Lột Xác
-
Chương 144-2: To gan lớn mật (2)
Mà lúc Ngôn Viễn đi tới hàng kem bên kia nhìn thấy phía trước bỗng nhiên thêm một người nên bất đắc dĩ đứng xếp hàng.
Y xoay người liền thấy Mộc Lạp Lạp ngồi trên băng ghế xa xa. Cô thấy y xoay người thì vui sướng vẫy vẫy tay về phía y.
Ngôn Viễn bật cười. Thật ra đã nhiều năm qua nhưng hình như Mộc Lạp Lạp cũng không có thay đổi quá lớn, ngoại trừ lúc cô đối đãi với Mộc Diệp thì sẽ trở nên không giống là cô, thời điểm khác đều vẫn là Mộc Lạp Lạp mà Ngôn Viễn quen thuộc nhất.
Quay đầu lại tiếp tục xếp hàng, vẻ mặt Ngôn Viễn đột nhiên trở nên phức tạp.
Sau khi Ngôn Viễn xoay người sang chỗ khác thì Mộc Lạp Lạp ngồi ở trên ghế lập tức thu tay về, cô quay đầu đi liền thấy được một người đàn ông áo đen đang núp sau bụi cỏ.
“Còn bao lâu?” Mộc Lạp Lạp khẽ hỏi.
“Một phút.” Người nọ trả lời.
Mộc Lạp Lạp gật đầu, yên lặng đợi.
Vừa rồi, khi Ngôn Viễn đi tới hàng kem thì có người lặng yên không tiếng động đi tới bên cạnh Mộc Lạp Lạp. Mộc Lạp Lạp hầu như không có trở ngại lấy điện thoại ra từ trong balô của Ngôn Viễn đưa cho người đàn ông kia.
Mộc Lạp Lạp hiểu rõ thói quen và sở thích của Ngôn Viễn, tương tự, Ngôn Viễn cũng biết rõ sở thích của Mộc Lạp Lạp. Điện thoại di động của Ngôn Viễn luôn để ở bên trong túi kép của balô, đã nhiều năm cũng chưa từng thay đổi.
Như người nọ nói, sau một phút anh ta đưa trả điện thoại di động của Ngôn Viễn lại cho Mộc Lạp Lạp, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong biển người như dệt cửi của công viên trò chơi.
Mộc Lạp Lạp nhanh tay trả điện thoại về chỗ cũ rồi lẳng lặng đợi một hồi sau Ngôn Viễn mới cầm kem trở về.
“Đây, kem vị va ni của em.”
Mộc Lạp Lạp một tay trả balô lại cho Ngôn Viễn, một tay nhận lấy, nói cảm ơn: “Cảm ơn anh.”
Ngôn Viễn cười khẽ.
“Bây giờ thời gian cũng không còn sớm, anh còn có kế hoạch gì khác không, nếu không thì em đi về. Anh biết đó, gần đây em đang nghĩ cách lấy lòng Phó Cảnh Phi, không thể rời đi quá lâu, hắn sẽ nghi ngờ.”
Mộc Lạp Lạp thoáng cái đã kéo Ngôn Viễn về trong cuộc sống thực tế, y rốt cuộc mới nhớ tới giữa y và Mộc Lạp Lạp đã sớm không còn là quan hệ bạn bè đơn giản như trong quá khứ.
Trong đời có mấy người có thể cùng với mình từ lúc bi bô bắt đầu tập nói cho đến khi mình trở thành người lớn?
Trước kia Ngôn gia và Mộc gia quan hệ gần gũi, Ngôn Viễn và Mộc Lạp Lạp quen biết nhau từ nhỏ, cùng nhau chơi đùa trải qua rất nhiều năm tháng quan trọng.
Đó là thân mật chỉ có làm bạn qua lại với nhau mới có thể có, quen biết cùng đối phương đã đến mức độ không cần lời nói gì, một ánh mắt là có thể hiểu rõ nỗi lòng của đối phương
Nhưng cho dù làm bạn với nhau như vậy, cho dù hơn hai mươi năm, cuối cùng vẫn mất đi sự hồn nhiên vốn nên có. Ngôn Viễn biết quan hệ của y và Mộc Lạp Lạp bây giờ đã không giống như ngày xưa từ lâu.
Cho dù Mộc Lạp Lạp tín nhiệm y như quá khứ, nhưng y đã sớm không phải là Ngôn Viễn kia trong ấn tượng của Mộc Lạp Lạp.
“Được, vậy chúng ta hẹn lại lần sau.” Ngôn Viễn nói. “Cần anh đưa em không?”
“Không cần, lúc em ra ngoài đều có tài xế của Phó gia đưa em. Phó Cảnh Phi vẫn chưa tin em lắm.” Mộc Lạp Lạp lộ vẻ buồn khổ. “Một khi em đạt được tín nhiệm của hắn thì sẽ lập tức bảo hắn cho em cổ phần công ty trong tay hắn, đến lúc đó anh nhất định phải giúp em trở lại Mộc gia!”
Ngôn Viễn gật đầu: “Nhất định.”
Nói tạm biệt cùng Ngôn Viễn, Mộc Lạp Lạp rời khỏi công viên trò chơi, ngồi lên chiếc xe hơi luôn đậu ở chỗ đó.
Sau khi lên xe, xe khởi động, người đàn ông áo đen ngồi ở vị trí kế bên tài xế đưa một cái điện thoại di động cho Mộc Lạp Lạp.
“Mộc tiểu thư, dựa theo phân phó của cô, tất cả tin tức trong thẻ điện thoại của y đều ở đây, thiết bị nghe trộm cũng đã được lắp đặt, thời gian hiệu lực là một tháng, pin của thiết bị dùng hết thì sẽ tự động tiêu huỷ, sẽ không bị y phát hiện.”
“Được, làm phiền anh.” Mộc Lạp Lạp nhận lấy điện thoại. Tất cả mọi thứ trong điện thoại di động của Ngôn Viễn đều được sao chép nguyên si vào đây, hơn nữa tất cả trò chuyện cùng tin nhắn sau nay của Ngôn Viễn đều được thấy ở trong điện thoại di động trong tay Mộc Lạp Lạp này.
Có cái này, Mộc Lạp Lạp có thể theo dõi động tĩnh của Ngôn Viễn bất cứ lúc nào, ví dụ như những gì y và Mộc Diệp nói trong điện thoại đều sẽ bị ghi xuống.
Nhưng theo tính cẩn thận của Mộc Diệp, nói chuyện cùng Ngôn Viễn chắc cũng sẽ không liên quan đến những việc quan trọng, tuy nhiên không ai có thể bảo đảm chuyện gì cũng không sơ hở tý nào, nói không chừng lúc nào đó Mộc Diệp không cẩn thận nói tin tức then chốt gì đó cùng Ngôn Viễn trong điện thoại thì sao?
Dù sao thì Mộc Lạp Lạp cũng không gấp, cô có thể kiên nhẫn đợi Mộc Diệp lộ ra sơ hở.
Sau khi xem lướt qua những ghi chép lại trong điện thoại, Mộc Lạp Lạp đã xác định suy đoán của mình. Quả nhiên không có nhiều tin tức nhạy cảm quan trọng, thời gian Mộc Diệp cùng Ngôn Viễn nói điện thoại đều rất ngắn, nội dung tin nhắn càng tìm không ra bất cứ khác thường gì.
Quả nhiên Mộc Diệp đủ cẩn thận, sợ là thư từ và tin tức trong điện thoại của Ngôn Viễn cũng đúng giờ bị xoá, bảo đảm sẽ không bị người khác phát hiện.
Hai người đó thật sự coi mình là đảng ngầm gì ư, cẩn thận để ý như vậy?
Mộc Lạp Lạp không khỏi cảm thấy mắc cười.
Xe rất nhanh đã lái về biệt thự. Mộc Lạp Lạp xuyên qua cửa sổ xe thấy trong ga ra đã đậu chiếc xe Phó Cảnh Phi ngồi hôm nay, xem ra anh đã về.
Mộc Lạp Lạp vô thức tươi cười mừng rỡ, cất xong điện thoại di động thì có chút không kịp chờ nhảy xuống xe.
“Phó Cảnh Phi, anh về hồi nào!” Mộc Lạp Lạp chạy ào vào cửa, hét ầm lên.
Khi Mộc Lạp Lạp vào cửa, còn chưa kịp thấy bóng dáng của Phó Cảnh Phi thì sững sờ giữa chừng.
Ánh mắt chạm đến một hình dáng xinh đẹp ở trên ghế sa lon, Mộc Lạp Lạp lập tức nhíu mày, ai có thể nói cho cô biết sao Diệp Ngữ Đồng ngồi ở đây lúc này?
Một mái tóc dài đen nhánh mềm mại buông ở đầu vai, Diệp Ngữ Đồng mặc quần áo màu trắng, nhìn có vẻ vừa thuỳ mị vừa nhỏ bé yếu ớt, đôi con người kia thật ướt át động lòng người.
Nhưng Mộc Lạp Lạp cũng không phải về nhà để thưởng thức mỹ cảnh, sau khi cô sửng sốt một chút thì trên môi liền treo nụ cười nhạt: “Ngữ Đồng, thật là đúng dịp, sao cô ở chỗ này?”
Hoàn toàn không ý thức đến giọng điệu chủ nhân của mình, tuy rằng Mộc Lạp Lạp rất nghi hoặc nhưng coi như cũng khách sáo.
“Lạp Lạp, cô đã trở lại rồi.” Diệp Ngữ Đồng nhu nhu nhược nhược cười một tiếng. “Tôi là cùng anh Cảnh Phi trở về.”
Cùng Phó Cảnh Phi? Hôm đó Diệp Ngữ Đồng quyến rũ Phó Cảnh Phi không thành, hôm nay sao lại tới nữa rồi, mục đích của cô ta còn chưa chết ư?
Mộc Lạp Lạp cảm thấy buồn cười trong lòng, nhưng vẻ mặt lại ung dung thản nhiên, không để ý cười: “Vậy à, cô muốn uống gì không, tôi kêu dì Xảo chuẩn bị cho cô.”
“Không cần, dì Xảo biết tôi sau khi ăn cơm tối xong đều không ăn gì.” Diệp Ngữ Đồng cười hết sức vô hại.
Người phụ nữ này khi ở Phó gia thiếu chút nữa đã không nể mặt mũi Mộc Lạp Lạp, bây giờ thế mà vẫn có thể cười dịu dàng như vậy, có âm mưu gì đây?
Trong lòng Mộc Lạp Lạp không ngừng nghi ngờ, hơn nữa từ lời nói vừa rồi của Diệp Ngữ Đồng xem ra cô ta không phải là lần đầu tới nơi này ư? Dì Xảo còn biết thói quen cuộc sống của cô ta, như vậy chứng minh số lần cô ta tới đây không tính là ít… Nhưng Mộc Lạp Lạp đã ở biệt thự này một khoảng thời gian rất dài, từ sau khi cô vào cũng chưa từng gặp Diệp Ngữ Đồng, như vậy chứng minh Diệp Ngữ Đồng tới đây là chuyện trước đó.
Diệp Ngữ Đồng dùng những lời này là để tuyên thị cái gì đối với cô ư?
Mộc Lạp Lạp ngược lại cảm thấy chuyện đột nhiên trở nên thú vị.
Lúc ở Phó gia, Mộc Lạp Lạp còn tưởng Diệp Ngữ Đồng chỉ có khuôn mặt đẹp nhưng không có chỉ số thông minh đi cùng, hoàn toàn không cùng cấp bậc với Mộc Diệp. Nhưng hôm nay biểu hiện của cô ta thật giống như hoàn toàn biến thành người khác.
Lòng chiến đấu của Mộc Lạp Lạp đột nhiên được kích thích. Nếu sớm muộn cũng phải giao đấu chính diện với Mộc Diệp, không bằng trước đó mượn cô nàng Ngữ Đồng này đến luyện tay một chút?
“Thật sao? Vậy cô ngồi đây một chốc, tôi đi thay quần áo rồi lập tức xuống liền.” Mộc Lạp Lạp khẽ gật đầu, bày ra dáng vẻ chủ nhân mười phần, bước chân trầm ổn bước lên lầu.
Lúc Mộc Lạp Lạp lên lầu, Diệp Ngữ Đồng ngồi trên ghế sa lon sắc mặt lập tức biến đổi, một lúc lâu mới khôi phục bình tĩnh.
Mộc Lạp Lạp cũng không tính hỏi Diệp Ngữ Đồng Phó Cảnh Phi đâu. Nếu lúc cô vừa vào không có nhìn thấy Phó Cảnh Phi, vậy khả năng lớn nhất chính là Phó Cảnh Phi ở thư phòng hoặc là phòng của anh.
Chẳng qua là không biết sao Phó Cảnh Phi lại đồng ý mang người phụ nữ Diệp Ngữ Đồng này về biệt thự?
Lại nghĩ đến trước khi cô tới ở Diệp Ngữ Đồng thường xuyên ra vào nơi này, Mộc Lạp Lạp mới sẽ không thừa nhận lúc này trong lòng cô thật sự có một chút ghen tị.
Cũng không có đi thay quần áo, Mộc Lạp Lạp lượn qua thư phòng trước. Cửa không khoá, Mộc Lạp Lạp thò đầu vào dò xét một vòng, không nhìn thấy bóng dáng của Phó Cảnh Phi, chứng minh anh không có ở đây.
Mộc Lạp Lạp lại lượn qua phòng của anh. Phòng của Mộc Lạp Lạp và của Phó Cảnh Phi đều ở trên lầu hai, nhưng một ở bên trái một ở bên phải.
Về phần tại sao như vậy, đương nhiên là bởi vì trước đây lúc Mộc Lạp Lạp mới tới liền bày ra thái độ muốn tránh Phó Cảnh Phi thật xa, muốn tới ở nơi cách anh xa nhất.
Nghĩ đến mình lúc đó, Mộc Lạp Lạp đều luôn nhịn không được mắng vài câu.
Giống vậy, cửa phòng Phó Cảnh Phi cũng không có khoá, khép hờ, Mộc Lạp lạp gõ vài cái lên cửa nhưng không có người trả lời.
Do dự một hồi, Mộc Lạp Lạp dứt khoát đẩy cửa ra đi vào.
Phòng của Phó Cảnh Phi vô cùng sạch sẽ, tông màu xám bạc, bất kể là bày biện hay trang trí đều đơn giản tới cực điểm, không vươn một hạt bụi, thậm chí khiến Mộc Lạp Lạp ảo giác như nơi này hoàn tòan không ai ở.
Cô không thường vào đây. Đối với Mộc Lạp Lạp của quá khứ mà nói, căn phòng của Phó Cảnh Phi chính là cấm địa của cô, đánh chết cũng sẽ không tới.
Nhưng mà con người vốn thay đổi không lường, hôm nay cô lại đi vào tự nhiên như thế.
Trong phòng vẫn không có ai, Mộc Lạp Lạp đứng ở trong phòng hết sức buồn bực, Phó Cảnh Phi đi đâu cơ chứ?
Lúc Mộc Lạp Lạp định rời đi thì tiếng nước truyền tới từ phòng tắm rốt cuộc dẫn tới sự chú ý của cô, cho cô biết té ra Phó Cảnh Phi đang tắm.
Cô không có suy nghĩ nhiều nhìn về phía phòng tắm. Trên kính mờ phòng tắm bốc lên hơi mù, phản chiếu bóng hình của Phó Cảnh Phi.
Thân hình mạnh mẽ cường tráng bị phác thảo trên kính, cách xa như vậy cũng tràn đầy vẻ khêu gợi, theo động tác của Phó Cảnh Phi, Mộc Lạp Lạp thậm chí có thể lờ mờ thấy được cơ bắp trên cánh tay anh… Mang theo hấp dẫn khiến người ta tán thán.
Phó Cảnh Phi thuộc loại người mặc quần áo thì lộ ra vẻ hơi gầy, nhưng lúc này thoạt nhìn hình như vóc người vẫn rất tốt…
Mộc Lạp Lạp không biết mình làm sao, bàn chân như bị đinh đóng, ngơ ngác đứng trong phòng nhìn bóng dáng Phó Cảnh Phi tắm trong phòng tắm đến đờ ra.
Đến khi cô tỉnh lại từ trong mộng thì cả khuôn mặt lập tức cháy đỏ bừng.
Mộc Lạp Lạp thật sự không ngờ mình lại phạm háo sắc đối với bóng dáng tắm rửa của Phó Cảnh Phi, trong lòng âm thầm mắng mình vài câu, vội vàng định rời đi tựa như chạy trốn.
Tiếc là cô đã bỏ lỡ cơ hội chạy trốn tốt nhất, Phó Cảnh Phi đã chú ý đến người xuất hiện ở trong phòng.
Dưới tình huống bình thường, ngoài dì Bảo Khiết ra thì không ai dám ngang nhiên đi vào phòng của anh như vậy, trong biệt thự này không ai dám to gan thế.
Cho nên Phó Cảnh Phi mặc dù sương mờ trong phòng tắm mà không thấy rõ lắm đứng ở bên ngoài là ai, nhưng cũng có thể đoán ra được thân phận của đối phương.
Lúc Mộc Lạp Lạp định lặng yên không tiếng động chạy trốn thì Phó Cảnh Phi trong phòng tắm tắt vòi hoa sen, trầm giọng nói: “Mộc Lạp Lạp.”
Y xoay người liền thấy Mộc Lạp Lạp ngồi trên băng ghế xa xa. Cô thấy y xoay người thì vui sướng vẫy vẫy tay về phía y.
Ngôn Viễn bật cười. Thật ra đã nhiều năm qua nhưng hình như Mộc Lạp Lạp cũng không có thay đổi quá lớn, ngoại trừ lúc cô đối đãi với Mộc Diệp thì sẽ trở nên không giống là cô, thời điểm khác đều vẫn là Mộc Lạp Lạp mà Ngôn Viễn quen thuộc nhất.
Quay đầu lại tiếp tục xếp hàng, vẻ mặt Ngôn Viễn đột nhiên trở nên phức tạp.
Sau khi Ngôn Viễn xoay người sang chỗ khác thì Mộc Lạp Lạp ngồi ở trên ghế lập tức thu tay về, cô quay đầu đi liền thấy được một người đàn ông áo đen đang núp sau bụi cỏ.
“Còn bao lâu?” Mộc Lạp Lạp khẽ hỏi.
“Một phút.” Người nọ trả lời.
Mộc Lạp Lạp gật đầu, yên lặng đợi.
Vừa rồi, khi Ngôn Viễn đi tới hàng kem thì có người lặng yên không tiếng động đi tới bên cạnh Mộc Lạp Lạp. Mộc Lạp Lạp hầu như không có trở ngại lấy điện thoại ra từ trong balô của Ngôn Viễn đưa cho người đàn ông kia.
Mộc Lạp Lạp hiểu rõ thói quen và sở thích của Ngôn Viễn, tương tự, Ngôn Viễn cũng biết rõ sở thích của Mộc Lạp Lạp. Điện thoại di động của Ngôn Viễn luôn để ở bên trong túi kép của balô, đã nhiều năm cũng chưa từng thay đổi.
Như người nọ nói, sau một phút anh ta đưa trả điện thoại di động của Ngôn Viễn lại cho Mộc Lạp Lạp, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong biển người như dệt cửi của công viên trò chơi.
Mộc Lạp Lạp nhanh tay trả điện thoại về chỗ cũ rồi lẳng lặng đợi một hồi sau Ngôn Viễn mới cầm kem trở về.
“Đây, kem vị va ni của em.”
Mộc Lạp Lạp một tay trả balô lại cho Ngôn Viễn, một tay nhận lấy, nói cảm ơn: “Cảm ơn anh.”
Ngôn Viễn cười khẽ.
“Bây giờ thời gian cũng không còn sớm, anh còn có kế hoạch gì khác không, nếu không thì em đi về. Anh biết đó, gần đây em đang nghĩ cách lấy lòng Phó Cảnh Phi, không thể rời đi quá lâu, hắn sẽ nghi ngờ.”
Mộc Lạp Lạp thoáng cái đã kéo Ngôn Viễn về trong cuộc sống thực tế, y rốt cuộc mới nhớ tới giữa y và Mộc Lạp Lạp đã sớm không còn là quan hệ bạn bè đơn giản như trong quá khứ.
Trong đời có mấy người có thể cùng với mình từ lúc bi bô bắt đầu tập nói cho đến khi mình trở thành người lớn?
Trước kia Ngôn gia và Mộc gia quan hệ gần gũi, Ngôn Viễn và Mộc Lạp Lạp quen biết nhau từ nhỏ, cùng nhau chơi đùa trải qua rất nhiều năm tháng quan trọng.
Đó là thân mật chỉ có làm bạn qua lại với nhau mới có thể có, quen biết cùng đối phương đã đến mức độ không cần lời nói gì, một ánh mắt là có thể hiểu rõ nỗi lòng của đối phương
Nhưng cho dù làm bạn với nhau như vậy, cho dù hơn hai mươi năm, cuối cùng vẫn mất đi sự hồn nhiên vốn nên có. Ngôn Viễn biết quan hệ của y và Mộc Lạp Lạp bây giờ đã không giống như ngày xưa từ lâu.
Cho dù Mộc Lạp Lạp tín nhiệm y như quá khứ, nhưng y đã sớm không phải là Ngôn Viễn kia trong ấn tượng của Mộc Lạp Lạp.
“Được, vậy chúng ta hẹn lại lần sau.” Ngôn Viễn nói. “Cần anh đưa em không?”
“Không cần, lúc em ra ngoài đều có tài xế của Phó gia đưa em. Phó Cảnh Phi vẫn chưa tin em lắm.” Mộc Lạp Lạp lộ vẻ buồn khổ. “Một khi em đạt được tín nhiệm của hắn thì sẽ lập tức bảo hắn cho em cổ phần công ty trong tay hắn, đến lúc đó anh nhất định phải giúp em trở lại Mộc gia!”
Ngôn Viễn gật đầu: “Nhất định.”
Nói tạm biệt cùng Ngôn Viễn, Mộc Lạp Lạp rời khỏi công viên trò chơi, ngồi lên chiếc xe hơi luôn đậu ở chỗ đó.
Sau khi lên xe, xe khởi động, người đàn ông áo đen ngồi ở vị trí kế bên tài xế đưa một cái điện thoại di động cho Mộc Lạp Lạp.
“Mộc tiểu thư, dựa theo phân phó của cô, tất cả tin tức trong thẻ điện thoại của y đều ở đây, thiết bị nghe trộm cũng đã được lắp đặt, thời gian hiệu lực là một tháng, pin của thiết bị dùng hết thì sẽ tự động tiêu huỷ, sẽ không bị y phát hiện.”
“Được, làm phiền anh.” Mộc Lạp Lạp nhận lấy điện thoại. Tất cả mọi thứ trong điện thoại di động của Ngôn Viễn đều được sao chép nguyên si vào đây, hơn nữa tất cả trò chuyện cùng tin nhắn sau nay của Ngôn Viễn đều được thấy ở trong điện thoại di động trong tay Mộc Lạp Lạp này.
Có cái này, Mộc Lạp Lạp có thể theo dõi động tĩnh của Ngôn Viễn bất cứ lúc nào, ví dụ như những gì y và Mộc Diệp nói trong điện thoại đều sẽ bị ghi xuống.
Nhưng theo tính cẩn thận của Mộc Diệp, nói chuyện cùng Ngôn Viễn chắc cũng sẽ không liên quan đến những việc quan trọng, tuy nhiên không ai có thể bảo đảm chuyện gì cũng không sơ hở tý nào, nói không chừng lúc nào đó Mộc Diệp không cẩn thận nói tin tức then chốt gì đó cùng Ngôn Viễn trong điện thoại thì sao?
Dù sao thì Mộc Lạp Lạp cũng không gấp, cô có thể kiên nhẫn đợi Mộc Diệp lộ ra sơ hở.
Sau khi xem lướt qua những ghi chép lại trong điện thoại, Mộc Lạp Lạp đã xác định suy đoán của mình. Quả nhiên không có nhiều tin tức nhạy cảm quan trọng, thời gian Mộc Diệp cùng Ngôn Viễn nói điện thoại đều rất ngắn, nội dung tin nhắn càng tìm không ra bất cứ khác thường gì.
Quả nhiên Mộc Diệp đủ cẩn thận, sợ là thư từ và tin tức trong điện thoại của Ngôn Viễn cũng đúng giờ bị xoá, bảo đảm sẽ không bị người khác phát hiện.
Hai người đó thật sự coi mình là đảng ngầm gì ư, cẩn thận để ý như vậy?
Mộc Lạp Lạp không khỏi cảm thấy mắc cười.
Xe rất nhanh đã lái về biệt thự. Mộc Lạp Lạp xuyên qua cửa sổ xe thấy trong ga ra đã đậu chiếc xe Phó Cảnh Phi ngồi hôm nay, xem ra anh đã về.
Mộc Lạp Lạp vô thức tươi cười mừng rỡ, cất xong điện thoại di động thì có chút không kịp chờ nhảy xuống xe.
“Phó Cảnh Phi, anh về hồi nào!” Mộc Lạp Lạp chạy ào vào cửa, hét ầm lên.
Khi Mộc Lạp Lạp vào cửa, còn chưa kịp thấy bóng dáng của Phó Cảnh Phi thì sững sờ giữa chừng.
Ánh mắt chạm đến một hình dáng xinh đẹp ở trên ghế sa lon, Mộc Lạp Lạp lập tức nhíu mày, ai có thể nói cho cô biết sao Diệp Ngữ Đồng ngồi ở đây lúc này?
Một mái tóc dài đen nhánh mềm mại buông ở đầu vai, Diệp Ngữ Đồng mặc quần áo màu trắng, nhìn có vẻ vừa thuỳ mị vừa nhỏ bé yếu ớt, đôi con người kia thật ướt át động lòng người.
Nhưng Mộc Lạp Lạp cũng không phải về nhà để thưởng thức mỹ cảnh, sau khi cô sửng sốt một chút thì trên môi liền treo nụ cười nhạt: “Ngữ Đồng, thật là đúng dịp, sao cô ở chỗ này?”
Hoàn toàn không ý thức đến giọng điệu chủ nhân của mình, tuy rằng Mộc Lạp Lạp rất nghi hoặc nhưng coi như cũng khách sáo.
“Lạp Lạp, cô đã trở lại rồi.” Diệp Ngữ Đồng nhu nhu nhược nhược cười một tiếng. “Tôi là cùng anh Cảnh Phi trở về.”
Cùng Phó Cảnh Phi? Hôm đó Diệp Ngữ Đồng quyến rũ Phó Cảnh Phi không thành, hôm nay sao lại tới nữa rồi, mục đích của cô ta còn chưa chết ư?
Mộc Lạp Lạp cảm thấy buồn cười trong lòng, nhưng vẻ mặt lại ung dung thản nhiên, không để ý cười: “Vậy à, cô muốn uống gì không, tôi kêu dì Xảo chuẩn bị cho cô.”
“Không cần, dì Xảo biết tôi sau khi ăn cơm tối xong đều không ăn gì.” Diệp Ngữ Đồng cười hết sức vô hại.
Người phụ nữ này khi ở Phó gia thiếu chút nữa đã không nể mặt mũi Mộc Lạp Lạp, bây giờ thế mà vẫn có thể cười dịu dàng như vậy, có âm mưu gì đây?
Trong lòng Mộc Lạp Lạp không ngừng nghi ngờ, hơn nữa từ lời nói vừa rồi của Diệp Ngữ Đồng xem ra cô ta không phải là lần đầu tới nơi này ư? Dì Xảo còn biết thói quen cuộc sống của cô ta, như vậy chứng minh số lần cô ta tới đây không tính là ít… Nhưng Mộc Lạp Lạp đã ở biệt thự này một khoảng thời gian rất dài, từ sau khi cô vào cũng chưa từng gặp Diệp Ngữ Đồng, như vậy chứng minh Diệp Ngữ Đồng tới đây là chuyện trước đó.
Diệp Ngữ Đồng dùng những lời này là để tuyên thị cái gì đối với cô ư?
Mộc Lạp Lạp ngược lại cảm thấy chuyện đột nhiên trở nên thú vị.
Lúc ở Phó gia, Mộc Lạp Lạp còn tưởng Diệp Ngữ Đồng chỉ có khuôn mặt đẹp nhưng không có chỉ số thông minh đi cùng, hoàn toàn không cùng cấp bậc với Mộc Diệp. Nhưng hôm nay biểu hiện của cô ta thật giống như hoàn toàn biến thành người khác.
Lòng chiến đấu của Mộc Lạp Lạp đột nhiên được kích thích. Nếu sớm muộn cũng phải giao đấu chính diện với Mộc Diệp, không bằng trước đó mượn cô nàng Ngữ Đồng này đến luyện tay một chút?
“Thật sao? Vậy cô ngồi đây một chốc, tôi đi thay quần áo rồi lập tức xuống liền.” Mộc Lạp Lạp khẽ gật đầu, bày ra dáng vẻ chủ nhân mười phần, bước chân trầm ổn bước lên lầu.
Lúc Mộc Lạp Lạp lên lầu, Diệp Ngữ Đồng ngồi trên ghế sa lon sắc mặt lập tức biến đổi, một lúc lâu mới khôi phục bình tĩnh.
Mộc Lạp Lạp cũng không tính hỏi Diệp Ngữ Đồng Phó Cảnh Phi đâu. Nếu lúc cô vừa vào không có nhìn thấy Phó Cảnh Phi, vậy khả năng lớn nhất chính là Phó Cảnh Phi ở thư phòng hoặc là phòng của anh.
Chẳng qua là không biết sao Phó Cảnh Phi lại đồng ý mang người phụ nữ Diệp Ngữ Đồng này về biệt thự?
Lại nghĩ đến trước khi cô tới ở Diệp Ngữ Đồng thường xuyên ra vào nơi này, Mộc Lạp Lạp mới sẽ không thừa nhận lúc này trong lòng cô thật sự có một chút ghen tị.
Cũng không có đi thay quần áo, Mộc Lạp Lạp lượn qua thư phòng trước. Cửa không khoá, Mộc Lạp Lạp thò đầu vào dò xét một vòng, không nhìn thấy bóng dáng của Phó Cảnh Phi, chứng minh anh không có ở đây.
Mộc Lạp Lạp lại lượn qua phòng của anh. Phòng của Mộc Lạp Lạp và của Phó Cảnh Phi đều ở trên lầu hai, nhưng một ở bên trái một ở bên phải.
Về phần tại sao như vậy, đương nhiên là bởi vì trước đây lúc Mộc Lạp Lạp mới tới liền bày ra thái độ muốn tránh Phó Cảnh Phi thật xa, muốn tới ở nơi cách anh xa nhất.
Nghĩ đến mình lúc đó, Mộc Lạp Lạp đều luôn nhịn không được mắng vài câu.
Giống vậy, cửa phòng Phó Cảnh Phi cũng không có khoá, khép hờ, Mộc Lạp lạp gõ vài cái lên cửa nhưng không có người trả lời.
Do dự một hồi, Mộc Lạp Lạp dứt khoát đẩy cửa ra đi vào.
Phòng của Phó Cảnh Phi vô cùng sạch sẽ, tông màu xám bạc, bất kể là bày biện hay trang trí đều đơn giản tới cực điểm, không vươn một hạt bụi, thậm chí khiến Mộc Lạp Lạp ảo giác như nơi này hoàn tòan không ai ở.
Cô không thường vào đây. Đối với Mộc Lạp Lạp của quá khứ mà nói, căn phòng của Phó Cảnh Phi chính là cấm địa của cô, đánh chết cũng sẽ không tới.
Nhưng mà con người vốn thay đổi không lường, hôm nay cô lại đi vào tự nhiên như thế.
Trong phòng vẫn không có ai, Mộc Lạp Lạp đứng ở trong phòng hết sức buồn bực, Phó Cảnh Phi đi đâu cơ chứ?
Lúc Mộc Lạp Lạp định rời đi thì tiếng nước truyền tới từ phòng tắm rốt cuộc dẫn tới sự chú ý của cô, cho cô biết té ra Phó Cảnh Phi đang tắm.
Cô không có suy nghĩ nhiều nhìn về phía phòng tắm. Trên kính mờ phòng tắm bốc lên hơi mù, phản chiếu bóng hình của Phó Cảnh Phi.
Thân hình mạnh mẽ cường tráng bị phác thảo trên kính, cách xa như vậy cũng tràn đầy vẻ khêu gợi, theo động tác của Phó Cảnh Phi, Mộc Lạp Lạp thậm chí có thể lờ mờ thấy được cơ bắp trên cánh tay anh… Mang theo hấp dẫn khiến người ta tán thán.
Phó Cảnh Phi thuộc loại người mặc quần áo thì lộ ra vẻ hơi gầy, nhưng lúc này thoạt nhìn hình như vóc người vẫn rất tốt…
Mộc Lạp Lạp không biết mình làm sao, bàn chân như bị đinh đóng, ngơ ngác đứng trong phòng nhìn bóng dáng Phó Cảnh Phi tắm trong phòng tắm đến đờ ra.
Đến khi cô tỉnh lại từ trong mộng thì cả khuôn mặt lập tức cháy đỏ bừng.
Mộc Lạp Lạp thật sự không ngờ mình lại phạm háo sắc đối với bóng dáng tắm rửa của Phó Cảnh Phi, trong lòng âm thầm mắng mình vài câu, vội vàng định rời đi tựa như chạy trốn.
Tiếc là cô đã bỏ lỡ cơ hội chạy trốn tốt nhất, Phó Cảnh Phi đã chú ý đến người xuất hiện ở trong phòng.
Dưới tình huống bình thường, ngoài dì Bảo Khiết ra thì không ai dám ngang nhiên đi vào phòng của anh như vậy, trong biệt thự này không ai dám to gan thế.
Cho nên Phó Cảnh Phi mặc dù sương mờ trong phòng tắm mà không thấy rõ lắm đứng ở bên ngoài là ai, nhưng cũng có thể đoán ra được thân phận của đối phương.
Lúc Mộc Lạp Lạp định lặng yên không tiếng động chạy trốn thì Phó Cảnh Phi trong phòng tắm tắt vòi hoa sen, trầm giọng nói: “Mộc Lạp Lạp.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook