Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
-
Chương 23: Võ hồn biến dị?
Dịch giả: Tiểu Băng
Hào quang màu lam óng ánh lập loè, bên trong còn có mạng vân lưới màu vàng tỏa ra vầng sáng vàng nhàn nhạt, Mang Thiên dùng hết sức, mà không thể kéo cây cỏ đứt ra được.
Nhưng, Đường Vũ Lân cảm nhận được Hồn Lực trong người khẽ giật, sau đó giảm xuống một đoạn.
"Ai da!!!!" Nó kêu lên.
Mang Thiên kinh ngạc nhìn nó, "Cảm thấy gì à?"
Đường Vũ Lân ăn ngay nói thật: "Hồn Lực của ta hình như hạ xuống."
Ánh mắt Mang Thiên nhìn nó trở nên phức tạp, hắn không thử kéo Lam Ngân Thảo nữa, mà thu hồi Võ Hồn và Hồn Linh, thả Lam Ngân Thảo ra.
Đường Tư Nhiên vội hỏi: "Mang huynh, như thế là sao?"
Mang Thiên mỉm cười, "Xem ra, trời cao không thật sự vứt bỏ đứa nhỏ này, ta có thể khẳng định, Võ Hồn của nó là biến dị, và biến dị về hướng tốt."
Biến dị? Nghe hai chữ này, Đường Vũ Lân ngơ ngác, nó không hiểu thế nghĩa là gì.
Mang Thiên nói: "Võ Hồn của chúng ta, trong một ít tình huống đặc biệt dưới sẽ sinh ra biến dị. Thí dụ như dung hợp đặc biệt phù hợp hoặc là Hồn Linh, Hồn Hoàn đặc biệt không phù hợp, hoặc là bị một ít nhân tố bên ngoài kích thích, sẽ sinh ra tình huống như vậy. Cũng có người lúc Võ Hồn xuất hiện hoặc lúc thức tỉnh sẽ xảy ra biến dị."
"Biến dị có tốt có xấu, có thể là Võ Hồn cường đại biến dị thành nhỏ yếu, cũng có trường hợp Võ Hồn nhỏ yếu trở nên mạnh mẽ."
Hắn nhìn Đường Vũ Lân đầy thâm ý: "Lam Ngân Thảo được xem là phế Võ Hồn, nhưng dung hợp với Hồn Linh loài rắn lại rất là phù hợp, cho nên Lam Ngân Thảo mới tiến hóa thành dây leo. Võ Hồn kiểu Lam Ngân Thảo hầu như không hề xuất hiện Hồn Lực cộng sinh, tỉ lệ của nó là cực nhỏ. Trước kia ta từng nhìn thấy một người, sau khi luyện tới cấp mười, cũng dung hợp với Hồn Linh loài rắn, biến thành dây leo nhìn còn to khỏe hơn của ngươi nhiều, nhưng vẫn yếu xìu y như cũ, ta chẳng cần dùng tới Võ Hồn mà cũng kéo nó đứt dễ như bỡn."
"Có thể Lam Ngân Thảo của ngươi là loại khác, tuy ta chỉ dùng Hồn Kỹ thứ nhất, nhưng bản thân ta sức lực vốn rất mạnh, vậy mà vẫn không kéo đứt được nó, việc này hoàn toàn trái với lẽ thường. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy cường độ bản thân của Võ Hồn lại có quan hệ với Hồn Lực cách khác, trước khi Hồn Lực tiêu hao tới mức cạn kiệt, thì ta không thể nào kéo đứt Lam Ngân Thảo của ngươi được. Ngoài Võ Hồn biến dị, ta không còn nghĩ ra được khả năng nào khác."
Đường Vũ Lân ngơ ra nhìn Mang Thiên: "Lão sư, như vậy, là tốt thật sao?"
Mang Thiên trả lời: "Đương nhiên là tốt. Nhưng, không tuyệt đối. Cái này còn phải xem khả năng khống chế Võ Hồn của ngươi. Lam Ngân Thảo hóa thành dây leo, theo lý thuyết, ngươi hẳn là theo hướng hệ Khống Chế, Hồn Kỹ của ngươi chín phần mười hẳn là theo dạng kỹ năng cơ bản của dây leo là quấn và quấy rối. Nhưng, một khi ngươi quấn chặt lấy đối thủ, nếu Hồn Lực của đối phương cao hơn ngươi, thì quá trình hắn giãy dụa sẽ làm ngươi hao hết Hồn Lực, biến thành tiêu hao chiến, ngươi sẽ không còn cơ hội nữa. Cho nên, ta cho rằng, Lam Ngân Thảo của ngươi cứng như vậy, dùng nó thành vũ khí công kích dạng roi là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa, chờ sau này ngươi có Hồn Hoàn thứ hai, nói không chừng sẽ lại sinh ra biến dị nữa. Cho nên, tuy hiện giờ ta không đoán được tương lai nó sẽ như thế nào, nhưng ít ra là có hi vọng, từ giờ trở đi, nó đã không còn là một phế Võ Hồn nữa, ngươi coi như là nhân họa đắc phúc."
"Thật như vậy?" Đường Vũ Lân không tin được nhìn lão sư. Không phải phế Võ Hồn nữa? Tuy vẫn chưa phải là cường đại, nhưng ít ra không còn là phế Võ Hồn nữa a!
Mang Thiên thản nhiên: "Ngươi cũng thấy, Hồn Linh đầu tiên của ta là Hồn Linh mười năm màu trắng, cũng rất nhỏ yếu. Nhưng, qua quá trình cố gắng, ta kiếm được những Hồn Linh tiếp theo là Hồn Linh trăm năm, rồi có cả nghìn năm. Bởi vì ta là một Đoán Tạo Sư, ta có thể kiếm được nhiều tiền để mua Hồn Linh mình muốn. Ngươi đang rất có thiên phú về rèn, lão sư có thể làm được, ngươi cũng có thể."
Không có gì thuyết phục bằng bản thân chứng minh, mọi chất chứa trong lòng Đường Vũ Lân đều đã không còn, không còn là phế Võ Hồn, lại còn có tấm gương lão sư để làm mục tiêu, trong lòng nó lại dấy lên hy vọng. Ta vẫn có thể trở thành Đại Hồn Sư mạnh mẽ a!
"Ngươi hôm nay chưa xin phép đã nghỉ, ta trừ ngươi một ngày tiền lương." Mang Thiên bỏ lại một câu trước khi đi. Nhưng đầu đó không ảnh hưởng gì tới sự hưng phấn của Đường Vũ Lân, nó nhảy tới ôm ghì lấy hắn.
"Ngươi nhẹ tay một chút." Mang Thiên nhận ra, sức mạnh của tiểu tử này...
Mang Thiên đi rồi, bầu không khí u sầu của Đường gia lại chuyển thành sung sướng.
"Xin lỗi phụ thân, mẫu thân, đã làm hai người lo lắng." Đường Vũ Lân xấu hổ nói.
Lang Nguyệt ôm con trai vào lòng, "Phải là phụ thân và mẫu thân nói xin lỗi con mới phải. Con còn nhỏ như vậy, đã phải gồng gánh quá nhiều thứ trên vai."
Đường Tư Nhiên cúi đầu, không biết nghĩ gì.
Na Nhi mấp máy môi, như định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.
Ăn cơm tối xong, qua một ngày mệt mỏi, Đường Tư Nhiên và Lang Nguyệt đi ngủ sớm, Na Nhi hình như rất mệt mỏi, cũng nhanh chóng ngủ say.
Chỉ có Đường Vũ Lân không ngủ được.
Nó lén lút ra khỏi nhà, đi tới bãi cỏ vườn hoa lần trước ngồi xuống. Nhìn lên bầu trời ánh trăng sáng tỏ, trong lòng cực kỳ sung sướng.
Từ cực vui xuống cực buồn, rồi lại từ cực buồn thấy lại tia hy vọng. Những cung bậc cảm xúc nó trải qua hôm nay còn nhiều hơn ba năm qua gộp lại.
Ý niệm khẽ động, Thảo Xà bé nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay.
"Cảm ơn ngươi, tiểu gia hỏa. Ngươi đã mang tới cho ta hy vọng, vậy mà ta lại từng ghét bỏ ngươi. Ta xin lỗi!" Đường Vũ Lân khẽ nói.
Thảo Xà bé nhỏ như cảm nhận được, ngẩng đầu lên, thè lưỡi ra.
Đường Vũ Lân cười, "Đặt cái tên cho ngươi nhé? Sau này, chúng ta chính là đồng bạn." Hồn Linh sẽ luôn đi theo chủ nhân, chủ nhân chết, nó mới có thể tiêu tán.
Thảo Xà bé nhỏ như nghe hiểu được, vặn vẹo cơ thể.
Đường Vũ Lân hỏi: "Tên gì hay đây?"
Cả người Thảo Xà bỗng sáng lên, mảnh vảy trên trán bỗng tỏa ra vòng sáng màu vàng.
"Ồ! Đây là tình huống sau khi biến dị đấy hả?" lời của lão sư, hắn tin tưởng không nghi ngờ. Mình đã không còn là phế Võ Hồn, Lam Ngân Thảo hẳn là đã biến dị.
"Vòng sáng vàng vừa rồi đẹp quá, ngươi lại lóe lên một cái cho ta xem được không?" Đường Vũ Lân cười hì hì.
Thảo Xà bé nhỏ không phản ứng, trí tuệ nó thấp, đương nhiên không thể hoàn toàn lúc nào cũng làm theo lời Đường Vũ Lân. Hồn Linh cấp thấp thế này, chẳng qua là cung cấp một cái Hồn Hoàn mà thôi, không hề có tác dụng phụ trợ.
Đường Vũ Lân ngẫm nghĩ: "Ngươi có thể biến ra màu vàng, vậy ta gọi ngươi là Kim Quang nhé? Nếu sau này toàn thân ngươi đều có thể lóe ra Kim Quang, vậy thì uy vũ khí phách lắm a!"
Thảo Xà bé nhỏ đương nhiên không phản đối, tên của nó cứ thế được quyết định, Kim Quang, một cái tên đơn giản mộc mạc, nhưng tràn đầy cảm giác tự hào.
Hào quang màu lam óng ánh lập loè, bên trong còn có mạng vân lưới màu vàng tỏa ra vầng sáng vàng nhàn nhạt, Mang Thiên dùng hết sức, mà không thể kéo cây cỏ đứt ra được.
Nhưng, Đường Vũ Lân cảm nhận được Hồn Lực trong người khẽ giật, sau đó giảm xuống một đoạn.
"Ai da!!!!" Nó kêu lên.
Mang Thiên kinh ngạc nhìn nó, "Cảm thấy gì à?"
Đường Vũ Lân ăn ngay nói thật: "Hồn Lực của ta hình như hạ xuống."
Ánh mắt Mang Thiên nhìn nó trở nên phức tạp, hắn không thử kéo Lam Ngân Thảo nữa, mà thu hồi Võ Hồn và Hồn Linh, thả Lam Ngân Thảo ra.
Đường Tư Nhiên vội hỏi: "Mang huynh, như thế là sao?"
Mang Thiên mỉm cười, "Xem ra, trời cao không thật sự vứt bỏ đứa nhỏ này, ta có thể khẳng định, Võ Hồn của nó là biến dị, và biến dị về hướng tốt."
Biến dị? Nghe hai chữ này, Đường Vũ Lân ngơ ngác, nó không hiểu thế nghĩa là gì.
Mang Thiên nói: "Võ Hồn của chúng ta, trong một ít tình huống đặc biệt dưới sẽ sinh ra biến dị. Thí dụ như dung hợp đặc biệt phù hợp hoặc là Hồn Linh, Hồn Hoàn đặc biệt không phù hợp, hoặc là bị một ít nhân tố bên ngoài kích thích, sẽ sinh ra tình huống như vậy. Cũng có người lúc Võ Hồn xuất hiện hoặc lúc thức tỉnh sẽ xảy ra biến dị."
"Biến dị có tốt có xấu, có thể là Võ Hồn cường đại biến dị thành nhỏ yếu, cũng có trường hợp Võ Hồn nhỏ yếu trở nên mạnh mẽ."
Hắn nhìn Đường Vũ Lân đầy thâm ý: "Lam Ngân Thảo được xem là phế Võ Hồn, nhưng dung hợp với Hồn Linh loài rắn lại rất là phù hợp, cho nên Lam Ngân Thảo mới tiến hóa thành dây leo. Võ Hồn kiểu Lam Ngân Thảo hầu như không hề xuất hiện Hồn Lực cộng sinh, tỉ lệ của nó là cực nhỏ. Trước kia ta từng nhìn thấy một người, sau khi luyện tới cấp mười, cũng dung hợp với Hồn Linh loài rắn, biến thành dây leo nhìn còn to khỏe hơn của ngươi nhiều, nhưng vẫn yếu xìu y như cũ, ta chẳng cần dùng tới Võ Hồn mà cũng kéo nó đứt dễ như bỡn."
"Có thể Lam Ngân Thảo của ngươi là loại khác, tuy ta chỉ dùng Hồn Kỹ thứ nhất, nhưng bản thân ta sức lực vốn rất mạnh, vậy mà vẫn không kéo đứt được nó, việc này hoàn toàn trái với lẽ thường. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy cường độ bản thân của Võ Hồn lại có quan hệ với Hồn Lực cách khác, trước khi Hồn Lực tiêu hao tới mức cạn kiệt, thì ta không thể nào kéo đứt Lam Ngân Thảo của ngươi được. Ngoài Võ Hồn biến dị, ta không còn nghĩ ra được khả năng nào khác."
Đường Vũ Lân ngơ ra nhìn Mang Thiên: "Lão sư, như vậy, là tốt thật sao?"
Mang Thiên trả lời: "Đương nhiên là tốt. Nhưng, không tuyệt đối. Cái này còn phải xem khả năng khống chế Võ Hồn của ngươi. Lam Ngân Thảo hóa thành dây leo, theo lý thuyết, ngươi hẳn là theo hướng hệ Khống Chế, Hồn Kỹ của ngươi chín phần mười hẳn là theo dạng kỹ năng cơ bản của dây leo là quấn và quấy rối. Nhưng, một khi ngươi quấn chặt lấy đối thủ, nếu Hồn Lực của đối phương cao hơn ngươi, thì quá trình hắn giãy dụa sẽ làm ngươi hao hết Hồn Lực, biến thành tiêu hao chiến, ngươi sẽ không còn cơ hội nữa. Cho nên, ta cho rằng, Lam Ngân Thảo của ngươi cứng như vậy, dùng nó thành vũ khí công kích dạng roi là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa, chờ sau này ngươi có Hồn Hoàn thứ hai, nói không chừng sẽ lại sinh ra biến dị nữa. Cho nên, tuy hiện giờ ta không đoán được tương lai nó sẽ như thế nào, nhưng ít ra là có hi vọng, từ giờ trở đi, nó đã không còn là một phế Võ Hồn nữa, ngươi coi như là nhân họa đắc phúc."
"Thật như vậy?" Đường Vũ Lân không tin được nhìn lão sư. Không phải phế Võ Hồn nữa? Tuy vẫn chưa phải là cường đại, nhưng ít ra không còn là phế Võ Hồn nữa a!
Mang Thiên thản nhiên: "Ngươi cũng thấy, Hồn Linh đầu tiên của ta là Hồn Linh mười năm màu trắng, cũng rất nhỏ yếu. Nhưng, qua quá trình cố gắng, ta kiếm được những Hồn Linh tiếp theo là Hồn Linh trăm năm, rồi có cả nghìn năm. Bởi vì ta là một Đoán Tạo Sư, ta có thể kiếm được nhiều tiền để mua Hồn Linh mình muốn. Ngươi đang rất có thiên phú về rèn, lão sư có thể làm được, ngươi cũng có thể."
Không có gì thuyết phục bằng bản thân chứng minh, mọi chất chứa trong lòng Đường Vũ Lân đều đã không còn, không còn là phế Võ Hồn, lại còn có tấm gương lão sư để làm mục tiêu, trong lòng nó lại dấy lên hy vọng. Ta vẫn có thể trở thành Đại Hồn Sư mạnh mẽ a!
"Ngươi hôm nay chưa xin phép đã nghỉ, ta trừ ngươi một ngày tiền lương." Mang Thiên bỏ lại một câu trước khi đi. Nhưng đầu đó không ảnh hưởng gì tới sự hưng phấn của Đường Vũ Lân, nó nhảy tới ôm ghì lấy hắn.
"Ngươi nhẹ tay một chút." Mang Thiên nhận ra, sức mạnh của tiểu tử này...
Mang Thiên đi rồi, bầu không khí u sầu của Đường gia lại chuyển thành sung sướng.
"Xin lỗi phụ thân, mẫu thân, đã làm hai người lo lắng." Đường Vũ Lân xấu hổ nói.
Lang Nguyệt ôm con trai vào lòng, "Phải là phụ thân và mẫu thân nói xin lỗi con mới phải. Con còn nhỏ như vậy, đã phải gồng gánh quá nhiều thứ trên vai."
Đường Tư Nhiên cúi đầu, không biết nghĩ gì.
Na Nhi mấp máy môi, như định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.
Ăn cơm tối xong, qua một ngày mệt mỏi, Đường Tư Nhiên và Lang Nguyệt đi ngủ sớm, Na Nhi hình như rất mệt mỏi, cũng nhanh chóng ngủ say.
Chỉ có Đường Vũ Lân không ngủ được.
Nó lén lút ra khỏi nhà, đi tới bãi cỏ vườn hoa lần trước ngồi xuống. Nhìn lên bầu trời ánh trăng sáng tỏ, trong lòng cực kỳ sung sướng.
Từ cực vui xuống cực buồn, rồi lại từ cực buồn thấy lại tia hy vọng. Những cung bậc cảm xúc nó trải qua hôm nay còn nhiều hơn ba năm qua gộp lại.
Ý niệm khẽ động, Thảo Xà bé nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay.
"Cảm ơn ngươi, tiểu gia hỏa. Ngươi đã mang tới cho ta hy vọng, vậy mà ta lại từng ghét bỏ ngươi. Ta xin lỗi!" Đường Vũ Lân khẽ nói.
Thảo Xà bé nhỏ như cảm nhận được, ngẩng đầu lên, thè lưỡi ra.
Đường Vũ Lân cười, "Đặt cái tên cho ngươi nhé? Sau này, chúng ta chính là đồng bạn." Hồn Linh sẽ luôn đi theo chủ nhân, chủ nhân chết, nó mới có thể tiêu tán.
Thảo Xà bé nhỏ như nghe hiểu được, vặn vẹo cơ thể.
Đường Vũ Lân hỏi: "Tên gì hay đây?"
Cả người Thảo Xà bỗng sáng lên, mảnh vảy trên trán bỗng tỏa ra vòng sáng màu vàng.
"Ồ! Đây là tình huống sau khi biến dị đấy hả?" lời của lão sư, hắn tin tưởng không nghi ngờ. Mình đã không còn là phế Võ Hồn, Lam Ngân Thảo hẳn là đã biến dị.
"Vòng sáng vàng vừa rồi đẹp quá, ngươi lại lóe lên một cái cho ta xem được không?" Đường Vũ Lân cười hì hì.
Thảo Xà bé nhỏ không phản ứng, trí tuệ nó thấp, đương nhiên không thể hoàn toàn lúc nào cũng làm theo lời Đường Vũ Lân. Hồn Linh cấp thấp thế này, chẳng qua là cung cấp một cái Hồn Hoàn mà thôi, không hề có tác dụng phụ trợ.
Đường Vũ Lân ngẫm nghĩ: "Ngươi có thể biến ra màu vàng, vậy ta gọi ngươi là Kim Quang nhé? Nếu sau này toàn thân ngươi đều có thể lóe ra Kim Quang, vậy thì uy vũ khí phách lắm a!"
Thảo Xà bé nhỏ đương nhiên không phản đối, tên của nó cứ thế được quyết định, Kim Quang, một cái tên đơn giản mộc mạc, nhưng tràn đầy cảm giác tự hào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook