Long Xà Diễn Nghĩa
-
Chương 5: Thái dương huyệt đích biến hóa
Vương Siêu cả ngày trầm mê trong "Tam thể thức" mà Đường Tử Trần dạy, ngày đêm đều đem toàn bộ tinh thần đặt tại xương sống của mình, từ đầu đến xương cùng, rồi lại từ xương cùng lên đầu.
Lúc bắt đầu, tuy có Đường Tử Trần ngày đó giúp bản thân nhận ra từng đốt xương sóong một, hoạt động thế nào, làm thế nào đễ dân động toàn thân, Vương Siêu cũng đã nghe rõ, nhưng bản thân khi mỗi ngày luyện tập, Vương Siêu mới cảm giác được khó khăn trong đó.
Vương Siêu trước tiên đứng tấn ba bốn ngày, phát giác trọng tâm luôn không sao đến được xương cùng, tự nhiên cũng không thể làm cho lông toàn thân dựng lên.
Xương sống không thể so với tay chân, có thể tùy ý khống chế.
Đứng thêm vài ngày nữa, Vương Siêu thủy chung vẫn không nắm giữ được điểm chủ yếu. Nhưng hắn vẫn không nản lòng, mà vẫn cố gắng nhớ lại mỗi một động tác mà ngày đó Đường Tử Trần đã dạy cho hắn.
Vương Siêu quả thật đã trầm mê vào trong đó, cho nên mỗi ngày đi học, đều bất giác tự kích thích sau lưng mình. Làm cho ghế dựa sau lưng kêu lên lách cách.
"Vương Siêu! Ngươi chết đi, mỗi ngày đi học lại có động tác quái dị" Cho đến một ngày, phía sau Vương Siêu truyền đến tiếng mắng tức giận.
Vương Siêu quay đầu lại xem, thì phát hiện một cô gái mắt to, gương mặt thanh tú đangỉân chứa tầng tầng oán khí.
"Bạn tên là gì vậy?" Vương Siêu trong lòng cố gắng nhớ lại tên cô gái ngồi ở phía sau mình, nhớ cả buổi cũng chỉ nhớ là họ Tào, hình như là làm cán bộ lớp. Nhưng tên đầu đủ thì nhớ không ra.
"Ồ, thực xin lỗi, thực xin lỗi" Vương Siêu cũng không nghĩ là gây ra phiền toái, lập tức giải thích.
Cô gái kia thấy Vương Siêu giải thích, oán khí cũng tiêu tan, "Sắp thi cuối kỳ rồi, bạn cả ngày không học, thi lần này là mười trường cùng thi, xem tổng thành tích để xếp hạng, Mình là Lớp trưởng kiêm ủy viên học tập, cũng muốn nói với bạn, bạn không thể để thành tích của bản thân ảnh hưởng đến thành tích của tập thể, ngáng chân mọi người".
"Được, được..." Trong khi nghe cô gái nói chuyện, có khí vị cao cao tại thượng, làm cho Vương Siêu trong lòng thực không thoải mái, chẳng qua Vương Siêu bình thường cũng có thói quen, chính là liên tục gật đầu, thân thể vẫn bất động, nhưng trong lòng vẫn nghĩ về đạo lý của câu Đường Tử Trần nói: "Ý cùng khí hợp", "Khí cùng lực hợp".
"Học tập không thể thay đổi vận mệnh của chúng ta, nhưng Trần tỷ dạy ta võ thuật cổ truyền, nói không chừng có thể thay đổi vận mệnh của ta".
Vương Siêu là một người bình thường, điều kiện gia đình cũng kém, bởi vậy đã tạo nên tính cách trầm mặc, hướng nội, nhưng cũng không đại biểu cho hắn cam lòng với việc là người bình thường.
Thật ra, trong lòng Vương Siêu, có nguyện vọng mãnh liệt là người đứng đầu. Chỉ có điều, hiện tại phải đè nén nguyện vọng này xuống.
Từ khi vô tình quen Đường Tử Trần, Vương Siêu lập tức biết, mình đã nắm lấy được sợi dây thừng không cam lòng chịu sự tịch mịch. Đường Tử Trần đã giúp hắn mở ra cánh cửa lớp của võ thuật cổ truyền, sự phấn khích trong đó, không biết đã vượt qua những thứ tại trường học này mấy trăm ngàn lần.
Về phương diện nào đó, cũng bởi vì bản thân đối với học tập thật sự không chút hứng thú, mà võ thuật cổ truyền do Đường Tử Trần dạy lại có thể khiến cho Vương Siêu say mê.
"Vĩ chuy (xương cùng), vĩ chuy.. trọng tâm, trọng tâm... ba thể nhất thức".
Thời gian dần dần đến cuối kỳ, liên tiếp nửa tháng sau, chỉ còng hơn mười ngày là đến kỳ nghỉ Đông. Từ khi Vương Siêu bắt đầu cùng Đường Tử Trần học võ thuật cổ truyền, thì đã qua nửa tháng.
Nửa tháng này, Vương Siêu mỗi ngày luyện tập mã bộ càng ngày càng thuần thục, trong lúc đứng tấn Vương Siêu đã chân chính cảm giác bản thân như đang phóng ngựa nhảy chồm, bên trong thân thể như đã xuất hiện một con ngựa.
Mà hai thức đả pháp "Liêu âm chưởng", cùng "Hầu thâu đào", cũng đã luyện được tới mức chỉ cần tâm ý bản thân vừa động, thì đã lập tức mắt đâu tay đã đến đó.
Nhưng ba thể thức đơn giản kia, Vương Siêu vẫn nghĩ không ra, thủy chung vẫn không thể làm cho lông của bản thân dựng lên.
Vào một ngày cuối tuần trước khi nghỉ Đông, mặt trời tỏa sáng, Vương Siêu đang ngồi ở nhà, đang ngồi bên bếp canh nước sôi, đột nhiên thấy trước cửa mình, có một con mèo hoang đang nhẹ nhàng co duỗi tứ chi dưới ánh mặt trời, thoải mái phơi nắng, nheo nheo mắt ngủ gà ngủ gật.
Vương Siêu trong lòng đột nhiên chợt động, lặng lẽ di động rồi đột nhiên hung hăng đạp vào cái đuôi của con mèo.
Ngheo! Ngheo ngheo! Con mèo hoang hét thảm một tiếng, cả thân thể con rút lại, cái đuôi dựng lên, Vương Siêu rõ ràng thấy được, xương sống của con mèo cong thành hình cánh cung, trong phút chốc như một con rắn đang co thân lại.
Lông toàn thân của con mèo như lông nhím, đều dựng lên, nhảy vọt thẳng vào mặt Vương Siêu.
Vương Siêu cuống quít lấy tay che mặt, nhưng trên cánh tay đã bị cào mấy nhát rướm máu.
Vội vàng quẳng con mèo ra ngoài, Vương Siêu chẳng những không tức giận, ngược lại trong lòng hết sức vui sướng, bởi vì hắn vừa mới thấy rõ ràng cái đuôi dựng lên của con mèo, xương sống vừa chuyển động lông trong khỏang khắc đã dựng lên, kết hợp với những gì mà mình đã lĩnh hội mấy ngày nay, Vương Siêu đã hiểu ra rất nhiều.
Con mèo vừa bị quẳng ra ngoài, rơi xuống đất, tứ chi không tiếng động, chỉ có ánh mắt phẫn nộ.
Một người một mèo nhìn nhau.
Vương Siêu đột nhiên thấy có lỗi, "Miêu miêu, thật ngượng, chẳng qua ngươi đã cào ta như vậy, cũng tính là huề nhau. Chẳng qua là ta động thủ trước, như vậy đi, ta cho ngươi ăn cá".
Dứt lời, Vương Siêu vào trong nhà bếp, cắt một miếng cá khô chuẩn bị mừng năm mới, quăng cho con mèo.
Con mèo cảm giác được Vương Siêu không có địch ý, ánh mắt hồ nghi nhìn miếng cá khô dưới đất, ngửi ngửi, cuối cùng nhịn không được sự hấp dẫn, ngoạm lấy ăn luôn.
Vương Siêu thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên ngay lúc này, u u, u u, có âm thanh từ trong phòng truyền ra.
Thì ra là nước sôi, một lượng lớn hơi nóng từ miệng ấm vọt ra, phát ra âm thanh bén nhọn chói tai.
"Ta hiểu rồi!" Vương Siêu cả kinh, lập tức thực hiện tư thế tam thể thức, từ đầu đến cổ, xương sống tựa như một con rắn, hơi chùng nhẹ xuống, toàn thân đã có chút nóng lên, đã có chút mồ hôi chảy ra.
Bụp! Trọng tâm toàn thân chuẩn xác rơi xuống xương cùng, Vương Siêu cảm giác được bản thân như còn mèo vừa rồi, đã thêm cái đuôi, cái đuôi vô hình đó dựng lên.
Thần kinh của xương cùng bị thứ kích thích này, Vương Siêu lập tức cảm giác được, một luồng khí lạnh từ mông dọc theo xương sống xông lên gáy. Sau đó da đầu rung lên, toàn thân nổi da gà, lỗ chân lông đóng chặt lại.
Vừa lĩnh hội được, Vương Siêu lập tức lại luyện lại tam thể thức, liên tiếp làm lại mấy chục lần, đã cảm giác được mồ hôi cùng nhiệt khí trong cơ thể ngay tại thời điểm ngần cân treo sợi tóc sắp thoát ra ngoài đã bị buộc trở về.
Cứ một đòi ra một bức vào như vậy, làm cho Vương Siêu có một loại ảo giác, phảng phất như thân thể mình như một túi da bị khí thổi vào mà căng phồng lên.
Đến cuối cùng, Vương Siêu cảm giác được bản thân như sắp bị phá tung ra, mới đột nhiên ngừng lại, học theo Đường Tử Trần, hai tay nâng ngang mi tâm, sau đó nhẹ nhàng ép xuống, muốn đem khí toàn thân ép xuống dưới rốn.
Tay hạ xuống ngang bụng, Vương Siêu lập tức cảm giác được, bản thân như một cái lốp xe tràn đầy khí, áp cũng áp không xuống được.
Vương Siêu bụng trướng lên đau đớn, bụng sau đó có âm thânh rột rột vang lên, rồi bốc mạnh lên mà xông thẳng ra.
Vương Siêu không tự chủ được phải mở miệng ra, một tiếng thét dài từ miệng phát ra.
Tiếng thét này, thanh âm giống như là tiếng nước sôi phóng ra từ miệng ấm.
Cùng lúc đó, Vương Siêu cảm giác được, còn có một bộ phận nhiệt khí dọc theo mặt mình, xông mạnh lên đầu, sau đó dừng lại tại huyệt Thái Dương.
Vương Siêu cảm giác được, huyệt Thái Dương của mình giống như là gồ lên.
"Thật không dễ" Một loại vui sướng nổi lên, Vương Siêu trong lòng sinh ra sự vui sướng khôn cùng và sự cảm nhận thành tựu.
Bất chấp ấm nước còn sôi trên lò, vội vàng lấy gương tự soi.
"Ồ? Giống như cũng không thấy rõ sự gồ lên, chẳng qua tinh thần cũng rất tốt". Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Vương Siêu xem một chút, phát hiện huyệt Thái Dương của mình cũng không thực sự gồ lên như trong cảm giác, trong lòng cũng có chút thất vọng.
"Tính gì, ăn no một lần không thể mập được, vừa rồi đã có cảm giác rõ ràng, không phải là giả, có thể nói ta đã luyện đúng".
Vương Siêu cố gắng bình tĩnh lại.
Cũng tính là đã đột phá bình cảnh, cuối cùng liên tiếp hơn mười ngày, cho đến khi bắt đầu kỳ nghỉ, Vương Siêu đều đắm chìm trong sự vui sướng, đương nhiên, mỗi ngày đều luyện tập, mà càng luyện càng thích thú.
Chẳng qua trầm mê như vậy, cũng dẫn theo hệ quả xấu, vào kỳ thi cuối kỳ trong ba ngày cuối cùng, Vương Siêu đều không biết phải qua như thế nào. Sau khi làm bài, một chút ấn tượng cũng không có. Vương Siêu nghĩ thấy mình thi lần này, quả thực tệ đến không thể tệ hơn.
"A!"
Sau ngày nghỉ đầu tiên, khi soi gương, Vương Siêu cảm giác huyệt Thái Dương của mình thực hơi gồ lên.
Hơn nữa tinh lực toàn thân tràn trề, tinh thần lúc nào cũng sáng láng.
Biến hóa như vậy, khiến cho tâm tình của Vương Siêu rất tốt, niềm tin bành trướng, so với sự mặc cảm hướng nội trước đây là một trời một vực.
"Huyệt Thái Dương đã gồ lên, hai ngày nữa sẽ lên thành phố gặp Trần tỷ, để tỷ ấy dạy ta thứ mới" Vương Siêu trong lòng an bài kế hoạch của mình trong kỳ nghỉ đông, "Làm gì trong hai ngày này đây? Công phu của ta tiến nhanh, huyệt Thái Dương cũng đã gồ lên, xem như là võ lâm cao thủ. Tính ra phải tìm người tỷ thí một chút. Bằng không chẳng phải là mặc áo gấm mà đi đêm sao?"
Vương Siêu cũng đã xem qua một ít tiểu thuyết thời kì Dân Quốc, bình thường miêu tả cao thủ nào xuất hiện, đều là "người này huyệt Thái Dương gồ cao lên, có người cao cả tấc".
Hiện tại bản thân tuy không cao cả tấc khoa trương như vậy, nhưng tốt xấu gì thì cũng đã có biến hóa, Vương Siêu tự nghĩ, giống như có có chút gì đã bước vào hàng ngũ các cao thủ…
Huyệt Thái Dương có chút biến hóa, tinh lực tràn trề, làm cho niềm tin của hắn bành trướng, vội vàng muốn tìm người đánh nhau, thử xem thành quả hai tháng qua của mình.
Lúc bắt đầu, tuy có Đường Tử Trần ngày đó giúp bản thân nhận ra từng đốt xương sóong một, hoạt động thế nào, làm thế nào đễ dân động toàn thân, Vương Siêu cũng đã nghe rõ, nhưng bản thân khi mỗi ngày luyện tập, Vương Siêu mới cảm giác được khó khăn trong đó.
Vương Siêu trước tiên đứng tấn ba bốn ngày, phát giác trọng tâm luôn không sao đến được xương cùng, tự nhiên cũng không thể làm cho lông toàn thân dựng lên.
Xương sống không thể so với tay chân, có thể tùy ý khống chế.
Đứng thêm vài ngày nữa, Vương Siêu thủy chung vẫn không nắm giữ được điểm chủ yếu. Nhưng hắn vẫn không nản lòng, mà vẫn cố gắng nhớ lại mỗi một động tác mà ngày đó Đường Tử Trần đã dạy cho hắn.
Vương Siêu quả thật đã trầm mê vào trong đó, cho nên mỗi ngày đi học, đều bất giác tự kích thích sau lưng mình. Làm cho ghế dựa sau lưng kêu lên lách cách.
"Vương Siêu! Ngươi chết đi, mỗi ngày đi học lại có động tác quái dị" Cho đến một ngày, phía sau Vương Siêu truyền đến tiếng mắng tức giận.
Vương Siêu quay đầu lại xem, thì phát hiện một cô gái mắt to, gương mặt thanh tú đangỉân chứa tầng tầng oán khí.
"Bạn tên là gì vậy?" Vương Siêu trong lòng cố gắng nhớ lại tên cô gái ngồi ở phía sau mình, nhớ cả buổi cũng chỉ nhớ là họ Tào, hình như là làm cán bộ lớp. Nhưng tên đầu đủ thì nhớ không ra.
"Ồ, thực xin lỗi, thực xin lỗi" Vương Siêu cũng không nghĩ là gây ra phiền toái, lập tức giải thích.
Cô gái kia thấy Vương Siêu giải thích, oán khí cũng tiêu tan, "Sắp thi cuối kỳ rồi, bạn cả ngày không học, thi lần này là mười trường cùng thi, xem tổng thành tích để xếp hạng, Mình là Lớp trưởng kiêm ủy viên học tập, cũng muốn nói với bạn, bạn không thể để thành tích của bản thân ảnh hưởng đến thành tích của tập thể, ngáng chân mọi người".
"Được, được..." Trong khi nghe cô gái nói chuyện, có khí vị cao cao tại thượng, làm cho Vương Siêu trong lòng thực không thoải mái, chẳng qua Vương Siêu bình thường cũng có thói quen, chính là liên tục gật đầu, thân thể vẫn bất động, nhưng trong lòng vẫn nghĩ về đạo lý của câu Đường Tử Trần nói: "Ý cùng khí hợp", "Khí cùng lực hợp".
"Học tập không thể thay đổi vận mệnh của chúng ta, nhưng Trần tỷ dạy ta võ thuật cổ truyền, nói không chừng có thể thay đổi vận mệnh của ta".
Vương Siêu là một người bình thường, điều kiện gia đình cũng kém, bởi vậy đã tạo nên tính cách trầm mặc, hướng nội, nhưng cũng không đại biểu cho hắn cam lòng với việc là người bình thường.
Thật ra, trong lòng Vương Siêu, có nguyện vọng mãnh liệt là người đứng đầu. Chỉ có điều, hiện tại phải đè nén nguyện vọng này xuống.
Từ khi vô tình quen Đường Tử Trần, Vương Siêu lập tức biết, mình đã nắm lấy được sợi dây thừng không cam lòng chịu sự tịch mịch. Đường Tử Trần đã giúp hắn mở ra cánh cửa lớp của võ thuật cổ truyền, sự phấn khích trong đó, không biết đã vượt qua những thứ tại trường học này mấy trăm ngàn lần.
Về phương diện nào đó, cũng bởi vì bản thân đối với học tập thật sự không chút hứng thú, mà võ thuật cổ truyền do Đường Tử Trần dạy lại có thể khiến cho Vương Siêu say mê.
"Vĩ chuy (xương cùng), vĩ chuy.. trọng tâm, trọng tâm... ba thể nhất thức".
Thời gian dần dần đến cuối kỳ, liên tiếp nửa tháng sau, chỉ còng hơn mười ngày là đến kỳ nghỉ Đông. Từ khi Vương Siêu bắt đầu cùng Đường Tử Trần học võ thuật cổ truyền, thì đã qua nửa tháng.
Nửa tháng này, Vương Siêu mỗi ngày luyện tập mã bộ càng ngày càng thuần thục, trong lúc đứng tấn Vương Siêu đã chân chính cảm giác bản thân như đang phóng ngựa nhảy chồm, bên trong thân thể như đã xuất hiện một con ngựa.
Mà hai thức đả pháp "Liêu âm chưởng", cùng "Hầu thâu đào", cũng đã luyện được tới mức chỉ cần tâm ý bản thân vừa động, thì đã lập tức mắt đâu tay đã đến đó.
Nhưng ba thể thức đơn giản kia, Vương Siêu vẫn nghĩ không ra, thủy chung vẫn không thể làm cho lông của bản thân dựng lên.
Vào một ngày cuối tuần trước khi nghỉ Đông, mặt trời tỏa sáng, Vương Siêu đang ngồi ở nhà, đang ngồi bên bếp canh nước sôi, đột nhiên thấy trước cửa mình, có một con mèo hoang đang nhẹ nhàng co duỗi tứ chi dưới ánh mặt trời, thoải mái phơi nắng, nheo nheo mắt ngủ gà ngủ gật.
Vương Siêu trong lòng đột nhiên chợt động, lặng lẽ di động rồi đột nhiên hung hăng đạp vào cái đuôi của con mèo.
Ngheo! Ngheo ngheo! Con mèo hoang hét thảm một tiếng, cả thân thể con rút lại, cái đuôi dựng lên, Vương Siêu rõ ràng thấy được, xương sống của con mèo cong thành hình cánh cung, trong phút chốc như một con rắn đang co thân lại.
Lông toàn thân của con mèo như lông nhím, đều dựng lên, nhảy vọt thẳng vào mặt Vương Siêu.
Vương Siêu cuống quít lấy tay che mặt, nhưng trên cánh tay đã bị cào mấy nhát rướm máu.
Vội vàng quẳng con mèo ra ngoài, Vương Siêu chẳng những không tức giận, ngược lại trong lòng hết sức vui sướng, bởi vì hắn vừa mới thấy rõ ràng cái đuôi dựng lên của con mèo, xương sống vừa chuyển động lông trong khỏang khắc đã dựng lên, kết hợp với những gì mà mình đã lĩnh hội mấy ngày nay, Vương Siêu đã hiểu ra rất nhiều.
Con mèo vừa bị quẳng ra ngoài, rơi xuống đất, tứ chi không tiếng động, chỉ có ánh mắt phẫn nộ.
Một người một mèo nhìn nhau.
Vương Siêu đột nhiên thấy có lỗi, "Miêu miêu, thật ngượng, chẳng qua ngươi đã cào ta như vậy, cũng tính là huề nhau. Chẳng qua là ta động thủ trước, như vậy đi, ta cho ngươi ăn cá".
Dứt lời, Vương Siêu vào trong nhà bếp, cắt một miếng cá khô chuẩn bị mừng năm mới, quăng cho con mèo.
Con mèo cảm giác được Vương Siêu không có địch ý, ánh mắt hồ nghi nhìn miếng cá khô dưới đất, ngửi ngửi, cuối cùng nhịn không được sự hấp dẫn, ngoạm lấy ăn luôn.
Vương Siêu thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên ngay lúc này, u u, u u, có âm thanh từ trong phòng truyền ra.
Thì ra là nước sôi, một lượng lớn hơi nóng từ miệng ấm vọt ra, phát ra âm thanh bén nhọn chói tai.
"Ta hiểu rồi!" Vương Siêu cả kinh, lập tức thực hiện tư thế tam thể thức, từ đầu đến cổ, xương sống tựa như một con rắn, hơi chùng nhẹ xuống, toàn thân đã có chút nóng lên, đã có chút mồ hôi chảy ra.
Bụp! Trọng tâm toàn thân chuẩn xác rơi xuống xương cùng, Vương Siêu cảm giác được bản thân như còn mèo vừa rồi, đã thêm cái đuôi, cái đuôi vô hình đó dựng lên.
Thần kinh của xương cùng bị thứ kích thích này, Vương Siêu lập tức cảm giác được, một luồng khí lạnh từ mông dọc theo xương sống xông lên gáy. Sau đó da đầu rung lên, toàn thân nổi da gà, lỗ chân lông đóng chặt lại.
Vừa lĩnh hội được, Vương Siêu lập tức lại luyện lại tam thể thức, liên tiếp làm lại mấy chục lần, đã cảm giác được mồ hôi cùng nhiệt khí trong cơ thể ngay tại thời điểm ngần cân treo sợi tóc sắp thoát ra ngoài đã bị buộc trở về.
Cứ một đòi ra một bức vào như vậy, làm cho Vương Siêu có một loại ảo giác, phảng phất như thân thể mình như một túi da bị khí thổi vào mà căng phồng lên.
Đến cuối cùng, Vương Siêu cảm giác được bản thân như sắp bị phá tung ra, mới đột nhiên ngừng lại, học theo Đường Tử Trần, hai tay nâng ngang mi tâm, sau đó nhẹ nhàng ép xuống, muốn đem khí toàn thân ép xuống dưới rốn.
Tay hạ xuống ngang bụng, Vương Siêu lập tức cảm giác được, bản thân như một cái lốp xe tràn đầy khí, áp cũng áp không xuống được.
Vương Siêu bụng trướng lên đau đớn, bụng sau đó có âm thânh rột rột vang lên, rồi bốc mạnh lên mà xông thẳng ra.
Vương Siêu không tự chủ được phải mở miệng ra, một tiếng thét dài từ miệng phát ra.
Tiếng thét này, thanh âm giống như là tiếng nước sôi phóng ra từ miệng ấm.
Cùng lúc đó, Vương Siêu cảm giác được, còn có một bộ phận nhiệt khí dọc theo mặt mình, xông mạnh lên đầu, sau đó dừng lại tại huyệt Thái Dương.
Vương Siêu cảm giác được, huyệt Thái Dương của mình giống như là gồ lên.
"Thật không dễ" Một loại vui sướng nổi lên, Vương Siêu trong lòng sinh ra sự vui sướng khôn cùng và sự cảm nhận thành tựu.
Bất chấp ấm nước còn sôi trên lò, vội vàng lấy gương tự soi.
"Ồ? Giống như cũng không thấy rõ sự gồ lên, chẳng qua tinh thần cũng rất tốt". Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Vương Siêu xem một chút, phát hiện huyệt Thái Dương của mình cũng không thực sự gồ lên như trong cảm giác, trong lòng cũng có chút thất vọng.
"Tính gì, ăn no một lần không thể mập được, vừa rồi đã có cảm giác rõ ràng, không phải là giả, có thể nói ta đã luyện đúng".
Vương Siêu cố gắng bình tĩnh lại.
Cũng tính là đã đột phá bình cảnh, cuối cùng liên tiếp hơn mười ngày, cho đến khi bắt đầu kỳ nghỉ, Vương Siêu đều đắm chìm trong sự vui sướng, đương nhiên, mỗi ngày đều luyện tập, mà càng luyện càng thích thú.
Chẳng qua trầm mê như vậy, cũng dẫn theo hệ quả xấu, vào kỳ thi cuối kỳ trong ba ngày cuối cùng, Vương Siêu đều không biết phải qua như thế nào. Sau khi làm bài, một chút ấn tượng cũng không có. Vương Siêu nghĩ thấy mình thi lần này, quả thực tệ đến không thể tệ hơn.
"A!"
Sau ngày nghỉ đầu tiên, khi soi gương, Vương Siêu cảm giác huyệt Thái Dương của mình thực hơi gồ lên.
Hơn nữa tinh lực toàn thân tràn trề, tinh thần lúc nào cũng sáng láng.
Biến hóa như vậy, khiến cho tâm tình của Vương Siêu rất tốt, niềm tin bành trướng, so với sự mặc cảm hướng nội trước đây là một trời một vực.
"Huyệt Thái Dương đã gồ lên, hai ngày nữa sẽ lên thành phố gặp Trần tỷ, để tỷ ấy dạy ta thứ mới" Vương Siêu trong lòng an bài kế hoạch của mình trong kỳ nghỉ đông, "Làm gì trong hai ngày này đây? Công phu của ta tiến nhanh, huyệt Thái Dương cũng đã gồ lên, xem như là võ lâm cao thủ. Tính ra phải tìm người tỷ thí một chút. Bằng không chẳng phải là mặc áo gấm mà đi đêm sao?"
Vương Siêu cũng đã xem qua một ít tiểu thuyết thời kì Dân Quốc, bình thường miêu tả cao thủ nào xuất hiện, đều là "người này huyệt Thái Dương gồ cao lên, có người cao cả tấc".
Hiện tại bản thân tuy không cao cả tấc khoa trương như vậy, nhưng tốt xấu gì thì cũng đã có biến hóa, Vương Siêu tự nghĩ, giống như có có chút gì đã bước vào hàng ngũ các cao thủ…
Huyệt Thái Dương có chút biến hóa, tinh lực tràn trề, làm cho niềm tin của hắn bành trướng, vội vàng muốn tìm người đánh nhau, thử xem thành quả hai tháng qua của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook