Lớp Trưởng No.1
-
Chương 14
Kể từ ngày kế hoạch mới của Dương được triển khai trước cả lớp tới nay cũng đã tròn một tuần. Càng ngày càng có nhiều người ủng hộ nó, trong khi đó nhóm bạn còn lại của Dung cũng thưa bớt dần. Suốt một tuần liền làm đủ thứ chuyện, nhóm bạn của nhỏ cũng không thể làm cho thành tích của lớp tụt xuống kinh khủng như trước do ''nhân lực'' quá ít, vì vậy mà rất nhiều người đã từ bỏ việc giúp Dung.
Dạo gần đây mặc dù Dương đã có thể làm cho lớp ổn định lại như trước nhưng nó vẫn chưa cảm thấy lòng mình thực sự được giải thoát. Mối bận tâm của nó bây giờ vẫn tiếp tục là hướng vào Dung nhưng không phải là vì vấn đề nhỏ gây ảnh hưởng tới lớp nữa. Mối bận tâm bây giờ của Dương về nhỏ đó là tại sao trải qua rất nhiều chuyện như vậy rồi mà Dung vẫn cứ cố chấp như vậy? Nó rất muốn nhỏ có thể thay đổi suy nghĩ của bản thân đi, nhưng làm thế nào để làm được điều đó? Nhỏ sẽ chẳng bao giờ chịu nghe lời khuyên từ ai đâu!
***
Trên một chiếc bàn ăn nằm phía trong góc của căng tin, một vài chiếc bánh mì kẹp thịt và một vài hộp sữa được đặt ngay ngắn. Đây là hai món ăn sáng được rất nhiều học sinh ưa thích. Bình thường nếu bất cứ cô cậu học sinh nào đặt chân đến đây và lựa chọn những món ăn trên đều sẽ thưởng thức chúng nhanh chóng nhất có thể, bởi vì trường học này nổi tiếng với bà đầu bếp nấu ăn vô cùng ngon miệng. Nhưng một điều kì lạ là chủ nhân của những chiếc bánh này ngày hôm nay lại đang ngồi rất ủ rũ và không có vẻ gì là muốn ăn cả.
Nhỏ Vy đổ một ít sữa ra cốc rồi thở dài. Cả tuần qua nhỏ đã thấy ngán ngẩm lắm rồi. Đã không thể khiến cho lớp tụt điểm như Dung mong đợi rồi mà nhỏ lại còn bị trừ rất nhiều điểm nữa. Sắp tới đây sẽ là đợt tổng duyệt hạnh kiểm, mà lần này sẽ là do Dương làm, vậy là nhỏ coi như tiêu rồi. Những thành viên còn lại cũng đang ngồi chán nản nhìn nhau. Lẽ ra ngay từ đầu họ nên lựa chọn những gì thật sự đúng đắn.
Dung hôm nay cũng chẳng khá hơn là mấy, nhỏ chầm chậm tiến vào căng tin trường. Chắc hẳn hôm nay Dương sẽ được cô Vân Anh khen trước cả lớp. Nhỏ không thích điều đó chút nào. Đang vừa đi vừa suy ngẫm, nhỏ chợt khựng người lại, cái bàn kia không phải là của đám nhỏ Vy đang ngồi hay sao? Tại sao lại như vậy? Dung đi thật nhanh về phía chiếc bàn đó.
- Các cậu đang làm cái quái gì ở đây vậy? Tại sao hôm nay các cậu lại ở đây sớm như thế chứ hả?
Tiếng nói của Dung làm cho bốn người ngồi trên bàn giật bắn mình. Bọn họ ấp a ấp úng nhìn nhỏ. Chẳng là Dung yêu cầu họ là phải đi học muộn để lớp bị trừ điểm. Nhưng hôm nay họ lại ngồi ở đây mà không làm đúng theo kế hoạch mà nhỏ đã vạch sẵn.
Vy chuyển từ ấp úng sang quyết định nói thẳng với nhỏ. Nhỏ đứng dậy, nhìn Dung một cách thẳng thắn.
- Cả tuần qua như thế là đủ lắm rồi Dung. Chúng ta đừng nên cố nữa, lần này chúng ta thua rồi, bọn tớ không muốn tiếp tục nữa, hạnh kiểm của bọn tớ bây giờ cậu cũng không thể cứu nổi đâu!
- Các cậu, tất cả các người cuối cùng cũng chỉ là những người như vậy thôi sao?
- Cậu quá lắm rồi Dung à, tại sao cậu không thông cảm cho bọn tớ chứ? Đằng nào thì trước giờ khi bọn tớ giúp cậu cũng chỉ toàn bọn tớ bị trừ điểm, cậu có sao đâu, như thế là quá tốt cho cậu rồi. Bọn tớ cũng phải lo cho bản thân nữa. Mời cậu đi cho, nếu như không thể nói chuyện với nhau một cách tử tế.
Nhân lên tiếng, cô đã không thể nào chịu đựng nổi Dung nữa rồi. Là bạn bè với nhau, cái gì cũng phải ở mức độ thôi chứ. Dù sao cho đến hiện tại, những gì mà họ đã làm cũng đã quá nhiều để giúp cho Dung trở thành lớp trưởng rồi.
Dung không nói gì thêm, nhỏ rất giận. Nhỏ rời khỏi căng tin và mang luôn phần ăn sáng lên lớp. Nhưng bây giờ thì còn có tâm trạng gì nữa. Sáng nay tâm trạng nhỏ cũng đã không tốt vì cả tuần qua nhỏ đều mất công vô ích rồi. Đến bây giờ những chuyện này lại càng làm cho Dung cảm thấy khó chịu hơn nữa. Nhỏ thực sự phải dừng lại sao?
***
Cả buổi sáng trôi qua nhanh chóng, cả lớp sắp xếp sách vở rồi ra về. Hôm nay đương nhiên giờ sinh hoạt Dương đã được cô chủ nhiệm khen rất nhiều. Tuần này lớp nó đã không còn đứng ở những vị trí cuối nữa, tuần sau cũng không bị phạt dọn vệ sinh trường học nữa rồi. Sự hồi sinh đáng kinh ngạc này của lớp nó khiến ai cũng vui mừng, bởi vì không những họ không bị phạt mà thành tích của lớp còn tăng lên những năm bậc nữa. Dù không phải là nằm trong tốp cao nhưng rõ ràng đó là một sự tích cực.
Cả buổi hôm nay Dung khó chịu ra mặt. Mấy đứa trong lớp trước giờ không thích sự hoành hành bắt nạt của nhỏ bây giờ vui vẻ hẳn. Từ giờ họ không còn lo lắng về việc Dung cậy quyền chức trong lớp mà bắt nạt mình nữa. Đám bạn của Dung cũng thường lén nhìn nhỏ. Họ nhận thấy việc hòa đồng với bạn bè là điều vô cùng tuyệt vời mà trước đây Dung và họ không hề nhận ra. Họ rất muốn Dung giống như họ bây giờ, nhưng họ biết nhỏ rất cố chấp. Ưowsc gì nhỏ chịu nghe lời khuyên từ người khác nhỉ?
- Dương ơi! Chiều nay bọn mình học lúc mấy giờ vậy?
Hầu hết cả lớp nó hẹn nhau chiều nay sẽ học nhóm. Từ sau khi đám bạn của Dung nhận ra lỗi sai của mình và nhờ mọi người giúp đỡ một cách thành thực, cả lớp cũng đã bỏ qua cho lỗi sai của họ khi trước. Lớp nó bây giờ bỗng dưng trở nên hòa quyện với nhau một cách kì lạ. Nó không còn chứa đựng những cái mà Dương trước giờ luôn cho rằng là sự giả dối nữa. Lớp nó bây giờ đã thực sự như là nó mong muốn, có tình bạn thật sự, có sự yêu thương và hòa quyện lẫn nhau. Chỉ một tuần mà Dương có thể làm cho lớp học trở nên tuyệt vời như vậy, chẳng phải nó là một lớp trưởng rất tuyệt vời hay sao?
- Hai giờ nhé, ở nhà tôi. Lúc ấy tôi mới ngủ trưa dậy, hì hì. _ Nó đáp.
- Đến cả hẹn học nhóm mà bà vẫn muốn làm heo ngủ nướng cơ à? _ Lâm trêu nó.
- Ha ha...
Một đám đông túm vai bá cổ nhau cười nói rôm rả. Duy chỉ có một người vẫn lặng lẽ ở phía sau không một chút biểu cảm. Dung nhìn những người trước mắt mình, nhỏ thật sự vẫn không hề nhận ra sự thay đổi của lớp. Trong khi tất cả họ đều đã dành thời gian ra để thấu hiểu và thông cảm cho nhau thì một mình nhỏ tự tách biệt ra khỏi chốn hòa đồng ấy. Khi nói đến ''cô độc'', không ai nghĩ rằng trong một lớp hòa đồng lại có thể có người chỉ ở riêng một mình. Người ta thường nghĩ lí do cô độc là vì cái lớp đó không đoàn kết nên hắt hủi người khác hay do có quá nhiều những người bạn xấu khiến cho một ai đó không thể tin tưởng vào người khác và lựa chọn tự khiến bản thân mình cô độc để không phải tin ai và rồi bị chính lòng tin ấy làm tổn thương. Nhưng Dung thì khác, nhỏ tự đưa bản thân ra xa khỏi cái sự hòa đồng êm đẹp ấy, chỉ vì sự cố chấp của nhỏ, cái được coi là sĩ diện của một con người.
***
1 giờ 30 phút chiều.
Dương nói là ngủ nướng nhưng thực ra nó đã dậy từ hơn một giờ rồi. Nó muốn đi mua chút đồ ăn vặt cho bạn bè vào buổi chiều. Hôm nay khá là đông nên cũng phải chuẩn bị nhiều chút, dù gì họ không chỉ đến học nhóm mà còn là khách nữa. Mà chủ nhà thì phải có cái gì đó mời khách chứ.
- Gói bánh gạo này ngon quá!
''Bộp''...
- Xin lỗi tôi lấy trước rồi.
- Ơ...
Dương cùng chọn một gói bánh với người khác. Nhưng điều ngạc nhiên là đó lại là Dung. Cả hai nhìn nhau, không giấu được sự ngạc nhiên. Dung chuyển từ ngạc nhiên sang bực dọc, nhỏ lùi ra khỏi Dương một bước.
- Nếu cậu chọn trước rồi thì cứ cầm đi. _ Nó chủ động mở lời trước.
- Hừ, cậu không cần phải giả vờ tỏ ra tốt thế với tôi đâu, giờ này có lẽ cậu đang hả hê lắm vì đã đánh bại được tôi. Khỏi cần cậu nói thì tôi cũng quyết định cầm nó đi rồi, tôi cũng hẳng thích để cậu cầm nó đi đâu, vì nó là của tôi!
Dung khó chịu cầm gói bánh chuẩn bị rời khỏi quầy. Hừ không hiểu thế nào lại đụng mặt nhau ở đây.
- Cậu không thể giống như trước kia được à? Một người mà tớ cảm thấy vô cùng thân thiện? Chúng mình không phải đã từng thân nhau sao? Tớ và cậu bỗng dưng không thể chơi được cùng với nhau nữa cũng là bởi vì cậu đã thay đổi rồi. Cậu khác quá Dung ạ!
Dung dừng lại trước câu nói của nó. Đã từng? Nhỏ đã thay đổi ư?
- Hừ, thân ư? Tôi chưa bao giờ thay đổi, chỉ có cậu mà thôi, vì thế tôi chẳng việc gì phải ''như trước'' như lời cậu nói vì tôi vẫn là tôi!
Lần này thì Dương không còn nói gì thêm nữa, Dung cứ thế đi khỏi quầy bánh mà nó đang đứng. Cũng phải thôi, một ai đấy thay đổi thành một người khác mà họ không chủ định từ trước thì họ nhận ra làm sao được cơ chứ! Nó ngốc quá. Dung và nó đã không còn có thể như trước nữa rồi.
Dương mỉm cười mà như đang rất buồn, phải bởi vì nụ cười ấy không phải vì vui mà vì nhận ra có quá nhiều chuyện khiến bản thân nó cảm thấy rất buồn. Nhìn lên hàng bánh gạo đã hết, nó quay người ra quầy tính tiền, có lẽ mua thế là đủ rồi nhỉ?
Dương trở về nhà cùng đống đồ ăn trên tay, bạn bè đã đứng hết ở trước cổng nhà nó rồi. Họ nhìn thấy Dương liền vẫy tay gọi. Chắc là Lâm dẫn họ sang. Cái tên này, người ta đã bảo 2 giờ rồi cơ mà. Dương nhanh chân vào trong nhà, mở cửa rồi cùng mọi người vừa học vừa ăn uống. Có vẻ điều này không ổn lắm nên nó đã quyết định học xong rồi mới để tất cả cùng ăn. Mọi người cười nói rôm rả, bàn tán bài tập say sưa.
Dương nhìn một lượt tất cả, thực sự là rất vui, nhưng ước gì Dung cũng nhận ra điều này. Một lớp học mà nó mơ ước không phải là chỉ dành cho nó. Dương mong muốn tất cả mọi người đều thấu hiểu được cái ấm áp của tình bạn. Điều ước nó mong nhất không phải là nó có thể trở thành một lớp trưởng tốt nhất mà là nó muốn mình trở thành một lớp trưởng có thể giúp cho tất cả các thành viên trong lớp đều thấu hiểu nhau. Dương chợt thấy buồn, có lẽ là nó vẫn chưa thực sự làm tốt điều đó, bởi nếu như nó đã làm tốt thì sẽ không còn ai tự làm cho bản thân cô độc trong lớp nữa. Lớp nó vẫn có Dung. Dương nhìn ra bầu trời trước hiên nhà, nó nhất định sẽ cố gắng giúp Dung cảm nhận được những điều ấm áp của một tình bạn thật sự trong lớp học này. Người ta thường nói mà: ''chưa thành công thì phải cố gắng chứ'', đúng không?
Dạo gần đây mặc dù Dương đã có thể làm cho lớp ổn định lại như trước nhưng nó vẫn chưa cảm thấy lòng mình thực sự được giải thoát. Mối bận tâm của nó bây giờ vẫn tiếp tục là hướng vào Dung nhưng không phải là vì vấn đề nhỏ gây ảnh hưởng tới lớp nữa. Mối bận tâm bây giờ của Dương về nhỏ đó là tại sao trải qua rất nhiều chuyện như vậy rồi mà Dung vẫn cứ cố chấp như vậy? Nó rất muốn nhỏ có thể thay đổi suy nghĩ của bản thân đi, nhưng làm thế nào để làm được điều đó? Nhỏ sẽ chẳng bao giờ chịu nghe lời khuyên từ ai đâu!
***
Trên một chiếc bàn ăn nằm phía trong góc của căng tin, một vài chiếc bánh mì kẹp thịt và một vài hộp sữa được đặt ngay ngắn. Đây là hai món ăn sáng được rất nhiều học sinh ưa thích. Bình thường nếu bất cứ cô cậu học sinh nào đặt chân đến đây và lựa chọn những món ăn trên đều sẽ thưởng thức chúng nhanh chóng nhất có thể, bởi vì trường học này nổi tiếng với bà đầu bếp nấu ăn vô cùng ngon miệng. Nhưng một điều kì lạ là chủ nhân của những chiếc bánh này ngày hôm nay lại đang ngồi rất ủ rũ và không có vẻ gì là muốn ăn cả.
Nhỏ Vy đổ một ít sữa ra cốc rồi thở dài. Cả tuần qua nhỏ đã thấy ngán ngẩm lắm rồi. Đã không thể khiến cho lớp tụt điểm như Dung mong đợi rồi mà nhỏ lại còn bị trừ rất nhiều điểm nữa. Sắp tới đây sẽ là đợt tổng duyệt hạnh kiểm, mà lần này sẽ là do Dương làm, vậy là nhỏ coi như tiêu rồi. Những thành viên còn lại cũng đang ngồi chán nản nhìn nhau. Lẽ ra ngay từ đầu họ nên lựa chọn những gì thật sự đúng đắn.
Dung hôm nay cũng chẳng khá hơn là mấy, nhỏ chầm chậm tiến vào căng tin trường. Chắc hẳn hôm nay Dương sẽ được cô Vân Anh khen trước cả lớp. Nhỏ không thích điều đó chút nào. Đang vừa đi vừa suy ngẫm, nhỏ chợt khựng người lại, cái bàn kia không phải là của đám nhỏ Vy đang ngồi hay sao? Tại sao lại như vậy? Dung đi thật nhanh về phía chiếc bàn đó.
- Các cậu đang làm cái quái gì ở đây vậy? Tại sao hôm nay các cậu lại ở đây sớm như thế chứ hả?
Tiếng nói của Dung làm cho bốn người ngồi trên bàn giật bắn mình. Bọn họ ấp a ấp úng nhìn nhỏ. Chẳng là Dung yêu cầu họ là phải đi học muộn để lớp bị trừ điểm. Nhưng hôm nay họ lại ngồi ở đây mà không làm đúng theo kế hoạch mà nhỏ đã vạch sẵn.
Vy chuyển từ ấp úng sang quyết định nói thẳng với nhỏ. Nhỏ đứng dậy, nhìn Dung một cách thẳng thắn.
- Cả tuần qua như thế là đủ lắm rồi Dung. Chúng ta đừng nên cố nữa, lần này chúng ta thua rồi, bọn tớ không muốn tiếp tục nữa, hạnh kiểm của bọn tớ bây giờ cậu cũng không thể cứu nổi đâu!
- Các cậu, tất cả các người cuối cùng cũng chỉ là những người như vậy thôi sao?
- Cậu quá lắm rồi Dung à, tại sao cậu không thông cảm cho bọn tớ chứ? Đằng nào thì trước giờ khi bọn tớ giúp cậu cũng chỉ toàn bọn tớ bị trừ điểm, cậu có sao đâu, như thế là quá tốt cho cậu rồi. Bọn tớ cũng phải lo cho bản thân nữa. Mời cậu đi cho, nếu như không thể nói chuyện với nhau một cách tử tế.
Nhân lên tiếng, cô đã không thể nào chịu đựng nổi Dung nữa rồi. Là bạn bè với nhau, cái gì cũng phải ở mức độ thôi chứ. Dù sao cho đến hiện tại, những gì mà họ đã làm cũng đã quá nhiều để giúp cho Dung trở thành lớp trưởng rồi.
Dung không nói gì thêm, nhỏ rất giận. Nhỏ rời khỏi căng tin và mang luôn phần ăn sáng lên lớp. Nhưng bây giờ thì còn có tâm trạng gì nữa. Sáng nay tâm trạng nhỏ cũng đã không tốt vì cả tuần qua nhỏ đều mất công vô ích rồi. Đến bây giờ những chuyện này lại càng làm cho Dung cảm thấy khó chịu hơn nữa. Nhỏ thực sự phải dừng lại sao?
***
Cả buổi sáng trôi qua nhanh chóng, cả lớp sắp xếp sách vở rồi ra về. Hôm nay đương nhiên giờ sinh hoạt Dương đã được cô chủ nhiệm khen rất nhiều. Tuần này lớp nó đã không còn đứng ở những vị trí cuối nữa, tuần sau cũng không bị phạt dọn vệ sinh trường học nữa rồi. Sự hồi sinh đáng kinh ngạc này của lớp nó khiến ai cũng vui mừng, bởi vì không những họ không bị phạt mà thành tích của lớp còn tăng lên những năm bậc nữa. Dù không phải là nằm trong tốp cao nhưng rõ ràng đó là một sự tích cực.
Cả buổi hôm nay Dung khó chịu ra mặt. Mấy đứa trong lớp trước giờ không thích sự hoành hành bắt nạt của nhỏ bây giờ vui vẻ hẳn. Từ giờ họ không còn lo lắng về việc Dung cậy quyền chức trong lớp mà bắt nạt mình nữa. Đám bạn của Dung cũng thường lén nhìn nhỏ. Họ nhận thấy việc hòa đồng với bạn bè là điều vô cùng tuyệt vời mà trước đây Dung và họ không hề nhận ra. Họ rất muốn Dung giống như họ bây giờ, nhưng họ biết nhỏ rất cố chấp. Ưowsc gì nhỏ chịu nghe lời khuyên từ người khác nhỉ?
- Dương ơi! Chiều nay bọn mình học lúc mấy giờ vậy?
Hầu hết cả lớp nó hẹn nhau chiều nay sẽ học nhóm. Từ sau khi đám bạn của Dung nhận ra lỗi sai của mình và nhờ mọi người giúp đỡ một cách thành thực, cả lớp cũng đã bỏ qua cho lỗi sai của họ khi trước. Lớp nó bây giờ bỗng dưng trở nên hòa quyện với nhau một cách kì lạ. Nó không còn chứa đựng những cái mà Dương trước giờ luôn cho rằng là sự giả dối nữa. Lớp nó bây giờ đã thực sự như là nó mong muốn, có tình bạn thật sự, có sự yêu thương và hòa quyện lẫn nhau. Chỉ một tuần mà Dương có thể làm cho lớp học trở nên tuyệt vời như vậy, chẳng phải nó là một lớp trưởng rất tuyệt vời hay sao?
- Hai giờ nhé, ở nhà tôi. Lúc ấy tôi mới ngủ trưa dậy, hì hì. _ Nó đáp.
- Đến cả hẹn học nhóm mà bà vẫn muốn làm heo ngủ nướng cơ à? _ Lâm trêu nó.
- Ha ha...
Một đám đông túm vai bá cổ nhau cười nói rôm rả. Duy chỉ có một người vẫn lặng lẽ ở phía sau không một chút biểu cảm. Dung nhìn những người trước mắt mình, nhỏ thật sự vẫn không hề nhận ra sự thay đổi của lớp. Trong khi tất cả họ đều đã dành thời gian ra để thấu hiểu và thông cảm cho nhau thì một mình nhỏ tự tách biệt ra khỏi chốn hòa đồng ấy. Khi nói đến ''cô độc'', không ai nghĩ rằng trong một lớp hòa đồng lại có thể có người chỉ ở riêng một mình. Người ta thường nghĩ lí do cô độc là vì cái lớp đó không đoàn kết nên hắt hủi người khác hay do có quá nhiều những người bạn xấu khiến cho một ai đó không thể tin tưởng vào người khác và lựa chọn tự khiến bản thân mình cô độc để không phải tin ai và rồi bị chính lòng tin ấy làm tổn thương. Nhưng Dung thì khác, nhỏ tự đưa bản thân ra xa khỏi cái sự hòa đồng êm đẹp ấy, chỉ vì sự cố chấp của nhỏ, cái được coi là sĩ diện của một con người.
***
1 giờ 30 phút chiều.
Dương nói là ngủ nướng nhưng thực ra nó đã dậy từ hơn một giờ rồi. Nó muốn đi mua chút đồ ăn vặt cho bạn bè vào buổi chiều. Hôm nay khá là đông nên cũng phải chuẩn bị nhiều chút, dù gì họ không chỉ đến học nhóm mà còn là khách nữa. Mà chủ nhà thì phải có cái gì đó mời khách chứ.
- Gói bánh gạo này ngon quá!
''Bộp''...
- Xin lỗi tôi lấy trước rồi.
- Ơ...
Dương cùng chọn một gói bánh với người khác. Nhưng điều ngạc nhiên là đó lại là Dung. Cả hai nhìn nhau, không giấu được sự ngạc nhiên. Dung chuyển từ ngạc nhiên sang bực dọc, nhỏ lùi ra khỏi Dương một bước.
- Nếu cậu chọn trước rồi thì cứ cầm đi. _ Nó chủ động mở lời trước.
- Hừ, cậu không cần phải giả vờ tỏ ra tốt thế với tôi đâu, giờ này có lẽ cậu đang hả hê lắm vì đã đánh bại được tôi. Khỏi cần cậu nói thì tôi cũng quyết định cầm nó đi rồi, tôi cũng hẳng thích để cậu cầm nó đi đâu, vì nó là của tôi!
Dung khó chịu cầm gói bánh chuẩn bị rời khỏi quầy. Hừ không hiểu thế nào lại đụng mặt nhau ở đây.
- Cậu không thể giống như trước kia được à? Một người mà tớ cảm thấy vô cùng thân thiện? Chúng mình không phải đã từng thân nhau sao? Tớ và cậu bỗng dưng không thể chơi được cùng với nhau nữa cũng là bởi vì cậu đã thay đổi rồi. Cậu khác quá Dung ạ!
Dung dừng lại trước câu nói của nó. Đã từng? Nhỏ đã thay đổi ư?
- Hừ, thân ư? Tôi chưa bao giờ thay đổi, chỉ có cậu mà thôi, vì thế tôi chẳng việc gì phải ''như trước'' như lời cậu nói vì tôi vẫn là tôi!
Lần này thì Dương không còn nói gì thêm nữa, Dung cứ thế đi khỏi quầy bánh mà nó đang đứng. Cũng phải thôi, một ai đấy thay đổi thành một người khác mà họ không chủ định từ trước thì họ nhận ra làm sao được cơ chứ! Nó ngốc quá. Dung và nó đã không còn có thể như trước nữa rồi.
Dương mỉm cười mà như đang rất buồn, phải bởi vì nụ cười ấy không phải vì vui mà vì nhận ra có quá nhiều chuyện khiến bản thân nó cảm thấy rất buồn. Nhìn lên hàng bánh gạo đã hết, nó quay người ra quầy tính tiền, có lẽ mua thế là đủ rồi nhỉ?
Dương trở về nhà cùng đống đồ ăn trên tay, bạn bè đã đứng hết ở trước cổng nhà nó rồi. Họ nhìn thấy Dương liền vẫy tay gọi. Chắc là Lâm dẫn họ sang. Cái tên này, người ta đã bảo 2 giờ rồi cơ mà. Dương nhanh chân vào trong nhà, mở cửa rồi cùng mọi người vừa học vừa ăn uống. Có vẻ điều này không ổn lắm nên nó đã quyết định học xong rồi mới để tất cả cùng ăn. Mọi người cười nói rôm rả, bàn tán bài tập say sưa.
Dương nhìn một lượt tất cả, thực sự là rất vui, nhưng ước gì Dung cũng nhận ra điều này. Một lớp học mà nó mơ ước không phải là chỉ dành cho nó. Dương mong muốn tất cả mọi người đều thấu hiểu được cái ấm áp của tình bạn. Điều ước nó mong nhất không phải là nó có thể trở thành một lớp trưởng tốt nhất mà là nó muốn mình trở thành một lớp trưởng có thể giúp cho tất cả các thành viên trong lớp đều thấu hiểu nhau. Dương chợt thấy buồn, có lẽ là nó vẫn chưa thực sự làm tốt điều đó, bởi nếu như nó đã làm tốt thì sẽ không còn ai tự làm cho bản thân cô độc trong lớp nữa. Lớp nó vẫn có Dung. Dương nhìn ra bầu trời trước hiên nhà, nó nhất định sẽ cố gắng giúp Dung cảm nhận được những điều ấm áp của một tình bạn thật sự trong lớp học này. Người ta thường nói mà: ''chưa thành công thì phải cố gắng chứ'', đúng không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook