Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
-
Chương 71: Luyện chùy
Dịch giả: Tiểu Băng
Nhắc tới Cổ Nguyệt, Tạ Giải lại nổi giận, một tuần nay, hắn và Cổ Nguyệt đã giao thủ mấy lần. Tuy hắn luôn không phục, nhưng không thể không thừa nhận, hiện giờ mình là đánh không lại Cổ Nguyệt. Khả năng khống chế nguyên tố của Cổ Nguyệt quá linh hoạt, không hề theo quy tắc nào, cộng thêm được hồn kĩ thứ nhất Nguyên Tố Triều Tịch tăng phúc, dù có tiêu hao Hồn Lực, hắn cũng không phải đối thủ Cổ Nguyệt.
Đường Vũ Lân nói: "Được rồi, không còn sớm, mọi người mau minh tưởng đi. Ngày mai ta đi gặp lão sư, không ở học viện."
Học viện trung cấp mỗi tuần có một ngày nghỉ cuối tuần, học viên muốn làm gì thì làm. Đường Vũ Lân một tuần nay chưa hoàn thành nhiệm vụ rèn, trong lòng cũng thấy sốt ruột. Vừa vặn Mang Thiên cũng tới, cũng đúng lúc đi làm nhiệm vụ rèn rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, ăn sáng xong, Đường Vũ Lân ngay cả rời khỏi học viện, đi thẳng tới phòng làm việc Mang Thiên.
Còn chưa vào cửa, nó đã nghe bên trong vang tiếng đinh đinh đang đang.
"Lão sư!" Đường Vũ Lân mở cửa vào.
Mang Thiên liếc mắt, "Ừ, tinh thần tốt lắm, xem ra ngươi rất cố gắng tu luyện."
Đường Vũ Lân gãi đầu, "Nhưng còn rèn..."
Mang Thiên phẩy tay: "Ngươi đã có thể Nghìn rèn, có nghĩa đã bước vào giai đoạn mới, không còn chỉ đơn thuần luyện tập là tiến bộ được nữa. Đối với tuổi của ngươi bây giờ, cố gắng tăng lên tu vi hồn lực là quan trọng nhất. Cho nên ngươi không làm sai, có điều sau này mỗi ngày nghỉ cuối tuần thì đều phải tới đây. Được rồi, đi thay quần áo, ta dạy ngươi sử dụng thuần thục Nghìn rèn Trầm Ngân Chùy, chiều nay hoàn thành nhiệm vụ đã nhận luôn đi."
Đối với người đệ tử này, hắn không làm mặt lạnh được, từ hôm qua lúc liên hệ với Sầm Nhạc hỏi số thông tin của học trò, đã bị Sầm Nhạc quấn rất lâu, sau đó, ngay cả hội trưởng cũng tự mình hỏi hắn.
Đừng thấy Đông Hải Thành chẳng có địa vị gì trong cả Đại Lục mà lầm, Mộ Thần là một trong thập đại Thánh Tượng của cả Đại Lục đó, không chỉ là trong giới Đoán Tạo Sư, mà còn là đại nhân vật uy danh hiển hách trên toàn đại lục. Nếu không phải người vợ đã mất là người Đông Hải Thành thì ông ta không có ở lại đây đâu.
Ngày hôm qua, ngay cả Mộ Thần cũng nói, nếu Đường Vũ Lân trong học tập có gì cần trợ giúp, hắn sẽ sẵn sàng hỗ trợ, làm Mang Thiên vừa sợ hãi vừa vui mừng.
Nhưng theo hắn thấy, bây giờ Đường Vũ Lân để mình dạy bảo là đủ rồi, hắn cũng có tư tâm, nếu giao Đường Vũ Lân cho Mộ Thần, vậy sau này ai mới được coi là thầy của nó?
Đây cũng là lý do Mang Thiên không cho Đường Vũ Lân thể hiện năng lực Nghìn rèn, để xin lên cấp Đoán Tạo Sư cấp ba.
Đường Vũ Lân có thiên phú về rèn, chứ không phải chỉ có thần lực trời sinh. Trời sinh Thần lực tuy hiếm thấy, nhưng không phải là không có, nhưng có thể trở thành Đoán Tạo Sư đỉnh cấp, chỉ bằng vào trời sinh Thần lực thì hầu như không có.
Đoán Tạo Sư cấp độ càng cao, thì đòi hỏi ngộ tính và Hồn Lực cũng càng cao, vì rèn cấp độ cao, nếu Hồn Lực không đủ cường đại để duy trì, thì căn bản không có khả năng hoàn thành. Mang Thiên đã gặp rất nhiều trắc trở, nếu không hẳn cũng đã tiến giai Thánh Tượng.
Trời sinh Thần lực của Đường Vũ Lân đã đền bù cho vấn đề Hồn Lực chưa đủ, quan trọng hơn là, đứa nhỏ này có ngộ tính bậc nhất. Gần như lần nào rèn, nó cũng có thể chìm vào trạng thái rèn, cảm nhận sinh mệnh của kim loại.
Mang Thiên nhớ, lúc mình trở thành Đoán Tạo Sư cấp bốn, mới ngẫu nhiên rơi được vào trạng thái đó một lần.
Điều đó cho thấy, Đường Vũ Lân cực có thiên phú về rèn, lại không sợ khổ, ba năm theo mình học tập chưa bao giờ lười biếng, nên bây giờ mới có căn bản vững chắc. Một thằng bé ngoan như vậy, Mang Thiên không cam lòng giao nó cho ai.
Mang Thiên định bồi dưỡng Đường Vũ Lân tới cấp Tông Tượng, tới lúc đó, không ai còn giành được tên đồ đệ này của hắn.
Thay đồ xong, Đường Vũ Lân sử dụng Nghìn rèn Trầm Ngân Chùy bắt đầu luyện tập với kim loại bình thường.
Lúc mới bắt đầu, vì đặc hiệu chồng chùy, nó luống cuống tay chân. Nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, nó đã quen với chùy.
Nhìn đệ tử một búa lại một búa đập lên kim loại, đắm chìm trong đó, trong lòng Mang Thiên không khỏi thầm than, hào quang của thằng bé này đã bắt đầu bày ra rồi.
Mãi tới chạng vạng tối, Đường Vũ Lân mới thuần thục dùng Nghìn rèn Trầm Ngân Chùy rèn Thiên Long Thiết, xem như đã xong một ngày luyện tập.
"Đi thôi, ta đi cùng ngươi tới hiệp hội giao nhiệm vụ. Sau đó xác nhận nhiệm vụ thứ hai, cuối tuần sau lại hoàn thành." Mang Thiên nói.
"Vâng!" Đường Vũ Lân vội đáp.
Mang Thiên thầm nghĩ, ít ra cũng có thêm một tuần, sẽ không ai hoài nghi năng lực rèn của thằng bé.
Lúc chạng vạng tối, hiệp hội Đoán Tạo Sư náo nhiệt hơn ban ngày rất nhiều, Mang Thiên dẫn Đường Vũ Lân đi thẳng lên tầng hai giao nhiệm vụ, kiểm tra thành phẩm, thanh toán thù lao.
Hai vạn đồng. Đây là lần đầu tiên Đường Vũ Lân một lần kiếm được nhiều tiền như vậy, nó đưa tiền cho Mang Thiên, "Lão sư, của người."
Mang Thiên lắc đầu, "Đạt tới Đoán Tạo Sư cấp hai, theo một ý nghĩa nào đó, thì ngươi cũng đã xuất sư rồi, đây là ngươi nên nhận được."
Đường Vũ Lân nói: "Nhưng ta còn dùng phòng rèn của người mà!"
Mang Thiên cười, "Ngươi nghĩ ta để ý cái chuyện đó? Ừ, cha mẹ ngươi đều đi công tác rồi, ngươi không cần báo tin về nhà nữa."
"A, vâng."
Cất tiền đi, tuy Đường Vũ Lân biết mình còn cách mục tiêu rất xa, nhưng trong lòng vẫn rạo rực. Lao động làm giàu, lao động quang vinh, đây đều là mình tự cố gắng kiếm được a.
Lại nhận một cái nhiệm vụ cấp hai nữa, nó với Mang Thiên mới rời khỏi hiệp hội.
"Lão sư, ta mời người đi ăn cơm." Đường Vũ Lân nhảy nhót.
Mang Thiên lắc đầu, "Ngươi về học viện ăn đi. Lão sư còn có việc. Nhớ đó, ngày nghỉ cuối tuần đều phải tới chỗ lão sư rèn. Mỗi tháng phải có một món thành phẩm nghìn rèn. Lão sư sẽ để tài liệu ở đó sẵn cho ngươi. Thành phẩm Nghìn rèn coi như trả tiền thuê chỗ làm việc của ta."
"Dạ." Đường Vũ Lân đồng ý ngay.
Nhắc tới Cổ Nguyệt, Tạ Giải lại nổi giận, một tuần nay, hắn và Cổ Nguyệt đã giao thủ mấy lần. Tuy hắn luôn không phục, nhưng không thể không thừa nhận, hiện giờ mình là đánh không lại Cổ Nguyệt. Khả năng khống chế nguyên tố của Cổ Nguyệt quá linh hoạt, không hề theo quy tắc nào, cộng thêm được hồn kĩ thứ nhất Nguyên Tố Triều Tịch tăng phúc, dù có tiêu hao Hồn Lực, hắn cũng không phải đối thủ Cổ Nguyệt.
Đường Vũ Lân nói: "Được rồi, không còn sớm, mọi người mau minh tưởng đi. Ngày mai ta đi gặp lão sư, không ở học viện."
Học viện trung cấp mỗi tuần có một ngày nghỉ cuối tuần, học viên muốn làm gì thì làm. Đường Vũ Lân một tuần nay chưa hoàn thành nhiệm vụ rèn, trong lòng cũng thấy sốt ruột. Vừa vặn Mang Thiên cũng tới, cũng đúng lúc đi làm nhiệm vụ rèn rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, ăn sáng xong, Đường Vũ Lân ngay cả rời khỏi học viện, đi thẳng tới phòng làm việc Mang Thiên.
Còn chưa vào cửa, nó đã nghe bên trong vang tiếng đinh đinh đang đang.
"Lão sư!" Đường Vũ Lân mở cửa vào.
Mang Thiên liếc mắt, "Ừ, tinh thần tốt lắm, xem ra ngươi rất cố gắng tu luyện."
Đường Vũ Lân gãi đầu, "Nhưng còn rèn..."
Mang Thiên phẩy tay: "Ngươi đã có thể Nghìn rèn, có nghĩa đã bước vào giai đoạn mới, không còn chỉ đơn thuần luyện tập là tiến bộ được nữa. Đối với tuổi của ngươi bây giờ, cố gắng tăng lên tu vi hồn lực là quan trọng nhất. Cho nên ngươi không làm sai, có điều sau này mỗi ngày nghỉ cuối tuần thì đều phải tới đây. Được rồi, đi thay quần áo, ta dạy ngươi sử dụng thuần thục Nghìn rèn Trầm Ngân Chùy, chiều nay hoàn thành nhiệm vụ đã nhận luôn đi."
Đối với người đệ tử này, hắn không làm mặt lạnh được, từ hôm qua lúc liên hệ với Sầm Nhạc hỏi số thông tin của học trò, đã bị Sầm Nhạc quấn rất lâu, sau đó, ngay cả hội trưởng cũng tự mình hỏi hắn.
Đừng thấy Đông Hải Thành chẳng có địa vị gì trong cả Đại Lục mà lầm, Mộ Thần là một trong thập đại Thánh Tượng của cả Đại Lục đó, không chỉ là trong giới Đoán Tạo Sư, mà còn là đại nhân vật uy danh hiển hách trên toàn đại lục. Nếu không phải người vợ đã mất là người Đông Hải Thành thì ông ta không có ở lại đây đâu.
Ngày hôm qua, ngay cả Mộ Thần cũng nói, nếu Đường Vũ Lân trong học tập có gì cần trợ giúp, hắn sẽ sẵn sàng hỗ trợ, làm Mang Thiên vừa sợ hãi vừa vui mừng.
Nhưng theo hắn thấy, bây giờ Đường Vũ Lân để mình dạy bảo là đủ rồi, hắn cũng có tư tâm, nếu giao Đường Vũ Lân cho Mộ Thần, vậy sau này ai mới được coi là thầy của nó?
Đây cũng là lý do Mang Thiên không cho Đường Vũ Lân thể hiện năng lực Nghìn rèn, để xin lên cấp Đoán Tạo Sư cấp ba.
Đường Vũ Lân có thiên phú về rèn, chứ không phải chỉ có thần lực trời sinh. Trời sinh Thần lực tuy hiếm thấy, nhưng không phải là không có, nhưng có thể trở thành Đoán Tạo Sư đỉnh cấp, chỉ bằng vào trời sinh Thần lực thì hầu như không có.
Đoán Tạo Sư cấp độ càng cao, thì đòi hỏi ngộ tính và Hồn Lực cũng càng cao, vì rèn cấp độ cao, nếu Hồn Lực không đủ cường đại để duy trì, thì căn bản không có khả năng hoàn thành. Mang Thiên đã gặp rất nhiều trắc trở, nếu không hẳn cũng đã tiến giai Thánh Tượng.
Trời sinh Thần lực của Đường Vũ Lân đã đền bù cho vấn đề Hồn Lực chưa đủ, quan trọng hơn là, đứa nhỏ này có ngộ tính bậc nhất. Gần như lần nào rèn, nó cũng có thể chìm vào trạng thái rèn, cảm nhận sinh mệnh của kim loại.
Mang Thiên nhớ, lúc mình trở thành Đoán Tạo Sư cấp bốn, mới ngẫu nhiên rơi được vào trạng thái đó một lần.
Điều đó cho thấy, Đường Vũ Lân cực có thiên phú về rèn, lại không sợ khổ, ba năm theo mình học tập chưa bao giờ lười biếng, nên bây giờ mới có căn bản vững chắc. Một thằng bé ngoan như vậy, Mang Thiên không cam lòng giao nó cho ai.
Mang Thiên định bồi dưỡng Đường Vũ Lân tới cấp Tông Tượng, tới lúc đó, không ai còn giành được tên đồ đệ này của hắn.
Thay đồ xong, Đường Vũ Lân sử dụng Nghìn rèn Trầm Ngân Chùy bắt đầu luyện tập với kim loại bình thường.
Lúc mới bắt đầu, vì đặc hiệu chồng chùy, nó luống cuống tay chân. Nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, nó đã quen với chùy.
Nhìn đệ tử một búa lại một búa đập lên kim loại, đắm chìm trong đó, trong lòng Mang Thiên không khỏi thầm than, hào quang của thằng bé này đã bắt đầu bày ra rồi.
Mãi tới chạng vạng tối, Đường Vũ Lân mới thuần thục dùng Nghìn rèn Trầm Ngân Chùy rèn Thiên Long Thiết, xem như đã xong một ngày luyện tập.
"Đi thôi, ta đi cùng ngươi tới hiệp hội giao nhiệm vụ. Sau đó xác nhận nhiệm vụ thứ hai, cuối tuần sau lại hoàn thành." Mang Thiên nói.
"Vâng!" Đường Vũ Lân vội đáp.
Mang Thiên thầm nghĩ, ít ra cũng có thêm một tuần, sẽ không ai hoài nghi năng lực rèn của thằng bé.
Lúc chạng vạng tối, hiệp hội Đoán Tạo Sư náo nhiệt hơn ban ngày rất nhiều, Mang Thiên dẫn Đường Vũ Lân đi thẳng lên tầng hai giao nhiệm vụ, kiểm tra thành phẩm, thanh toán thù lao.
Hai vạn đồng. Đây là lần đầu tiên Đường Vũ Lân một lần kiếm được nhiều tiền như vậy, nó đưa tiền cho Mang Thiên, "Lão sư, của người."
Mang Thiên lắc đầu, "Đạt tới Đoán Tạo Sư cấp hai, theo một ý nghĩa nào đó, thì ngươi cũng đã xuất sư rồi, đây là ngươi nên nhận được."
Đường Vũ Lân nói: "Nhưng ta còn dùng phòng rèn của người mà!"
Mang Thiên cười, "Ngươi nghĩ ta để ý cái chuyện đó? Ừ, cha mẹ ngươi đều đi công tác rồi, ngươi không cần báo tin về nhà nữa."
"A, vâng."
Cất tiền đi, tuy Đường Vũ Lân biết mình còn cách mục tiêu rất xa, nhưng trong lòng vẫn rạo rực. Lao động làm giàu, lao động quang vinh, đây đều là mình tự cố gắng kiếm được a.
Lại nhận một cái nhiệm vụ cấp hai nữa, nó với Mang Thiên mới rời khỏi hiệp hội.
"Lão sư, ta mời người đi ăn cơm." Đường Vũ Lân nhảy nhót.
Mang Thiên lắc đầu, "Ngươi về học viện ăn đi. Lão sư còn có việc. Nhớ đó, ngày nghỉ cuối tuần đều phải tới chỗ lão sư rèn. Mỗi tháng phải có một món thành phẩm nghìn rèn. Lão sư sẽ để tài liệu ở đó sẵn cho ngươi. Thành phẩm Nghìn rèn coi như trả tiền thuê chỗ làm việc của ta."
"Dạ." Đường Vũ Lân đồng ý ngay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook