Lớp Trưởng Mỹ Nhân Có Bệnh
-
Chương 2: Cọ ăn
Edit+beta: Diệp Hạ
Không khí đột nhiên an tĩnh.
Giang Hạo chỉ là dựa vào ấn tượng lúc mới gặp Quý Trạch, vẫn luôn nhìn thấy biểu tình lạnh như băng của cậu, mặt than bình đạm, không bạn bè gì đó chỉ là nhất thời thuận miệng nói ra, không nghĩ tới giây tiếp theo, Quý Trạch liền đen mặt, thật sự giống như bị chọc trúng chỗ đau.
Giang Hạo nhướng mi. Nga, nói sai rồi sao?
Nhưng sắc mặt một chút biểu tình biết lỗi cũng không có, cười trêu chọc: “Lớp trưởng ngày thường quá nghiêm túc?”
Quý Trạch môi mím thành một đường thẳng tắp, thiên ngôn vạn ngữ chỉ hóa thành một câu thô thiển —— Thao*.
(*靠: nó là kiểu chửi đổng như "fuck", nhưng nói với con trai thì lại ví von về JJ, bạn nào không biết JJ là gì thì google nhé)
Còn không trực tiếp mắng ra, ở trong lòng rủa một tiếng mà thôi.
Trầm mặt một lúc lâu sau, cuối cùng chỉ có thể vờ như không nghe được vương bát đản* trước mắt này không lễ phép, lãnh đạm nói: "Tôi không có bạn cùng phòng.”
(*Vương bát đản tiếng trung là 王八蛋
Chữ tượng hình của từ Vương + Bát + Đản ghép lại rất giống hình một con rùa rụt cổ.
Chữ đản giống như là cái mai con rùa.
Tóm lại đây là cách để người Trung Quốc dùng gọi một kẻ hèn nhát nào đó.
Tuy nhiên, ở Việt Nam, đa số các bạn trẻ hiểu Vương Bát Đản theo nghĩa đây là một kẻ không ra gì, tâm địa xấu xa, vô lại, gian xảo hay còn gọi là lưu manh.)
Ngụ ý là, bạn học đều đi ăn cơm, phòng học hẳn là không có ai, chỉ có thể nhờ bạn cùng phòng tới mở cửa, nhưng thật không khéo chính là, cậu sống một mình.
Nhưng lời vừa nói ra, mới phát hiện, càng có vẻ giống như bản thân quái gở……Vì cái gì người khác đều có bạn cùng phòng, mình lại không có?
Sắc mặt Quý Trạch lại đen một tầng, lại còn là tự mình nói ra, muốn rút lại cũng không được, thật mong lúc nãy lỗ tai Giang Hạo bị điếc!
Giang Hạo chớp chớp đôi mắt, thức thời không hé răng, nhưng khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười mơ hồ.
Một khi đã như vậy, Quý Trạch cũng không có tâm tình quản hắn, liền cứng rắn nói một câu: “Bảng biểu buổi chiều lại đưa cậu, tôi đi ăn cơm trước.”
Xoay người mặc kệ người phía sau, tiêu sái phất tay áo chạy lấy người, tự nhận là khí phách hung ác, nhưng dừng ở trong mắt Giang Hạo, chính là bóng dáng đĩnh bạt* thon chắc, dáng người rất không tồi nha.
(*Đĩnh bạt: hình dung người cao siêu xuất chúng, cứng cỏi, có sức lực)
Hơn nữa, làm Quý Trạch tức giận chính là vương bát đản này thực mau lại dính lên, nói: “Lớp trưởng mỹ nhân, tôi không có thẻ cơm, đi ăn cùng cậu nha.”
Quý Trạch bước chân dừng lại, đích xác như thế, lớp trưởng có chức trách trợ giúp bạn học, tạm thời không thoát khỏi gia hoả đáng ghét này.
Tới nhà ăn, cửa sổ* đông đảo, các loại khẩu vị đều có. Tan học các bạn học xếp hàng mua đồ ăn, nói chuyện phiếm vui cười, thập phần náo nhiệt.
(*Cửa sổ ở đây là canteen có từng ô cửa để đồ ăn khác nhau ấy mà)
Quý Trạch quay đầu hỏi Giang Hạo: "Cậu muốn ăn cái gì?”
Giang Hạo nhìn lướt qua, rất nhanh thu hồi tầm mắt, cười nói: "Cậu ăn cái gì tôi ăn cái nấy, đừng phiền toái.”
Đổi lại ngày thường, Quý Trạch còn sẽ suy xét khẩu vị đối phương, tổng hợp một chút, nhưng hôm nay mới vừa bị đối phương trêu chọc, lười để ý, trực tiếp đi đến cửa sổ mình thích. Giang Hạo lập tức giống cái đuôi nhỏ đuổi theo, xếp hàng đằng sau cậu.
Đây là cửa sổ cơm trứng, Quý Trạch chọn trứng bọc chân giò hun khói, Giang Hạo nhìn thoáng qua đồ ăn chọn phần trứng bọc thịt bò. Cửa sổ bên cạnh để một chồng khay, là cho học sinh đĩa cùng chén canh. Giang Hạo vừa tới không biết, tầm mắt lại dừng ở nơi khác, xem nhà ăn có sắc thái gì.
Chờ tới lúc đến lượt bọn họ, Quý Trạch lấy cho mình một cái, quay đầu nhìn người bên cạnh vẫn không nhúc nhích, giúp hắn lấy một cái cũng là việc thuận tay, nhưng Quý Trạch chính là không muốn, liền há mồm nói: “Này.”
Giang Hạo một bộ dáng không nghe thấy, tiếp tục nhìn địa phương khác.
Quý Trạch mặt vô biểu tình, lại kêu một chút tên của hắn, đối phương giật giật, giống như là không nghe rõ.
“……”
Quý Trạch duỗi tay dùng sức túm vạt áo hắn một chút.
Giang Hạo lúc này mới quay đầu lại, làm như tự nhiên mà cúi người thò qua hỏi: “Làm sao vậy?”
Quý Trạch lui về phía sau một chút, dùng ánh mắt hướng về chồng khay, nói: “Lấy một cái.”
“Nga ——”
Giang Hạo bừng tỉnh, tùy tay liền cầm một cái, quay đầu lại giương môi lên, lộ ra nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, nói:"Cám ơn.”
Quý Trạch khựng lại, nháy mắt cảm thấy việc mình làm thực ấu trĩ, mím môi, xoay người dùng cái ót nhìn Giang Hạo.
Giang Hạo đứng ở phía sau cậu, còn đang suy nghĩ vừa rồi lúc Quý Trạch túm quần áo hắn, thật giống cháu trai nhà hắn làm nũng muốn ăn kẹo, thật đáng yêu, muốn xoa xoa.
Trước mắt đúng là một cái đầu lông xù xù, trên đỉnh đầu còn có một cái xoáy nho nhỏ.
Bưng cơm tìm được vị trí ngồi xuống, hai người lúc này mới xem như bắt đầu ăn.
Trứng bọc cơm hương vị thực không tồi, đáng tiếc duy nhất chính là thịt không đủ nhiều. Mà Giang Hạo là động vật ăn thịt, về điểm này thịt bò viên căn bản không dễ chịu, nhìn cái đĩa Quý Trạch đối diện, càng khó chịu, nói: “Lớp trưởng cậu không ăn thịt, no sao?”
Quý Trạch nhai xong cơm trong miệng, nuốt xuống, mới không nhanh không chậm mà phun ra một chữ: “No.”
Cũng chưa ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Giang Hạo nhún vai —— a, tức giận?
Tuy rằng cảm giác lớp trưởng này không tồi, bạn bè tưởng giao, nhưng một khi không cẩn thận chọc tới đối phương, hiện tại đối phương căn bản không muốn để ý đến hắn, việc dỗ người gì đó Giang Hạo từ trước đến nay không làm, dứt khoát chờ chuyện này qua đi lại nói.
Một bữa cơm ăn xong, Quý Trạch phải về phòng học lấy chìa khóa để ngủ trưa, còn việc chuyển trường như thế nào, để cho chính hắn tự làm đi.
Nhưng trên thực tế, Giang Hạo căn bản không cần làm, còn chưa đi nửa đường, Vệ Khải Đông liền tới câu lấy vai hắn, quen thuộc mà hàn huyên. Hai người lúc sơ trung cùng học chung, quan hệ rất không tồi.
Tuy rằng là chuyển trường, nhưng lại không phải hoàn toàn không quen biết ai, tìm bạn dẫn hắn dạo trường học không phải không được. Quý Trạch nhìn thoáng qua, biểu tình lãnh đạm mà xoay người đi.
Chờ lúc Giang Hạo chú ý tới, người sớm đã đi xa, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng.
Vệ Khải Đông theo tầm mắt hắn nhìn qua, nói: “Phân đến ban 5? Ban đó xem như rất nổi danh, lớp trưởng cũng là...”
Giang Hạo tò mò: “Như thế nào?”
Vệ Khải Đông nói: “Ban 5 có tiếng nháo, không phải loại học sinh ngoan ngoãn nghe lời lão sư, hơn nữa đặc biệt đoàn kết, lúc trước, có lão sư mắng người ban bọn họ, hình như là bởi vì không làm bài tập, dùng từ ngữ thô thiển, nghe nói mắng đến rất khó nghe…… Ai, cậu đừng có bày vẻ mặt chờ mong được không? Bọn họ không đánh lão sư, chỉ là trực tiếp tìm hiệu trưởng, nói lão sư kia không có đạo đức nghề nghiệp, cuối cùng còn xào hắn.”
Giang Hạo nhướng mày, “Úc? Rất có ý tứ.”
Vệ Khải Đông nói nói cũng hăng hái, “Ban bọn họ không làm cái gì riêng lẻ, mọi việc đều là trực tiếp cùng nhau, cho nên các ban khác sẽ không tùy tiện chọc bọn họ. Lại nói tiếp, có ý tứ nhất hẳn là lớp trưởng kia, từ nhỏ là ở gia đình đơn thân mà lớn lên, đọc sách sớm, so với chúng ta nhỏ hơn hai tuổi, thân thể lại không tốt lắm, toàn bộ người trong ban đều che chở cậu ấy, đem cậu ấy như em trai mà chiếu cố.”
“Đến như vậy……?”
Giang Hạo cười cười, vuốt cằm làm như suy tư.
Vệ Khải Đông nói giỡn: “Như thế nào? Coi trọng lớp trưởng người ta? Cậu cẩn thận một chút, một ban như nhà mẹ đẻ người ta, mỗi người tới một quyền cậu sẽ không chịu được.”
Giữa những nam sinh, loại vui đùa này từ trước đến nay không có gì cố kỵ, dù sao cũng không phải sự thật, nói chơi mà thôi. Giang Hạo cũng tùy tiện cười, “Như vậy đã lùi bước sao được, làm người chính là muốn nghênh đón điều khó mà cố gắng a.”
Vệ Khải Đông thực không cho hắn mặt mũi mà cười: "Cậu cố lên, tôi ở bên ngoài cho cổ vũ tinh thần cho cậu, mua một thùng bắp rang ngồi chờ xem kịch.”
Giang Hạo đẩy khuỷu tay hắn rồi đi.
Vệ Khải Đông né tránh, nhớ tới việc gì, nói: “Hắc, cậu chơi bóng rổ giỏi như vậy, muốn vào đội hay không a, vừa lúc đang tuyển chọn.”
Giang Hạo xua tay, “Thôi bỏ đi, ba mẹ đưa tôi tới đây, còn không phải là để tôi học tập cho tốt mỗi ngày hướng về phía trước sao?”
Vệ Khải Đông thực hiểu biết hắn, mắt trợn trắng, “Sau đó? Cậu sẽ nghe lời?”
Giang Hạo cười đến khoa trương: “Áo cơm do cha mẹ, họ nói sao có thể không nghe, vì năm đấu gạo khom lưng, nghe không? Huống hồ lấy tư chất của tôi, cố gắng nỗ lực một phen, một giây thành tài a.”
Vệ Khải Đông cổ động mà vỗ tay, bạch bạch bạch.
Y không phải không tin hắn có thể làm được, mà là thật sự biết bản lĩnh hắn, Thanh Hoa Bắc Đại không nhất định có thể, nhưng trường tuyến trọng điểm có thể nói là ổn. Vệ Khải Đông đúng là bội phục Giang Hạo điểm này, lúc học học nghiêm túc, lúc chơi dùng sức chơi.
Giang Hạo vừa tới trường, lớp học không có bàn ghế cho hắn, Quý Trạch muốn dẫn hắn đi lấy trong phòng chứa đồ.
Nhưng ngủ trưa xong ra tìm người, lại không biết hắn đi đâu, Quý Trạch tìm một vòng, hô hấp có chút gấp, chờ vừa quay đầu, thật vất vả nhìn thấy người từ đằng xa, không nói hai lời liền hai bước tiến lên, giữ chặt tay hắn, nói: “Theo tôi đi.”
Vệ Khải Đông bên cạnh sửng sốt, tiện hề hề cười, nắm tay đối Giang Hạo nói: “Cố lên a người anh em.”
Giang Hạo đương nhiên rất nhanh liền nhớ tới việc cố gắng rinh lão bà về lúc giữa trưa, cũng không đàng hoàng cười, "Chắc rồi!”
Quý Trạch không hiểu bọn họ đang đánh tiếng lóng gì, chỉ là cần mau đi học, muốn mang người đến dọn bàn ghế rồi lại nói.
Giang Hạo nhìn cậu hô hấp dồn dập, lập tức mắng một chút, đem người kéo đến bên người, “Chậm một chút đi, đừng để té ngã.”
Quý Trạch: “Mau đi học.”
Giang Hạo không chút nào để ý, "Như thế nào? Xảy ra chuyện gì thì để lão sư phụ trách a.”
Quý Trạch bị hắn túm cũng đi không nhanh được, dứt khoát thả chậm bước chân, đi bên cạnh hắn, chậm rãi đem người đưa tới phòng chứa đồ.
Một cái bàn cùng một cái ghế, khiêng trên dưới cũng không dễ dàng, Quý Trạch tới, trừ bỏ dẫn đường đương nhiên cũng là tính toán hỗ trợ.
Giang Hạo xắn tay áo, lộ ra cánh tay thon dài rắn chắc, nói: "Một mình tôi làm là được, hai người gập ghềnh lên cầu thang ngược lại phiền toái, cậu giúp tôi lấy ghế dựa đi.”
Nhẹ nhàng liền nâng cái bàn lên.
Quý Trạch nhìn hai mắt hắn, chưa nói gì, chỉ là yên lặng mà nâng ghế dựa lên.
Chờ đến khi trở về lớp học, Quý Trạch thở phì phò, buông xuống ghế dựa ở cửa. Giang Hạo đứng ở bên người cậu nghe tiếng hít thở, lỗ tai vô ý thức khẽ nhúc nhích.
Bạn học dựa cửa nhìn thấy lớp trưởng trở về, trước tiên chính là nói: “Lớp trưởng cậu đi khiêng đồ? Sao không gọi chúng tôi?”
Một người khác phụ họa: "Đúng đúng đúng, gia hỏa này tứ chi phát triển, sức lao động tốt, không lợi dụng một chút sẽ thật lãng phí.”
“Uy uy! Đừng cho là tôi không nghe được cậu đang nói tôi đầu óc đơn giản a.”
Cãi một chút liền dỗi nhau, nhưng lâu sau hậu tri hậu giác phát hiện ra người bên cạnh lớp trưởng.
“Di? Bạn học mới a?”
Không khí đột nhiên an tĩnh.
Giang Hạo chỉ là dựa vào ấn tượng lúc mới gặp Quý Trạch, vẫn luôn nhìn thấy biểu tình lạnh như băng của cậu, mặt than bình đạm, không bạn bè gì đó chỉ là nhất thời thuận miệng nói ra, không nghĩ tới giây tiếp theo, Quý Trạch liền đen mặt, thật sự giống như bị chọc trúng chỗ đau.
Giang Hạo nhướng mi. Nga, nói sai rồi sao?
Nhưng sắc mặt một chút biểu tình biết lỗi cũng không có, cười trêu chọc: “Lớp trưởng ngày thường quá nghiêm túc?”
Quý Trạch môi mím thành một đường thẳng tắp, thiên ngôn vạn ngữ chỉ hóa thành một câu thô thiển —— Thao*.
(*靠: nó là kiểu chửi đổng như "fuck", nhưng nói với con trai thì lại ví von về JJ, bạn nào không biết JJ là gì thì google nhé)
Còn không trực tiếp mắng ra, ở trong lòng rủa một tiếng mà thôi.
Trầm mặt một lúc lâu sau, cuối cùng chỉ có thể vờ như không nghe được vương bát đản* trước mắt này không lễ phép, lãnh đạm nói: "Tôi không có bạn cùng phòng.”
(*Vương bát đản tiếng trung là 王八蛋
Chữ tượng hình của từ Vương + Bát + Đản ghép lại rất giống hình một con rùa rụt cổ.
Chữ đản giống như là cái mai con rùa.
Tóm lại đây là cách để người Trung Quốc dùng gọi một kẻ hèn nhát nào đó.
Tuy nhiên, ở Việt Nam, đa số các bạn trẻ hiểu Vương Bát Đản theo nghĩa đây là một kẻ không ra gì, tâm địa xấu xa, vô lại, gian xảo hay còn gọi là lưu manh.)
Ngụ ý là, bạn học đều đi ăn cơm, phòng học hẳn là không có ai, chỉ có thể nhờ bạn cùng phòng tới mở cửa, nhưng thật không khéo chính là, cậu sống một mình.
Nhưng lời vừa nói ra, mới phát hiện, càng có vẻ giống như bản thân quái gở……Vì cái gì người khác đều có bạn cùng phòng, mình lại không có?
Sắc mặt Quý Trạch lại đen một tầng, lại còn là tự mình nói ra, muốn rút lại cũng không được, thật mong lúc nãy lỗ tai Giang Hạo bị điếc!
Giang Hạo chớp chớp đôi mắt, thức thời không hé răng, nhưng khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười mơ hồ.
Một khi đã như vậy, Quý Trạch cũng không có tâm tình quản hắn, liền cứng rắn nói một câu: “Bảng biểu buổi chiều lại đưa cậu, tôi đi ăn cơm trước.”
Xoay người mặc kệ người phía sau, tiêu sái phất tay áo chạy lấy người, tự nhận là khí phách hung ác, nhưng dừng ở trong mắt Giang Hạo, chính là bóng dáng đĩnh bạt* thon chắc, dáng người rất không tồi nha.
(*Đĩnh bạt: hình dung người cao siêu xuất chúng, cứng cỏi, có sức lực)
Hơn nữa, làm Quý Trạch tức giận chính là vương bát đản này thực mau lại dính lên, nói: “Lớp trưởng mỹ nhân, tôi không có thẻ cơm, đi ăn cùng cậu nha.”
Quý Trạch bước chân dừng lại, đích xác như thế, lớp trưởng có chức trách trợ giúp bạn học, tạm thời không thoát khỏi gia hoả đáng ghét này.
Tới nhà ăn, cửa sổ* đông đảo, các loại khẩu vị đều có. Tan học các bạn học xếp hàng mua đồ ăn, nói chuyện phiếm vui cười, thập phần náo nhiệt.
(*Cửa sổ ở đây là canteen có từng ô cửa để đồ ăn khác nhau ấy mà)
Quý Trạch quay đầu hỏi Giang Hạo: "Cậu muốn ăn cái gì?”
Giang Hạo nhìn lướt qua, rất nhanh thu hồi tầm mắt, cười nói: "Cậu ăn cái gì tôi ăn cái nấy, đừng phiền toái.”
Đổi lại ngày thường, Quý Trạch còn sẽ suy xét khẩu vị đối phương, tổng hợp một chút, nhưng hôm nay mới vừa bị đối phương trêu chọc, lười để ý, trực tiếp đi đến cửa sổ mình thích. Giang Hạo lập tức giống cái đuôi nhỏ đuổi theo, xếp hàng đằng sau cậu.
Đây là cửa sổ cơm trứng, Quý Trạch chọn trứng bọc chân giò hun khói, Giang Hạo nhìn thoáng qua đồ ăn chọn phần trứng bọc thịt bò. Cửa sổ bên cạnh để một chồng khay, là cho học sinh đĩa cùng chén canh. Giang Hạo vừa tới không biết, tầm mắt lại dừng ở nơi khác, xem nhà ăn có sắc thái gì.
Chờ tới lúc đến lượt bọn họ, Quý Trạch lấy cho mình một cái, quay đầu nhìn người bên cạnh vẫn không nhúc nhích, giúp hắn lấy một cái cũng là việc thuận tay, nhưng Quý Trạch chính là không muốn, liền há mồm nói: “Này.”
Giang Hạo một bộ dáng không nghe thấy, tiếp tục nhìn địa phương khác.
Quý Trạch mặt vô biểu tình, lại kêu một chút tên của hắn, đối phương giật giật, giống như là không nghe rõ.
“……”
Quý Trạch duỗi tay dùng sức túm vạt áo hắn một chút.
Giang Hạo lúc này mới quay đầu lại, làm như tự nhiên mà cúi người thò qua hỏi: “Làm sao vậy?”
Quý Trạch lui về phía sau một chút, dùng ánh mắt hướng về chồng khay, nói: “Lấy một cái.”
“Nga ——”
Giang Hạo bừng tỉnh, tùy tay liền cầm một cái, quay đầu lại giương môi lên, lộ ra nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, nói:"Cám ơn.”
Quý Trạch khựng lại, nháy mắt cảm thấy việc mình làm thực ấu trĩ, mím môi, xoay người dùng cái ót nhìn Giang Hạo.
Giang Hạo đứng ở phía sau cậu, còn đang suy nghĩ vừa rồi lúc Quý Trạch túm quần áo hắn, thật giống cháu trai nhà hắn làm nũng muốn ăn kẹo, thật đáng yêu, muốn xoa xoa.
Trước mắt đúng là một cái đầu lông xù xù, trên đỉnh đầu còn có một cái xoáy nho nhỏ.
Bưng cơm tìm được vị trí ngồi xuống, hai người lúc này mới xem như bắt đầu ăn.
Trứng bọc cơm hương vị thực không tồi, đáng tiếc duy nhất chính là thịt không đủ nhiều. Mà Giang Hạo là động vật ăn thịt, về điểm này thịt bò viên căn bản không dễ chịu, nhìn cái đĩa Quý Trạch đối diện, càng khó chịu, nói: “Lớp trưởng cậu không ăn thịt, no sao?”
Quý Trạch nhai xong cơm trong miệng, nuốt xuống, mới không nhanh không chậm mà phun ra một chữ: “No.”
Cũng chưa ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Giang Hạo nhún vai —— a, tức giận?
Tuy rằng cảm giác lớp trưởng này không tồi, bạn bè tưởng giao, nhưng một khi không cẩn thận chọc tới đối phương, hiện tại đối phương căn bản không muốn để ý đến hắn, việc dỗ người gì đó Giang Hạo từ trước đến nay không làm, dứt khoát chờ chuyện này qua đi lại nói.
Một bữa cơm ăn xong, Quý Trạch phải về phòng học lấy chìa khóa để ngủ trưa, còn việc chuyển trường như thế nào, để cho chính hắn tự làm đi.
Nhưng trên thực tế, Giang Hạo căn bản không cần làm, còn chưa đi nửa đường, Vệ Khải Đông liền tới câu lấy vai hắn, quen thuộc mà hàn huyên. Hai người lúc sơ trung cùng học chung, quan hệ rất không tồi.
Tuy rằng là chuyển trường, nhưng lại không phải hoàn toàn không quen biết ai, tìm bạn dẫn hắn dạo trường học không phải không được. Quý Trạch nhìn thoáng qua, biểu tình lãnh đạm mà xoay người đi.
Chờ lúc Giang Hạo chú ý tới, người sớm đã đi xa, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng.
Vệ Khải Đông theo tầm mắt hắn nhìn qua, nói: “Phân đến ban 5? Ban đó xem như rất nổi danh, lớp trưởng cũng là...”
Giang Hạo tò mò: “Như thế nào?”
Vệ Khải Đông nói: “Ban 5 có tiếng nháo, không phải loại học sinh ngoan ngoãn nghe lời lão sư, hơn nữa đặc biệt đoàn kết, lúc trước, có lão sư mắng người ban bọn họ, hình như là bởi vì không làm bài tập, dùng từ ngữ thô thiển, nghe nói mắng đến rất khó nghe…… Ai, cậu đừng có bày vẻ mặt chờ mong được không? Bọn họ không đánh lão sư, chỉ là trực tiếp tìm hiệu trưởng, nói lão sư kia không có đạo đức nghề nghiệp, cuối cùng còn xào hắn.”
Giang Hạo nhướng mày, “Úc? Rất có ý tứ.”
Vệ Khải Đông nói nói cũng hăng hái, “Ban bọn họ không làm cái gì riêng lẻ, mọi việc đều là trực tiếp cùng nhau, cho nên các ban khác sẽ không tùy tiện chọc bọn họ. Lại nói tiếp, có ý tứ nhất hẳn là lớp trưởng kia, từ nhỏ là ở gia đình đơn thân mà lớn lên, đọc sách sớm, so với chúng ta nhỏ hơn hai tuổi, thân thể lại không tốt lắm, toàn bộ người trong ban đều che chở cậu ấy, đem cậu ấy như em trai mà chiếu cố.”
“Đến như vậy……?”
Giang Hạo cười cười, vuốt cằm làm như suy tư.
Vệ Khải Đông nói giỡn: “Như thế nào? Coi trọng lớp trưởng người ta? Cậu cẩn thận một chút, một ban như nhà mẹ đẻ người ta, mỗi người tới một quyền cậu sẽ không chịu được.”
Giữa những nam sinh, loại vui đùa này từ trước đến nay không có gì cố kỵ, dù sao cũng không phải sự thật, nói chơi mà thôi. Giang Hạo cũng tùy tiện cười, “Như vậy đã lùi bước sao được, làm người chính là muốn nghênh đón điều khó mà cố gắng a.”
Vệ Khải Đông thực không cho hắn mặt mũi mà cười: "Cậu cố lên, tôi ở bên ngoài cho cổ vũ tinh thần cho cậu, mua một thùng bắp rang ngồi chờ xem kịch.”
Giang Hạo đẩy khuỷu tay hắn rồi đi.
Vệ Khải Đông né tránh, nhớ tới việc gì, nói: “Hắc, cậu chơi bóng rổ giỏi như vậy, muốn vào đội hay không a, vừa lúc đang tuyển chọn.”
Giang Hạo xua tay, “Thôi bỏ đi, ba mẹ đưa tôi tới đây, còn không phải là để tôi học tập cho tốt mỗi ngày hướng về phía trước sao?”
Vệ Khải Đông thực hiểu biết hắn, mắt trợn trắng, “Sau đó? Cậu sẽ nghe lời?”
Giang Hạo cười đến khoa trương: “Áo cơm do cha mẹ, họ nói sao có thể không nghe, vì năm đấu gạo khom lưng, nghe không? Huống hồ lấy tư chất của tôi, cố gắng nỗ lực một phen, một giây thành tài a.”
Vệ Khải Đông cổ động mà vỗ tay, bạch bạch bạch.
Y không phải không tin hắn có thể làm được, mà là thật sự biết bản lĩnh hắn, Thanh Hoa Bắc Đại không nhất định có thể, nhưng trường tuyến trọng điểm có thể nói là ổn. Vệ Khải Đông đúng là bội phục Giang Hạo điểm này, lúc học học nghiêm túc, lúc chơi dùng sức chơi.
Giang Hạo vừa tới trường, lớp học không có bàn ghế cho hắn, Quý Trạch muốn dẫn hắn đi lấy trong phòng chứa đồ.
Nhưng ngủ trưa xong ra tìm người, lại không biết hắn đi đâu, Quý Trạch tìm một vòng, hô hấp có chút gấp, chờ vừa quay đầu, thật vất vả nhìn thấy người từ đằng xa, không nói hai lời liền hai bước tiến lên, giữ chặt tay hắn, nói: “Theo tôi đi.”
Vệ Khải Đông bên cạnh sửng sốt, tiện hề hề cười, nắm tay đối Giang Hạo nói: “Cố lên a người anh em.”
Giang Hạo đương nhiên rất nhanh liền nhớ tới việc cố gắng rinh lão bà về lúc giữa trưa, cũng không đàng hoàng cười, "Chắc rồi!”
Quý Trạch không hiểu bọn họ đang đánh tiếng lóng gì, chỉ là cần mau đi học, muốn mang người đến dọn bàn ghế rồi lại nói.
Giang Hạo nhìn cậu hô hấp dồn dập, lập tức mắng một chút, đem người kéo đến bên người, “Chậm một chút đi, đừng để té ngã.”
Quý Trạch: “Mau đi học.”
Giang Hạo không chút nào để ý, "Như thế nào? Xảy ra chuyện gì thì để lão sư phụ trách a.”
Quý Trạch bị hắn túm cũng đi không nhanh được, dứt khoát thả chậm bước chân, đi bên cạnh hắn, chậm rãi đem người đưa tới phòng chứa đồ.
Một cái bàn cùng một cái ghế, khiêng trên dưới cũng không dễ dàng, Quý Trạch tới, trừ bỏ dẫn đường đương nhiên cũng là tính toán hỗ trợ.
Giang Hạo xắn tay áo, lộ ra cánh tay thon dài rắn chắc, nói: "Một mình tôi làm là được, hai người gập ghềnh lên cầu thang ngược lại phiền toái, cậu giúp tôi lấy ghế dựa đi.”
Nhẹ nhàng liền nâng cái bàn lên.
Quý Trạch nhìn hai mắt hắn, chưa nói gì, chỉ là yên lặng mà nâng ghế dựa lên.
Chờ đến khi trở về lớp học, Quý Trạch thở phì phò, buông xuống ghế dựa ở cửa. Giang Hạo đứng ở bên người cậu nghe tiếng hít thở, lỗ tai vô ý thức khẽ nhúc nhích.
Bạn học dựa cửa nhìn thấy lớp trưởng trở về, trước tiên chính là nói: “Lớp trưởng cậu đi khiêng đồ? Sao không gọi chúng tôi?”
Một người khác phụ họa: "Đúng đúng đúng, gia hỏa này tứ chi phát triển, sức lao động tốt, không lợi dụng một chút sẽ thật lãng phí.”
“Uy uy! Đừng cho là tôi không nghe được cậu đang nói tôi đầu óc đơn giản a.”
Cãi một chút liền dỗi nhau, nhưng lâu sau hậu tri hậu giác phát hiện ra người bên cạnh lớp trưởng.
“Di? Bạn học mới a?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook