Long Xà Diễn Nghĩa
-
Chương 442: Hiểm! Hiểm! Hiểm!
"Cao thủ đều thẳng thắn như vậy, có điều Phong..."
Sau khi giao thủ, Vương Siêu nghe thấy Phong Thái nói rằng sẽ toàn lực ủng hộ Liêu Tuấn Hoa, hóa giải ân oán với Hồng môn, còn giúp mình giải quyết một số phiền phức ở trong nước, trong miệng cảm thán một câu, tựa hồ như muốn hỏi gì đó, nhưng đột nhiên đang nói lại thôi.
Hắn là muốn hỏi: Phong Thái vì sao lại tự tin như vậy, có thể hóa giải ân oán giữa mình và Hồng môn. Có điều lời vừa tới đầu lưỡi, nguyên nhân hắn đột nhiên dừng lại cũng rất đơn giản, là không tìm ra cách xưng hô thích hợp để gọi nữ nhân Phong Thái này.
Gọi là Phong tiểu thư ư, hình như không hợp lý lắm.
Phong sư phụ? Tựa hồ càng không hợp lý hơn.
Phong a di? Nói đùa à?
Phong tỷ tỷ? Càng không được.
Phong muội muội?... khiến người ta không nói được gì.
Để xưng hô với Phong Thái, Vương Siêu thực sự là không tìm ra từ ngữ thích hợp, cho nên hắn chỉ đành dừng lại không nói tiếp.
Hắn tất nhiên minh bạch, ân oán giữa mình và Hồng môn sâu như thế nào, quan hệ tới vấn đề thể diện của một đại môn phái. Tuyệt đối không phải là dễ hóa giải như vậy, tuy tạm thời đã hạ ước định rằng trước đại hội Võ dạo sẽ không đụng độ nhau. Nhưng có thể nói một cách khẳng định rằng, bất kể tương lai như thế nào, đều không thiếu một trận sống mái lớn, tử thương cũng không ít người.
Án chiếu theo đạo lý, mối bất hòa giữa Vương Siêu và Hồng môn, cho dù là thân phận của Liêu Tuấn Hoa cũng không áp chế xuống được, cũng đừng hòng điều đình. Càng đừng nói đến là một nữ nhân đã thoái ẩn giang hồ rất lâu như Phong Thái đây.
Thân phận hiện tại của Liêu Tuấn Hoa rất không tầm thường, chẳng khác nào một đầu lĩnh do quốc gia chọn ra để tiến hành liên lạc với những người Hoa ở hải ngoại. Dùng kiểu nói cổ đại mà nói thì những người như Vương Siêu là loại giang hồ đại hào, môn phái võ lâm không tuân thủ pháp luật, còn Liêu Tuấn Hoa chính là quan phương minh chủ võ lâm do triều đình chọn ra.
Dạng thân phận này mà còn không thể hóa giải nổi mối bất hóa đó, cũng chính là nói, Hồng môn cơ hồ đã chú định rằng sau này nhất định phải chém giết một trận với Đường môn, ngay cả Vương Siêu cũng cho rằng như vậy.
Nhưng, hiện tại nửa đường đột nhiên giết ra một Trình Giảo Kinh, không ngờ lại lại khiến chuyện này chuyển sang hướng khác. Nếu như là bất kỳ một người minh bạch chuyện này biết được, đều sẽ cho rằng Phong Thái không thể hóa giải mối bất hòa này. Vương Siêu cũng có chút hoài nghi về điều đó.
"Tôi biết Vương Siêu sư phụ trong lòng có nghi vấn. Có điều trong tổng hội Hồng môn, một người quyền pháp đã bước vào Đan đạo như tôi, lời nói chắc cũng có ít nhiều phân lượng chứ."
Phong Thái cười tủm tỉm nhìn Vương Siêu, trong mắt lộ ra vẻ trêu chọc. Rất rõ ràng, nữ nhân quyền pháp đã bước vào Đan đạo này biết rất rõ Vương Siêu đang nghĩ gì.
"Cũng đúng." Vương Siêu gật gật đầu, trong lòng minh bạch. Tổng hội Hồng môn tuy là bang hội lớn nhất thiên hạ. Nhưng đúng như Trình Sơn Minh đã nói, hiện tại quá an nhàn, người trẻ tuổi đều không có ý chí phấn đấu, nhân tài tuy nhiều, nhưng cao thủ xuất chúng thì lại ít, hơi có xu thế chán chường.
Địa vị Đan kinh là vô cùng siêu nhiên, quyền thuật có thể xưng hùng trong giới người Hoa ở hải ngoại, người người phải ngước nhìn. Đặc biệt là trong tổng hội Hồng môn, cao thủ Đan đạo duy nhất chỉ có đôi phu thê Kỷ Phủ Trần, Tạ Phiên Phiên, thế nhưng lại là nhờ song tu để bão đan, trong mắt một số quyền sư Hóa kình, Ám kinh, đây không phải là chính đạo, là "giả đan", cho nên không bằng được Phong Thái.
Đích xác, Phong Thái so với Liêu Tuấn Hoa thì có uy vọng hơn nhiều. Không tính cái khác, chỉ thực lực của bản thân thôi đã có vốn để nói chuyện rồi.
Liêu Tuấn Hoa tuy là Hóa kinh, cũng được coi là cao thủ, nhưng trong cả Hồng môn, cao thủ Hóa kình không có hai mươi thì cũng có mười lăm, đều là cường hào một phương. Tuy là nể mặt Liêu Tuấn Hoa, nhưng tuyệt đối không thể nói là sùng kính.
Hơn nữa trong xương cốt của người luyện võ đều có một loại ý khí tiếu vương hầu, ngạo công khanh. Thân phận của Liêu Tuấn Hoa khiến cho những đại hào này bên ngoài khi gặp phải chuyện không quan trọng thì vô cùng nể mặt hắn, nhưng một khi dính tới đại sự, lại vô cùng cứng rắn.
Mà Phong Thái thì hoàn toàn khác hẳn, với địa vị Đan kình siêu nhiên của bà ta, lại là lão nhân của Hồng môn, lời nói khẳng định uy vọng mười phần.
"Còn chuyện liên quan tới quốc nội, Tô gia quả thực là đại gia, thế lực chắc chắn là rất không tầm thường, hơn nữa Phong Thái này bất đồng với Nghiêm Nguyên Nghi, đã cam chịu bình phàm, tất nhiên sẽ dung nhập và giới cao tầng này, quan hệ rộng lớn như thế nào thì khó có thể tưởng tượng được, nếu bà ta toàn lực ủng hộ mình, cũng thật sự là có chút ý tứ."
Vương Siêu trong lòng âm thầm tính toán.
Cùng là cao thủ Đan kình, từ tính cách có thể nhìn ra được, Nghiêm Nguyên Nghi là cao cao tại thượng, tài năng lộ rõ, còn Phong Thái lại bình đạm ẩn nhẫn, dung nhập vào thế tục.
Từ hai loại tính cách này mà xét, không nghi ngờ gì nữa quan hệ của Phong Thái rộng hơn nhiều. Với quan hệ của Tô gia, lại thêm quan hệ của Liêu Tuấn Hoa, mấy phương diện cùng hợp lại, rất có thể những chuyện phiền phức của mình sẽ lập tức được giải quyết một cách dễ dàng.
"Có điều cao thủ bước vào Đan đạo đều là lão nhân... Phong Thái cũng là.." Vương Siêu nghĩ tới đây, không khỏi thở dài một hơi.
"Vương Siêu sự phụ, cậu cảm thán gì vậy?"
Phong Thái lần này thì không đoán ra được là Vương Siêu đang cảm thán cái gì.
"Tôi cảm thán từ lúc xuất đạo đến nay, gặp không ít cao thủ bước vào Đan đạo, nhưng đều là quyền pháp gia thế hệ trước, lớp trẻ tuổi tôi không ngờ lại không thấy một ai cả. Chẳng lẽ nhân tài bắt đầu điêu linh rồi ư?"
Vương Siêu lắc lắc đầu.
"Cậu cảm thấy Thu Thiền thế nào?" Phong Thái đột nhiên hỏi, "có hi vọng bước vào Đan kình không? Với nhãn quang, kinh nghiệm của cậu, chắc là cũng nhìn ra được manh mối gì dó chứ, tôi muốn xin một nhận xét thực lòng từ ậu."
"Cô ta có hi vọng, nhưng muốn đạp vỡ trở ngại cuối cùng, vẫn phải xem nghị lực của bản thân rốt cuộc có bao lớn. Có điều sau khi cô ta giao thủ với tôi, chắc cũng có lĩnh hội mới, cứ xem biểu hiện của cô ta trên đại hội Võ đạo lần này như thế nào đi, nếu đối diện với cường thủ nhiều như rừng mà vẫn không thể đột phá, vậy thì cả đời này cũng đừng hòng hi vọng bước được vào Đan đạo. Vê nặn khí huyết, quy về một khiếu không phải là dễ dàng như vậy đâu." Vương Siêu cuối cùng cũng đưa ra một nhận xét thực lòng.
Thành tựu có Thu Thiền sau đại hội Võ đạo lần này nếu như không thể đột phá, vậy thì cả đời này vô vọng.
"Không biết Linh nhi thì sao nhỉ? Có thể cũng tiến được vào Đan đạo không? Điểm quyết định này, không ai có thể giúp đỡ cô ta được." Vương Siêu chớp chớp mắt.
"Nghe nói Vương Siêu sư phụ cũng có một đệ tử xuất sắc, tam tiểu thư của Hoắc gia phải không? Rất có thể trên đại hội Võ đạo lần này sẽ chạm mặt với Thu Thiền đó, cho dù không chạm mắt lần này thì bọn họ sớm muốn gì cũng sẽ có một ngày phải chạm mặt. Không biết quyền của Hoắc tiểu thư và quyền của Thu Thiền thế nào nhỉ? Phong Thái nhìn Vương Siêu, cười mà như không cười.
"Năm tháng luyện quyền của Thu Thiền nhiều hơn Linh nhi, Thu Thiền vẫn mạnh hơn một chút. Có điều giao thủ luận võ, thắng phụ thì ngay cả thần tiên cũng khó mà đoán được. Công phu của bà và Thu Thiền có ý cảnh giống nhau, bà là sư phụ của cô ấy à?"
Không có sư phụ nào là không bảo vệ đồ đệ của mình, tuy căn cơ của Hoắc Linh Nhi đúng là kém hơn Thu Thiền một chút, nhưng Vương Siêu lại vẫn tin rằng nếu Hoắc Linh Nhi đối quyết với Thu Thiền, khẳng định là không thua.
"Thu Thiền là tiểu sư muội của tôi, có điều võ công của nó quả thực là do tôi dậy, tôi là đại sư truyền công." Ngón tay của Phong Thái nhẹ nhàng mân mê mấy sợi tóc mây, "tôi không phải là đối thủ của cậu, cũng đem hi vọng ký thác lên người Thu Thiền. Hi vọng có thể..."
Lời nói của Phong Thái rất rõ ràng, nếu như Thu Thiền sau này đánh bại Hoắc Linh Nhi. Bà ta cũng coi như là thắng được Vương Siêu, phi thường có mặt mũi.
"Cứ chờ xem đi." Vương Siêu cười hắc hắc.
"Ồ? Vương Siêu sư phụ có lòng tin như vậy ư? Phải biết rằng, mặc kệ võ công của sư phụ có cao đến thế nào đi chăng nữa, cũng không giúp được đồ đệ đâu. Vương Siêu cậu tuy là cao thủ đệ nhất thiên hạ, nhưng tựa hồ như không thể truyền công lực gì đó cho đồ đệ của mình được." Phong Thái mỉm cười nói tiếp: "Giống như trong tiểu thuyết, truyền một cái là truyền cả nội lực trăm năm. Vậy thì dọa người quá."
"Không ngờ bà lại hài hước như vậy." Vương Siêu nhìn Phong Thái, cũng cảm thấy nữ nhân này có chút thú vị.
"Không không phải là hài hước, mà nói rất nghiêm túc đó. Vậy còn công phu của Kỷ Phù Trần, Tạ Phiên Phiên thì sao?" Phong Thái đột nhiên nghiêm mặt, nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được mà mỉm cười.
"Công phu của Kỷ Phù Trần và Tạ Phiên Phiên ư? Đó là song..." Ánh mắt của Vương Siêu lóe sáng, cũng minh bạch ý tứ của Phong Thái, công phu song tu, vê nặn khí huyết, nếu như với thực lực của Vương Siêu hiện tại, chỉ điểm cho Hoắc Linh Nhi, vậy thì bước vào Đan kình cũng không phải là chuyện khó.
Nhưng, như vậy...
Phong Thái thấy vẻ mặt của Vương Siêu, lại mỉm cười, lần này cười rất giống một con hồ ly. Thấn thái giống như là tình cảnh lúc trước Vương Siêu đùa giỡn Nghiêm Nguyên Nghi.
"Quả nhiên là nữ nhân thành thục đã kết hôn, mình tựa hồ như có chút không chịu nổi." Vương Siêu hiểu rằng đây là Phong Thái đang trêu đùa mình.
Nghiêm Nguyên Nghi tuy tuổi đã lớn, nhưng thậm chí còn chưa nắm tay vị hôn phu của mình, cho nên Vương Siêu chỉ hơi đùa giỡn một chút là bừng bừng tức giận. Tuy Phong Thái thì lại khác hẳn, ngược lại còn chuyển thành khiến cho Vương Siêu không chịu nổi.
Từ cuộc đả đấu vừa rồi, cùng với kiểu trêu đùa này là có thể nhìn ra.
"Tô Vấn, quyết định của em, anh có ý kiến phải đối hay không?" Thấy Vương Siêu không nói gì, Phong Thái quay đầu lại nói với trượng phu của mình.
"Tuy những chuyện nhỏ bình thường do anh quyết đinh, nhưng chuyện lớn đều là do em quyết định, anh khẳng định là không có ý kiến." Tô Vấn nhìn vợ mình, lắc đầu mỉm cười, không nói gì.
Rất rõ ràng, tất cả mọi chuyện của gia đình này, chuyện nhỏ đều do Tô Vấn quyết định, có điều một khi có chuyện lớn lại là do Phong Thái chém đinh chặt sắt, hoàn toàn quyết định.
"Vương Siêu, tôi cũng từng nghe nói khi cậu vừa mới thành danh, sử dụng đà hình của Hình Ý quyền vô cùng xuất thần nhập hóa. Có danh xưng là tiên nhân, hôm nay kiến thức sự lợi hại của chiêu Quy bối pháo của cậu, thực sự là thần hồ kỳ thần. Còn nữa, chiêu vê nặn hình dáng của quyền vừa rồi tựa hồ như là thai nhi, lòng bàn tay nảy lên, nếu như không khống chế được, vậy thì thất khiếu sẽ chảy máu. Cậu có thể nói với tôi đây là chiêu số gì không?"
Phong Thái sau khi nghe thấy trượng phu của mình không phản đối, đột nhiên chuyển đề tài, hứng trí bừng bừng đàm quyền luận đạo với Vương Siêu.
Bà ta là cao thủ Đan đạo, võ học quyền lý thâm hậu, bình thường không có nhiều người nói chuyện với bà ta. Trong thành Bắc kinh tuy có ba đại cao thủ là Nghiêm Nguyên Nghi, Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long, nhưng họ đều không lai vãng với bà ta, thậm chí còn không biết nữ nhân thâm tàng ẩn cư này không ngờ lại là cao thủ tuyệt đỉnh.
Bởi vì bất kể là Nghiêm Nguyên Nghi, hay là Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch, bình thường đều không hay qua lại với người bình thường, càng đình nói là quen biết với dạng nữ nhân này.
"Tiên nhân gì chứ, mấy năm trước quyền pháp của tôi chẳng qua chỉ là tiểu thành, cũng là tới Bắc Kinh đấu mấy trận với một số quyền sư, chẳng qua may mắn là lúc đó không gặp cao thủ Đan đạo, nếu không hôm nay người ngồi trên vị trí này có lẽ đã đổi thành người khác rồi."
o0o
Vương Siêu lắc lắc đầu, nhớ tới chuyện mình mấy năm trước tới Bắc Kinh tỷ võ với người ta. Lúc đó mình tuy nhuệ khí sắc bén, Hóa kình vô địch, nhưng nếu so với cao thủ Đan đạo thì vẫn còn kém xa. Nếu lúc đó gặp phải Phong Thái, e rằng đã thua rất thảm.
"Cũng đáng tiếc thật..." Nghe thấy lời này của Vương Siêu, Phong Thái trong lòng cũng thầm kêu một tiếng đáng tiếc. Lúc đó bà ta cũng lờ mờ nghe thấy Vương Siêu là ngôi sao mới trong giới võ thuật, nhưng lại không để trong lòng. "Mình nếu vào lúc đó xuất thủ đánh bại cao thủ đệ nhất thiên hạ này, vậy thì hiện giờ sẽ thế nào nhỉ? Có điều lúc đó thiếu niên này cũng không đáng để mình xuất thủ. Nhưng hiện tại, hắn lại cao cao tại thượng hơn hẳn tất cả. Đáng tiếc là con người không thể biết trước."
Vô luận là trong mắt cao thủ Đan đạo nào đi chăng nữa, quyền sư bên dưới đều chẳng khác nào trẻ con với gia gia, không có chút hứng thú để quan tâm.
Ví dụ như Vương Siêu hiện tại, cho dù nghe thấy ở nơi nào đó xuất hiện một cao thủ thiếu niên, vô cùng vô cùng lợi hại, mặc kệ là được người ta ba hoa thổi phồng như thế nào, hắn cũng không hứng thú đi tìm ngôi sao mới nổi đó để tỷ võ, trừ phi đối phương tự tới khiêu chiến mình.
"Quyền của tôi là Bát Quái chưởng cộng thêm Đại thủ ấn sông Hằng của yoga. Một chiêu quyền pháp vừa rồi là lấy tâm làm ấn, lấy cơ thể làm mẹ, lấy ngón tay nắm hờ làm thai nhi, lúc tĩnh lặng thì hỗn độn như trứng gà, lúc động thì bạo phát như Bàn Cỗ phá hỗn độn mà ra. Cho dù là Đan kình luyện tới cương kình cũng khó mà ngăn được. Bà có thể trong một sát na ổn định lại khí huyết, xem ra sinh hoạt bình đạm nhiều năm như vậy nhưng quyền pháp tựa hồ như không hề thui chột."
Vương Siêu tiếp tục đàm quyền với Phong Thái.
Hai người đều là đại hành gia của quyền pháp, tâm sự vài câu, đều mang đầy vận vị, dẫn người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Có điều có mặt ở đây chỉ có Hứa Nhân Long nghe hiểu mà như không hiểu, còn hai cha con Tô Tiểu Nguyệt, Tô Vấn giống như là bước vào mây mù, không biết hai người này đang nói gì.
"Không biết bà có chuẩn bị tham gia đại hội Võ đạo lần này hay không?" Sau khi tùy tiện nói mấy câu, Vương Siêu đột nhiên hỏi tới vấn đề này.
"Đương nhiên là có rồi. Tôi tuy đã rời khỏi Hồng môn, nhưng thủy chung vẫn lưu lại một phần nhân tình ở Hồng môn. Thân là quyền sư đã bước vào Đan đạo của Hồng môn, không có lý do gì mà không xuất chiến cả." Phong Thái mỉm cười: "Lại thêm vừa rồi được giao thủ cùng anh, tôi càng thêm tĩnh cực tư động (tĩnh quá nên tự động).
Vương Siêu nghe thấy câu này của Phong Thái, trong lòng đột nhiên rúng động. Nhớ tới một chuyện: "Không biết chiều nay bà có thời gian không? Nếu có thì hãy tới chân núi Vạn thọ hồ Côn Minh của Di Hòa Viên. Nếu tôi đoán không lầm, chiều nay sẽ có một trận giao thủ kinh thiên động địa, ngay cả tôi cũng vô cùng mong đợi, bởi vì đó là trận đấu của cao thủ Đan kình. Nếu như bỏ lỡ trận giao thủ này, vậy thì quả thực là vô cùng đáng tiếc."
"Ồ? Chắc là thủ lịch GOD và võ đấu chi vương Ba Lập Minh giao thủ phải không?" Trong mắt nữ nhân Phong Thái này đột nhiên lóe sáng, rõ ràng là lộ ra vẻ hưng phấn bừng bừng.
"Bà cũng biết Ba Lập Minh ư?" Lần này thì tới lượt Vương Siêu kinh ngạc.
Hắn sở dĩ vừa rồi nói thủ lĩnh GOD chiều nay sẽ giao thủ với Ba Lập Minh, cũng là có nguyên nhân của mình chứ không phải chỉ đoán mò. Hắn hôm nay được tiếp kiến, hiển lộ thân thủ, Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long khẳng định sẽ nói cho thủ lĩnh GOD biết.
Đối với chuyện của mình, trên tinh thần của thủ linh GOD không thể không sản sinh ra gợn sóng. Mà dạng tình huống này, Ba Lập Minh nếu như ngày nào cũng chú ý tới đối phương, khẳng định sẽ mẫn cảm mà biết được, vì thế sẽ nắm lấy cơ hội này.
Vương Siêu sở dĩ mời Phong Thái tới quan khán, cũng là có tâm tư muốn gọi người tới áp trận.
Có điều nữ nhân Phong Thái này không ngờ cũng biết Ba Lập Minh, điều này khiến Vương Siêu rất kỳ quái.
"Ba Lập Minh này, năm đó cùng sư phụ của tôi giao thủ. Tôi lúc đó tuy tuổi còn rất nhỏ, vẫn là một đứa bé gái, nhưng vẫn nhớ như in. Hơn nữa luôn biết rằng, người này về sau giấu mình trong nhà tù Hà Bắc. Võ công của người này năm đó đã vô cùng lợi hại, sư phụ tôi cũng nhận xét hắn là một kỳ tài, trải qua ba mươi năm khổ luyện trong tù, chắc chắn đã đạt tới cảnh giới bất khả tư nghị. Còn thủ lĩnh GOD thì tề danh với cậu. Trên đại hội võ đạo phải quyết một trận thắng phụ, nếu như hai người giao thủ, khẳng định là long tranh hổ đấu, tôi tất nhiên không thể bỏ qua."
Những lời này của Phong Thái đã giải thích nghi hoặc trong lòng Vương Siêu.
Thì ra năm đó lúc Ba Lập Minh còn trẻ đã từng giao thủ với Tam Hoàng Pháo Chùy đại tông sư thổ kích như lôi - Lý Nghiêm Thần sư phụ của Phong Thái. Nhất mạch Tam Hoàng Pháo Chùy này tất nhiên đều biết rất rõ ràng. Sau khi Ba Lập Minh xuất thế, cũng vị tất là không quan tâm.
"Đã như như vậy, tôi nay sẽ gặp lai ở chân núi Vạn Thọ của Di Hòa Viên nhé." Vương Siêu đứng dậy, nhẹ nhàng đặt đứa bé đang ngủ say trong lòng mình xuống, cười hắc hắc, không ngờ đi ra khỏi cửa ngay cả đầu cũng không thèm quay lại.
"Tiểu sư muội, nếu như quả thật là Ba Lập Minh và thủ lĩnh GOD quyết chiến, không phải là chuyện nhỏ đâu, là cơ hội ngàn năm khó gặp đó. Cao thủ tuyệt đại như vậy, không biết là như thế nào nhỉ?"
Sau khi Hứa Nhân Long thấy Vương Siêu bỏ đi, trên mặt lô ra vẻ vô cùng mong đợi, giống như một đứa trẻ chờ mong xem phim hoạt hình vậy.
"Mẹ, con cũng muốn học võ công, mẹ dạy con đi." Vào lúc này, Tô Tiểu Nguyệt vội vàng nói. Cô ta thấy những thủ đoạn của Vương Siêu ngày hôm nay, lại biết một số chuyện của mẹ mình, cảm giác như có một cánh cửa thần kỳ đang mở ra trước mặt mình.
"Thứ này hung hiểm vô bỉ, con hãy sống cuộc đời yên yên ổn ổn đi. Có điều nếu con nhất định muốn học, mẹ sẽ giúp con tìm một sư phụ tốt." Phong Thái xoa xoa khuôn mặt của con gái mình, mắt nhìn chằm chằm vào nơi Vương Siêu vừa biến mất. Khóe miệng lộ ra nét cười.
Nụ cười này của Phong Thái, cực giống hồ ly tinh tác quái trong tiểu thuyết cổ điển.
Màn đêm dần dần buông xuống, Di Hòa Viên đã đóng cửa. Khu rừng rộng lớn, cổ điển lại khôi phục khí tức tĩnh lặng, chim bay về tổ, khung cảnh vô cùng an bình tường hòa.
Bất quá lúc này, thủ lĩnh GOD vẫn ngồi trên ghế đá bên cạnh hồ Côn Minh, ngồi yên không động đậy, không theo những khách di lịch rời khỏi Di Hòa Viên về nhà.
Lạc Tiểu Manh cũng rất kỳ quái, vì sao tên lông mi dài này hôm nay lại khác lạ như vậy.
Càng kỳ quái hơn là, hai người Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long ở bên cạnh cũng ngồi khoanh chân trên bãi cỏ cách nơi này hơn trăm mét, hoàn toàn không có hô hấp, giống như một người đá, lặng yên chờ đợi gì đó.
"Bọn họ không về à?" Lạch Tiểu Manh hỏi.
"Tối này cô cũng đừng về, cô sang bên kia ngồi đi, cách nơi này ít nhất năm trăm mét, tôi đang đợi người." Thủ lĩnh GOD mắt cũng không mở ra, giọng nói trữ tĩnh, tường hòa, an thái.
"Ồ!" Lạc Tiêu Manh cũng biết thanh niên lông mi dài này là một quái nhân, là cao thủ tuyệt đỉnh thiên hạ, thỉnh thoảng khẳng định là có những cử động kỳ quái. Cô ta cũng không hỏi rõ căn nguyên của vấn đề, tự động lui về sao năm trăm mét, từ xa nhìn về phía tên lông mi dài ngồi trên ghế đá, từa hồ như hòa thành một thể với bóng đêm.
"Rắc..."
Khi Lạc Tiểu Manh lui tới rừng câm, đằng sau đột nhiên truyền tới một thanh âm, vội vàng quay đầu lại, phát hiện ở đằng xa có một trung niên nhân cầm kiếm và mấy người trẻ tuổi đang đứng.
"Sư phụ? Sư huynh? Vương Hồng Cát? Nghiêm Tiểu Lãng?..."
"Hự..."
Vào lúc Lạc Tiểu Manh lên tiếng, mấy người này cũng quay đầu lại, bọn họ cũng không ngờ rằng Lạc Tiểu Manh lại vô thanh vô thức tiếp cận và phát hiện ra bọn họ, lộ ra vẻ hơi kinh ngạc: "Sư muội, công phu của muội gần đây tiến bộ nhanh quá đó, xem ra ta không phải là đối thủ của muội rồi."
Giang Hải bước tới, nhìn lên mặt Lạc Tiểu Manh, lộ ra vẻ mặt đố kỵ.
Mà Vương Hồng Cát và thiếu niên luyện đồng tử công ở bên cạnh trong mắt thủy chung là vẻ cuồng nhiệt, tựa hồ như công phu của Lạc Tiểu Manh càng cao, càng khiến cho bọn họ hứng thú.
"Ngồi yên mà đợi đi." Lâm Đình Phong chọn một chỗ rồi ngồi xuống, không hề nói nhiều, tựa hồ như không muốn lãng phí tinh khí thần của mình.
Lạc Tiểu Manh cũng ngồi xuống rất tự nhiên. Một lát sau, trong tai cô ta nghe thấy một số tiếng lục đục, mở mắt ra nhìn, xa xa hình như có một số người đang lục đục kéo đến, sau đó trốn ở các góc, đều ở trong bóng tối âm thầm nhìn về phía thủ lĩnh GOD đang ngồi trên ghế đá cạnh hồ Côn Minh.
"Sao lại nhiều người như vậy? Hình như đều là cao thủ?" Lạc Tiểu Manh trong lòng mang đầy nghi vấn.
Đồng thời vào lúc này, Ba Lập Minh ngồi trên ghế đá ở chòi nghỉ mát dưới chân núi Vạn Thọ cũng không động đậy, chỉ ngẩng đầu nhìn trời cao.
o0o
Vương Siêu suy đoán không sai, tối nay chính là ngày mà Ba Lập Minh và thủ lĩnh GOD động thủ. Thủ lĩnh GOD nhận được tin tức của mình, tình tự khẳng định không được ổn định, Ba Lập Minh muốn động thủ, tất nhiên là tối ngày hôm nay.
Ban ngày có nhiều khách du lịch, tuy hai người không sợ kinh thế hãi tục, nhưng cũng sợ bị người ta quấy rầy.
Lúc này, Di Hoà Viên tuy rằng đã đóng cửa, nhưng chuyện này bên trong giới võ thuật đã loáng thoáng được truyền ra ngoài, cũng không biết tin tức bí mật này là do ai truyền ra.
Có điều có thể nói một cách khẳng định rằng, trong màn đêm, không biết có bao nhiêu cao thủ quyền pháp đã tiềm phục vào dây, mỗi người đều trốn trong một địa phương bí mật, chờ đợi trận chiến khoáng thế kinh thiên, vô cùng đã mắt này!
Màn đêm càng lúc càng thâm trầm...
Bên trong Di Hòa Viên vẫn là một khoảng yên tĩnh, nếu như hiện tại một người bình thường tiến vào, khẳng định sẽ không phát hiện ra bất kỳ tình huống gì, bởi vì thanh âm côn trung kêu vẫn rất vui tai.
Trăng sáng treo lơ lửng giữa trời, sau đó dần dần hạ xuống.
Đêm lạnh như nước, vô cùng thâm trầm.
Lúc này đã là sáng sớm, càng lúc càng vắng vẻ, toàn bộ Di Hòa Viên khổng lồ chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu. Trên hồ Côn Minh cũng bốc lên một tầng sương mù mỏng manh.
Xem ra ngày mai, thời tiết sẽ có nhiều sương mù.
Đúng vào lúc nào, Ba Lập Minh nhẹ nhàng đứng dậy, đầu hướng lên trắng sáng trên trời, chậm rãi thở ra một hơi.
Hơi này thở ra cực dài, cây cối xung quanh ông ta giống bị bị cuồng phong thổi qua, lá cây xào xạc. Đồng thời tiếng ọc cọ như ếch kêu từ trong cơ thể ông ta cũng truyền ra ngoài, sinh cơ dạt dào.
Đồng thời vào lúc này, cách Ba Lập Minh ít nhất phải hai km, tai của thủ Lĩnh GOD khẽ động, cũng chậm rãi đứng dậy.
"Nhìn tôi nhiều ngày như vậy, hôm nay cũng đến lúc kết thúc rồi, để tôi xem xem, đây là cao thủ gì nào."
Thủ lĩnh GOD khẽ thở dài một hơi, lông mi dài thượt biến thành thẳng như bút, vốn là lông mi đen xì, hiện giờ không ngờ lại giống như sung huyết, lờ lờ có một tia máu đỏ, biến thành hai hàng mi đỏ.
Đây không phải là lông mi của hắn biến thành đỏ, là mí mắt ở dưới lông mi tụ tập khí huyết, giống như quét chu xa đỏ thắm, khiến lông mi ánh đỏ.
Vừa vận khí huyết, lông mi đỏ như máu, đây là thủ lĩnh GOD trong lòng đã sản sinh ra ý niệm phải giết.
Hắn đứng dậy, không hề động đậy mà lẳng lặng nhìn vào hồ nước. Trên hồ bốc lên một tầng sương mù, một mảng mông lung, nhưng lại không hề ngăn cản tầm nhìn của hắn.
Trong con ngươi của hắn, hiện ra một thân ảnh hình rùa lưng hạc, đang men theo bờ hồ nước chậm rãi bước về phía hắn.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, thân ảnh đó cuối cùng cũng bước tới chỗ cách hắn không xa, không chừng một trăm mét thì dừng lại.
"Ông nhìn tôi đúng một tuần rồi, hôm nay có thể phát giác ra tình tự của tôi gợn sóng, lựa chọn lúc này để khiêu chiến tôi, dạng người như ông quả thật là đáng để tôi toàn lực ứng phó."
Thủ lĩnh GOD nhìn thấy người này dừng lại, đột nhiên mở miệng nói.
"Anh đích xác là rất lợi hại, trong cả cuộc đời tôi, anh là nhân vật lợi hại thứ hai mà tôi từng gặp. Đả phá hư không, kiến thần bất phôi, vê nặn khí huyết, hàng trụ bạch hổ. Dạng người này, trên thế giới cũng không xuất hiện được ba người. Có điều sau ngày hôm nay, anh có thể lui xuống để tôi thay thế rồi."
Ba Lập Minh nhìn thanh niên lông mi dài, trong mắt bỗng chốc dâng lên một mảng cuồng nhiệt, cơ bắp toàn thân thình thịch run rẩy theo quy luật, quần áo rộng thùng thình dần dần bành trướng giống như kinh khí cầu.
Côn trùng xung quanh cũng cảm giác được sự nguy hiểm giống như long trời lở đất, cùng nhau dừng kêu.
"Thật ư?" thủ lĩnh GOD lông mi như càng đỏ thêm, nhìn Ba Lập Minh: "Trên thế giới này tuy cao thủ rất nhiều, nhân vật tuyệt đỉnh cũng nhiều, nhưng ông cùng lắm cũng chỉ có thể xếp thứ năm. Bỏ đi, tôi hôm nay đánh chết ông để tăng thêm ít khí thế khi quyết chiến cùng Vương Siêu. Đại thế của Vương Siêu đã thành, hỗn mang giống như thiên đạo. Có điều ông là bạn tốt của hắn, tôi giết ông rồi, có lẽ có thể phá vỡ đại thế của hắn. Ông hôm nay tới đúng lúc lắm."
Ba Lập Minh nghe xong, cước bộ bước lên trước một bước nhỏ, bạo phát ra một trận cười lớn, tiếng cười không chút cố kỵ, tại Di Hòa Viên sáng sớm vắng lặng như tờ, càng thêm đinh tai nhức óc.
Phóng túng không gi sánh được!
Ba Lập Minh vô luận là tới nơi nào, vô luận là trước mặt ai, đều là dạng phóng túng như vậy.
"Vậy thì tới đi, hôm nay rốt cuộc xem xem là ai bị ai đánh chết. Có điều trên bãi cỏ ở sau lưng anh có hai cao thủ Đan kình, họ sự không trợ trận cho anh chứ."
Mắt Ba Lập Minh nhìn xuyên qua thủ lĩnh GOD, nhìn tới Lưu Mộc Bạch và Vũ Vận Long đang ngồi trên bãi cỏ.
"Bọn họ chẳng qua là tới để quan chiến mà thôi, nếu như muốn động thủ giúp tôi, tôi là người đầu tiên sẽ hạ sát thủ giết bọn họ." Thủ lĩnh GOD hờ hững nói: "Vương Siêu chắc cũng sẽ tới đây."
"Cậu ấy cho dù tới đây cũng sẽ không xuất thủ đâu." Ba Lập Minh lại cười thêm ba tiếng, rồi đột nhiên ngậm miệng lại không nói gì.
Vào sát na mà ông ta ngậm miệng lại, cước bộ giẫm lên đất một cái, hai đùi vừa thô lại vừa lớn, giống như chân voi nhẹ nhầm điểm lên mặt đất một cái, thân thể giống như là chim yến lướt qua mặt nước, ở trên mặt đất tung cánh mà bay, cự ly một trăm mét chỉ trong một cái chớp mắt, đã hóa thành không còn cự ly!
"Hương tượng độ hà! Thân pháp tuyệt đỉnh.
Một hức Hương tượng độ hà này của Ba Lập Minh trong nháy mắt đã lướt tới chỗ cách thủ lĩnh GOD hơn một mét, mang theo lực trùng kích cực lớn, đột nhiên đánh ra một quyền.
Một quyền này của Ba Lập Minh, không có bất kỳ biến hóa quỷ dị nào, rất đường đường chính chính, đại khai đại hợp, bộ vị công kích cũng phi thường ổn chính, là huyệt Đàn Trung ở trước ngực thủ lĩnh GOD!
Hương tượng độ hà của Ba Lập Minh vốn trùng kích một trăm mét, lực lượng va chạm lớn như thế nào chứ? Một con voi lớn vào thời kỳ phát kỳ phát dịch, thái dương tỏa ra mùi thơm, tương đương với mười con voi lớn bình thường. Mà hiện tại Ba Lập Minh, lực lượng va chạm mãnh liệt này, không khác gì một con voi thơm chân chính.
Quỷ dị nhất là, lúc Ba Lập Minh lao đến, không hề có tiếng phá không, không khí cũng không hề dâng trào, mà đột nhiên đã tới trước mặt thủ lĩnh GOD, một quyền đánh ra, thanh âm lập tức bạo phát, cuồng phong gào thét, đá cát bay toán loạn, khí lưu sôi sục, xoay tròn kịch liệt.
Một quyền này của Ba Lập Minh, tựa hồ như không dùng quyền đầu đánh thực, mà chỉ bằng vào quyền phong ập tới thôi đã có thể thổi bay thủ lĩnh GOD rồi.
Mãnh liệt tới trình độ như thế này đó!
"Quá hung mãnh! Tôi nếu đứng ở trước mặt Ba Lập Minh, chắc không thế ngăn nổi một quyền này. Ài, người này đã không thua gì sư phụ của tôi rồi. Vương Siêu, cậu thấy thế nào?"
Vòa lúc Ba Lập Minh và thủ lĩnh GOD nói chuyện, ở hồ đối diện, một đôi mắt nhìn xuyên qua màn sương mù, cũng đang nhìn chằm chằm về phía bên này.
Chủ nhân của đôi mắt này thân mặc quần áo màu trắng, giày thể thao cũng màu trắng, giống như một một học sinh trẻ tuổi. Người này tất nhiên là Vương Siêu, người lãnh đạo của Nam Dương Đường môn, hùng bá thiên hạ, tung hoành vô địch.
Suy đoán của Vương Siêu rất chuẩn xác, tối ngày hôm nay, quả thật là lúc Ba Lập Minh động thủ với thủ lĩnh GOD.
Đồng thời vào lúc Ba Lập Minh sử dụng tuyệt đỉnh thân pháp Hương lượng độ hà, bay qua cự ly một trăm mét, một quyền đánh lên người thủ lĩnh GOD, giọng nói của một nữ nhân ở sau lưng Vương Siêu vang lên.
Vương Siêu không quay đầu lại, bởi vì hắn nghe thấy giọng nói này là biết chính là Phong Thái.
"Người quan khán hôm nay rất nhiều, là bà để lộ ra tin tức ư?"
Vương Siêu đột nhiên hỏi.
"Không sai, trận quyết đấu này, nếu như vô thanh vô tức, vậy thì quá phung phí của trời rồi." Phong Thái cười khanh khách nhìn Vương Siêu. Bà ta đã đổi một thân y phục, không còn là váy dài dép xăng đen như lúc gặp mặt ban sáng nữa, tóc cũng không còn quấn xoăn.
Toàn thân mặt quần áo kiểu cổ điển bằng tơ lụa màu trắng, tóc nhẹ nhàng dùng dây lụa trắng để thắt, trên mặt cũng không trang điểm, lộ ra khuôn mặt thanh đạm như nước. Với cách trang điểm, ăn mặc này, trông Phong Thái đâu có giống mẹ của một cô gái hai mươi tuổi, quả thực so với Tô Tiểu Nguyệt còn trẻ hơn.
Dưới sương mù đêm khuya, càng khiến bà ta trông bồng bềnh như tiên.
Có điều Vương Siêu không hề để ý đến bà ta trang điểm ăn mặc như thế nào, mắt thủy chung chỉ nhìn vào thân hình Ba Lập Minh và thủ lĩnh GOD va chạm với nhau ở đằng xa.
Vương Siêu cũng không nói thêm gì nữa. xem tại qtruyen.net
Thủ lĩnh GOD đối diện với một quyền hung mãnh đủ để hất đổ một cỗ xe tăng này của Ba Lập Minh, đã bắt đầu đánh trả rồi!
Con bạch hổ lông mi dài này không ngờ lại không né tránh, ngực chỉ co rụt ra sau, hông vặn một cái, nội hàm một thước, vừa né tránh quyền đầu đang đánh tới chính diện của Ba Lập Minh, đồng thời hông của hắn lại vặn một cái, tay phải đột nhiên phá ra, quyền giống như hỏa diểm, chỉ nhoáng lên một cái đã xuất hiện ở phía bên trái cổ của Ba Lập Minh.
Vừa xuất thủ hoàn kích, thủ lĩnh GOD đã dùng tuyệt sát chi chiêu của Hỏa lý tài liên!
Tình huống.
Hiểm! Hiểm! Hiểm!
Sau khi giao thủ, Vương Siêu nghe thấy Phong Thái nói rằng sẽ toàn lực ủng hộ Liêu Tuấn Hoa, hóa giải ân oán với Hồng môn, còn giúp mình giải quyết một số phiền phức ở trong nước, trong miệng cảm thán một câu, tựa hồ như muốn hỏi gì đó, nhưng đột nhiên đang nói lại thôi.
Hắn là muốn hỏi: Phong Thái vì sao lại tự tin như vậy, có thể hóa giải ân oán giữa mình và Hồng môn. Có điều lời vừa tới đầu lưỡi, nguyên nhân hắn đột nhiên dừng lại cũng rất đơn giản, là không tìm ra cách xưng hô thích hợp để gọi nữ nhân Phong Thái này.
Gọi là Phong tiểu thư ư, hình như không hợp lý lắm.
Phong sư phụ? Tựa hồ càng không hợp lý hơn.
Phong a di? Nói đùa à?
Phong tỷ tỷ? Càng không được.
Phong muội muội?... khiến người ta không nói được gì.
Để xưng hô với Phong Thái, Vương Siêu thực sự là không tìm ra từ ngữ thích hợp, cho nên hắn chỉ đành dừng lại không nói tiếp.
Hắn tất nhiên minh bạch, ân oán giữa mình và Hồng môn sâu như thế nào, quan hệ tới vấn đề thể diện của một đại môn phái. Tuyệt đối không phải là dễ hóa giải như vậy, tuy tạm thời đã hạ ước định rằng trước đại hội Võ dạo sẽ không đụng độ nhau. Nhưng có thể nói một cách khẳng định rằng, bất kể tương lai như thế nào, đều không thiếu một trận sống mái lớn, tử thương cũng không ít người.
Án chiếu theo đạo lý, mối bất hòa giữa Vương Siêu và Hồng môn, cho dù là thân phận của Liêu Tuấn Hoa cũng không áp chế xuống được, cũng đừng hòng điều đình. Càng đừng nói đến là một nữ nhân đã thoái ẩn giang hồ rất lâu như Phong Thái đây.
Thân phận hiện tại của Liêu Tuấn Hoa rất không tầm thường, chẳng khác nào một đầu lĩnh do quốc gia chọn ra để tiến hành liên lạc với những người Hoa ở hải ngoại. Dùng kiểu nói cổ đại mà nói thì những người như Vương Siêu là loại giang hồ đại hào, môn phái võ lâm không tuân thủ pháp luật, còn Liêu Tuấn Hoa chính là quan phương minh chủ võ lâm do triều đình chọn ra.
Dạng thân phận này mà còn không thể hóa giải nổi mối bất hóa đó, cũng chính là nói, Hồng môn cơ hồ đã chú định rằng sau này nhất định phải chém giết một trận với Đường môn, ngay cả Vương Siêu cũng cho rằng như vậy.
Nhưng, hiện tại nửa đường đột nhiên giết ra một Trình Giảo Kinh, không ngờ lại lại khiến chuyện này chuyển sang hướng khác. Nếu như là bất kỳ một người minh bạch chuyện này biết được, đều sẽ cho rằng Phong Thái không thể hóa giải mối bất hòa này. Vương Siêu cũng có chút hoài nghi về điều đó.
"Tôi biết Vương Siêu sư phụ trong lòng có nghi vấn. Có điều trong tổng hội Hồng môn, một người quyền pháp đã bước vào Đan đạo như tôi, lời nói chắc cũng có ít nhiều phân lượng chứ."
Phong Thái cười tủm tỉm nhìn Vương Siêu, trong mắt lộ ra vẻ trêu chọc. Rất rõ ràng, nữ nhân quyền pháp đã bước vào Đan đạo này biết rất rõ Vương Siêu đang nghĩ gì.
"Cũng đúng." Vương Siêu gật gật đầu, trong lòng minh bạch. Tổng hội Hồng môn tuy là bang hội lớn nhất thiên hạ. Nhưng đúng như Trình Sơn Minh đã nói, hiện tại quá an nhàn, người trẻ tuổi đều không có ý chí phấn đấu, nhân tài tuy nhiều, nhưng cao thủ xuất chúng thì lại ít, hơi có xu thế chán chường.
Địa vị Đan kinh là vô cùng siêu nhiên, quyền thuật có thể xưng hùng trong giới người Hoa ở hải ngoại, người người phải ngước nhìn. Đặc biệt là trong tổng hội Hồng môn, cao thủ Đan đạo duy nhất chỉ có đôi phu thê Kỷ Phủ Trần, Tạ Phiên Phiên, thế nhưng lại là nhờ song tu để bão đan, trong mắt một số quyền sư Hóa kình, Ám kinh, đây không phải là chính đạo, là "giả đan", cho nên không bằng được Phong Thái.
Đích xác, Phong Thái so với Liêu Tuấn Hoa thì có uy vọng hơn nhiều. Không tính cái khác, chỉ thực lực của bản thân thôi đã có vốn để nói chuyện rồi.
Liêu Tuấn Hoa tuy là Hóa kinh, cũng được coi là cao thủ, nhưng trong cả Hồng môn, cao thủ Hóa kình không có hai mươi thì cũng có mười lăm, đều là cường hào một phương. Tuy là nể mặt Liêu Tuấn Hoa, nhưng tuyệt đối không thể nói là sùng kính.
Hơn nữa trong xương cốt của người luyện võ đều có một loại ý khí tiếu vương hầu, ngạo công khanh. Thân phận của Liêu Tuấn Hoa khiến cho những đại hào này bên ngoài khi gặp phải chuyện không quan trọng thì vô cùng nể mặt hắn, nhưng một khi dính tới đại sự, lại vô cùng cứng rắn.
Mà Phong Thái thì hoàn toàn khác hẳn, với địa vị Đan kình siêu nhiên của bà ta, lại là lão nhân của Hồng môn, lời nói khẳng định uy vọng mười phần.
"Còn chuyện liên quan tới quốc nội, Tô gia quả thực là đại gia, thế lực chắc chắn là rất không tầm thường, hơn nữa Phong Thái này bất đồng với Nghiêm Nguyên Nghi, đã cam chịu bình phàm, tất nhiên sẽ dung nhập và giới cao tầng này, quan hệ rộng lớn như thế nào thì khó có thể tưởng tượng được, nếu bà ta toàn lực ủng hộ mình, cũng thật sự là có chút ý tứ."
Vương Siêu trong lòng âm thầm tính toán.
Cùng là cao thủ Đan kình, từ tính cách có thể nhìn ra được, Nghiêm Nguyên Nghi là cao cao tại thượng, tài năng lộ rõ, còn Phong Thái lại bình đạm ẩn nhẫn, dung nhập vào thế tục.
Từ hai loại tính cách này mà xét, không nghi ngờ gì nữa quan hệ của Phong Thái rộng hơn nhiều. Với quan hệ của Tô gia, lại thêm quan hệ của Liêu Tuấn Hoa, mấy phương diện cùng hợp lại, rất có thể những chuyện phiền phức của mình sẽ lập tức được giải quyết một cách dễ dàng.
"Có điều cao thủ bước vào Đan đạo đều là lão nhân... Phong Thái cũng là.." Vương Siêu nghĩ tới đây, không khỏi thở dài một hơi.
"Vương Siêu sự phụ, cậu cảm thán gì vậy?"
Phong Thái lần này thì không đoán ra được là Vương Siêu đang cảm thán cái gì.
"Tôi cảm thán từ lúc xuất đạo đến nay, gặp không ít cao thủ bước vào Đan đạo, nhưng đều là quyền pháp gia thế hệ trước, lớp trẻ tuổi tôi không ngờ lại không thấy một ai cả. Chẳng lẽ nhân tài bắt đầu điêu linh rồi ư?"
Vương Siêu lắc lắc đầu.
"Cậu cảm thấy Thu Thiền thế nào?" Phong Thái đột nhiên hỏi, "có hi vọng bước vào Đan kình không? Với nhãn quang, kinh nghiệm của cậu, chắc là cũng nhìn ra được manh mối gì dó chứ, tôi muốn xin một nhận xét thực lòng từ ậu."
"Cô ta có hi vọng, nhưng muốn đạp vỡ trở ngại cuối cùng, vẫn phải xem nghị lực của bản thân rốt cuộc có bao lớn. Có điều sau khi cô ta giao thủ với tôi, chắc cũng có lĩnh hội mới, cứ xem biểu hiện của cô ta trên đại hội Võ đạo lần này như thế nào đi, nếu đối diện với cường thủ nhiều như rừng mà vẫn không thể đột phá, vậy thì cả đời này cũng đừng hòng hi vọng bước được vào Đan đạo. Vê nặn khí huyết, quy về một khiếu không phải là dễ dàng như vậy đâu." Vương Siêu cuối cùng cũng đưa ra một nhận xét thực lòng.
Thành tựu có Thu Thiền sau đại hội Võ đạo lần này nếu như không thể đột phá, vậy thì cả đời này vô vọng.
"Không biết Linh nhi thì sao nhỉ? Có thể cũng tiến được vào Đan đạo không? Điểm quyết định này, không ai có thể giúp đỡ cô ta được." Vương Siêu chớp chớp mắt.
"Nghe nói Vương Siêu sư phụ cũng có một đệ tử xuất sắc, tam tiểu thư của Hoắc gia phải không? Rất có thể trên đại hội Võ đạo lần này sẽ chạm mặt với Thu Thiền đó, cho dù không chạm mắt lần này thì bọn họ sớm muốn gì cũng sẽ có một ngày phải chạm mặt. Không biết quyền của Hoắc tiểu thư và quyền của Thu Thiền thế nào nhỉ? Phong Thái nhìn Vương Siêu, cười mà như không cười.
"Năm tháng luyện quyền của Thu Thiền nhiều hơn Linh nhi, Thu Thiền vẫn mạnh hơn một chút. Có điều giao thủ luận võ, thắng phụ thì ngay cả thần tiên cũng khó mà đoán được. Công phu của bà và Thu Thiền có ý cảnh giống nhau, bà là sư phụ của cô ấy à?"
Không có sư phụ nào là không bảo vệ đồ đệ của mình, tuy căn cơ của Hoắc Linh Nhi đúng là kém hơn Thu Thiền một chút, nhưng Vương Siêu lại vẫn tin rằng nếu Hoắc Linh Nhi đối quyết với Thu Thiền, khẳng định là không thua.
"Thu Thiền là tiểu sư muội của tôi, có điều võ công của nó quả thực là do tôi dậy, tôi là đại sư truyền công." Ngón tay của Phong Thái nhẹ nhàng mân mê mấy sợi tóc mây, "tôi không phải là đối thủ của cậu, cũng đem hi vọng ký thác lên người Thu Thiền. Hi vọng có thể..."
Lời nói của Phong Thái rất rõ ràng, nếu như Thu Thiền sau này đánh bại Hoắc Linh Nhi. Bà ta cũng coi như là thắng được Vương Siêu, phi thường có mặt mũi.
"Cứ chờ xem đi." Vương Siêu cười hắc hắc.
"Ồ? Vương Siêu sư phụ có lòng tin như vậy ư? Phải biết rằng, mặc kệ võ công của sư phụ có cao đến thế nào đi chăng nữa, cũng không giúp được đồ đệ đâu. Vương Siêu cậu tuy là cao thủ đệ nhất thiên hạ, nhưng tựa hồ như không thể truyền công lực gì đó cho đồ đệ của mình được." Phong Thái mỉm cười nói tiếp: "Giống như trong tiểu thuyết, truyền một cái là truyền cả nội lực trăm năm. Vậy thì dọa người quá."
"Không ngờ bà lại hài hước như vậy." Vương Siêu nhìn Phong Thái, cũng cảm thấy nữ nhân này có chút thú vị.
"Không không phải là hài hước, mà nói rất nghiêm túc đó. Vậy còn công phu của Kỷ Phù Trần, Tạ Phiên Phiên thì sao?" Phong Thái đột nhiên nghiêm mặt, nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được mà mỉm cười.
"Công phu của Kỷ Phù Trần và Tạ Phiên Phiên ư? Đó là song..." Ánh mắt của Vương Siêu lóe sáng, cũng minh bạch ý tứ của Phong Thái, công phu song tu, vê nặn khí huyết, nếu như với thực lực của Vương Siêu hiện tại, chỉ điểm cho Hoắc Linh Nhi, vậy thì bước vào Đan kình cũng không phải là chuyện khó.
Nhưng, như vậy...
Phong Thái thấy vẻ mặt của Vương Siêu, lại mỉm cười, lần này cười rất giống một con hồ ly. Thấn thái giống như là tình cảnh lúc trước Vương Siêu đùa giỡn Nghiêm Nguyên Nghi.
"Quả nhiên là nữ nhân thành thục đã kết hôn, mình tựa hồ như có chút không chịu nổi." Vương Siêu hiểu rằng đây là Phong Thái đang trêu đùa mình.
Nghiêm Nguyên Nghi tuy tuổi đã lớn, nhưng thậm chí còn chưa nắm tay vị hôn phu của mình, cho nên Vương Siêu chỉ hơi đùa giỡn một chút là bừng bừng tức giận. Tuy Phong Thái thì lại khác hẳn, ngược lại còn chuyển thành khiến cho Vương Siêu không chịu nổi.
Từ cuộc đả đấu vừa rồi, cùng với kiểu trêu đùa này là có thể nhìn ra.
"Tô Vấn, quyết định của em, anh có ý kiến phải đối hay không?" Thấy Vương Siêu không nói gì, Phong Thái quay đầu lại nói với trượng phu của mình.
"Tuy những chuyện nhỏ bình thường do anh quyết đinh, nhưng chuyện lớn đều là do em quyết định, anh khẳng định là không có ý kiến." Tô Vấn nhìn vợ mình, lắc đầu mỉm cười, không nói gì.
Rất rõ ràng, tất cả mọi chuyện của gia đình này, chuyện nhỏ đều do Tô Vấn quyết định, có điều một khi có chuyện lớn lại là do Phong Thái chém đinh chặt sắt, hoàn toàn quyết định.
"Vương Siêu, tôi cũng từng nghe nói khi cậu vừa mới thành danh, sử dụng đà hình của Hình Ý quyền vô cùng xuất thần nhập hóa. Có danh xưng là tiên nhân, hôm nay kiến thức sự lợi hại của chiêu Quy bối pháo của cậu, thực sự là thần hồ kỳ thần. Còn nữa, chiêu vê nặn hình dáng của quyền vừa rồi tựa hồ như là thai nhi, lòng bàn tay nảy lên, nếu như không khống chế được, vậy thì thất khiếu sẽ chảy máu. Cậu có thể nói với tôi đây là chiêu số gì không?"
Phong Thái sau khi nghe thấy trượng phu của mình không phản đối, đột nhiên chuyển đề tài, hứng trí bừng bừng đàm quyền luận đạo với Vương Siêu.
Bà ta là cao thủ Đan đạo, võ học quyền lý thâm hậu, bình thường không có nhiều người nói chuyện với bà ta. Trong thành Bắc kinh tuy có ba đại cao thủ là Nghiêm Nguyên Nghi, Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long, nhưng họ đều không lai vãng với bà ta, thậm chí còn không biết nữ nhân thâm tàng ẩn cư này không ngờ lại là cao thủ tuyệt đỉnh.
Bởi vì bất kể là Nghiêm Nguyên Nghi, hay là Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch, bình thường đều không hay qua lại với người bình thường, càng đình nói là quen biết với dạng nữ nhân này.
"Tiên nhân gì chứ, mấy năm trước quyền pháp của tôi chẳng qua chỉ là tiểu thành, cũng là tới Bắc Kinh đấu mấy trận với một số quyền sư, chẳng qua may mắn là lúc đó không gặp cao thủ Đan đạo, nếu không hôm nay người ngồi trên vị trí này có lẽ đã đổi thành người khác rồi."
o0o
Vương Siêu lắc lắc đầu, nhớ tới chuyện mình mấy năm trước tới Bắc Kinh tỷ võ với người ta. Lúc đó mình tuy nhuệ khí sắc bén, Hóa kình vô địch, nhưng nếu so với cao thủ Đan đạo thì vẫn còn kém xa. Nếu lúc đó gặp phải Phong Thái, e rằng đã thua rất thảm.
"Cũng đáng tiếc thật..." Nghe thấy lời này của Vương Siêu, Phong Thái trong lòng cũng thầm kêu một tiếng đáng tiếc. Lúc đó bà ta cũng lờ mờ nghe thấy Vương Siêu là ngôi sao mới trong giới võ thuật, nhưng lại không để trong lòng. "Mình nếu vào lúc đó xuất thủ đánh bại cao thủ đệ nhất thiên hạ này, vậy thì hiện giờ sẽ thế nào nhỉ? Có điều lúc đó thiếu niên này cũng không đáng để mình xuất thủ. Nhưng hiện tại, hắn lại cao cao tại thượng hơn hẳn tất cả. Đáng tiếc là con người không thể biết trước."
Vô luận là trong mắt cao thủ Đan đạo nào đi chăng nữa, quyền sư bên dưới đều chẳng khác nào trẻ con với gia gia, không có chút hứng thú để quan tâm.
Ví dụ như Vương Siêu hiện tại, cho dù nghe thấy ở nơi nào đó xuất hiện một cao thủ thiếu niên, vô cùng vô cùng lợi hại, mặc kệ là được người ta ba hoa thổi phồng như thế nào, hắn cũng không hứng thú đi tìm ngôi sao mới nổi đó để tỷ võ, trừ phi đối phương tự tới khiêu chiến mình.
"Quyền của tôi là Bát Quái chưởng cộng thêm Đại thủ ấn sông Hằng của yoga. Một chiêu quyền pháp vừa rồi là lấy tâm làm ấn, lấy cơ thể làm mẹ, lấy ngón tay nắm hờ làm thai nhi, lúc tĩnh lặng thì hỗn độn như trứng gà, lúc động thì bạo phát như Bàn Cỗ phá hỗn độn mà ra. Cho dù là Đan kình luyện tới cương kình cũng khó mà ngăn được. Bà có thể trong một sát na ổn định lại khí huyết, xem ra sinh hoạt bình đạm nhiều năm như vậy nhưng quyền pháp tựa hồ như không hề thui chột."
Vương Siêu tiếp tục đàm quyền với Phong Thái.
Hai người đều là đại hành gia của quyền pháp, tâm sự vài câu, đều mang đầy vận vị, dẫn người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Có điều có mặt ở đây chỉ có Hứa Nhân Long nghe hiểu mà như không hiểu, còn hai cha con Tô Tiểu Nguyệt, Tô Vấn giống như là bước vào mây mù, không biết hai người này đang nói gì.
"Không biết bà có chuẩn bị tham gia đại hội Võ đạo lần này hay không?" Sau khi tùy tiện nói mấy câu, Vương Siêu đột nhiên hỏi tới vấn đề này.
"Đương nhiên là có rồi. Tôi tuy đã rời khỏi Hồng môn, nhưng thủy chung vẫn lưu lại một phần nhân tình ở Hồng môn. Thân là quyền sư đã bước vào Đan đạo của Hồng môn, không có lý do gì mà không xuất chiến cả." Phong Thái mỉm cười: "Lại thêm vừa rồi được giao thủ cùng anh, tôi càng thêm tĩnh cực tư động (tĩnh quá nên tự động).
Vương Siêu nghe thấy câu này của Phong Thái, trong lòng đột nhiên rúng động. Nhớ tới một chuyện: "Không biết chiều nay bà có thời gian không? Nếu có thì hãy tới chân núi Vạn thọ hồ Côn Minh của Di Hòa Viên. Nếu tôi đoán không lầm, chiều nay sẽ có một trận giao thủ kinh thiên động địa, ngay cả tôi cũng vô cùng mong đợi, bởi vì đó là trận đấu của cao thủ Đan kình. Nếu như bỏ lỡ trận giao thủ này, vậy thì quả thực là vô cùng đáng tiếc."
"Ồ? Chắc là thủ lịch GOD và võ đấu chi vương Ba Lập Minh giao thủ phải không?" Trong mắt nữ nhân Phong Thái này đột nhiên lóe sáng, rõ ràng là lộ ra vẻ hưng phấn bừng bừng.
"Bà cũng biết Ba Lập Minh ư?" Lần này thì tới lượt Vương Siêu kinh ngạc.
Hắn sở dĩ vừa rồi nói thủ lĩnh GOD chiều nay sẽ giao thủ với Ba Lập Minh, cũng là có nguyên nhân của mình chứ không phải chỉ đoán mò. Hắn hôm nay được tiếp kiến, hiển lộ thân thủ, Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long khẳng định sẽ nói cho thủ lĩnh GOD biết.
Đối với chuyện của mình, trên tinh thần của thủ linh GOD không thể không sản sinh ra gợn sóng. Mà dạng tình huống này, Ba Lập Minh nếu như ngày nào cũng chú ý tới đối phương, khẳng định sẽ mẫn cảm mà biết được, vì thế sẽ nắm lấy cơ hội này.
Vương Siêu sở dĩ mời Phong Thái tới quan khán, cũng là có tâm tư muốn gọi người tới áp trận.
Có điều nữ nhân Phong Thái này không ngờ cũng biết Ba Lập Minh, điều này khiến Vương Siêu rất kỳ quái.
"Ba Lập Minh này, năm đó cùng sư phụ của tôi giao thủ. Tôi lúc đó tuy tuổi còn rất nhỏ, vẫn là một đứa bé gái, nhưng vẫn nhớ như in. Hơn nữa luôn biết rằng, người này về sau giấu mình trong nhà tù Hà Bắc. Võ công của người này năm đó đã vô cùng lợi hại, sư phụ tôi cũng nhận xét hắn là một kỳ tài, trải qua ba mươi năm khổ luyện trong tù, chắc chắn đã đạt tới cảnh giới bất khả tư nghị. Còn thủ lĩnh GOD thì tề danh với cậu. Trên đại hội võ đạo phải quyết một trận thắng phụ, nếu như hai người giao thủ, khẳng định là long tranh hổ đấu, tôi tất nhiên không thể bỏ qua."
Những lời này của Phong Thái đã giải thích nghi hoặc trong lòng Vương Siêu.
Thì ra năm đó lúc Ba Lập Minh còn trẻ đã từng giao thủ với Tam Hoàng Pháo Chùy đại tông sư thổ kích như lôi - Lý Nghiêm Thần sư phụ của Phong Thái. Nhất mạch Tam Hoàng Pháo Chùy này tất nhiên đều biết rất rõ ràng. Sau khi Ba Lập Minh xuất thế, cũng vị tất là không quan tâm.
"Đã như như vậy, tôi nay sẽ gặp lai ở chân núi Vạn Thọ của Di Hòa Viên nhé." Vương Siêu đứng dậy, nhẹ nhàng đặt đứa bé đang ngủ say trong lòng mình xuống, cười hắc hắc, không ngờ đi ra khỏi cửa ngay cả đầu cũng không thèm quay lại.
"Tiểu sư muội, nếu như quả thật là Ba Lập Minh và thủ lĩnh GOD quyết chiến, không phải là chuyện nhỏ đâu, là cơ hội ngàn năm khó gặp đó. Cao thủ tuyệt đại như vậy, không biết là như thế nào nhỉ?"
Sau khi Hứa Nhân Long thấy Vương Siêu bỏ đi, trên mặt lô ra vẻ vô cùng mong đợi, giống như một đứa trẻ chờ mong xem phim hoạt hình vậy.
"Mẹ, con cũng muốn học võ công, mẹ dạy con đi." Vào lúc này, Tô Tiểu Nguyệt vội vàng nói. Cô ta thấy những thủ đoạn của Vương Siêu ngày hôm nay, lại biết một số chuyện của mẹ mình, cảm giác như có một cánh cửa thần kỳ đang mở ra trước mặt mình.
"Thứ này hung hiểm vô bỉ, con hãy sống cuộc đời yên yên ổn ổn đi. Có điều nếu con nhất định muốn học, mẹ sẽ giúp con tìm một sư phụ tốt." Phong Thái xoa xoa khuôn mặt của con gái mình, mắt nhìn chằm chằm vào nơi Vương Siêu vừa biến mất. Khóe miệng lộ ra nét cười.
Nụ cười này của Phong Thái, cực giống hồ ly tinh tác quái trong tiểu thuyết cổ điển.
Màn đêm dần dần buông xuống, Di Hòa Viên đã đóng cửa. Khu rừng rộng lớn, cổ điển lại khôi phục khí tức tĩnh lặng, chim bay về tổ, khung cảnh vô cùng an bình tường hòa.
Bất quá lúc này, thủ lĩnh GOD vẫn ngồi trên ghế đá bên cạnh hồ Côn Minh, ngồi yên không động đậy, không theo những khách di lịch rời khỏi Di Hòa Viên về nhà.
Lạc Tiểu Manh cũng rất kỳ quái, vì sao tên lông mi dài này hôm nay lại khác lạ như vậy.
Càng kỳ quái hơn là, hai người Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long ở bên cạnh cũng ngồi khoanh chân trên bãi cỏ cách nơi này hơn trăm mét, hoàn toàn không có hô hấp, giống như một người đá, lặng yên chờ đợi gì đó.
"Bọn họ không về à?" Lạch Tiểu Manh hỏi.
"Tối này cô cũng đừng về, cô sang bên kia ngồi đi, cách nơi này ít nhất năm trăm mét, tôi đang đợi người." Thủ lĩnh GOD mắt cũng không mở ra, giọng nói trữ tĩnh, tường hòa, an thái.
"Ồ!" Lạc Tiêu Manh cũng biết thanh niên lông mi dài này là một quái nhân, là cao thủ tuyệt đỉnh thiên hạ, thỉnh thoảng khẳng định là có những cử động kỳ quái. Cô ta cũng không hỏi rõ căn nguyên của vấn đề, tự động lui về sao năm trăm mét, từ xa nhìn về phía tên lông mi dài ngồi trên ghế đá, từa hồ như hòa thành một thể với bóng đêm.
"Rắc..."
Khi Lạc Tiểu Manh lui tới rừng câm, đằng sau đột nhiên truyền tới một thanh âm, vội vàng quay đầu lại, phát hiện ở đằng xa có một trung niên nhân cầm kiếm và mấy người trẻ tuổi đang đứng.
"Sư phụ? Sư huynh? Vương Hồng Cát? Nghiêm Tiểu Lãng?..."
"Hự..."
Vào lúc Lạc Tiểu Manh lên tiếng, mấy người này cũng quay đầu lại, bọn họ cũng không ngờ rằng Lạc Tiểu Manh lại vô thanh vô thức tiếp cận và phát hiện ra bọn họ, lộ ra vẻ hơi kinh ngạc: "Sư muội, công phu của muội gần đây tiến bộ nhanh quá đó, xem ra ta không phải là đối thủ của muội rồi."
Giang Hải bước tới, nhìn lên mặt Lạc Tiểu Manh, lộ ra vẻ mặt đố kỵ.
Mà Vương Hồng Cát và thiếu niên luyện đồng tử công ở bên cạnh trong mắt thủy chung là vẻ cuồng nhiệt, tựa hồ như công phu của Lạc Tiểu Manh càng cao, càng khiến cho bọn họ hứng thú.
"Ngồi yên mà đợi đi." Lâm Đình Phong chọn một chỗ rồi ngồi xuống, không hề nói nhiều, tựa hồ như không muốn lãng phí tinh khí thần của mình.
Lạc Tiểu Manh cũng ngồi xuống rất tự nhiên. Một lát sau, trong tai cô ta nghe thấy một số tiếng lục đục, mở mắt ra nhìn, xa xa hình như có một số người đang lục đục kéo đến, sau đó trốn ở các góc, đều ở trong bóng tối âm thầm nhìn về phía thủ lĩnh GOD đang ngồi trên ghế đá cạnh hồ Côn Minh.
"Sao lại nhiều người như vậy? Hình như đều là cao thủ?" Lạc Tiểu Manh trong lòng mang đầy nghi vấn.
Đồng thời vào lúc này, Ba Lập Minh ngồi trên ghế đá ở chòi nghỉ mát dưới chân núi Vạn Thọ cũng không động đậy, chỉ ngẩng đầu nhìn trời cao.
o0o
Vương Siêu suy đoán không sai, tối nay chính là ngày mà Ba Lập Minh và thủ lĩnh GOD động thủ. Thủ lĩnh GOD nhận được tin tức của mình, tình tự khẳng định không được ổn định, Ba Lập Minh muốn động thủ, tất nhiên là tối ngày hôm nay.
Ban ngày có nhiều khách du lịch, tuy hai người không sợ kinh thế hãi tục, nhưng cũng sợ bị người ta quấy rầy.
Lúc này, Di Hoà Viên tuy rằng đã đóng cửa, nhưng chuyện này bên trong giới võ thuật đã loáng thoáng được truyền ra ngoài, cũng không biết tin tức bí mật này là do ai truyền ra.
Có điều có thể nói một cách khẳng định rằng, trong màn đêm, không biết có bao nhiêu cao thủ quyền pháp đã tiềm phục vào dây, mỗi người đều trốn trong một địa phương bí mật, chờ đợi trận chiến khoáng thế kinh thiên, vô cùng đã mắt này!
Màn đêm càng lúc càng thâm trầm...
Bên trong Di Hòa Viên vẫn là một khoảng yên tĩnh, nếu như hiện tại một người bình thường tiến vào, khẳng định sẽ không phát hiện ra bất kỳ tình huống gì, bởi vì thanh âm côn trung kêu vẫn rất vui tai.
Trăng sáng treo lơ lửng giữa trời, sau đó dần dần hạ xuống.
Đêm lạnh như nước, vô cùng thâm trầm.
Lúc này đã là sáng sớm, càng lúc càng vắng vẻ, toàn bộ Di Hòa Viên khổng lồ chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu. Trên hồ Côn Minh cũng bốc lên một tầng sương mù mỏng manh.
Xem ra ngày mai, thời tiết sẽ có nhiều sương mù.
Đúng vào lúc nào, Ba Lập Minh nhẹ nhàng đứng dậy, đầu hướng lên trắng sáng trên trời, chậm rãi thở ra một hơi.
Hơi này thở ra cực dài, cây cối xung quanh ông ta giống bị bị cuồng phong thổi qua, lá cây xào xạc. Đồng thời tiếng ọc cọ như ếch kêu từ trong cơ thể ông ta cũng truyền ra ngoài, sinh cơ dạt dào.
Đồng thời vào lúc này, cách Ba Lập Minh ít nhất phải hai km, tai của thủ Lĩnh GOD khẽ động, cũng chậm rãi đứng dậy.
"Nhìn tôi nhiều ngày như vậy, hôm nay cũng đến lúc kết thúc rồi, để tôi xem xem, đây là cao thủ gì nào."
Thủ lĩnh GOD khẽ thở dài một hơi, lông mi dài thượt biến thành thẳng như bút, vốn là lông mi đen xì, hiện giờ không ngờ lại giống như sung huyết, lờ lờ có một tia máu đỏ, biến thành hai hàng mi đỏ.
Đây không phải là lông mi của hắn biến thành đỏ, là mí mắt ở dưới lông mi tụ tập khí huyết, giống như quét chu xa đỏ thắm, khiến lông mi ánh đỏ.
Vừa vận khí huyết, lông mi đỏ như máu, đây là thủ lĩnh GOD trong lòng đã sản sinh ra ý niệm phải giết.
Hắn đứng dậy, không hề động đậy mà lẳng lặng nhìn vào hồ nước. Trên hồ bốc lên một tầng sương mù, một mảng mông lung, nhưng lại không hề ngăn cản tầm nhìn của hắn.
Trong con ngươi của hắn, hiện ra một thân ảnh hình rùa lưng hạc, đang men theo bờ hồ nước chậm rãi bước về phía hắn.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, thân ảnh đó cuối cùng cũng bước tới chỗ cách hắn không xa, không chừng một trăm mét thì dừng lại.
"Ông nhìn tôi đúng một tuần rồi, hôm nay có thể phát giác ra tình tự của tôi gợn sóng, lựa chọn lúc này để khiêu chiến tôi, dạng người như ông quả thật là đáng để tôi toàn lực ứng phó."
Thủ lĩnh GOD nhìn thấy người này dừng lại, đột nhiên mở miệng nói.
"Anh đích xác là rất lợi hại, trong cả cuộc đời tôi, anh là nhân vật lợi hại thứ hai mà tôi từng gặp. Đả phá hư không, kiến thần bất phôi, vê nặn khí huyết, hàng trụ bạch hổ. Dạng người này, trên thế giới cũng không xuất hiện được ba người. Có điều sau ngày hôm nay, anh có thể lui xuống để tôi thay thế rồi."
Ba Lập Minh nhìn thanh niên lông mi dài, trong mắt bỗng chốc dâng lên một mảng cuồng nhiệt, cơ bắp toàn thân thình thịch run rẩy theo quy luật, quần áo rộng thùng thình dần dần bành trướng giống như kinh khí cầu.
Côn trùng xung quanh cũng cảm giác được sự nguy hiểm giống như long trời lở đất, cùng nhau dừng kêu.
"Thật ư?" thủ lĩnh GOD lông mi như càng đỏ thêm, nhìn Ba Lập Minh: "Trên thế giới này tuy cao thủ rất nhiều, nhân vật tuyệt đỉnh cũng nhiều, nhưng ông cùng lắm cũng chỉ có thể xếp thứ năm. Bỏ đi, tôi hôm nay đánh chết ông để tăng thêm ít khí thế khi quyết chiến cùng Vương Siêu. Đại thế của Vương Siêu đã thành, hỗn mang giống như thiên đạo. Có điều ông là bạn tốt của hắn, tôi giết ông rồi, có lẽ có thể phá vỡ đại thế của hắn. Ông hôm nay tới đúng lúc lắm."
Ba Lập Minh nghe xong, cước bộ bước lên trước một bước nhỏ, bạo phát ra một trận cười lớn, tiếng cười không chút cố kỵ, tại Di Hòa Viên sáng sớm vắng lặng như tờ, càng thêm đinh tai nhức óc.
Phóng túng không gi sánh được!
Ba Lập Minh vô luận là tới nơi nào, vô luận là trước mặt ai, đều là dạng phóng túng như vậy.
"Vậy thì tới đi, hôm nay rốt cuộc xem xem là ai bị ai đánh chết. Có điều trên bãi cỏ ở sau lưng anh có hai cao thủ Đan kình, họ sự không trợ trận cho anh chứ."
Mắt Ba Lập Minh nhìn xuyên qua thủ lĩnh GOD, nhìn tới Lưu Mộc Bạch và Vũ Vận Long đang ngồi trên bãi cỏ.
"Bọn họ chẳng qua là tới để quan chiến mà thôi, nếu như muốn động thủ giúp tôi, tôi là người đầu tiên sẽ hạ sát thủ giết bọn họ." Thủ lĩnh GOD hờ hững nói: "Vương Siêu chắc cũng sẽ tới đây."
"Cậu ấy cho dù tới đây cũng sẽ không xuất thủ đâu." Ba Lập Minh lại cười thêm ba tiếng, rồi đột nhiên ngậm miệng lại không nói gì.
Vào sát na mà ông ta ngậm miệng lại, cước bộ giẫm lên đất một cái, hai đùi vừa thô lại vừa lớn, giống như chân voi nhẹ nhầm điểm lên mặt đất một cái, thân thể giống như là chim yến lướt qua mặt nước, ở trên mặt đất tung cánh mà bay, cự ly một trăm mét chỉ trong một cái chớp mắt, đã hóa thành không còn cự ly!
"Hương tượng độ hà! Thân pháp tuyệt đỉnh.
Một hức Hương tượng độ hà này của Ba Lập Minh trong nháy mắt đã lướt tới chỗ cách thủ lĩnh GOD hơn một mét, mang theo lực trùng kích cực lớn, đột nhiên đánh ra một quyền.
Một quyền này của Ba Lập Minh, không có bất kỳ biến hóa quỷ dị nào, rất đường đường chính chính, đại khai đại hợp, bộ vị công kích cũng phi thường ổn chính, là huyệt Đàn Trung ở trước ngực thủ lĩnh GOD!
Hương tượng độ hà của Ba Lập Minh vốn trùng kích một trăm mét, lực lượng va chạm lớn như thế nào chứ? Một con voi lớn vào thời kỳ phát kỳ phát dịch, thái dương tỏa ra mùi thơm, tương đương với mười con voi lớn bình thường. Mà hiện tại Ba Lập Minh, lực lượng va chạm mãnh liệt này, không khác gì một con voi thơm chân chính.
Quỷ dị nhất là, lúc Ba Lập Minh lao đến, không hề có tiếng phá không, không khí cũng không hề dâng trào, mà đột nhiên đã tới trước mặt thủ lĩnh GOD, một quyền đánh ra, thanh âm lập tức bạo phát, cuồng phong gào thét, đá cát bay toán loạn, khí lưu sôi sục, xoay tròn kịch liệt.
Một quyền này của Ba Lập Minh, tựa hồ như không dùng quyền đầu đánh thực, mà chỉ bằng vào quyền phong ập tới thôi đã có thể thổi bay thủ lĩnh GOD rồi.
Mãnh liệt tới trình độ như thế này đó!
"Quá hung mãnh! Tôi nếu đứng ở trước mặt Ba Lập Minh, chắc không thế ngăn nổi một quyền này. Ài, người này đã không thua gì sư phụ của tôi rồi. Vương Siêu, cậu thấy thế nào?"
Vòa lúc Ba Lập Minh và thủ lĩnh GOD nói chuyện, ở hồ đối diện, một đôi mắt nhìn xuyên qua màn sương mù, cũng đang nhìn chằm chằm về phía bên này.
Chủ nhân của đôi mắt này thân mặc quần áo màu trắng, giày thể thao cũng màu trắng, giống như một một học sinh trẻ tuổi. Người này tất nhiên là Vương Siêu, người lãnh đạo của Nam Dương Đường môn, hùng bá thiên hạ, tung hoành vô địch.
Suy đoán của Vương Siêu rất chuẩn xác, tối ngày hôm nay, quả thật là lúc Ba Lập Minh động thủ với thủ lĩnh GOD.
Đồng thời vào lúc Ba Lập Minh sử dụng tuyệt đỉnh thân pháp Hương lượng độ hà, bay qua cự ly một trăm mét, một quyền đánh lên người thủ lĩnh GOD, giọng nói của một nữ nhân ở sau lưng Vương Siêu vang lên.
Vương Siêu không quay đầu lại, bởi vì hắn nghe thấy giọng nói này là biết chính là Phong Thái.
"Người quan khán hôm nay rất nhiều, là bà để lộ ra tin tức ư?"
Vương Siêu đột nhiên hỏi.
"Không sai, trận quyết đấu này, nếu như vô thanh vô tức, vậy thì quá phung phí của trời rồi." Phong Thái cười khanh khách nhìn Vương Siêu. Bà ta đã đổi một thân y phục, không còn là váy dài dép xăng đen như lúc gặp mặt ban sáng nữa, tóc cũng không còn quấn xoăn.
Toàn thân mặt quần áo kiểu cổ điển bằng tơ lụa màu trắng, tóc nhẹ nhàng dùng dây lụa trắng để thắt, trên mặt cũng không trang điểm, lộ ra khuôn mặt thanh đạm như nước. Với cách trang điểm, ăn mặc này, trông Phong Thái đâu có giống mẹ của một cô gái hai mươi tuổi, quả thực so với Tô Tiểu Nguyệt còn trẻ hơn.
Dưới sương mù đêm khuya, càng khiến bà ta trông bồng bềnh như tiên.
Có điều Vương Siêu không hề để ý đến bà ta trang điểm ăn mặc như thế nào, mắt thủy chung chỉ nhìn vào thân hình Ba Lập Minh và thủ lĩnh GOD va chạm với nhau ở đằng xa.
Vương Siêu cũng không nói thêm gì nữa. xem tại qtruyen.net
Thủ lĩnh GOD đối diện với một quyền hung mãnh đủ để hất đổ một cỗ xe tăng này của Ba Lập Minh, đã bắt đầu đánh trả rồi!
Con bạch hổ lông mi dài này không ngờ lại không né tránh, ngực chỉ co rụt ra sau, hông vặn một cái, nội hàm một thước, vừa né tránh quyền đầu đang đánh tới chính diện của Ba Lập Minh, đồng thời hông của hắn lại vặn một cái, tay phải đột nhiên phá ra, quyền giống như hỏa diểm, chỉ nhoáng lên một cái đã xuất hiện ở phía bên trái cổ của Ba Lập Minh.
Vừa xuất thủ hoàn kích, thủ lĩnh GOD đã dùng tuyệt sát chi chiêu của Hỏa lý tài liên!
Tình huống.
Hiểm! Hiểm! Hiểm!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook