chắn những người đó đều đang suy đoán thân phận của Mộc Lạp Lạp, e rằng còn có thể tưởng tượng xa vời gì đó, chẳng qua Mộc Lạp Lạp không hề quan tâm đến những điều này. Nếu công việc đã có xếp đặt, cô sẽ lẳng lặng đợi khiêu chiến bắt đầu. Sau khi Mộc Diệp biết thì sẽ dùng cách gì đi đối phó cô? Bây giờ Mộc Lạp Lạp thật rất chờ mong.
Sau khi Mộc Lạp Lạp đi ra, đứng ở bên ngoài quảng trường hồi lâu, sắp xếp lại toàn bộ tình huống hiện giờ của mình.
Thời điểm sống lại đúng vào lúc sau khi cô bị Mộc gia đuổi ra. Mà cô vừa bị đuổi ra ngoài thì Phó Cảnh Phi liền phái người mang cô về Phó gia.
Lúc đó Phó Cảnh Phi hoàn toàn không có trưng cầu ý kiến của cô. Thật ra lúc Mộc Lạp Lạp lâm vào tình huống bị thế giới gần như vứt bỏ, có một Phó Cảnh Phi chịu tiếp nhận cô thì đã gần như là cứu rỗi.
Chỉ trách cái lòng tự trọng kia của Mộc Lạp Lạp đã gây chuyện, trước sau không chịu thoả hiệp, mới gây tới cuối cùng tuyệt thực.
Dựa theo tiến độ của kiếp trước, lúc này Mộc Lạp Lạp đã lén lút liên lạc với Ngôn Viễn, âm thầm cấu kết với y, sau đó nghĩ mọi cách lấy được cổ phần công ty của Phó Cảnh Phi, cuối cùng thì chết.
Mà kiếp này, bây giờ Mộc Lạp Lạp móc tim móc phổi đối với Phó Cảnh Phi, quang minh chính đại nói cho anh biết dự định muốn báo thù của mình, rất nhiều chuyện cũng như vậy mà khác đi.
Sẽ không bị Ngôn Viễn lừa dối nữa. Lời cuối cùng của Mộc Lạp Lạp hôm gặp y nhất định đã gợi lên gợn sóng không nhỏ trong lòng y.
Bây giờ cô yên lặng chờ đợi Ngôn Viễn liên lạc lại với mình, sau đó cùng y tiến hành kế hoạch.
Cô biết Ngôn Viễn còn lâu mới dễ dàng thay đổi ý định bởi mấy câu nói của mình. Y vẫn thích Mộc Diệp, Mộc Diệp giỏi nguỵ biện như vậy, nhất định sẽ xua tan bất mãn trong lòng y.
Chắc chắn lần thứ hai Ngôn Viễn liên lạc với mình là thương lượng kế hoạch đoạt lấy cổ phần công ty của Phó Cảnh Phi.
Nhưng mà Mộc Lạp Lạp cũng không lo lắng. Bởi vì chút mầm móng ghen tỵ này được gieo trồng, sẽ nhanh chóng mọc rễ đâm chồi, Ngôn Viễn sớm muộn gì cũng sẽ trúng kế.
Mà về phía Thẩm Văn Xương và Mộc Diệp, nếu bây giờ Thẩm Văn Xương để cho mình vào tổng công ty của hắn, vậy tiết kiệm Mộc Lạp Lạp suy nghĩ cách tiếp cận hắn.
Chờ thực lực của mình lớn mạnh hơn chút, nhất định phải nghĩ cách đi điều tra chuyện mẹ mình bị Mộc Diệp hại chết.
Khởi đầu của tất cả bi kịch kiếp trước là từ quyển nhật ký kia.
Quyển nhật ký kia ghi lại suy nghĩ trong lòng của Mộc Diệp, nhưng sau khi Mộc Diệp khiến cho Mộc Lạp Lạp mắc lừa thì đã đốt rụi nhật ký.
Lúc ấy Mộc Lạp Lạp chỉ một lòng thù hận, bây giờ bình tĩnh suy nghĩ lại, thậm chí nghĩ Mộc Diệp rốt cuộc có làm ra chuyện như vậy hay không? Tai nạn xe cộ của mẹ mình rốt cuộc có liên quan tới ả hay không?
Mộc Lạp Lạp nhất định phải điều tra rõ.
Còn có mọi thứ liên quan tới Mộc Diệp, kiếp trước Mộc Lạp Lạp thật sự hiểu ả quá ít, càng hoàn toàn không biết gì về cuộc sống của ả trước khi đến Mộc gia. Bây giờ muốn vùng lên, có lẽ biết cuộc sống dĩ vãng của Mộc Diệp sẽ có giúp đỡ tốt hơn đối với kế hoạch trả thù của Mộc Lạp Lạp.
Kiếp trước chết thảm, kiếp này Mộc Lạp Lạp rốt cuộc phản tỉnh mình, nhưng cũng hiểu được báo thù không phải là chuyện dễ dàng. Dựa vào sức một mình mình đi đối phó bọn họ, kết quả cuối cùng ra sao, cô hoàn toàn không thể nào đoán được.
Nhưng nếu ông trời cũng cho cô cơ hội, sao cô có thể buông tha cho người đã dồn cô vào chỗ chết?
Cô không phải là thánh mẫu, có thù không báo. Người khác đối với cô thế nào, cô sẽ trả lại gấp bội!
Suy tư trong đầu suốt, Mộc Lạp Lạp không biết mình ngồi trên băng ghế ở quảng trường đã bao lâu, mãi đến khi trong bụng trống rỗng cảm thấy đói mới như tỉnh lại từ trong mộng.
Sắc trời đã tối xuống, kẻ đến người đi, không ai để ý tới cô, mỗi người đều bận rộn với cuộc sống của mình, không rãnh để ý tới một người xa lạ.
Mộc Lạp Lạp bỗng sinh ra một cảm giác buồn vô cớ. Trời đất rộng lớn, nhưng cô bây giờ ngay cả một gia đình cũng không có.
Cô vùi đầu xuống, đặt đầu ở trên chân, không hiểu sao rất muốn khóc.
Nhưng vào lúc đủ loại cảm xúc đan xen, nghe được tiếng bước chân tới gần mình.
Âm thanh dừng lại ở trước mặt cô, Mộc Lạp Lạp chậm rãi ngẩng đầu, liền thấy một cái tay duỗi ra ở trước mặt mình, giọng nói trầm thấp vang lên ở trên đỉnh đầu cô: “Mộc Lạp Lạp, về nhà.”
Hắn muốn làm gì?
Theo như sự chán ghét của hắn đối với cô, lúc này nên là cực kỳ ghét cô, ước gì lập tức đuổi cô khuất mắt mới vừa lòng.
Thế nhưng hắn lại kêu mình đến tổng công ty làm, còn ngay lập tức.
Mộc Lạp Lạp không thể không hoài nghi mục đích của Thẩm Văn Xương. Lẽ nào hắn muốn mang mình tới tổng công ty rồi sau đó thật sự nghĩ cách mà tổn hại danh tiếng của mình?
Nếu Mộc Diệp biết mình vào công ty của Thẩm Văn Xương, nhất định sẽ làm như vậy. Hơn nữa sẽ làm rất trôi chảy, khiến cho tất cả mọi người đều nghĩ hết thảy Mộc Lạp Lạp gặp phải đều là tự làm tự chịu.
Nghĩ như vậy, Mộc Lạp Lạp bỗng nhiên cảm thấy cả người mình hừng hực ngọn lửa báo thù. Nếu lần này là Thẩm Văn Xương đích thân cho Mộc Lạp Lạp cơ hội tiếp cận hắn, thì sao cô có thể không cố gắng lợi dụng?
Bây giờ cô thật quen với những thủ đoạn này của Mộc Diệp, vậy nhìn xem lúc này rốt cuộc là ai lợi hại hơn đi!
Mộc Lạp Lạp trước đến nay không phải là hạng người hiền lành, nhưng kiếp trước thua là bởi vì tính cách kiêu ngạo của mình. Cô luôn cảm thấy mình mọi thứ đều tốt hơn Mộc Diệp, nên thiếu cảnh giác.
Lần này Mộc Lạp Lạp đã nhận thức trọn vẹn khuyết điểm của mình, cũng nỗ lực thay đổi. Cô tin tưởng có thể chuyển bại thành thắng.
“Được.” Vừa nghĩ đến đây, Mộc Lạp Lạp dứt khoát lộ ra nụ cười rực rỡ. Trong nhất thời, gương mặt phát ra ánh sáng chói mắt.
Thẩm Văn Xương thấy Mộc Lạp Lạp sảng khoái đồng ý, ánh mắt nhấp nháy, rốt cuộc sau một tiếng hừ lạnh thì xoay người rời đi, tiện thể để lại một câu: “Ngày mai chín giờ báo cáo.”
Mộc Lạp Lạp toét miệng vẫy tay: “Ông chủ đi thong thả!”
Bước chân của Thẩm Văn Xương không dễ phát hiện hơi dừng một chút, rồi khôi phục lại bình thường, tiếp tục dẫn đám người với thanh thế thật lớn rời đi.
Lúc này đã có người vây quanh xem, vẻ mặt bọn họ khác nhau, bao gồm HR* vừa phỏng vấn qua Mộc Lạp Lạp cũng nhìn lại đây.
(* viết tắt của Human Resources, là Bộ phận nhân sự)
Mộc Lạp Lạp nhún nhún vai. Xem ra cô không có duyên với cái công ty này.
Lúc này chắc chắn những người đó đều đang suy đoán thân phận của Mộc Lạp Lạp, e rằng còn có thể tưởng tượng xa vời gì đó, chẳng qua Mộc Lạp Lạp không hề quan tâm đến những điều này. Nếu công việc đã có xếp đặt, cô sẽ lẳng lặng đợi khiêu chiến bắt đầu. Sau khi Mộc Diệp biết thì sẽ dùng cách gì đi đối phó cô? Bây giờ Mộc Lạp Lạp thật rất chờ mong.
Sau khi Mộc Lạp Lạp đi ra, đứng ở bên ngoài quảng trường hồi lâu, sắp xếp lại toàn bộ tình huống hiện giờ của mình.
Thời điểm sống lại đúng vào lúc sau khi cô bị Mộc gia đuổi ra. Mà cô vừa bị đuổi ra ngoài thì Phó Cảnh Phi liền phái người mang cô về Phó gia.
Lúc đó Phó Cảnh Phi hoàn toàn không có trưng cầu ý kiến của cô. Thật ra lúc Mộc Lạp Lạp lâm vào tình huống bị thế giới gần như vứt bỏ, có một Phó Cảnh Phi chịu tiếp nhận cô thì đã gần như là cứu rỗi.
Chỉ trách cái lòng tự trọng kia của Mộc Lạp Lạp đã gây chuyện, trước sau không chịu thoả hiệp, mới gây tới cuối cùng tuyệt thực.
Dựa theo tiến độ của kiếp trước, lúc này Mộc Lạp Lạp đã lén lút liên lạc với Ngôn Viễn, âm thầm cấu kết với y, sau đó nghĩ mọi cách lấy được cổ phần công ty của Phó Cảnh Phi, cuối cùng thì chết.
Mà kiếp này, bây giờ Mộc Lạp Lạp móc tim móc phổi đối với Phó Cảnh Phi, quang minh chính đại nói cho anh biết dự định muốn báo thù của mình, rất nhiều chuyện cũng như vậy mà khác đi.
Sẽ không bị Ngôn Viễn lừa dối nữa. Lời cuối cùng của Mộc Lạp Lạp hôm gặp y nhất định đã gợi lên gợn sóng không nhỏ trong lòng y.
Bây giờ cô yên lặng chờ đợi Ngôn Viễn liên lạc lại với mình, sau đó cùng y tiến hành kế hoạch.
Cô biết Ngôn Viễn còn lâu mới dễ dàng thay đổi ý định bởi mấy câu nói của mình. Y vẫn thích Mộc Diệp, Mộc Diệp giỏi nguỵ biện như vậy, nhất định sẽ xua tan bất mãn trong lòng y.
Chắc chắn lần thứ hai Ngôn Viễn liên lạc với mình là thương lượng kế hoạch đoạt lấy cổ phần công ty của Phó Cảnh Phi.
Nhưng mà Mộc Lạp Lạp cũng không lo lắng. Bởi vì chút mầm móng ghen tỵ này được gieo trồng, sẽ nhanh chóng mọc rễ đâm chồi, Ngôn Viễn sớm muộn gì cũng sẽ trúng kế.
Mà về phía Thẩm Văn Xương và Mộc Diệp, nếu bây giờ Thẩm Văn Xương để cho mình vào tổng công ty của hắn, vậy tiết kiệm Mộc Lạp Lạp suy nghĩ cách tiếp cận hắn.
Chờ thực lực của mình lớn mạnh hơn chút, nhất định phải nghĩ cách đi điều tra chuyện mẹ mình bị Mộc Diệp hại chết.
Khởi đầu của tất cả bi kịch kiếp trước là từ quyển nhật ký kia.
Quyển nhật ký kia ghi lại suy nghĩ trong lòng của Mộc Diệp, nhưng sau khi Mộc Diệp khiến cho Mộc Lạp Lạp mắc lừa thì đã đốt rụi nhật ký.
Lúc ấy Mộc Lạp Lạp chỉ một lòng thù hận, bây giờ bình tĩnh suy nghĩ lại, thậm chí nghĩ Mộc Diệp rốt cuộc có làm ra chuyện như vậy hay không? Tai nạn xe cộ của mẹ mình rốt cuộc có liên quan tới ả hay không?
Mộc Lạp Lạp nhất định phải điều tra rõ.
Còn có mọi thứ liên quan tới Mộc Diệp, kiếp trước Mộc Lạp Lạp thật sự hiểu ả quá ít, càng hoàn toàn không biết gì về cuộc sống của ả trước khi đến Mộc gia. Bây giờ muốn vùng lên, có lẽ biết cuộc sống dĩ vãng của Mộc Diệp sẽ có giúp đỡ tốt hơn đối với kế hoạch trả thù của Mộc Lạp Lạp.
Kiếp trước chết thảm, kiếp này Mộc Lạp Lạp rốt cuộc phản tỉnh mình, nhưng cũng hiểu được báo thù không phải là chuyện dễ dàng. Dựa vào sức một mình mình đi đối phó bọn họ, kết quả cuối cùng ra sao, cô hoàn toàn không thể nào đoán được.
Nhưng nếu ông trời cũng cho cô cơ hội, sao cô có thể buông tha cho người đã dồn cô vào chỗ chết?
Cô không phải là thánh mẫu, có thù không báo. Người khác đối với cô thế nào, cô sẽ trả lại gấp bội!
Suy tư trong đầu suốt, Mộc Lạp Lạp không biết mình ngồi trên băng ghế ở quảng trường đã bao lâu, mãi đến khi trong bụng trống rỗng cảm thấy đói mới như tỉnh lại từ trong mộng.
Sắc trời đã tối xuống, kẻ đến người đi, không ai để ý tới cô, mỗi người đều bận rộn với cuộc sống của mình, không rãnh để ý tới một người xa lạ.
Mộc Lạp Lạp bỗng sinh ra một cảm giác buồn vô cớ. Trời đất rộng lớn, nhưng cô bây giờ ngay cả một gia đình cũng không có.
Cô vùi đầu xuống, đặt đầu ở trên chân, không hiểu sao rất muốn khóc.
Nhưng vào lúc đủ loại cảm xúc đan xen, nghe được tiếng bước chân tới gần mình.
Âm thanh dừng lại ở trước mặt cô, Mộc Lạp Lạp chậm rãi ngẩng đầu, liền thấy một cái tay duỗi ra ở trước mặt mình, giọng nói trầm thấp vang lên ở trên đỉnh đầu cô: “Mộc Lạp Lạp, về nhà.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook