Như đã trút được gánh nặng, chúng tôi bước ra khỏi phòng Trần Phong, nhưng vừa ra khỏi phòng, lúc đóng cửa lại tôi bỗng phát hiện, trên vách tường căn phòng có một dòng chữ tiếng Anh màu đỏ - REDRUM.Vừa rồi, chẳng ai chú ý tới dòng chữ này, nhưng rồi tôi cũng chỉ nhìn sơ qua, sau đó đóng cửa phòng lại, dù sao thì mọi chuyện cũng kết thúc rồi, tôi không cần phải nghĩ ngợi quá nhiều.Rời khỏi nhà Trần Phong, tôi vội mở điện thoại ra xem, quả nhiên tôi đã bị xóa khỏi nhóm, vậy là cuối cùng cũng được thoái khỏi trò chơi này rồi.“Chúng ta về thôi.” Đoan Mộc Hiên thờ ơ mở miệng, trên mặt cậu ấy cũng chẳng tỏ ra vui mừng, thậm chí còn có chút tiếc nuối.


Sau đó, ba người chúng tôi lên xe, bắt đầu trở về.Về tới lớp, chúng tôi được hoan nghênh như những vị anh hùng, gần như ai ai cũng reo hò để đón chúng tôi.“Các cậu giỏi thật, lần này ổn rồi, cuối cùng chúng ta cũng được giải thoát rồi.”“Muôn năm! Thật tốt quá.”“Đúng vậy, mọi chuyện kết thúc rồi!”Cả lớp tưng bừng, đương nhiên đa số đều hướng về Quan Ngọc và Đoan Mộc Hiên, chứ không phải là tôi, nhưng cũng chẳng sao cả, mắt tôi đang dành cho Diệp Nhã Tuyết, song chỉ có điều, tôi cảm thấy ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt phức tạp của Diệp Nhã Tuyết, cô ấy vốn không dám nhìn tôi, điều này khiến tôi hơi khó chịu, cảm giác bất an lượn lờ trong đầu.Thế nhưng tôi vẫn cố cười, cùng các bạn trong lớp ăn mừng, không khí nào nhiệt kéo dài tới mấy tiếng đồng hồ, sau đó, mọi thứ trở lại bình thường.Mặt ai cũng rạng rỡ, ngồi trên ghế nói chuyện chúc mừng nhau.“Hôm nay mọi người đều rất vui, tớ quyết định mời tất cả ăn tối, sau đó vào KTV* chơi.” Vương Vũ đứng lên nói, cũng chỉ có cậu ấy mới có đủ sức mời hết lớp đi chơi sang như vậy.*KTV: tên một quán bar.Cả lớp vỗ tay vang dội, không ít nữ sinh nhìn Vương Vũ đầy hâm mộ, còn người vừa cứu mạng bọn họ là tôi, hình như bị lãng quên mất rồi, điều này khiến tôi hơi hụt hẫng.Lý Mạc Phàm nhân cơ hội này nói với tôi: “Ha ha, lão đại, cũng nhờ có cậu, nếu không thì chúng ta chẳng thể thoát khỏi lời nguyền này rồi.”“Được rồi, đều là công lao của Đoan Mộc Hiên cả.” Tôi lắc lắc đầu, từ lúc bắt đầu, tôi vốn chẳng làm gì cả, nếu Đoan Mộc Hiên không giỏi máy tính, thì chúng tôi cũng chẳng thể thoát khỏi lời nguyền.“Dù sao đi nữa thì tớ và Dương Á Thịnh cũng mang ơn cậu.” Lý Mạc Phàm nói, tôi cũng gật gật đầu, tuy hơi hụt hẫng, nhưng tốt xấu gì tôi cũng đã thoát khỏi lời nguyền, lại còn có thêm mấy vị huynh đệ, cũng không tệ.Nghĩ tới đây, tôi vội nhắn tin cho Diệp Nhã Tuyết: “Tối nay chúng ta ăn gì đây?"“Xin lỗi cậu, thật sự tớ không có thời gian.” Diệp Nhã Tuyết trả lời.“Ừ.” Tôi đành cất điện thoại vào, trong lòng hơi lo lắng, nhưng ngay sau đó tôi lại trò chuyện với Lý Mạc Phàm, đã vậy Dương Á Thịnh cũng đã tới tham gia.Tuy trò chơi đã kết thúc, nhưng thái độ của cậu ấy đối với tôi cũng chẳng thay đổi gì, vẫn vui vẻ: “Lão đại, hôm nay vui, tối nay chúng ta đi ăn đồ nướng gì đây?”“Cậu quyết định đi.” Tôi mỉm cười trả lời.“À, có rủ chị dâu luôn không?” Dương Á Thịnh hỏi.“Cô ấy không rảnh.” Tôi nhún vai.“Cũng phải, bây giờ trò chơi đã kết thúc rồi, mọi người cũng nên trở về cuộc sống như trước đây, trong khoảng thời gian này chúng ta bỏ lỡ không ít bài tập rồi.” Dương Á Thịnh nói.“Ừ.” Tôi gật đầu, giấu sự hụt hẫng vào lòng.

Vì mọi chuyện đã trở lại bình thường, nên địa vị trong lớp của tôi lại như lúc trước, giống như chưa từng có gì xảy ra.Sau hai tiết liên tục, cảm xúc mọi người đã ổn định lại, cả lớp trở về nếp sinh hoạt thường ngày, ngoài một vài người ít ỏi, tất cả đều như cũ.Đúng lúc này, Vương Vũ đi tới, sau lưng cậu ấy còn có thêm mấy tên theo đuôi.


Tôi biết chắc chắn có chuyện, còn Lý Mạc Phàm đang tính trốn, lại bị bọn họ chặn lại.“Lý Mạc Phàm, Trương Vỹ, hai cậu ra sân với tớ.” Vương Vũ cười lạnh, mấy tên theo đuôi cậu ấy lại càng đắc ý.


Cả người tôi run run, đôi mắt đầy chua xót.“Đừng làm vậy, tốt xấu gì thì tớ cũng đã cứu các cậu.” Tôi run rẩy nói, nhưng Vương Vũ lại cười bỉ ổi: “Ha ha, cậu cứu chúng ta ư? Đừng đùa, hình như người mở máy tính là Đoan Mộc Hiên mà, cậu chẳng làm gì cả.”“Vương Vũ, cậu ngon thì dụng tới lão đại thử xem.” Dương Á Thịnh hùng hổ xông tới, nhưng lập tức bị mấy tên to cao hơn ngăn lại, trong đó có cả Triệu Thần Hách, cậu ấy cũng nhìn tôi cười lạnh.“Ha ha, thứ người hèn hạ như vầy cũng có tư cách làm lão đại của cậu sao.” Vương Vũ lạnh lùng tát tôi một bạt tai, mặt tôi đanh lại, nhưng không dám phản kháng, bởi vì hiện giờ, tôi không có bất cứ thứ gì uy hiếp được cậu ấy cả.“Dừng tay!” Chứng kiến cảnh này, Dương Á Thịnh không chịu nổi, giẫy giụa muốn liều mạng với Vương Vũ, Lý Mạc Phàm cũng vậy, nhưng hai người họ đã bị giữ chặt.Vương Vũ nhìn tôi cười lạnh, giọng xem thường: "Trương Vỹ, cậu nghĩ là bây giờ tớ còn sợ cậu sao?”Tôi không trả lời, chỉ hướng ánh mắt tuyệt vọng về phía Diệp Nhã Tuyết, cô ấy là niềm an ủi duy nhất của tôi, thế nhưng, ngay lúc này, Diệp Nhã Tuyết quay đi, không thèm nhìn tôi một giây nào cả.Trái tim tôi lạnh lại, toàn thân như tượng gỗ, ngồi bất động trên ghế.

Còn Quan Ngọc thì chạy tới, giọng đầy kích động: “Vương Vũ, cậu làm gì vậy? Chính Trương Vỹ đã cứu mọi người, sao cậu lại đối xử với cậu ấy như thế chứ?”“Ha ha, cỡ cậu ấy cũng có năng lực cứu người khác sao? Ông mày muốn đánh thì đánh thôi.” Vương Vũ cười khẩy, dứt lời, lại tặng thêm cho tôi một bạt tai, mặt tôi giận dữ, đồng thời cũng phản kháng lại, nhưng nắm tay của tôi đã bị Vương Vũ chụp được.“Các cậu đang làm gì vậy, sao không qua giúp Trương Vỹ? Là cậu ấy đã cứu chúng ta đó.” Quan Ngọc không kìm được mà hét lên với mọi người, nhưng khác với tưởng tượng, cả lớp chẳng có ai muốn đứng ra giúp đỡ, ai cũng do dự, mặt mày ngượng ngịu.Ngay lúc này, tôi xót xa ngập lòng, tôi điều tra lâu như vậy, cố hết sức tìm ra chân tướng, là vì muốn cứu cả cái lớp này, nhưng kết quả thì sao, lúc tôi gặp nguy hiểm, không ai chịu ra tay tương trợ.Ngoài Lý Mạc Phàm, Dương Á Thịnh và Quan Ngọc ra, giờ phút này, tôi thật sự là ‘tứ cố vô thân’.“Vốn dĩ, không nên cứu mấy người các cậu.” Giọng tôi thì thào lạnh lẽo.


Sau đó, Vương Vũ kéo tôi cùng với Lý Mạc Phàm và Dương Á Thịnh ra ngoài.Ra tới sân trường, Vương Vũ khua khua tay: “Thả hai đứa nó ra đi.” Ngay lập tức, Lý Mạc Phàm và Dương Á Thịnh được thả ra.“Đến đây, hôm nay chúng ta tính sổ với nhau đi.” Vương Vũ nói: “Đừng than sao tớ không cho các cậu cơ hội, ba người đánh một.”Ba người chúng tôi liếc nhìn nhau, sau đó lao tới Vương Vũ, trong ba chúng tôi, Dương Á Thịnh khỏe nhất, còn tôi yếu nhất, nhưng khi ba người hợp lại, cũng mạnh vô cùng.Tuy thân hình Vương Vũ cường tráng, sức mạnh cũng hơn người, nhưng đối với sự tấn công cùng lúc của ba người chúng tôi, cậu ấy vẫn không chịu nổi, sau khi hứng trọn mấy cú, cậu ấy mới hét lên: “Đứng đó làm gì, còn không mau tới đây.”Ngay lập tức, mấy tên đó nhào tới, vây chặt lấy chúng tôi, lúc này, chúng tôi cũng chẳng màng gi nữa, dù là tôi hay là Dương Á Thịnh, ba chúng tôi bắt đầu đánh trả.Thân thể tôi xưa nay gầy yếu, vốn không thể đánh nhau, nên rất nhanh, tôi đã bị đạp ngã nhoài ra đất, không biết bao nhiêu bàn chân đạp lên lưng tôi, Lý Mạc Phàm và Dương Á Thịnh cũng chẳng khá hơn là mấy.Tôi liều mạng ôm mặt, lưng đau tới mức không thở nổi, đấm đá liên tục mười phút, Vương Vũ mới hùng hùng hổ hổ kéo người bỏ đi, Triệu Thần Hách là người cuối cùng rời khỏi, cậu ấy giống như một người truyền tin trong phim Nhật Bản, giọng đắc ý: “Tạm thời Vương ca bỏ qua cho cậu, nhưng sau này, vận cậu không được tốt như vậy nữa đâu, Vương ca đã tuyên bố rồi, chỉ cần cậu còn học ở đây, thì gặp lúc nào đánh lúc đó.”Chỉ còn lại ba người chúng tôi nằm sóng soài trên sân trường...“Hai cậu không sao chứ?” Tôi gắng gượng đứng lên hỏi.“Không sao, vẫn chưa chết được, lão đại, cậu có sao không?” Dương Á Thịnh cũng lồm cồm bò dậy hỏi tôi, cậu ấy bị thương nặng nhất, mặt bê bết máu, nhìn thôi cũng đủ sợ, vừa rồi, nếu không có cậu ấy liều mình che chở cho tôi, e là tôi đã bị thương rất nặng.“Cảm ơn cậu.” Tôi rơi nước mắt nhìn Dương Á Thịnh.“Không có gì, mạng của tớ là do cậu lấy về mà, nhiêu đây có nhằm nhò gì đâu.” Dương Á Thịnh lắc đầu tỏ vẻ không màng, sau đó cậu ấy kéo tay Lý Mạc Phàm: “Đi thôi, chúng ta tới phòng y tế.”“Các cậu đi trước đi, tớ ở lại một lát.” Tôi bình tĩnh nói, tôi đắc tội với Vương Vũ, trong lớp này không có chỗ cho tôi nữa rồi, nhưng tôi không muốn rời xa Diệp Nhã Tuyết, tôi muốn ở lại.Dù sao thì Diệp Nhã Tuyết cũng là mối tình đầu của tôi, tôi đã hai lần liều mình cứu mạng cô ấy.Dương Á Thịnh chỉ gật đầu, cũng chẳng hỏi gì thêm, nhích từng bước khó khăn, cùng Lý Mạc Phàm dìu nhau rời khỏi, còn tôi thì quay về lớp để tìm Diệp Nhã Tuyết nói chuyện.Lúc tôi bước vào lớp, mấy nữ sinh đang tụm lại với nhau.“Diệp Nhã Tuyết, bạn trai của cậu bị Vương Vũ lôi đi mà cậu cũng không lo lắng sao?”“Thật ra tớ và cậu ấy chẳng có quan hệ gì cả, cậu ấy không phải là bạn trai của tớ.”“Không thể nào, hai người các cậu thân nhau vậy cơ mà?”“Tóm lại là tớ rất biết ơn cậu ấy, nhưng chúng tớ không phải người yêu của nhau.”“Hì hì, cũng khó trách, tớ đã biết trước rồi, một người như Trương Vỹ thì sao xứng với cậu chứ.”“Hô hô, đúng nha, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.” Lớp học vang lên tiếng cười giòn tan của các nữ sinh, còn nụ cười của tôi đã sượng, tôi không ngờ, kết quả lại thế này.Diệp Nhã Tuyết có thể khẳng định tôi và cô ấy không có quan hệ gì sao? Không lẽ ngay từ đầu, cô ấy đã không muốn hẹn hò với tôi? Nghĩ lại cũng đúng, Diệp Nhã Tuyết là một cô gái nổi bật trong lớp mà...Vậy thì tại sao ngay từ đầu lại chủ động tới tìm tôi? Cô ấy chỉ muốn lợi dụng ư? Bây giờ trò chơi đã kết thúc, tôi cũng chẳng còn giá trị gì nữa rồi?Nghĩ vậy, nước mắt của tôi rơi không ngừng, mà bước chân cũng đã đứng khừng lại, tôi hiểu, lớp học này không có chỗ cho tôi, có lẽ, đã đến lúc tôi nên chuyển đi rồi....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương