Lòng Tra Công Mỗi Ngày Hoảng Hốt
-
Chương 56: Chiến tranh lạnh
Không phải Cố Xước ngồi tàu lượn siêu tốc, mà là tháp rơi tự do. Một giây trước vẫn còn ở trên đỉnh, say mê trong nỗi vui mừng khi vợ mình từ ngàn dặm đến đây thăm, giây sau liền rơi xuống đáy vực, vợ lại còn nói chia tay. Hắn cảm thấy máu khắp châu thân như trầm xuống, chết thẳng cẳng.
Cố Xước cảm thấy nhất định mình đang nằm mơ bèn quay người đến giường nằm xuống dùng chăn trùm kín mặt mình. Cảm giác bực bội của hắn trào lên, sau đột nhiên giật mình nhảy vọt dậy ra đến cửa ôm chặt lấy Quý Chước.
“Bảo bối, hôm nay là ngày cá tháng Tư đúng không, em đang nói ngược, không phải “Chia tay” mà là “Em yêu anh”.” Cố Xước tội nghiệp nói.
Quý Chước đứng thẳng, đôi mắt lạnh lùng, vẻ mặt cũng không hề buông lỏng, không hề có ý đùa giỡ.
Hôm nay là 24 tháng 8, không phải ngày 1 tháng 4, cách ngày cá tháng Tư còn rất lâu.
Cố Xước ngây ngẩn, hắn không nghĩ ra đã sai chỗ nào mới biến thành như vậy.
“Bảo bối, em đừng nói hai chữ “Chia tay”, anh sẽ bị em dọa chết đấy.” Cố Xước gần như cầu khẩn nói.
Quý Chước không nói lời nào, Cố Xước ôm chặt lấy y. Quý Chước đi đường mệt mỏi, mặt mày nhuốm mệt. Cố Xước đau lòng vì y bèn ôm y vào phòng, cởi giày và áo khoác giúp rồi ấy chăn trùm lấy Quý Chước, còn mình lại ôm chăn, sau đó tắt đèn.
Cố Xước dán vào gương mặt lạnh lẽo của y, dùng giọng nói gần như là cầu xin: “Bảo bối, muốn nói cái gì thì để đến mai được không, em hãy ngủ một giấc trước đã nhé?”
Quý Chước quay đi không nhìn hắn.
Cố Xước rưng rưng nhìn chăm chú vào gáy y, chỉ biết ôm y thật chặt. Người đang ở trong ngực, vậy mà hắn không biết được người ta rốt cuộc đang suy nghĩ gì. Cố Xước bối rối một hồi lâu, đột nhiên lại cảm thấy người trong ngực có gì đó không đúng, thân thể run lẩy bẩy. Cố Xước đến gần liền nghe được tiếng nghẹn ngào rất nhỏ.
Cố Xước hoảng hốt ghé đầu nhìn qua, liền thấy Quý Chước đang chôn mình trong cánh tay nhỏ giọng khóc nức nở.
Cố Xước lại càng thêm bối rối, hắn cảm thấy tim mình đau quặn.
“Bảo bối, em đừng khóc mà, khóc nữa mắt sẽ sưng đó.”
“Bảo bối, đều là lỗi của anh, em muốn đánh thì đánh đi, đừng nghẹn cục tức trong lòng.”
Quý Chước ngưng nấc nghẹn như đang cực lực nhẫn nhịn, một lát sau lại đột nhiên nấc một cái, nấc đến mức lòng Cố Xước phải tan nát.
Cố Xước nghĩ, chỉ cần em ấy không khóc thì mình sẽ nguyện ý làm bất cứ thứ gì. Hắn ghé lại gần hôn Quý Chước, lại bị y đẩy ra. Cố Xước lại sán đến gần, Quý Chước đánh một cái, cứ tới lui như vậy Quý Chước bực mình trừng mắt nhìn hắn rồi quên khóc luôn.
Qua một hồi lâu, có lẽ là mệt mỏi quá nên Quý Chước không khóc không làm loạn nữa. Y nhắm mắt lại, hô hấp cũng đều đặn hơn. Cố Xước nhắm mắt, trong lòng như bị thứ gì đó lấp đầy, không hề buồn ngủ.
Ngày hôm sau Cố Xước bảo trợ lý hủy bỏ cuộc hẹn buổi sáng, tiếp tục nằm trên giường bầu bạn với Quý Chước.
Hắn nhìn gương mặt đang say ngủ của Quý Chước. Quý Chước đang mắt, miệng hơi dẩu giống như trong mơ cũng tức giận. Viền mắt và mũi y đỏ ửng, trên hàng mi còn vương giọt nước mắt, nhìn đáng thương đến buốt lòng.
Cố Xước đột nhiên cảm thấy mình rất khốn nạn.
Quý Chước như thế này đều vì mình.
Nghĩ đến việc lát nữa còn phải tiếp tục nói đến đề tài hôm qua, Cố Xước lại cảm thấy hoảng loạn. Nếu Quý Chước chỉ có trí nhớ bảy giây thì tốt biết bao nhiêu, như vậy y sẽ quên chuyện tối qua, sẽ chỉ nhớ mình là chồng yêu của y là tốt rồi.
Cố Xước dè dè dặt dặt ôm người vào lòng chặt hơn nữa.
Kỳ thật Quý Chước cũng không ngủ được, hôm qua sau khi nhận được tin nhắn của Giang Ly y càng lúc càng bất an, càng lúc càng cáu kỉnh. Vì thế rốt cuộc y lái xe chạy đến sân bay mua một tấm vé gần nhất.
Đầu của y rất hỗn loạn, lúc thì nghĩ đến chuyện xảy ra sau khi hai người quen biết, hồi lại nhớ đến quá khứ đen của Cố Xước, tâm tình lúc vọt lên mây lúc lại lao xuống đáy vực.
Y không ngờ mình lại để tâm đến tên ngốc ấy như vậy.
Không muốn mở mắt ra, không muốn nhìn thấy hắn.
Thấy rồi sợ mình sẽ nhẹ dạ.
Khi Quý Chước cảm nhận được nụ hôn nhẹ rơi trên mắt mình, hôn đến mức y thấy rất khó chịu. Cuối cùng Quý Chước không nhịn được mở mắt ra tàn bạo trừng hắn.
Cố Xước không hôn nữa, vùi đầu vào ngực Quý Chước.
Giọng của Quý Chước hơi khàn khàn: “Em muốn đi về.”
Cố Xước nói: “Chúng ta cùng về.”
“Cũng được, lúc về anh thu dọn đồ đạc đi.”
Cố Xước bịt tai lại, không nghe, hắn không nghe thấy gì hết.
Rốt cuộc Cố Xước như tìm thấy lối thoát cho mình, dù cho lối thoát ấy khá giống chó cùng rứt giậu, nhưng với Cố Xước, đó lại là một con đường cứu rỗi. Bất luận Quý Chước nói gì, nói chia tay cũng được, nói không thích hắn cũng chẳng sao. Hắn sẽ kệ hết, hắn sẽ cố chấp thích người ấy.
Dù cho sau khi chia tay mình người ấy có yêu ai khác… Nghĩ đến đây, lòng Cố Xước chua xót đau đớn.
Yêu một người sẽ hi vọng người ấy hạnh phúc gì chứ, cút mẹ đi, hắn sẽ quấn chặt lấy Quý Chước…
Nghĩ như vậy, Cố Xước sáng tỏ thông suốt.
“Bảo bối, hôm qua đi họp lớp có chuyện gì xảy ra hả em?”
Quý Chước rũ mi mắt, rèm mi dài che đi nỗi bất an trong mắt. Y hít một hơi thật sâu, nghiêm túc hỏi: “Quý Chước, mặt dây chuyền mà anh khắc cho em ấy, trước đó anh đã từng khắc cho những người khác à? Trong những thứ anh tặng em, cái gì là độc nhất vô nhị?”
Cố Xước mơ hồ biết được vấn đề nằm ở đâu. Hôm qua sau khi vào cửa, Quý Chước liền vứt mặt dây chuyền lên người mình…. Trước đây Quý Chước vẫn rất thích cái mặt dây chuyền đó, thường hay để trong tay ve vuốt, mà Cố Xước thấy y thích cũng rất là vui vẻ.
Yêu thích một thứ không phải vì chính nó, mà là vì người tặng.
Quý Chước thích mặt dây chuyền, cũng thích hắn.
Cố Xước biết vấn đề này rất quan trọng, nhất định hắn phải cẩn thận cân nhắc trả lời từng li từng tí một.
Hắn thật sự rất rất rất thích Quý Chước, nhưng phải làm thế nào mới để cho y tin tưởng mình thật sự yêu đây?
Cố Xước nắm chặt lấy tay Quý Chước đặt lên vị trí trái tim mình.
“Bảo bối, cái này là độc nhất vô nhị.”
Cố Xước rất muốn móc lấy trái tim mình ra đặt trong lòng bàn tay Quý Chước, để Quý Chước nhìn thấy mình yêu y bao nhiêu.
“Vấn đề trước.” Quý Chước hỏi.
Cố Xước không hề trả lời, Quý Chước yên lặng nhìn hắn một lúc rồi đẩy ra.
Y vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, dùng ngón tay chải đầu qua loa để làm cho mái tóc rối bời của mình gọn gàng hơn một chút. Y vốc một ngụm nước lạnh băng khoát lên mắt mình, hồi lâu sau, mắt không còn đỏ nữa, tinh thần cũng khá hơn rất nhiều.
Y ra khỏi phòng vệ sinh rồi mặc áo khoác và xỏ giày. Trong cả quá trình này, nhìn y cực kỳ bình tĩnh.
Cố Xước xỏ dép lê đi sát theo y, mắt thấy y sắp ra khỏi cửa, Cố Xước liền vội vã ngăn lại: “Từ từ đã.”
Cố Xước cấp tốc thay quần áo rồi nhét hết đồ vào valy. Lúc hắn đến đây, đồ vật trong valy rất ngăn nắp, là do chính tay Quý Chước xếp. Giờ nó lại lộn xộn rối tung, lòng Cố Xước càng thêm khó chịu.
Chờ đến khi hắn chuẩn bị xong, Quý Chước vẫn đứng tựa ở cửa chứ không đi.
Cố Xước đến bên cạnh muốn kéo tay y, y lại đẩy cửa ra ngoài.
Quý Chước bước nhanh đằng trước, Cố Xước theo sát phía sau. Y vẫy một chiếc taxi rồi ngồi vào ghế cạnh tài xế, Cố Xước đặt vali xong thì ngồi ở vị trí ngay phía sau Quý Chước.
Quý Chước tựa vào ghế nhìn ra phía ngoài cửa sổ, còn Cố Xước lại dùng ngón tay viết viết lên ghế sau.
Hai người đến sân bay.
Cố Xước đã dùng điện thoại đặt máy bay, giờ bay là sau bốn tiếng nữa, vì thế hai người ăn cơm ở sân bay.
Cố Xước vẫn một mực nói, ấy thế nhưng Quý Chước lại không tiếp lời.
Ngày Cố Xước đến đây, hắn đã từng nghĩ sẽ cũng Quý Chước đi ngắm sông Hoàng Phổ, cùng đi dạo bến Thượng Hải, cùng xem tháp Đông Phương Minh Châu. Thế nhưng những chuyện này không thực hiện được một cái nào hết.
Khi về đến nhà đã là chạng vạng tối.
Mới ra khỏi sân bay không khí nóng bức đã xộc vào mặt. Quý Chước cởi áo khoác, Cố Xước vẫn mặc một chiếc áo len mỏng, nhìn vô cùng quái dị trong một đám người mặc áo tay lỡ. Nhưng mà hắn đẹp trai, áo len sát người lại càng phô ra vóc người cường tráng, càng khiến người ta nhìn nhiều thêm.
Quý Chước cầm áo khoác trong tay, Cố Xước muốn giúp y cầm, thế nhưng Quý Chước lại siết chặt lấy. Hai người giằng co một lúc, Cố Xước thả tay ra trước.
Xe Quý Chước đang đỗ ở sân bay nên y tự lái xe về. Cố Xước ngồi trên ghế phụ, cứ nghiêng đầu chăm chăm nhìn y không hề chớp mắt. Thật sự là không hề chớp một cái, một lúc sau mắt hắn đã đỏ bừng, môi Quý Chước mím lại càng thêm chặt.
Về đến nhà, Quý Chước đi tắm rửa, Cố Xước ngồi xổm trước cửa phòng tắm lắng nghe tiếng nước tí tách trong đó,
Quý Chước tắm xong, lúc đi ra rốt cuộc cũng mở miệng nói câu đầu tiên với hắn: “Chúng ta nghiêm túc nói chuyện đi.”
Quý Chước ngồi trên sô pha, Cố Xước ngồi xổm bên chân y, còn Cát Cát lại ngồi xổm cạnh hắn. Cát Cát chạm vào chân Quý Chước, Cố Xước cũng muốn chạm, ai ngờ lại bị Quý Chước đạp một cái, chỉ đành phẫn hận nhìn chằm chằm Cát Cát.
Cố Xước đột nhiên cảm thây mình là Cát Cát thì tốt rồi, nó sẽ không chọc cho Quý Chước tức giận, mà Quý Chước cũng sẽ không vứt bỏ nó.
“Anh nói trước đi.” Quý Chước nói.
“Bảo bối, trước đây anh như bị mất não, làm gì anh cũng không biết, hiện giờ nhớ lại anh thấy giống như thằng bệnh trung nhị*. Mãi đến khi gặp được em, anh mới biết được cảm giác yêu một người là thế nào.”
“Vậy có phải anh cũng mất não nên mới thích tôi không?”
Cố Xước bị nghẹn, nhất thời không nói được cái gì.
“Chúng ta tạm xa nhau một thời gian đi, tôi cần suy nghĩ thật kỹ.” Quý Chước nói.
Cố Xước rũ đầu không lên tiếng, xa một giờ hắn đã không muốn rồi chứ huống chi là một thời gian, một thời gian này còn không biết cụ thể là bao nhiêu. Nhưng Quý Chước lại rất quyết tâm, y thu dọn mấy bộ quần áo rồi ra khỏi cửa.
Y đến chỗ Diệp Phụng.
Quý Chước có chìa khóa nhà Diệp Phụng, lúc này Diệp Phụng đang đi làm, vì thể y liền mở thẳng cửa đi vào, lại phát hiện Diệp Phụng lại đang ở nhà. Anh đang ngồi trên ban công, thân trên để trần, mặc một chiếc quần rộng rãi, tóc tai rối bời, khuôn mặt có chút tối tăm. Người Diệp Phụng tản ra hormone nồng nặc, hơn nữa lại đang hút thuốc lá.
Quý Chước nhớ Diệp Phụng chưa bao giờ hút thuốc.
Quý Chước đặt đồ xuống rồi cầm một chiếc ghế nhỏ đến bên người Diệp Phụng: “Cho em một điếu.”
Diệp Phụng đưa cho y một điếu, hai người chụm điếu thuốc vào nhau để châm lửa, sau đó hai anh em cùng phả khói.
Quý Chước không hỏi tại sao Diệp Phụng không đi làm.
Mà Diệp Phụng cũng không hỏi tại sao Quý Chước lại đột nhiên trở về.
Cố Xước cảm thấy nhất định mình đang nằm mơ bèn quay người đến giường nằm xuống dùng chăn trùm kín mặt mình. Cảm giác bực bội của hắn trào lên, sau đột nhiên giật mình nhảy vọt dậy ra đến cửa ôm chặt lấy Quý Chước.
“Bảo bối, hôm nay là ngày cá tháng Tư đúng không, em đang nói ngược, không phải “Chia tay” mà là “Em yêu anh”.” Cố Xước tội nghiệp nói.
Quý Chước đứng thẳng, đôi mắt lạnh lùng, vẻ mặt cũng không hề buông lỏng, không hề có ý đùa giỡ.
Hôm nay là 24 tháng 8, không phải ngày 1 tháng 4, cách ngày cá tháng Tư còn rất lâu.
Cố Xước ngây ngẩn, hắn không nghĩ ra đã sai chỗ nào mới biến thành như vậy.
“Bảo bối, em đừng nói hai chữ “Chia tay”, anh sẽ bị em dọa chết đấy.” Cố Xước gần như cầu khẩn nói.
Quý Chước không nói lời nào, Cố Xước ôm chặt lấy y. Quý Chước đi đường mệt mỏi, mặt mày nhuốm mệt. Cố Xước đau lòng vì y bèn ôm y vào phòng, cởi giày và áo khoác giúp rồi ấy chăn trùm lấy Quý Chước, còn mình lại ôm chăn, sau đó tắt đèn.
Cố Xước dán vào gương mặt lạnh lẽo của y, dùng giọng nói gần như là cầu xin: “Bảo bối, muốn nói cái gì thì để đến mai được không, em hãy ngủ một giấc trước đã nhé?”
Quý Chước quay đi không nhìn hắn.
Cố Xước rưng rưng nhìn chăm chú vào gáy y, chỉ biết ôm y thật chặt. Người đang ở trong ngực, vậy mà hắn không biết được người ta rốt cuộc đang suy nghĩ gì. Cố Xước bối rối một hồi lâu, đột nhiên lại cảm thấy người trong ngực có gì đó không đúng, thân thể run lẩy bẩy. Cố Xước đến gần liền nghe được tiếng nghẹn ngào rất nhỏ.
Cố Xước hoảng hốt ghé đầu nhìn qua, liền thấy Quý Chước đang chôn mình trong cánh tay nhỏ giọng khóc nức nở.
Cố Xước lại càng thêm bối rối, hắn cảm thấy tim mình đau quặn.
“Bảo bối, em đừng khóc mà, khóc nữa mắt sẽ sưng đó.”
“Bảo bối, đều là lỗi của anh, em muốn đánh thì đánh đi, đừng nghẹn cục tức trong lòng.”
Quý Chước ngưng nấc nghẹn như đang cực lực nhẫn nhịn, một lát sau lại đột nhiên nấc một cái, nấc đến mức lòng Cố Xước phải tan nát.
Cố Xước nghĩ, chỉ cần em ấy không khóc thì mình sẽ nguyện ý làm bất cứ thứ gì. Hắn ghé lại gần hôn Quý Chước, lại bị y đẩy ra. Cố Xước lại sán đến gần, Quý Chước đánh một cái, cứ tới lui như vậy Quý Chước bực mình trừng mắt nhìn hắn rồi quên khóc luôn.
Qua một hồi lâu, có lẽ là mệt mỏi quá nên Quý Chước không khóc không làm loạn nữa. Y nhắm mắt lại, hô hấp cũng đều đặn hơn. Cố Xước nhắm mắt, trong lòng như bị thứ gì đó lấp đầy, không hề buồn ngủ.
Ngày hôm sau Cố Xước bảo trợ lý hủy bỏ cuộc hẹn buổi sáng, tiếp tục nằm trên giường bầu bạn với Quý Chước.
Hắn nhìn gương mặt đang say ngủ của Quý Chước. Quý Chước đang mắt, miệng hơi dẩu giống như trong mơ cũng tức giận. Viền mắt và mũi y đỏ ửng, trên hàng mi còn vương giọt nước mắt, nhìn đáng thương đến buốt lòng.
Cố Xước đột nhiên cảm thấy mình rất khốn nạn.
Quý Chước như thế này đều vì mình.
Nghĩ đến việc lát nữa còn phải tiếp tục nói đến đề tài hôm qua, Cố Xước lại cảm thấy hoảng loạn. Nếu Quý Chước chỉ có trí nhớ bảy giây thì tốt biết bao nhiêu, như vậy y sẽ quên chuyện tối qua, sẽ chỉ nhớ mình là chồng yêu của y là tốt rồi.
Cố Xước dè dè dặt dặt ôm người vào lòng chặt hơn nữa.
Kỳ thật Quý Chước cũng không ngủ được, hôm qua sau khi nhận được tin nhắn của Giang Ly y càng lúc càng bất an, càng lúc càng cáu kỉnh. Vì thế rốt cuộc y lái xe chạy đến sân bay mua một tấm vé gần nhất.
Đầu của y rất hỗn loạn, lúc thì nghĩ đến chuyện xảy ra sau khi hai người quen biết, hồi lại nhớ đến quá khứ đen của Cố Xước, tâm tình lúc vọt lên mây lúc lại lao xuống đáy vực.
Y không ngờ mình lại để tâm đến tên ngốc ấy như vậy.
Không muốn mở mắt ra, không muốn nhìn thấy hắn.
Thấy rồi sợ mình sẽ nhẹ dạ.
Khi Quý Chước cảm nhận được nụ hôn nhẹ rơi trên mắt mình, hôn đến mức y thấy rất khó chịu. Cuối cùng Quý Chước không nhịn được mở mắt ra tàn bạo trừng hắn.
Cố Xước không hôn nữa, vùi đầu vào ngực Quý Chước.
Giọng của Quý Chước hơi khàn khàn: “Em muốn đi về.”
Cố Xước nói: “Chúng ta cùng về.”
“Cũng được, lúc về anh thu dọn đồ đạc đi.”
Cố Xước bịt tai lại, không nghe, hắn không nghe thấy gì hết.
Rốt cuộc Cố Xước như tìm thấy lối thoát cho mình, dù cho lối thoát ấy khá giống chó cùng rứt giậu, nhưng với Cố Xước, đó lại là một con đường cứu rỗi. Bất luận Quý Chước nói gì, nói chia tay cũng được, nói không thích hắn cũng chẳng sao. Hắn sẽ kệ hết, hắn sẽ cố chấp thích người ấy.
Dù cho sau khi chia tay mình người ấy có yêu ai khác… Nghĩ đến đây, lòng Cố Xước chua xót đau đớn.
Yêu một người sẽ hi vọng người ấy hạnh phúc gì chứ, cút mẹ đi, hắn sẽ quấn chặt lấy Quý Chước…
Nghĩ như vậy, Cố Xước sáng tỏ thông suốt.
“Bảo bối, hôm qua đi họp lớp có chuyện gì xảy ra hả em?”
Quý Chước rũ mi mắt, rèm mi dài che đi nỗi bất an trong mắt. Y hít một hơi thật sâu, nghiêm túc hỏi: “Quý Chước, mặt dây chuyền mà anh khắc cho em ấy, trước đó anh đã từng khắc cho những người khác à? Trong những thứ anh tặng em, cái gì là độc nhất vô nhị?”
Cố Xước mơ hồ biết được vấn đề nằm ở đâu. Hôm qua sau khi vào cửa, Quý Chước liền vứt mặt dây chuyền lên người mình…. Trước đây Quý Chước vẫn rất thích cái mặt dây chuyền đó, thường hay để trong tay ve vuốt, mà Cố Xước thấy y thích cũng rất là vui vẻ.
Yêu thích một thứ không phải vì chính nó, mà là vì người tặng.
Quý Chước thích mặt dây chuyền, cũng thích hắn.
Cố Xước biết vấn đề này rất quan trọng, nhất định hắn phải cẩn thận cân nhắc trả lời từng li từng tí một.
Hắn thật sự rất rất rất thích Quý Chước, nhưng phải làm thế nào mới để cho y tin tưởng mình thật sự yêu đây?
Cố Xước nắm chặt lấy tay Quý Chước đặt lên vị trí trái tim mình.
“Bảo bối, cái này là độc nhất vô nhị.”
Cố Xước rất muốn móc lấy trái tim mình ra đặt trong lòng bàn tay Quý Chước, để Quý Chước nhìn thấy mình yêu y bao nhiêu.
“Vấn đề trước.” Quý Chước hỏi.
Cố Xước không hề trả lời, Quý Chước yên lặng nhìn hắn một lúc rồi đẩy ra.
Y vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, dùng ngón tay chải đầu qua loa để làm cho mái tóc rối bời của mình gọn gàng hơn một chút. Y vốc một ngụm nước lạnh băng khoát lên mắt mình, hồi lâu sau, mắt không còn đỏ nữa, tinh thần cũng khá hơn rất nhiều.
Y ra khỏi phòng vệ sinh rồi mặc áo khoác và xỏ giày. Trong cả quá trình này, nhìn y cực kỳ bình tĩnh.
Cố Xước xỏ dép lê đi sát theo y, mắt thấy y sắp ra khỏi cửa, Cố Xước liền vội vã ngăn lại: “Từ từ đã.”
Cố Xước cấp tốc thay quần áo rồi nhét hết đồ vào valy. Lúc hắn đến đây, đồ vật trong valy rất ngăn nắp, là do chính tay Quý Chước xếp. Giờ nó lại lộn xộn rối tung, lòng Cố Xước càng thêm khó chịu.
Chờ đến khi hắn chuẩn bị xong, Quý Chước vẫn đứng tựa ở cửa chứ không đi.
Cố Xước đến bên cạnh muốn kéo tay y, y lại đẩy cửa ra ngoài.
Quý Chước bước nhanh đằng trước, Cố Xước theo sát phía sau. Y vẫy một chiếc taxi rồi ngồi vào ghế cạnh tài xế, Cố Xước đặt vali xong thì ngồi ở vị trí ngay phía sau Quý Chước.
Quý Chước tựa vào ghế nhìn ra phía ngoài cửa sổ, còn Cố Xước lại dùng ngón tay viết viết lên ghế sau.
Hai người đến sân bay.
Cố Xước đã dùng điện thoại đặt máy bay, giờ bay là sau bốn tiếng nữa, vì thế hai người ăn cơm ở sân bay.
Cố Xước vẫn một mực nói, ấy thế nhưng Quý Chước lại không tiếp lời.
Ngày Cố Xước đến đây, hắn đã từng nghĩ sẽ cũng Quý Chước đi ngắm sông Hoàng Phổ, cùng đi dạo bến Thượng Hải, cùng xem tháp Đông Phương Minh Châu. Thế nhưng những chuyện này không thực hiện được một cái nào hết.
Khi về đến nhà đã là chạng vạng tối.
Mới ra khỏi sân bay không khí nóng bức đã xộc vào mặt. Quý Chước cởi áo khoác, Cố Xước vẫn mặc một chiếc áo len mỏng, nhìn vô cùng quái dị trong một đám người mặc áo tay lỡ. Nhưng mà hắn đẹp trai, áo len sát người lại càng phô ra vóc người cường tráng, càng khiến người ta nhìn nhiều thêm.
Quý Chước cầm áo khoác trong tay, Cố Xước muốn giúp y cầm, thế nhưng Quý Chước lại siết chặt lấy. Hai người giằng co một lúc, Cố Xước thả tay ra trước.
Xe Quý Chước đang đỗ ở sân bay nên y tự lái xe về. Cố Xước ngồi trên ghế phụ, cứ nghiêng đầu chăm chăm nhìn y không hề chớp mắt. Thật sự là không hề chớp một cái, một lúc sau mắt hắn đã đỏ bừng, môi Quý Chước mím lại càng thêm chặt.
Về đến nhà, Quý Chước đi tắm rửa, Cố Xước ngồi xổm trước cửa phòng tắm lắng nghe tiếng nước tí tách trong đó,
Quý Chước tắm xong, lúc đi ra rốt cuộc cũng mở miệng nói câu đầu tiên với hắn: “Chúng ta nghiêm túc nói chuyện đi.”
Quý Chước ngồi trên sô pha, Cố Xước ngồi xổm bên chân y, còn Cát Cát lại ngồi xổm cạnh hắn. Cát Cát chạm vào chân Quý Chước, Cố Xước cũng muốn chạm, ai ngờ lại bị Quý Chước đạp một cái, chỉ đành phẫn hận nhìn chằm chằm Cát Cát.
Cố Xước đột nhiên cảm thây mình là Cát Cát thì tốt rồi, nó sẽ không chọc cho Quý Chước tức giận, mà Quý Chước cũng sẽ không vứt bỏ nó.
“Anh nói trước đi.” Quý Chước nói.
“Bảo bối, trước đây anh như bị mất não, làm gì anh cũng không biết, hiện giờ nhớ lại anh thấy giống như thằng bệnh trung nhị*. Mãi đến khi gặp được em, anh mới biết được cảm giác yêu một người là thế nào.”
“Vậy có phải anh cũng mất não nên mới thích tôi không?”
Cố Xước bị nghẹn, nhất thời không nói được cái gì.
“Chúng ta tạm xa nhau một thời gian đi, tôi cần suy nghĩ thật kỹ.” Quý Chước nói.
Cố Xước rũ đầu không lên tiếng, xa một giờ hắn đã không muốn rồi chứ huống chi là một thời gian, một thời gian này còn không biết cụ thể là bao nhiêu. Nhưng Quý Chước lại rất quyết tâm, y thu dọn mấy bộ quần áo rồi ra khỏi cửa.
Y đến chỗ Diệp Phụng.
Quý Chước có chìa khóa nhà Diệp Phụng, lúc này Diệp Phụng đang đi làm, vì thể y liền mở thẳng cửa đi vào, lại phát hiện Diệp Phụng lại đang ở nhà. Anh đang ngồi trên ban công, thân trên để trần, mặc một chiếc quần rộng rãi, tóc tai rối bời, khuôn mặt có chút tối tăm. Người Diệp Phụng tản ra hormone nồng nặc, hơn nữa lại đang hút thuốc lá.
Quý Chước nhớ Diệp Phụng chưa bao giờ hút thuốc.
Quý Chước đặt đồ xuống rồi cầm một chiếc ghế nhỏ đến bên người Diệp Phụng: “Cho em một điếu.”
Diệp Phụng đưa cho y một điếu, hai người chụm điếu thuốc vào nhau để châm lửa, sau đó hai anh em cùng phả khói.
Quý Chước không hỏi tại sao Diệp Phụng không đi làm.
Mà Diệp Phụng cũng không hỏi tại sao Quý Chước lại đột nhiên trở về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook