Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 38: Tâm tình đích khống chế

"Thật đáng tiếc!"

Vương Siêu nhắm chặt hai mắt, thở ra một hơi dài, tựa hồ muốn đem tất cả phiền muôn trong lòng ngực mà thở ra ngoài. Tiếng súng đã dừng lại, sau đó thịch một tiếng, thân thể tên trung niên đã ngã xuống mặt đất ruộng bắp, bàn tay còn cách một tấc nữa là nắm tới chân của Chu Giai, nhưng hắn đã không còn khí lực, khoảng cách một tấc này đã xa như chân trời góc biển.

Chu Giai sắc mặt trắng bệch, ngực bụng phậm phồng thở kịch liệt, qua mấy phút mới trấn tĩnh trở lại, liên tiếp lui mấy bước, sau đó cố gắng cười một chút, nói ra một câu mà chính bản thân mình cũng cảm thấy khó hiểu: "Kỹ thuật bắn súng phải luyện thật lâu mới có độ chuẩn xác, hơn nữa tay phải ổn, khi bắn phải tỉnh táo, như vậy mới chuẩn được, không ngờ ta đã luyện lâu như vậy, vậy mà chút nữa đã thất thủ. Nghĩ không ra người luyện võ lại lợi hại như vậy, đã trúng mấy phát đạn mà cũng xông tới tận bên này".

Vương Siêu chỉ nói một câu thật đáng tiếc, cũng không mở miệng nói nữa, chậm rãi mở mắt, nhìn về phía thi thể của tên trung niên kia, phát hiện hắn đang trườn về phía trước, đầu ngẩng lên, hai mắt vẫn mở to.

Lại thở dài một tiếng, Vương Siêu chậm rãi đi tới giúp hắn nhắm hai mắt lại. Đồng thời cũng cân bằng lại tâm tình đang xao động kịch liệt.

Câu "Thật đáng tiếc!" kia của Vương Siêu bao hàm hai ý trong đó, một là trung niên kia quyền thuật hết sức cao cường, nếu như là chính thức luận võ, bản thân nhất định không phải là đối thủ của hắn. Vừa rồi đánh nhau, nếu đối phương tĩnh tâm lại, không quá mười phút, bản thân mình sẽ vì kịch liệt vận động, khí tức sôi trào trong cơ thể, bế không được lỗ chân lông, cuối cùng sẽ bị tiết khí, không thể chống đỡ được.

Mặc dù Chu Giai đến đây coi như là cứu hắn một lần, nhưng dù sao đó là một cao thủ khó được. Hắn luyện quyền được hai năm, đã trải qua không ít lần giao đấu, nhưng cũng không kích thích khẩn trương như hôm nay. Mặc dù nguy hiểm, nhưng dù sao cũng là thỏa mãn, đối thủ đột nhiên chết dưới súng, nhất thời cảm giác được hết sức thất vọng cùng đáng tiếc.

Còn có một nguyên nhân đáng tiếc nữa, chính là số tiền trong hai cái valy kia, nếu Chu Giai còn chưa tới, Vương Siêu thật ra có thể nghĩ biện pháp làm của riêng, nhưng Chu Giai lại xuất hiện, như vậy cũng khó mà thực hiện được nữa.

Trừ phi Vương Siêu hiện tại đột nhiên khởi ác niệm, giết người diệt khẩu đoạt tiền. Nhưng nghĩ lại cũng không thực tế, không nói tới cảnh sát bất cứ llúc nào cũng sẽ đến, hơn nữa Chu Giai có vấn đề gì, cho dù không phải là Vương Siêu làm, chuyện bảo vệ không chu toàn hắn cũng phải lãnh trước tiên.

Sau khi xem trận đấu súng này, Vương Siêu cũng biết lợi hại, không muốn vì tiền giết người mà bỏ mạng.

Mặc dù chỉ trong tích tắc tim gia tốc, nhưng cũng nhờ động tác cúi người giúp tên trung niên kia nhắm mắt mới đem tâm tình bình phục lại.

Lúc này Chu Giai cũng phát hiện cái valy rơi ở trong đám bắp, không xem thì không thấy quan trọng, nhưng vừa xem qua ngay cả nàng cũng lấy làm kinh hãi. Vương Siêu không biết đồng euro, nhưng nàng thì biết, số tiền này mỗi tờ đều có giá trị 500 euro, đổi ra cũng là bốn năm ngàn Nhân dân tệ, như vậy hai cái valy này cũng không biết là có tới bao nhiêu.

"Xem tiền tài như cỏ rác, ta luôn tưởng rằng chỉ có trong sách và trên phim ảnh mới có loại người này, nghĩ không ra trong thực tế cũng có người như vậy!"

Chu Giai mặc dù cũng đã thấy qua không ít tiền, nhưng cũng bị số lượng euro nhiều như vậy tạo nên một chút kích thích, nhưng thấy Vương Siêu đối với số tiền này nhìn cũng không thèm nhìn qua, ngược lại đi vuốt mắt cho đối thủ đã chết. Không khỏi trong lòng đối với hình tượng của Vương Siêu lại có cảm giác cao thêm một tầng.

Nàng làm sao biết được, Vương Siêu thứ nhất là không biết đồng euro, thứ hai là động tác vừa rồi là để bình tức tâm tình cùng ác niệm.

"Khụ khụ… được rồi, không nên cảm khái nữa" Chu Giai trấn định lại sắc mặt, phát hiện thanh âm của mình có chút lạc giọng, vì vậy ho khan một chút để lấy lại giọng, "Ta cũng là lần đầu tiên dùng súng bắn người, trước kia cũng chỉ là bắn bia mà thôi. Vừa rồi ngươi cùng hắn giao thủ, ta cũng nhìn thấy. Ài! Một cao thủ chết dưới súng, ta cũng không muốn, ta hiểu rõ tâm tình của ngươi".

Vương Siêu vừa rồi thở dài, rất là cảm khái, trong đó lộ ra sự tiếc nuối cùng sự cảm thông sâu sắc. Chu Giai là ký giả, cũng là người có quan hệ nhiều, lập tức hiểu rõ Vương Siêu thở dài trong đó bao hàm ý tứ gì.

Sau khi cân bằng tất cả tâm tình trong lòng, Vương Siêu tâm thần lại trở nên hoạt bát. Trước mặt Chu Giai, hắn thủy chung không hề nhìn qua số tiền trên mặt đất.

"Cao thủ quyền thuật, vô luận thiện ác mà chết dưới súng, đều là một loại bi ai, năm đó Bát quái môn tông sư Trình Đình Hoa như vậy, Hình ý môn tông sư Tiết Điên cũng như vậy" Vương Siêu trong giọng nói lộ ra sự bi thương sâu sắc, cái này cũng không phải là biểu diễn trước mặt Chu Giai, mà là bản thân sau khi chứng kiến uy lực của hỏa khí, tâm ý tự nhiên lộ ra ngoài.

Bát quái môn Trình Đình Hoa chết dưới súng của tám nước liên quân, ông ta là đại anh hùng.

Hình ý môn tông sư Tiết Điên, là sư đệ của Thượng Vân Tường, năm đó là quán trưởng của Thiên Tân quốc thuật quán, một thân võ công đạt tới cảnh giới thần biến, cũng sắp viết thư lập thuyết, đem quốc thuật phát dương quang đại. Đáng tiếc khi giải phóng, bị chính phủ nhân dân xử bắn.

Đây là Vương Siêu đọc được trong lịch sử quốc thuật. Hắn luôn có một loại cảm giác, người luyện quyền có chết cũng phải chết dưới quyền, không thể chết dưới súng.

Chu Giai lần đầu tiên dùng súng bắn chết người, mặc dù biết cũng không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, nhưng cuối cùng vẫn là tự tay giết người, tâm thần kích động, không khỏi cũng dung hợp vào trong tâm tình của Vương Siêu.

Tiến lên vỗ vỗ vai của Vương Siêu, đang muốn nghĩ ra cái gì an ủi một chút, đột nhiên dưới chân mềm nhũn ra, "Ái da!"

Vương Siêu vội vàng đở lấy: "Sao vậy?"

"Vừa rồi chạy nhanh quá, không cẩn thận bị trật chân!" Chu Giai trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.

"Để ta đở cô trở về".

"Nhưng số tiền này thì làm sao bây giờ?"

"Báo cho cảnh sát, để cho bọn họ đến xử lý đi" Vương Siêu trầm tĩnh nói. Hắn lúc này, đã không còn là thằng nhóc vì năm vạn đồng mà động sát tâm, trải qua một năm tôi luyện, kinh nghiệm xã hội đã biết cái nào nên bỏ xuống. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

"Ừm" Chu Giai gật đầu, nhìn lại thi thể của người trung niên kia, toàn thân không khỏi rùng mình, "Nhanh đi thôi".

Vương Siêu vừa mới đở Chu Giai đi vài bước, thì ở ruộng bắp phía trước truyền đến một trận xào xạc, sau đó Tào Nghị cùng mấy đặc cảnh xuất hiện trước mặt.

Tào Nghị nhìn thấy Vương Siêu cùng Chu Giai, không khỏi sửng sốt một chút, lập tức ân cần hỏi: "Không có chuyện gì chứ?"

"Ta không sao, chỉ là đau chân một chút thôi, phía trước có một trọng phạm bị bắn, hình như còn có rất nhiều tiền. Các ngưòi qua đó tìm đi!" Chu Giai nói.

Tào Nghị lập tức đưa mắt ra hiệu, các đặc cảnh bên cạnh lấp tức đi qua đó.

"Thật không tệ, chúng ta vừa rồi điểm lại nhân số, tên mà chạy mất kia gọi là Lâm Lập Quân, hắn cùng anh cảu hắn Lâm Lập Cường đều là một trong những nhân vật quan trọng của tập đoàn Trần thị Sinhgapore tại Đông Nam Á, là cao thủ quyền cước. Lần này đến thăm dò thị trường nội địa, tự mình gặp mặt giao dịch thuốc kích thích, lập kế hoạch, thành lập niềm tin sau đó sẽ giao dịch qua tài khoản. Án này chúng ta đã chuẩn bị hơn một năm nay, hơn nữa số lượng giao dịch rất lớn, lần đầu tiên giao dịch thì hơn một ngàn vạn, dùng đồng euro để giao dịch, chúng ta trong kho xưởng cũng không tìm ra số tiền này, hiển nhiên là tên Lâm Lập Quân này đã trốn đi. Không ngờ hắn đã bị bắn. Lần này chúng ta đều lập công lớn".

Tào Nghị nói làm cho Vương Siêu có chút kinh hãi, nghĩ không ra công an cái gì cũng tra ra rõ ràng. Mình cũng may là không nuốt số tiền kia.

"Mấy ký giả của tôi ra sao rồi?" Chu Giai hỏi.

"Một người tay bị trúng đạn, bất quá thương thế không nặng, đã đưa vào bệnh viện rồi".

"Vậy là tốt rồi!" Chu Giai gật đầu, lộ ra vẻ mặt uể oải, "Tôi vừa rồi mệt mỏi quá, muốn về nhà nghỉ ngơi. Ngươi đưa ta về nhà đi".

Câu cuối cùng tự nhiên là nói với Vương Siêu.

Tào Nghị nhìn Vương Siêu gật đầu, lộ ra ánh mắt hài lòng, khi Vương Siêu đi qua sát bên người nhỏ giọng nói: "Lần này ngươi làm rất tốt, vụ làm ăn của ngươi đang ở trong tay ta, ngày mai sẽ nói rõ với ngươi".

Vương Siêu nháy mắt như cười như không, cũng không có nói gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương