Căn nhà Bạch Yết Uyên vào loại tầm trung, không lớn không nhỏ, vừa đủ cho bốn người ở.
Nghe nói cô ấy còn có một người chị gái lớn hơn mình bốn tuổi tên Bạch Song Thư.

Đang học đại học năm nhất trên thành phố rất ít khi về nhà.

Thỉnh thoảng hàng tuần nếu không bận việc gì chị sẽ về hôm cuối tuần.
Đáng tiếc sinh nhật lớp trưởng vào thứ bảy nên tôi chưa được trình diện trước mặt người chị gái mà cô ấy lúc nào cũng kể với ánh mắt hâm mộ.
Nhưng qua bức ảnh gia đình tôi thấy được người chị gái này không giống lớp trưởng lắm.

Da trắng, tóc đen dài, người thon nhỏ cao gần 1m65 dáng chuẩn, trừ bộ ngực hình như hơi nhỏ so với tuổi thì phải.
Lớp trưởng có nét giống bố nên không giống chị mình nhiều, da hơi ngăm đen, người cao 1m52, thân hình mũm mĩm đáng yêu, ngực siêu bự.
Không hiểu sao tôi lại thấy cô ấy giống bé chuột hamster.

Mỗi tội đây là bé chuột mang trên ngực hai quả bóng không cân xứng với vẻ bé nhỏ đó.

Mẹ Bạch Yết Uyên là một giáo viên, trông bề ngoài khiến người khác lầm tưởng bác rất nghiêm khắc nhưng thật ra tính tình rất chi là mau nước mắt.
Lúc thấy bọn tôi vào nhà tổ chức sinh nhật cho lớp trưởng, bác bỗng nhiên rưng rưng nước mắt.

Cả bọn thấy vậy cuống cuồng lo lắng không biết mình đã làm gì.

Ai ngờ thì ra là cảm động quá nên mới khóc.
Bác bảo với bọn tôi vì mấy năm nay bác cùng bác trai đều bận việc không thể tổ chức được, cũng may năm nay có bọn tôi.
Sau khi dặn dò chúng tôi, bác vội đi làm luôn.
Mọi người thấy hoàn cảnh của Bạch Yết Uyên như thế cũng chả hỏi nhiều.

Tất cả đều chỉ tập trung vào ăn uống.
* * *
"Xoảng"
Tiếng đĩa rơi mạnh vang lên.
Mọi người đồng loạt nhìn những mảng vỡ dưới đất cùng tên thủ phạm.
- Sơn Long, đây là cái đĩa thứ ba cậu rửa làm vỡ rồi đó.

- Như An Thư đẩy gọng kính trách móc nói.
Sơn Long thẹn quá hóa giận, mặt đỏ lên cáu gắt nói:
- Nếu giỏi thì cậu làm đi, đừng có ở đấy mà làu bàu.
Như An Thư cười khẽ:
- Bàn tay quý báu của tôi chỉ để dùng làm những thứ cao cả vĩ đãi thôi.

Mấy công việc nội trợ này tôi nghĩ rất phù hợp để một người cục súc như cậu cải tà quy chính đấy.


Nhưng có vẻ như dù làm việc gì cậu cũng phá hỏng nhỉ?
Bị chửi kháy không ra gì như vậy, Sơn Long bỏ găng tay rửa bát ném bộp xuống, chỉ tay thẳng mặt Như An Thư khinh thường nói:
- Ít ra tôi vẫn không như cậu.

Đồ yếu đuối lúc nào cũng nghĩ những gì mình làm luôn đúng.
Vẫn giữ nguyên vẻ khinh bỉ trong ánh mắt, Như An Thư chán ghét cong khóe môi chế giễu:
- Hừ, không thèm chấp kẻ không có não.
- Ờ, cậu rất phù hợp với chức lớp phó hay cằn nhằn lắm đó.
- Cậu nói cái gì?
Bị chạm đúng vảy ngược, Như An Thư mất đi vẻ bình tĩnh vốn có, thay vào đó là vẻ mặt kích động.
Bởi điều Sơn Long vừa nói chính là sự sỉ nhục đối với một người luôn theo chủ nghĩa hoàn hảo như cô ta.
Như An Thư có vẻ ngoài đúng chuẩn kiểu người tri thức nên rất được mọi người chú ý với thành tích học tập đáng ngưỡng mộ.
Cô ta luôn muốn mọi thứ xung quanh mình thật hoàn hảo theo đúng ý mình muốn.

Nhưng tất cả đã bị phá hoại khi Bạch Yết Uyên xuất hiện.
Để chuẩn bị cho những tháng ngày cấp 3 mai sau tôi nghe nói Như An Thư còn viết cả một kế hoạch theo đúng trình tự đến ngạc nhiên.
[Cấp 3 => Lớp trưởng => Tâm điểm chú ý => Chi đội trưởng =>..


]
Đó là kế hoạch mà tôi đã tóm tắt cố gắng lược bớt hơn mấy nghìn từ cho dễ hiểu sau khi vô tình nhìn thấy bản thảo trong laptop của Như An Thư.
Mà đó mới chỉ là trang đầu trong số 50 trang kế hoạch thôi.
Điều đó đủ để cho tôi thấy rằng cô ta cuồng mọi thứ phải theo ý mình như nào.
Đến phút chót khi bầu cử lớp trưởng Như An Thư lại thua chỉ vì Bạch Yết Uyên có khả năng giao tiếp lãnh đạo hơn, còn cô ta học tập tốt nên làm lớp phó phù hợp hơn.
Chỉ vì ba từ "phù hợp hơn" của cô giáo chủ nhiệm đã khiến mọi kế hoạch bị đảo lộn.
Luôn cho rằng những gì mình làm luôn đúng, đối với người luôn được dâng mọi thứ đến trước mặt thì đó chính là một cú đả kích lớn.
Vì nguyên nhân đó đã khiến Như An Thư bị sốt nằm viện suốt một tuần liền.

Sức khỏe của cô ta trước đã yếu nay càng yếu hơn.
Đến mức hắt xì cũng đau lưng, vô tình dẫm vào chân cũng bị bật móng chảy máu cũng đủ hiểu Như An Thư yếu đến mức nào rồi.
Sau chuyện đó cô ta bị dị ứng với từ "phù hợp hơn" thế mà Sơn Long dù biết vẫn nói ra.
Vì yếu thế về thể lực nên Như An Thư chỉ có thể đấu võ mồm còn Sơn Long bị chửi cũng không kiêng kị hăm dọa đánh khiến mọi người xung quanh nháo nhào xông ra ngăn hai người lại..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương