Lớp Trưởng No.1
-
Chương 4
Cả lớp đưa mắt nhìn về phía cửa lớp. Không ai nghĩ rằng cô giáo chủ nhiệm hiện vẫn còn ở trường. Hồi sáng thấy cô hơi mệt phải uống thuốc, vậy mà giờ cô vẫn còn ở đây. Cô chủ nhiệm thật sự là một người cô rất tuyệt vời.
Cô chủ nhiệm lớp nó là cô Vân Anh. Trong lúc nó và Dung đang đối thoại qua lại, bỗng dưng cô chợt xuất hiện ở cửa. Nó nhìn cô giáo chủ nhiệm rồi nhìn Dung, nếu như cô đã quan sát từ đầu tới cuối cuộc đối thoại thì tốt quá, cô có thể biết được bộ mặt thật của nhỏ. Nó đưa tia mắt chiếu thẳng lên người Dung, nhỏ bất chợt lo lắng nhưng rồi nhanh chóng lấy lại phong độ. Dung quay sang cô chủ nhiệm, mỉm cười nhẹ.
- Không có gì đâu cô.
Dương nhìn nhỏ chợt thấy tức cười trong lòng. Vừa rồi khuôn mặt nhỏ còn bặm trợn, lườm nó sắc bén, vậy mà chỉ cần cô Vân Anh vừa xuất hiện, ngay lập tức Dung đã thay đổi gương mặt, trở nên ngoan hiền. Từ khi nào mà nhỏ học đóng kịch giỏi vậy đây? Vừa lên cấp 3 đã biến thành một con người khác, diễn kịch trước mặt người khác cũng trở nên tài giỏi. Nhưng nó vẫn chưa biết Dung đã giả tạo như thế này từ bao giờ. Không lẽ ngay từ khi nó gặp nhỏ, nhỏ đã sống giả tạo rồi? Chỉ là bây giờ nó mới biết thôi ư?
Dung nhìn cô Vân Anh, đôi mắt nhỏ khẽ liếc nó, vừa rồi không biết cô đã thấy hết chưa? Nếu thấy rồi thì thật mất mặt. Ngày hôm nay thật là khốn kiếp, nhỏ đã để lộ rất nhiều thứ, đã thế lại còn bị nó chống lại. Rốt cuộc là nó bắt đầu chống lại nhỏ từ khi nào, nhỏ cũng không hề để ý. Chỉ nhớ khi vừa đặt chân lên cấp 3 được nửa năm, nó đã tự rời xa nhỏ. Nó không còn coi nhỏ là bạn thân nữa. Điều đó nhỏ cũng chẳng có gì quan trọng, bởi vì làm bạn thân với nó cũng đâu giúp nhỏ có quyền lực trong lớp như bây giờ. Nhỏ phải tự sức mình làm, thì bây giờ mới có thể khiến người khác sợ hãi như vậy.
- Không có gì thật sao? Cô thấy mọi người trong lớp có vẻ hơi căng thẳng.
Cô Vân Anh hỏi lại lần nữa. Đôi mắt cô dừng trên người Dương, nó là người duy nhất trong lớp đang đứng đối diện với Dung. Cô chưa hiểu rõ câu chuyện, nhưng cô thấy dường như nó và Dung có điều gì đó đang được tranh luận.
Nó bây giờ mới hiểu, hóa ra cô chưa biết gì. Thật là, tại sao không để cô đứng ở cửa lớp sớm hơn chút nữa chứ, như vậy có thể khiến cho Dung không còn có thể hống hách nữa. Nhưng không sao, hôm nay nó sẽ nói rõ tất cả. Ra sao thì ra, dù sao nó cũng đã đấu tranh.
- Có chuyện cần cô giải quyết đó ạ! _ Nó lên tiếng.
Cô giáo thở dài, lần này, đây là lần đầu tiên cô thấy lớp có sự tranh luận mà cần đến cô giải quyết. Cô Vân Anh nhìn cả lớp rồi lên tiếng.
- Được rồi, Dung, em về chỗ đi.
Cô Vân Anh tiến đến bàn giáo viên ngồi. Dung thấy vậy tức giận nhìn nó. Nó chỉ đưa ánh mắt thách thức về phía nhỏ. Nhỏ sợ sao? Vậy thì ngay từ đầu sao còn sống như thế? Đời người chỉ có một lần, tại sao cứ phải bon chen như vậy?
Cô Vân Anh ngồi nhìn cả lớp một thoáng. Ánh mắt của cô làm cho không khí trong lớp nó trở nên căng thẳng. Dung hít một hơi, ''không sao cả, nó không thể làm được gì mình! Không có gì phải sợ.''
- Được rồi, Dương, em nói cô nghe xem.
- Chuyện này liên quan đến vấn đề văn nghệ của lớp ạ.
Nó vừa nói vừa đưa mắt sang nhìn Dung.
- Nhưng lớp trưởng lại muốn toàn quyền.
Dung cau mày. Nhỏ nhìn sang cô Vân Anh vội thanh minh.
- Tại em nghĩ cả lớp cần tập trung học nên em đã chọn bài rồi ạ. Vậy nhưng...
Dương nghe Dung nói chợt thấy có thứ gì đó trong bụng muốn bị đẩy ra ngoài. Lần đầu tiên, nó nghe người khác nói lại có cảm giác buồn nôn tới như vậy. Thật sự mặt của nhỏ quá dày, nó không thể hiểu nổi, nhỏ đã tu luyện từ bao giờ mà bây giờ mặt lại dày tới như vậy. Nhưng không sao, nó sẽ từ từ khiến cho lớp mặt nạ ngoan hiền của nhỏ rơi xuống, nó sẽ mài cho mặt nhỏ bớt dày.
- Thưa cô, cậu ấy đang biện minh về hành động của mình, với một lớp trưởng chỉ biết nắm giữ quyền về phía mình mà không nghe người khác góp ý, em thấy như vậy là một điều tồi tệ. Theo em chúng ta nên bầu lại lớp trưởng. Cô có thể hỏi ý kiến của toàn thể học sinh trong lớp chúng ta. _ Nó lên tiếng, không nhanh không chậm nói.
Cô Vân Anh vẫn nhìn Dung, nhỏ vẫn giữ khuôn mặt mình oan ức. Cô lắc đầu khó hiểu. Mọi khi Dung luôn xử lí mọi vấn đề trong lớp mà không cần tới cô, hôm nay rốt cuộc tại sao lại rối rắm như vậy? Hay là do có hiểu nhầm gì đó giữa Dung và những học sinh khác? (cô ơi, chẳng có hiểu nhầm gì đâu - xin lỗi, tác giả chõ miệng vô bất bình chút xíu!)
Cô nhìn cả lớp, tuy cô nghĩ rằng có hiểu nhầm nhưng hầu hết học sinh trong lớp đều căng thẳng giống nó, cô không biết nên nghĩ theo hướng nào. Cô thở dài, rốt cuộc mọi chuyện có như nó nói hay không? Trước giờ cô thấy Dung rất hiền, sao lại có chuyện toàn quyền gì ở đây. Cô Vân Anh hít một hơi, làm giáo viên chủ nhiệm, chưa bao giờ cô đứng trong tình huống nửa tin nửa ngờ như lúc này. Nhưng nó đã nói vậy, cô cũng cần phải xem xét.
- Lớp có ý kiến gì không, ai đồng ý bầu lại lớp trưởng dơ tay lên cô xem.
Bây giờ cô chỉ còn cách duy nhất là theo dõi xem phản ứng của cả lớp. Nếu như mọi người đều đồng ý bầu lại lớp trưởng thì chắc là Dung đã làm điều không tốt giống như Dương nói.
Học sinh trong lớp đưa mắt nhìn nhau. Họ vẫn còn rất lo sợ nhìn về phía Dung. Nhưng đây là cơ hội tốt, nếu nhỏ Dung không còn làm lớp trưởng, họ cũng không phải sống dè chừng nhỏ nữa. Nó đưa mắt nhìn xung quanh, đôi mắt nó dường như đang nói chuyện với tất cả mọi người. Nó hít một hơi thật sâu, đôi mắt ánh lên như một lời nhắn nhủ: ''Làm ơn giơ tay đi, bây giờ đã đến lúc các cậu đấu tranh rồi, các cậu không cần phụ thuộc vào Dung nữa, hãy giơ tay lên đi!''
Hầu hết mọi người đều thở dài, rồi dần dần từng cánh tay giơ lên. Người thứ nhất giơ tay lên, liền tới người thứ hai rồi dần kéo theo rất nhiều người. Dung nhìn cả lớp, nhỏ căm tức, bọn trong lớp đã không còn sợ nhỏ nữa rồi. Chỉ trong chốc lát, những cánh tay to có, đẹp có giơ lên. Bây giờ trong lớp chỉ còn lại năm sáu đứa bạn thân của Dung cùng năm sáu tên con trai thích Dung vẫn ngồi im không biểu hiện điều gì.
Cô Vân Anh thở dài, đây là gì chứ? Gần hết cả lớp đã giơ tay lên rồi. Vậy thực sự là Dung đã làm gì đó sai hay sao? Nhưng chỉ là sai có một lần, lớp trưởng nào cũng đâu lúc nào cũng đúng được, cũng nên tha thứ cho nhau chứ. Nhưng cô nào biết Dung đã làm những gì nên mới nghĩ như vậy, thực sự nếu cô biết được, nhất định cô sẽ rất sốc vì bấy lâu nay đã tin tưởng nhầm một học sinh không xứng làm lớp trưởng như nhỏ.
- Vậy lớp chúng ta thật sự muốn bầu lại lớp trưởng? _ Cô Vân Anh mệt mỏi hỏi cả lớp.
Không gian lớp học đang yên tĩnh, chợt có một cánh tay giơ lên. Đó là cánh tay của nhỏ Vy, bạn thân của Dung. Dung nhìn Vy, ánh mắt khó hiểu, Vy chỉ nhếch môi cười đáp trả Dung giống như nhắn lại với nhỏ: ''Yên tâm, tao đã có cách để bảo vệ mày.''
Dung cười nhẹ, nhỏ Vy đang ra tay giúp nhỏ, để xem Vy sẽ làm gì. Dung còn lâu mới chịu buông chức lớp trưởng về tay người khác. Chức vụ này phải khó khăn lắm nhỏ mới làm cho người khác sợ hãi nên bây giờ nhỏ không thể buông nó ra được. Và nếu ai làm lớp trưởng thay nhỏ, nhỏ nhất định sẽ tìm cách dành lại cái chức này cho bằng được.
- Thưa cô, em có ý kiến, em nghĩ mọi người đang hiểu nhầm Dung cô ạ. _ Vy đứng lên.
Cô Vân Anh lại một lần nữa nhức đầu. Rốt cuộc là cái gì đang xảy ra thế này? Một tập thể lại chia làm hai bên, mỗi bên một ý kiến, cô biết giải quyết như thế nào bây giờ? Cô Vân Anh chợt thấy bực bội, lần đầu tiên cô quản lớp học này mà lại thấy giận giữ, bởi trước giờ Dung luôn làm tốt, cô chẳng phải nghe nhiều ý kiến như bây giờ.
- Lớp ta đang định chia bè phái hay sao? Cô thật sự rất thất vọng đấy. Bây giờ cô nên làm gì để biết rõ, em nào nói thật, em nào nói dối đây hả?
Cả lớp nó lại nhìn nhau. Trước giờ cô chưa bao giờ nổi nóng cả. Cô xử lí những vấn đề trong lớp cũng rất phân minh. Cô chưa bao giờ để học sinh thấy ghét cô bởi cô luôn là một cô giáo chủ nhiệm tốt, luôn quan tâm giúp đỡ học sinh và luôn biết cách để dạy dỗ những học sinh hư. Vậy mà hôm nay cô nổi giận rồi. Cũng phải, ở trong trường hợp mỗi học sinh nói một ý kiến thì cô biết tin ai chứ. Nếu có không tin nhất định cô sẽ không tin nó, bởi Dung từ trước tới giờ luôn lấy được sự tin tưởng của cô. Nhưng rất nhiều học sinh trong lớp lại đồng tình với nó, vậy thì cô rất khó xử.
- Được rồi, giờ tôi không rõ ràng ai nói đúng nói sai, nhưng Dương và Dung, hai em phải làm rõ mọi thứ cho tôi. Bây giờ lớp muốn đổi lớp trưởng, được, vậy tôi sẽ đưa ra giải pháp tốt nhất.
Nó hồi hộp, cô vẫn sẽ cho người khác làm lớp trưởng, vậy tốt quá. Nhưng có vẻ cô vẫn còn rất giận và nó có chút linh cảm xấu.
- Dương, em là người đầu tiên đưa ra ý kiến rằng Dung làm không tốt, được, cô sẽ thông qua em để xác định rõ mọi chuyện ngày hôm nay. Em sẽ làm lớp trưởng thay Dung trong vòng hai tháng, nếu như trong hai tháng ấy, em làm không tốt thì chức lớp trưởng vẫn sẽ do Dung đảm nhiệm, đến khi ấy đừng ai nhắc tới việc Dung làm sai nữa. Em có làm được hay không?
Nó chợt thấy trong lòng có chút gì đó rất nặng đè lên. Nếu trong hai tháng nó không làm được, vậy chẳng phải Dung sẽ trở lại làm lớp trưởng và mọi công sức nó làm ngày hôm nay đều tan biến hay sao? Nhưng không thử sao biết được, phải rồi, nó sẽ nhân cơ hội làm lớp trưởng lần này để có thể khiến cô tin tưởng. Nó nhất định sẽ khiến cô tin vào nó và cả lớp rằng nhỏ Dung không hề tốt, không hề hiền hậu chút nào. Phải, đã đến lúc nó cần phải làm điều này rồi.
- Em sẽ làm, sẽ cố gắng chứng tỏ cho cô thấy, ngày hôm nay, những gì em nói hoàn toàn là sự thật.
Cô Vân Anh nhìn vào đôi mắt nó, đôi mắt chứa đựng sự tự tin. Cô thực sự không phải là không tin nó, mà cô cần thời gian để tìm hiểu rõ xem nó hay Dung mới là người nói đúng. Cô lặng lẽ sắp cặp, đôi mắt có chút buồn. Cô đang thật sự bất lực và thất vọng về bản thân mình. Có lẽ từ trước tới giờ, những gì xảy ra trong lớp học này, cô vẫn chưa thật sự hiểu rõ, hiểu hết. Từ giờ cô nên làm gì đó để có thể hiểu rõ hơn.
- Được rồi, làm vậy đi, lớp về đi, ở nhà chắc ba mẹ các em đang chờ các em về ăn trưa đó.
Lớp nó đứng lên, lần đầu tiên những gương mặt luôn cười toe toét của lớp nó xuất hiện những nét trĩu nặng và buồn rầu. Có lẽ họ cũng nhận ra sự bất lực của cô giáo. Cũng phải, suốt bao nhiêu năm họ luôn giấu diếm cô về sự bắt nạt của Dung nên cô vẫn rất tin tưởng nhỏ. Bây giờ bỗng dưng xảy ra chuyện, đương nhiên cô sẽ thấy bất lực vì từ trước tới giờ cô đều không biết rõ về lớp nó.
Cả lớp chào cô rồi ra về. Nó có chút buồn bã, xen lẫn một chút hối hận. Rốt cuộc những gì hôm nay nó làm có đúng đắn hay không? Nó đã làm cô buồn rồi, nhưng nó không thể cứ để Dung mãi lộng hành được.
Lâm bước đi bên cạnh nó, cậu vỗ nhẹ vào vai nó, cậu hiểu nó đang nghĩ gì và cậu cũng hiểu bây giờ mình nên an ủi nó. Hai người đang bước về phía cổng, mấy đứa bạn cùng lớp cũng vỗ vai nó, còn khen nó vì đã đứng lên đấu tranh vì quyền lợi của cả lớp. Nó cũng chỉ cười nhẹ đáp lại một vài câu. Thực sự trong lòng nó hiện giờ chẳng hề vui chút nào, mặc dù đã tạm thời lấy đi chức lớp trưởng của Dung.
- Mày vui lắm phải không?
Dung bất chợt chặn đường nó. Nó không nói với nhỏ lời nào mà quyết định đi tiếp. Dung xoay người, đôi mắt chiếu thẳng lên người nó.
- Nhưng mày sẽ không vui được lâu đâu. Chờ đấy, trong hai tháng tới, tao nhất định sẽ khiến mày khổ sở. Mày nghĩ mày làm lớp trưởng sẽ không gặp khó khăn gì ư? Cứ chờ đó, tao nhất định sẽ làm cho cái chức lớp trưởng trở về với tao!
Dung nhếch môi cười, tay nhỏ vần nhẹ lên tóc nó như một lời thách thức rồi rời đi. Trong cơn nắng gay gắt của buổi trưa, mọi thứ chứa đựng bao nhiêu điều phiền não. Nó nhìn nhỏ, nó sẽ không bỏ cuộc, nhất định nó sẽ tìm được cách để có thể trở thành một lớp trưởng tốt và nó nhất định sẽ cho cô Vân Anh thấy được bộ mặt thật của Dung.
- Trần Linh Dương, cố lên nào!
Cô chủ nhiệm lớp nó là cô Vân Anh. Trong lúc nó và Dung đang đối thoại qua lại, bỗng dưng cô chợt xuất hiện ở cửa. Nó nhìn cô giáo chủ nhiệm rồi nhìn Dung, nếu như cô đã quan sát từ đầu tới cuối cuộc đối thoại thì tốt quá, cô có thể biết được bộ mặt thật của nhỏ. Nó đưa tia mắt chiếu thẳng lên người Dung, nhỏ bất chợt lo lắng nhưng rồi nhanh chóng lấy lại phong độ. Dung quay sang cô chủ nhiệm, mỉm cười nhẹ.
- Không có gì đâu cô.
Dương nhìn nhỏ chợt thấy tức cười trong lòng. Vừa rồi khuôn mặt nhỏ còn bặm trợn, lườm nó sắc bén, vậy mà chỉ cần cô Vân Anh vừa xuất hiện, ngay lập tức Dung đã thay đổi gương mặt, trở nên ngoan hiền. Từ khi nào mà nhỏ học đóng kịch giỏi vậy đây? Vừa lên cấp 3 đã biến thành một con người khác, diễn kịch trước mặt người khác cũng trở nên tài giỏi. Nhưng nó vẫn chưa biết Dung đã giả tạo như thế này từ bao giờ. Không lẽ ngay từ khi nó gặp nhỏ, nhỏ đã sống giả tạo rồi? Chỉ là bây giờ nó mới biết thôi ư?
Dung nhìn cô Vân Anh, đôi mắt nhỏ khẽ liếc nó, vừa rồi không biết cô đã thấy hết chưa? Nếu thấy rồi thì thật mất mặt. Ngày hôm nay thật là khốn kiếp, nhỏ đã để lộ rất nhiều thứ, đã thế lại còn bị nó chống lại. Rốt cuộc là nó bắt đầu chống lại nhỏ từ khi nào, nhỏ cũng không hề để ý. Chỉ nhớ khi vừa đặt chân lên cấp 3 được nửa năm, nó đã tự rời xa nhỏ. Nó không còn coi nhỏ là bạn thân nữa. Điều đó nhỏ cũng chẳng có gì quan trọng, bởi vì làm bạn thân với nó cũng đâu giúp nhỏ có quyền lực trong lớp như bây giờ. Nhỏ phải tự sức mình làm, thì bây giờ mới có thể khiến người khác sợ hãi như vậy.
- Không có gì thật sao? Cô thấy mọi người trong lớp có vẻ hơi căng thẳng.
Cô Vân Anh hỏi lại lần nữa. Đôi mắt cô dừng trên người Dương, nó là người duy nhất trong lớp đang đứng đối diện với Dung. Cô chưa hiểu rõ câu chuyện, nhưng cô thấy dường như nó và Dung có điều gì đó đang được tranh luận.
Nó bây giờ mới hiểu, hóa ra cô chưa biết gì. Thật là, tại sao không để cô đứng ở cửa lớp sớm hơn chút nữa chứ, như vậy có thể khiến cho Dung không còn có thể hống hách nữa. Nhưng không sao, hôm nay nó sẽ nói rõ tất cả. Ra sao thì ra, dù sao nó cũng đã đấu tranh.
- Có chuyện cần cô giải quyết đó ạ! _ Nó lên tiếng.
Cô giáo thở dài, lần này, đây là lần đầu tiên cô thấy lớp có sự tranh luận mà cần đến cô giải quyết. Cô Vân Anh nhìn cả lớp rồi lên tiếng.
- Được rồi, Dung, em về chỗ đi.
Cô Vân Anh tiến đến bàn giáo viên ngồi. Dung thấy vậy tức giận nhìn nó. Nó chỉ đưa ánh mắt thách thức về phía nhỏ. Nhỏ sợ sao? Vậy thì ngay từ đầu sao còn sống như thế? Đời người chỉ có một lần, tại sao cứ phải bon chen như vậy?
Cô Vân Anh ngồi nhìn cả lớp một thoáng. Ánh mắt của cô làm cho không khí trong lớp nó trở nên căng thẳng. Dung hít một hơi, ''không sao cả, nó không thể làm được gì mình! Không có gì phải sợ.''
- Được rồi, Dương, em nói cô nghe xem.
- Chuyện này liên quan đến vấn đề văn nghệ của lớp ạ.
Nó vừa nói vừa đưa mắt sang nhìn Dung.
- Nhưng lớp trưởng lại muốn toàn quyền.
Dung cau mày. Nhỏ nhìn sang cô Vân Anh vội thanh minh.
- Tại em nghĩ cả lớp cần tập trung học nên em đã chọn bài rồi ạ. Vậy nhưng...
Dương nghe Dung nói chợt thấy có thứ gì đó trong bụng muốn bị đẩy ra ngoài. Lần đầu tiên, nó nghe người khác nói lại có cảm giác buồn nôn tới như vậy. Thật sự mặt của nhỏ quá dày, nó không thể hiểu nổi, nhỏ đã tu luyện từ bao giờ mà bây giờ mặt lại dày tới như vậy. Nhưng không sao, nó sẽ từ từ khiến cho lớp mặt nạ ngoan hiền của nhỏ rơi xuống, nó sẽ mài cho mặt nhỏ bớt dày.
- Thưa cô, cậu ấy đang biện minh về hành động của mình, với một lớp trưởng chỉ biết nắm giữ quyền về phía mình mà không nghe người khác góp ý, em thấy như vậy là một điều tồi tệ. Theo em chúng ta nên bầu lại lớp trưởng. Cô có thể hỏi ý kiến của toàn thể học sinh trong lớp chúng ta. _ Nó lên tiếng, không nhanh không chậm nói.
Cô Vân Anh vẫn nhìn Dung, nhỏ vẫn giữ khuôn mặt mình oan ức. Cô lắc đầu khó hiểu. Mọi khi Dung luôn xử lí mọi vấn đề trong lớp mà không cần tới cô, hôm nay rốt cuộc tại sao lại rối rắm như vậy? Hay là do có hiểu nhầm gì đó giữa Dung và những học sinh khác? (cô ơi, chẳng có hiểu nhầm gì đâu - xin lỗi, tác giả chõ miệng vô bất bình chút xíu!)
Cô nhìn cả lớp, tuy cô nghĩ rằng có hiểu nhầm nhưng hầu hết học sinh trong lớp đều căng thẳng giống nó, cô không biết nên nghĩ theo hướng nào. Cô thở dài, rốt cuộc mọi chuyện có như nó nói hay không? Trước giờ cô thấy Dung rất hiền, sao lại có chuyện toàn quyền gì ở đây. Cô Vân Anh hít một hơi, làm giáo viên chủ nhiệm, chưa bao giờ cô đứng trong tình huống nửa tin nửa ngờ như lúc này. Nhưng nó đã nói vậy, cô cũng cần phải xem xét.
- Lớp có ý kiến gì không, ai đồng ý bầu lại lớp trưởng dơ tay lên cô xem.
Bây giờ cô chỉ còn cách duy nhất là theo dõi xem phản ứng của cả lớp. Nếu như mọi người đều đồng ý bầu lại lớp trưởng thì chắc là Dung đã làm điều không tốt giống như Dương nói.
Học sinh trong lớp đưa mắt nhìn nhau. Họ vẫn còn rất lo sợ nhìn về phía Dung. Nhưng đây là cơ hội tốt, nếu nhỏ Dung không còn làm lớp trưởng, họ cũng không phải sống dè chừng nhỏ nữa. Nó đưa mắt nhìn xung quanh, đôi mắt nó dường như đang nói chuyện với tất cả mọi người. Nó hít một hơi thật sâu, đôi mắt ánh lên như một lời nhắn nhủ: ''Làm ơn giơ tay đi, bây giờ đã đến lúc các cậu đấu tranh rồi, các cậu không cần phụ thuộc vào Dung nữa, hãy giơ tay lên đi!''
Hầu hết mọi người đều thở dài, rồi dần dần từng cánh tay giơ lên. Người thứ nhất giơ tay lên, liền tới người thứ hai rồi dần kéo theo rất nhiều người. Dung nhìn cả lớp, nhỏ căm tức, bọn trong lớp đã không còn sợ nhỏ nữa rồi. Chỉ trong chốc lát, những cánh tay to có, đẹp có giơ lên. Bây giờ trong lớp chỉ còn lại năm sáu đứa bạn thân của Dung cùng năm sáu tên con trai thích Dung vẫn ngồi im không biểu hiện điều gì.
Cô Vân Anh thở dài, đây là gì chứ? Gần hết cả lớp đã giơ tay lên rồi. Vậy thực sự là Dung đã làm gì đó sai hay sao? Nhưng chỉ là sai có một lần, lớp trưởng nào cũng đâu lúc nào cũng đúng được, cũng nên tha thứ cho nhau chứ. Nhưng cô nào biết Dung đã làm những gì nên mới nghĩ như vậy, thực sự nếu cô biết được, nhất định cô sẽ rất sốc vì bấy lâu nay đã tin tưởng nhầm một học sinh không xứng làm lớp trưởng như nhỏ.
- Vậy lớp chúng ta thật sự muốn bầu lại lớp trưởng? _ Cô Vân Anh mệt mỏi hỏi cả lớp.
Không gian lớp học đang yên tĩnh, chợt có một cánh tay giơ lên. Đó là cánh tay của nhỏ Vy, bạn thân của Dung. Dung nhìn Vy, ánh mắt khó hiểu, Vy chỉ nhếch môi cười đáp trả Dung giống như nhắn lại với nhỏ: ''Yên tâm, tao đã có cách để bảo vệ mày.''
Dung cười nhẹ, nhỏ Vy đang ra tay giúp nhỏ, để xem Vy sẽ làm gì. Dung còn lâu mới chịu buông chức lớp trưởng về tay người khác. Chức vụ này phải khó khăn lắm nhỏ mới làm cho người khác sợ hãi nên bây giờ nhỏ không thể buông nó ra được. Và nếu ai làm lớp trưởng thay nhỏ, nhỏ nhất định sẽ tìm cách dành lại cái chức này cho bằng được.
- Thưa cô, em có ý kiến, em nghĩ mọi người đang hiểu nhầm Dung cô ạ. _ Vy đứng lên.
Cô Vân Anh lại một lần nữa nhức đầu. Rốt cuộc là cái gì đang xảy ra thế này? Một tập thể lại chia làm hai bên, mỗi bên một ý kiến, cô biết giải quyết như thế nào bây giờ? Cô Vân Anh chợt thấy bực bội, lần đầu tiên cô quản lớp học này mà lại thấy giận giữ, bởi trước giờ Dung luôn làm tốt, cô chẳng phải nghe nhiều ý kiến như bây giờ.
- Lớp ta đang định chia bè phái hay sao? Cô thật sự rất thất vọng đấy. Bây giờ cô nên làm gì để biết rõ, em nào nói thật, em nào nói dối đây hả?
Cả lớp nó lại nhìn nhau. Trước giờ cô chưa bao giờ nổi nóng cả. Cô xử lí những vấn đề trong lớp cũng rất phân minh. Cô chưa bao giờ để học sinh thấy ghét cô bởi cô luôn là một cô giáo chủ nhiệm tốt, luôn quan tâm giúp đỡ học sinh và luôn biết cách để dạy dỗ những học sinh hư. Vậy mà hôm nay cô nổi giận rồi. Cũng phải, ở trong trường hợp mỗi học sinh nói một ý kiến thì cô biết tin ai chứ. Nếu có không tin nhất định cô sẽ không tin nó, bởi Dung từ trước tới giờ luôn lấy được sự tin tưởng của cô. Nhưng rất nhiều học sinh trong lớp lại đồng tình với nó, vậy thì cô rất khó xử.
- Được rồi, giờ tôi không rõ ràng ai nói đúng nói sai, nhưng Dương và Dung, hai em phải làm rõ mọi thứ cho tôi. Bây giờ lớp muốn đổi lớp trưởng, được, vậy tôi sẽ đưa ra giải pháp tốt nhất.
Nó hồi hộp, cô vẫn sẽ cho người khác làm lớp trưởng, vậy tốt quá. Nhưng có vẻ cô vẫn còn rất giận và nó có chút linh cảm xấu.
- Dương, em là người đầu tiên đưa ra ý kiến rằng Dung làm không tốt, được, cô sẽ thông qua em để xác định rõ mọi chuyện ngày hôm nay. Em sẽ làm lớp trưởng thay Dung trong vòng hai tháng, nếu như trong hai tháng ấy, em làm không tốt thì chức lớp trưởng vẫn sẽ do Dung đảm nhiệm, đến khi ấy đừng ai nhắc tới việc Dung làm sai nữa. Em có làm được hay không?
Nó chợt thấy trong lòng có chút gì đó rất nặng đè lên. Nếu trong hai tháng nó không làm được, vậy chẳng phải Dung sẽ trở lại làm lớp trưởng và mọi công sức nó làm ngày hôm nay đều tan biến hay sao? Nhưng không thử sao biết được, phải rồi, nó sẽ nhân cơ hội làm lớp trưởng lần này để có thể khiến cô tin tưởng. Nó nhất định sẽ khiến cô tin vào nó và cả lớp rằng nhỏ Dung không hề tốt, không hề hiền hậu chút nào. Phải, đã đến lúc nó cần phải làm điều này rồi.
- Em sẽ làm, sẽ cố gắng chứng tỏ cho cô thấy, ngày hôm nay, những gì em nói hoàn toàn là sự thật.
Cô Vân Anh nhìn vào đôi mắt nó, đôi mắt chứa đựng sự tự tin. Cô thực sự không phải là không tin nó, mà cô cần thời gian để tìm hiểu rõ xem nó hay Dung mới là người nói đúng. Cô lặng lẽ sắp cặp, đôi mắt có chút buồn. Cô đang thật sự bất lực và thất vọng về bản thân mình. Có lẽ từ trước tới giờ, những gì xảy ra trong lớp học này, cô vẫn chưa thật sự hiểu rõ, hiểu hết. Từ giờ cô nên làm gì đó để có thể hiểu rõ hơn.
- Được rồi, làm vậy đi, lớp về đi, ở nhà chắc ba mẹ các em đang chờ các em về ăn trưa đó.
Lớp nó đứng lên, lần đầu tiên những gương mặt luôn cười toe toét của lớp nó xuất hiện những nét trĩu nặng và buồn rầu. Có lẽ họ cũng nhận ra sự bất lực của cô giáo. Cũng phải, suốt bao nhiêu năm họ luôn giấu diếm cô về sự bắt nạt của Dung nên cô vẫn rất tin tưởng nhỏ. Bây giờ bỗng dưng xảy ra chuyện, đương nhiên cô sẽ thấy bất lực vì từ trước tới giờ cô đều không biết rõ về lớp nó.
Cả lớp chào cô rồi ra về. Nó có chút buồn bã, xen lẫn một chút hối hận. Rốt cuộc những gì hôm nay nó làm có đúng đắn hay không? Nó đã làm cô buồn rồi, nhưng nó không thể cứ để Dung mãi lộng hành được.
Lâm bước đi bên cạnh nó, cậu vỗ nhẹ vào vai nó, cậu hiểu nó đang nghĩ gì và cậu cũng hiểu bây giờ mình nên an ủi nó. Hai người đang bước về phía cổng, mấy đứa bạn cùng lớp cũng vỗ vai nó, còn khen nó vì đã đứng lên đấu tranh vì quyền lợi của cả lớp. Nó cũng chỉ cười nhẹ đáp lại một vài câu. Thực sự trong lòng nó hiện giờ chẳng hề vui chút nào, mặc dù đã tạm thời lấy đi chức lớp trưởng của Dung.
- Mày vui lắm phải không?
Dung bất chợt chặn đường nó. Nó không nói với nhỏ lời nào mà quyết định đi tiếp. Dung xoay người, đôi mắt chiếu thẳng lên người nó.
- Nhưng mày sẽ không vui được lâu đâu. Chờ đấy, trong hai tháng tới, tao nhất định sẽ khiến mày khổ sở. Mày nghĩ mày làm lớp trưởng sẽ không gặp khó khăn gì ư? Cứ chờ đó, tao nhất định sẽ làm cho cái chức lớp trưởng trở về với tao!
Dung nhếch môi cười, tay nhỏ vần nhẹ lên tóc nó như một lời thách thức rồi rời đi. Trong cơn nắng gay gắt của buổi trưa, mọi thứ chứa đựng bao nhiêu điều phiền não. Nó nhìn nhỏ, nó sẽ không bỏ cuộc, nhất định nó sẽ tìm được cách để có thể trở thành một lớp trưởng tốt và nó nhất định sẽ cho cô Vân Anh thấy được bộ mặt thật của Dung.
- Trần Linh Dương, cố lên nào!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook