Lòng Tra Công Mỗi Ngày Hoảng Hốt
-
Chương 37: Khoe ân ái
Sau khi mặc xong quần áo, Quý Chước bắt đầu ăn sáng.
Cố Xước ngồi đối diện chống cằm nhìn y ăn. Vợ mình thật là đẹp, đôi mắt đen láy, mũi cao thẳng, dáng môi rất sexy, hơn nữa còn rất mềm… Càng nhìn càng thấy đẹp. Nghĩ đến việc người đẹp này là của mình, lòng Cố Xước vô cùng vui vẻ, hận không thể nói cho toàn bộ thế giới biết, nhưng cũng không muốn chia sẻ cho người khác biết về vợ xinh của mình.
Hóa ra đây chính là cảm giác yêu đương.
Lúc ăn, Quý Chước rất chậm rãi thong thả, thế nhưng vẫn tạo cảm giác ăn rất ngon. Rõ ràng là bánh bao giống nhau, thế nhưng Cố Xước lại cả thấy cái Quý Chước ăn ngon hơn rất nhiều so với cái của mình.
Cố Xước rất muốn ăn một miếng, nhưng nếu bị hắn ăn thì Quý Chước sẽ ăn không đủ no, nên chỉ có thể nhịn.
“Vợ yêu ơi, sau này mỗi ngày em cho anh ít tiền tiêu vặt nhé?” Cố Xước nói.
“Ừ.” Quý Chước lấy giấy ăn lau miệng, “Anh muốn bao nhiêu?”
Số tiền tiêu vặt mỗi tháng 800 nghìn* của Cố Xước đúng là có chút đáng sợ, quả thực là điển hình của phú nhị đại ăn no chờ chết. Mỗi tháng 800 nghìn, giờ mới gần 400 vạn, vậy có thể tưởng tượng được tiền này tiêu ở đâu.
Mắt Quý Chước tối sầm, dừng động tác lau miệng lại: “Anh cũng chẳng có gì để tiêu tiền, vậy cắt tiền tiêu vặt đi.”
Cố Xước vui vẻ rạo rực nói: “Bảo bối nói gì cũng đúng.”
Vì thế lúc Lương Triết gọi điện đến đã xảy ra đoạn đối thoại dưới đây:
Lương Triết: “Ra ngoài chơi đê?”
Cố Xước: “Mày bao nhé?”
Lương Triết: “Cố thiếu lưng giắt bạc tỉ còn chờ tiểu thị dân như tao á?”
Cố Xước: “Hết cách rồi, vợ tao quản chặt quá, trên người đíu có một phân tiền nào cả.”
Lương Triết: “….”
Đê mờ dám khoe ân ái.
Đây có lẽ là thằng đàn ông bị vợ quản chặt mà vẫn còn đắc ý đến thế.
Lương Triết cúp điện thoại xong liền quay đầu lại bảo Giản Ninh: “Vợ ơi, sau này em quản tiền đi.”
Quý Chước ăn sáng xong, Cố Xước liền cấp tốc vọt vào phòng ngủ thay quần áo, sau đó hai người cùng ra ngoài.
Trong thang máy có rất nhiều người, Quý Chước và Cố Xước bị đẩy ra sau cùng. Cố Xước người to liền che ở phía trước, tạo ra một thế giới nhỏ bảo vệ vợ mình.
Chờ đến khi đi ngang tiệm đồ ăn sáng, Quý Chước lại mua một vỉ bánh bao nhỏ cho Cố Xước.
Cố Xước vô cùng vui vẻ nhận lấy.
Hức.
Vợ mình quả nhiên vẫn thương mình.
Cố Xước hài lòng đi sau Quý Chước ăn bánh bao, nếu có đuôi thì hắn đã sớm vẫy tít mù.
Quý Chước lái xe của mình, Cố Xước làm một nhân sĩ vợ quản nghiêm không xăng không tiền liền tự nhiên ngồi xuống ghế phụ.
Quý Chước lái xe, Cố Xước thừa dịp trên đường post lên vòng bạn bè.
Hắn chụp một tấm ảnh bàn tay Quý Chước đang cầm vô lăng, sau đó viết: “Ngày thứ hai thoát kiếp độc thân, ngày thứ nhất vợ tôi đưa tôi đi làm.”
Sau khi post xong, status của Cố Xước đã khơi lên một làn sóng khiếp sợ trong vòng bạn bè.
“Đệt, Cố ngựa giống hoàn lương rồi à?”
“Đến tột cùng là tiểu yêu tinh nào đã thu phục Cố đại thiếu?”
“Tay đẹp quớ ~ Nhất định người cũng là mỹ nhân ~”
“Thật tò mò không biết mỹ nhân trông như thế lào?”
“Hú hú, mỹ nhân!”
“Cố thiếu, khi nào nhớ đưa anh dâu đi cho bọn em xem với nhé.”
Cố đại thiếu khoe ân ái xong, yên lặng kéo những thằng bạn xấu dám chảy nước miếng với tay Quý Chước vào danh sách đen.
Kiểm nghiệm xem vòng bạn bè người nào có thể tiếp tục chơi.
Cố Minh cũng gửi tin nhắn đến cho Cố Xước.
“Có phải status kia mày chỉ để mình anh thấy không?”
Cố Minh nghĩ lúc Cố Xước khoe khoang trâu bò trước mặt mình, giờ muốn giả vờ chụp tấm này để post lên vòng bạn bè.
“…Anh, đừng có tự luyến. Anh bỏ block Lương Triết là có thể thấy nó comment trong bài của em.”
Cố Minh thật sự bỏ block Lương Triết, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào status kia có hơi do dự, cái thằng này lại làm trò gì thế?
Đến công ty.
Cố Xước rất muốn ngồi bên bàn làm việc của Quý Chước để nhìn, thế nhưng giờ không còn giống như lúc trước, mình là người đã có vợ rồi. Nghĩ đến việc trong thẻ lương của mình mới chỉ có 60 nghìn, mình còn phải kiếm tiền nuôi gia đình, hắn lại nỗ lực làm việc.
Hôm nay là ngày Cố Xước cố gắng nhất trong nửa năm hắn vào công ty. Chu Tĩnh Tĩnh nhìn mà thấy sợ, còn cho rằng Cố tổng đã bị Chủ tịch Cố nhập hồn rồi.
Cố Xước bận rộn suốt một buổi sáng.
Giờ ăn trưa.
Lúc Cố Xước đến thì Quý Chước đã ngồi vào bàn ăn, Vương Minh ngồi đối diện y,
Cố Xước lấy cơm xong liền đi tới bên cạnh Vương Minh. Cái tên mập này mỗi ngày cứ quấn quít lấy vợ mình, Cố Xước không vui: “Nhường chỗ đi.”
Vương Minh không tình nguyện, y còn có chuyện muốn nói với thầy Quý: “Cố tổng, những nơi khác đang còn chỗ mà.”
Cố Xước nói: “Nhưng tôi cứ muốn ngồi cùng vợ mình đấy.”
Vương Minh ngẩn người, đầu óc nhất thời không đuổi kịp.
Người đối diện mình chính là Quý Chước, vợ trong miệng Cổ tổng — là thầy Quý?!
Vương Minh nhìn về Quý Chước, Quý Chước rũ mắt, vẻ mặt không có gì đặc biệt, thế nhưng mặt hơi đo đỏ, có chút thẹn thùng. Y không phủ nhận, rõ ràng đã chấp nhận lời của Cố Xước.
Vợ… Cố tổng thế mà lại là một đôi với thầy Quý! Y còn tưởng rằng Cố tổng chĩa mũi dùi vào thầy Quý cơ!
Vương Minh có hơi choáng váng, nhưng vẫn bưng khay ra.
Cố Xước ngồi xuống chỗ kia, cảm giác chính thất danh chính ngôn thuận đánh đuổi yêu tinh thật sự quá tốt!
Quý Chước thích ăn thịt gà trong món gà cung bảo, Cố Xước liền gắp toàn bộ những món y không thích trong khay đặt vào khay của mình, sau đó lại gắp thịt gà cho y.
Group của Chu Tĩnh Tĩnh nhất thời nổ tung.
“Đờ mờ, thế này làm chi phải là bá đạo tổng tài công vs thanh thuần đáng yêu thụ? Rõ ràng là trung khuyển công vs nữ vương thụ mà!”
“Dáng vẻ nữ vương của thầy Quý moe quá đi mất!”
“Tưởng tượng ra cảnh thầy Quý nằm xải lai trên giường, Cố tổng đi theo làm người hầu!”
Gần đến lúc tan việc, Cố Xước gửi cho Quý Chước một tin nhắn.
“Bảo bối, mấy này nữa phải đi thành phố Y để quay, chúng ta đi mua ít quần áo đi.”
Thành Y là một thành phố ven biển, nước biển rất xanh, có bể bơi cạnh bờ biển, ngồi ở bể là có thể thưởng thức cảnh đẹp bờ biển.
MV debut của HT đã chọn quay ở thành Y, toàn bộ đoàn đội sẽ đến, sau khi quay sẽ đi du lịch, xem như là phúc lợi sau quãng thời gian bận rộn này.
Quý Chước nói: “Được.”
Sau khi tan việc, hai người cùng đi ăn cơm rồi đến trung tâm thương mại.
Cố Xước thường hay đến trung tâm thượng mại cao cấp, đồ trong đó hở tí là năm chữ số, bốn chữ số treo ở đó còn thấy mất mặt.
Cố Xước đi vào cửa hàng liền bắt đầu chọn.
Nhãn hiệu này cắt may rất khéo, có thể khoe được vòng eo.
Cố Xước chọn vài cái, đều là size của Quý Chước, cuối cùng khi đứng trước một bộ đồ tương tự như đồng phục học sinh hắn không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.
Rất muốn mua, nhưng mua thì sợ Quý Chước không vui, nên chỉ có thể rưng rưng mà nhìn.
“Cái này cũng lấy xuống thử xem đi.” Một giọng nói vang lên bên tai hắn.
Máu Cố Xước nhất thời sôi lên, vô cùng kích động!
Quý Chước liên tiếp thử mấy bộ.
Nói thế nào nhỉ, y chính là một cái mắc áo, vóc người cao gầy lại còn đẹp trai nên mặc cái gì cũng đẹp.
Lúc y mặc bộ đồ kiểu học sinh bước ra, tóc mái đã được vuốt xuống, nhìn cứ như một học sinh cấp ba. Cố Xước suýt nữa kích động khiêng y đi thẳng về nhà mà chịch.
“Cố tiên sinh, bộ này cũng rất đẹp, mặc trên người vị tiên sinh này nhất định vô cùng dễ nhìn, so với ngôi sao trên màn hình kia còn đẹp trai hơn nhiều.”
“Lấy xuống thử xem.”
“Cố tiên sinh, anh nhìn bộ này…”
“Mua!”
Cố Xước một mặt khí phách mua mua mua, chính là một kim chủ lấp lánh sáng. Nhân viên cửa hàng tiền hô hậu ủng vây quanh hắn, ước ao đố kỵ với Quý Chước đang thử quần áo. Quyến rũ được một kim chủ vừa có tiền vừa đẹp trai thế này, thật sự rất thoải mái!
Đợi đến khi trả tiền—
Miệng Cố Xước cứ liên tục lấy lấy lấy, kết quả chẳng lấy được cái gì, trái lại lúc Quý Chước đi tới phía trước móc ra một tấm thẻ quét một cái hơn mấy trăm nghìn, ánh mắt của nhân viên cửa hàng nhìn y có chút không giống trước.
Đù má, đây mới là kim chủ nè!
Lại nhìn Cố Xước, tiểu bạch kiểm, đã biết là giả vờ mà!
Quý Chước đưa Cố Xước đi chọn quần áo cho hắn.
Cố Xước chọn mấy bộ đồ thể thao. Khi bẻ cổ áo ra, hắn cố ý không làm nghiêm túc.
“Tiểu Chước, sao anh mặc cứ thấy không thoải mái ý?”
Quý Chước đi tới nhón chân lên sửa lại cổ áo thay hắn. Cố Xước nhìn khuôn mặt đột nhiên ghé lại gần, lông mi thật dài, hắn không nhịn được cúi người xuống hôn trên đôi môi mềm ấy một cái.
Cố Xước mua xong hai bộ liền không chịu mua nữa.
Hai người thu hoạch đầy tràn.
Trên tay Cố Xước cầm túi lớn túi nhỏ, sắp bị nhấn chìm rồi. Quý Chước muốn cầm hộ mà hắn chẳng chịu.
“Làm gì có đạo lý để vợ xách đồ? Bảo bối, em nhìn cơ bắp của anh này, cũng không thể mọc vô ích được.”
Quả thật Cố Xước nhấc đồ lên rất dễ dàng.
Cố Xước theo sau Quý Chước, đột nhiên bước chân của Quý Chước dừng lại.
Cố Xước ngẩng đầu lên nhìn người phía trước, bỗng giật mình một cái, vội vã đến bên cạnh Quý Chước.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Đối diện chính là Cận Đình, bên cạnh còn một cậu trai trẻ tuổi đang vịn tay gã,
Cố Xước nhìn cậu kia, mới nhìn liền cảm thấy kỳ quái, cậu ta rất thanh tú xinh xắn, đôi mắt vừa đen vừa tròn… Đệt, khuôn mặt này nhìn giống Quý Chước quá!
Đầu tiên Cố Xước còn cảm thấy cậu trai kia cũng đẹp, bây giờ nhìn lại thấy rất đáng ghét, xấu vô cùng.
Bên người Cận Đình có một cậu con trai nhìn giống Quý Chước, muốn đánh người làm thế nào bây giờ?
Cận Đình nhìn thấy Quý Chước cũng sửng sốt một chút, có chút chột dạ mà hất tay cậu trai đang níu người mình xuống. Chờ đến khi gã thấy Cố Xước bên cạnh Quý Chước, lông mày bèn nhíu lại, ánh mắt để lộ sự đố kỵ: “Sao em còn đi với kẻ này chứ?”
Sắc mặt Quý Chước rất khó coi.
Cố Xước bị ngữ khí của gã chọc giận sôi máu: “Mày đang nói gì? Vợ tao không đi với tao lẽ nào lại đi với mày?”
“Vợ?”
Cố Xước ném thẳng bao lớn bao nhỏ xuống đất, dùng một tay kéo Quý Chước ôm chặt trong ngực.
Quý Chước vùi trong ngực hắn nhu thuận ngoan ngoãn, giống như cái lần trước giận Cận Đình, thế nhưng vẻ thân mật này lần trước không hề có.
Sắc mặt Cận Đình trở nên hết sức khó coi. Gã đã phạm lỗi lầm, chạm phải đường biên giới của Quý Chước. Mà Quý Chước cũng rất tuyệt tình, gã có cố gắng nữa cũng không thể cứu vãn được, bèn từ từ nhận mệnh.
Thế nhưng giờ nhìn thấy Quý Chước chịu tiếp nhận cái tên hoa hoa công tử đi qua vạn bụi hoa này chứ không chịu chấp nhận chính mình, huống hồ giữa họ còn có năm năm tình cảm, đột nhiên trong lòng gã nảy sinh cảm giác không cam lòng và phẫn nộ.
Cố Xước ngồi đối diện chống cằm nhìn y ăn. Vợ mình thật là đẹp, đôi mắt đen láy, mũi cao thẳng, dáng môi rất sexy, hơn nữa còn rất mềm… Càng nhìn càng thấy đẹp. Nghĩ đến việc người đẹp này là của mình, lòng Cố Xước vô cùng vui vẻ, hận không thể nói cho toàn bộ thế giới biết, nhưng cũng không muốn chia sẻ cho người khác biết về vợ xinh của mình.
Hóa ra đây chính là cảm giác yêu đương.
Lúc ăn, Quý Chước rất chậm rãi thong thả, thế nhưng vẫn tạo cảm giác ăn rất ngon. Rõ ràng là bánh bao giống nhau, thế nhưng Cố Xước lại cả thấy cái Quý Chước ăn ngon hơn rất nhiều so với cái của mình.
Cố Xước rất muốn ăn một miếng, nhưng nếu bị hắn ăn thì Quý Chước sẽ ăn không đủ no, nên chỉ có thể nhịn.
“Vợ yêu ơi, sau này mỗi ngày em cho anh ít tiền tiêu vặt nhé?” Cố Xước nói.
“Ừ.” Quý Chước lấy giấy ăn lau miệng, “Anh muốn bao nhiêu?”
Số tiền tiêu vặt mỗi tháng 800 nghìn* của Cố Xước đúng là có chút đáng sợ, quả thực là điển hình của phú nhị đại ăn no chờ chết. Mỗi tháng 800 nghìn, giờ mới gần 400 vạn, vậy có thể tưởng tượng được tiền này tiêu ở đâu.
Mắt Quý Chước tối sầm, dừng động tác lau miệng lại: “Anh cũng chẳng có gì để tiêu tiền, vậy cắt tiền tiêu vặt đi.”
Cố Xước vui vẻ rạo rực nói: “Bảo bối nói gì cũng đúng.”
Vì thế lúc Lương Triết gọi điện đến đã xảy ra đoạn đối thoại dưới đây:
Lương Triết: “Ra ngoài chơi đê?”
Cố Xước: “Mày bao nhé?”
Lương Triết: “Cố thiếu lưng giắt bạc tỉ còn chờ tiểu thị dân như tao á?”
Cố Xước: “Hết cách rồi, vợ tao quản chặt quá, trên người đíu có một phân tiền nào cả.”
Lương Triết: “….”
Đê mờ dám khoe ân ái.
Đây có lẽ là thằng đàn ông bị vợ quản chặt mà vẫn còn đắc ý đến thế.
Lương Triết cúp điện thoại xong liền quay đầu lại bảo Giản Ninh: “Vợ ơi, sau này em quản tiền đi.”
Quý Chước ăn sáng xong, Cố Xước liền cấp tốc vọt vào phòng ngủ thay quần áo, sau đó hai người cùng ra ngoài.
Trong thang máy có rất nhiều người, Quý Chước và Cố Xước bị đẩy ra sau cùng. Cố Xước người to liền che ở phía trước, tạo ra một thế giới nhỏ bảo vệ vợ mình.
Chờ đến khi đi ngang tiệm đồ ăn sáng, Quý Chước lại mua một vỉ bánh bao nhỏ cho Cố Xước.
Cố Xước vô cùng vui vẻ nhận lấy.
Hức.
Vợ mình quả nhiên vẫn thương mình.
Cố Xước hài lòng đi sau Quý Chước ăn bánh bao, nếu có đuôi thì hắn đã sớm vẫy tít mù.
Quý Chước lái xe của mình, Cố Xước làm một nhân sĩ vợ quản nghiêm không xăng không tiền liền tự nhiên ngồi xuống ghế phụ.
Quý Chước lái xe, Cố Xước thừa dịp trên đường post lên vòng bạn bè.
Hắn chụp một tấm ảnh bàn tay Quý Chước đang cầm vô lăng, sau đó viết: “Ngày thứ hai thoát kiếp độc thân, ngày thứ nhất vợ tôi đưa tôi đi làm.”
Sau khi post xong, status của Cố Xước đã khơi lên một làn sóng khiếp sợ trong vòng bạn bè.
“Đệt, Cố ngựa giống hoàn lương rồi à?”
“Đến tột cùng là tiểu yêu tinh nào đã thu phục Cố đại thiếu?”
“Tay đẹp quớ ~ Nhất định người cũng là mỹ nhân ~”
“Thật tò mò không biết mỹ nhân trông như thế lào?”
“Hú hú, mỹ nhân!”
“Cố thiếu, khi nào nhớ đưa anh dâu đi cho bọn em xem với nhé.”
Cố đại thiếu khoe ân ái xong, yên lặng kéo những thằng bạn xấu dám chảy nước miếng với tay Quý Chước vào danh sách đen.
Kiểm nghiệm xem vòng bạn bè người nào có thể tiếp tục chơi.
Cố Minh cũng gửi tin nhắn đến cho Cố Xước.
“Có phải status kia mày chỉ để mình anh thấy không?”
Cố Minh nghĩ lúc Cố Xước khoe khoang trâu bò trước mặt mình, giờ muốn giả vờ chụp tấm này để post lên vòng bạn bè.
“…Anh, đừng có tự luyến. Anh bỏ block Lương Triết là có thể thấy nó comment trong bài của em.”
Cố Minh thật sự bỏ block Lương Triết, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào status kia có hơi do dự, cái thằng này lại làm trò gì thế?
Đến công ty.
Cố Xước rất muốn ngồi bên bàn làm việc của Quý Chước để nhìn, thế nhưng giờ không còn giống như lúc trước, mình là người đã có vợ rồi. Nghĩ đến việc trong thẻ lương của mình mới chỉ có 60 nghìn, mình còn phải kiếm tiền nuôi gia đình, hắn lại nỗ lực làm việc.
Hôm nay là ngày Cố Xước cố gắng nhất trong nửa năm hắn vào công ty. Chu Tĩnh Tĩnh nhìn mà thấy sợ, còn cho rằng Cố tổng đã bị Chủ tịch Cố nhập hồn rồi.
Cố Xước bận rộn suốt một buổi sáng.
Giờ ăn trưa.
Lúc Cố Xước đến thì Quý Chước đã ngồi vào bàn ăn, Vương Minh ngồi đối diện y,
Cố Xước lấy cơm xong liền đi tới bên cạnh Vương Minh. Cái tên mập này mỗi ngày cứ quấn quít lấy vợ mình, Cố Xước không vui: “Nhường chỗ đi.”
Vương Minh không tình nguyện, y còn có chuyện muốn nói với thầy Quý: “Cố tổng, những nơi khác đang còn chỗ mà.”
Cố Xước nói: “Nhưng tôi cứ muốn ngồi cùng vợ mình đấy.”
Vương Minh ngẩn người, đầu óc nhất thời không đuổi kịp.
Người đối diện mình chính là Quý Chước, vợ trong miệng Cổ tổng — là thầy Quý?!
Vương Minh nhìn về Quý Chước, Quý Chước rũ mắt, vẻ mặt không có gì đặc biệt, thế nhưng mặt hơi đo đỏ, có chút thẹn thùng. Y không phủ nhận, rõ ràng đã chấp nhận lời của Cố Xước.
Vợ… Cố tổng thế mà lại là một đôi với thầy Quý! Y còn tưởng rằng Cố tổng chĩa mũi dùi vào thầy Quý cơ!
Vương Minh có hơi choáng váng, nhưng vẫn bưng khay ra.
Cố Xước ngồi xuống chỗ kia, cảm giác chính thất danh chính ngôn thuận đánh đuổi yêu tinh thật sự quá tốt!
Quý Chước thích ăn thịt gà trong món gà cung bảo, Cố Xước liền gắp toàn bộ những món y không thích trong khay đặt vào khay của mình, sau đó lại gắp thịt gà cho y.
Group của Chu Tĩnh Tĩnh nhất thời nổ tung.
“Đờ mờ, thế này làm chi phải là bá đạo tổng tài công vs thanh thuần đáng yêu thụ? Rõ ràng là trung khuyển công vs nữ vương thụ mà!”
“Dáng vẻ nữ vương của thầy Quý moe quá đi mất!”
“Tưởng tượng ra cảnh thầy Quý nằm xải lai trên giường, Cố tổng đi theo làm người hầu!”
Gần đến lúc tan việc, Cố Xước gửi cho Quý Chước một tin nhắn.
“Bảo bối, mấy này nữa phải đi thành phố Y để quay, chúng ta đi mua ít quần áo đi.”
Thành Y là một thành phố ven biển, nước biển rất xanh, có bể bơi cạnh bờ biển, ngồi ở bể là có thể thưởng thức cảnh đẹp bờ biển.
MV debut của HT đã chọn quay ở thành Y, toàn bộ đoàn đội sẽ đến, sau khi quay sẽ đi du lịch, xem như là phúc lợi sau quãng thời gian bận rộn này.
Quý Chước nói: “Được.”
Sau khi tan việc, hai người cùng đi ăn cơm rồi đến trung tâm thương mại.
Cố Xước thường hay đến trung tâm thượng mại cao cấp, đồ trong đó hở tí là năm chữ số, bốn chữ số treo ở đó còn thấy mất mặt.
Cố Xước đi vào cửa hàng liền bắt đầu chọn.
Nhãn hiệu này cắt may rất khéo, có thể khoe được vòng eo.
Cố Xước chọn vài cái, đều là size của Quý Chước, cuối cùng khi đứng trước một bộ đồ tương tự như đồng phục học sinh hắn không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.
Rất muốn mua, nhưng mua thì sợ Quý Chước không vui, nên chỉ có thể rưng rưng mà nhìn.
“Cái này cũng lấy xuống thử xem đi.” Một giọng nói vang lên bên tai hắn.
Máu Cố Xước nhất thời sôi lên, vô cùng kích động!
Quý Chước liên tiếp thử mấy bộ.
Nói thế nào nhỉ, y chính là một cái mắc áo, vóc người cao gầy lại còn đẹp trai nên mặc cái gì cũng đẹp.
Lúc y mặc bộ đồ kiểu học sinh bước ra, tóc mái đã được vuốt xuống, nhìn cứ như một học sinh cấp ba. Cố Xước suýt nữa kích động khiêng y đi thẳng về nhà mà chịch.
“Cố tiên sinh, bộ này cũng rất đẹp, mặc trên người vị tiên sinh này nhất định vô cùng dễ nhìn, so với ngôi sao trên màn hình kia còn đẹp trai hơn nhiều.”
“Lấy xuống thử xem.”
“Cố tiên sinh, anh nhìn bộ này…”
“Mua!”
Cố Xước một mặt khí phách mua mua mua, chính là một kim chủ lấp lánh sáng. Nhân viên cửa hàng tiền hô hậu ủng vây quanh hắn, ước ao đố kỵ với Quý Chước đang thử quần áo. Quyến rũ được một kim chủ vừa có tiền vừa đẹp trai thế này, thật sự rất thoải mái!
Đợi đến khi trả tiền—
Miệng Cố Xước cứ liên tục lấy lấy lấy, kết quả chẳng lấy được cái gì, trái lại lúc Quý Chước đi tới phía trước móc ra một tấm thẻ quét một cái hơn mấy trăm nghìn, ánh mắt của nhân viên cửa hàng nhìn y có chút không giống trước.
Đù má, đây mới là kim chủ nè!
Lại nhìn Cố Xước, tiểu bạch kiểm, đã biết là giả vờ mà!
Quý Chước đưa Cố Xước đi chọn quần áo cho hắn.
Cố Xước chọn mấy bộ đồ thể thao. Khi bẻ cổ áo ra, hắn cố ý không làm nghiêm túc.
“Tiểu Chước, sao anh mặc cứ thấy không thoải mái ý?”
Quý Chước đi tới nhón chân lên sửa lại cổ áo thay hắn. Cố Xước nhìn khuôn mặt đột nhiên ghé lại gần, lông mi thật dài, hắn không nhịn được cúi người xuống hôn trên đôi môi mềm ấy một cái.
Cố Xước mua xong hai bộ liền không chịu mua nữa.
Hai người thu hoạch đầy tràn.
Trên tay Cố Xước cầm túi lớn túi nhỏ, sắp bị nhấn chìm rồi. Quý Chước muốn cầm hộ mà hắn chẳng chịu.
“Làm gì có đạo lý để vợ xách đồ? Bảo bối, em nhìn cơ bắp của anh này, cũng không thể mọc vô ích được.”
Quả thật Cố Xước nhấc đồ lên rất dễ dàng.
Cố Xước theo sau Quý Chước, đột nhiên bước chân của Quý Chước dừng lại.
Cố Xước ngẩng đầu lên nhìn người phía trước, bỗng giật mình một cái, vội vã đến bên cạnh Quý Chước.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Đối diện chính là Cận Đình, bên cạnh còn một cậu trai trẻ tuổi đang vịn tay gã,
Cố Xước nhìn cậu kia, mới nhìn liền cảm thấy kỳ quái, cậu ta rất thanh tú xinh xắn, đôi mắt vừa đen vừa tròn… Đệt, khuôn mặt này nhìn giống Quý Chước quá!
Đầu tiên Cố Xước còn cảm thấy cậu trai kia cũng đẹp, bây giờ nhìn lại thấy rất đáng ghét, xấu vô cùng.
Bên người Cận Đình có một cậu con trai nhìn giống Quý Chước, muốn đánh người làm thế nào bây giờ?
Cận Đình nhìn thấy Quý Chước cũng sửng sốt một chút, có chút chột dạ mà hất tay cậu trai đang níu người mình xuống. Chờ đến khi gã thấy Cố Xước bên cạnh Quý Chước, lông mày bèn nhíu lại, ánh mắt để lộ sự đố kỵ: “Sao em còn đi với kẻ này chứ?”
Sắc mặt Quý Chước rất khó coi.
Cố Xước bị ngữ khí của gã chọc giận sôi máu: “Mày đang nói gì? Vợ tao không đi với tao lẽ nào lại đi với mày?”
“Vợ?”
Cố Xước ném thẳng bao lớn bao nhỏ xuống đất, dùng một tay kéo Quý Chước ôm chặt trong ngực.
Quý Chước vùi trong ngực hắn nhu thuận ngoan ngoãn, giống như cái lần trước giận Cận Đình, thế nhưng vẻ thân mật này lần trước không hề có.
Sắc mặt Cận Đình trở nên hết sức khó coi. Gã đã phạm lỗi lầm, chạm phải đường biên giới của Quý Chước. Mà Quý Chước cũng rất tuyệt tình, gã có cố gắng nữa cũng không thể cứu vãn được, bèn từ từ nhận mệnh.
Thế nhưng giờ nhìn thấy Quý Chước chịu tiếp nhận cái tên hoa hoa công tử đi qua vạn bụi hoa này chứ không chịu chấp nhận chính mình, huống hồ giữa họ còn có năm năm tình cảm, đột nhiên trong lòng gã nảy sinh cảm giác không cam lòng và phẫn nộ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook