Dịch giả: Tiểu Băng

Đây là một cuộc đấu mà nghiền ép cũng còn không có, vì căn bản không hề có quá trình nghiền. Mọi chuyện đều cực nhẹ nhàng dễ dàng, Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt còn chưa dùng tới võ hồn, là đã chiến thắng.

Vũ Trường Không không buồn nhìn Khổng Hãn Văn, lạnh lùng ngẩng cao đầu, "Tan học."

Tạ Giải và Đường Vũ Lân bàn tán, "Ta đột nhiên cảm thấy, thi đấu lên lớp thật là hạnh phúc, tối nay không cần đặc huấn nữa."

Để đảm bảo sức khỏe và tinh thần, thời gian thi đấu không phải tiến hành đặc huấn, Tạ Giải cảm thán.

Long Hằng Húc từ sân đấu đi xuống, kinh ngạc nhìn ba người bọn họ. Tạ Giải là hắn xếp vào Lớp năm. Với thiên tư của Tạ Giải lẽ ra phải vào lớp một, nhưng người nhà của hắn tìm Long Hằng Húc nói muốn cho hắn được tôi luyện thêm, nên hắn mới lợi dụng vụ đánh nhau xếp thằng nhóc vào Lớp năm.

Lúc ấy Long Hằng Húc đã nghĩ, Lớp năm là lớp kém cỏi nhất, áp lực mạnh hơn các lớp khác, Vũ Trường Không lại vừa vặn bị điều vào Lớp năm, tuy lãnh đạo học viện không ai ưa lãnh ngạo nam thần, nhưng lại không thể không thừa nhận, năng lực bản thân và khả năng dạy học của hắn cực tốt.

Lại nghĩ tiếp, có thiên tài như Tạ Giải ở Lớp năm, thi đấu lên lớp chắc chắn sẽ mang tới áp lực cho những lớp khác, tạo nên động lực cho tất cả các lớp năm nhất.

Tất cả tạo thành nguyên nhân đẩy Tạ Giải vào Lớp năm.

Nhưng bây giờ xem ra, thực lực của Lớp năm vượt xa suy nghĩ của hắn. Hắn tò mò, tại sao Vũ Trường Không lại cho Đường Vũ Lân tham dự thi đấu lên lớp, hắn nhớ rất rõ, Võ Hồn thằng nhóc này là Lam Ngân Thảo a!

Còn nữ sinh kia, hẳn là người khiến Vũ Trường Không tới xin lỗi mình để được kéo vào lớp, tuy hôm nay chưa nhìn thấy thực lực thực sự của cô bé, nhưng có Hồn Hoàn trăm năm, cũng đã nói rõ vấn đề.

Đội lớp năm này, là nghịch thiên nha! Dù là lớp một, cũng thắng bọn họ không dễ đâu.

Trong thi đấu lên lớp ở bên trong, nếu lớp mà ít người để ý tới liên tục chiến thắng, thì sẽ ảnh hưởng không tốt tới người chịu trách nhiệm phân lớp học viên, vì nó cho thấy việc phân lớp không đúng đắn. Hắn thấy hối hận, sao lại đồng ý cho Vũ Trường Không nhận Cổ Nguyệt vào Lớp năm.

"Chúng ta ra ngoài đi chơi đi?" Tạ Giải thì thầm vào tai Đường Vũ Lân.

Đường Vũ Lân lắc đầu, "Không đi, sắp tới giờ cơm rồi."

Tạ Giải lặng người, "Ngươi chỉ biết có ăn thôi."

Đường Vũ Lân tức giận: "Không ăn ta đói!"

Tạ Giải nói: "Được rồi, đi chơi với ta, ta mời ngươi ăn cơm, thế nào? Bao nhiêu ngày bị nhốt trong học viện, ngộp sắp chết rồi."

Đông Hải Học Viện quản lý không nghiêm khắc lắm, Đông Hải Thành là thành thị giàu, trị an cực tốt.

"Được rồi." Nghe hắn bảo mời cơm, Đường Vũ Lân lập tức đồng ý. Thật ra là nó muốn đi hoàn thành nhiệm vụ rèn cơ.

Mỗi một nhiệm vụ rèn cấp hai mang lại cho nó ba vạn đồng, mấy tháng nay đã kiếm được mười vạn. Với tốc độ này, nó tin là tới lúc có hồn hoàn thứ hai, là đã đủ tiền mua hồn linh trăm năm.

Một cái Hồn Linh trăm năm có thể cung cấp tới hai cái Hồn Kỹ, có thể kèm theo hai cái Hồn Hoàn. Chuyện này rất quan trọng.

"Ta cũng đi!" Cổ Nguyệt không biết lúc nào đã đi tới bên cạnh.

Tạ Giải khó chịu: "Không dẫn nữ sinh đi chơi!"

Cổ Nguyệt hừ lạnh, nhìn Đường Vũ Lân, "Ngươi đi với hắn, hay đi với ta?"

Tạ Giải ngạo nghễ: "Chuyện thế mà còn phải hỏi? Bọn ta là bạn cùng phòng, ngươi thì liên quan gì?"

Cổ Nguyệt gật đầu, quay đầu về hướng Vũ Trường Không đang rời đi kêu to: "Vũ lão sư, ta cảm thấy bọn ta phối hợp chưa ăn ý, nên tiếp tục đặc huấn đi."

"Này!" Tạ Giải vọt tới định bịt miệng cô bé, Cổ Nguyệt lướt ngang hai mét, tới bên cạnh Đường Vũ Lân, cười khẩy: "Muốn đánh nhau phải không?"

Tạ Giải vẻ chịu thua: "Được rồi, được rồi, ngươi muốn đi theo, vậy thì đi đi."

Đối với Cổ Nguyệt, hắn thực không làm gì được, cô bé mạnh hơn hắn, luôn áp chế hắn.

Đấu một chọi một, hắn chưa bao giờ thắng, tăng thêm Đường Vũ Lân hai người đánh một, thỉnh thoảng mới thắng.

Nói cũng kỳ quái, Cổ Nguyệt cứ luôn nhằm vào hắn, nhưng đối với Đường Vũ Lân lại rất tốt. Cho nên quan hệ giữa ba người rất kỳ lạ, Tạ Giải và Cổ Nguyệt đều quan hệ tốt với Đường Vũ Lân, nhưng lại chướng mắt với nhau. Thế nên Đường Vũ Lân mới trở thành chủ tướng của đội dự thi. Có hắn ở giữa điều tiết, ba người mới phối hợp tốt được với nhau.

Ba người về phòng thay đồ, rồi rời học viện.

"Chúng ta đi đâu?" Đường Vũ Lân hỏi Tạ Giải.

Tạ Giải nói: "Đi ăn cái gì trước đi, không phải ngươi thích ăn nhất à? Ta biết một phố quà vặt, chúng ta tới đó ăn."

Đường Vũ Lân nói: "Chắc chắn là ngươi mời đúng không?"

Tạ Giải tức giận: "Quà vặt mà thôi, bản Thiếu Gia chẳng lẽ mời không nổi?"

Cổ Nguyệt: "Con người lúc nào cũng sặc mùi tiền." cô bé đi qua phía bên kia của Đường Vũ Lân.

Tạ Giải giận dữ, "Có bản lĩnh thì ngươi đừng ăn."

Cổ Nguyệt ngạo nghễ: "Vốn đâu có định ăn đồ của ngươi. Đường Vũ Lân, nam nhân phải có phong độ thân sĩ a, ngươi mời ta ăn."

Đường Vũ Lân ôm trán, "Hai người đừng so kè nữa được không, không phải chúng ta đi chơi để thả lỏng à?"

Cổ Nguyệt ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn nó, "Vậy ngươi có mời ta đi ăn không?"

"Ta mời." Đường Vũ Lân còn biết nói gì.

Cổ Nguyệt đắc ý nhìn Tạ Giải, "Yên tâm đi Quỷ keo kiệt, ta không thèm ăn đồ ngươi mời đâu, đồ của ngươi cái nào cũng bốc mùi..." Bàn tay phẩy phẩy trước mũi, bộ dạng ta đây không thèm.

Tạ Giải hít sâu, đấu võ mồm hắn cũng không đấu lại.

Phố quà vặt cách Đông Hải Học Viện không gần, ba người đi mất nửa giờ mới tới.

Một con đường nho nhỏ, cửa hàng san sát như rừng, mới vừa tới đầu phố, ba người đã ngửi thấy đủ thứ mùi thơm từ trong bay ra.

"Đi ăn cái kia trước đi, thì bò hầm, vừa mềm vừa thơm, ăn với cơm là ngon nhất." Tạ Giải nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương