Lớp Trưởng Mỹ Nhân Có Bệnh
Chương 29: Thư tình

Edit: Diệp Hạ

Chuông tan học vang, Quý Trạch khép lại sách bài tập, đứng lên muốn đi.

Giang đồng học bên cạnh không chịu làm bài tập cũng không chịu đi ngủ đang gục xuống bàn lại đột nhiên bắt lấy tay cậu.

Quý Trạch trong lòng nhảy dựng, bày ra biểu tình không kiên nhẫn, “Làm gì?”

“Muốn đi đâu nha, bạn cùng bàn.” Giang Hạo cười tủm tỉm.

Quý Trạch không để ý mà hất tay hắn, lãnh đạm nói: “Nhà vệ sinh.”

“Nói đến nhà vệ sinh, tôi đột nhiên nhớ chúng ta còn có một chuyện quan trọng chưa làm a.” Giang Hạo cười đến không đứng đắn.

Quý Trạch nghi hoặc, nhất thời không kịp phản ứng, chợt nhìn thấy khẩu hình miệng của Giang Hạo —— so một lần.

Cậu lập tức nhớ ra, nhếch môi, lỗ tai nóng lên, mãnh liệt dùng sức tránh thoát tay hắn, “Cậu có bệnh a!”

Mắng xong lập tức lao ra phòng học, cơ hồ có thể nói là chạy trối chết.

Giang Hạo nâng cằm nhìn, tâm tình phi thường tốt.

Quý Trạch đến nhà vệ sinh, rửa tay, lại nâng nước tát lên mặt, nước theo sườn mặt chảy xuống, hạ nhiệt độ cho mình. May mắn chạy trốn nhanh, hiện tại mặt cậu nóng đến mức có thể ốp la trứng luôn a!

Một bên rửa mặt, một bên còn đang suy nghĩ.

Tên Giang Hạo kia rốt cuộc là nghĩ như thế nào, mỗi ngày đều trêu chọc mình như vậy, sớm hay muộn cũng có một ngày muốn phát nổ! Không được, trước khi nổ tốt xấu gì cũng phải đẩy ngã hắn, ôm rồi cùng chết, ai bảo hắn vô tư vô tâm như vậy, điên cuồng chọc ghẹo một cong(gay)? Thật muốn trở về, đem hắn bẻ cong, nhìn hắn còn đắc ý như thế nào!

Bất quá nói cho cùng, cũng chỉ có thể tưởng tượng.

Quý Trạch vỗ vỗ mặt mình, lấy khăn tay lau, tự mình nhắc nhở: học sinh cao tam mà chơi cái trò thầm mến gì chứ, học tập cho tốt mỗi ngày hướng về phía trước!

Sau đó, biểu tình lại khôi phục như thường, đi về lớp học, nhưng còn chưa đi tới cửa, đã bị một nữ sinh ngăn cản. Mặt nàng hồng hồng, có chút ngượng ngùng, chậm rãi nói: “Quý Trạch, cậu ngồi cùng bàn với Giang Hạo đúng không?”

Nữ sinh học ở ban hai, ở phân ban trước, Quý Trạch đã cùng lớp với nàng.

Quý Trạch gật đầu, “Đúng.”

Chung Gia Đình nhỏ giọng nói: “Vậy các cậu hẳn là có quan hệ rất tốt đi?”

Quý Trạch nghĩ đến cái gì, nhấp nhấp môi, “Ừm.”

Chung Gia Đình lấy ra một phong thư, phong thư màu sắc nhẹ nhàng, hoa văn xinh đẹp, liếc mắt một cái liền nhìn ra được là cái gì.

“Có thể nhờ cậu đưa cái này cho hắn được không?”

“Không…” Quý Trạch sửng sốt một chút, mới vừa nói ra từ không, Chung Gia Đình tựa hồ cũng đã chịu không nổi hành lang dương khí quá thịnh(quá nhiều người), dưới ánh mắt mịt mờ tò mò của người khác, một tay lấy thư nhét vào trong tay Quý Trạch, xoay người bỏ chạy.

Quý Trạch cầm thư trong tay, có cảm giác như đang cầm củ khoai lang nóng bỏng tay.

Sao lại thành bộ dạng như vậy! Hơn nữa tên Giang Hạo kia mới chuyển lại đây hơn hai tháng đi! Vì sao nhanh như vậy đã có người thích hắn, còn viết thư tình!

Vừa nghĩ đến chuyện này, Quý Trạch liền liên tưởng tới lần trước cùng Giang Hạo đi ra ngoài cắt tóc, hắn đã mua cái giấy viết thư kia. Khi đó Giang Hạo nói đã có người mình thích, còn định viết thư tình! Sau này Quý Trạch len lén quan sát Giang Hạo thật lâu, cũng không phát hiện có động tĩnh gì, cho rằng hắn thay đổi chủ ý, cho nên kết quả là, hắn viết cho ai!

Quý Trạch không tự giác làm mặt than, trong tay còn cầm phong thư, càng nghĩ càng nhiều.

Vừa không lưu ý, trong tay chợt không còn, thư bị đoạt đi.

Vài nam sinh trong lớp ồn ào, vui cười, “Oa! Thư tình sao? Thật thần kỳ, hiện tại không phải đều là xài điện thoại sao? Đầu năm nay còn có phong trào viết thư a.”

Nam sinh tranh nhau, đùa giỡn vui đùa, thư truyền từ tay người này đến tay người kia, mỗi người đều thập phần tò mò.

Quý Trạch căng thẳng trong lòng, lập tức vươn tay đoạt đi. Cậu không muốn làm người truyền tin giả, còn định trả lại cho Chung Gia Đình, nhưng hiện tại bọn họ nháo lớn như vậy, Giang Hạo lại đây hỏi, chẳng lẽ thật sự phải đưa sao.

Đáng tiếc, trời không chiều lòng người, Giang Hạo đang ngồi chơi di động vẫn bị hấp dẫn lực chú ý, đi qua hỏi: “Có chuyện gì?”

Trong đó một giọng nam tiện hề hề cười, quơ thư trong tay, “Có mỹ nữ viết thư tình cho lớp trưởng a ~ ”

Quý Trạch quả thực muốn tìm lỗ mà chui vào! Một chút cũng không muốn đối diện cùng Giang Hạo!

“Thư tình?” Giang Hạo vừa nghe, hơi hơi nheo mắt, sắc mặt nhất thời đen xuống, trong lòng thầm mắng, kháo, quả nhiên có người muốn đoạt bảo bối của hắn!

“Cho tôi nhìn với, ai đưa?” Giang Hạo chịu đựng khó chịu, cố gắng giả bộ giống mấy nam sinh khác đang tò mò.

“Chung Gia Đình ban hai, trước kia cùng một ban với chúng tôi, không nghĩ tới nàng thầm mến lớp trưởng đã lâu như vậy. Nhìn xem thư này, còn có mùi thơm.”

Nam sinh cầm thư đánh giá, một nam sinh khác đến đoạt, nháo đến lợi hại, kẻ xô người đẩy, không cẩn thận đụng phải ủy viên tuyên truyền đứng trên ghế vẽ báo, ghế dựa lung lay một chút, thiếu chút nữa ngã xuống, ủy viên nổi giận: “Các cậu làm cái quỷ gì! Muốn giúp tôi làm bài tập sao!”

Nam sinh giúp đỡ vịn ghế dựa, lấy lòng mỉm cười, “Xin lỗi xin lỗi, mọi người tiếp tục.”

Một nam sinh khác nhân cơ hội đoạt thư, lại nháo lên. Thư đã không còn là vật quan trọng, chỉ là ham chơi mà thôi, một người không cầm chắc, thư liền rời tay bay xuống, muốn bắt cũng không kịp, thư liền dưới những ánh mắt mở trừng trừng của một đám người, tiến vào thùng nước trước bảng đen, nháy mắt ướt đẫm.

Các nam sinh lấy thư ngơ ngác. Này...không hề nghi ngờ là đại họa rồi!

Không khí thực quỷ dị mà an tĩnh vài giây, không ai dám hé răng, mỗi người đều bối rối trộm ngắm Quý Trạch, khô cằn mà xin lỗi.

“Xin lỗi, tôi không nghĩ tới…”

Quý Trạch cầm trên tay thư đã ướt đẫm, cũng biết chữ bên trong không có biện pháp đọc. Các nam sinh hướng cậu giải thích, nhưng căn bản vô dụng, hiện tại cậu không có can đảm nói cho Giang Hạo thư này là của hắn! Kịch bản không nên như vậy đi? Siêu cấp*, đề này giải như thế nào!

(*超纲, từ vựng mạng chỉ mấy câu hỏi mở không có trong đề cương, đa số học sinh không làm được, mình không biết đặt thuần việt như nào nữa.)

May mắn lúc này chuông vào học vang, đánh vỡ cục diện bế tắc, các nam sinh rõ ràng nhẹ thở ra, xô đẩy nói mau trở lại chỗ ngồi, làm bài tập làm bài tập.

Vì thế, ai cũng không thấy được Giang Hạo nghiêng đầu, khóe miệng cong lên một chút. Hắn ở trong tối tự cao hứng, vì Quý Trạch không thể đọc phong thư tình kia.

Giang Hạo lấy lá thư, không chút để ý nói: “Đã ướt thành như vậy, muốn nhìn cũng không được, tôi giúp cậu ném đi.”

Nói xong động tác cực nhanh, phủi tay liền ném vào thùng rác, như là sợ Quý Trạch phục hồi tinh thần ngăn cản.

Quý Trạch tại chỗ sửng sốt một chút, cảm giác ném như vậy không tốt, nhưng lưu trữ cũng vô dụng, làm như thế nào cũng không được. Cậu lắc lắc đầu, vẫn là về chỗ ngồi trước.

Cậu do dự một hồi, vỗ vỗ Vu Hoa Canh phía trước, hỏi: “Hoa Canh, tôi muốn hỏi cậu một việc.”

Vu Hoa Canh đang xem tiểu thuyết trên di động, đắm chìm trong tình tiết, không chút để ý đáp: “Cậu nói đi.”

“Thư tình đối với nữ sinh rất quan trọng đúng không?”

“Đương nhiên, phí nhiều tâm tư để viết ra, tràn đầy tình cảm thiếu nữ mà nàng ôm ấp a.” Vu Hoa Canh không cần suy nghĩ liền gật đầu.

Thư tình, là một người đối với một người khác động tâm, thích hồi lâu, chuyển hóa thành văn tự, tất cả đều nói hết trên trang giấy mỏng manh, cố lấy hết dũng khí, mới dám đem tâm ý của mình cho đối phương.

Nhưng hiện tại, thư tình rất quan trọng này còn chưa đến đến tay đối phương đã ướt đến không thể nhìn. Quý Trạch nháy mắt cảm thấy mình nghiệp chướng quá nặng nề, nữ hài thật vất vả toàn tâm toàn ý lấy dũng khí, tựa như một quả bóng căng đầy, lại bị cậu làm vỡ mất.

Nếu bản thân cậu không có ý gì với Giang Hạo, xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, cậu nhiều nhất chỉ là áy náy, nhưng cố tình cậu ngay từ đầu đã không muốn giúp đỡ, lại càng không muốn Giang Hạo đọc được thư, nói không chừng nếu không có chuyện này, hai người sẽ quen nhau.

Như là trong lòng cậu có tư tưởng không quang minh, lại thông qua các bạn học đùa giỡn thực hiện nó(aka mượn dao giết người). Cho dù không phải cậu làm, cậu cũng vì đáy lòng mình trong nháy mắt hiện lên vui sướng mà chột dạ.

Cao hứng cũng được, chột dạ cũng thế, những điều này đều là cảm xúc trong lòng cậu, hiện giờ quan trọng nhất là giải quyết chuyện này như thế nào?

Quý Trạch buồn rầu ôm đầu.

Cho nên nói, thư tình là tâm ý của mình thì sao không tự mình đưa, giao cho người khác không sợ xuất hiện việc ngoài ý muốn sao! Tin người khác như vậy, không cẩn thận rơi vào trong tay tình địch thì làm như thế nào, không hủy thi diệt tích đã không tồi!

Càng nghĩ càng phiền.

Quý Trạch ngay cả bài tập cũng không có tâm tình làm, may mắn vừa rồi đã làm gần xong, chỉ còn lại vài đề toán. Cậu lấy giấy nháp, còn chưa viết, trong đầu đột nhiên hiện lên một phương pháp phi thường không đáng tin —— nếu thật sự không được, thì chỉ cần viết lại một lá thư, ghi tên Chung Gia Đình lên, giao cho Giang Hạo.

Đầu nghĩ vậy, nói viết liền viết.

Mở ra một trang giấy viết thư, nắm chặt bút, sau đó…

Viết cái gì?

Quý Trạch cho tới bây giờ chưa từng viết thư tình!

Cậu buông bút xuống, lại lấy điện thoại di động ra, tra cách thức nội dung của thư tình, tốt nhất là có một cái mẫu.

Tra xong mới phát hiện, viết thư tình là một việc có rất nhiều điều cần chú ý, nhưng cuối cùng, tổng kết là —— thư tình không cần quá dài, không yêu cầu câu văn duyên dáng gì, mấu chốt nhất chính là bạn thật lòng, đem suy nghĩ trong lòng bạn dùng câu đơn giản biểu đạt ra, ngược lại sẽ động lòng người.

Quý Trạch được ích lợi không nhỏ, không tự giác gật đầu. Nhìn xem rất chuyên chú, Giang Hạo đưa đầu đến xem cũng không phát hiện. Đang cân nhắc viết thư như thế nào, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy đối tượng viết thư, Quý Trạch bị sợ hãi nhảy lên, phản xạ có điều kiện dùng sức đẩy hắn ra.

“Thư tình? Cậu muốn hồi âm cho nàng?” Giang Hạo biểu tình thập phần vi diệu, thanh âm thấp thấp nặng nề, không quản nói như thế nào, tuyệt đối không tính là vui vẻ.

Quý Trạch sợ tới mức lập tức cất di động, dùng sức lắc đầu, “Không phải!”

“Vậy cậu định viết cái gì?” Giang Hạo mím môi, đáy mắt không hề có ý cười.

Quý Trạch chột dạ, dùng thân thể mình cố gắng ngăn cản tầm mắt đối phương, xuất ra khí thế, khí phách mười phần: “Không liên quan đến cậu!”

“Không liên quan tôi?” Giang Hạo cười khẽ một tiếng, trong cổ họng phát ra thanh âm trầm thấp, lộ ra nguy hiểm. Quý Trạch đưa lưng về phía hắn, không thấy được ánh mắt của hắn, cũng cảm thấy da đầu run lên.

Đột nhiên trên lưng nhột nhột, Quý Trạch nhịn không được bật cười, mềm nhũn ghé vào trên bàn, gian nan mà nghẹn cười.

Giang Hạo đang gãi thắt lưng cậu. Quý Trạch không nhẫn được, đây là việc khi hai người ngủ chung phát hiện ra.

Tùy tiện cong ngón tay, Quý Trạch cũng nhịn không được, trên lưng đều nổi da gà.

“Ha ha… Dừng tay…”

Quý Trạch cười đến sắc mặt phiếm hồng, nổi bật làn da bạch ngọc dường như không có tỳ vết, làm người ta nhịn không được muốn sờ một phen.

Giang Hạo nhìn cậu như vậy, cũng không tự giác lộ ra một chút ý cười. Hắn biết khống chế, lo Quý Trạch cười đến không thở nổi, chỉ chọc ba năm lần, liền lưu luyến mà thu hồi tay, còn thực không biết xấu hổ nhân cơ hội thuận tay sờ soạng thắt lưng nhỏ gọn của Quý Trạch một phen.

Quý Trạch gục xuống bàn, tiếng cười đã tắt, nhưng còn có bóng ma, theo bản năng quay đầu trừng mắt nhìn Giang Hạo một cái, nhưng mới vừa cười một phen, mặt mày vẫn còn lưu lại ý cười, đuôi mắt còn có chút hồng, con ngươi đầy nước đen bóng, một chút uy hiếp cũng không có, ngược lại đem Giang Hạo trừng đến có chút tâm viên ý mã*.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương