Lột Xác
-
Chương 152-1: Ngược cặn bã (1)
Mộc Lạp Lạp vĩnh viễn nhớ kỹ lúc đó, Mộc Diệp ở trước mặt cha thút thít, biểu hiện mình rộng lượng, còn giả mù sa mưa nói lời có ích cho cô, nói chuyện này cứ trôi qua như vậy, không nên đưa cô đi cục cảnh sát.
Cô vẫn còn cãi lý, nhưng tất cả chứng cứ đều chỉ về phía cô, càng không ai tin giải thích của cô nữa.
Ngược lại cô bi thảm bị đuổi ra khỏi Mộc gia, lưng còn đeo đầy tiếng xấu.
Thế nhưng sống lại một kiếp, Mộc Lạp Lạp tuyệt đối không thể nào lại giẫm lên vết xe đổ. Thật ra khoảng thời gian vừa mới sống lại cô đã suy nghĩ vấn đề này.
Lần đó, cô ở quán rượu chuốc say Mộc Diệp, bây giờ nghĩ lại, ả khi đó hoàn toàn không có uống say, cô thật sự cho là ả say, tìm vài người đem vứt ả xuống vùng ngoại ô.
Chính là những người cô tìm kia, cuối cùng trở thành người chỉ chứng cô. Bọn chúng một mực chắc chắn là Mộc Lạp Lạp sai bọn chúng đi dâm loạn Mộc Diệp, thật tốt là khi đó Thẩm Văn Xương tới đúng lúc mới không thành công.
Mấy người đó cuối cùng bị khởi tố, bỏ tù, chỉ có Mộc Lạp Lạp trốn khỏi một kiếp, không có gánh tai ương lao tù.
Sau khi Mộc Lạp Lạp sống lại đã nghĩ tới vấn đề này rất nhiều lần.
Tuy rằng mấy người đó chỉ chứng cô, nhưng mà bọn họ trên thực tế cũng không có thật sự tiến hành dâm loạn Mộc Diệp, như vậy nhất định có giao dịch gì đó với Mộc Diệp.
Hơn nữa hình phạt của bọn họ cũng chỉ phán vài năm, nghe nói là bởi vì Mộc Diệp không truy cứu.
Bây giờ mấy người đó còn đang ở trong tù, cho nên Mộc Lạp Lạp để thủ hạ của Phó Cảnh Phi đặc biệt điều tra.
Lúc đó tại sao cô phải nghĩ ra chiêu chuốc say Mộc Diệp? Bây giờ nghĩ lại hình như cũng bởi vì lúc uống rượu trong quán bar, nghe được mấy tên côn đồ xung quanh như đang thảo luận nhận tiền làm việc cho người ta, cô mới đột nhiên nổi lên ý nghĩ như vậy, nghĩ muốn giáo huấn Mộc Diệp một chút.
Nhìn lại, có thể lúc đó mấy người kia là Mộc Diệp an bài cũng nên. Mộc Diệp biết tính cách của cô, cô sẽ nghĩ không ra chiêu ác độc thật sự gì, tối đa chỉ là chút trả thù không quan trọng.
Mộc Lạp Lạp liền thật sự mắc câu, chủ động tìm tới mấy người kia, làm cho bọn chúng đồng ý giúp mình làm việc.
Cũng mới dẫn đến nhiều chuyện xảy ra sau đó.
Sau khi Mộc Lạp Lạp sống lại, hồi tưởng đến chuyện kiếp trước, có loại cảm giác khai sáng bừng tỉnh đại ngộ, giống như nhìn thấu rất nhiều chuyện không hiểu trong quá khứ, rốt cuộc biết tại sao mình thất bại thảm hại như vậy.
Vì thế cô để thủ hạ của Phó Cảnh Phi đi điều tra những người đó. Thật đúng là đã điều tra được vài thứ.
Tuy rằng mấy người kia thoạt nhìn đều có vẻ côn đồ, nhưng trên thực tế bọn họ cũng không phải hoàn toàn là người chơi bời lêu lổng.
Trong đó ngược lại có một người thật sự thiếu nợ cờ bạc, nhà cửa đều bán mà vẫn trả không nổi, mấu chốt là người đó còn có vợ và con thơ, bị chủ nợ truy đòi mỗi ngày, cuộc sống vô cùng thê thảm.
Nhưng sau khi hắn bị bỏ tù thì nợ trong một đêm được trả sạch, trong nhà còn mở một quầy bán quà vặt.
Mộc Lạp Lạp từ trước đến nay luôn coi thường người như thế, biết rõ ràng cờ bạc dẫn đến cửa nát nhà tan nhưng vẫn không chịu thu tay lại, không đếm xỉa đến vợ con, người như thế cho dù bị chủ nợ đánh chết cũng đáng đời.
Mấy người còn lại đều là trong nhà xảy ra chuyện, bản thân bọn họ nghề nghiệp cũng không coi là tốt, có người là bày quán bánh rán ven đường, có người là công nhân thông thường, nhưng người nhà đều gặp phải bệnh tật. Nói chung là cuộc sống không vượt qua nổi, nhưng giống nhau, sau khi bọn họ bị bỏ tù thì nan đề trong nhà gặp phải đều được giải quyết.
Trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Đương nhiên là không. Sau khi ra kết quả điều tra, Mộc Lạp Lạp càng thêm khẳng định sự kiện dâm loạn kia chính là bẫy tự mình Mộc Diệp làm ra.
Tuy nhiên ả thật sự đã dốc hết vốn liếng giúp những người đó giải quyết phiền phức, sợ là tốn không ít tiền đi?
Có đôi khi cuộc đời quả thật bất đắc dĩ, tiền đối với một số người mà nói là một thứ không quan trọng chút nào, bọn họ ngày thường tiêu xài đều là tiền bạc, chưa bao giờ phải thể nghiệm đến nhân gian khó khăn.
Mộc Lạp Lạp của quá khứ chính là người như vậy. Tuy rằng cô không phá của nhưng trong cuộc sống cũng tuyệt đối là muốn gì sẽ có đó, không có bất kỳ hạn chế.
Nhưng mấy người kia đều bị chuyện tiền bạc làm khó, cuối cùng lựa chọn phương thức này để cứu cánh.
Mộc Lạp Lạp không nói được trong lòng mình là cảm giác gì. Cô không có oán hận quá lớn đối với những người chỉ chứng láo mình, nhiều nhất chỉ là thổn thức mà thôi.
Nhưng đối với Mộc Diệp, cô thật sự hận đến tận xương tuỷ.
Không có ai sẽ có bất cứ ấn tượng tốt gì đối với một người luôn muốn đưa mình vào chỗ chết.
Vào lúc biết được tin mình của kiếp trước bị đuổi ra khỏi nhà thì Mộc Lạp Lạp đã bắt đầu kế hoạch, cô phải nghĩ biện pháp tìm được bằng chứng, vạch trần Mộc Diệp.
Nhưng mấy người kia đều ở trong tù, không phải có thể tuỳ tiện gặp. Có thể Mộc Diệp cố ý muốn cho bọn họ ngồi tù, không để cho Mộc Lạp Lạp được cơ hội tìm bằng chứng.
Có điều bản thân cô không có cách, Phó Cảnh Phi còn có thể không có cách nào sao?
Mộc Lạp Lạp của quá khứ tính tình bướng như trâu, thà mình vĩnh viễn không có cách nào giải quyết vấn đề này cũng không có khả năng đi cầu xin Phó Cảnh Phi – người mình coi là kẻ thù. E rằng Mộc Diệp cũng chắc chắn điểm ấy, mới càng thêm không kiêng dè gì cả.
Nhưng đó là Mộc Lạp Lạp của quá khứ thôi, cô bây giờ là một người quật cường, hơn nữa bây giờ cũng không xem Phó Cảnh Phi là kẻ thù, tuy rằng hơi ngượng ngùng để Phó Cảnh Phi giúp mình, nhưng chỉ cần có thể có chứng cứ rửa sạch tội cho mình, Mộc Lạp Lạp còn sợ da mặt dày ư?
Hai ngày nay Mộc Lạp Lạp trên cơ bản là đang làm chuyện này.
Phó Cảnh Phi ra tay, rất nhanh đã đả thông được con đường gặp mặt cùng mấy người kia, thế nhưng Mộc Lạp Lạp không có đi gặp bọn họ.
Mà khi đó Phó Cảnh Phi giống như biết tất cả mọi chuyện, anh nói: “Những người kia là vì người nhà, không có khả năng đổi lời khai.”
Mộc Lạp Lạp rất ngạc nhiên Phó Cảnh Phi biết nội tình, còn tưởng là thủ hạ cô phái đi điều tra đã nói cho anh biết.
Thật ra Phó Cảnh Phi không có nói cho cô biết, sau khi chuyện kia xảy ra thì anh đã đi điều tra qua.
Về phần vì sao anh chưa hề ra làm chứng cho Mộc Lạp Lạp… thâm ý trong này Phó Cảnh Phi vĩnh viễn sẽ không nói ra.
Anh sợ sau khi nói ra, Mộc Lạp Lạp sẽ giận anh.
Mà ý nghĩ của anh ngay lúc đó thật sự rất đơn giản… Thay vì giúp Mộc Lạp Lạp giải quyết vấn đề lần đó, để cho cô tiếp tục đần độn bị khi dễ, còn không bằng trực tiếp buộc người đến bên cạnh mình, có anh đích thân che chở, Mộc Lạp Lạp ít nhất sẽ không tiếp tục bị uất ức như vậy nữa.
Đương nhiên, vì sao Phó Cảnh Phi không trực tiếp giải quyết Mộc Diệp dĩ nhiên là có nguyên nhân khác…
Mộc Lạp Lạp cũng biết những người đó là vì người nhà, chắc chắn sẽ không làm tiếp chuyện mạo hiểm, nếu bọn họ đều bằng lòng ngồi tù cũng là hoàn toàn vì bất cứ giá nào.
Mộc Lạp Lạp nhanh chóng đổi phương hướng, cô đi điều tra hành tung của Mộc Diệp vào đêm đó.
Ngày đó cô chuốc say Mộc Diệp là tám giờ tối, nhưng lúc Mộc Diệp được Thẩm Văn Xương chạy đến cứu đã là hơn mười giờ tối.
Ngày đó Mộc Lạp Lạp phân phó mấy người đem Mộc Diệp vứt ra vùng ngoại ô xong thì rời khỏi quầy bar, cho nên mới không biết mấy người kia có dựa theo phân phó của cô mà đi làm hay không.
Khoảng thời gian hai tiếng đồng hồ, rốt cuộc có ai biết xảy ra chuyện gì cơ chứ?
Hơn nữa có người nói lúc đó Mộc Diệp là bị phát hiện ở trong phòng bao. Nơi cô chuốc say Mộc Diệp là ở quầy bar, địa điểm khác nhau, rất đáng đi điều tra một chút.
Mộc Lạp Lạp lấy được một phần video theo dõi, sau khi xem xong liền phát hiện không thích hợp, còn chỉ có mình cô mới biết không đúng.
Trên video biểu hiện thời gian là chín giờ, cô chuốc say Mộc Diệp ở quầy bar, sau đó cô rời khỏi, không đến bao lâu thì mấy tên côn đồ đi tới, đỡ Mộc Diệp đi phòng bao.
Đây là chứng cứ của bên Thẩm Văn Xương sau khi chuyện xảy ra, Mộc Lạp Lạp còn phải nhờ cậy Phó Cảnh Phi mới lấy được. Còn Phó Cảnh Phi làm sao có mấy thứ này, người đàn ông này bản lãnh lớn như vậy, còn sợ lấy không được một phần video theo dõi ư?
Nhưng mà bản thân Mộc Lạp Lạp biết cô không tới tám giờ rưỡi đã rời khỏi quán bar.
Cô ngồi xe rời khỏi, camera theo dõi dọc đường này nhất định có thể chụp được quá trình rời đi của cô, như thế so sánh chẳng phải có thể chứng minh chút gì sao?
Dù cho không thể rửa sạch toàn bộ tội danh của cô, ít ra có thể nói rõ video là làm giả.
Sau đó nữa, Phó Cảnh Phi bỗng nhiên cho Mộc Lạp Lạp một thứ.
Sau khi cô nhìn thấy thì rất khiếp sợ. Sao không lấy ra sớm một chút, cô đỡ phải phiền toái như vậy!
Thứ trong tay Mộc Lạp Lạp là một bản ghi chép tài khoản và một đoạn video.
Trong bản ghi chép tài khoản là chứng cứ tài khoản đứng tên của Mộc Diệp đã gởi tiền cho gia đình của mấy người đương sự.
Mà video là ghi lại mấy người kia gặp mặt cùng Mộc Diệp, thời gian gặp mặt xảy ra một ngày trước sự kiện say rượu uy hiếp. Mộc Diệp đặc biệt dặn dò sau cùng đối với mấy người kia, thậm chí coi như là một loại uy hiếp, nếu như bọn họ không cắn chặt răng cái gì cũng không nói thì Mộc Diệp nhất định sẽ làm ra một ít chuyện không tốt đối với người nhà của bọn họ.
Mộc Diệp là tài chủ của bọn họ, có thể giúp bọn họ giải quyết phiền toái lớn nhất ở trước mắt, bọn họ chỉ cần ngồi mấy năm tù là tất cả phiền phức trong nhà đều biến mất, còn có thể được một khoản tiền không nhỏ, chuyện tốt như thế đối với mấy người cùng đường mà nói thì làm sao có thể không nắm chặt. Mấy người đó dĩ nhiên đều gật đầu bảo đảm, tuyệt đối dựa theo phân phó của Mộc Diệp mà đi làm.
Tối hôm trước Phó Cảnh Phi đã đưa cho Mộc Lạp Lạp mấy thứ này, sau khi cô nhìn thấy thì rất kinh ngạc: “Sao anh có thể có mấy thứ này?”
Phó Cảnh Phi không thể nào sớm biết được ý nghĩ của Mộc Diệp, sau đó phái người giám thị ả chứ? Nhưng nhìn góc quay của video này, rất kín đáo và khéo léo, không giống như tuỳ tuỳ tiện tiện là có thể quay.
“Không phải là anh, là mấy người trong tù.” Phó Cảnh Phi vỗ vỗ đầu Mộc Lạp Lạp: “Bọn họ vì giữ miếng, sợ Mộc Diệp lừa bọn họ, cho nên đã thâu đoạn video này, dùng làm lợi thế của bọn họ, nếu như Mộc Diệp không làm dựa theo ước hẹn của bọn họ, bọn họ sẽ giao video này cho cảnh sát.”
Mộc Lạp Lạp rất rầu rĩ: “Sao em không có nghĩ đến cái này…”
Phó Cảnh Phi bật cười: “Không nghĩ tới cũng rất bình thường, bọn họ giấu video này rất bí mật, anh phải tìm thật lâu mới được.”
Mộc Lạp Lạp thở dài một tiếng: “Cho nên nếu anh tới trả thù Mộc Diệp, hoàn toàn có khả năng giết chết ả trong tích tắc.”
“Anh từng đề nghị qua, nhưng mà em không muốn để anh làm.” Phó Cảnh Phi nhướn mày, kéo Mộc Lạp Lạp vào trong ngực mình.
“Tự em làm mới có ý nghĩa… Nhưng có anh giúp em, em thắng ả cũng rất dễ mà.” Mộc Lạp lạp cười hì hì. Dạo này da mặt cô ngày càng dầy, nhất là sau khi xác định lòng của mình thì càng không chút khách sáo đối với Phó Cảnh Phi.
Phó Cảnh Phi nhìn nét lém lỉnh trên gương mặt có tâm sự gì đều viết lên của Mộc Lạp Lạp, dứt khoát cúi đầu cắn một cái trên môi cô, nhẹ nhàng ngậm lấy.
Về phần sau đó… Mộc Lạp Lạp lại bị hôn đến đầu váng mắt hoa, suýt chút đã quên lên kế hoạch chuyện hôm nay.
Cô vẫn còn cãi lý, nhưng tất cả chứng cứ đều chỉ về phía cô, càng không ai tin giải thích của cô nữa.
Ngược lại cô bi thảm bị đuổi ra khỏi Mộc gia, lưng còn đeo đầy tiếng xấu.
Thế nhưng sống lại một kiếp, Mộc Lạp Lạp tuyệt đối không thể nào lại giẫm lên vết xe đổ. Thật ra khoảng thời gian vừa mới sống lại cô đã suy nghĩ vấn đề này.
Lần đó, cô ở quán rượu chuốc say Mộc Diệp, bây giờ nghĩ lại, ả khi đó hoàn toàn không có uống say, cô thật sự cho là ả say, tìm vài người đem vứt ả xuống vùng ngoại ô.
Chính là những người cô tìm kia, cuối cùng trở thành người chỉ chứng cô. Bọn chúng một mực chắc chắn là Mộc Lạp Lạp sai bọn chúng đi dâm loạn Mộc Diệp, thật tốt là khi đó Thẩm Văn Xương tới đúng lúc mới không thành công.
Mấy người đó cuối cùng bị khởi tố, bỏ tù, chỉ có Mộc Lạp Lạp trốn khỏi một kiếp, không có gánh tai ương lao tù.
Sau khi Mộc Lạp Lạp sống lại đã nghĩ tới vấn đề này rất nhiều lần.
Tuy rằng mấy người đó chỉ chứng cô, nhưng mà bọn họ trên thực tế cũng không có thật sự tiến hành dâm loạn Mộc Diệp, như vậy nhất định có giao dịch gì đó với Mộc Diệp.
Hơn nữa hình phạt của bọn họ cũng chỉ phán vài năm, nghe nói là bởi vì Mộc Diệp không truy cứu.
Bây giờ mấy người đó còn đang ở trong tù, cho nên Mộc Lạp Lạp để thủ hạ của Phó Cảnh Phi đặc biệt điều tra.
Lúc đó tại sao cô phải nghĩ ra chiêu chuốc say Mộc Diệp? Bây giờ nghĩ lại hình như cũng bởi vì lúc uống rượu trong quán bar, nghe được mấy tên côn đồ xung quanh như đang thảo luận nhận tiền làm việc cho người ta, cô mới đột nhiên nổi lên ý nghĩ như vậy, nghĩ muốn giáo huấn Mộc Diệp một chút.
Nhìn lại, có thể lúc đó mấy người kia là Mộc Diệp an bài cũng nên. Mộc Diệp biết tính cách của cô, cô sẽ nghĩ không ra chiêu ác độc thật sự gì, tối đa chỉ là chút trả thù không quan trọng.
Mộc Lạp Lạp liền thật sự mắc câu, chủ động tìm tới mấy người kia, làm cho bọn chúng đồng ý giúp mình làm việc.
Cũng mới dẫn đến nhiều chuyện xảy ra sau đó.
Sau khi Mộc Lạp Lạp sống lại, hồi tưởng đến chuyện kiếp trước, có loại cảm giác khai sáng bừng tỉnh đại ngộ, giống như nhìn thấu rất nhiều chuyện không hiểu trong quá khứ, rốt cuộc biết tại sao mình thất bại thảm hại như vậy.
Vì thế cô để thủ hạ của Phó Cảnh Phi đi điều tra những người đó. Thật đúng là đã điều tra được vài thứ.
Tuy rằng mấy người kia thoạt nhìn đều có vẻ côn đồ, nhưng trên thực tế bọn họ cũng không phải hoàn toàn là người chơi bời lêu lổng.
Trong đó ngược lại có một người thật sự thiếu nợ cờ bạc, nhà cửa đều bán mà vẫn trả không nổi, mấu chốt là người đó còn có vợ và con thơ, bị chủ nợ truy đòi mỗi ngày, cuộc sống vô cùng thê thảm.
Nhưng sau khi hắn bị bỏ tù thì nợ trong một đêm được trả sạch, trong nhà còn mở một quầy bán quà vặt.
Mộc Lạp Lạp từ trước đến nay luôn coi thường người như thế, biết rõ ràng cờ bạc dẫn đến cửa nát nhà tan nhưng vẫn không chịu thu tay lại, không đếm xỉa đến vợ con, người như thế cho dù bị chủ nợ đánh chết cũng đáng đời.
Mấy người còn lại đều là trong nhà xảy ra chuyện, bản thân bọn họ nghề nghiệp cũng không coi là tốt, có người là bày quán bánh rán ven đường, có người là công nhân thông thường, nhưng người nhà đều gặp phải bệnh tật. Nói chung là cuộc sống không vượt qua nổi, nhưng giống nhau, sau khi bọn họ bị bỏ tù thì nan đề trong nhà gặp phải đều được giải quyết.
Trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Đương nhiên là không. Sau khi ra kết quả điều tra, Mộc Lạp Lạp càng thêm khẳng định sự kiện dâm loạn kia chính là bẫy tự mình Mộc Diệp làm ra.
Tuy nhiên ả thật sự đã dốc hết vốn liếng giúp những người đó giải quyết phiền phức, sợ là tốn không ít tiền đi?
Có đôi khi cuộc đời quả thật bất đắc dĩ, tiền đối với một số người mà nói là một thứ không quan trọng chút nào, bọn họ ngày thường tiêu xài đều là tiền bạc, chưa bao giờ phải thể nghiệm đến nhân gian khó khăn.
Mộc Lạp Lạp của quá khứ chính là người như vậy. Tuy rằng cô không phá của nhưng trong cuộc sống cũng tuyệt đối là muốn gì sẽ có đó, không có bất kỳ hạn chế.
Nhưng mấy người kia đều bị chuyện tiền bạc làm khó, cuối cùng lựa chọn phương thức này để cứu cánh.
Mộc Lạp Lạp không nói được trong lòng mình là cảm giác gì. Cô không có oán hận quá lớn đối với những người chỉ chứng láo mình, nhiều nhất chỉ là thổn thức mà thôi.
Nhưng đối với Mộc Diệp, cô thật sự hận đến tận xương tuỷ.
Không có ai sẽ có bất cứ ấn tượng tốt gì đối với một người luôn muốn đưa mình vào chỗ chết.
Vào lúc biết được tin mình của kiếp trước bị đuổi ra khỏi nhà thì Mộc Lạp Lạp đã bắt đầu kế hoạch, cô phải nghĩ biện pháp tìm được bằng chứng, vạch trần Mộc Diệp.
Nhưng mấy người kia đều ở trong tù, không phải có thể tuỳ tiện gặp. Có thể Mộc Diệp cố ý muốn cho bọn họ ngồi tù, không để cho Mộc Lạp Lạp được cơ hội tìm bằng chứng.
Có điều bản thân cô không có cách, Phó Cảnh Phi còn có thể không có cách nào sao?
Mộc Lạp Lạp của quá khứ tính tình bướng như trâu, thà mình vĩnh viễn không có cách nào giải quyết vấn đề này cũng không có khả năng đi cầu xin Phó Cảnh Phi – người mình coi là kẻ thù. E rằng Mộc Diệp cũng chắc chắn điểm ấy, mới càng thêm không kiêng dè gì cả.
Nhưng đó là Mộc Lạp Lạp của quá khứ thôi, cô bây giờ là một người quật cường, hơn nữa bây giờ cũng không xem Phó Cảnh Phi là kẻ thù, tuy rằng hơi ngượng ngùng để Phó Cảnh Phi giúp mình, nhưng chỉ cần có thể có chứng cứ rửa sạch tội cho mình, Mộc Lạp Lạp còn sợ da mặt dày ư?
Hai ngày nay Mộc Lạp Lạp trên cơ bản là đang làm chuyện này.
Phó Cảnh Phi ra tay, rất nhanh đã đả thông được con đường gặp mặt cùng mấy người kia, thế nhưng Mộc Lạp Lạp không có đi gặp bọn họ.
Mà khi đó Phó Cảnh Phi giống như biết tất cả mọi chuyện, anh nói: “Những người kia là vì người nhà, không có khả năng đổi lời khai.”
Mộc Lạp Lạp rất ngạc nhiên Phó Cảnh Phi biết nội tình, còn tưởng là thủ hạ cô phái đi điều tra đã nói cho anh biết.
Thật ra Phó Cảnh Phi không có nói cho cô biết, sau khi chuyện kia xảy ra thì anh đã đi điều tra qua.
Về phần vì sao anh chưa hề ra làm chứng cho Mộc Lạp Lạp… thâm ý trong này Phó Cảnh Phi vĩnh viễn sẽ không nói ra.
Anh sợ sau khi nói ra, Mộc Lạp Lạp sẽ giận anh.
Mà ý nghĩ của anh ngay lúc đó thật sự rất đơn giản… Thay vì giúp Mộc Lạp Lạp giải quyết vấn đề lần đó, để cho cô tiếp tục đần độn bị khi dễ, còn không bằng trực tiếp buộc người đến bên cạnh mình, có anh đích thân che chở, Mộc Lạp Lạp ít nhất sẽ không tiếp tục bị uất ức như vậy nữa.
Đương nhiên, vì sao Phó Cảnh Phi không trực tiếp giải quyết Mộc Diệp dĩ nhiên là có nguyên nhân khác…
Mộc Lạp Lạp cũng biết những người đó là vì người nhà, chắc chắn sẽ không làm tiếp chuyện mạo hiểm, nếu bọn họ đều bằng lòng ngồi tù cũng là hoàn toàn vì bất cứ giá nào.
Mộc Lạp Lạp nhanh chóng đổi phương hướng, cô đi điều tra hành tung của Mộc Diệp vào đêm đó.
Ngày đó cô chuốc say Mộc Diệp là tám giờ tối, nhưng lúc Mộc Diệp được Thẩm Văn Xương chạy đến cứu đã là hơn mười giờ tối.
Ngày đó Mộc Lạp Lạp phân phó mấy người đem Mộc Diệp vứt ra vùng ngoại ô xong thì rời khỏi quầy bar, cho nên mới không biết mấy người kia có dựa theo phân phó của cô mà đi làm hay không.
Khoảng thời gian hai tiếng đồng hồ, rốt cuộc có ai biết xảy ra chuyện gì cơ chứ?
Hơn nữa có người nói lúc đó Mộc Diệp là bị phát hiện ở trong phòng bao. Nơi cô chuốc say Mộc Diệp là ở quầy bar, địa điểm khác nhau, rất đáng đi điều tra một chút.
Mộc Lạp Lạp lấy được một phần video theo dõi, sau khi xem xong liền phát hiện không thích hợp, còn chỉ có mình cô mới biết không đúng.
Trên video biểu hiện thời gian là chín giờ, cô chuốc say Mộc Diệp ở quầy bar, sau đó cô rời khỏi, không đến bao lâu thì mấy tên côn đồ đi tới, đỡ Mộc Diệp đi phòng bao.
Đây là chứng cứ của bên Thẩm Văn Xương sau khi chuyện xảy ra, Mộc Lạp Lạp còn phải nhờ cậy Phó Cảnh Phi mới lấy được. Còn Phó Cảnh Phi làm sao có mấy thứ này, người đàn ông này bản lãnh lớn như vậy, còn sợ lấy không được một phần video theo dõi ư?
Nhưng mà bản thân Mộc Lạp Lạp biết cô không tới tám giờ rưỡi đã rời khỏi quán bar.
Cô ngồi xe rời khỏi, camera theo dõi dọc đường này nhất định có thể chụp được quá trình rời đi của cô, như thế so sánh chẳng phải có thể chứng minh chút gì sao?
Dù cho không thể rửa sạch toàn bộ tội danh của cô, ít ra có thể nói rõ video là làm giả.
Sau đó nữa, Phó Cảnh Phi bỗng nhiên cho Mộc Lạp Lạp một thứ.
Sau khi cô nhìn thấy thì rất khiếp sợ. Sao không lấy ra sớm một chút, cô đỡ phải phiền toái như vậy!
Thứ trong tay Mộc Lạp Lạp là một bản ghi chép tài khoản và một đoạn video.
Trong bản ghi chép tài khoản là chứng cứ tài khoản đứng tên của Mộc Diệp đã gởi tiền cho gia đình của mấy người đương sự.
Mà video là ghi lại mấy người kia gặp mặt cùng Mộc Diệp, thời gian gặp mặt xảy ra một ngày trước sự kiện say rượu uy hiếp. Mộc Diệp đặc biệt dặn dò sau cùng đối với mấy người kia, thậm chí coi như là một loại uy hiếp, nếu như bọn họ không cắn chặt răng cái gì cũng không nói thì Mộc Diệp nhất định sẽ làm ra một ít chuyện không tốt đối với người nhà của bọn họ.
Mộc Diệp là tài chủ của bọn họ, có thể giúp bọn họ giải quyết phiền toái lớn nhất ở trước mắt, bọn họ chỉ cần ngồi mấy năm tù là tất cả phiền phức trong nhà đều biến mất, còn có thể được một khoản tiền không nhỏ, chuyện tốt như thế đối với mấy người cùng đường mà nói thì làm sao có thể không nắm chặt. Mấy người đó dĩ nhiên đều gật đầu bảo đảm, tuyệt đối dựa theo phân phó của Mộc Diệp mà đi làm.
Tối hôm trước Phó Cảnh Phi đã đưa cho Mộc Lạp Lạp mấy thứ này, sau khi cô nhìn thấy thì rất kinh ngạc: “Sao anh có thể có mấy thứ này?”
Phó Cảnh Phi không thể nào sớm biết được ý nghĩ của Mộc Diệp, sau đó phái người giám thị ả chứ? Nhưng nhìn góc quay của video này, rất kín đáo và khéo léo, không giống như tuỳ tuỳ tiện tiện là có thể quay.
“Không phải là anh, là mấy người trong tù.” Phó Cảnh Phi vỗ vỗ đầu Mộc Lạp Lạp: “Bọn họ vì giữ miếng, sợ Mộc Diệp lừa bọn họ, cho nên đã thâu đoạn video này, dùng làm lợi thế của bọn họ, nếu như Mộc Diệp không làm dựa theo ước hẹn của bọn họ, bọn họ sẽ giao video này cho cảnh sát.”
Mộc Lạp Lạp rất rầu rĩ: “Sao em không có nghĩ đến cái này…”
Phó Cảnh Phi bật cười: “Không nghĩ tới cũng rất bình thường, bọn họ giấu video này rất bí mật, anh phải tìm thật lâu mới được.”
Mộc Lạp Lạp thở dài một tiếng: “Cho nên nếu anh tới trả thù Mộc Diệp, hoàn toàn có khả năng giết chết ả trong tích tắc.”
“Anh từng đề nghị qua, nhưng mà em không muốn để anh làm.” Phó Cảnh Phi nhướn mày, kéo Mộc Lạp Lạp vào trong ngực mình.
“Tự em làm mới có ý nghĩa… Nhưng có anh giúp em, em thắng ả cũng rất dễ mà.” Mộc Lạp lạp cười hì hì. Dạo này da mặt cô ngày càng dầy, nhất là sau khi xác định lòng của mình thì càng không chút khách sáo đối với Phó Cảnh Phi.
Phó Cảnh Phi nhìn nét lém lỉnh trên gương mặt có tâm sự gì đều viết lên của Mộc Lạp Lạp, dứt khoát cúi đầu cắn một cái trên môi cô, nhẹ nhàng ngậm lấy.
Về phần sau đó… Mộc Lạp Lạp lại bị hôn đến đầu váng mắt hoa, suýt chút đã quên lên kế hoạch chuyện hôm nay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook