Lớp Vỏ Bọc
-
Chương 127
Nghe thấy giọng nói của Trần Dục, Lục Thành Trạch không biết nên đáp lại như thế nào.
“Anh có đang nghe không luật sư Lục, alo?” Đầu kia điện thoại, Trần Dục vẫn lo lắng thúc giục.
Rốt cuộc là chuyện gì, có thể khiến cho Trần Dục vội vã đến vậy? Lục Thành Trạch cầm điện thoại rơi vào suy nghĩ.
Cái chết, có lẽ là lựa chọn tốt nhất cho mình lúc này.
Nhưng nếu mình thật sự chết đi như thế, vậy Trần Dục phải làm sao? Tiếp tục đi cầu xin luật sự khác kiện tiếp vụ này à? Có thể nghĩ được Ngô Gia Nghĩa chắc chắn sẽ không tha cho anh ta. Nghĩ đến những khó khăn mà y đã chia sẻ với Trần Dục trong hai năm qua, Lục Thành Trạch từ từ đặt con dao trong tay xuống, nói với Trần Dục ở bên kia điện thoại: “Biết rồi, tôi sẽ đến ngay.”
Cúp điện thoại, Lục Thành Trạch vội vàng sửa lại bản thân, sau đó lập tức ra ngoài, đến nhà của Trần Dục.
Đứng trước cửa nhà Trần Dục, Lục Thành Trạch giơ tay lên, lại do dự chậm chạp không gõ cửa. Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, Trần Dục trong phòng đi tới cửa, đẩy cửa nhà ra: “Luật sư Lục, mau vào đi.”
Trần Dục trước mặt, hai mắt sưng lên, cũng là dáng vẻ mấy ngày ngủ không ngon.
“Gọi tôi đến có chuyện gì?” Lục Thành Trạch đi theo Trần Dục vào trong nhà, “Nếu là vì chuyện kiện cáo, tôi cũng có lời muốn nói với anh.”
“Không chỉ là chuyện kiện cáo. Anh ngồi xuống, uống nước trước đi.” Trần Dục dẫn Lục Thành Trạch đến ghế sofa ngồi xuống, sau đó cầm lấy ấm trà trên bàn trà, bắt đầu rót trà cho Lục Thành Trạch.
Lục Thành Trạch chú ý tới, hai tay của Trần Dục đang không kiềm chế được mà run nhè nhẹ. Chẳng lẽ, Trần Dục cũng bị Ngô Gia Nghĩa đe dọa?
“Từ bỏ vụ kiện này đi.” Sau một lát im lặng, Lục Thành Trạch mở miệng nói, “Với anh, với tôi đều là lựa chọn tốt nhất.”
Đầu tiên Trần Dục sững sờ, ấm trà trong tay theo đó rơi xuống đất, lá trà xanh biếc và nước trà hơi vàng vãi đầy mặt đất. Hắn nhìn mảnh vỡ của ấm trà vương vãi trên mặt đất, một lúc lâu mới dùng giọng khàn khàn hỏi: “Tại sao?”
Lục Thành Trạch thở dài một hơi: “Tôi gặp phải ít chuyện, chỉ có thể làm vậy.”
“Có phải vì Ngô Gia Nghĩa không?”
Lục Thành Trạch không trả lời.
“Anh điều tra được gì của Ngô Gia Nghĩa rồi? Có thể đưa chứng cứ cho tôi không?”
Lục Thành Trạch lắc đầu: “Chứng cứ lấy được cũng không có lợi ích gì với anh. Từ bỏ chuyện này đi, đừng dính dáng đến Ngô Gia Nghĩa nữa.”
Trần Dục đứng tại chỗ không nói tiếp, im lặng rất lâu, hắn bưng chén trà trong tay đi về phía Lục Thành Trạch, mặt đối mặt đưa chén trà trong tay cho Lục Thành Trạch, nhưng không ngẩng đầu nhìn y.
“Luật sư Lục, cuối cùng anh đã từ bỏ chúng tôi.” Trần Dục thấp giọng nói.
Lời này lập tức khiến Lục Thành Trạch đau nhói, y ngẩng đầu, lúc muốn nói gì đó, bỗng nhiên một con dao sắc bén lóe lên trước mặt y – Trần Dục cầm dao đâm về phía y.
Lục Thành Trạch nghiêng đầu tránh theo bản năng, nhưng lưỡi dao sắc bén vẫn xẹt qua má phải của y, máu tươi lập tức chảy ra từ miệng vết thương, chảy xuống theo má phải.
“Trần Dục anh…” Lục Thành Trạch không thể tin được những gì xảy ra trước mắt, y dùng ngón tay sờ lên vết thương, sau khi nhìn thấy vết mau, mới tin rằng đây là sự thật. Y làm thế nào cũng không ngờ được, người bạn ngày trước kề vai chiến đấu, lại chẳng hề do dự chĩa dao về phía mình.
Không đợi Lục Thành Trạch nói chuyện, Trần Dục lại nhào tới, đâm từng dao về phía Lục Thành Trạch. Lục Thành Trạch vẫn chưa hoàn hồn lại từ trong kinh ngạc, chỉ tránh né theo bản năng trong lúc hoảng hốt, không có bất kỳ hành động đánh trả nào.
Trong lúc trốn tránh, lòng bàn chân của Lục Thành Trạch giẫm lên gạch nền vừa mới bị vẩy nước trà, ngay sau đó trượt chân, dùng tay chống ghế sofa mới không ngã nhào trên mặt đất.
Trần Dục thấy thế bổ nhào qua, mũi dao đâm thẳng vào tim Lục Thành Trạch. Trong nháy mắt lưỡi dao sắp đâm vào, Lục Thành Trạch dùng hết sức nắm lấy cổ tay Trần Dục, mũi dao đột nhiên dừng lại giữa không trung, cách ngực Lục Thành Trạch chỉ khoảng mười centimet.
“Tại sao phải giết tôi?”
“Mau nói, rốt cuộc chứng cứ ở đâu!”
Lúc này, Lục Thành Trạch mới chợt phản ứng lại, để không liên lụy những người khác, mình đều âm thầm điều tra Ngô Gia Nghĩa, tại sao hôm nay Trần Dục lại đột nhiên biết mình điều tra được một vài chứng cứ? Người biết sự tồn tại của chứng cứ này, chỉ có Ngô Gia Nghĩa và Ngụy Xương Hòa! Chẳng lẽ, trong khi Ngô Gia Nghĩa ép mình giết Trần Dục, hắn ta cũng ép Trần Dục giết mình?
“Ngô Gia Nghĩa đã làm gì anh? Bình tĩnh lại đi, Trần Dục!” Cho dù vào thời khắc liên quan đến sống chết, Lục Thành Trạch vẫn cố gắng thử giao tiếp với Trần Dục, nhưng Trần Dục lúc này hình như đã đánh mất lý trí, không nghe lọt tai bất kỳ lời nói nào.
“Mau nói cho tôi biết chứng cứ ở đâu!” Trần Dục gần như gào lên với Lục Thành Trạch, “Không nói thì chết đi!”
Biểu cảm của Trần Dục trước mặt dữ tợn giống như ác quỷ vậy, hắn dùng hết sức lực, mưu toan đâm lưỡi dao vào người Lục Thành Trạch, miệng cứ lặp đi lặp lại: “Chứng cứ, chứng cứ, đưa chứng cứ cho tôi…”
“Tôi không thể đưa chứng cứ cho anh,” Lục Thành Trạch dốc hết sức chống cự lại sức của Trần Dục, mũi dao dần dần tới gần l0ng nguc y, trên trán Lục Thành Trạch toát mồ hôi, cắn răng nói, “Anh lấy được chứng cứ, Ngô Gia Nghĩa càng không tha cho anh…”
“Không lấy chứng cứ ra, vậy đưa tiền cho tôi!” Trần Dục hung tợn quát, lúc này trán hắn nổi gân xanh, ánh mắt hung dữ, so sánh với người trẻ tuổi nhiệt tình nhanh nhẹn ngày thường, Trần Dục như thể biến thành người khác.
Có ý gì? Trần Dục muốn lấy được chứng cứ liên quan đến Ngô Gia Nghĩa, thật ra là vì tiền? Lưỡi dao sắc bén đã cắt rách áo trong trước ngực Lục Thành Trạch, đâm vào da thịt của y. Đối mặt với Trần Dục một lòng muốn giết mình, trong ngực Lục Thành Trạch đột nhiên bốc lên lửa giận bừng bừng. Để bản vệ tính mạng của bạn thân, mẹ mình rơi vào trong tay Ngô Gia Nghĩa, không biết gặp tra tấn dã man như thế nào, nhưng y lại không hề hay biết, trong một tuần mình bị giày vò này, người được gọi là “bạn thân” đã phản bội mình!
Một tay Lục Thành Trạch vẫn nắm chặt cổ tay Trần Dục, ngăn cản hắn tiếp tục đâm vào ngực mình, tay còn lại đột nhiên nắm lấy một mảnh vỡ ấm trà bên cạnh, cắm thẳng vào mắt Trần Dục!
“A…” Kèm theo một tiếng thét đau đớn, tay Trần Dục lập tức nới lỏng ra, hắn ngã ngồi trên mặt đất, ném dao trong tay, giơ tay che mắt theo bản năng.
Trong chớp mắt ngắn ngủi này, Lục Thành Trạch thuận thế nhặt con dao trên đất lên đâm một nhát dao vào bụng Trần Dục, cùng lúc đó, Trần Dục duỗi tay bóp cổ Lục Thành Trạch, hòng phản kháng lần cuối, nhưng lửa giận trong cơ thể đã thiêu đốt tất cả lý trí của Lục Thành Trạch, y cầm dao đâm vào người Trần Dục, một dao, hai dao, ba dao… Không biết sau bao nhiêu nhát sao, Lục Thành Trạch cuối cùng khôi phục lại chút ý thức, y nhìn Trần Dục máu me khắp người, đồng tử phóng đại trước mắt, dùng bàn tay dính đầy máu chống đất đứng lên, cham r4idi chuyển bước chân rời xa thi thể, dời mãi đến bên tường, sau đó ngồi liệt xuống dựa vào tường, bất động nhìn chằm chằm Trần Dục máu me khắp người nằm trên mặt đất…
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, không biết qua bao lâu, Lục Thành Trạch nhận ra cửa sau lưng hình như mở ra, hơn nữa còn có một người đứng ở đó, là hàng xóm xung quanh, hay là người nhà của Trần Dục? Cho dù là ai, Lục Thành Trạch cũng đã không để ý nữa. Y cham r4iquay đầu lại, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía người kia.
Nhưng trong chớp mắt nhìn thấy người kia, một cảm giác tuyệt vọng mãnh liệt hơn d3 xuống y, trái tim Lục Thành Trạch bắt đầu quặn đau, trên vai như thể gánh trọng lượng của cả thế giới, y đau đớn thở hổn hển, có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Người ngoài cửa là – Thời Tân.
Thời Tân cũng không nói lời nào, không ai biết cô đứng ở cửa từ khi nào, là ngay từ đầu, hay là vừa mới? Hay là khi y đâm từng nhát dao vào Trần Dục?
Cuối cùng, Thời Tân đi về phía Lục Thành Trạch, cô quỳ xuống, im lặng nhìn đôi mắt trống rỗng của Lục Thành Trạch, nước mắt tuôn ra từng giọt từ trong hốc mắt của cô. Thời Tân dang hai cánh tay ôm lấy Lục Thành Trạch khắp người là vết thương và vết máu, dùng tay vu0t ve sống lưng Lục Thành Trạch, cố gắng ổn định hơi thở của mình, nghẹn ngào khẽ nói: “Chúng ta… về nhà đi.”
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, ngay sau đó mấy bóng người xuất hiện ở cửa.
“Về nhà? Tôi không nghe lầm chứ, làm ra chuyện này còn muốn về nhà?” Ngô Gia Nghĩa dẫn theo mấy cấp dưới của hắn ta nở nụ cười đi vào trong nhà, “Hai luật sự lớn à, có cần tôi dạy luật cho hai người không, cố ý giết người nên bị kết tội gì?”
Thấy hai người không để ý đến mình, Ngô Gia Nghĩa nói tiếp: “Luật sư Lục, quả nhiên anh không làm tôi thất vọng, tôi biết mà, người thắng nhất định sẽ là anh. Vừa rồi tôi đã thấy rõ ràng qua giám sát, chả trách người xưa đều thích đấu dế, anh tới tôi lùi, quả là đặc sắc.”
Lục Thành Trạch nhẹ nhàng đẩy Thời Tân ra, đứng lên nhìn Ngô Gia Nghĩa, mặt không biểu cảm nói: “Trần Dục cũng bị anh ép?”
“Xem lời anh nói kìa, có vài người phải bị ép đến, ví dụ như anh, nhưng có vài người ấy mà, cho thêm ít tiền đã xong rồi, không cần phiền toái đến vậy.”
Nói xong, Ngô Gia Nghĩa lấy một cây bút ghi âm ra, bấm nút phát…
“Thế nào? Hai triệu tệ, lại cho gia đình anh đến Mỹ, giết Lục Thành Trạch, có làm không?” Không biết giọng nói này là của ai.
Hồi lâu sau, câu hỏi này đã có câu trả lời: “Làm.” Tuy rằng chỉ có một chữ, nhưng Lục Thành Trạch nghe rất rõ ràng, chủ nhân của giọng nói này là Trần Dục.
“Trần Dục không phải bạn thân của anh sao? Bạn thân của anh hình như đã phản bội anh.” Ngô Gia Nghĩa nhìn Lục Thành Trạch, trên mặt hiện ra biểu cảm đắc ý, “Luật sư Lục, bạn của anh thấy rõ ràng hơn anh, con người mà, là thứ không đáng tin nhất, chỉ có tiền mới đáng tin.”
“Anh giết tôi đi.” Lục Thành Trạch nhìn về phía Ngô Gia Nghĩa, “Thả mẹ tôi ra, đồng thời tha cho người nhà của tôi, chỉ cần tôi chết, vụ kiện của anh có thể thắng, họ sẽ không tạo thành bất cứ đe dọa gì cho anh.”
“Giết anh? Khó mà làm được, luật sư Lục, chuyện của anh vẫn chưa làm xong đâu. Anh vẫn phải tiếp tục vụ kiện này.” Ngô Gia Nghĩa ghé vào tai Lục Thành Trạch, “Tôi muốn anh thắng!”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Lục Thành Trạch cắn chặt răng hỏi.
“Anh không cần quan tâm chuyện này, làm theo lời tôi nói, mẹ anh sẽ không sao. Tôi cũng tạm thời không quấy rầy vợ con anh.” Ngô Gia Nghĩa nói xong, lại nói với cấp dưới: “Mấy người nhanh chóng dọn dẹp hiện trường, đưa xác của Trần Dục về Nham Thành đi, lúc di chuyển ra ngoài nhớ cẩn thận, đừng để ai nhìn thấy.”
Mấy người Ngô Gia Nghĩa dẫn đến lập tức đáp một tiếng rồi hành động, động tác thành thạo xử lý hiện trường và di chuyển xác. Trong chớp mắt, hiện trường đã được xử lý xong, Ngô Gia Nghĩa dẫn theo cấp dưới rời khỏi hiện trường, lúc gần đi, hắn ta lại nhìn Lục Thành Trạch đầy ý sâu xa: “Luật sư Lục, hôm nay Trần Dục tự tử, chúng ta đều rất bất ngờ với chuyện này. Anh làm việc vất cả, về nhà nghỉ sớm đi, sau đó hãy giữ liên lạc.”
Sau khi Ngô Gia Nghĩa rời đi, đối mặt với căn phòng như chưa xảy ra chuyện gì cả, Lục Thành Trạch và Thời Tân đều im lặng rất lâu.
“Anh đã giết người, ” Hồi lâu, Lục Thành Trạch với sắc mặt trắng bệch, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước nói, “Anh có nên đi tự thú không, nhưng mẹ anh, còn có em và Thời Sâm…”
Thời Tân im lặng ch4y nước mắt, cô nhìn thấy cơ thể của Lục Thành Trạch đang khẽ run lên không kiểm soát được.
“Xin lỗi em, anh không thể bảo vệ mọi người.” Lục Thành Trạch cụp mắt xuống.
“Đừng nói xin lỗi,” Thời Tân đứng lên tới gần Lục Thành Trạch, khóc nói, “Người nên nói xin lỗi là em, nếu lúc trước em không khuyên anh kiên trì, nói không chừng chuyện sẽ không phát triển đến nước này…”
Lục Thành Trạch lắc đầu, thở dài một hơi, cuối cùng không nói gì nữa. Một lúc lâu, cơ thể của y bỗng nhiên bắt đầu run lẩy bẩy, y giơ tay lên ôm Thời Tân, bật khóc thành tiếng. Tiếng khóc kia rất kìm nén, giống như âm thanh phát ra từ l0ng nguc. Mà trong tiếng khóc kiềm chế này, Thời Tân dường như nghe được âm thanh khác, đó là tiếng nổ to lớn cùng phát ra trong cơ thể họ – là âm thanh tín ngưỡng sụp đổ.
“Không sao, không sao cả.” Thời Tân cố gắng nín khóc, vỗ nhẹ sau lưng Lục Thành Trạch, “Cho dù xảy ra chuyện gì, em sẽ đối mặt cùng anh. Chúng ta về nhà trước.” Thời Tân giơ tay lên, đỡ lấy Lục Thành Trạch, cham r4ibước ra khỏi căn nhà này cùng y.
Về đến nhà, đi qua phòng ngủ gần cửa, bước chân Lục Thành Trạch dừng lại, nhìn về phía Lục Thời Sâm nằm ngủ say trên giường. Dừng chân thật lâu, Lục Thành Trạch mới cất bước lần nữa, trở về phòng ngủ với Thời Tân.
Đêm đó, hai người đóng chặt cửa phòng ngủ, ngồi trong phòng mặt đối mặt, phần lớn thời gian đều ngẩn người, im lặng, thỉnh thoảng sẽ trò chuyện đôi câu…
“Tối nay làm sao em tìm được nhà Trần Dục?”
“Mấy ngày nay cảm xúc của anh khác thường, em có thể cảm nhận được. Tối nay còn cố ý đẩy em và Thời Sâm ra ngoài, em lo anh xảy ra chuyện nên đưa Thời Sâm đến gia đình dưới lầu trước, sau đó theo anh đến nhà Trần Dục…” Thời Tân lau nước mắt trên mặt, “Mấy năm nay anh ở Nham Thành, vẫn luôn bị tra tấn như vậy sao?”
Lục Thành Trạch lắc đầu: “Khoảng thời gian trước mặc dù cũng có nhiều lực cản, nhưng cơ bản đều là một vài hành động mang tính đe dọa. Nhưng lần này… anh nghĩ, chắc là Ngô Gia Nghĩa cấu kết với Ngụy Xương Hòa cục trưởng cục công an Nham Thành, lúc này mới bắt đầu tra tấn anh trầm trọng thêm.”
“Tiếp theo anh định làm như thế nào?” Một lúc lâu sau, Thời Tân lại hỏi, “Tại sao Ngô Gia Nghĩa muốn anh thắng vụ kiện này, tại sao lại muốn anh giết Trần Dục?”
“Anh không biết, có thể là vì trong tay anh nắm giữ chứng cứ phạm tội của hắn, gây ra đe dọa với hắn, chỉ cần anh giết người, ngược lại hắn sẽ nắm giữ điểm yếu của anh. Về phần tại sao hắn muốn anh thắng vụ kiện này…” Lục Thành Trạch im lặng, đúng rồi, rõ ràng Ngô Gia Nghĩa và Chúc Duệ luôn cản trở mình thắng vụ kiện này, tại sao đêm nay Ngô Gia Nghĩa lại bảo mình thắng vụ kiện này? Suy nghĩ hồi lâu, Lục Thành Trạch cũng không thể biết được đáp án của câu hỏi này.
Nhưng cho dù thế nào, mẹ mình vẫn đang trong tay Ngô Gia Nghĩa, muốn bảo vệ an toàn của người nhà, y chỉ có thể làm theo lời Ngô Gia Nghĩa.
Sau đó, Lục Thành Trạch miễn cưỡng khôi phục tâm trạng của mình, tiếp tục chuẩn bị vụ án dân công đòi lương kia. Y có thể cảm nhận rõ ràng, những lực cản trước đó ngăn y thắng vụ kiện hình như đã giảm bớt đi nhiều, và các công việc chuẩn bị sau đó trở nên rất suôn sẻ.
Hai tháng sau, vụ án dân công đòi lương mở phiên tòa đúng hạn. Lục Thành Trạch dựa vào các tài liệu và chứng cứ mình thu thập được trong mấy năm qua, thuận lợi thắng vụ kiện này, giúp đỡ hàng ngàn nông dân công đòi lại tiền lương với tập đoàn Văn Đỉnh.
Vụ kiện thắng lợi, Lục Thành Trạch đến gặp Ngô Gia Nghĩa, yêu cầu Ngô Gia Nghĩa thả mẹ mình ra.
“Luật sự Lục, mẹ anh bị bệnh rất nặng, chỉ có ở chỗ tôi mới có thể nhận được điều trị tốt nhất.” Ngô Gia Nghĩa vẫn rất bình tĩnh, “Còn nhiều thời gian, chúng ta còn có rất nhiều cơ hội hợp tác, chỉ cần mỗi lần luật sư Lục làm xong một việc giúp tôi, tôi sẽ để mẹ anh khôi phục một chút, thế nào?”
Lục Thành Trạch bấy giờ mới biết, Ngô Gia Nghĩa truyền một loại thuốc nào đó cho mẹ mình, loại thuốc này khiến bà cụ hôn mê thời gian dài, gần như trở thành người thực vật. Mà muốn Ngô Gia Nghĩa giảm bớt lượng thuốc truyền vào, y nhất định phải làm theo lời Ngô Gia Nghĩa.
Sau khi thắng kiện, khi các phương tiện truyền thông lớn trên cả nước đổ xô đưa tin về vụ nông dân công đòi lương này, Lục Thành Trạch cũng trở nên nổi tiếng khắp cả nước. Cùng lúc đó, bởi vì Chúc Duệ đột nhiên ra nước ngoài, Lục Thành Trạch cũng biết mục đích thực sự khi Ngô Gia Nghĩa bảo mình thắng vụ kiện này. Mới đầu Ngô Gia Nghĩa đã không hài lòng cùng quản lý tập đoàn Văn Đỉnh với Chúc Duệ, cho dù là bảo mình giết Trần Dục hay là thắng vụ kiện này, đều vì muốn ép Chúc Duệ và Văn Đỉnh đến bước đường cùng, cuối cùng một lần hành động chiếm đoạt tập đoàn Văn Đỉnh.
Mình đã thắng vụ kiện, đã giúp nông dân công đòi lương, lại không ngờ rằng thật ra là đang nối giáo cho giặc. Đối mặt với kết quả như vậy, trong lòng Lục Thành Trạch chỉ có tuyệt vọng. Nghĩ đến sau này, để cứu mẹ ra, mình còn phải giúp Ngô Gia Nghĩa làm nhiều chuyện táng tận lương tâm hơn, y không biết phải tiếp tục như thế nào.
Bầu không khí giữa y và Thời Tân càng ngày càng ngột ngạt, mới đầu còn có thể sưởi ấm cho nhau, nhưng dần dần, tâm trạng tuyệt vọng này nuốt lấy Lục Thành Trạch từng chút một, khiến hai người đều trên bờ vực sụp đổ.
Buổi tối ngày nào đó, lúc hai người nằm trên giường, chuẩn vị vượt qua một đêm mất ngủ nữa, Thời Tân bỗng nói: “Chúng ta cứ sống tiếp như vậy sao?” Nói xong, cô lại bắt đầu im lặng nhìn đêm tối rơi lệ.
Đúng rồi, sống tiếp như thế nào? Giống như cái xác không hồn? Tự tử, đối với họ lúc này vừa là kết thúc, vừa là sự giải thoát. Có lẽ tuyệt vọng đã thành quen, sau khi nghe Thời Tân nói câu này, Lục Thành Trạch không cảm thấy đau buồn, trái lại thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ, với họ mà nói, đây là lựa chọn tốt nhất.
“Thời Sâm thì sao? Nó phải làm thế nào?” Cuối cùng Thời Tân không kìm được, bật khóc thành tiếng, “Sau khi mất hết người thân, nó làm thế nào sống tiếp một mình được? Ngô Gia Nghĩa có làm khó con nó không?”
Lục Thành Trạch ôm chặt Thời Tân: “Chúng ta là một gia đình, dù sống hay chết.”
Thời Tân hiểu ý của Lục Thành Trạch, cô nắm chặt tay Lục Thành Trạch, nước mắt không ngừng trào ra.
Im lặng trong một thời gian dài có nghĩa là ngầm đồng ý.
Lục Thành Trạch nhớ rõ, hôm đó là thứ bảy, trời sáng rất sớm, sau khi Lục Thời Sâm thức dậy nghe thấy cả nhà sẽ cùng đi leo núi thì tỏ vẻ rất vui.
“Là ngọn núi nào? Cao lắm ạ?”
“Trên núi có lạnh lắm không? Con phải mặc quần áo gì?”
“Chúng ta có cần đi mua ít đồ ăn lên núi cắm trại không?”
Trên xe, Lục Thời Sâm tràn đầy phấn khích, nhiều hơn ngày thường một chút. Nhưng sau khi nhận ra bố mẹ ở trên xe dường như không có tâm trạng nói chuyện, cậu bé cũng không nói gì nữa, quay đầu nhìn cây cối lùi nhanh như bay ngoài cửa sổ.
Lục Thành Trạch lái xe, đi tới một đoạn đường núi gập ghềnh, y biết nơi này là nơi thích hợp để kết thúc nhất.
Có lẽ đã sẵn sàng, Lục Thành Trạch lái chiếc xe sắp chịu chết, trái lại cảm thấy đây là lúc thoải mái nhất trong khoảng thời gian gần đây. Trong đầu y bất chợt lóe lên những mảnh ký ức về những khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời. Y nghĩ đến dáng vẻ vui mừng của mẹ khi mình lấy được giấy báo trúng tuyển của đại học Chính trị và luật; nghĩ đến nỗi xót xa và bất lực khi lần đầu tiên nhìn thấy nông dân công đòi lương; nghĩ đến cảnh chúc mừng vui vẻ với các công nhân và bạn thân sau khi thắng vụ kiện; nghĩ đến lần đầu tiên đan mười ngón tay với Thời Tân; nghĩ đến niềm vui sướng và lúng túng của mình khi Lục Thời Sâm cất tiếng khóc chào đời…
Lúc y đang đắm chìm trong ký ức đẹp đẽ của quá khứ, bỗng nhiên, mấy gương mặt âm u xông vào, Ngô Gia Nghĩa phách lối đắc ý, Ngụy Xương Hòa nham hiểm xảo trá, Trần Dục đánh mất lý trí… Trong nháy mắt, mấy gương mặt này đã xé nát mọi thứ. Lục Thành Trạch nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó mình ở trong văn phòng của Ngụy Xương Hòa, nhớ lại dáng vẻ của Trần Dục trước khi chết, lại nhớ đến ánh mắt tuyệt vọng của Thời Tân, lửa giận không kiểm soát được khiến y tức khắc quyết định, kết thúc ở đây đi!
Y nhìn chằm chằm vách đá trước mặt với đôi mắt tức giận, giẫm chân ga xuống hết cỡ, qua gương chiếu hậu, y nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Lục Thời Sâm, nhưng quyết tâm vẫn chiến thắng không đành lòng, Lục Thành Trạch bất chấp tông vào vách đá phía trước.
Nhưng y không ngờ rằng, trong nháy mắt đầu xe sắp tông vào vách đá, Thời Tân chợt hối hận, cô muốn Lục Thời Sâm sống tiếp!
Cô bỗng nhào qua, dùng hết sức lực toàn thân nắm chặt tay lái, đẩy tay lái sang trái, trong chớp mắt đầu xe đã đổi hướng.
“Rầm!” Theo tiếng va chạm to lớn, phần thân xe bên phải chịu lực va chạm to lớn đã lập tức biến dạng, Thời Tân bị nảy lên, đầu đập mạnh vào trần xe, ngay sau đó vô lực rơi xuống ghế ngồi.
Thời Tân… Lục Thành Trạch muốn duỗi tay nắm lấy Thời Tân, nhưng trước mắt y nhanh chóng trở nên tối tăm, sau đó mất đi ý thức.
“Anh có đang nghe không luật sư Lục, alo?” Đầu kia điện thoại, Trần Dục vẫn lo lắng thúc giục.
Rốt cuộc là chuyện gì, có thể khiến cho Trần Dục vội vã đến vậy? Lục Thành Trạch cầm điện thoại rơi vào suy nghĩ.
Cái chết, có lẽ là lựa chọn tốt nhất cho mình lúc này.
Nhưng nếu mình thật sự chết đi như thế, vậy Trần Dục phải làm sao? Tiếp tục đi cầu xin luật sự khác kiện tiếp vụ này à? Có thể nghĩ được Ngô Gia Nghĩa chắc chắn sẽ không tha cho anh ta. Nghĩ đến những khó khăn mà y đã chia sẻ với Trần Dục trong hai năm qua, Lục Thành Trạch từ từ đặt con dao trong tay xuống, nói với Trần Dục ở bên kia điện thoại: “Biết rồi, tôi sẽ đến ngay.”
Cúp điện thoại, Lục Thành Trạch vội vàng sửa lại bản thân, sau đó lập tức ra ngoài, đến nhà của Trần Dục.
Đứng trước cửa nhà Trần Dục, Lục Thành Trạch giơ tay lên, lại do dự chậm chạp không gõ cửa. Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, Trần Dục trong phòng đi tới cửa, đẩy cửa nhà ra: “Luật sư Lục, mau vào đi.”
Trần Dục trước mặt, hai mắt sưng lên, cũng là dáng vẻ mấy ngày ngủ không ngon.
“Gọi tôi đến có chuyện gì?” Lục Thành Trạch đi theo Trần Dục vào trong nhà, “Nếu là vì chuyện kiện cáo, tôi cũng có lời muốn nói với anh.”
“Không chỉ là chuyện kiện cáo. Anh ngồi xuống, uống nước trước đi.” Trần Dục dẫn Lục Thành Trạch đến ghế sofa ngồi xuống, sau đó cầm lấy ấm trà trên bàn trà, bắt đầu rót trà cho Lục Thành Trạch.
Lục Thành Trạch chú ý tới, hai tay của Trần Dục đang không kiềm chế được mà run nhè nhẹ. Chẳng lẽ, Trần Dục cũng bị Ngô Gia Nghĩa đe dọa?
“Từ bỏ vụ kiện này đi.” Sau một lát im lặng, Lục Thành Trạch mở miệng nói, “Với anh, với tôi đều là lựa chọn tốt nhất.”
Đầu tiên Trần Dục sững sờ, ấm trà trong tay theo đó rơi xuống đất, lá trà xanh biếc và nước trà hơi vàng vãi đầy mặt đất. Hắn nhìn mảnh vỡ của ấm trà vương vãi trên mặt đất, một lúc lâu mới dùng giọng khàn khàn hỏi: “Tại sao?”
Lục Thành Trạch thở dài một hơi: “Tôi gặp phải ít chuyện, chỉ có thể làm vậy.”
“Có phải vì Ngô Gia Nghĩa không?”
Lục Thành Trạch không trả lời.
“Anh điều tra được gì của Ngô Gia Nghĩa rồi? Có thể đưa chứng cứ cho tôi không?”
Lục Thành Trạch lắc đầu: “Chứng cứ lấy được cũng không có lợi ích gì với anh. Từ bỏ chuyện này đi, đừng dính dáng đến Ngô Gia Nghĩa nữa.”
Trần Dục đứng tại chỗ không nói tiếp, im lặng rất lâu, hắn bưng chén trà trong tay đi về phía Lục Thành Trạch, mặt đối mặt đưa chén trà trong tay cho Lục Thành Trạch, nhưng không ngẩng đầu nhìn y.
“Luật sư Lục, cuối cùng anh đã từ bỏ chúng tôi.” Trần Dục thấp giọng nói.
Lời này lập tức khiến Lục Thành Trạch đau nhói, y ngẩng đầu, lúc muốn nói gì đó, bỗng nhiên một con dao sắc bén lóe lên trước mặt y – Trần Dục cầm dao đâm về phía y.
Lục Thành Trạch nghiêng đầu tránh theo bản năng, nhưng lưỡi dao sắc bén vẫn xẹt qua má phải của y, máu tươi lập tức chảy ra từ miệng vết thương, chảy xuống theo má phải.
“Trần Dục anh…” Lục Thành Trạch không thể tin được những gì xảy ra trước mắt, y dùng ngón tay sờ lên vết thương, sau khi nhìn thấy vết mau, mới tin rằng đây là sự thật. Y làm thế nào cũng không ngờ được, người bạn ngày trước kề vai chiến đấu, lại chẳng hề do dự chĩa dao về phía mình.
Không đợi Lục Thành Trạch nói chuyện, Trần Dục lại nhào tới, đâm từng dao về phía Lục Thành Trạch. Lục Thành Trạch vẫn chưa hoàn hồn lại từ trong kinh ngạc, chỉ tránh né theo bản năng trong lúc hoảng hốt, không có bất kỳ hành động đánh trả nào.
Trong lúc trốn tránh, lòng bàn chân của Lục Thành Trạch giẫm lên gạch nền vừa mới bị vẩy nước trà, ngay sau đó trượt chân, dùng tay chống ghế sofa mới không ngã nhào trên mặt đất.
Trần Dục thấy thế bổ nhào qua, mũi dao đâm thẳng vào tim Lục Thành Trạch. Trong nháy mắt lưỡi dao sắp đâm vào, Lục Thành Trạch dùng hết sức nắm lấy cổ tay Trần Dục, mũi dao đột nhiên dừng lại giữa không trung, cách ngực Lục Thành Trạch chỉ khoảng mười centimet.
“Tại sao phải giết tôi?”
“Mau nói, rốt cuộc chứng cứ ở đâu!”
Lúc này, Lục Thành Trạch mới chợt phản ứng lại, để không liên lụy những người khác, mình đều âm thầm điều tra Ngô Gia Nghĩa, tại sao hôm nay Trần Dục lại đột nhiên biết mình điều tra được một vài chứng cứ? Người biết sự tồn tại của chứng cứ này, chỉ có Ngô Gia Nghĩa và Ngụy Xương Hòa! Chẳng lẽ, trong khi Ngô Gia Nghĩa ép mình giết Trần Dục, hắn ta cũng ép Trần Dục giết mình?
“Ngô Gia Nghĩa đã làm gì anh? Bình tĩnh lại đi, Trần Dục!” Cho dù vào thời khắc liên quan đến sống chết, Lục Thành Trạch vẫn cố gắng thử giao tiếp với Trần Dục, nhưng Trần Dục lúc này hình như đã đánh mất lý trí, không nghe lọt tai bất kỳ lời nói nào.
“Mau nói cho tôi biết chứng cứ ở đâu!” Trần Dục gần như gào lên với Lục Thành Trạch, “Không nói thì chết đi!”
Biểu cảm của Trần Dục trước mặt dữ tợn giống như ác quỷ vậy, hắn dùng hết sức lực, mưu toan đâm lưỡi dao vào người Lục Thành Trạch, miệng cứ lặp đi lặp lại: “Chứng cứ, chứng cứ, đưa chứng cứ cho tôi…”
“Tôi không thể đưa chứng cứ cho anh,” Lục Thành Trạch dốc hết sức chống cự lại sức của Trần Dục, mũi dao dần dần tới gần l0ng nguc y, trên trán Lục Thành Trạch toát mồ hôi, cắn răng nói, “Anh lấy được chứng cứ, Ngô Gia Nghĩa càng không tha cho anh…”
“Không lấy chứng cứ ra, vậy đưa tiền cho tôi!” Trần Dục hung tợn quát, lúc này trán hắn nổi gân xanh, ánh mắt hung dữ, so sánh với người trẻ tuổi nhiệt tình nhanh nhẹn ngày thường, Trần Dục như thể biến thành người khác.
Có ý gì? Trần Dục muốn lấy được chứng cứ liên quan đến Ngô Gia Nghĩa, thật ra là vì tiền? Lưỡi dao sắc bén đã cắt rách áo trong trước ngực Lục Thành Trạch, đâm vào da thịt của y. Đối mặt với Trần Dục một lòng muốn giết mình, trong ngực Lục Thành Trạch đột nhiên bốc lên lửa giận bừng bừng. Để bản vệ tính mạng của bạn thân, mẹ mình rơi vào trong tay Ngô Gia Nghĩa, không biết gặp tra tấn dã man như thế nào, nhưng y lại không hề hay biết, trong một tuần mình bị giày vò này, người được gọi là “bạn thân” đã phản bội mình!
Một tay Lục Thành Trạch vẫn nắm chặt cổ tay Trần Dục, ngăn cản hắn tiếp tục đâm vào ngực mình, tay còn lại đột nhiên nắm lấy một mảnh vỡ ấm trà bên cạnh, cắm thẳng vào mắt Trần Dục!
“A…” Kèm theo một tiếng thét đau đớn, tay Trần Dục lập tức nới lỏng ra, hắn ngã ngồi trên mặt đất, ném dao trong tay, giơ tay che mắt theo bản năng.
Trong chớp mắt ngắn ngủi này, Lục Thành Trạch thuận thế nhặt con dao trên đất lên đâm một nhát dao vào bụng Trần Dục, cùng lúc đó, Trần Dục duỗi tay bóp cổ Lục Thành Trạch, hòng phản kháng lần cuối, nhưng lửa giận trong cơ thể đã thiêu đốt tất cả lý trí của Lục Thành Trạch, y cầm dao đâm vào người Trần Dục, một dao, hai dao, ba dao… Không biết sau bao nhiêu nhát sao, Lục Thành Trạch cuối cùng khôi phục lại chút ý thức, y nhìn Trần Dục máu me khắp người, đồng tử phóng đại trước mắt, dùng bàn tay dính đầy máu chống đất đứng lên, cham r4idi chuyển bước chân rời xa thi thể, dời mãi đến bên tường, sau đó ngồi liệt xuống dựa vào tường, bất động nhìn chằm chằm Trần Dục máu me khắp người nằm trên mặt đất…
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, không biết qua bao lâu, Lục Thành Trạch nhận ra cửa sau lưng hình như mở ra, hơn nữa còn có một người đứng ở đó, là hàng xóm xung quanh, hay là người nhà của Trần Dục? Cho dù là ai, Lục Thành Trạch cũng đã không để ý nữa. Y cham r4iquay đầu lại, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía người kia.
Nhưng trong chớp mắt nhìn thấy người kia, một cảm giác tuyệt vọng mãnh liệt hơn d3 xuống y, trái tim Lục Thành Trạch bắt đầu quặn đau, trên vai như thể gánh trọng lượng của cả thế giới, y đau đớn thở hổn hển, có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Người ngoài cửa là – Thời Tân.
Thời Tân cũng không nói lời nào, không ai biết cô đứng ở cửa từ khi nào, là ngay từ đầu, hay là vừa mới? Hay là khi y đâm từng nhát dao vào Trần Dục?
Cuối cùng, Thời Tân đi về phía Lục Thành Trạch, cô quỳ xuống, im lặng nhìn đôi mắt trống rỗng của Lục Thành Trạch, nước mắt tuôn ra từng giọt từ trong hốc mắt của cô. Thời Tân dang hai cánh tay ôm lấy Lục Thành Trạch khắp người là vết thương và vết máu, dùng tay vu0t ve sống lưng Lục Thành Trạch, cố gắng ổn định hơi thở của mình, nghẹn ngào khẽ nói: “Chúng ta… về nhà đi.”
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, ngay sau đó mấy bóng người xuất hiện ở cửa.
“Về nhà? Tôi không nghe lầm chứ, làm ra chuyện này còn muốn về nhà?” Ngô Gia Nghĩa dẫn theo mấy cấp dưới của hắn ta nở nụ cười đi vào trong nhà, “Hai luật sự lớn à, có cần tôi dạy luật cho hai người không, cố ý giết người nên bị kết tội gì?”
Thấy hai người không để ý đến mình, Ngô Gia Nghĩa nói tiếp: “Luật sư Lục, quả nhiên anh không làm tôi thất vọng, tôi biết mà, người thắng nhất định sẽ là anh. Vừa rồi tôi đã thấy rõ ràng qua giám sát, chả trách người xưa đều thích đấu dế, anh tới tôi lùi, quả là đặc sắc.”
Lục Thành Trạch nhẹ nhàng đẩy Thời Tân ra, đứng lên nhìn Ngô Gia Nghĩa, mặt không biểu cảm nói: “Trần Dục cũng bị anh ép?”
“Xem lời anh nói kìa, có vài người phải bị ép đến, ví dụ như anh, nhưng có vài người ấy mà, cho thêm ít tiền đã xong rồi, không cần phiền toái đến vậy.”
Nói xong, Ngô Gia Nghĩa lấy một cây bút ghi âm ra, bấm nút phát…
“Thế nào? Hai triệu tệ, lại cho gia đình anh đến Mỹ, giết Lục Thành Trạch, có làm không?” Không biết giọng nói này là của ai.
Hồi lâu sau, câu hỏi này đã có câu trả lời: “Làm.” Tuy rằng chỉ có một chữ, nhưng Lục Thành Trạch nghe rất rõ ràng, chủ nhân của giọng nói này là Trần Dục.
“Trần Dục không phải bạn thân của anh sao? Bạn thân của anh hình như đã phản bội anh.” Ngô Gia Nghĩa nhìn Lục Thành Trạch, trên mặt hiện ra biểu cảm đắc ý, “Luật sư Lục, bạn của anh thấy rõ ràng hơn anh, con người mà, là thứ không đáng tin nhất, chỉ có tiền mới đáng tin.”
“Anh giết tôi đi.” Lục Thành Trạch nhìn về phía Ngô Gia Nghĩa, “Thả mẹ tôi ra, đồng thời tha cho người nhà của tôi, chỉ cần tôi chết, vụ kiện của anh có thể thắng, họ sẽ không tạo thành bất cứ đe dọa gì cho anh.”
“Giết anh? Khó mà làm được, luật sư Lục, chuyện của anh vẫn chưa làm xong đâu. Anh vẫn phải tiếp tục vụ kiện này.” Ngô Gia Nghĩa ghé vào tai Lục Thành Trạch, “Tôi muốn anh thắng!”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Lục Thành Trạch cắn chặt răng hỏi.
“Anh không cần quan tâm chuyện này, làm theo lời tôi nói, mẹ anh sẽ không sao. Tôi cũng tạm thời không quấy rầy vợ con anh.” Ngô Gia Nghĩa nói xong, lại nói với cấp dưới: “Mấy người nhanh chóng dọn dẹp hiện trường, đưa xác của Trần Dục về Nham Thành đi, lúc di chuyển ra ngoài nhớ cẩn thận, đừng để ai nhìn thấy.”
Mấy người Ngô Gia Nghĩa dẫn đến lập tức đáp một tiếng rồi hành động, động tác thành thạo xử lý hiện trường và di chuyển xác. Trong chớp mắt, hiện trường đã được xử lý xong, Ngô Gia Nghĩa dẫn theo cấp dưới rời khỏi hiện trường, lúc gần đi, hắn ta lại nhìn Lục Thành Trạch đầy ý sâu xa: “Luật sư Lục, hôm nay Trần Dục tự tử, chúng ta đều rất bất ngờ với chuyện này. Anh làm việc vất cả, về nhà nghỉ sớm đi, sau đó hãy giữ liên lạc.”
Sau khi Ngô Gia Nghĩa rời đi, đối mặt với căn phòng như chưa xảy ra chuyện gì cả, Lục Thành Trạch và Thời Tân đều im lặng rất lâu.
“Anh đã giết người, ” Hồi lâu, Lục Thành Trạch với sắc mặt trắng bệch, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước nói, “Anh có nên đi tự thú không, nhưng mẹ anh, còn có em và Thời Sâm…”
Thời Tân im lặng ch4y nước mắt, cô nhìn thấy cơ thể của Lục Thành Trạch đang khẽ run lên không kiểm soát được.
“Xin lỗi em, anh không thể bảo vệ mọi người.” Lục Thành Trạch cụp mắt xuống.
“Đừng nói xin lỗi,” Thời Tân đứng lên tới gần Lục Thành Trạch, khóc nói, “Người nên nói xin lỗi là em, nếu lúc trước em không khuyên anh kiên trì, nói không chừng chuyện sẽ không phát triển đến nước này…”
Lục Thành Trạch lắc đầu, thở dài một hơi, cuối cùng không nói gì nữa. Một lúc lâu, cơ thể của y bỗng nhiên bắt đầu run lẩy bẩy, y giơ tay lên ôm Thời Tân, bật khóc thành tiếng. Tiếng khóc kia rất kìm nén, giống như âm thanh phát ra từ l0ng nguc. Mà trong tiếng khóc kiềm chế này, Thời Tân dường như nghe được âm thanh khác, đó là tiếng nổ to lớn cùng phát ra trong cơ thể họ – là âm thanh tín ngưỡng sụp đổ.
“Không sao, không sao cả.” Thời Tân cố gắng nín khóc, vỗ nhẹ sau lưng Lục Thành Trạch, “Cho dù xảy ra chuyện gì, em sẽ đối mặt cùng anh. Chúng ta về nhà trước.” Thời Tân giơ tay lên, đỡ lấy Lục Thành Trạch, cham r4ibước ra khỏi căn nhà này cùng y.
Về đến nhà, đi qua phòng ngủ gần cửa, bước chân Lục Thành Trạch dừng lại, nhìn về phía Lục Thời Sâm nằm ngủ say trên giường. Dừng chân thật lâu, Lục Thành Trạch mới cất bước lần nữa, trở về phòng ngủ với Thời Tân.
Đêm đó, hai người đóng chặt cửa phòng ngủ, ngồi trong phòng mặt đối mặt, phần lớn thời gian đều ngẩn người, im lặng, thỉnh thoảng sẽ trò chuyện đôi câu…
“Tối nay làm sao em tìm được nhà Trần Dục?”
“Mấy ngày nay cảm xúc của anh khác thường, em có thể cảm nhận được. Tối nay còn cố ý đẩy em và Thời Sâm ra ngoài, em lo anh xảy ra chuyện nên đưa Thời Sâm đến gia đình dưới lầu trước, sau đó theo anh đến nhà Trần Dục…” Thời Tân lau nước mắt trên mặt, “Mấy năm nay anh ở Nham Thành, vẫn luôn bị tra tấn như vậy sao?”
Lục Thành Trạch lắc đầu: “Khoảng thời gian trước mặc dù cũng có nhiều lực cản, nhưng cơ bản đều là một vài hành động mang tính đe dọa. Nhưng lần này… anh nghĩ, chắc là Ngô Gia Nghĩa cấu kết với Ngụy Xương Hòa cục trưởng cục công an Nham Thành, lúc này mới bắt đầu tra tấn anh trầm trọng thêm.”
“Tiếp theo anh định làm như thế nào?” Một lúc lâu sau, Thời Tân lại hỏi, “Tại sao Ngô Gia Nghĩa muốn anh thắng vụ kiện này, tại sao lại muốn anh giết Trần Dục?”
“Anh không biết, có thể là vì trong tay anh nắm giữ chứng cứ phạm tội của hắn, gây ra đe dọa với hắn, chỉ cần anh giết người, ngược lại hắn sẽ nắm giữ điểm yếu của anh. Về phần tại sao hắn muốn anh thắng vụ kiện này…” Lục Thành Trạch im lặng, đúng rồi, rõ ràng Ngô Gia Nghĩa và Chúc Duệ luôn cản trở mình thắng vụ kiện này, tại sao đêm nay Ngô Gia Nghĩa lại bảo mình thắng vụ kiện này? Suy nghĩ hồi lâu, Lục Thành Trạch cũng không thể biết được đáp án của câu hỏi này.
Nhưng cho dù thế nào, mẹ mình vẫn đang trong tay Ngô Gia Nghĩa, muốn bảo vệ an toàn của người nhà, y chỉ có thể làm theo lời Ngô Gia Nghĩa.
Sau đó, Lục Thành Trạch miễn cưỡng khôi phục tâm trạng của mình, tiếp tục chuẩn bị vụ án dân công đòi lương kia. Y có thể cảm nhận rõ ràng, những lực cản trước đó ngăn y thắng vụ kiện hình như đã giảm bớt đi nhiều, và các công việc chuẩn bị sau đó trở nên rất suôn sẻ.
Hai tháng sau, vụ án dân công đòi lương mở phiên tòa đúng hạn. Lục Thành Trạch dựa vào các tài liệu và chứng cứ mình thu thập được trong mấy năm qua, thuận lợi thắng vụ kiện này, giúp đỡ hàng ngàn nông dân công đòi lại tiền lương với tập đoàn Văn Đỉnh.
Vụ kiện thắng lợi, Lục Thành Trạch đến gặp Ngô Gia Nghĩa, yêu cầu Ngô Gia Nghĩa thả mẹ mình ra.
“Luật sự Lục, mẹ anh bị bệnh rất nặng, chỉ có ở chỗ tôi mới có thể nhận được điều trị tốt nhất.” Ngô Gia Nghĩa vẫn rất bình tĩnh, “Còn nhiều thời gian, chúng ta còn có rất nhiều cơ hội hợp tác, chỉ cần mỗi lần luật sư Lục làm xong một việc giúp tôi, tôi sẽ để mẹ anh khôi phục một chút, thế nào?”
Lục Thành Trạch bấy giờ mới biết, Ngô Gia Nghĩa truyền một loại thuốc nào đó cho mẹ mình, loại thuốc này khiến bà cụ hôn mê thời gian dài, gần như trở thành người thực vật. Mà muốn Ngô Gia Nghĩa giảm bớt lượng thuốc truyền vào, y nhất định phải làm theo lời Ngô Gia Nghĩa.
Sau khi thắng kiện, khi các phương tiện truyền thông lớn trên cả nước đổ xô đưa tin về vụ nông dân công đòi lương này, Lục Thành Trạch cũng trở nên nổi tiếng khắp cả nước. Cùng lúc đó, bởi vì Chúc Duệ đột nhiên ra nước ngoài, Lục Thành Trạch cũng biết mục đích thực sự khi Ngô Gia Nghĩa bảo mình thắng vụ kiện này. Mới đầu Ngô Gia Nghĩa đã không hài lòng cùng quản lý tập đoàn Văn Đỉnh với Chúc Duệ, cho dù là bảo mình giết Trần Dục hay là thắng vụ kiện này, đều vì muốn ép Chúc Duệ và Văn Đỉnh đến bước đường cùng, cuối cùng một lần hành động chiếm đoạt tập đoàn Văn Đỉnh.
Mình đã thắng vụ kiện, đã giúp nông dân công đòi lương, lại không ngờ rằng thật ra là đang nối giáo cho giặc. Đối mặt với kết quả như vậy, trong lòng Lục Thành Trạch chỉ có tuyệt vọng. Nghĩ đến sau này, để cứu mẹ ra, mình còn phải giúp Ngô Gia Nghĩa làm nhiều chuyện táng tận lương tâm hơn, y không biết phải tiếp tục như thế nào.
Bầu không khí giữa y và Thời Tân càng ngày càng ngột ngạt, mới đầu còn có thể sưởi ấm cho nhau, nhưng dần dần, tâm trạng tuyệt vọng này nuốt lấy Lục Thành Trạch từng chút một, khiến hai người đều trên bờ vực sụp đổ.
Buổi tối ngày nào đó, lúc hai người nằm trên giường, chuẩn vị vượt qua một đêm mất ngủ nữa, Thời Tân bỗng nói: “Chúng ta cứ sống tiếp như vậy sao?” Nói xong, cô lại bắt đầu im lặng nhìn đêm tối rơi lệ.
Đúng rồi, sống tiếp như thế nào? Giống như cái xác không hồn? Tự tử, đối với họ lúc này vừa là kết thúc, vừa là sự giải thoát. Có lẽ tuyệt vọng đã thành quen, sau khi nghe Thời Tân nói câu này, Lục Thành Trạch không cảm thấy đau buồn, trái lại thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ, với họ mà nói, đây là lựa chọn tốt nhất.
“Thời Sâm thì sao? Nó phải làm thế nào?” Cuối cùng Thời Tân không kìm được, bật khóc thành tiếng, “Sau khi mất hết người thân, nó làm thế nào sống tiếp một mình được? Ngô Gia Nghĩa có làm khó con nó không?”
Lục Thành Trạch ôm chặt Thời Tân: “Chúng ta là một gia đình, dù sống hay chết.”
Thời Tân hiểu ý của Lục Thành Trạch, cô nắm chặt tay Lục Thành Trạch, nước mắt không ngừng trào ra.
Im lặng trong một thời gian dài có nghĩa là ngầm đồng ý.
Lục Thành Trạch nhớ rõ, hôm đó là thứ bảy, trời sáng rất sớm, sau khi Lục Thời Sâm thức dậy nghe thấy cả nhà sẽ cùng đi leo núi thì tỏ vẻ rất vui.
“Là ngọn núi nào? Cao lắm ạ?”
“Trên núi có lạnh lắm không? Con phải mặc quần áo gì?”
“Chúng ta có cần đi mua ít đồ ăn lên núi cắm trại không?”
Trên xe, Lục Thời Sâm tràn đầy phấn khích, nhiều hơn ngày thường một chút. Nhưng sau khi nhận ra bố mẹ ở trên xe dường như không có tâm trạng nói chuyện, cậu bé cũng không nói gì nữa, quay đầu nhìn cây cối lùi nhanh như bay ngoài cửa sổ.
Lục Thành Trạch lái xe, đi tới một đoạn đường núi gập ghềnh, y biết nơi này là nơi thích hợp để kết thúc nhất.
Có lẽ đã sẵn sàng, Lục Thành Trạch lái chiếc xe sắp chịu chết, trái lại cảm thấy đây là lúc thoải mái nhất trong khoảng thời gian gần đây. Trong đầu y bất chợt lóe lên những mảnh ký ức về những khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời. Y nghĩ đến dáng vẻ vui mừng của mẹ khi mình lấy được giấy báo trúng tuyển của đại học Chính trị và luật; nghĩ đến nỗi xót xa và bất lực khi lần đầu tiên nhìn thấy nông dân công đòi lương; nghĩ đến cảnh chúc mừng vui vẻ với các công nhân và bạn thân sau khi thắng vụ kiện; nghĩ đến lần đầu tiên đan mười ngón tay với Thời Tân; nghĩ đến niềm vui sướng và lúng túng của mình khi Lục Thời Sâm cất tiếng khóc chào đời…
Lúc y đang đắm chìm trong ký ức đẹp đẽ của quá khứ, bỗng nhiên, mấy gương mặt âm u xông vào, Ngô Gia Nghĩa phách lối đắc ý, Ngụy Xương Hòa nham hiểm xảo trá, Trần Dục đánh mất lý trí… Trong nháy mắt, mấy gương mặt này đã xé nát mọi thứ. Lục Thành Trạch nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó mình ở trong văn phòng của Ngụy Xương Hòa, nhớ lại dáng vẻ của Trần Dục trước khi chết, lại nhớ đến ánh mắt tuyệt vọng của Thời Tân, lửa giận không kiểm soát được khiến y tức khắc quyết định, kết thúc ở đây đi!
Y nhìn chằm chằm vách đá trước mặt với đôi mắt tức giận, giẫm chân ga xuống hết cỡ, qua gương chiếu hậu, y nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Lục Thời Sâm, nhưng quyết tâm vẫn chiến thắng không đành lòng, Lục Thành Trạch bất chấp tông vào vách đá phía trước.
Nhưng y không ngờ rằng, trong nháy mắt đầu xe sắp tông vào vách đá, Thời Tân chợt hối hận, cô muốn Lục Thời Sâm sống tiếp!
Cô bỗng nhào qua, dùng hết sức lực toàn thân nắm chặt tay lái, đẩy tay lái sang trái, trong chớp mắt đầu xe đã đổi hướng.
“Rầm!” Theo tiếng va chạm to lớn, phần thân xe bên phải chịu lực va chạm to lớn đã lập tức biến dạng, Thời Tân bị nảy lên, đầu đập mạnh vào trần xe, ngay sau đó vô lực rơi xuống ghế ngồi.
Thời Tân… Lục Thành Trạch muốn duỗi tay nắm lấy Thời Tân, nhưng trước mắt y nhanh chóng trở nên tối tăm, sau đó mất đi ý thức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook