Lớp Học Ma Quái
-
7: Cầu Thang Ma Quái
Cái tin trường học vốn là một bãi tha ma khiến cho tất cả mọi người chấn động, nhưng sau đó có người nói:- "Thế thì sao, có rất nhiều trường học được xây dựng trên bãi tha ma, chuyện này có gì kỳ quái đâu?"Vương Vũ nghe vậy thì nghẹn họng, nhưng cậu ấy lập tức phản ứng lại ngay, vội nói:- "Nghe nói ngôi trường này trước đây là một nghĩa địa, chôn rất nhiều người, nghe đầu lúc thi công xây trường đã đào lên không biết bao nhiêu bộ hài cốt, nói không chừng lớp mình bị nguyền rủa cũng có liên quan tới mồ mã đó."- "Không đâu, nếu như vậy thì các lớp khác cũng phải bị chứ, cớ gì chỉ có mỗi lớp của chúng ta?" Tề Giai Vị nói.
Vương Vũ đơ người, á khẩu không trả lời được.- "Đợt bỏ phiếu đầu tiên là do Trần Phong khởi xướng, nhưng sau khi Trần Phong chết rồi, người đề xuất chắc chắn không phải là Trần Phong rồi, có người đã thay cậu ấy.
Chúng ta muốn kết thúc lời nguyền này, thì phải nghĩ cách tìm được người đó."Đoan Mộc Hiên đột nhiên đứng lên nói.
Có một cái tên như thần tượng trong một bộ phim, cũng có gia cảnh mà nhiều người mơ ước, đây là Đoan Mộc Hiên, cậu ấy có ngoại hình cao ráo tuấn tú, cha còn là chủ tịch một tập đoàn lớn, tài sản trong nhà bèo lắm cũng vài chục triệu.
Cậu ấy cũng học rất giỏi, kết quả cuối kỳ đứng đầu cấp, mỗi ngày không biết có bao nhiêu nữ sinh lớp khác tới hỏi thăm cậu ấy.
Cậu ấy đi học không đều, đôi khi lại chạy ra ngoài trong giờ học, nhưng giáo viên cũng kệ.
Tuy bình thường ở lớp cậu ấy rất cứng đầu, nhưng vẫn không có ai dám gây chuyện với cậu ấy.- "Đúng là nên lỗi người đó ra, đó là cách duy nhất để có thể biết được chân tướng chuyện Trần Phong đã chết." Cao Chấn nói.- "Trong lớp mình có ai biết mật mã tài khoản của Trần Phong không, biết đâu có thể dùng tài khoản của cậu ấy loại từng thành viên ra cho đến khi giải tán nhóm, thì sẽ kết thúc được chuyện này." Đoan Mộc Hiên nói.- "Nếu nói vậy, lớp mình có mấy bạn rất thân với Trần Phong, chắc sẽ biết mật mã của cậu ấy." Cao Chấn vui mừng nói.
Ảnh mắt của chúng tôi lập tức dồn lên người Vương Vũ, trong lớp này, cậu ấy thân với Trần Phong nhất.- "Các cậu đừng có nhìn tớ như vậy, tuy tớ thân với Trần Phong, nhưng cũng không biết mật mã tài khoản của cậu ấy đâu." Vương Vũ nhún vai nói.
Những bạn thân khác của Trần Phong cũng đều trả lời như vậy.- "Vậy thì phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ Cứ để mặc đợt bỏ phiếu tiếp tục sao, tới giờ đã chết hai người rồi đó." Quan Ngọc tiếc nuối nói.- "Xem ra trước mắt đành phải vậy, cho đến khi tìm ra hung thủ núp phía sau." Đoan Mộc Hiện bình tĩnh trả lời.- "Mọi người đồng tâm hiệp lực cùng nhau điều tra, không chừng sẽ có cơ hội." Quan Ngọc lên tinh thần cho cả bọn.Đoan Mộc Hiên chỉ cười cười, không nói tiếng nào trở về chỗ ngồi.
Dưới lớp mọi người bàn tán xôn xao, thời gian tới đợt bỏ phiếu kế tiếp ngày càng gần, trong lòng ai cũng thấp thỏm không yên, sợ đợt bỏ phiếu tiếp theo sẽ xuất hiện tên mình.
Lý Mạc Phàm cũng đang trò chuyện với tôi.
- "Cậu nghĩ đợt bỏ phiếu tiếp theo chúng ta nên chọn cái gì?" Lý Mạc Phàm hỏi.- "Đương nhiên là cũng giống như hôm nay, chọn cái nào ít thương vong nhất." Tôi trả lời.- "Đúng vậy, mọi người thống nhất vậy đi, như vậy sẽ không có người nào chết nữa" Lý Mạc Phàm nói.
Tôi gật đầu, nhưng lại không cho lời của cậu ấy là đúng.
Người khởi xướng các đợt bỏ phiếu, chắc chắn là một ác ma, hắn nhất định không để cho chúng tôi dễ chịu, nói không chừng, ngày mai lại có thêm người chết.
Bàn luận cả một buổi chiều, cả lớp cũng không tìm ra được manh mối nào có giá trị, đến tận khi tan học, trong lớp vẫn nhao nhao.
Trước khi ra khỏi cửa lớp, Quan Ngọc dặn dò một câu:- "Các cậu trăm nghìn lần đừng kể chuyện bị nguyền rủa này ra ngoài, đề phòng bất trắc."Trên đường về nhà, đầu của tôi tìm tòi lục lọi, không ngừng suy luận, nữ sinh nhảy lầu ba năm trước, nội y nữ trên giường của lão Trần Đầu, ký túc xá bị bỏ hoang, còn có lời nguyền bao trùm lớp học nữa.
Những thứ này nghe thì có vẻ không liên quan gì tới nhau, nhưng tôi có một dự cảm, sắp xếp các manh mối đó lại với nhau, không chừng sẽ đưa tôi tới gần sự thật.
Về đến nhà rồi mà trong đầu tôi vẫn cứ suy nghĩ không ngừng, gia đình tôi thuộcHàng lao động bình thường, cuộc sống không phải là giàu có, trên bàn ăn, tôi vừa đăm chiêu vừa dùng cơm chiều.
Ba tôi nhìn thấy bộ dạng thấp thỏm của tôi thì hỏi thăm tình hình học tập ở trường, sau đó cũng không nói gì thêm.
Tôi đang rầu rĩ ăn cơm, đột nhiên lực nhớ, hỏi ba:- "Đúng rồi ba, ba có biết gần đây trường còn xảy ra chuyện gì không?"- "Có chuyện gì à?" Ba tôi ngạc nhiên hỏi.
Tôi sững người, sau đó lắc đầu:- "Dạ không có gì."Ăn cơm xong, tôi trở về phòng ngủ, đây là phòng riêng của tôi, tuy rộng không tới hai mươi mét vuông, nhưng là thế giới nhỏ của riêng tôi.
Đóng cửa lại, mở đèn lên, nét mặt tôi trở nên nghiêm túc.
Thái độ ngạc nhiên vừa rồi của ba chứng tỏ ông không biết những chuyện đã xảy ra trong trường, nhưng hai ngày mà chết tới hai người, chuyện này không thể không truyền ra ngoài, mà ba tôi là một người "bách sự thông", thường thích xem mấy tin tức nhỏ.*Bách Sự thông: Chuyện gì cũng biết (dùng để châm biếm).Điều này khiến tôi lờ mờ nhận ra gì đó, tôi cố gắng tập trung nhưng vẫn chưa nghi ra được điều gì cả.
Đúng lúc này, tôi vô tình nhìn thấy tấm ảnh chụp treo ở trên tường, đồng tử của tôi lập tức có rụt lại, ánh mắt đông cứng.
Đó là ảnh chụp cả lớp chúng tôi sau khi hoàn thành khóa học quân sự, mọi thành viên của lớp đều có mặt trong đó, tôi nhìn thật kỹ thì phát hiện có điều kỳ lạ.
Trong ảnh, mọi người đều đang mỉm cười, cả đám chỉnh tề đứng chung với nhau, giáo viên chủ nhiệm đứng giữa, phía sau là huấn luyện viên khóa học.
Tôi quan sát tìm Trần Phong và Lý Vũ Tuyền.Dáng vẻ của hai người họ hơi kỳ lạ, sắc mặt Trần Phong thì tái mét, màu da giống hệt da của người đã chết, đầu của Trần Phong hơi ngửa về phía sau, nét mặt đau khổ.
Dù vậy, môi của cậu ấy vẫn lộ ra một nụ cười dữ tợn.Lý Vũ Tuyền cũng vậy, thái độ kỳ lạ, da dẻ trắng xanh, đầu hơi cúi về phía trước, khóe môi quét xuống một nụ cười lạnh ngắt.
Trừ hai người họ ra, các bạn còn lại đều rất bình thường, không có thay đổi gi.
Tôi nhìn tấm ảnh trước mặt mà tự dưng cảm thấy lạnh sống lưng.
Đúng là lớp tôi đã bị một lời nguyền, nguyền rủa cả đám đều phải chết, khuôn mặt của Trần Phong và Lý Vũ Tuyền trong tấm ảnh này là minh chứng tốt nhất.
Tấm ảnh này vốn không có vấn đề gì, nhưng sau khi Trần Phong và Lý Vũ Tuyền chết đi, tấm ảnh đột nhiên biến đổi.Nụ cười của hai người họ trông rất ghê rợn, so với nụ cười tươi sáng của các bạn học khác, thật khiến người xem phải giật nảy mình.
Tôi ngồi sụp xuống giường, tôi không biết, nếu không tìm ra cách, thì sớm muộn gì cũng có một ngày, có một ngày gương mặt của tôi trong tấm ảnh này, Cũng trắng bệch, cũng có một nụ cười tựa như ma quỷ, giống họ.
Ngày hôm sau, tôi lê những bước chân nặng nề vào phòng học, cả lớp mặt mày ai nấy đều ảm đạm, bây giờ, mọi người đều mang theo điện thoại, ngay cả Triệu Minh cũng đem theo cái Xiaomi cũ kỹ của mình.
Tiết học đầu tiên là Anh ngữ, sau khi cô giáo bước vào lớp, thấy không khí bất thường, cũng chẳng nghĩ nhiều, bắt đầu giảng bài.
Nhưng hiện tại, dù là người học giỏi nhất cũng chẳng màng giơ tay phát biểu.Cô giáo Anh ngữ chán nản lắc đầu, dạy cho chúng tôi thêm vài từ mới rồi cho lớp nghỉ nửa tiết sau.
Khi cô giáo đi rồi, lớp bắt đầu ồn ào trở lại.- "Vẫn chưa có đợt bỏ phiếu mới sao?" Một bạn học vừa hỏi vừa mở điện thoại, những người còn lại cũng kiểm tra điện thoại của mình.- "Có rồi, đợt bỏ phiếu mới đã xuất hiện rồi!" Bỗng có một giọng nữa vang lên.Các bạn khác trong lớp đồng loạt mở zalo, đúng là đã có đợt bỏ phiếu mới.- "Chỉ được chọn một trong hai lựa chọn sau đây, được phép không tham gia bỏ phiếu, nếu số phiếu của hai bên bằng nhau thì cả hai đều phải thực hiện nội dung trong đó, bằng không, sẽ nghiêm trị cả hai:Lựa chọn thứ nhất: Trong hôm nay, Tô Nhã phải quan hệ với Trương Vỹ.Lựa chọn thứ hai: Trong hôm nay, Lưu Thiên phải quan hệ với Triệu Minh."- "Sao lại như vậy được chứ!" Tôi trợn mắt há mồm đọc lướt qua nội dung bỏ phiếu, đợt bỏ phiếu này thật sự khiến tôi chết lặng.
Tô Nhã là ai chứ, cô ấy cũng là một trong những nữ sinh xinh đẹp của lớp, hơn nữa, ngoại hình của cô ấy còn cao ráo gợi cảm, gương mặt lại chín chắn, trong lớp chúng tôi, nếu nói về xinh đẹp, có thể cô ấy không đứng nhất, nhưng nói về gợi cảm chín chắn, không ai có thể qua được Tô Nhã.
Không thể nào ngờ được nội dung bỏ phiếu lần này lại bắt tôi và cô ấy quan hệ với nhau, đây rõ ràng là một chuyện tốt chưa từng có.[/BOOK][/QUOTE][QUOTE="Sói, post: 190779, member: 6789"]Chương 7: : Cầu thang ma quái[BOOK]Còn Triệu Minh thì không hề lên tiếng, chỉ lặng lẽ đi sao lưng của Lưu Ngân, thân hình gầy yếu của cậu ấy càng trở nên tiều tụy, điều này khiến cho cả đám chúng tôi mặt mày quái dị, vậy là, xem ra bọn họ đã quan hệ với nhau thật rồiTriệu Minh chẳng dám nhìn ngó xung quanh, chỉ đi thẳng tới chỗ ngồi cả mình, gục đầu xuống bán.
Mà những người xung quanh không có tâm trạng trêu chọc cậu ấy, ai náy đều vọi vàng tham gia đều tra trước"Các cậu đã nói có quỷ, thì chúng ta nhò người bắt quỷ đi" Quan Ngọc nói"Đúng vậy, giờ chẳng phải có rất nhiều hòa thượng đạo sĩ sao?" Vương Vũ sáng mắt lên đáp"Vậy thì chúng ta thỉnh một người tới đây, mọi người cùng góp tiền" Ngay lập tức có người đề nghị"Không cần, cứ để mình tớ đảm nhận" Vương Vũ xung phong"Vậy thì trông cậy vào cậu" Một giọng nữ cất lên.
Cả lớp đều biết nhà Vương Vũ là đại gia bất động sản, nên chẳng ai phản đối cả.
Cả lớp đều nhìn Vương Vũ với ánh mắt kỳ vọngVương Vũ đắc ý bước ra ngoài, có vẻ là tính đi thỉnh đạo sĩ tới đâyTôi và Diệp Nhã Tuyết cũng bắt đầu chuyển khai hành động, hai người chúng tôi chủm bị tới ký túc xá nữ.
Chỗ đó đúng là khu vực cấm của trường, dù là ban ngày nên chẳng có người nào tới điKhi chúng tôi tới nơi, cảnh vật trước mắt đều hoang tàn cũ nát, không gian tĩnh mịch vô cùng.
Diệp Nhã Tuyết sợ hãi nắm lấy cánh tay của tôi, khiến tôi vô cùng khoái chí."Đừng sợ, tớ sẽ bảo về cậu" Tôi nói với Diệp Nhã TuyếtDiệp Nhã Tuyết cười dịu dàng, nói "Vậy thì thật cảm ơn cậu"Hai chúng tôi đi sát nhau bước vào ký túc xá, đây là một nơi vô cùng tĩnh mịch, không có bất kỳ âm thanh nào, đi sâu vào trong, tôi nhất thời có cảm giác lạnh buốt toàn thân, cả ký túc xá lúc này, giống như địa ngụcDù là ban ngày ký túc xá vẫn vô cùng âm u, đi thêm một đoạn, bỗng có một trận gió lạnh ở đâu quét qua, cứ như muốn cho người đứng đây buốt óc.
Diệp Nhã Tuyết nắm lấy cánh tay tôi ngày càng chặt, không dám buông lỏng một giây nàoNhưng lúc này tôi chẳng còn tâm trạng nào để bận tâm đên Diệp Nhã Tuyết nữa, tôi kéo tay cô ấy, đành bạo đi về phía cầu than của ký túc xá.
Ký túc xá này đã bỏ hoang từ lâu, tất cả các phòng đều trống rỗng, không có bất cứ aiTiếng bước chân của chúng tôi vọng lại từ các căn phòng trống đó, đi trên hành lang tối thui, thỉnh thoảng tôi đảo mắt vào các phòng, trong đó vốn không có người, chỉ có mấy cái gường tầng cũ kỷ mà thôiCả một ký túc xá rộng lớn này, khắc nơi đều là tro bụi, nhìn sơ cũng biết nó đã đước bỏ hoang rất lâu rồi.
Chúng tôi dè dặt đi trên tần hai, bắt đầu quan sát thật kỹ, tất cả phòng óc ở đây, đều là vườn không nhà trống, không có chút sự sống"Nghe nói nữ sinh đó nhảy từ tầm năm xuống, chúng ta lên đó xem thử đi" Tôi nói với Diệp Nhã Tuyết"Hay chúng ta quay về đi" Diệp Nhã Tuyết có vẻ sợ hãi"Đừng lo, tớ sẽ bảo vệ cậu" Tôi nghiêm túc nói.
Diệp Nhã Tuyết gật đầu, theo sát tôi bắt đầu đi lên tầng năm.
Nhưng sau khi chúng tôi đặt chân lên tầng ba thì lại vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện, mình vẫn còn ở lầu haiNhìn chữ tầng hai trước mặt Diệp Nhã Tuyết hơi sợ, vội vàng nói "Tốt nhất chúng ta trở về đi, đừng đều tra nữa""Cũng được" Tôi cũng đã bắt đầu cảm thấy nỗi da gà, vội nắm tay cô ấy tính bước xuống bậc thang, nhưng chuyện kinh dị lại đến, sau khi chúng tôi xuống lầu, lại phát hiện, mình vẫn ở lầu hai"Chuyện này là sao?" Tôi trợn mắt há mồn nhìn cái bảng ghi số tầng đang mồn một số 2, bảng này thông báo rằng chúng tôi đang ở tầng hai, vậy chúng tôi lại quay về chỗ cũ"Không thể nào, chúng ta đi tiếp đi" Diệp Nhã Tuyết sợ hãi nói, sau đó, cô ấy lật đật chạy xuống dưới, tôi cũng chạy theo cô ấy.
Thế nhưng vừa đặt chân xuống dưới tầng dưới, sắc mặt của tôi lập tức trắng xanhTấm bảng trước mắt của tôi vẫn ghi số 2, là vẫn đnag ở tầng hai.
Lúc này Diệp Nhã Tuyết đã khóc ré lên "Giờ chúng ta phải làm gì đây? Chúng ta không thể nào đi xuống được nữa rồi"Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, tôi không ngừng tự trách bản thân mình.
Nhìn những thứ quỷ dị đang sảy ra trước mắt, tôi biết rằng, nếu mình không tỉnh táo, thì kết quả chỉ có một, là chết"Đi tiếp, chúng ta nhất định phải rời khổi đây" Tôi kéo Diệp Nhã Tuyết, đồng thời lén lấy cây dao nhỏ khắc một chữ lên tường làm dấu, sau đó nắm tay Diệp Nhã Tuyết tiếp tục bước xuống cầu thanNhững bước chân cẩn trọng đi xuống, lúc này, chúng tôi đã tới tầng dưới.
Và rồi, đợi chúng tôi vẫn là tấng bảng ghi một số 2 lạnh lẽoNhìn thấy nó, Diệp Nhã Tuyết như sụp đổ, cô ấy ngồi bệt xuống đất, khóc lớn hơn "Sao có thể lại như vậy được? Chúng ta đi kiểu nào cũng không thể ra ngoài, nhất định là có quỷ rồi""Khoan đã" Nói xong, tôi quay đầu lại nhìn vách tường.
Trên tường, đúng là có dấu vết tôi vừa khắc lên lúc nãy, đồng tử của tôi nhất thời co lại, dâu hiệu tôi để lại sao có thể xuất hiện ở đây được chứ"Cậu đợt một lát, tớ nghĩ tớ đã có cách rồi" Mắt tôi chợt lóe lên, sau đó nhìn Diệp Nhã Tuyết đang khóc vội chạy lên lầu, đúng là vẫn tầng haiTôi vội đi xuống dưới "Diệp Nhã Tuyết, cậu nhìn dấu khắc trên vách tường, rồi nhìn lại bảng số, xem cả hai đều có không?""Có hết, cả hai đều có hết" Giọng của Diệp Nhã Tuyết vang lên.
Câu trả lời này khiến tôi sửng sốt, tôi nhìn tấm bảng trước mặt, lắc đầu bất lực.
Ban đầu tôi nghĩ, có ai đó đã thay đổi tấm bảng ghi số tầng, nhưng hiện giờ xem ra là không phảiHai chúng tôi như bước đi trên cầu thang vô hạn không có điểm cuối, cho dù đi xuống hay đi lên, điểm đến vẫn là tầng hai.
Không có bất kỳ thay đổi gì, chúng tôi bị kẹt lại trong cái cầu tha ma quái này, cuối cùng vẫn chưa thoát được..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook