Long Vũ Phi Thiên
-
Chương 105
“Vì cái gì không đánh?”. Long Tại Vũ tò mò nhìn Mạnh Liệt, lẽ ra hắn là gia chủ của ‘Bích Thiên cung’ công phu hẳn là cao nhất a, vì cái gì nói hiện tại không thể đánh chứ?
“Không cần tiểu quỷ ngươi quan tâm! Bạch y, xử lý hắn! Nếu ngươi thua gia quy hầu hạ”. Mạnh Liệt đắc ý nhìn Hiên Viên Thiên Hành: “Ngươi dám không?”.
“Vô nghĩa”. Hiên Viên Thiên Hành cười nhạt: “Tiểu quỷ như hắn ta còn không để ở trong mắt!”.
“Các ngươi các ngươi giống như không hỏi ý kiến của ta a?”. Bạch y thật cẩn thận mở miệng: “Ta không thể lựa chọn không đánh sao?”.
“Không được. Ngươi nếu không đánh thì đi ra phía sau núi diện bích một năm”. Mạnh Liệt hừ lạnh một tiếng: “Ngươi còn có ý kiến?”.
“Ta ta ”. Bạch y cân nhắc một chút rốt cuộc là đánh có hại hay là không đánh có hại! Nếu đánh thua thì là gia quy hầu hạ, nếu không đánh thì ra sau núi diện bích một năm! Này hình như là đánh tốt hơn một chút a: “Ta ta đánh ”. Một khi thua nhiều lắm ở trên giường nằm vài ngày mà thôi, tổng so với ra phía sau núi diện bích một năm vẫn hơn!
“Hảo, ngươi lên”. Mạnh Liệt lui về phía sau vài bước: “Hiên Viên Thiên Hành ngươi hãy nghe cho kỹ, nếu ngươi thua thì tiểu bảo bối sẽ ở lại nhà ta! Ngươi cút về Hiên Viên hoàng thành của ngươi!”.
“Ngươi đang nói cái gì ngốc đó? Ta sẽ không thua!”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn bạch y liếc mắt một cái: “Hắn không phải đối thủ của ta”.
“”. Bạch y khóe miệng run rẩy vài cái, cho dù ở đây mọi người đều biết ngươi cũng không cần phải nói trắng ra vậy đi?
“Bắt đầu. Bạch y, nhớ rõ lời nói của ta a!”. Mạnh Liệt lui về phía sau vài bước đến bên người Long Tại Vũ: “Tiểu bảo bối, ngươi nói bọn họ ai sẽ thắng? Ta dùng một ngàn lượng vàng đổ Hiên Viên Thiên Hành thắng. Các ngươi mau chọn đi!”.
“Cậu, là người đều nhìn ra Hiên Viên Thiên Hành thắng!”. Long Tại Vũ mặt không chút thay đổi mở miệng: “Bạch y là thuộc hạ ngươi ngươi vì cái gì không đổ hắn thắng?”.
“Ta cao hứng”. Mạnh Liệt liếc mắt trắng Long Tại Vũ một cái: “Ngươi có chịu đổ người khác không?”.
“Ngượng ngùng, cậu, ta không muốn”. Long Tại Vũ quay đầu đi: “Ngươi nếu nghĩ muốn đổ, đi tìm Vô cực đạo trưởng cái lão tạp mao kia thì hơn! Hắn thích nhất chính là đổ!”.
“Thật sự?”. Mạnh Liệt nhãn tình sáng lên, xoay người đối thủ hạ hạ mệnh lệnh: “Đi đem đạo trưởng đến đâu”.
“Hắc hắc lão tạp mao hảo vận khí a”. Long Tại Vũ cười gian nhìn Vô cực đạo trưởng bị người lôi từ trong phòng ra.
“Làm làm gì?”. Vô cực đạo trưởng mơ mơ màng màng mở to mắt tam giác của hắn, hắn đang ngủ say, bị người lôi từ ổ chăn ra, cơn tức lên não.
“Đạo trưởng, chúng ta đổ một phen thế nào?”. Mạnh Liệt hưng phấn lôi kéo vô cực đạo trưởng: “Ta cá là Hiên Viên Thiên Hành thắng, ngươi mau cá đi!”.
“Ân?”. Vô cực đạo trưởng vừa nghe nhất thời tinh thần tỉnh táo: “Ngươi nghĩ muốn đánh cuộc gì?”.
“Hiện tại bọn họ đánh nhau, chúng ta cá xem ai thắng. Chỉ đơn giản như vậy”. Mạnh Liệt giả dối cũng không nói là ai đánh với Hiên Viên Thiên Hành, chính là làm cho Vô cực đạo trưởng cá.
“Hiên Viên Thiên Hành. Ta cá một vạn hai hoàng kim!”. Vô cực đạo trưởng cơ hồ là phản xạ mở miệng.
“Ngươi không thể đổ người khác sao?”. Mạnh Liệt nhụt chí mở miệng. Hắn như thế nào không chọn người khác? Đương nhiên Mạnh Liệt không biết, vô cực đạo trưởng rất là tín nhiệm Hiên Viên Thiên Hành, căn bản là không tin hắn thất bại.
“Thiết”. Mạnh Liệt thất vọng nhìn thấy một cái thân ảnh đánh một trốn thân ảnh trốn đột nhiên lên tiếng rống to: “Bạch y, ngươi nếu đánh thua lão tử đùa chết ngươi!”.
“A ”. Mạnh Liệt vừa dứt lời, bạch y đã bị Hiên Viên Thiên Hành ‘tặng’ đến trước mặt Mạnh Liệt.
“Xong rồi”. Hiên Viên Thiên Hành đắc ý dào dạt nhìn Mạnh Liệt: “Nói chuyện phải giữ lời!”.
“Ta ta hừ ”. Mạnh Liệt hừ lạnh một tiếng rất nhanh tránh ra, một hồi lâu xa xa mới truyền đến một tiếng người rống to: “Bạch y ngươi cút lại đây cho lão tử ”.
Bạch y khóc không ra nước mắt hướng phòng Mạnh Liệt đi đến, hắn đến bây giờ cũng không hiểu được mình làm sai chỗ nào?
Mà ở nơi bọn họ đều không có chú ý, Thanh Trúc yên lặng nhìn chăm chú vào nơi vừa mới phát sinh hết thảy một hồi lâu mới xoay người rời đi, tìm được một nơi bí ẩn thì dừng lại.
“Chủ nhân”. Thanh Trúc mới vừa dừng lại thì có “người” xuất hiện ở phía sau hắn.
“Kế hoạch thay đổi, ngươi đi đến nơi bọn họ có thể đi qua để mai phục, nhớ kỹ chuyện ta phân phó, nếu có một chút sai lầm, đến lúc đó ta chắc chắn sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”. Thanh âm âm lãnh từ miệng Thanh Trúc truyền ra, hắc y nhân trên mặt đất nhịn không được rùng mình một cái.
“Còn không mau đi!”. Thanh Trúc không hờn giận thúc giục hắc y nhân đang sửng sốt: “Chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn sống nữa sao?”.
“Tuân mệnh”. Hắc y nhân cảm giác được quần áo của mình đã muốn ướt đẫm mồ hôi lạnh, vội vàng thi lễ với Thanh Trúc rồi lắc mình biến mất.
“Vũ, ngươi như thế nào có thể nhẫn tâm như vậy? Như thế nào có thể nhẫn tâm như vậy? Ta sẽ không cho ngươi thoát khỏi ta! Ngươi chỉ có thể là của ta! Nếu ta thật sự không chiếm được ngươi ta sẽ phá hủy ngươi! Cùng với người mà ngươi quý trọng!”. Thanh Trúc khóe miệng nổi lên một tia ý cười tàn khốc, nhưng rất nhanh hắn lại khôi phục thành bộ dáng của một Thanh Trúc vô hại, bước nhanh đi ra ngoài.
“Như thế nào vậy?”. Bị Hiên Viên Thiên Hành ôm thân thể Long Tại Vũ đột nhiên cứng đờ.
“Làm sao vậy?”. Hiên Viên Thiên Hành nghi hoặc nhìn sắc mặt Long Tại Vũ có chút ngưng trọng: “Có gì không đúng sao?”.
“Ta vừa cảm cảm giác được hơi thở của ma”. Long Tại Vũ mặt nhăn mày nhíu: “Nhưng rất nhanh biến mất! Có lẽ là ta đa tâm rồi đi!”.
“Ma sao?”. Hiên Viên Thiên Hành có chút đăm chiêu nhìn Thanh Trúc cách đó không xa đi tới, ngươi thật sự chờ không kịp muốn ra tay sao?
“Vô, Tử Hằng”. Hiên Viên Thiên Hành gọi Vân Tử Hằng với Vô đến bên người: “Các ngươi hiện tại quay về hoàng thành chuẩn bị, chúng ta chờ thêm vài ngày sau đó trở về”.
“Nhưng chủ nhân, chúng ta ra không được a”. Vân Tử Hằng khóc ra mặt..
“Ta nghĩ bọn họ có thể đi rồi đi?”. Hiên Viên Thiên Hành ánh mắt chuyển hướng đến trên người hắc y cùng chanh y đang lấy lòng Tô Liên Tâm.
“A? Có thể a! Gia chủ thả bọn họ ra liền chứng minh bọn họ có thể ly khai rồi, chỉ là bọn hắn cũng không có nói muốn rời đi cho nên ta nghĩ đến bọn họ không muốn ra rồi chứ?”. Chanh ngượng ngượng ngùng cười cười.
“”. Cái này khiến cho nhiều người hết chỗ nói. Bọn họ thật sự không rõ ‘Bích Thiên cung’ này rốt cuộc là một đám quái vật gì? Một đám đều là thần kinh ngu ngốc, nhưng năng lực lại mạnh hơn một đám cao thủ bên ngoài! Thật là một đám quái nhân a!
“Các ngươi ở trong này làm gì?”. Thanh Trúc đi đến bên người Hiên Viên Thiên Hành, chào hỏi với Long Tại Vũ: “Tại vũ, ngươi dậy thực sớm a!”.
“Ta là bị bọn họ đánh thức. Bất quá Thanh Trúc thật là, vừa rồi động tĩnh lớn như vậy ngươi cũng không tỉnh, hiện tại trò hay đều tan cuộc ngươi mới đi ra”. Long Tại Vũ không có cảnh giác gì trả lời, trò hay vừa rồi với hơi thở của ma thật là giống như một loại ảo giác.
“Trò hay gì?”. Thanh Trúc ra vẻ tò mò nhìn bọn họ: “Chẳng lẽ các ngươi thừa dịp ta ngủ mà chơi trò gì?”.
“Là như vậy ”. Ngay sau đó Long Tại Vũ đem chuyện mới phát sinh nói lại một lần cho Thanh Trúc: “ cuối cùng vẫn là Hiên Viên Thiên Hành thắng. Thế nào, khó được lão tạp mao không có choáng váng đầu óc mà đi đổ, bằng không thật sự là thua!”.
“Thật là khó có được a!”. Thanh Trúc thở dài: “Sư phụ a, hoàn hảo ngươi hôm nay không đi theo Mạnh Liệt đổ bằng không chúng ta cũng không có một ngàn hai hoàng kim để trả cho người ta a!”.
“Ta biết đúng mực!”. Vô cực đạo trưởng đắc ý mở miệng: “Ta cũng không phải cái gì cũng đều đổ!”.
“Đắc ý cái rắm a? Không biết còn tưởng rằng ngươi thắng đó!”. Long Tại Vũ nhìn dáng vẻ Vô cực đạo trưởng đắc ý lập tức bắt đầu châm chọc hắn: “Có bản lĩnh ngươi cùng bạch y đánh a!”.
“Tiểu quỷ, vậy ngươi để bạch y theo ta đi bắt quỷ! Nếu hắn bắt quỷ hơn ta thì thắng, ta liền phục hắn thế nào?”. Vô cực đạo trưởng hoàn toàn không đem lời nói của Long Tại Vũ để ở trong lòng. Đương nhiên nếu hắn thật sự đem lời nói của Long Tại Vũ để ở trong lòng nhất định đã sớm tức chết!
“Ngươi không phải chỉ có như vậy thôi sao?”. Long Tại Vũ khinh thường mở miệng: “Nếu ta nói ta có thể thắng ngươi! Tin hay không?”.
“Ngươi cho là ngươi có năng lực gì?”. Vô cực đạo trưởng cười quái dị khoa tay múa chân trước mặt Long Tại Vũ: “Nếu bản lĩnh của ngươi thật sự tốt như vậy sẽ không nhỏ đi! Ngay cả “dời đi không gian” với “thân thể cấm chú” đều không phân biệt rõ ràng đúng là ngu ngốc!”.
“Lão tạp mao ngươi ”. Long Tại Vũ phát hỏa, cũng không có tự hỏi vì cái gì Vô cực trưởng trưởng biết cấm chú của Long tộc?
“Ngươi này tiểu quỷ ”. Như vậy hai người nhào lên.
“Các ngươi thôi đi!”. Hiên Viên Thiên Hành bất đắc dĩ thở dài, đi đến trước mặt Vân Tử Hằng cùng Vô: “Sau khi trở về đem Tứ hoàng tử Tử Ngọc ra, chờ chúng ta trở về rồi xử trí! Đi thôi!”.
“Tuân mệnh”. Vân Tử Hằng cùng Vô nhìn nhau tùy ý hắc y dùng miếng vải đen che mắt bọn hắn dẫn ra ngoài.
“Hiện tại sẽ chờ hồ ly lộ ra cái đuôi!”. Hiên Viên Thiên Hành lầm bầm lầu bầu nhìn Thanh Trúc cách đó không xa, thật muốn xem hắn sẽ cho bọn họ cái dạng “kinh hỉ” gì a! Hy vọng đừng để cho ta thất vọng thì mới tốt!
“Không cần tiểu quỷ ngươi quan tâm! Bạch y, xử lý hắn! Nếu ngươi thua gia quy hầu hạ”. Mạnh Liệt đắc ý nhìn Hiên Viên Thiên Hành: “Ngươi dám không?”.
“Vô nghĩa”. Hiên Viên Thiên Hành cười nhạt: “Tiểu quỷ như hắn ta còn không để ở trong mắt!”.
“Các ngươi các ngươi giống như không hỏi ý kiến của ta a?”. Bạch y thật cẩn thận mở miệng: “Ta không thể lựa chọn không đánh sao?”.
“Không được. Ngươi nếu không đánh thì đi ra phía sau núi diện bích một năm”. Mạnh Liệt hừ lạnh một tiếng: “Ngươi còn có ý kiến?”.
“Ta ta ”. Bạch y cân nhắc một chút rốt cuộc là đánh có hại hay là không đánh có hại! Nếu đánh thua thì là gia quy hầu hạ, nếu không đánh thì ra sau núi diện bích một năm! Này hình như là đánh tốt hơn một chút a: “Ta ta đánh ”. Một khi thua nhiều lắm ở trên giường nằm vài ngày mà thôi, tổng so với ra phía sau núi diện bích một năm vẫn hơn!
“Hảo, ngươi lên”. Mạnh Liệt lui về phía sau vài bước: “Hiên Viên Thiên Hành ngươi hãy nghe cho kỹ, nếu ngươi thua thì tiểu bảo bối sẽ ở lại nhà ta! Ngươi cút về Hiên Viên hoàng thành của ngươi!”.
“Ngươi đang nói cái gì ngốc đó? Ta sẽ không thua!”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn bạch y liếc mắt một cái: “Hắn không phải đối thủ của ta”.
“”. Bạch y khóe miệng run rẩy vài cái, cho dù ở đây mọi người đều biết ngươi cũng không cần phải nói trắng ra vậy đi?
“Bắt đầu. Bạch y, nhớ rõ lời nói của ta a!”. Mạnh Liệt lui về phía sau vài bước đến bên người Long Tại Vũ: “Tiểu bảo bối, ngươi nói bọn họ ai sẽ thắng? Ta dùng một ngàn lượng vàng đổ Hiên Viên Thiên Hành thắng. Các ngươi mau chọn đi!”.
“Cậu, là người đều nhìn ra Hiên Viên Thiên Hành thắng!”. Long Tại Vũ mặt không chút thay đổi mở miệng: “Bạch y là thuộc hạ ngươi ngươi vì cái gì không đổ hắn thắng?”.
“Ta cao hứng”. Mạnh Liệt liếc mắt trắng Long Tại Vũ một cái: “Ngươi có chịu đổ người khác không?”.
“Ngượng ngùng, cậu, ta không muốn”. Long Tại Vũ quay đầu đi: “Ngươi nếu nghĩ muốn đổ, đi tìm Vô cực đạo trưởng cái lão tạp mao kia thì hơn! Hắn thích nhất chính là đổ!”.
“Thật sự?”. Mạnh Liệt nhãn tình sáng lên, xoay người đối thủ hạ hạ mệnh lệnh: “Đi đem đạo trưởng đến đâu”.
“Hắc hắc lão tạp mao hảo vận khí a”. Long Tại Vũ cười gian nhìn Vô cực đạo trưởng bị người lôi từ trong phòng ra.
“Làm làm gì?”. Vô cực đạo trưởng mơ mơ màng màng mở to mắt tam giác của hắn, hắn đang ngủ say, bị người lôi từ ổ chăn ra, cơn tức lên não.
“Đạo trưởng, chúng ta đổ một phen thế nào?”. Mạnh Liệt hưng phấn lôi kéo vô cực đạo trưởng: “Ta cá là Hiên Viên Thiên Hành thắng, ngươi mau cá đi!”.
“Ân?”. Vô cực đạo trưởng vừa nghe nhất thời tinh thần tỉnh táo: “Ngươi nghĩ muốn đánh cuộc gì?”.
“Hiện tại bọn họ đánh nhau, chúng ta cá xem ai thắng. Chỉ đơn giản như vậy”. Mạnh Liệt giả dối cũng không nói là ai đánh với Hiên Viên Thiên Hành, chính là làm cho Vô cực đạo trưởng cá.
“Hiên Viên Thiên Hành. Ta cá một vạn hai hoàng kim!”. Vô cực đạo trưởng cơ hồ là phản xạ mở miệng.
“Ngươi không thể đổ người khác sao?”. Mạnh Liệt nhụt chí mở miệng. Hắn như thế nào không chọn người khác? Đương nhiên Mạnh Liệt không biết, vô cực đạo trưởng rất là tín nhiệm Hiên Viên Thiên Hành, căn bản là không tin hắn thất bại.
“Thiết”. Mạnh Liệt thất vọng nhìn thấy một cái thân ảnh đánh một trốn thân ảnh trốn đột nhiên lên tiếng rống to: “Bạch y, ngươi nếu đánh thua lão tử đùa chết ngươi!”.
“A ”. Mạnh Liệt vừa dứt lời, bạch y đã bị Hiên Viên Thiên Hành ‘tặng’ đến trước mặt Mạnh Liệt.
“Xong rồi”. Hiên Viên Thiên Hành đắc ý dào dạt nhìn Mạnh Liệt: “Nói chuyện phải giữ lời!”.
“Ta ta hừ ”. Mạnh Liệt hừ lạnh một tiếng rất nhanh tránh ra, một hồi lâu xa xa mới truyền đến một tiếng người rống to: “Bạch y ngươi cút lại đây cho lão tử ”.
Bạch y khóc không ra nước mắt hướng phòng Mạnh Liệt đi đến, hắn đến bây giờ cũng không hiểu được mình làm sai chỗ nào?
Mà ở nơi bọn họ đều không có chú ý, Thanh Trúc yên lặng nhìn chăm chú vào nơi vừa mới phát sinh hết thảy một hồi lâu mới xoay người rời đi, tìm được một nơi bí ẩn thì dừng lại.
“Chủ nhân”. Thanh Trúc mới vừa dừng lại thì có “người” xuất hiện ở phía sau hắn.
“Kế hoạch thay đổi, ngươi đi đến nơi bọn họ có thể đi qua để mai phục, nhớ kỹ chuyện ta phân phó, nếu có một chút sai lầm, đến lúc đó ta chắc chắn sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”. Thanh âm âm lãnh từ miệng Thanh Trúc truyền ra, hắc y nhân trên mặt đất nhịn không được rùng mình một cái.
“Còn không mau đi!”. Thanh Trúc không hờn giận thúc giục hắc y nhân đang sửng sốt: “Chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn sống nữa sao?”.
“Tuân mệnh”. Hắc y nhân cảm giác được quần áo của mình đã muốn ướt đẫm mồ hôi lạnh, vội vàng thi lễ với Thanh Trúc rồi lắc mình biến mất.
“Vũ, ngươi như thế nào có thể nhẫn tâm như vậy? Như thế nào có thể nhẫn tâm như vậy? Ta sẽ không cho ngươi thoát khỏi ta! Ngươi chỉ có thể là của ta! Nếu ta thật sự không chiếm được ngươi ta sẽ phá hủy ngươi! Cùng với người mà ngươi quý trọng!”. Thanh Trúc khóe miệng nổi lên một tia ý cười tàn khốc, nhưng rất nhanh hắn lại khôi phục thành bộ dáng của một Thanh Trúc vô hại, bước nhanh đi ra ngoài.
“Như thế nào vậy?”. Bị Hiên Viên Thiên Hành ôm thân thể Long Tại Vũ đột nhiên cứng đờ.
“Làm sao vậy?”. Hiên Viên Thiên Hành nghi hoặc nhìn sắc mặt Long Tại Vũ có chút ngưng trọng: “Có gì không đúng sao?”.
“Ta vừa cảm cảm giác được hơi thở của ma”. Long Tại Vũ mặt nhăn mày nhíu: “Nhưng rất nhanh biến mất! Có lẽ là ta đa tâm rồi đi!”.
“Ma sao?”. Hiên Viên Thiên Hành có chút đăm chiêu nhìn Thanh Trúc cách đó không xa đi tới, ngươi thật sự chờ không kịp muốn ra tay sao?
“Vô, Tử Hằng”. Hiên Viên Thiên Hành gọi Vân Tử Hằng với Vô đến bên người: “Các ngươi hiện tại quay về hoàng thành chuẩn bị, chúng ta chờ thêm vài ngày sau đó trở về”.
“Nhưng chủ nhân, chúng ta ra không được a”. Vân Tử Hằng khóc ra mặt..
“Ta nghĩ bọn họ có thể đi rồi đi?”. Hiên Viên Thiên Hành ánh mắt chuyển hướng đến trên người hắc y cùng chanh y đang lấy lòng Tô Liên Tâm.
“A? Có thể a! Gia chủ thả bọn họ ra liền chứng minh bọn họ có thể ly khai rồi, chỉ là bọn hắn cũng không có nói muốn rời đi cho nên ta nghĩ đến bọn họ không muốn ra rồi chứ?”. Chanh ngượng ngượng ngùng cười cười.
“”. Cái này khiến cho nhiều người hết chỗ nói. Bọn họ thật sự không rõ ‘Bích Thiên cung’ này rốt cuộc là một đám quái vật gì? Một đám đều là thần kinh ngu ngốc, nhưng năng lực lại mạnh hơn một đám cao thủ bên ngoài! Thật là một đám quái nhân a!
“Các ngươi ở trong này làm gì?”. Thanh Trúc đi đến bên người Hiên Viên Thiên Hành, chào hỏi với Long Tại Vũ: “Tại vũ, ngươi dậy thực sớm a!”.
“Ta là bị bọn họ đánh thức. Bất quá Thanh Trúc thật là, vừa rồi động tĩnh lớn như vậy ngươi cũng không tỉnh, hiện tại trò hay đều tan cuộc ngươi mới đi ra”. Long Tại Vũ không có cảnh giác gì trả lời, trò hay vừa rồi với hơi thở của ma thật là giống như một loại ảo giác.
“Trò hay gì?”. Thanh Trúc ra vẻ tò mò nhìn bọn họ: “Chẳng lẽ các ngươi thừa dịp ta ngủ mà chơi trò gì?”.
“Là như vậy ”. Ngay sau đó Long Tại Vũ đem chuyện mới phát sinh nói lại một lần cho Thanh Trúc: “ cuối cùng vẫn là Hiên Viên Thiên Hành thắng. Thế nào, khó được lão tạp mao không có choáng váng đầu óc mà đi đổ, bằng không thật sự là thua!”.
“Thật là khó có được a!”. Thanh Trúc thở dài: “Sư phụ a, hoàn hảo ngươi hôm nay không đi theo Mạnh Liệt đổ bằng không chúng ta cũng không có một ngàn hai hoàng kim để trả cho người ta a!”.
“Ta biết đúng mực!”. Vô cực đạo trưởng đắc ý mở miệng: “Ta cũng không phải cái gì cũng đều đổ!”.
“Đắc ý cái rắm a? Không biết còn tưởng rằng ngươi thắng đó!”. Long Tại Vũ nhìn dáng vẻ Vô cực đạo trưởng đắc ý lập tức bắt đầu châm chọc hắn: “Có bản lĩnh ngươi cùng bạch y đánh a!”.
“Tiểu quỷ, vậy ngươi để bạch y theo ta đi bắt quỷ! Nếu hắn bắt quỷ hơn ta thì thắng, ta liền phục hắn thế nào?”. Vô cực đạo trưởng hoàn toàn không đem lời nói của Long Tại Vũ để ở trong lòng. Đương nhiên nếu hắn thật sự đem lời nói của Long Tại Vũ để ở trong lòng nhất định đã sớm tức chết!
“Ngươi không phải chỉ có như vậy thôi sao?”. Long Tại Vũ khinh thường mở miệng: “Nếu ta nói ta có thể thắng ngươi! Tin hay không?”.
“Ngươi cho là ngươi có năng lực gì?”. Vô cực đạo trưởng cười quái dị khoa tay múa chân trước mặt Long Tại Vũ: “Nếu bản lĩnh của ngươi thật sự tốt như vậy sẽ không nhỏ đi! Ngay cả “dời đi không gian” với “thân thể cấm chú” đều không phân biệt rõ ràng đúng là ngu ngốc!”.
“Lão tạp mao ngươi ”. Long Tại Vũ phát hỏa, cũng không có tự hỏi vì cái gì Vô cực trưởng trưởng biết cấm chú của Long tộc?
“Ngươi này tiểu quỷ ”. Như vậy hai người nhào lên.
“Các ngươi thôi đi!”. Hiên Viên Thiên Hành bất đắc dĩ thở dài, đi đến trước mặt Vân Tử Hằng cùng Vô: “Sau khi trở về đem Tứ hoàng tử Tử Ngọc ra, chờ chúng ta trở về rồi xử trí! Đi thôi!”.
“Tuân mệnh”. Vân Tử Hằng cùng Vô nhìn nhau tùy ý hắc y dùng miếng vải đen che mắt bọn hắn dẫn ra ngoài.
“Hiện tại sẽ chờ hồ ly lộ ra cái đuôi!”. Hiên Viên Thiên Hành lầm bầm lầu bầu nhìn Thanh Trúc cách đó không xa, thật muốn xem hắn sẽ cho bọn họ cái dạng “kinh hỉ” gì a! Hy vọng đừng để cho ta thất vọng thì mới tốt!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook