Lột Xác
-
Chương 167: Từ biệt
Từ sau ngày ấy ở bữa tiệc của Thẩm gia vạch trần bộ mặt thật của Mục Diệp, Mộc Lạp Lạp đã không còn được tin tức gì liên quan tới Ngôn Viễn.
Cô không biết sau hôm đó Ngôn Viễn đã đi đâu, cũng không có nhớ tới y.
Đối với Mộc Lạp Lạp mà nói, Ngôn Viễn lừa gạt cô, khiến cô bị một lần phản bội nghiêm trọng nhất trong đời và cũng từng khổ sở rất lâu.
Bây giờ đối với Ngôn Viễn cô gần như coi y là một người xa lạ mà đối đãi, không để ý đến y nữa.
Về phần những thù hận kia, Mộc Lạp Lạp biết mình cũng hận y nhưng sẽ không đối đãi như Mộc Diệp, bởi vì vào mức độ nào đó Ngôn Viễn cũng là một người đáng thương. Nhìn y có một ngày biết được bộ mặt thật của Mộc Diệp, sau đó không thể ở bên nhau cùng Mộc Diệp, tiện thể biết được trước đến nay chỉ bị Mộc Diệp xem như con cờ mà thôi, như vậy không phải là càng có ý nghĩa hơn so với trả thù y sao?
Vừa nhìn thấy người gọi điện thoại tới là Ngôn Viễn, Mộc Lạp Lạp hơi sửng sốt một chút, cô không biết Ngôn Viễn gọi điện thoại tới vào lúc này là nguyên nhân gì.
Ngày đó trên bữa tiệc, y nhìn thấy biểu hiện của Mộc thì nên biết Mộc Lạp Lạp đã sớm nhìn thấu y, biết tất cả những việc y làm đều chỉ là lừa gạt cô, y đã từ lâu không phải là cái người thân cận nhất bên cạnh Mộc Lạp Lạp hồi xưa.
Nhưng lúc này y lại gọi điện thoại tới, muốn nói gì đây?
“Lạp Lạp…” Điện thoại kết nối, giọng của Ngôn Viễn nghe rất mệt mỏi, không có cảm giác khiến cho người ta như tắm gió xuân trước đây.
“Có chuyện gì ư?” Mộc Lạp Lạp không tiếp tục nguỵ trang nữa, giọng nói lãnh đạm rất nhiều.
“Lạp Lạp, có phải em rất hận anh?”
“Anh nghĩ sao, Ngôn Viễn?” Mộc Lạp Lạp hỏi ngược lại. “Nếu người anh tín nhiệm nhất phản bội anh, anh có hận người đó hay không?”
Ngôn Viễn im lặng thật lâu mới rốt cuộc chật vật mở miệng: “Lạp Lạp, hôm nay chúng ta gặp mặt đi.”
Mộc Lạp Lạp sững sờ, Ngôn Viễn yêu cầu gặp mặt, có ích lợi gì?
“Được, anh nói địa điểm đi.” Mộc Lạp Lạp suy nghĩ một chút, tuy nhiên vẫn đáp ứng. Cô cảm thấy thật hứng thú với nguyên nhân Ngôn Viễn tìm cô gặp mặt.
Lúc này sắc trời còn sớm, Mộc Lạp Lạp theo địa chỉ Ngôn Viễn cho, đi tới một con đường tên là Học Viện.
Khi cô tới đó thì không nhịn được quay nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ thất thần.
Ngôn Viễn thế mà hẹn cô đến con đường bên cạnh trường trung học. Lâu lắm rồi cô chưa từng trở về, sắp quên mất địa danh nơi này.
Trường trung học của bọn họ coi như là một trường đứng đầu thành phố Long, cho nên gần như chiếm một nửa địa bàn trên con đường này, đối diện trường học là rất nhiều cửa hàng.
Tới cái quán Ngôn Viễn nói, Mộc Lạp Lạp nhìn bảng hiệu nghi ngờ một chút mới nhớ được đây là chỗ cô và Ngôn Viễn thường ăn cơm thời cấp ba, cho dù mấy năm nay đã đổi bảng hiệu nhưng cái tên thì ngược lại vẫn không có đổi.
Hôm nay Ngôn Viễn tính chơi chiêu hoài cựu sao? Mộc Lạp Lạp cảm thấy buồn cười, nhìn thoáng qua phía đối diện. Trường trung học của cô lúc này đang tan trường, học sinh mặc đồng phục lục tục đi ra từ trong trường, trên mặt bọn họ đều tràn đây thanh xuân dào dạt.
Mộc Lạp Lạp nhún vai, quay đầu đi vào trong quán. Những ký ức ấy của cô đều đã phai mờ theo dòng thời gian, thế nào cũng không tìm về được, cũng không có ý định tìm về.
Ngôn Viễn ngồi cạnh cửa sổ đưa mắt nhìn bên ngoài. Y mặc một cái hoodie màu trắng, mặt mày yên tĩnh như tranh vẽ, mang máng giống như Ngôn Viễn mà Mộc Lạp Lạp biết trong quá khứ.
Nhưng Mộc Lạp Lạp biết đây chỉ là bề ngoài mà thôi, bất kể là Ngôn Viễn hay là cô đều đã sớm không còn là bọn họ của trước đây.
Mộc Lạp Lạp đi tới ngồi xuống. Ngôn Viễn chuyển mắt trở về từ bên ngoài cửa sổ, y nhìn Mộc Lạp Lạp, cười khẽ một tiếng: “Em đã đến rồi.”
“Ừm.” Mộc Lạp Lạp tuỳ tiện gọi một ly cà phê rồi chống cằm nhìn Ngôn Viễn. “Anh kêu tôi tới là muốn nói cái gì?”
Trong mắt ôn hoà của Ngôn Viễn ánh lên hổ thẹn, y nói: “Xin lỗi Lạp Lạp, tất cả trước đây đều là anh gạt em.”
“Tôi biết, anh không cần xin lỗi tôi.” Vì bây giờ xin lỗi cũng không có tác dụng gì, cô có thể chọn không nhận.
“Anh hiểu rất rõ tính cách của em, biết em chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh, cho nên anh sẽ không cầu xin em tha thứ, chỉ là muốn để em biết áy náy của anh mà thôi.” Lúc Ngôn Viễn cười lên rất dịu dàng, trong mặt mày đều giống như bao bọc ánh sáng nhu hoà.
“Anh nói xin lỗi với tôi, còn có chuyện gì khác không?”
Bấy giờ Ngôn Viễn mới hơi đổi sắc mặt: “Chuyện của Mộc Diệp… Anh đã nghe nói.”
Dù sao thì ngôi biệt thự Mộc Diệp giam giữ Mộc Lạp Lạp là của Ngôn Viễn, y không có khả năng không nghe nói.
Phó Cảnh Phi cũng đã nhắc nhở người nhà họ Ngôn, kêu Ngôn Viễn cẩn thận chọn bạn, đừng để lại bị lợi dụng.
Nói thì nói thế, nhìn có vẻ như chỉ đang quan tâm đến Ngôn Viễn, nhưng thật ra là đang cảnh cáo người nhà họ Ngôn, bao gồm Ngôn Viễn, không nên tái phạm lỗi giống như vậy.
“Nếu như anh đến cầu xin cho cô ta, tôi có thể nói thẳng cho anh biết, không có khả năng.”
Ngôn Viễn cười khổ lắc đầu: “Anh không phải là đi cầu xin.”
“Vậy anh hỏi đến cô ta để làm gì?”
“Ngày đó trong bữa tiệc của Thẩm gia anh mới biết được, thì ra anh và Mộc Diệp là người của hai thế giới, anh rất thích cô ấy, nhưng mà vào giây phút quan trọng nhất cô ấy cũng sẽ không chọn anh.”
Mộc Lạp Lạp tán thưởng nói: “Rốt cuộc anh đã tỉnh ngộ.”
Ngôn Viễn bất đắc dĩ nói: “Em đang giễu cợt anh ư?”
Mộc Lạp Lạp rất thành khẩn trả lời: “Tôi đây là đang khích lệ anh, cuối cùng đã không tiếp tục mù quáng nữa, như người tôi từng tin tưởng.”
Có đôi khi cái gọi là tình yêu sụp đổ chỉ trong nháy mắt rất ngắn, nhưng trên thực tế trong nháy mắt này đã sinh ra vô số nền tảng, yêu nhiều càng bộc phát ra, mới có thể khiến cho tình yêu tan biến toàn bộ.
Đối với Ngôn Viễn mà nói, y rất yêu Mộc Diệp nhưng lại chỉ có thể làm một tình nhân bí mật không thấy được ánh sáng của ả, cho dù Mộc Diệp luôn trấn an Ngôn Viễn nhưng cũng không thể thật sự khiến lòng y bình tĩnh.
Càng thích một người càng không thể không để bụng, y đã sớm không thể chịu đựng được hết thảy của Mộc và Thẩm Văn Xương.
Cho đến trên bữa tiệc của Thẩm gia, Mộc Diệp không chút do dự chọn chạy về phía Thẩm Văn Xương đã rốt cuộc trở thành cọng cỏ cuối cùng đè chết lạc đà, triệt để ép vỡ tất cả yêu thích của Ngôn Viễn, khiến y rốt cuộc tỉnh ngộ.
Trong nháy mắt đó y rốt cuộc đã xác định được Mộc Diệp đối với y mà nói chỉ là một người không cách gì ở chung với nhau.
Mặc kệ Mộc Diệp đến cùng có thích y hay không hai người bọn họ cũng không thể ở bên nhau, bởi vì Mộc Diệp sẽ không chọn y.
Có đôi khi muốn buông một người xuống không phải là một chuyện dễ dàng, thậm chí cần phải trải qua một phen đấu tranh tê tâm liệt phế mới có thể thật sự quên đi mình đã từng yêu thương sâu sắc. Nhưng có đôi khi muốn bỏ một người xuống lại giống như chỉ là chuyện của một ý niệm, trong nháy mắt liền hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Ngôn Viễn chính là loại sau. Y đã từng thích Mộc Diệp như vậy, thậm chí vì Mộc Diệp mà bỏ qua tình bạn nhiều năm cùng Mộc Lạp Lạp, thế nhưng kết quả lại không đạt được gì cả.
Sau đấy, trong lòng Ngôn Viễn dâng lên hổ thẹn vô hạn đối với Mộc Lạp Lạp.
Bọn họ từng là bạn bè thân nhất, thế nhưng tình bạn này đã bị y phá huỷ không chút lo lắng gì.
Ngôn Viễn hiểu Mộc Lạp Lạp, cho nên biết nếu sau khi Mộc Lạp Lạp bị phản bội thì sẽ không bao giờ tha thứ. Y cũng không có hy vọng cầu xin Mộc Lạp Lạp tha thứ y, y chỉ là đến nói lời xin lỗi.
“Tuy rằng anh không biết lúc nào thì em biết được anh và Mộc Diệp… Nhưng anh chỉ muốn nói với em, sau này anh sẽ không cùng cô ấy có bất cứ quan hệ gì.”
Mộc Lạp Lạp thoáng giật mình nhướn nhướn mày: “Anh quyết định rời khỏi cô ta?”
Ngôn Viễn cười cay đắng: “Anh nghĩ… E là sau khi anh mất đi giá trị lợi dụng thì cô ấy sẽ không cần anh nữa.”
Từ sau bữa tiệc của Thẩm gia đến hôm nay, Mộc Diệp không hề liên lạc với y nữa.
“Thế nào, anh đã đoán được… Mộc Diệp lợi dụng anh?”
Ngôn Viễn lắc đầu: “Anh không phải là thằng ngu, trước kia bị những thứ tự cho là yêu thích đánh lừa, thật ra suy nghĩ tỉ mỉ một chút cũng rất dễ dàng hiểu rõ.”
Y thuỷ chung là một người thông minh, rất nhanh đã nghĩ thông suốt tất cả.
Y đoán, Mộc Diệp đối với y từ đầu tới cuối chưa từng có bất kỳ tình cảm gì, chẳng qua là thấy y có giá trị lợi dụng mới tiếp cận y mà thôi.
Nhưng đối với Ngôn Viễn mà nói, quá khứ thuỷ chung là một đoạn tình cảm chân thành, y không muốn phá hư, cũng không có đi tìm Mộc Diệp.
Thậm chí Ngôn Viễn nghĩ cứ rời khỏi như vậy cũng tốt vô cùng.
Ai trong đời mà không có chút thất bại chứ?
“Ngôn Viễn… Tôi đã từng rất nhiều lần nghĩ, có một ngày khi anh biết được Mộc Diệp chỉ là lừa gạt tình cảm của anh thì anh sẽ phản ứng ra sao, tôi sẽ phản ứng ra sao.” Mộc Lạp Lạp nói một cách thực tế. “Tôi nhìn ra được, anh bây giờ thật sự rất khó chịu, chỉ là không có biểu hiện ở trước mặt tôi. Mà tôi, ngược lại rất cao hứng, bởi vì anh cuối cùng đã nhận được giáo huấn.”
Ngôn Viễn có chút thất thần, y nói: “Chỉ cần em cảm thấy vui, coi như là anh đền bù em một chút.”
“Tôi rất vui, bởi vì anh bây giờ là một người thất tình, tôi rốt cuộc báo được mối thù lớn.”
Cho dù hiện giờ Ngôn Viễn không nói gì nhưng Mộc Lạp Lạp có thể nhìn ra y bị đả kích rất lớn. Khi y hiểu ra Mộc Diệp đối với y tất cả cũng chỉ là lợi dụng, có lẽ đã tan nát cõi lòng.
Đây là điều Mộc Lạp Lạp rất muốn thấy khi mới vừa sống lại.
Ngôn Viễn bất đắc dĩ nở nụ cười: “Em mãi mãi đều là lòng dạ thẳng đuột như thế này.”
“Vậy sau này anh có tính toán gì không?” Mộc Lạp Lạp bình tĩnh hoà nhã thảo luận tiếp cùng Ngôn Viễn.
Dù sao hôm nay từ biệt, tất cả quá khứ của cô và y đều xem như hoàn toàn biến mất.
“Không biết, còn chưa có nghĩ, có thể sẽ thành thành thật thật đi làm, sau đó tiếp quản kinh doanh của gia đình.”
“Vậy tôi chúc anh sau này đừng phá sản.” Mộc Lạp Lạp nhìn cà phê bốc hơi nóng trên bàn, cô không uống một ngụm nào, mà ly cà phê này cũng đã nguội lạnh rất nhanh, thật giống như đoạn ký ức kia.
Mộc Lạp Lạp lại nói: “Phó Cảnh Phi tới đón tôi, tôi đi trước.”
Ngôn Viễn gật đầu, không có giữ lại: “Tạm biệt.”
Mộc Lạp Lạp vẫy vẫy tay, không hề lưu luyến xoay người rời đi.
Ngôn Viễn vẫn ngồi tại chỗ, ở phương hướng của y vừa vặn có thể nhìn thấy bóng lưng của Mộc Lạp Lạp. Có một chiếc xe hơi dừng lại trước mặt cô, cửa sổ xe quay xuống, bên trong lộ ra người đàn ông với gương mặt đẹp trai cao quý, mặt đầy cưng chiều nhìn Mộc Lạp Lạp.
Mộc Lạp Lạp nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào, bọn họ dường như hôn nhau một chút.
Ngôn Viễn quay đầu lại, vẻ mặt bình tĩnh mới vừa rồi chậm rãi nứt ra, có đau đớn cùng hận ý sâu đậm lộ ra.
Cô không biết sau hôm đó Ngôn Viễn đã đi đâu, cũng không có nhớ tới y.
Đối với Mộc Lạp Lạp mà nói, Ngôn Viễn lừa gạt cô, khiến cô bị một lần phản bội nghiêm trọng nhất trong đời và cũng từng khổ sở rất lâu.
Bây giờ đối với Ngôn Viễn cô gần như coi y là một người xa lạ mà đối đãi, không để ý đến y nữa.
Về phần những thù hận kia, Mộc Lạp Lạp biết mình cũng hận y nhưng sẽ không đối đãi như Mộc Diệp, bởi vì vào mức độ nào đó Ngôn Viễn cũng là một người đáng thương. Nhìn y có một ngày biết được bộ mặt thật của Mộc Diệp, sau đó không thể ở bên nhau cùng Mộc Diệp, tiện thể biết được trước đến nay chỉ bị Mộc Diệp xem như con cờ mà thôi, như vậy không phải là càng có ý nghĩa hơn so với trả thù y sao?
Vừa nhìn thấy người gọi điện thoại tới là Ngôn Viễn, Mộc Lạp Lạp hơi sửng sốt một chút, cô không biết Ngôn Viễn gọi điện thoại tới vào lúc này là nguyên nhân gì.
Ngày đó trên bữa tiệc, y nhìn thấy biểu hiện của Mộc thì nên biết Mộc Lạp Lạp đã sớm nhìn thấu y, biết tất cả những việc y làm đều chỉ là lừa gạt cô, y đã từ lâu không phải là cái người thân cận nhất bên cạnh Mộc Lạp Lạp hồi xưa.
Nhưng lúc này y lại gọi điện thoại tới, muốn nói gì đây?
“Lạp Lạp…” Điện thoại kết nối, giọng của Ngôn Viễn nghe rất mệt mỏi, không có cảm giác khiến cho người ta như tắm gió xuân trước đây.
“Có chuyện gì ư?” Mộc Lạp Lạp không tiếp tục nguỵ trang nữa, giọng nói lãnh đạm rất nhiều.
“Lạp Lạp, có phải em rất hận anh?”
“Anh nghĩ sao, Ngôn Viễn?” Mộc Lạp Lạp hỏi ngược lại. “Nếu người anh tín nhiệm nhất phản bội anh, anh có hận người đó hay không?”
Ngôn Viễn im lặng thật lâu mới rốt cuộc chật vật mở miệng: “Lạp Lạp, hôm nay chúng ta gặp mặt đi.”
Mộc Lạp Lạp sững sờ, Ngôn Viễn yêu cầu gặp mặt, có ích lợi gì?
“Được, anh nói địa điểm đi.” Mộc Lạp Lạp suy nghĩ một chút, tuy nhiên vẫn đáp ứng. Cô cảm thấy thật hứng thú với nguyên nhân Ngôn Viễn tìm cô gặp mặt.
Lúc này sắc trời còn sớm, Mộc Lạp Lạp theo địa chỉ Ngôn Viễn cho, đi tới một con đường tên là Học Viện.
Khi cô tới đó thì không nhịn được quay nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ thất thần.
Ngôn Viễn thế mà hẹn cô đến con đường bên cạnh trường trung học. Lâu lắm rồi cô chưa từng trở về, sắp quên mất địa danh nơi này.
Trường trung học của bọn họ coi như là một trường đứng đầu thành phố Long, cho nên gần như chiếm một nửa địa bàn trên con đường này, đối diện trường học là rất nhiều cửa hàng.
Tới cái quán Ngôn Viễn nói, Mộc Lạp Lạp nhìn bảng hiệu nghi ngờ một chút mới nhớ được đây là chỗ cô và Ngôn Viễn thường ăn cơm thời cấp ba, cho dù mấy năm nay đã đổi bảng hiệu nhưng cái tên thì ngược lại vẫn không có đổi.
Hôm nay Ngôn Viễn tính chơi chiêu hoài cựu sao? Mộc Lạp Lạp cảm thấy buồn cười, nhìn thoáng qua phía đối diện. Trường trung học của cô lúc này đang tan trường, học sinh mặc đồng phục lục tục đi ra từ trong trường, trên mặt bọn họ đều tràn đây thanh xuân dào dạt.
Mộc Lạp Lạp nhún vai, quay đầu đi vào trong quán. Những ký ức ấy của cô đều đã phai mờ theo dòng thời gian, thế nào cũng không tìm về được, cũng không có ý định tìm về.
Ngôn Viễn ngồi cạnh cửa sổ đưa mắt nhìn bên ngoài. Y mặc một cái hoodie màu trắng, mặt mày yên tĩnh như tranh vẽ, mang máng giống như Ngôn Viễn mà Mộc Lạp Lạp biết trong quá khứ.
Nhưng Mộc Lạp Lạp biết đây chỉ là bề ngoài mà thôi, bất kể là Ngôn Viễn hay là cô đều đã sớm không còn là bọn họ của trước đây.
Mộc Lạp Lạp đi tới ngồi xuống. Ngôn Viễn chuyển mắt trở về từ bên ngoài cửa sổ, y nhìn Mộc Lạp Lạp, cười khẽ một tiếng: “Em đã đến rồi.”
“Ừm.” Mộc Lạp Lạp tuỳ tiện gọi một ly cà phê rồi chống cằm nhìn Ngôn Viễn. “Anh kêu tôi tới là muốn nói cái gì?”
Trong mắt ôn hoà của Ngôn Viễn ánh lên hổ thẹn, y nói: “Xin lỗi Lạp Lạp, tất cả trước đây đều là anh gạt em.”
“Tôi biết, anh không cần xin lỗi tôi.” Vì bây giờ xin lỗi cũng không có tác dụng gì, cô có thể chọn không nhận.
“Anh hiểu rất rõ tính cách của em, biết em chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh, cho nên anh sẽ không cầu xin em tha thứ, chỉ là muốn để em biết áy náy của anh mà thôi.” Lúc Ngôn Viễn cười lên rất dịu dàng, trong mặt mày đều giống như bao bọc ánh sáng nhu hoà.
“Anh nói xin lỗi với tôi, còn có chuyện gì khác không?”
Bấy giờ Ngôn Viễn mới hơi đổi sắc mặt: “Chuyện của Mộc Diệp… Anh đã nghe nói.”
Dù sao thì ngôi biệt thự Mộc Diệp giam giữ Mộc Lạp Lạp là của Ngôn Viễn, y không có khả năng không nghe nói.
Phó Cảnh Phi cũng đã nhắc nhở người nhà họ Ngôn, kêu Ngôn Viễn cẩn thận chọn bạn, đừng để lại bị lợi dụng.
Nói thì nói thế, nhìn có vẻ như chỉ đang quan tâm đến Ngôn Viễn, nhưng thật ra là đang cảnh cáo người nhà họ Ngôn, bao gồm Ngôn Viễn, không nên tái phạm lỗi giống như vậy.
“Nếu như anh đến cầu xin cho cô ta, tôi có thể nói thẳng cho anh biết, không có khả năng.”
Ngôn Viễn cười khổ lắc đầu: “Anh không phải là đi cầu xin.”
“Vậy anh hỏi đến cô ta để làm gì?”
“Ngày đó trong bữa tiệc của Thẩm gia anh mới biết được, thì ra anh và Mộc Diệp là người của hai thế giới, anh rất thích cô ấy, nhưng mà vào giây phút quan trọng nhất cô ấy cũng sẽ không chọn anh.”
Mộc Lạp Lạp tán thưởng nói: “Rốt cuộc anh đã tỉnh ngộ.”
Ngôn Viễn bất đắc dĩ nói: “Em đang giễu cợt anh ư?”
Mộc Lạp Lạp rất thành khẩn trả lời: “Tôi đây là đang khích lệ anh, cuối cùng đã không tiếp tục mù quáng nữa, như người tôi từng tin tưởng.”
Có đôi khi cái gọi là tình yêu sụp đổ chỉ trong nháy mắt rất ngắn, nhưng trên thực tế trong nháy mắt này đã sinh ra vô số nền tảng, yêu nhiều càng bộc phát ra, mới có thể khiến cho tình yêu tan biến toàn bộ.
Đối với Ngôn Viễn mà nói, y rất yêu Mộc Diệp nhưng lại chỉ có thể làm một tình nhân bí mật không thấy được ánh sáng của ả, cho dù Mộc Diệp luôn trấn an Ngôn Viễn nhưng cũng không thể thật sự khiến lòng y bình tĩnh.
Càng thích một người càng không thể không để bụng, y đã sớm không thể chịu đựng được hết thảy của Mộc và Thẩm Văn Xương.
Cho đến trên bữa tiệc của Thẩm gia, Mộc Diệp không chút do dự chọn chạy về phía Thẩm Văn Xương đã rốt cuộc trở thành cọng cỏ cuối cùng đè chết lạc đà, triệt để ép vỡ tất cả yêu thích của Ngôn Viễn, khiến y rốt cuộc tỉnh ngộ.
Trong nháy mắt đó y rốt cuộc đã xác định được Mộc Diệp đối với y mà nói chỉ là một người không cách gì ở chung với nhau.
Mặc kệ Mộc Diệp đến cùng có thích y hay không hai người bọn họ cũng không thể ở bên nhau, bởi vì Mộc Diệp sẽ không chọn y.
Có đôi khi muốn buông một người xuống không phải là một chuyện dễ dàng, thậm chí cần phải trải qua một phen đấu tranh tê tâm liệt phế mới có thể thật sự quên đi mình đã từng yêu thương sâu sắc. Nhưng có đôi khi muốn bỏ một người xuống lại giống như chỉ là chuyện của một ý niệm, trong nháy mắt liền hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Ngôn Viễn chính là loại sau. Y đã từng thích Mộc Diệp như vậy, thậm chí vì Mộc Diệp mà bỏ qua tình bạn nhiều năm cùng Mộc Lạp Lạp, thế nhưng kết quả lại không đạt được gì cả.
Sau đấy, trong lòng Ngôn Viễn dâng lên hổ thẹn vô hạn đối với Mộc Lạp Lạp.
Bọn họ từng là bạn bè thân nhất, thế nhưng tình bạn này đã bị y phá huỷ không chút lo lắng gì.
Ngôn Viễn hiểu Mộc Lạp Lạp, cho nên biết nếu sau khi Mộc Lạp Lạp bị phản bội thì sẽ không bao giờ tha thứ. Y cũng không có hy vọng cầu xin Mộc Lạp Lạp tha thứ y, y chỉ là đến nói lời xin lỗi.
“Tuy rằng anh không biết lúc nào thì em biết được anh và Mộc Diệp… Nhưng anh chỉ muốn nói với em, sau này anh sẽ không cùng cô ấy có bất cứ quan hệ gì.”
Mộc Lạp Lạp thoáng giật mình nhướn nhướn mày: “Anh quyết định rời khỏi cô ta?”
Ngôn Viễn cười cay đắng: “Anh nghĩ… E là sau khi anh mất đi giá trị lợi dụng thì cô ấy sẽ không cần anh nữa.”
Từ sau bữa tiệc của Thẩm gia đến hôm nay, Mộc Diệp không hề liên lạc với y nữa.
“Thế nào, anh đã đoán được… Mộc Diệp lợi dụng anh?”
Ngôn Viễn lắc đầu: “Anh không phải là thằng ngu, trước kia bị những thứ tự cho là yêu thích đánh lừa, thật ra suy nghĩ tỉ mỉ một chút cũng rất dễ dàng hiểu rõ.”
Y thuỷ chung là một người thông minh, rất nhanh đã nghĩ thông suốt tất cả.
Y đoán, Mộc Diệp đối với y từ đầu tới cuối chưa từng có bất kỳ tình cảm gì, chẳng qua là thấy y có giá trị lợi dụng mới tiếp cận y mà thôi.
Nhưng đối với Ngôn Viễn mà nói, quá khứ thuỷ chung là một đoạn tình cảm chân thành, y không muốn phá hư, cũng không có đi tìm Mộc Diệp.
Thậm chí Ngôn Viễn nghĩ cứ rời khỏi như vậy cũng tốt vô cùng.
Ai trong đời mà không có chút thất bại chứ?
“Ngôn Viễn… Tôi đã từng rất nhiều lần nghĩ, có một ngày khi anh biết được Mộc Diệp chỉ là lừa gạt tình cảm của anh thì anh sẽ phản ứng ra sao, tôi sẽ phản ứng ra sao.” Mộc Lạp Lạp nói một cách thực tế. “Tôi nhìn ra được, anh bây giờ thật sự rất khó chịu, chỉ là không có biểu hiện ở trước mặt tôi. Mà tôi, ngược lại rất cao hứng, bởi vì anh cuối cùng đã nhận được giáo huấn.”
Ngôn Viễn có chút thất thần, y nói: “Chỉ cần em cảm thấy vui, coi như là anh đền bù em một chút.”
“Tôi rất vui, bởi vì anh bây giờ là một người thất tình, tôi rốt cuộc báo được mối thù lớn.”
Cho dù hiện giờ Ngôn Viễn không nói gì nhưng Mộc Lạp Lạp có thể nhìn ra y bị đả kích rất lớn. Khi y hiểu ra Mộc Diệp đối với y tất cả cũng chỉ là lợi dụng, có lẽ đã tan nát cõi lòng.
Đây là điều Mộc Lạp Lạp rất muốn thấy khi mới vừa sống lại.
Ngôn Viễn bất đắc dĩ nở nụ cười: “Em mãi mãi đều là lòng dạ thẳng đuột như thế này.”
“Vậy sau này anh có tính toán gì không?” Mộc Lạp Lạp bình tĩnh hoà nhã thảo luận tiếp cùng Ngôn Viễn.
Dù sao hôm nay từ biệt, tất cả quá khứ của cô và y đều xem như hoàn toàn biến mất.
“Không biết, còn chưa có nghĩ, có thể sẽ thành thành thật thật đi làm, sau đó tiếp quản kinh doanh của gia đình.”
“Vậy tôi chúc anh sau này đừng phá sản.” Mộc Lạp Lạp nhìn cà phê bốc hơi nóng trên bàn, cô không uống một ngụm nào, mà ly cà phê này cũng đã nguội lạnh rất nhanh, thật giống như đoạn ký ức kia.
Mộc Lạp Lạp lại nói: “Phó Cảnh Phi tới đón tôi, tôi đi trước.”
Ngôn Viễn gật đầu, không có giữ lại: “Tạm biệt.”
Mộc Lạp Lạp vẫy vẫy tay, không hề lưu luyến xoay người rời đi.
Ngôn Viễn vẫn ngồi tại chỗ, ở phương hướng của y vừa vặn có thể nhìn thấy bóng lưng của Mộc Lạp Lạp. Có một chiếc xe hơi dừng lại trước mặt cô, cửa sổ xe quay xuống, bên trong lộ ra người đàn ông với gương mặt đẹp trai cao quý, mặt đầy cưng chiều nhìn Mộc Lạp Lạp.
Mộc Lạp Lạp nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào, bọn họ dường như hôn nhau một chút.
Ngôn Viễn quay đầu lại, vẻ mặt bình tĩnh mới vừa rồi chậm rãi nứt ra, có đau đớn cùng hận ý sâu đậm lộ ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook