Đối với anh cô ấy có thể là tình yêu

Nhưng..

Đối với tôi cô ấy là duy nhất..

Đối với anh cô ấy có thể là tia nắng..

Nhưng..

Đối với tôi cô ấy là mặt trời..

Mặt trời trong tim tôi hà.. ha..há..ha..

Tôi rơi nước mắt theo từng câu hát.. anh bật bài này có ý gì vậy Bảo..anh đừng độc ác giết chết trái tim em lần nữa được không? Nó đã từng vì anh mà vỡ vụn ra làm trăm mảnh, khó khăn lắm em mới ghép lại vết thương ấy..tuy không hoàn toàn là ổn nhưng tạm thời ổn với em lúc này... tôi với tay định bụng tắt nhạc thì nhanh chóng bàn tay ấy đã bị anh tóm gọn..tôi quay sang nhìn thẳng vào mắt anh..

- em đừng cố gắng tạo cho mình vỏ bọc cảm xúc mạnh mẽ nữa Quỳnh?

- anh sai rồi, em chỉ sống theo những gì mình nghĩ.

- nếu anh sai, vậy em dám khẳng địh quên được tôi chứ?

- Em...

- em không nói được đúng khôg? Em vẫn yêu tôi rất nhiều..

Tôi gồng mình cố gắng giải thích mọi chuyện nhưng có vẻ càng giải thích càng khiến tôi đau lòng..

Tôi mở cửa xe thì đã bị anh ta khóa lại..

- mở xe cho tôi..

- tôi k mở..

- anh làm vậy khác gì bắt cóc tôi khôg?

- không. Vì em là vợ tôi.

Tôi cười nhạt..

- vợ.. anh vẫn nhớ chúg ta là vợ chồng..

Anh yên lặng nhìn tôi một hồi.

- em nói vậy ý gì?

- ý gì hả? Tôi là người Việt Nam..tôi theo pháp luật Việt Nam chế độ một vợ một chồng, có đón rước đàng hoàng, được mặc váy trắng nắm tay người mình yêu.. đó là ước mơ của bao cô gái. Còn tôi và anh? Chúng ta đã bao giờ trải qua những điều đó chưa? Hay tôi chỉ mag danh chen vào hạnh phúc vợ chồng người ta..

- em nghĩ vậy thật sao Quỳnh?

- bất kể cô gái nào cũng vậy thôi..

Nói rồi chiếc cửa xe mở ra, một chút hụt hẫng đến khó tả..

- bước qua cánh cửa đó, em được tự do..

Tôi quay lại nhìn anh ta, mắt rưng rưng, hít một hơi thật sâu rồi bước đi..

- được.. hy vọng anh sẽ giữ lời..

Anh gục đầu xuống vô lăng, không tức giận, không ồn ào..ngược lại anh lại rất nhẹ nhàng trong im lặng..

Trời mưa lất phất mưa bay, từng cơn gió se lạnh của dư âm mùa đông để lại, tôi lang thang đi dưới ánh đèn vàng trên con đường vắng bóng..từng hạt mưa xen lẫn vào nước mắt, vào mặt rồi xuống đôi môi đang lạnh ngắt..kể ra phụ nữ chúng ta cũng lạ lắm, khi chưa gặp thì ngày nhớ đêm mong, lúc gặp rồi nhớ mong rất nhiều nhưng lại chẳng nói ra..

Đoạn đường về nhà chỉ cách nhau nửa cây số mà sao hôm nay đi hoài không tới..tôi lê lết từng bước chân nặng nề với một mớ cảm xúc hỗn loạn..dừng chân trước cổng nhà, tôi nghe thấy tiếng khóc của cu Bi vọng ra..tiếng khóc ấy làm bừng tỉnh con người mơ hồ của tôi..tôi vội vàng chạy một mạch vào trong thì có tiếng mẹ vọng ra.

- đi đâu mà để thằng bé khóc khôg dỗ được..

- con đi có việc lát.

- lát mà tận gần tiếng đồng hồ.

- đã gần tiếng rồi hả mẹ?

Bà cúi xuống nói chuyện cùng cu Bin..

- thôi thôi mau đi thay quần áo còn cho cháu bà ti nhỉ? Con mẹ nó hư lắm cơ..

Bà liếc nhìn bóng dáng tôi rồi thở dài

- duyên phận loằng ngoằng nên cứ làm khổ nhau..

Tôi ôm con vào lòng, cố gạt bỏ mọi suy nghĩ trong đầu..tôi muốn chìm đắm trong những phút giây yên bình cùng con.. ôm thằng bé trong tay, cả thế giới được thu gọn lại..

Sau khi Quỳnh rời khỏi, anh lái xe quay đầu để trở về khách sạn..bộ đồ trên người đã ướt đẫm vì nước mưa, anh thay một chiếc áo thun, quẩn thể thao đơn giản..mở tấm rèm cửa ra, anh lặng lẽ ngắm nhìn thằng phố về đêm..anh châm một điếu thuốc và từ từ nhả ra làn khói trắng..anh liếc mắt về hướng nhà cô ở, nơi đó chính là cả thế giới với anh..

Tiếng chuông điện thoại reo lên ( là phu nhân)

- muộn rồi mẹ còn gọi con làm gì?

- bên mình mới đang là ban ngày mà..

Anh gật đầu..

- con đã gặp mẹ con nó chưa?

- rồi

- thế con bé có chịu quay trở lại không?

Anh lắc đầu..

- cô ấy có vẻ thay đổi rất nhiều rồi.

- chẳng lẽ con định bỏ cuộc? Sao con k nói hết ra sự thật rồi con bé sẽ hiểu thôi mà.

- thế giới của cô ấy nên toàn màu hồng, đừng vì vệt màu đen mà làm ảnh hưởng..bản tính cô ấy vốn lương thiện và hay suy nghĩ nhiều.

Phu nhân thở dài nghe tiếng tút..tút đầu dây bên kia.. bà cảm nhận được con trai mình đang rất khổ tâm.

Linda ở kế bên.

- sao rồi mẹ, bao giờ anh ấy đón mẹ con cô ấy quay trở lại?

Bà lắc đầu..

- cái này hoàn toàn phụ thuộc vào hai đứa, ta k nói trước được gì.

- có phải vì con còn ở đây nên mới vậy đúng k ạ?

- k hẳn đâu. Theo ta một khi đã để phụ nữ thất vọng nhiều lần họ sẽ trở nên bất cần.. phụ nữ khi sinh con xong, đứa con mới là tất cả với họ, có con như nắm trong tay cả một thế giới..và..khi đó họ sẽ tự cảm thấy k một ai quan trọng bằng đứa con mình dứt ruột đẻ ra...

Ánh mắt Linda buồn bã.

- biết đến bao giờ con mới thấu hiểu được cảm giác ấy?

- ai thì ta cũng có thể nói trước được, còn riêng với con trai mình, ta chỉ có thể dùng hai từ xin lỗi với con.

- con hiểu mà..con biết thân phận mình nên sẽ cố gắng sống tốt cho tròn 2 năm sẽ được ra đi..

Bà và Linda mỉm cười gật đầu nhìn nhau..

Sáng sớm ngày hôm sau, khi ông mặt trời vừa thức dậy, tôi đã có mặt tại quán để chuẩn bị cho công việc..Long cũng có mặt sớm ở đây, cha này cứ như ma làm ấy..

- chào buổi sáng yêu thương nhé Quỳnh..

- sao anh lại ở đây?

- anh tiện đi tập thể dục thì đi ngang qua xem em thế nào?

- cảm ơn, ngày nào k gặp anh tâm hồn tôi nhẹ bẫng..

- gặp anh rồi tâm hồn nhẹ hơn vì không nghĩ đc việc gì khác ngoài anh..

Tôi ọe ọe vài cái..

- dừng.. anh nói nữa tôi ói thật..

Anh ta cười hì hì rồi quét dọn quán giúp tôi..

- mà anh rảnh nhỉ? Suốt ngày đến ám tôi thôi.

- em nói vậy anh sẽ buồn đó nhé, anh rất bận nhưng vì một người quan trọng với mình nên cố gắng biến nó rảnh hơn mà thôi.

- anh đã từng thả thính bao nhiêu ng như thế nào rồi..

Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi.

- có mình em thôi.. tôi thật lòng..

Từ ngoài cửa, Bảo bước vào với bộ đồ thể thao, giày thể thao.. đúng là người đẹp mặg gì cũng khiến tim người khác điêu đứng..

- chủ quán, em cho anh một cốc cafe không đường, không đá nhé.

Tôi gật đầu tiếp đón anh ta như những vị khách khác tới đây...

- mời anh..

Anh ta gật đầu mỉm cười ngồi bên ô cửa sổ, ánh mắt suy tư nhìn ra biển... từ góc nghiêng nhìn xa, khuôn mặt đã đẹp nay lại càng thêm đẹp..

Hằng ngày, đã một tuần trôi qua, ngày mưa cũng như ngày nắng anh đều tìm đến quán tôi buổi sáng và tối muộn.. rất nhẹ nhàng chẳng giống anh ngày thường, vẫn góc bàn ấy, vẫn chỉ là một cốc cafe không đường, không đá... chúng tôi cứ như hai người xa lạ chưa từng quen biết nhau..chả biết từ bao giờ, trong tôi đã mặc định chỗ ngồi ấy dành cho anh, cái cốc cafe anh hay uống là của riêng anh..

Hôm nay trời lại đổ mưa, từ bên ngoài một người phụ nữ sang trọng bước vào, người đó không ai khác chính là phu nhân..bà mỉm cười gật đầu nhìn tôi.

- chào con nhé quỳnh..

Tôi ôm mồm ngạc nhiên.

- phu nhân..

- ta có thể nói chuyện với con một lát chứ?

Tôi gật đầu.

- mời người ngồi ạ, con vô ý quá.

Bà kéo ghế xuống cho cả tôi..mắt bà rưng rưng nhìn tôi.

- con vất vả quá rồi con gái..

Tôi mỉm cười lắc đầu.

- mà phu nhân quay về việt nam khi nào vậy?

- ta mới vừa gác xuống sân bay phải đi tìm con liền nè..

Ánh mắt bà chăm chú nhìn tôi

- hai mẹ con con vẫn khỏe chứ?

- dạ..

- chắc hẳn con đã vất vả lắm rồi, những ngày tháng đó con cực khổ lắm phải không?

- con không sao, con còn gia đình con luôn bên con, chăm sóc con mỗi ngày..

Nói đến đây tôi thấy bà rơi nước mắt thật sự.

- cháu bà nội, tội bà ngoại quả k sai..ta thân làm bà nội mà lại k giúp gì được..ta thật sự đáng trách..đáng trách vô cùng ( tay bà đấm vào ngực mình?

Tôi nắm tay bà rồi để xuống bàn.

- người đừng tự trách mình nữa. Năm tháng đó qua rồi, giờ đây mẹ con con cũng ổn hơn rồi..

- con vẫn hận thằng bảo chứ? Hận nó không thể cùng con vượt qua những biến cố cuộc đời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương