Lớp Trưởng No.1
Chương 33

Kỳ thi học kì I cũng đã gần kề. Học sinh đứa nào đứa nấy đều mải miết ôn tập, một vài đứa lười biếng ngại học thì liền tiện tay qua tiệm phô tô mua "phao" về để phòng thân. Nhà trường coi thi rất nghiêm khắc, vậy nên nếu đã xác định dùng tới "phao sinh mệnh" thì phải xác định rõ ràng rằng bản thân đang ở trong tình thế "được ăn cả, ngã về không".

Khối 12 cũng khá là bận rộn. Vì mấy năm trở lại đây, Bộ Giáo dục có sự thay đổi về hình thức, thể lệ thi và cách tính điểm cho kì thi THPT Quốc gia trên toàn quốc nên điểm của năm lớp 12 cũng rất là quan trọng. Nếu điểm tổng kết cuối năm mà cao thì khi đi thi sẽ bớt đi một phần gánh nặng, bởi nó cũng nằm trong danh mục tính điểm. Việc học thật và thi thật cũng rất là cần thiết để đạt được điểm giỏi. Không chỉ vậy, nếu như bạn là người học rất tốt nhưng trong quá trình làm bài thi thường không mấy cẩn thận, hay nhầm lẫn và xảy sai sót và rồi nhận được điểm số không đúng với thực lực của mình, bạn cần nên cải thiện điều này để kết quả có thể đúng với khả năng của mình hơn. Thêm nữa, vì kì thi này rất là quan trọng, suốt quá trình thi đều được giám sát cẩn thận, việc coi thi cũng vô cùng gắt gao, áp lực, nên một tâm lý thật vững vàng khi đi thi là điều không thể thiếu. Nếu không, việc bị tâm lý dẫn tới quên hết kiến thức là điều không thể tránh khỏi.

Những năm gần đây trường Văn Minh cũng thay đổi cách thức thi học kì, tổ chứ nó sao cho giống với một kì thi THPT Quốc gia thu nhỏ để học sinh trong trường có thể làm quen dần. Tuy nhiên mức độ áp lực sẽ được giảm đi đôi chút so với kì thi này. Trường nổi tiếng là một trong những trường có thành tích tốt nhất của tỉnh, luôn có chất lượng đầu vào và đầu ra nằm trong top cao. Nên vì thế việc cải thiện chất lượng của các kì thi được tổ chức tại trường cũng rất được nhà trường chú trọng.

Vì kì thi cũng đang đến gần nên việc đốc thúc cả lớp ôn tập là một nhiệm vụ quan trọng của lớp trưởng mỗi lớp. Dạo này Dương khá là bận bịu, lớp nó mặc dù thành tích học tập tương đối tốt nhưng lại có hai đứa thường xuyên mắc chứng tâm lí trong kì thi nên điểm số rất hay bị thụt lùi so với học lực, đó là Sâm và Hương. Hai năm trước mỗi lần trả điểm cho kì thi học kì là hai đứa này mặt mày lại ủ rũ. Bởi trên lớp trong quá trình học, họ thể hiện rất tốt, rất nhiều bài tập khó được họ đưa ra cách giải chứ không phải chỉ có Quân làm được. Nhưng vì tâm lý của Quân không bị ảnh hưởng, cậu ta rất là tự tin nên điểm số luôn cao, đúng như những gì mà Quân thể hiện trên lớp.

Chính vì vậy, Dương đang rất là bận bịu với việc cố gắng rèn luyện cho Sâm và Hương tinh thần thép. Nếu như kì thi học kì bọn họ không thể vượt qua, thì chắc chắn khi đi thi THPT Quốc gia bọn họ sẽ không thể trụ vững được.

Nỗi lo của Dương cho tập thể lớp không chỉ dừng lại ở đó. Hai tuần nay không biết Tuấn béo gặp phải vấn đề gì mà tinh thần luôn không được tỉnh táo, lại còn hay ngủ gật rồi bị nhắc nhở. Đã thế bài tập về nhà dạo này còn rất lười biếng mà không chịu làm. Cũng may là những vấn đề nề nếp khác lớp 12B vẫn làm tốt nên tội trạng của Tuấn béo vẫn chưa gây ảnh hưởng quá lớn tới xếp hạng của lớp. Cậu ta chỉ bị phạt riêng do hình phạt mà lớp đưa ra. Tuy nhiên tình trạng này cũng không thể để kéo dài, bây giờ 12B đã trở thành một gia đình rồi nên tất cả mọi thứ phải theo phương châm là chuyện của bạn cũng là chuyện của mình và "có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu". Vậy nên, Dương vẫn quyết tâm cùng mọi người tìm hiểu mọi chuyện để giúp đỡ Tuấn béo.

Tan trường, Tuấn béo lén lén lút lút ra lán xe trường lấy xe đạp. Dường như cậu cũng đã nhận ra rằng lớp trưởng đang rất không hài lòng với biểu hiện gần đây của mình. Vì không muốn để mọi người bắt được nên cậu nhanh chóng leo lên chiếc xe đạp, thục mạng chạy ra khỏi trường. Xe chạy một hồi, Tuấn béo không về nhà ăn cơm trưa mà đi đến một tiệm tạp hóa mua một cái bánh mì, ăn vội vàng rồi leo lên xe đi tiếp. Sau mười lăm phút, chiếc xe tiếp tục dừng lại trong một hẻm nhỏ, Tuấn béo rẽ vào trong rồi dựng chân chống xuống.

- Đến rồi à? Tưởng hôm nay không dám tới!

Một tên to con tóc nhuộm đỏ hoe, mặc một chiếc áo phông đen in hình đầu lâu màu trắng cộng với chiếc quần bò rách cùng với đôi tông đỏ ngồi trước hiên nhà đứng dậy sau khi nhìn thấy Tuấn. Anh ta châm một điếu thuốc lá, rít một hơi thật sâu rồi phả ra một làn khói dày đặc. Ung dung nhìn Tuấn, anh ta hất hàm.

- Sao, không phải hôm nay đến để chịu thua đấy chứ?

- Em sẽ không bỏ cuộc đâu, sẽ cố gắng để thắng.

- Há há há... mày nghe thấy nó nói gì không? _ Tên tóc nhuộm đỏ hoe đó cười phá lên rồi quay sang người bên cạnh, cũng là con trai, mặc một chiếc áo gi lê màu nâu cùng với quần bò rách rồi lại tiếp tục nói _... nó bảo hôm nay muốn thắng đấy mày ạ?

- Em không có thời gian để đùa đâu!

Tuấn béo bực mình trước sự cợt nhả của hai người. Cậu không muốn tới đây một chút nào, nhưng không tới là sẽ xảy ra chuyện.

- Được rồi, theo bọn tao vào trong.

Bên trong là một căn phòng vô cùng rộng rãi, trang bị rất nhiều máy tính và trang thiết bị phục vụ cho việc kết nối mạng. Chỗ này không chỉ cho thuê mạng internet thông thường mà còn cung cấp dịch vụ truy cập vào những trang web bị cấm, thực hiện các hành vi phi pháp và thậm chí còn lén buôn bán ma túy. Tuấn béo ngồi xuống trước một cái máy tính, nhanh chóng đăng nhập vào tài khoản game rồi nhìn những người xung quanh. Một tên mặc áo khoác da màu đen, tay đeo nhẫn và đội chiếc mũ lưỡi trai đen ngồi ở chiếc máy tính phía đối diện. Đây là đối thủ của Tuấn ngày hôm nay.

Cậu nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh nhất có thể. Sau mười phút, trận đấu game bắt đầu, hai bên tranh đấu nhau rất quyết liệt, Tuấn béo bị trúng mấy đòn liền của đối phương, mồ hôi đã bắt đầu vã ra, lấm tấm trên trán vì lo lắng. Cậu biết anh đội mũ lưỡi trai kia chơi game rất giỏi, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, Tuấn béo không dám bỏ cuộc giữa chừng.

- Há há há...

Tên tóc đỏ lúc nãy cười phá lên rồi vỗ vào đùi đen đét. Anh ta tiến lại gần Tuấn béo, vỗ lên vai cậu.

- Mày thấy không, mày đâu có thắng được đâu, hôm nay mày còn thua thảm nữa.

- Mất thêm năm triệu nữa rồi nhé, trả tiền cho bọn tao nhanh, đã dời ra nửa tháng cho mày rồi.

- Em... _ Tuấn béo ngần ngừ.

- Ô hay cái thằng này, mày điếc à?

- Em không có tiền.

Một tên trong đám túm lấy cổ áo Tuấn, mặt tiến sát lại gần, đôi mắt sắc lạnh nhìn cậu.

- Mày nghĩ bọn tao đang đùa đấy à? Tao cho mày ba ngày chuẩn bị tiền, không thì chết với tao. Chỗ tiền trước đó cũng phải trả đủ.

Nói rồi anh ta hất Tuấn ra khiến cậu lảo đảo ngã phịch ra ghế. Một lát, cậu thất thần đi ra ngoài cửa, lấy xe đi về nhà. Chiều nay không phải đi học, Tuấn béo về đến nhà liền leo thẳng một mạch lên phòng, khóa cửa rồi nằm vật ra giường. Cậu gác tay lên trán, biết kiếm đâu ra năm triệu bây giờ đây?

***

Hôm sau Tuấn béo đến trường vẫn trong tình trạng ngủ gà ngủ gật. Cả đêm qua cậu lo lắng nghĩ xem nên kiếm năm triệu như thế nào trong vòng ba ngày. Dương nhìn cậu, thầm cảm thấy bực mình. Mới tuần trước vừa bị phạt trực nhật xong, tuần này đã lại đâu đóng đấy rồi. Hôm qua nó và Lâm có đi theo Tuấn một lát, nhưng đến ngã tư thì mất dấu, cũng chả biết cậu ta đi đâu. Trưa nay nhất định nó phải tóm bằng được Tuấn béo lại để hỏi chuyện mới được.

Trưa, Tuấn béo bần thần đi bộ về nhà. Vì hôm qua đi xa nên cậu mới đi xe đạp. Hôm nay về thẳng nhà nên cậu đi bộ. Gần đến ngõ nhà mình, Tuấn béo chợt thấy loáng thoáng bóng tên tóc đỏ hôm qua cùng mấy người bạn của hắn. Giật mình, cậu vội vàng nấp sau một bức tường, hé mắt nhìn ra. Tên tóc đỏ đang đứng cười nói với một cậu bạn trạc tuổi Tuấn. nhìn một hồi, cậu cũng nhận ra đó là thằng bạn cùng xóm chơi rất thân với mình.

- Ha ha, có mày đưa nó vào tròng, giờ tự dưng kiếm được món hời.

- Ui dào, thằng đấy trông béo nhưng ngu lắm anh ạ, em chỉ cần lừa có xíu là được. Thực ra em có nợ gì anh đâu. Em mới chỉ nói mình đang nợ tiền nhờ nó giúp đỡ, xong diễn cho đáng thương một chút thế là nó tin ngay!

Tuấn béo sững người lại. Đây không phải là đang nói về cậu hay sao? Cậu không khỏi ngỡ ngàng trước câu nói của bạn mình. Cậu... bị lừa thật ư? Cậu bị người bạn mà mình vô cùng tin tưởng hùa theo người khác đưa mình vào tròng sao? Không kìm nén được cảm xúc, Tuấn béo liền xông ra, tiến nhanh tới trước mặt cậu bạn đó, túm lấy cổ áo.

- Súng, sao mày lại lừa tao? Tao coi mày là bạn và rất tốt với mày, sao mày lại khốn nạn thế hả?

Cậu bạn nọ bị làm cho bất ngờ, nhất thời miệng ú a ú ớ không nói được gì. Một lát, Súng nắm tay Tuấn giật ra khỏi cổ áo mình, gương mặt không một chút hối lỗi, cười khẩy nhìn người trước mặt.

- Ai bảo mày ngu quá làm gì?

- Mày... mày...

Tuấn béo nhào lên đấm cho cậu bạn ấy một cái ngã dúi xuống đất. Đám thanh niên bên cạnh đứng xem nãy giờ, thấy thế liền túm lấy người Tuấn lôi ra sau.

- Tao không trả tiền cho lũ lừa gạt chúng mày đâu, đừng có hòng.

- Mày dám không trả tiền? _ Tên tóc đỏ sửng sốt.

- Tao dám.

Tên tóc đỏ nghe xong liền đen mặt. Không thể tự dưng mất đi miếng mồi ngon được. Đến lúc này phải dùng vũ lực cho thằng này sợ mới được. Mấy người khác xông vào ấn Tuấn béo khụy xuống, bao gồm cả Súng. Tên tóc đỏ tiến lại gần, tát một bạt tai thật mạnh lên mặt cậu, rồi lại hất hàm.

- Mày định quỵt tiền tao đấy à?

- Tao không phải người nợ, thằng khốn đó lừa tao.

"Bốp"... Lại thêm một cái tát rất mạnh nữa giáng xuống.

- Không cần biết, tao chỉ biết mày chơi, mày nợ, mày phải trả tiền tao.

- Tao không nợ, tao không trả. _ Tuấn béo nhắm mắt hét lớn.

- Mẹ kiếp cái thằng này.

Tên tóc đỏ tức giận, đánh liên tiếp vào người Tuấn béo.

Dương và Lâm cũng vừa đến nơi, lúc nãy khi đang đi gặp một em bé đang khóc nức nở bên đường đòi tìm mẹ nên cả hai lại mất dấu Tuấn. Đường ngoằn nghèo khiến hai đứa đi lòng vòng mãi không nhìn thấy cậu đâu. Ra về cô Vân Anh còn dặn dò nó nên khi ra tới cổng Tuấn béo đã đi được một đoạn rồi. Thế là không tóm cậu lại được.

Nó và Lâm hốt hoảng khi nhìn thấy Tuấn béo bị đánh, liền nhanh chóng chạy tới, giả vờ quay vào trong ngõ bên cạnh rồi chỉ tay về phía Tuấn và hét lên thật to.

- Các bác ơi ở đây có đánh lộn này các bác ơi.

Đám thanh niên kia nghe thấy thế tối đen mặt, sợ hãi vội vàng bỏ lại Tuấn chạy đi mất. Súng sợ xanh mặt nhanh chóng lủi về nhà. Dương và Lâm lo lắng chạy lại phía cậu, không khỏi xót xa khi nhìn thấy gương mặt đỏ lên vì bị tát.

- Không sao chứ? Có chuyện gì vậy?

Tuấn béo ngước lên nhìn nó, bất chợt khóc như một đứa trẻ.

- Sếp ơi, em xin lỗi sếp! Em sai rồi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương