Lột Xác
-
Chương 162: Chịu chết uy hiếp
Hứa An chi quay đầu nhìn Phó Cảnh Phi: “Đi cứu người ngay bây giờ?”
“Ừm.” Phó Cảnh Phi nói. “Các người không cần đi, tôi đi là được rồi.”
Phó Ngộ hỏi: “Chúng tôi đi nói không chừng sẽ giúp được một tay.”
Hứa An Chi kéo tay cậu ta đi ra ngoài: “Tôi nói cậu ngu cậu còn không tin, cậu đi để làm gì? Giành công với chú Phó của cậu sao? Loại chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này giao cho chú Phó thân yêu của cậu đi làm là được rồi…”
Bóng dáng của Hứa An Chi và Phó Ngộ càng lúc càng xa, xa xa một câu theo gió bay tới: “Giúp tôi nói với Mộc Lạp Lạp một tiếng, ngày mai cùng ăn cơm nhé…”
Phó Cảnh Phi bật cười, từ từ, nụ cười mới thu lại.
Anh nhẹ giọng nói: “Xuất phát.”
Sau đó có người từ chỗ tối đi ra, đi theo sau anh.
Hành động giải cứu chân chính bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Mộc Lạp Lạp ngây ngốc ở nơi hoàn toàn không biết này tròn một ngày đêm. Đương nhiên bản thân cô không cách nào thật sự xác định thời gian trôi qua, cho nên cũng không biết đến giờ đã trôi qua bao lâu, chỉ có thể đoán được từ quỹ đạo mặt trời ở bên ngoài đại khái mình ở chỗ này đã bao lâu.
Bị nhốt, không có điện thoại di động, không có bất cứ thiết bị thông tin gì, không cách nào liên hệ với thế giới bên ngoài, cuộc sống như thế khiến Mộc Lạp Lạp trong thoáng chốc tưởng là đã trở về thời xưa.
Bây giờ Mộc Lạp Lạp đã đủ thời gian hiểu được rõ ràng quá trình của chuyện xảy ra lần này, cô cũng biết mình đã trúng bẫy của Mộc Diệp.
Nói thật, cho đến lúc ấy Mộc Lạp Lạp còn ôm một tia chờ mong đối với cha mình.
Thế nhưng sau khi Mộc Chính Thịnh nói ra không cho phép Mộc Lạp Lạp gả cho Phó Cảnh Phi thì Mộc Lạp Lạp mới xem như là đã thật sự tuyệt vọng.
Cô cho rằng cha mình có thể bởi vì hổ thẹn mà có thay đổi, nhưng cuối cùng sự thật lại cho thấy Mộc Chính Thịnh vĩnh viễn chỉ là Mộc Chính Thịnh kia, mặc kệ chuyện gì xảy ra, ông ta đều là người cha khiến Mộc Lạp Lạp thất vọng.
Thật ra sớm nên biết trước đây ông ta có thể phản bội mẹ tìm tiểu tam ở bên ngoài, còn sinh ra Mộc Diệp, chuyện này cũng đủ để nhìn ra Mộc Chính Thịnh là một người đàn ông tồi.
Chó không đổi được bản tính ăn cức, Mộc Lạp Lạp từng nghĩ cha ở phương diện cuộc sống lung tung cũng sẽ không ảnh hưởng đến ông ấy làm một người cha như thế nào. Bây giờ nghĩ lại đúng là cô trước đây quá mức ngây thơ.
Một người thật sự yêu gia đình tha thiết thì không chỉ sẽ có trách nhiệm với vợ mà còn sẽ có trách nhiệm đối với con gái, cũng sẽ không chọn sống lung tung ở bên ngoài.
Huống hồ tuổi của Mộc Diệp trên thực tế cũng không có nhỏ hơn Mộc Lạp Lạp bao nhiêu, có lẽ Mộc Lạp Lạp mới được sinh ra không bao lâu là Mộc Chính Thịnh đã lén lút qua lại với mẹ của Mộc Diệp.
Bây giờ Mộc Lạp Lạp thật sự lần đầu tiên cảm thấy khinh bỉ đối với người cha của mình.
Bỏ ông ta qua một bên không nói nữa, lần này trúng kế của Mộc Diệp, Mộc Lạp Lạp luôn cảm thấy chuyện rất kỳ lạ.
Cô rõ ràng đã nhắn tin cho người canh ở bên ngoài, tại sao bọn họ không có báo cho Phó Cảnh Phi biết?
Nếu Phó Cảnh Phi biết mình gặp khốn cảnh gì thì sẽ không tới bây giờ còn chưa xuất hiện, trừ khi anh cũng gặp phải phiền phức gì khó có thể giải quyết.
Ai có bản lãnh cao như vậy, khiến Phó Cảnh Phi gặp phải khốn cảnh không cách nào giải quyết?
Vì vậy tự đáy lòng Mộc Lạp Lạp bắt đầu hoài nghi trong chuyện lần này… xuất hiện nội gian.
Mộc Lạp Lạp cảm thấy mình vẫn tương đối cảnh giác, quay về Mộc gia nhưng đều đề phòng, bởi vì có Phó Cảnh Phi phái người coi chừng cô ở bên ngoài, chỉ cần bên cô báo cho biết là bên kia sẽ biết liền.
Thế nhưng cuối cùng Phó Cảnh Phi lại không có tới cứu mình.
Ngoại trừ nguyên nhân Phó Cảnh Phi gặp phải phiền phức gì, khả năng lớn nhất còn lại chính là tín hiệu cầu cứu của mình trên thực tế không có truyền tới chỗ của Phó Cảnh Phi.
Lời giải thích này có thể khiến cho Mộc Lạp Lạp suy nghĩ ra vì sao Phó Cảnh Phi còn không có tới cứu mình.
Nhưng rất hiển nhiên, bây giờ còn nghĩ tới cái này cũng không có tác dụng gì, tóm lại hiện tại cô đã bị Mộc Diệp nhốt, đồng thời bên ngoài còn có một nhóm người mà cô không cách nào giải quyết được.
Mộc Lạp Lạp muốn tự cứu mình, trong nhất thời lại không có cách tốt hơn.
Không có cách nào trốn thoát, Mộc Lạp Lạp chỉ có thể tự hỏi mục đích lần này của Mộc Diệp.
Nếu thật sự xuất hiện nội gian, dưới tình huống Phó Cảnh Phi không biết mình bị nhốt lại, Mộc Diệp sẽ mượn cơ hội làm những chuyện gì?
Nghĩ như vậy, Mộc Lạp Lạp chỉ cảm thấy nhịp tim tăng nhanh mấy phần.
Chẳng lẽ Mộc Diệp muốn… mượn cớ cô muốn chạy trốn, sau đó chọc giận Phó Cảnh Phi ư?
Càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn, tim của Mộc Lạp Lạp đều đã vọt đến cổ.
Nếu là những chuyện khác anh còn có thể không tin, nhưng một khi dính đến mình, Phó Cảnh Phi tuyệt đối sẽ rất dễ bị chọc giận.
Nếu mà Mộc Diệp hoàn mỹ tạo ra dấu hiệu giả, nói cô không muốn ở bên cạnh Phó Cảnh Phi, muốn trốn khỏi Phó Cảnh Phi, sau đó Mộc Diệp sẽ phối hợp với cha, nhất là nếu như cha ở trước mặt Phó Cảnh Phi nói ra từ hôn… Phó Cảnh Phi sẽ nghĩ như vậy?
Mộc Lạp Lạp cảm thấy lòng cô đều lạnh. Trước khi tới cô hoàn toàn không cách nào ngờ rằng cha sẽ kêu cô từ hôn, cho nên căn bản không thể có sách lược đối phó nào.
Hơn nữa cô cũng biết rõ mình là người có tiền án, cho dù Phó Cảnh Phi không nói, Mộc Lạp Lạp cũng nhìn ra được nghi ngờ của anh.
Đối với mình đột nhiên thay đổi, Phó Cảnh Phi nhất định là ôm thái độ hoài nghi nhỉ?
Hơn nữa không chỉ Phó Cảnh Phi, đổi thành bất cứ người nào gặp phải tình huống như vậy – một người rõ ràng hôm trước còn bởi vì muốn bỏ trốn mà ầm ĩ tuyệt thực, ngày hôm sau lại hoàn toàn thay đổi – loại chuyện này rất nhiều người đều sẽ nảy sinh ý nghĩ nghi ngờ.
Bản thân Mộc Lạp Lạp cũng rất kinh ngạc đối với trình độ tín nhiệm cô của Phó Cảnh Phi. Anh vậy mà có thể mạnh mẽ ngăn chặn tất cả nghi ngờ, hoàn toàn chọn tin tưởng cô.
Đây cũng là nguyên nhân Mộc Lạp Lạp cảm thấy mình đã định trước rơi vào tay giặc. Một Phó Cảnh Phi như vậy, cô làm sao mà không thích?
Nhưng lần này nếu như Phó Cảnh Phi tin thì nên làm cái gì bây giờ?
Mộc Lạp Lạp cũng không phải sợ Phó Cảnh Phi sau khi tin Mộc Diệp thì sẽ làm ra chuyện gì đối với mình, cô chỉ là không muốn khiến Phó Cảnh Phi bởi vì chuyện vô căn cứ mà… khổ sở.
Cô chôn đầu mình thật sâu trong đầu gối, hơn nửa ngày mới nhịn được xung động muốn khóc.
Lần này… tuyệt đối không thể lại khiến cho Phó Cảnh Phi buồn vì mình.
Kiếp trước, vẻ mặt của Phó Cảnh Phi ở bên ngoài biệt thự Mộc gia quá mức chấn động, khiến Mộc Lạp Lạp đến nay nghĩ lại đều cảm thấy tê cả da đầu. Ánh mắt tuyệt vọng như vậy, đối với Mộc Lạp Lạp mà nói lực tác động quá mức to lớn.
Cô thật vất vả mới may mắn lấy được một cơ hội sống lại, đây là ông trời ban ơn.
Sau khi Mộc Lạp Lạp sống lại cũng đã quyết định phải báo ơn. Lý ra cô đối với Phó Cảnh Phi rất tốt mới đúng… Kết quả vẫn là bản thân cô gây ra phiền phức cho Phó Cảnh Phi.
Mộc Lạp Lạp cắn răng bò dậy từ trên giường. Hiện giờ mặc kệ xảy ra cái gì, cô phải nghĩ cách ra khỏi nơi này, nhất định phải làm cho Phó Cảnh Phi biết cô ở chỗ này, tìm được cô.
Cho dù sẽ đánh đổi một số thứ, nhưng Mộc Lạp Lạp hiểu được chỉ cần khiến cho Phó Cảnh Phi biết là được rồi.
Anh chỉ cần thấy được mình không hề rời đi thì sẽ không hiểu lầm.
Tìm tòi trong căn phòng này hồi lâu, Mộc Lạp Lạp rốt cuộc phát hiện vật mình muốn ở trong phòng tắm.
Cô quyết tâm, cầm lấy đồ chạy đến cửa.
“Này! Này! Người đâu!” Mộc Lạp Lạp điên cuồng gõ cửa, gần như là gào thét.
Kiếp này cô dùng giọng lớn như vậy để nói chuyện, cảm thấy thanh quảng sắp phải rách rồi.
Rốt cuộc có người đến mở cửa. Vẫn là cái người lúc trước, hắn ta không kiên nhẫn nhìn Mộc Lạp Lạp: “Không phải đã nói cô đừng có vọng tưởng rời khỏi đây, gõ cái gì mà gõ, tóm lại cô nghĩ cách gì cũng không chạy thoát được.”
Mộc Lạp Lạp lui về sau một bước, trầm giọng hỏi: “Anh thật sự không thả tôi ra ngoài?”
“Tôi đã nói rồi, không có khả năng thả cô ra ngoài.”
“Được.” Mộc Lạp Lạp gật đầu, trực tiếp giơ tay lên, trong lòng bàn tay cô nắm một đầu dao nhọn, không lớn, nhưng nhìn đầu dao sắc nhọn là biết vật đó tuyệt đối có lực sát thương.
Mộc Lạp Lạp quay đầu nhọn con dao vào cổ của mình, nhắm ngay huyết quản, nơi hiểm yếu nhất, cô lạnh lùng nói: “Nếu anh không thả tôi ra ngoài, tôi liền một dao đâm vào. Mộc Diệp kêu các người giam giữ tôi, tuy nhiên không có kêu các người nhìn tôi chết chứ? Anh biết nếu như tôi xảy ra chuyện gì thì sẽ có kết quả ra sao không? Phó Cảnh Phi, anh biết Phó Cảnh Phi là ai không? Anh ta là vị hôn phu của tôi, nếu như anh ta biết tôi xảy ra chuyện gì thì nhất định sẽ điều tra ra rốt cuộc là ai khiến tôi xảy ra chuyện. Đến lúc đó… các người sẽ chịu không nổi đâu.”
Người nọ bởi vì động tác đột nhiên của Mộc Lạp Lạp mà sợ hết hồn, cũng thật không ngờ Mộc Lạp Lạp lại bỗng nhiên làm ra hành động như vậy.
Mộc Lạp Lạp thấy hắn sửng sốt, nói tiếp: “Mộc Diệp cho anh bao nhiêu tiền, anh làm việc cho cô ta chắc là cô ta cho anh không ít tiền đi? Thật ra các người làm chuyện này bất quá chỉ là vì tiền mà thôi, cần gì đưa mình vào nguy hiểm chứ? Nếu anh thả tôi, tôi bảo đảm sẽ không truy cứu trách nhiệm với anh, kẻ thù của tôi chỉ có Mộc Diệp, tôi sẽ không liên luỵ người vô tội. Hơn nữa Mộc Diệp cho anh bao nhiêu tiền, tôi cũng sẽ cho anh như thế, anh còn không bị mối đe doạ khác.”
Thấy người nọ vẫn không có động tác gì, Mộc Lạp Lạp quyết tâm, cầm con dao đâm vào cổ mình một chút, vừa đúng chọc thủng da, liền lập tức có máu đỏ tươi trào ra từ da thịt trắng nõn của cô, đỏ chói mắt.
“Trời ơi! Cô đừng động!” Người nọ bị hành vi không sợ chết của Mộc Lạp Lạp mà kinh sợ, nhất thời mất chủ ý.
Chủ yếu cũng là vì Mộc Diệp không có nói cho bọn họ biết đối mặt với tình huống như vầy rốt cuộc nên làm như thế nào.
Mộc Diệp chỉ kêu bọn họ trông chừng Mộc Lạp Lạp cho tốt, không thể để cho cô rời khỏi. Nhưng hành động tìm chết như vậy của Mộc Lạp Lạp thật sự ngoài dự liệu.
“Anh chỉ cần chịu thả tôi ra, tất cả những gì tôi đồng ý với anh đều có thể làm được…” Mộc Lạp Lạp tiếp tục thử thăm dò.
Người nọ bắt đầu do dự. Bọn họ vốn là thu tiền làm việc, cũng không có lòng trung thành gì, cho dù tạm thời đổi ý cũng không có gì ghê gớm.
Mà ngay tại lúc này, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng động lớn, lúc người nọ và Mộc Lạp Lạp đều chưa kịp phản ứng thì đã có người vọt tới.
Phó Cảnh Phi một thân áo khoác màu đen, cả người như âm hồn trong đêm tối. Khi anh thấy Mộc Lạp Lạp đứng đó, mũi dao quay vào cổ, trên da còn có máu chảy ra thì đôi mắt đen như mực kia lập tức đầy màu đỏ tươi.
“Ừm.” Phó Cảnh Phi nói. “Các người không cần đi, tôi đi là được rồi.”
Phó Ngộ hỏi: “Chúng tôi đi nói không chừng sẽ giúp được một tay.”
Hứa An Chi kéo tay cậu ta đi ra ngoài: “Tôi nói cậu ngu cậu còn không tin, cậu đi để làm gì? Giành công với chú Phó của cậu sao? Loại chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này giao cho chú Phó thân yêu của cậu đi làm là được rồi…”
Bóng dáng của Hứa An Chi và Phó Ngộ càng lúc càng xa, xa xa một câu theo gió bay tới: “Giúp tôi nói với Mộc Lạp Lạp một tiếng, ngày mai cùng ăn cơm nhé…”
Phó Cảnh Phi bật cười, từ từ, nụ cười mới thu lại.
Anh nhẹ giọng nói: “Xuất phát.”
Sau đó có người từ chỗ tối đi ra, đi theo sau anh.
Hành động giải cứu chân chính bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Mộc Lạp Lạp ngây ngốc ở nơi hoàn toàn không biết này tròn một ngày đêm. Đương nhiên bản thân cô không cách nào thật sự xác định thời gian trôi qua, cho nên cũng không biết đến giờ đã trôi qua bao lâu, chỉ có thể đoán được từ quỹ đạo mặt trời ở bên ngoài đại khái mình ở chỗ này đã bao lâu.
Bị nhốt, không có điện thoại di động, không có bất cứ thiết bị thông tin gì, không cách nào liên hệ với thế giới bên ngoài, cuộc sống như thế khiến Mộc Lạp Lạp trong thoáng chốc tưởng là đã trở về thời xưa.
Bây giờ Mộc Lạp Lạp đã đủ thời gian hiểu được rõ ràng quá trình của chuyện xảy ra lần này, cô cũng biết mình đã trúng bẫy của Mộc Diệp.
Nói thật, cho đến lúc ấy Mộc Lạp Lạp còn ôm một tia chờ mong đối với cha mình.
Thế nhưng sau khi Mộc Chính Thịnh nói ra không cho phép Mộc Lạp Lạp gả cho Phó Cảnh Phi thì Mộc Lạp Lạp mới xem như là đã thật sự tuyệt vọng.
Cô cho rằng cha mình có thể bởi vì hổ thẹn mà có thay đổi, nhưng cuối cùng sự thật lại cho thấy Mộc Chính Thịnh vĩnh viễn chỉ là Mộc Chính Thịnh kia, mặc kệ chuyện gì xảy ra, ông ta đều là người cha khiến Mộc Lạp Lạp thất vọng.
Thật ra sớm nên biết trước đây ông ta có thể phản bội mẹ tìm tiểu tam ở bên ngoài, còn sinh ra Mộc Diệp, chuyện này cũng đủ để nhìn ra Mộc Chính Thịnh là một người đàn ông tồi.
Chó không đổi được bản tính ăn cức, Mộc Lạp Lạp từng nghĩ cha ở phương diện cuộc sống lung tung cũng sẽ không ảnh hưởng đến ông ấy làm một người cha như thế nào. Bây giờ nghĩ lại đúng là cô trước đây quá mức ngây thơ.
Một người thật sự yêu gia đình tha thiết thì không chỉ sẽ có trách nhiệm với vợ mà còn sẽ có trách nhiệm đối với con gái, cũng sẽ không chọn sống lung tung ở bên ngoài.
Huống hồ tuổi của Mộc Diệp trên thực tế cũng không có nhỏ hơn Mộc Lạp Lạp bao nhiêu, có lẽ Mộc Lạp Lạp mới được sinh ra không bao lâu là Mộc Chính Thịnh đã lén lút qua lại với mẹ của Mộc Diệp.
Bây giờ Mộc Lạp Lạp thật sự lần đầu tiên cảm thấy khinh bỉ đối với người cha của mình.
Bỏ ông ta qua một bên không nói nữa, lần này trúng kế của Mộc Diệp, Mộc Lạp Lạp luôn cảm thấy chuyện rất kỳ lạ.
Cô rõ ràng đã nhắn tin cho người canh ở bên ngoài, tại sao bọn họ không có báo cho Phó Cảnh Phi biết?
Nếu Phó Cảnh Phi biết mình gặp khốn cảnh gì thì sẽ không tới bây giờ còn chưa xuất hiện, trừ khi anh cũng gặp phải phiền phức gì khó có thể giải quyết.
Ai có bản lãnh cao như vậy, khiến Phó Cảnh Phi gặp phải khốn cảnh không cách nào giải quyết?
Vì vậy tự đáy lòng Mộc Lạp Lạp bắt đầu hoài nghi trong chuyện lần này… xuất hiện nội gian.
Mộc Lạp Lạp cảm thấy mình vẫn tương đối cảnh giác, quay về Mộc gia nhưng đều đề phòng, bởi vì có Phó Cảnh Phi phái người coi chừng cô ở bên ngoài, chỉ cần bên cô báo cho biết là bên kia sẽ biết liền.
Thế nhưng cuối cùng Phó Cảnh Phi lại không có tới cứu mình.
Ngoại trừ nguyên nhân Phó Cảnh Phi gặp phải phiền phức gì, khả năng lớn nhất còn lại chính là tín hiệu cầu cứu của mình trên thực tế không có truyền tới chỗ của Phó Cảnh Phi.
Lời giải thích này có thể khiến cho Mộc Lạp Lạp suy nghĩ ra vì sao Phó Cảnh Phi còn không có tới cứu mình.
Nhưng rất hiển nhiên, bây giờ còn nghĩ tới cái này cũng không có tác dụng gì, tóm lại hiện tại cô đã bị Mộc Diệp nhốt, đồng thời bên ngoài còn có một nhóm người mà cô không cách nào giải quyết được.
Mộc Lạp Lạp muốn tự cứu mình, trong nhất thời lại không có cách tốt hơn.
Không có cách nào trốn thoát, Mộc Lạp Lạp chỉ có thể tự hỏi mục đích lần này của Mộc Diệp.
Nếu thật sự xuất hiện nội gian, dưới tình huống Phó Cảnh Phi không biết mình bị nhốt lại, Mộc Diệp sẽ mượn cơ hội làm những chuyện gì?
Nghĩ như vậy, Mộc Lạp Lạp chỉ cảm thấy nhịp tim tăng nhanh mấy phần.
Chẳng lẽ Mộc Diệp muốn… mượn cớ cô muốn chạy trốn, sau đó chọc giận Phó Cảnh Phi ư?
Càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn, tim của Mộc Lạp Lạp đều đã vọt đến cổ.
Nếu là những chuyện khác anh còn có thể không tin, nhưng một khi dính đến mình, Phó Cảnh Phi tuyệt đối sẽ rất dễ bị chọc giận.
Nếu mà Mộc Diệp hoàn mỹ tạo ra dấu hiệu giả, nói cô không muốn ở bên cạnh Phó Cảnh Phi, muốn trốn khỏi Phó Cảnh Phi, sau đó Mộc Diệp sẽ phối hợp với cha, nhất là nếu như cha ở trước mặt Phó Cảnh Phi nói ra từ hôn… Phó Cảnh Phi sẽ nghĩ như vậy?
Mộc Lạp Lạp cảm thấy lòng cô đều lạnh. Trước khi tới cô hoàn toàn không cách nào ngờ rằng cha sẽ kêu cô từ hôn, cho nên căn bản không thể có sách lược đối phó nào.
Hơn nữa cô cũng biết rõ mình là người có tiền án, cho dù Phó Cảnh Phi không nói, Mộc Lạp Lạp cũng nhìn ra được nghi ngờ của anh.
Đối với mình đột nhiên thay đổi, Phó Cảnh Phi nhất định là ôm thái độ hoài nghi nhỉ?
Hơn nữa không chỉ Phó Cảnh Phi, đổi thành bất cứ người nào gặp phải tình huống như vậy – một người rõ ràng hôm trước còn bởi vì muốn bỏ trốn mà ầm ĩ tuyệt thực, ngày hôm sau lại hoàn toàn thay đổi – loại chuyện này rất nhiều người đều sẽ nảy sinh ý nghĩ nghi ngờ.
Bản thân Mộc Lạp Lạp cũng rất kinh ngạc đối với trình độ tín nhiệm cô của Phó Cảnh Phi. Anh vậy mà có thể mạnh mẽ ngăn chặn tất cả nghi ngờ, hoàn toàn chọn tin tưởng cô.
Đây cũng là nguyên nhân Mộc Lạp Lạp cảm thấy mình đã định trước rơi vào tay giặc. Một Phó Cảnh Phi như vậy, cô làm sao mà không thích?
Nhưng lần này nếu như Phó Cảnh Phi tin thì nên làm cái gì bây giờ?
Mộc Lạp Lạp cũng không phải sợ Phó Cảnh Phi sau khi tin Mộc Diệp thì sẽ làm ra chuyện gì đối với mình, cô chỉ là không muốn khiến Phó Cảnh Phi bởi vì chuyện vô căn cứ mà… khổ sở.
Cô chôn đầu mình thật sâu trong đầu gối, hơn nửa ngày mới nhịn được xung động muốn khóc.
Lần này… tuyệt đối không thể lại khiến cho Phó Cảnh Phi buồn vì mình.
Kiếp trước, vẻ mặt của Phó Cảnh Phi ở bên ngoài biệt thự Mộc gia quá mức chấn động, khiến Mộc Lạp Lạp đến nay nghĩ lại đều cảm thấy tê cả da đầu. Ánh mắt tuyệt vọng như vậy, đối với Mộc Lạp Lạp mà nói lực tác động quá mức to lớn.
Cô thật vất vả mới may mắn lấy được một cơ hội sống lại, đây là ông trời ban ơn.
Sau khi Mộc Lạp Lạp sống lại cũng đã quyết định phải báo ơn. Lý ra cô đối với Phó Cảnh Phi rất tốt mới đúng… Kết quả vẫn là bản thân cô gây ra phiền phức cho Phó Cảnh Phi.
Mộc Lạp Lạp cắn răng bò dậy từ trên giường. Hiện giờ mặc kệ xảy ra cái gì, cô phải nghĩ cách ra khỏi nơi này, nhất định phải làm cho Phó Cảnh Phi biết cô ở chỗ này, tìm được cô.
Cho dù sẽ đánh đổi một số thứ, nhưng Mộc Lạp Lạp hiểu được chỉ cần khiến cho Phó Cảnh Phi biết là được rồi.
Anh chỉ cần thấy được mình không hề rời đi thì sẽ không hiểu lầm.
Tìm tòi trong căn phòng này hồi lâu, Mộc Lạp Lạp rốt cuộc phát hiện vật mình muốn ở trong phòng tắm.
Cô quyết tâm, cầm lấy đồ chạy đến cửa.
“Này! Này! Người đâu!” Mộc Lạp Lạp điên cuồng gõ cửa, gần như là gào thét.
Kiếp này cô dùng giọng lớn như vậy để nói chuyện, cảm thấy thanh quảng sắp phải rách rồi.
Rốt cuộc có người đến mở cửa. Vẫn là cái người lúc trước, hắn ta không kiên nhẫn nhìn Mộc Lạp Lạp: “Không phải đã nói cô đừng có vọng tưởng rời khỏi đây, gõ cái gì mà gõ, tóm lại cô nghĩ cách gì cũng không chạy thoát được.”
Mộc Lạp Lạp lui về sau một bước, trầm giọng hỏi: “Anh thật sự không thả tôi ra ngoài?”
“Tôi đã nói rồi, không có khả năng thả cô ra ngoài.”
“Được.” Mộc Lạp Lạp gật đầu, trực tiếp giơ tay lên, trong lòng bàn tay cô nắm một đầu dao nhọn, không lớn, nhưng nhìn đầu dao sắc nhọn là biết vật đó tuyệt đối có lực sát thương.
Mộc Lạp Lạp quay đầu nhọn con dao vào cổ của mình, nhắm ngay huyết quản, nơi hiểm yếu nhất, cô lạnh lùng nói: “Nếu anh không thả tôi ra ngoài, tôi liền một dao đâm vào. Mộc Diệp kêu các người giam giữ tôi, tuy nhiên không có kêu các người nhìn tôi chết chứ? Anh biết nếu như tôi xảy ra chuyện gì thì sẽ có kết quả ra sao không? Phó Cảnh Phi, anh biết Phó Cảnh Phi là ai không? Anh ta là vị hôn phu của tôi, nếu như anh ta biết tôi xảy ra chuyện gì thì nhất định sẽ điều tra ra rốt cuộc là ai khiến tôi xảy ra chuyện. Đến lúc đó… các người sẽ chịu không nổi đâu.”
Người nọ bởi vì động tác đột nhiên của Mộc Lạp Lạp mà sợ hết hồn, cũng thật không ngờ Mộc Lạp Lạp lại bỗng nhiên làm ra hành động như vậy.
Mộc Lạp Lạp thấy hắn sửng sốt, nói tiếp: “Mộc Diệp cho anh bao nhiêu tiền, anh làm việc cho cô ta chắc là cô ta cho anh không ít tiền đi? Thật ra các người làm chuyện này bất quá chỉ là vì tiền mà thôi, cần gì đưa mình vào nguy hiểm chứ? Nếu anh thả tôi, tôi bảo đảm sẽ không truy cứu trách nhiệm với anh, kẻ thù của tôi chỉ có Mộc Diệp, tôi sẽ không liên luỵ người vô tội. Hơn nữa Mộc Diệp cho anh bao nhiêu tiền, tôi cũng sẽ cho anh như thế, anh còn không bị mối đe doạ khác.”
Thấy người nọ vẫn không có động tác gì, Mộc Lạp Lạp quyết tâm, cầm con dao đâm vào cổ mình một chút, vừa đúng chọc thủng da, liền lập tức có máu đỏ tươi trào ra từ da thịt trắng nõn của cô, đỏ chói mắt.
“Trời ơi! Cô đừng động!” Người nọ bị hành vi không sợ chết của Mộc Lạp Lạp mà kinh sợ, nhất thời mất chủ ý.
Chủ yếu cũng là vì Mộc Diệp không có nói cho bọn họ biết đối mặt với tình huống như vầy rốt cuộc nên làm như thế nào.
Mộc Diệp chỉ kêu bọn họ trông chừng Mộc Lạp Lạp cho tốt, không thể để cho cô rời khỏi. Nhưng hành động tìm chết như vậy của Mộc Lạp Lạp thật sự ngoài dự liệu.
“Anh chỉ cần chịu thả tôi ra, tất cả những gì tôi đồng ý với anh đều có thể làm được…” Mộc Lạp Lạp tiếp tục thử thăm dò.
Người nọ bắt đầu do dự. Bọn họ vốn là thu tiền làm việc, cũng không có lòng trung thành gì, cho dù tạm thời đổi ý cũng không có gì ghê gớm.
Mà ngay tại lúc này, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng động lớn, lúc người nọ và Mộc Lạp Lạp đều chưa kịp phản ứng thì đã có người vọt tới.
Phó Cảnh Phi một thân áo khoác màu đen, cả người như âm hồn trong đêm tối. Khi anh thấy Mộc Lạp Lạp đứng đó, mũi dao quay vào cổ, trên da còn có máu chảy ra thì đôi mắt đen như mực kia lập tức đầy màu đỏ tươi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook