Lớp Học Lời Nguyền
-
Chương 17
Cũng may nhà của Nhi cũng gần trường nên việc vừa cầm ô vừa chạy cũng không đến mức ướt như chuột lột. Vừa mới bước vào căn biệt thự của Nhi cả đám liền đặt mông ngột bệt xuống đất mà thở hổn hển. Một lúc lâu sau khi ổn định lại nhịp thở cả đám mới bắt đầu nhao nhao lên " ê làm gì giờ tụi bây " Nhi vừa nói vừa lôi mấy xấp đĩa phim ma ra
" mày là chủ nhà, bọn tao là khách. Mà đã là khách thì không dám ý kiến nhiều nên mọi việc đều phụ thuộc vào mày hết á " Khánh vừa nói vừa cười cười nhìn Nhi
Lúc này Nhi lôi ra một cái đĩa nhìn cũng khá bắt mắt hình như là phim kinh dị của Thái thì phải. nó tên là gì nhỉ ? À đúng rồi Chơi ngải. Cô giơ cái đĩa lên rồi hỏi cả đám " đĩa này nhá! " cô nàng đảo mắt khắp một lượt đột nhiên ánh mắt của Nhi dừng lại trên người một chàng trai đang ngồi vắt vẻo trên chiễc ghế phía không xa phán một câu " mày đi mua một ít bắp rang đi, đừng quên mua một ít nước ngọt về " vừa nghe quyết định của Nhi ánh mắt của người con trai đó lộ vài vẻ bất mãn "gia là khách, chủ nhà không tiếp đãi cho đàng hoàng mà còn dám bắt gia đây đi mua đồ ăn á. Công lý đâu hả trời " chàng trai kia kêu lên vào tiếng oán trách. nhi nghe vậy bèn gầm nhẹ
" vậy thì bà mời gia bước ra ngoài "
Chàng trai đó nghe vậy bèn đổi sang ánh mắt dịu dàng giọng nói vì thế mà có vài phần nịnh nọt
" à à ... hạ hỏa hạ hỏa ... để tao đi mua là được chứ gì "
" vậy tiền thì sao ? Mày tự trả hả ?"
Chàng trai không suy nghĩ nhiều bèn gật đầu cái rụp. Đến khi hoàng hồn lại thì ôi thôi nếp đã nấu thành xôi mất rồi. Đành ngậm ngùi mà đứng dậy đi mua đồ ăn thôi. Đến khi bóng dáng người con trai biến mất ở cửa ra vào thì bọn nó bây giờ mới bắt đầu ôm bụng cười ha hả .
Nam thấy vậy bèn nín cười mà lên tiếng
"Công nhận quỷ kế của Nhi lợi hại thật chẳng những túm được một đứa đi mua đồ ăn mà còn bắt nó móc tiền túi ra trả nữa... đúng là nội công thâm hậu . Tại hạ xin bái phục bái phục."
Bọn nó nghe vậy bèn lăn ra cười dữ dội hơn trước. Một lúc lâu sau khó khăn lắm mới kìm chế được vậy mà đến khi nhìn mặt nhau lại thấy buồn cười. Lại lăn ra cười tiếp ( dở hơi ).
Một lúc sau Nhi cố gắng nín cười rồi tiếp tục giao phó nhiệm vụ
" tao với bọn con trai lên lầu trước những đứa còn lại Huyền, Linh, Khánh, Nam ở lại làm thêm đồ ăn đi . Khi nào xong thì đem lên lầu cho tao ?" Nhi nói xong bèn đứng dậy đi lên lầu trước trên tay không quên cầm theo chiếc đĩa. Cả đám thấy vậy bèn ùn ùn kéo theo lên lầu không quên để lại những ánh mắt châm chọc. Đúng là người xưa có câu " cười người hôm trước hôm sau người cười "
...
Cả đám đang vậy lộn với một đống nguyên liệu trên bàn thì... điện thoại của Huyền reo lên cùng lúc đó điện thoại Khánh và Nam cũng gặp tình trạng tương tự. Không biết đứng ở ngoài nói nói gì đó một lúc lâu sau mặt mày 3 đứa ủ ê đứng ở phòng khách to nhỏ gì đó cô cũng không bận tâm chỉ lo vật lộn với món đồ ở trên bếp.
" mày nói với nó đi " huyền đẩy sang cho Khánh
" sao mày không nói mà lại đùn đẩy sang cho tao " Khánh cũng không vừa mà ngân cổ cãi lại
" mày chỉ được cái miệng " huyền buông một câu không lạnh cũng không nhạt . Vậy mà lại làm cho Khánh tức muốn hụt hơi đang định lên tiếng thì Nam chen vào
" thôi ... thôi. 2 chế cho em xin . Bây giờ cả 3 cùng vào luôn được không ?"
" không " huyền và Khánh đồng thanh.
" vậy anh chị muốn em sống sao đây thì hai người mới chịu vào trong ạ ? Nam xưng anh gọi chị với cả 2, tình nguyện hạ thấp danh dự của mình để cả hai đừng cãi nhau nữa.
" nể mặt mày nên tao mới đi vào trong đó " Huyền ngân cỗ nói một câu rồi mới chịu cùng cả 2 bước vào.
" mày là chủ nhà, bọn tao là khách. Mà đã là khách thì không dám ý kiến nhiều nên mọi việc đều phụ thuộc vào mày hết á " Khánh vừa nói vừa cười cười nhìn Nhi
Lúc này Nhi lôi ra một cái đĩa nhìn cũng khá bắt mắt hình như là phim kinh dị của Thái thì phải. nó tên là gì nhỉ ? À đúng rồi Chơi ngải. Cô giơ cái đĩa lên rồi hỏi cả đám " đĩa này nhá! " cô nàng đảo mắt khắp một lượt đột nhiên ánh mắt của Nhi dừng lại trên người một chàng trai đang ngồi vắt vẻo trên chiễc ghế phía không xa phán một câu " mày đi mua một ít bắp rang đi, đừng quên mua một ít nước ngọt về " vừa nghe quyết định của Nhi ánh mắt của người con trai đó lộ vài vẻ bất mãn "gia là khách, chủ nhà không tiếp đãi cho đàng hoàng mà còn dám bắt gia đây đi mua đồ ăn á. Công lý đâu hả trời " chàng trai kia kêu lên vào tiếng oán trách. nhi nghe vậy bèn gầm nhẹ
" vậy thì bà mời gia bước ra ngoài "
Chàng trai đó nghe vậy bèn đổi sang ánh mắt dịu dàng giọng nói vì thế mà có vài phần nịnh nọt
" à à ... hạ hỏa hạ hỏa ... để tao đi mua là được chứ gì "
" vậy tiền thì sao ? Mày tự trả hả ?"
Chàng trai không suy nghĩ nhiều bèn gật đầu cái rụp. Đến khi hoàng hồn lại thì ôi thôi nếp đã nấu thành xôi mất rồi. Đành ngậm ngùi mà đứng dậy đi mua đồ ăn thôi. Đến khi bóng dáng người con trai biến mất ở cửa ra vào thì bọn nó bây giờ mới bắt đầu ôm bụng cười ha hả .
Nam thấy vậy bèn nín cười mà lên tiếng
"Công nhận quỷ kế của Nhi lợi hại thật chẳng những túm được một đứa đi mua đồ ăn mà còn bắt nó móc tiền túi ra trả nữa... đúng là nội công thâm hậu . Tại hạ xin bái phục bái phục."
Bọn nó nghe vậy bèn lăn ra cười dữ dội hơn trước. Một lúc lâu sau khó khăn lắm mới kìm chế được vậy mà đến khi nhìn mặt nhau lại thấy buồn cười. Lại lăn ra cười tiếp ( dở hơi ).
Một lúc sau Nhi cố gắng nín cười rồi tiếp tục giao phó nhiệm vụ
" tao với bọn con trai lên lầu trước những đứa còn lại Huyền, Linh, Khánh, Nam ở lại làm thêm đồ ăn đi . Khi nào xong thì đem lên lầu cho tao ?" Nhi nói xong bèn đứng dậy đi lên lầu trước trên tay không quên cầm theo chiếc đĩa. Cả đám thấy vậy bèn ùn ùn kéo theo lên lầu không quên để lại những ánh mắt châm chọc. Đúng là người xưa có câu " cười người hôm trước hôm sau người cười "
...
Cả đám đang vậy lộn với một đống nguyên liệu trên bàn thì... điện thoại của Huyền reo lên cùng lúc đó điện thoại Khánh và Nam cũng gặp tình trạng tương tự. Không biết đứng ở ngoài nói nói gì đó một lúc lâu sau mặt mày 3 đứa ủ ê đứng ở phòng khách to nhỏ gì đó cô cũng không bận tâm chỉ lo vật lộn với món đồ ở trên bếp.
" mày nói với nó đi " huyền đẩy sang cho Khánh
" sao mày không nói mà lại đùn đẩy sang cho tao " Khánh cũng không vừa mà ngân cổ cãi lại
" mày chỉ được cái miệng " huyền buông một câu không lạnh cũng không nhạt . Vậy mà lại làm cho Khánh tức muốn hụt hơi đang định lên tiếng thì Nam chen vào
" thôi ... thôi. 2 chế cho em xin . Bây giờ cả 3 cùng vào luôn được không ?"
" không " huyền và Khánh đồng thanh.
" vậy anh chị muốn em sống sao đây thì hai người mới chịu vào trong ạ ? Nam xưng anh gọi chị với cả 2, tình nguyện hạ thấp danh dự của mình để cả hai đừng cãi nhau nữa.
" nể mặt mày nên tao mới đi vào trong đó " Huyền ngân cỗ nói một câu rồi mới chịu cùng cả 2 bước vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook