Lớp Học Tuyệt Vọng
48: Đồn Cảnh Sát


Cô yên tâm, con vốn chẳng có hứng thú gì với chuyện giết người của cô cả, con chỉ muốn biết, ai đã đập vỡ máy tính của Trần Phong mà thôi? Người mà cô vừa nói, là ai trong lớp của tụi con?” Tôi nhìn bà ấy.

“Không được, tôi không nói được.

” Hình như bà ấy đang nhớ tới một chuyện gì đó rất đáng sợ, mặt tái nhợt, lắc đầu nguầy nguậy.

“Không nói được? Vậy thì con chỉ còn cách báo cảnh sát mà thôi!” Tôi uy hiếp.

“Đừng, ngàn vạn lần đừng báo cảnh sát.

” Mẹ kế của Trần Phong vội vã xông tới, cố cướp lấy điện thoại trong tay tôi, nhưng bà ấy đã bị Dương Á Thịnh ngăn lại, Dương Á Thịnh hung hăng nói: “Cô đã phạm tội giết người rồi, giờ còn muốn cướp điện thoại sao?”Nghe bốn chữ ‘phạm tội giết người’ từ Dương Á Thịnh, bà ấy đã ngừng kích động, ngồi trên sững sờ mặt đất, khóc sướt mướt, bà ấy bắt đầu than trách, rằng bị chồng đối xử tệ bạc, rồi Trần Phong lại càng khắc nghiệt với bà hơn.

“Con không có hứng thú nghe những câu vô ích này của cô, mau nói cho con biết, lúc nãy, ai đã tới tìm cô?” Tôi hỏi thẳng, khi chúng tôi tôi vừa tới đây, bà ấy đã vô tình hỏi ‘sao lại đến đây chi nữa?’, nhiêu đó cũng đủ hiểu rằng vừa có người đến gặp bà ấy.

“Không có, không ai tới cả, các cậu là người đầu tiên đến đây.

” Bà ấy biện bạch.

“Đừng cố lừa tụi con làm gì, hãy nói cho con biết, người đó là ai? Người đó rốt cuộc có phải là học sinh trong lớp của tụi con hay không?” Tôi thắc mắc, nếu tôi đoán không lầm thì đây chính là người đập vỡ máy tính của Trần Phong, hơn nữa, còn lấy đi cuốn nhật ký của cậu ấy.

Cho dù người đó không phải là hung thủ đứng sau những tội ác này, thì nhất định cũng có liên quan, hành động như vậy, chứng tỏ người đó muốn tiêu hủy bằng chứng.

“Không có, thật sự không có!” Mẹ kế của Trần Phong thề thốt phủ nhận.

“Vậy thì báo cảnh sát đi.

” Tôi nổi cáu, Dương Á Thịnh nghe vậy thì lập tức lấy điện thoại ra, bấm số gọi cảnh sát, lúc này, bà ấy mới chịu nói, bắt đầu khóc lóc kể: “Được rồi, cậu thắng rồi, tôi sẽ nói cho cậu biết.


”“Là ai?” Tôi nôn nóng, nếu có thể biết được người này từ chính miệng của bà ấy, có thể sẽ tìm được manh mối quan trọng nào đó.

“Tôi không biết tên, chỉ biết, người này rất gầy, lại bịt mặt, nói rằng mình là bạn học cùng lớp với Trần Phong mà thôi.

” Bà ấy vội nói.

“Chỉ vậy thôi sao? Là nam hay nữ?” Tôi hỏi lại, chỉ với những thông tin ít ỏi như vậy thì không thể nào biết được đó là ai, vì trong lớp tôi có quá nhiều người.

“Là một nữ sinh tóc ngắn.

” Mẹ kế của Trần Phong nói thêm.

“Nữ sinh?” Tôi khẽ nhíu mày, cố gắng suy nghĩ, nhưng vô ích, vì trong lớp, nữ sinh gấp đôi nam sinh, mà tóc ngắn thì… nhiều vô kể, làm sao mà tìm ra người đó được.

“Đúng rồi, tôi còn nghe được một chuyện…” Mẹ kế của Trần Phong như chợt nhớ ra điều gì, nhưng, khi bà ấy vừa mở miệng, tôi hoảng hốt nhìn thấy, trên cái cổ cao trắng ngần kia, một màu đỏ tươi đang lan tràn, giống như một con rắn độc, đường tròn đỏ lan nhanh, như muốn cắt đứt sinh mạng của bà ấy.

Mẹ kế của Trần Phong cảm thấy cổ mình đau nhức, hoảng sợ định cúi xuống xem bị gì, nhưng lúc này, đường màu đỏ đó đã lan thành một vòng tròn quanh cổ bà ấy, máu tươi phun trào, rắc…Máu tươi phun tung tóe, sofa, vách tường, đều bị nhuộm đỏ, khắp người tôi cũng toàn máu tươi, bộ dạng giống hệt một con quỷ máu.

Lúc này, đầu của bà ấy rơi bịch xuống đất, sau tiếng rơi rợn người đó, nó lăn lông lốc trên đất, xoay tròn, xoay tròn, rồi lăn đến dưới chân tôi, còn cái xác không đầu kia, cũng co giật liên hồi rồi ngã ầm xuống, bất động.

Nhìn cái đầu đầy máu dưới chân mình, tôi khiếp sợ, hoảng hốt giật mình, Dương Á Thịnh thì càng kinh hoàng hơn, giật lùi về sau, chân tay líu quíu ngã sóng soài trên đất.

“Bà ấy chết rồi, bà ấy chết rồi!” Dương Á Thịnh thất thần, vô cùng sợ hãi, còn tôi, nhìn cái đầu nằm ngay dưới chân mình, cũng chết khiếp, đứng bất động.

“Kéo tớ với, mau đi ra khỏi đây đi.

” Tôi hốt hoảng đưa tay ra, chết khiếp vì sợ, mặc dù tôi đã chứng kiến rất nhiều người chết, nhưng chết như thế này, là lần đầu tiên!Chuyện này khiến tôi bị sốc, chưa khi nào tôi cảm nhận được, cái chết gần sát mình như vậy, Dương Á Thịnh vội kéo tay tôi, sau đó, chúng tôi chạy như bị ma đuổi ra khỏi căn biệt thự.


Nhưng chỉ vừa bước chân ra cổng, chúng tôi liền bị cảnh sát chặn lại, một viên cảnh sát được trang bị súng chống bạo động, chỉ vào chúng tôi, hô: “Đứng lại, giơ tay lên.

”“Chúng cháu sẽ không kháng cự.

” Tôi vội vàng giơ tay lên, thấy vậy, Dương Á Thịnh cũng lập tức giơ theo.

Tiếp đó, chúng tôi liền bị bắt lên xe, đưa về đồn cảnh sát, tôi và Dương Á Thịnh bị tách ra thẩm vấn, riêng lẻ từng người.

“Có phải cậu giết bà ấy không?” Một viên cảnh sát hỏi.

“Không liên quan đến cháu.

” Tôi thản nhiên đáp.

“Còn nữa, trong phòng của Trần Phong, chúng tôi phát hiện một xác chết, đây chính là ba của Trần Phong, rốt cuộc cậu có thù oán gì với Trần Phong, tại sao lại giết hại nhiều người như vậy?” Viên cảnh sát gặng hỏi, đây là một người đàn ông trung niên, đầy uy nghi, nhưng tôi vẫn thờ ơ, chẳng thèm nhìn ông ấy.

“Cháu nói rồi, cháu không có giết người, là bà ấy tự tử, không liên quan gì tới cháu cả.

” Tôi bình tĩnh trả lời.

“Tôi nói cho cậu biết, cậu là đối tượng tình nghi số một của vụ án này.

” Viên cảnh sát hắng giọng.

“Vậy thì tùy chú nghĩ thôi!” Nói xong, tôi nhắm mắt lại, nhưng lúc này, lòng tôi vô cùng hoang mang, tôi phải làm gì đây? Làm gì mới thoát khỏi sự nghi ngờ này?Lần đầu tiên trong đời, tôi bị bắt đến đồn cảnh sát, mà còn là nghi phạm giết người nữa chứ, mặc dù cái chết của mẹ kế Trần Phong thật sự không liên quan gì đến tôi, nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn hơi hoang mang.

Nhưng tôi vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Cháu nói rồi, cháu chỉ đến hỏi thăm vài chuyện, còn cái chết của họ, cháu không liên quan!”“Không liên quan? Mẹ kế của Trần Phong bị chặt đầu, lại không liên quan đến cậu sao?” Viên cảnh sát cười lạnh.


“Đúng vậy.

” Tôi khẳng định, tôi không biết phải giải thích như thế nào cho viên cảnh sát hiểu, nhắc tới lời nguyền, vốn là một chuyện hoang đường, trước đây đã có rất nhiều học sinh nhắc đến, nhưng cảnh sát đều chẳng bận tâm.

“Rất tiếc, có thể cậu sẽ bị tạm giam ở đây một thời gian.

” Viên cảnh sát nói.

“Không, chú không thể làm như vậy được.

” Tôi vội hét lên, nếu bị giam ở đây, không thể quay về lớp, có thể tôi sẽ chết, trò bỏ phiếu trong lớp, đến bây giờ vẫn chưa kết thúc.

“Rất tiếc, đây là mệnh lệnh của cấp trên.

” Viên cảnh sát hơi khó xử, nói xong liền quay người đi ra, để lại một mình tôi ngồi trên ghế trong tư thế bị còng tay, gương mặt trắng bệch.

“Không được, không thể ở lại đây được, như vậy mình sẽ chết mất.

” Tôi nhìn chiếc còng tay trên tay mình, bây giờ muốn trốn cũng không thể, bởi vì xung quanh toàn là cảnh sát.

Tôi bất lực ngồi trên ghế, lo lắng chờ đợi, chân run lẩy bẩy, toàn thân lạnh ngắt, một lúc sau, viên cảnh sát đi tới, nhìn tôi khó chịu, lãnh đạm nói: “Cậu đi được rồi.

”“Chú nói, cháu có thể đi khỏi đây rồi sao?” Tôi ngạc nhiên hỏi lại, theo lý mà nói, tôi đang bị nghi ngờ là hung thủ giết người, thì làm sao có thể được thả đi dễ dàng như vậy được?“Bên phía pháp y đã có kết quả, cái chết của mẹ kế Trần Phong không liên quan gì đến cậu, còn xác chết trên trần nhà, cũng đã chết được mấy ngày rồi, vậy nên, bây giờ cậu có thể ra về.

” Viên cảnh sát hất hất tay, vẻ chán nản, nhìn bề ngoài và thái độ của ông ấy, tôi nghĩ ông ấy đang rất bực mình, vì tưởng rằng đã bắt được hung thủ, nhưng bây giờ tôi đã được minh oan.

Mặc dù còn suy nghĩngổn ngang, nhưng tôi vẫn bình thản đứng lên, viên cảnh sát bên cạnh giúp tôi tháo còng, tôi chẳng trách cứ gì, chỉ cầm lấy áo khoác rồi bước ra ngoài.

Trong đầu vẫn còn thắc mắc, dù cho tôi vô can trong chuyện này, nhưng cảnh sát vẫn có thể tạm giam tôi hai mươi bốn tiếng đồng hồ, tại sao họ không làm như vậy, chẳng lẽ có ai đó cứu tôi? Nhưng người đó rốt cuộc là ai?Lòng đầy bối rối, nhưng tôi cũng chẳng nói gì, lẳng lặng đi ra đại sảnh, ở đây, Dương Á Thịnh đang ngồi đợi tôi, trông cậu ấy có vẻ tức giận, nhưng khi nhìn thấy tôi, ánh mắt vô cùng xúc động.

“Lão đại, cuối cùng cậu cũng được thả ra rồi, làm tớ sợ muốn chết, cứ lo cậu sẽ bị bắt giam.


” Giọng Dương Á Thịnh run run.

Tôi chỉ im lặng gật đầu, không nói gì, mặc dù trong lòng có rất nhiều hoài nghi, nhưng chẳng nói ra, chỉ kéo Dương Á Thịnh bước ra khỏi đồn cảnh sát.

Nhưng bất ngờ, ngay lúc này, tôi vô tình nhìn thấy tấm ảnh các cảnh sát đã hi sinh trên bức tường trong đại sảnh, toàn thân tôi chết lặng, mặt tái nhợt, vội kéo Dương Á Thịnh chạy nhanh ra ngoài.

“Cậu sao vậy, lão đại?” Dương Á Thịnh khó hiểu.

“Im miệng, đi nhanh lên.

” Tôi trợn mắt nhìn cậu ấy, sau đó vội vàng đón một chiếc taxi, cùng Dương Á Thịnh rời khỏi đồn cảnh sát.

Rất nhanh, chiếc taxi đưa chúng tôi tới cổng trường học, bây giờ đã là bốn giờ, trời đã về chiều, lôi Dương Á Thịnh ra khỏi taxi rồi, lúc này, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu sao vậy lão đại? Sao lại sợ hãi như vậy?” Dương Á Thịnh liên tục thắc mắc.

“May là về được tới trường rồi!” Tôi thở hắt ra, sau đó trợn mắt nhìn Dương Á Thịnh: “Vừa nãy, ở đồn cảnh sát, có một chuyện rất lạ.

”“Lạ? Tớ thấy mọi thứ bình thường mà, có gì lạ đâu chứ?” Dương Á Thịnh lắc đầu.

“Đúng, ban đầu tớ cũng chẳng thấy gì lạ cả, cảnh sát cũng chẳng dữ tợn, nhưng lúc rời đi, tớ mới phát hiện ra sự bất thường.

” Tôi đã bình tĩnh trở lại.

“Bất thường, có gì bất thường?” Dương Á Thịnh tò mò.

“Tớ phát hiện, rất nhiều ảnh của các chiến sĩ cảnh sát được treo trên tường, những người này đều đã hy sinh vì nhiệm vụ, và trong số đó, tớ nhìn thấy, có ảnh người cảnh sát lúc nãy đã thẩm vấn tớ.

” Tôi cười khổ.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương