Lớp Trưởng! Tớ Yêu Cậu! FULL
36: Con Mèo Mang Tên Đốm


Sơn Long uể oải gãi đầu, coi như những người đang đứng trong lớp là không khí, tỉnh bơ ngồi vào chỗ của mình.
Hi Minh Du chẳng khác gì, có lẽ do dạo này thiếu ngủ khiến quầng mắt cậu ta hơi thâm, gật ga gật gù cố gắng mở mắt cho tỉnh táo, hỏi:
- Em nghĩ giờ này sắp vào lớp rồi chứ, sao mọi người vẫn chưa trực nhật vậy? Bạch Yết Uyên và Ngọc Bích Dương ra viện rồi à? Mà Ngọc Bích Dương, tôi không ngờ cậu có tiền sử bị bệnh dại đấy, tốt nhất về nhà chữa cho khỏi đi, khi không lại bỗng dưng lên cơn cắn người.
Ngọc Bích Dương xấu hổ đỏ mặt.

Lẽ ra hôm trước cô không nên làm mất hình tượng như vậy.

Thật muốn chui xuống lỗ cho đỡ mất mặt.
Mạc Hồng Thy thấy bạn mình bị chê bai như vậy vội thanh minh:
- Cậu ấy làm như vậy do quá tức giận thôi.

Nếu như Bạch Yết Uyên không phải là tên trộm thì cậu ấy cũng không tự nhiên chạy đến vô cớ đánh người như vậy.
Hi Minh Du thắc mắc hỏi:
- Tên trộm?
Ngọc Bích Dương sực nhớ ra vài chuyện vội nói:

- Cậu là học sinh mới đến nên không biết lớp ta có đợt bị trộm đồ nhiều lần.

Đến bây giờ bọn tôi mới phát hiện ra đây là do Bạch Yết Uyên làm.

Cậu xem, chứng cứ đồ bị trộm ở hết nhà cô ta mà từ nãy cứ chối.
Hi Minh Du nhận lấy điện thoại, nheo mắt nhìn tấm hình.
Nhận thấy thái độ khó chịu trong mắt Hi Minh Du, Ngọc Bích Dương nghĩ rằng đã giải thích được hoàn toàn tình huống tự dưng đánh người kia, càng ngày càng hả hê nói:
- Thật không ngờ với tư cách là lớp trưởng như cô ta lại có thể làm ra loại hành động này.

Hừ, đúng là "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" có bạn là một đứa ngỗ nghịch trai không ra trai, gái không ra gái như Hắc Thu Phù, hai người quả thật xứng đôi lắm.
Tôi tức giận trừng mắt nhìn Ngọc Bích Dương.

Trái lại bị tôi cảnh cáo như vậy cô ta vẫn ung dung ưỡn ngực không quan tâm đến tôi, nói càng ngày càng hăng hơn.
Tôi biết rõ Ngọc Bích Dương vẫn ghi hận vụ tôi đấm vào bụng cô ta đến bất tỉnh.

Cho nên bây giờ mới trả thù tôi làm mất hết mặt mũi trước cả lớp.
Nhưng có lẽ cô ta nhầm một chuyện, ngay từ đầu tôi đã không quan tâm trong mắt cái lớp này tôi là gì.

Bởi tôi chỉ để ý việc Bạch Yết Uyên nhìn tôi như thế nào thôi.

Tất cả những việc tôi làm từ trước đến giờ không phải để nhận một chút tình bạn quan tâm bố thí đáng ghê tởm của lũ kia, mà là để trước mặt cô ấy tôi là một chỗ dựa vững chắc lúc nào cũng có thể cho Bạch Yết Uyên dựa vào.
Thật sự tôi không ngại việc cả hai bị đuổi học, cùng lắm là chúng tôi chuyển trường là được.

Nhưng nếu như vậy danh tiếng của cô ấy sẽ bị hủy hoại suốt đời bởi cái mác mang tên "trộm".
Đó chính là lý do từ mấy ngày hôm trước tôi đã phải suy nghĩ đến mòn não để có thể kiếm lối thoát cho Bạch Yết Uyên.
Sau khi dồn hết chất xám của cuộc đời mình vào vấn đề này tôi đã nghĩ ra hai cách.
Cách thứ nhất là tố cáo tên trộm thực sự ra.


Nhưng nhìn biểu hiện sống chết cũng không khai ra sự thật tôi đã biết không làm được rồi.
Cách thứ hai là tự nhận tôi là kẻ trộm.

Như vậy dù có bị chuyển trường thì cô ấy vẫn không bị mang vết nhơ.
Âm thầm quyết định xong, tôi chuẩn bị nhận tội thì một giọng nói vang lên khiến tôi sững sờ.
- Đây là đồ tôi đưa cho Bạch Yết Uyên mà.

- Hi Minh Du vừa nói vừa chỉ vào tấm ảnh.
Ngọc Bích Dương đang huyên thuyên thì nhìn cậu ta với ánh mắt sợ hãi:
- Cậu nói cái gì cơ?
Hi Minh Du phì cười nói:
- Đây là đồ mấy hôm trước tôi cùng Cao Hiếu tình cờ nhặt được ở sau trường.

Theo như lời cậu ta nói thì trùng khớp với đồ bị mất của lớp trước khi tôi vào trường.

Thấy lạ nên tôi đã bỏ vào hộp đưa hết cho cô ấy chờ đến cuối tuần sinh hoạt trả lại mọi người và cũng nói ra thủ phạm luôn.
Mạc Hồng Thy ngạc nhiên hỏi:
- Vậy thủ phạm là..
- Con mèo.


- Hi Minh Du mỉm cười đáp.
Nói xong cậu ta ra ngoài cửa dắt vào một con mèo hoang hay lởn vởn xung quanh trường mà mọi người ai cũng biết tên là Đốm.

Cái tên này được bác bảo vệ đặt cho do trên người nó có một vài chấm trắng nho nhỏ.
Cả lớp bất ngờ với câu trả lời này.

Ai cũng không ngờ thủ phạm lại là một con mèo nhỏ nhoi.
Đinh Bảo Lĩnh đang ngủ nghe thấy câu trả lời này khinh bỉ nói:
- Cậu nghĩ tôi sẽ tin một con mèo biết mở túi trộm tiền chắc.

Thật nực cười.
- Nếu lúc đầu những người bị mất đồ chưa khóa cặp lại và cộng với thứ này thì việc đó có thể xảy ra lắm.

- Hi Minh Du ôm con mèo nhỏ, trên tay đung đưa một vật trước mặt nó.
Con mèo không hiểu sao vừa nhìn thấy nhổm đầu lên cố cắn thứ đấy không ngừng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương