Long Vương Điện Hạ
Chương 6: Đồ Của Ta Không Cho Phép Đem Cho Người Khác

Con lợn rừng rốt cuộc vẫn không bắt được khiến cho Long Tích Nính tức giận đến cùng cực, hắn vừa giận, trong rừng động vật như gặp tai ương, một đám gà rừng xui xẻo đầu tiên đã tặng mệnh. Hoài Anh trơ mắt mà nhìn tên tiểu quỷ đó bộ mặt hung ác mà bẻ đứt cổ gà rừng, cứ con này lại đến con kia, thật là trường hợp quỷ dị, trái tim này nếu là không kiên cường thì đã phải ngất xỉu tại chỗ rồi.

Hoài Anh phải nói là đã sợ tới mức xanh mật rồi, nàng lúc này mới ý thức được lời nói lúc trước của hắn thế nào là “Xem ngươi thuận mắt” rồi, cũng là nên nói cỡ nào may mắn đi. Nếu là không phải hắn xem nàng thuận mắt, dựa vào thái độ mấy ngày nay của nàng, ít nhiều thì cái cổ này cũng đã đủ rớt xuống mấy lần rồi.

Long Vương điện hạ cũng không phải là ăn chay, nhân gia 《 Tây Du Ký 》 Tiểu Bạch Long không phải một ngụm liền nuốt lấy Đường Tăng sao? Hoài Anh tưởng tượng mình lúc trước còn vừa hô vừa quát Long Tích Nính, giờ nghĩ lại mới thấy sợ —— nếu không phải hắn vẫn còn nhỏ, thì có cho nàng mười lá gan nàng cũng không dám chọc.

Nàng lập tức sợ hãi, thái độ liền chuyển đổi 180 độ, ôn nhu nịnh nọt, quả thực làm người ta không nỡ nhìn thẳng. Nàng tung ta tung tăng ở trong rừng tìm dây leo trên mặt đất đem kia bảy tám con gà rừng kia cột thành một chuỗi rồi kéo về. Hoài Anh giờ không dám sai Long Tích Nính, lấy lòng mà nhìn hắn nhếch miệng cười, vừa lê vừa kéo, khẽ cắn môi, dùng sức túm.

Long Tích Nính thấy thế, không khỏi trầm ngâm mà đoạt lấy đồ trong tay nàng, vẻ mặt khinh thường nói: “Thật vô dụng.”

Hoài Anh “Ha hả” mà ngây ngô cười, một chữ cũng không dám phản bác. Nhưng thật ra Long Tích Nính đợi nửa ngày, không nghe được nàng đáp lời, có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu nhìn nàng, Hoài Anh lập tức lại vẻ mặt nịnh nọt mà nhìn hắn ngây ngô cười, Long Tích Nính tức khắc nhíu mày, khuôn mặt nhỏ không cao hứng mà phồng lên trừng mắt nói: “Tiêu Hoài Anh, ngươi uống lộn thuốc à?”

Đồ tiểu quỷ hỗn đản, ngươi mới uống lộn thuốc! Hoài Anh tức giận đến cắn răng, còn cái gì là sợ hãi nữa chứ, nháy mắt đều biến lên chín tầng mây hết rồi, nàng tức tối dậm chân, nhìn Long Tích Nính trợn mắt giận, quát: “Tiểu quỷ ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, bằng không, hồi nữa ngươi tự mà ôm những con gà rừng này mà ăn sống luôn đi. Ta không nấu cơm cho ngươi nữa !”

Long Tích Nính lúc này mới vừa lòng, gật gật đầu nói: “Lúc này mới giống ngươi.” Nói xong, một lát sau, hắn mới bỗng nhiên phản ứng lại, đột nhiên nhảy người lên, chỉ vào Hoài Anh quát lớn: “Tiêu Hoài Anh, ngươi nói cái gì? Ngươi dám không làm cơm cho ta ăn, ta…… Ta liền ăn ngươi!”

Thanh âm của hắn rất lớn, còn trừng đôi mắt tức giận, thoạt nhìn thực như có thể đốt người ta vậy. Nhưng Hoài Anh lại phát hiện, hắn lúc này vẫn nắm cổ gà rừng nhưng sát khí hoàn toàn không giống nhau, có loại cố ý, loại thì như đang phô trương sức mạnh vậy .

Hoài Anh bỗng nhiên cảm thấy rằng, tên tiểu quỷ này tuổi tuy nhỏ ( nàng cố ý xem nhẹ sự thật rằng hắn đã hơn hai nghìn sáu trăm tuổi ), nhưng vẫn biết nặng nhẹ, hiểu được chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm. Hoài Anh cảm thấy, đối với một tiểu Long vương cao cao tại thượng này mà nói đã là không dễ dàng rồi.

Hoài Anh nhìn Long Tích Nính cười, duỗi tay xoa lên đỉnh đầu hắn, tiểu quỷ này tóc rất dài, đen nhánh, mềm mại lại mượt mà. Nghe các lão cao nhân nói, tóc người nào mềm mại thì tính tình cũng sẽ như vậy, tên nhóc này tuy rằng luôn trát lên mặt bộ dáng hung hăng, nói năng có chút thô lỗ, nhưng kỳ thật tâm địa của hắn cũng mềm mại của tiểu hài tử.

Hai người tay nắm tay, kéo một đống gà rừng trở về nhà, lúc đi trên đường, đều tu hút những ánh mắt đàm tiếu sôi nổi. Trên đường còn có những người không nhịn được tò mò mà tiến lên hỏi nàng đánh chỗ nào sao lại có nhiều gà rừng như vậy, Hoài Anh chớp chớp đôi mắt, cười tủm tỉm mà trả lời: “Tự chúng ta bắt được đấy.”

Long Tích Nính bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nàng một cái, đáy mắt đen nhánh hiện lên một tia ngoài ý muốn. Hoài Anh lập tức liền phát hiện, sâu xa khó hiểu mà đáp lại hắn cái nháy mắt. Trên đường cũng có người không tin, thử hỏi lại: “Đây là từ sau núi tới đi?”

Hoài Anh gật gật đầu, mấy người hàng xóm với nàng nói lời tạm biệt nhau, xong liền quay người hướng ra sau núi chạy.

Người đã đi rồi, Long Tích Nính mới nghiêng đầu tò mò mà nhìn chằm chằm Hoài Anh hỏi: “Ngươi thật là kỳ quái? Hôm qua còn cố ý gạt cha ngươi cùng Tiêu Tử Đạm, vì cái gì sao hôm nay lại nói cho bọn họ? Ngươi không sợ bọn họ cảm thấy kỳ quái sao?”



Hoài Anh làm ra vẻ huyền bi, đắc ý nói: “Tiểu hài tử như ngươi thì biết cái gì, về sau ngươi lớn lên sẽ biết.” Thấy Long Tích Nính lập như nổi bão, Hoài Anh liền chạy nhanh giải thích nói: “Ta cùng bọn họ nói lời nói thật, là bởi vì bọn họ căn bản sẽ không tin. Nếu không, ngươi cho rằng bọn họ vội vã mà hướng ra sau núi chạy làm cái gì? Bởi đều muốn ra đấy kiểm tra xem có gà rừng thật không.”

Long Tích Nính vẫn có chút khó hiểu, nhưng không truy vấn thêm, nhỏ giọng nói thầm hai câu, lắc đầu, đem trong tay vắt ra sau, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Hoài Anh nói: “Giữa trưa gà rừng ăn như thế nào? Lại thịt kho tàu sao?”

Hoài Anh liền biết trong đầu hắn rốt cuộc cũng chẳng có chuyện gì khác, đối cái này vấn đề tầm thường này thì nàng đã chết lặng từ lâu rồi, nàng thậm chí còn nghiêm túc mà nghĩ nghĩ, trả lời: “Gà rừng thịt dai, thịt kho tàu cũng không cắn nổi, không bằng hầm canh đi, bỏ thêm nấm gì đó, hương vị sẽ rất tuyệt vời đó.”

“Đều tùy ngươi.” Long Tích Nính liếm liếm môi, “Ta đói bụng rồi.”

Hoài Anh đối với cái đói bụng của hắn cũng không thắc mắc, sờ sờ đỉnh đầu hắn, nói: “Chúng ta về nhanh thôi.” Kết quả mới đi đến đầu ngõ, liền nghe được phía sau có người kêu tên Hoài Anh, Hoài Anh xoay người liền thấy, tức khắc vừa mừng vừa run sợ, “Tử An, ngươi sao hôm nay lại tới đây?”

Tiêu Tử An là nhi tử của Tiêu gia , năm nay mới mười tuổi. Tiêu đại lão gia ở kinh thành làm quan, Đại thái thái cùng mấy hài tử đều đi theo vào kinh, chỉ để lại một người con út ở lại để phụng dưỡng lão thái gia. Tiêu Tử An tuy sinh ra trong gia đình có ăn học, nhưng hắn lớn lên lại không đọc sách, còn trốn học, lại còn có cái sở thích kỳ quái —— thích làm tượng đất, chính vì cái này mà Tiêu lão thái gia sầu muốn chết, đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, nhưng hắn lại cố tình làm lơ.

Có một hôm Hoài Anh thấy hắn làm tượng, nhất thời cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nếu đứa nhỏ này sinh ở hiện đại, nhất định sẽ là một thợ điêu khắc thiên tài, cho nên nàng đối với hắn cũng có ít nhiều tôn sùng. Tiêu Tử An cũng vì thế mà xem nàng như là tri kỷ, hai ba ngày lại đến đây tìm nàng, còn tự mình đem tượng đất mình làm đưa cho nàng.

close

“Ta đến nhà ngươi nhưng không gặp, toan đi dạo để hít thở không khí, không nghĩ tới cư nhiên ở trên đường có thể gặp được ngươi. Thật sự là quá tốt!” Tiêu Tử An nhảy nhót mà vọt tới trước mặt Hoài Anh , từ trong ngực móc ra một cái hình tượng đất độc đáo, nhếch miệng lộ ra một hàm răng trắng, cười tủm tỉm nói: “Tặng ngươi!”

Tiểu tượng đất so với bàn tay Hoài Anh thì vẫn còn nhỏ nhắn, chính là bộ dáng cô nương nho nhỏ, bộ yếm đỏ rực, mái tóc trên đỉnh đầu rất mềm mại, đôi mắt nhắm chặt, còn cái miệng nhỏ khẽ nhếch, như đang ngủ thật sự yên bình. Tuy tiểu tượng đất không được coi là đặc biệt tinh xảo, nếu so sánh ở hiện đại thì trên mạng còn có nhiều hình nhân với người rất giống nhau, để mà so sánh thì cái này vẫn còn tồn tại khoảng cách rất lớn , nhưng liên tưởng độ tuổi của hắn hiện giờ thì để làm ra nó cũng không dễ dàng gì.

“Ngươi làm thật đẹp.” Hoài Anh không chút keo kiệt nào mà khen: “Tử An tay thật khéo léo, thần thái của nó nhìn rất sống động.”

Tiêu Tử An khó có người khen hắn thật lòng, cao hứng đến cả mặt đều đỏ, có chút kích động nói: “Ngươi…… nếu thích nó, ngày mai ta lại lấy cho ngươi mấy cái lại đây. Nhà ta còn có rất nhiều, đều giấu dưới đáy giường, sợ bị gia gia thấy. Hắn nếu biết ta lại trộm làm cái này, nhất định sẽ quăng hết chúng nó.”

Hắn nói tới đây lại có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không nhụt chí, đôi mắt sáng lấp lánh, đặc biệt có thần.

“Vậy cảm ơn ngươi.” Hoài Anh cũng không chối từ, cười tủm tỉm mà nhận lấy, nghĩ nghĩ, lại cởi ra hai con gà rừng cho hắn, nói: “Buổi sáng ta ở trong rừng bắt được, ngươi lấy hai con trở về hầm canh cho lão thái gia đi. Gà rừng này thịt dai khó ăn, nhưng hầm canh lại cực kì thơm ngon. Ngươi đi mang về cho lão thái gia, ngài chắc sẽ rất vui vẻ, nói không chừng sẽ không mắng ngươi nữa.”

Long Tích Nính lập tức thay đổi sắc mặt, mở to đôi mắt đen nháy mắt không thèm chớp mà nhìn chằm chằm hai con gà kia, thấy Tiêu Tử An hoàn toàn không có ý từ chối, lại tức giận mà trừng mắt nhìn, Tiêu Tử An bị nhìn vậy mà vẫn chưa phát giác được, chắc ngoài cái tượng đất hắn yêu sâu sắc kia ra, chuyện gì khác đều không bỏ trong lòng, hồn nhiên mà không biết mình bị Long Vương điện hạ đang coi là cái đinh trong mắt, rất cao hứng mà nhận lấy hai con gà rừng kia, lại còn nói đa tạ Hoài Anh, lúc này mới chú ý tới bên cạnh nàng còn có một thằng nhóc nữa, tò mò hỏi Hoài Anh, “Tiểu tử này là người người nhà của ngươi sao ? Lớn lên thật là đẹp mắt.”

“Là biểu đệ nhà ta.” Hoài Anh mặt không đổi sắc mà nói dối, lại nhẹ nhàng lôi kéo tay Long Tích Nính, cong mắt nói: “Ngũ Lang mau kêu ca ca Tử An đi .”



(* Ngũ Lang là tên khác của Long Tích Nính á các bạn )

Long Tích Nính không chút khách khí mà nhìn nàng mắt trợn trắng, lại lạnh lùng nhìn Tiêu Tử an liếc mắt một cái, không lên tiếng, thái độ cũng thực lãnh đạm quá đi. Tiêu Tử An đảo cũng nổi giận, cười tủm tỉm mà chào hỏi hắn, lại quay qua vẫy tay tạm biệt Hoài Anh.

Chờ Tiêu Tử An đi, Long Tích Nính lập tức liền phát tác, hắn phát giận, giọng cao tám độ, tiếng nói vô cùng non nớt đáng yêu cực kỳ: “Tiêu Hoài Anh, ngươi là ăn được gan báo rồi sao! Dám trước mặt Bổn vương mà cho hắn hai con gà, ngươi không muốn sống nữa rồi phải không! Nếu hồi nữa bổn vương ăn không đủ no, liền bắt ngươi để lấp đầy bụng……”

Hoài Anh vẻ mặt cao thâm cười, “Ngươi gấp cái gì, không phải còn thừa nhiều sao? Ta phải đã nói trước với ngươi rồi sao, gà rừng thịt thô, không thể ăn, nếm ít mới cảm thấy mĩ vị, chúng ta ngày mai sẽ đổi món khác.”

“Chó má!” Long Tích Nính hừ nói: “Đó là bổn vương bắt được, không có bổn vương cho phép thì ai cho ngươi đem đi tặng. Còn nữa, ai nói gà rừng thịt dai thì lão tử không thể ăn, răng bổn vương rất tốt, có thể ăn hết mười con cũng được, mấy con này thì có ăn thua gì, còn chưa đủ để Bổn vương nhét kẽ răng. Vừa nói vừa dùng ánh mắt chán ghét nhìn Hoài Anh, lần sau ngươi còn tự ý như vậy, ta sẽ không khách khí với ngươi!”

Đừng nhìn hắn khuôn mặt nhỏ vẫn phùng phình, kỳ thật đã nguôi giận, Hoài Anh liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, nhưng nàng vẫn là làm ra một tư thái đặc biệt khiêm tốn, mềm giọng nói: “Đã biết, về sau nhất định sẽ hỏi ý ngươi trước.”

“Không có lần sau!” Long Tích Nính mặt không đổi: “Đồ của ta không được phép tặng cho người khác.”

Cái đồ tiểu quỷ hẹp hòi! Còn là Long Vương nữa, khó trách cùng người khác đoạt địa bàn, thật không biết hắn như thế nào mà sống đến hai ngàn sáu trăm tuổi vậy.

Cơm trưa có chút chậm trễ, hiếm khi Long Tích Nính không kêu đói, thành thật mà ngồi ở dưới bếp nhóm lửa, đôi mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm cái nồi, đến khi Hoài Anh nói có thể ăn, hắn liền lập tức vứt bỏ que cời lửa mà chạy vọt lên. Hoài Anh hầm hai con gà rừng cũng một nồi nấm nhỏ, Long Tích Nính một mình mà ăn hơn phân nửa, Hoài Anh đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi, thấy cũng không trách.

Giữa trưa nàng tới đưa cơm cho cha và Tiêu Tử Đạm , Tiêu cha cũng không để ý gì, có cái gì ăn cái nấy, Tiêu Tử Đạm thì lại cẩn thận hơn, vừa mở ra hộp cơm ra liền phát hiện có gì đó không thích hợp, nghi hoặc mà nhìn Hoài Anh liếc mắt một cái, hỏi: “Đây là…… thịt Gà rừng sao?”

Hoài Anh ra vẻ tự nhiên gật đầu, “Buổi sáng dẫn Ngũ Lang đi mua quần áo, ở bờ sông nhặt được.”

“Lại nhặt được……” Tiêu Tử Đạm cau mày xem nàng, ánh mắt thực sự phức tạp. Hắn tuy rằng mới mười sáu tuổi, nhưng vẫn trông chững chạc hơn các thiếu niên khác, ngũ quan rõ ràng, lông mày sắc bén, cho nên các đồng môn đều có chút sợ hắn.

Nhưng Hoài Anh lại không sợ hắn, Tiêu Tử Đạm ở bên ngoài là một bộ mặt như thế nhưng khi trở về nhà, lại làm một huynh trưởng ôn nhu tốt bụng.

Quả nhiên, Tiêu Tử Đạm dù thắc mắc, nhưng không có hỏi nhiều, chỉ nhìn Hoài Anh bằng hai mắt sâu thảm sắc bén, lại nói: “Tống bà nên trở về đây đi, mấy ngày này vất vả cho muội rồi.”

Hoài Anh trong lòng đột nhiên cả kinh, nếu là Tống bà thực đã trở lại, chuyện Long Tích Nính sẽ giấu không được nữa mất…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương