"Boong..

boong.."
Tiếng chuông cửa vang lên ầm ĩ dưới nhà.
Tôi hiện giờ đang mơ màng ngủ trong chăn.

Mí mắt nặng trĩu không hề muốn mở ra một chút nào.
"Boong..

boong..

boong"
Có vẻ người ấn chuông đang mất hết kiên nhẫn, tốc độ ấn càng nhanh và nhiều.
Tôi bực mình, thầm chửi trong lòng đứa nào dám phá giấc ngủ của bà đây.
Uể oải mở cánh cửa, mắt lờ đờ vẫn chưa tỉnh hẳn, bộ đồ ngủ xộc xệch không còn gì để nói, mớ tóc rối bù xù cho dù nó chỉ dài một gang tay nhưng nhìn chả khác gì mấy cọng mì tôm hỗn độn đang úp lên đầu.
Nói chung, hiện giờ trông tôi vô cùng nhếch nhác.
Thế mà tôi vẫn cứ y nguyên như thế mở cửa, vừa ngáp vừa nói:
- Ai đấy, nếu giao đồ dùng thử thì không phải đưa đâu, nhà tôi không..
Nói đến đây, tôi khựng lại nhìn.

Người ở trước của nhà thế nào lại là Bạch Yết Uyên.

Tại sao cậu ấy lại ở đây chứ?
Bạch Yết Uyên nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của tôi thì phì cười nói:
- Trông cậu kìa, nhìn chả khác gì mới chui từ bãi rác ra.

Tôi xấu hổ, hỏi:
- Cậu đến nhà tớ làm gì vậy?
Có vẻ cô ấy khá bất ngờ trước câu hỏi này:
- Cậu quên rồi à? Từ hôm nay trở đi tớ có nhiệm vụ gọi cậu đi học đấy.
Sau một hồi suy nghĩ tôi mới bắt đầu nhớ ra.
À nhớ rồi, đây là nhiệm vụ cô giáo giao cho cậu ấy.
Tuần trước, sau khi xếp lớp xong, cô Quỳnh - giáo viên dạy toán - sẽ là chủ nhiệm lớp chúng tôi.

Cô bắt đầu chọn ra các cán bộ cho lớp.

Sau một hồi đấu tranh quyết liệt, Bạch Yết Uyên đã được chọn làm lớp trưởng.

Tuy vậy vẫn có nhiều đứa đứng lên phản đối.
"Tại sao bạn ấy lại được chọn?"
"Cái con đen thui đấy mà lại được chọn á!"
"Nó là đứa nào vậy?"
* * *
Trong lòng tôi không hiểu sao lại rất tức giận thay cho cô ấy.

Ngay lập tức chống hai tay lên bàn, chuẩn bị phun một tràng chửi mấy đứa mất dạy.
Sao bọn mày dám nói với cậu ấy như vậy chứ? Có ngậm miệng ngay không? Hay chúng mày muốn tao tống thẳng vô xe cứu thương.
Tôi chưa kịp làm gì thì bất ngờ Bạch Yết Uyên đứng lên trước, dõng dạc nói to:
- Tớ tên Bạch Yết Uyên, rất vui được làm quen với các bạn.

Từ nay về sau tớ sẽ đảm nhiệm vai trò lớp trưởng, mong mọi người giúp đỡ và chỉ bảo thêm.
Cô ấy cười rạng rỡ nói những điều trong lòng mình ra, mà thật ra tôi nghi đây là lời đe dọa.
Nói xong, Bạch Yết Uyên sau đó còn bổ sung thêm ở cuối câu:
- Và điều cuối cùng, đừng bao giờ nói từ "đen" trước mặt tớ! Nhé!
Khuôn mặt đằng đằng sát khí như thế thì đứa nào mà chả sợ, vì thế cuộc bình bầu lớp trưởng kết thúc trong bầu không khí run sợ.
Ngày hôm sau, năm học mới chính thức bắt đầu.

Nhưng đối với tôi chả bắt đầu cái gì vui vẻ cả.
Sau hôm đấy tôi bắt đầu được phong danh hiệu "Thánh đi muộn".

Bởi suốt cả một tuần học tôi toàn đi trễ, mà có khi nghỉ ở nhà không thèm xin phép.
Cô Quỳnh bắt đầu tức điên lên, trạng thái cô hiện giờ sức chiến đấu Max lever, bất cứ khi nào nó cũng có thể bùng nổ.
Và tất nhiên nó đã nổ ra sau khi tôi ngủ gật ngay trong lúc cô mắng.
Hầy, chả là dạo này tôi vừa mới mua được game mới rất hot nên tối nào cũng thức khuya để cày.

Cuối cùng, đời tôi lần đầu tiên được xưng cái danh chói sáng ngời ngời như này.
Mấy đứa lúc phong danh cho tôi cứ cười nghiêng ngả nhưng sau khi tôi nói mấy câu thì chúng nó nín thinh:
- À, "Thánh đi muộn".

Nghe ngầu nhỉ, đã thế tớ cũng nói luôn, ngày xưa tớ cũng được phong danh hiệu "Quỷ Atula" đấy.


Có biết vì sao không? Ngày xưa, những đứa học cùng tớ mà hay lắm mồm lắm miệng..

tất cả đều mặt đối mặt với thùng rác hoặc đế giày của tớ hết.

Cho nên có bạn nào muốn thử không nhỉ?
Khuôn mặt tôi lúc khi nói câu này không biết nói sao nhỉ? Chả khác gì đứa phản diện trong phim lúc hại người.
Nụ cười gượng chết chóc khiến người khác nổi da gà.

Ánh mắt sắc lẹm.

Sát khí xung quanh tôi tỏa ra nghi ngút.

Tay ở dưới bàn dơ ngón giữa biểu thị thách thức, đứa nào mạng dai thì cứ nói tiếp.
Bọn nó lúc thấy tôi như thế thì mặt xanh mét, cúi đầu, không nói gì nữa.

Có những đứa tức giận muốn phản bác nhưng khi thấy tôi quay sang hỏi:
- Hả, cậu muốn à?
Tất cả đều im lặng.
Bây giờ có phải yên bình hơn không nào!
Tôi thỏa mãn cười, cô nhìn thấy thì tức giận nói:
- Thế em định như thế nào đây? Không lẽ lại đi học muộn cả năm học chắc.
- Vâng! - Tôi trả lời rất chi là hồn nhiên như không để ý đến hậu quả sắp xảy ra.
- Vậy thì anh nghỉ luôn ở nhà đi.

Đừng đến trường nữa.
Tiếng nói tức giận của cô âm vang khắp phòng học.
Mới học được một tuần mà đã bị đình chỉ rồi.

Đời mình đen không thể tả nổi.
Ngay lúc này một giọng nói ngay kế bên tôi vang lên:
- Thưa cô, với tư cách là lớp trưởng, từ nay về sau em sẽ đốc thúc bạn đi học sớm.


Dù gì nhà em cũng gần bạn ấy.
Nghe thấy lời của cậu, cô giáo cũng bắt đầu hạ hỏa.

Sau một lúc suy nghĩ, cô cũng đồng ý với quyết định này.
Tôi vui mừng thầm nghĩ.

Vậy là từ nay sáng nào mình cũng được đi học chung với cô ấy rồi.

Vui quá!
Sinh hoạt xong cô bắt đầu ra ngoài, trước khi cô đi tôi mới sực nhớ ra một điều:
- Thưa cô, lúc nãy cô nói chưa đúng rồi.
- Cái gì mà chưa đúng, anh dám đứng lên cãi tôi hả? - Cô giận dữ đáp.
- Không, em chỉ muốn nói, em là con gái nên cô đừng nhầm em là con trai rồi gọi "anh này", "anh nọ" nữa.
Nghe tôi nói xong tất cả mọi người trong lớp đều ngạc nhiên.
"Cái gì, là gái hả? Thể nào tao thấy nó giống trap* thế."
Cô xấu hổ, ngượng nói:
- Thế hả? Từ nay cô sẽ chú ý hơn về thông tin giới tính của các bạn.
Nói xong, cô đi ra ngay khỏi lớp.
Tôi cười khổ.

Thật là! Sao ai cũng nghĩ tôi là con trai vậy?
* * *
*Trap: Là những người con trai giả gái, hay gái giả trai..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương