Lớp Trưởng Tôi Là Người Mèo
-
Chương 56: Căn phòng bí ẩn
Thoắt cái đã vài tháng từ lần chiến tranh lạnh giữa Kì và Phong bùng nổ. Nhưng sớm lặng xuống vì kì thi học kì đau lưng, nhức óc diễn ra. Ai nấy căng não cho kì thi cuối năm này. Mặc dù không mấy mặn mà với chuyện học nhưng Kì vẫn cố chạy nước rút chỉ vì... không muốn chậm trễ thời gian tốt nghiệp thêm 1 năm. Cũng may, năm nay cô có thêm người bạn chí cốt, kiêm gia sư chất lượng nên mớ kiến thức lủng lỗ như mắt trái dâu tây cũng kịp thời được cứu vớt.
Mặc dù điểm số không tăng lên kì tích như trong mấy tiểu thuyết hay các bộ phim học đường khác. Nhưng đối với cô 5 điểm chẳng khác gì con số 10 xinh đẹp. Hazz cuối cùng thì cái môn Lịch Sử dong dàu cũng kết thúc. Mai là được tự do rồi!
Ấy vậy mà...
- Dậy hay roi?
Vẫn như thường lệ, giọng nói "thanh thoát" của bà Trương vào mỗi sáng lại vang lên. Ngôi nhà tưởng chừng như bung nóc. Đàn chim sẻ đang phơi cánh bên hiên cửa cũng giật mình hoảng loạn bay tứ phía. Tội nghiệp mấy em chim sẻ. Mặc dù ngày nào cũng nghe âm thanh này nhưng ngày nào cũng làm rớt mấy sợi lông vì giật mình bay tán loạn.
Trách sao được, ngay cả Phong, người luôn điềm tĩnh nhưng thực sự "cố tỏ ra mình ổn nhưng bên trong nước mắt là biển rộng". Mặc dù luôn chuẩn bị tâm lí sẵn sàng nhưng lần nào cậu cũng lỡ một nhịp tim khi nghe âm thanh đó phát ra.
- Hôm nay bà Hai có làm thịt ram. Món cậu thích ăn nè.
- Ừm...
Phong hơi nghiêng người ra sau nhìn Kì. Mọi khi nghe nói bữa trưa có món thịt ram là mèo ngốc này lại phấn khích, vui vẻ lắm. Sao nay chỉ "ừm" một tiếng thôi. Hay Kì không nghe rõ?
- Bà Hai thấy tuần rồi cậu thi căng thẳng nên hôm nay cố tình làm thịt ram. À có làm thêm bánh flan để sẵn tủ lạnh chỉ chờ cậu qua ăn thôi.
- Ừm. Vài bữa tớ qua...
Phong bất đầu thấy lo. Ngay cả bánh flan, tình yêu mãnh liệt mà mèo ngốc này hôm nay cũng không chút mặn mà. Có chuyện gì vậy nhỉ?
- Phong...
- Có chuyện gì vậy?
- Bây giờ cậu chở tớ đến chỗ anh Khang được không?
Phong càng thấy lo hơn.
- Sao vậy? Cậu cảm thấy không khoẻ sao?
- ...
Kì không trả lời. Nhưng Phong có cảm giác bàn tay của cô bám vào yên xe có chút dùng lực như thể sợ ngã khỏi xe. Phong không hỏi nữa nhưng tốc độ đạp xe tăng dần, cố gắng chạy đến trung tâm thể thao nhanh nhất có thể.
Hôm đó, Phong gương mẫu đã cùng Kì sư tỷ cúp tiết.
Vừa dừng xe ở tầng hầm trung tâm, Phong quay lại nhìn ngay Tiểu Kì. Lúc này tay của cô vẫn bám chật yên xe, mắt nhắm nghiền, mặt tái nhợt.
- Tiểu Kì, cậu có sao không?
Tiểu Kì mở mắt ra nhưng có vẻ mệt mỏi. Cô không nói gì, từ từ bước xuống xe. Lúc này khuôn mặt cô nặng trĩu, vừa nhìn xuống nền vừa di chuyển đến thang máy.
- Cậu có sao không? Hay tớ đưa cậu đi bệnh viện nha.
Tiểu Kì vẫn không trả lời. Thẳng hướng thang máy mà bước.
5 phút sau...
Cuối cùng thì Kì cũng đến được chỗ anh Khang. Thực chất là đến phòng riêng của cô tại Trung tâm. Tại trung tâm, cô chủ nhỏ cũng có phòng làm việc riêng. Căn phòng này có thông đến một gian phòng ngủ riêng. Nhưng vì Trung tâm là "căn cứ bí mật" của cô nên hầu như Kì không ngủ lại đây bao giờ. Trừ những hôm mẹ đi công tác dài ngày, cô mới chạy đến đây.
Từ lúc quen Tiểu Kì đến giờ, Phong cũng nhiều lần ghé quá Trung tâm nhưng đây là lần đầu cậu biết đến căn phòng này.
- Như này ổn không anh? Có cần đưa Kì đến bệnh viện kiểm tra không? - Phong lo lắng, hỏi anh Khang.
Anh Khang quay lại nhìn Kì một cái. Lúc này, Kì đã ngoan ngoãn cuộn tròn nằm ngoan trên giường. Anh quay lại, ra dấu cho Phong ra bên ngoài nói chuyện.
- Thằng nhóc này, tối ngày cứ bệnh viện. Bé Kì không thích đi bệnh viện đâu. - Anh Khang huýt nhẹ vào vai Phong.
- Nhưng mà nhìn Kì có vẻ không ổn.
- Trái gió trở trời. Bệnh vặt đó mà. Anh có quen bác sĩ, một lát anh hộ tống bác sĩ đến tận đây khám cho bé Kì. Chú mày khỏi phải lo. Cứ an tâm đi học đi.
- Nhưng...
- Nhưng nhị gì, nay bày đặt cúp học như bé Kì à? Đi học đi. Bé Kì để đây anh lo.
Mặc dù vẫn còn lo nhưng Phong đành miễn cưỡng rời đi. Trưa này cậu sẽ quay lại đây một lần nữa.
Anh Khang trở lại căn phòng một lần nữa. Anh bước đến cạnh giường, nói:
- Nhóc Phong đi rồi.
Kì nghe vậy, người cử động nhẹ, mở mắt nhìn anh Phong. Nhưng lúc này, đôi mắt cô long lên, rươm rướm nước mắt.
- Anh...
Cô cắn chặt môi. Một hàng lệ cũng từ đó rơi xuống má. Suốt chặng đường từ nhà đến trung tâm, người cô đau đớn khôn siết. Khắp người như có hàng vạn kim châm. Trái tim thì như có ai đang cứa. Khó chịu, đau đớn và cô biết sắp tới, cơn đau còn đáng sợ hơn nữa.
Không đợi thêm giây phút nào nữa, anh Khang đi về phía tủ sách, cạnh đó có một bức ảnh của anh, chị Ngọc và Tiểu Kì. Anh nhấc bức ảnh lên, phía sau là một thiết bị cảm ứng. Anh vừa đặt tay lên thì đột nhiên tủ sách di chuyển, mở ra một cánh cửa.
Sau khi chạm cảm ứng thêm 1 lần nữa, cánh cửa mở ra. Lúc này, anh vội quay lại giường, bế Tiểu Kì lên và tiến vào bên trong gian phòng bí ẩn...
Mặc dù điểm số không tăng lên kì tích như trong mấy tiểu thuyết hay các bộ phim học đường khác. Nhưng đối với cô 5 điểm chẳng khác gì con số 10 xinh đẹp. Hazz cuối cùng thì cái môn Lịch Sử dong dàu cũng kết thúc. Mai là được tự do rồi!
Ấy vậy mà...
- Dậy hay roi?
Vẫn như thường lệ, giọng nói "thanh thoát" của bà Trương vào mỗi sáng lại vang lên. Ngôi nhà tưởng chừng như bung nóc. Đàn chim sẻ đang phơi cánh bên hiên cửa cũng giật mình hoảng loạn bay tứ phía. Tội nghiệp mấy em chim sẻ. Mặc dù ngày nào cũng nghe âm thanh này nhưng ngày nào cũng làm rớt mấy sợi lông vì giật mình bay tán loạn.
Trách sao được, ngay cả Phong, người luôn điềm tĩnh nhưng thực sự "cố tỏ ra mình ổn nhưng bên trong nước mắt là biển rộng". Mặc dù luôn chuẩn bị tâm lí sẵn sàng nhưng lần nào cậu cũng lỡ một nhịp tim khi nghe âm thanh đó phát ra.
- Hôm nay bà Hai có làm thịt ram. Món cậu thích ăn nè.
- Ừm...
Phong hơi nghiêng người ra sau nhìn Kì. Mọi khi nghe nói bữa trưa có món thịt ram là mèo ngốc này lại phấn khích, vui vẻ lắm. Sao nay chỉ "ừm" một tiếng thôi. Hay Kì không nghe rõ?
- Bà Hai thấy tuần rồi cậu thi căng thẳng nên hôm nay cố tình làm thịt ram. À có làm thêm bánh flan để sẵn tủ lạnh chỉ chờ cậu qua ăn thôi.
- Ừm. Vài bữa tớ qua...
Phong bất đầu thấy lo. Ngay cả bánh flan, tình yêu mãnh liệt mà mèo ngốc này hôm nay cũng không chút mặn mà. Có chuyện gì vậy nhỉ?
- Phong...
- Có chuyện gì vậy?
- Bây giờ cậu chở tớ đến chỗ anh Khang được không?
Phong càng thấy lo hơn.
- Sao vậy? Cậu cảm thấy không khoẻ sao?
- ...
Kì không trả lời. Nhưng Phong có cảm giác bàn tay của cô bám vào yên xe có chút dùng lực như thể sợ ngã khỏi xe. Phong không hỏi nữa nhưng tốc độ đạp xe tăng dần, cố gắng chạy đến trung tâm thể thao nhanh nhất có thể.
Hôm đó, Phong gương mẫu đã cùng Kì sư tỷ cúp tiết.
Vừa dừng xe ở tầng hầm trung tâm, Phong quay lại nhìn ngay Tiểu Kì. Lúc này tay của cô vẫn bám chật yên xe, mắt nhắm nghiền, mặt tái nhợt.
- Tiểu Kì, cậu có sao không?
Tiểu Kì mở mắt ra nhưng có vẻ mệt mỏi. Cô không nói gì, từ từ bước xuống xe. Lúc này khuôn mặt cô nặng trĩu, vừa nhìn xuống nền vừa di chuyển đến thang máy.
- Cậu có sao không? Hay tớ đưa cậu đi bệnh viện nha.
Tiểu Kì vẫn không trả lời. Thẳng hướng thang máy mà bước.
5 phút sau...
Cuối cùng thì Kì cũng đến được chỗ anh Khang. Thực chất là đến phòng riêng của cô tại Trung tâm. Tại trung tâm, cô chủ nhỏ cũng có phòng làm việc riêng. Căn phòng này có thông đến một gian phòng ngủ riêng. Nhưng vì Trung tâm là "căn cứ bí mật" của cô nên hầu như Kì không ngủ lại đây bao giờ. Trừ những hôm mẹ đi công tác dài ngày, cô mới chạy đến đây.
Từ lúc quen Tiểu Kì đến giờ, Phong cũng nhiều lần ghé quá Trung tâm nhưng đây là lần đầu cậu biết đến căn phòng này.
- Như này ổn không anh? Có cần đưa Kì đến bệnh viện kiểm tra không? - Phong lo lắng, hỏi anh Khang.
Anh Khang quay lại nhìn Kì một cái. Lúc này, Kì đã ngoan ngoãn cuộn tròn nằm ngoan trên giường. Anh quay lại, ra dấu cho Phong ra bên ngoài nói chuyện.
- Thằng nhóc này, tối ngày cứ bệnh viện. Bé Kì không thích đi bệnh viện đâu. - Anh Khang huýt nhẹ vào vai Phong.
- Nhưng mà nhìn Kì có vẻ không ổn.
- Trái gió trở trời. Bệnh vặt đó mà. Anh có quen bác sĩ, một lát anh hộ tống bác sĩ đến tận đây khám cho bé Kì. Chú mày khỏi phải lo. Cứ an tâm đi học đi.
- Nhưng...
- Nhưng nhị gì, nay bày đặt cúp học như bé Kì à? Đi học đi. Bé Kì để đây anh lo.
Mặc dù vẫn còn lo nhưng Phong đành miễn cưỡng rời đi. Trưa này cậu sẽ quay lại đây một lần nữa.
Anh Khang trở lại căn phòng một lần nữa. Anh bước đến cạnh giường, nói:
- Nhóc Phong đi rồi.
Kì nghe vậy, người cử động nhẹ, mở mắt nhìn anh Phong. Nhưng lúc này, đôi mắt cô long lên, rươm rướm nước mắt.
- Anh...
Cô cắn chặt môi. Một hàng lệ cũng từ đó rơi xuống má. Suốt chặng đường từ nhà đến trung tâm, người cô đau đớn khôn siết. Khắp người như có hàng vạn kim châm. Trái tim thì như có ai đang cứa. Khó chịu, đau đớn và cô biết sắp tới, cơn đau còn đáng sợ hơn nữa.
Không đợi thêm giây phút nào nữa, anh Khang đi về phía tủ sách, cạnh đó có một bức ảnh của anh, chị Ngọc và Tiểu Kì. Anh nhấc bức ảnh lên, phía sau là một thiết bị cảm ứng. Anh vừa đặt tay lên thì đột nhiên tủ sách di chuyển, mở ra một cánh cửa.
Sau khi chạm cảm ứng thêm 1 lần nữa, cánh cửa mở ra. Lúc này, anh vội quay lại giường, bế Tiểu Kì lên và tiến vào bên trong gian phòng bí ẩn...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook