Long Thành Đại Ca Đại
Chapter 4: Xích mích

Võ thuật Trung Hoa thật ra bao gồm cả triết học, để cao tinh thần hơn các võ học khác.

Tiếc là… vì có quá nhiều đệ tử thông thường, Triển Nghĩa Khôi cần phải lo về cuộc sống, bữa cơm là quan trọng nhất với với các trẻ mồ côi.

Triển Nghĩa Khôi xoay người trở vào nội đường võ quán.

Vì một số nguyên nhân đặc biệt, tên tuổi của Tàn Khôi rất vang dội! Nhưng Thiên Nghĩa Hòa là một võ quán Thái Lí Phật, ngoài việc nuôi dưỡng hơn chục trẻ mồ côi học quyền, không có một đệ tử nào nộp học phí cả.

Và thế là võ quán thiếu đi một nguồn thu nhập, ngược lại tăng thêm một nguồn chi, làm võ quan luôn đối mặt với tình trạng phá sản.

Chỉ dựa vào y quán và múa lân cố gắng lắm mới đủ tiền sống.

Dĩ nhiên, Triển Nghĩa Khôi không phải là một võ phu chỉ biết đánh, từ  nhỏ ngoài dạy quyền ra, còn dạy văn hóa.

Tiếc là, đệ tử thích học văn hóa quá ít.

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Chỉ có một mình Hoắc Đông Thanh học hết y pháp của Thiên Nghĩa Hòa, đến y quán làm tiên sinh. Bọn Xá Xíu Chảy, Tiểu Xuân đi bốc thuốc thì còn được.

Lâm Ý Thông cũng là một thiên tài khác, không tin thông y thuật, nhưng đi học toàn học miễn phí, thi lên cả đại học!

“Ha!” Lâm Ý Thông mặc trang phục luyện công màu trắng, hông mang thắt lưng đỏ, chân phải đá nhanh ra, đấm trái bật ra như tên.

Hắn đang có mặt trong số các đệ tử luyện công.

Phần lớn đệ tử còn lại thì chẳng đọc một quyển sách nào, đều đi học múa lân, đánh trống, theo đội múa lân của đại sư huynh kiếm ăn.

Triển Nghĩa Khôi mười mấy năm qua vẫn tiếp tục nhận nuôi hơn ba mươi trẻ mồ côi, hiện tại ở lại võ quán có hơn hai mươi đứa, một số có lẽ đã gia nhập xã đoàn, hay là đã âm thầm rời võ quán, hay là được cha mẹ  đến tìm mang về.

Thậm chí có một số đã ngồi tù.

Tóm lại, ông ta không yêu cầu gì về lòng người, biết trẻ mồ côi mang về nuôi sẽ có nhiều tính cách khác nhau, chỉ có thái độ là nuôi dưỡng, dù sao, để bản thân đói chứ không để bọn nó đói, cũng không có yêu cầu gì bọn nó.

Cuộc đời như thế nào, toàn là nhờ vào bản thân của đứa trẻ.

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Trưa đến, các trẻ mồ côi luyện công xong bắt đầu ăn cơm trưa, Nghê Chí Dũng buổi sáng đánh xong quyền về phòng ngủ bù một giấc, cũng đến nội đường dùng cơm.

Nội đường có ba bàn bát tiên, sư phụ ngồi ở vị trí chính bàn giữa, Nghê Chí Dũng, Lâm Ý Thông ngồi hai bên phải, vị trí bên trái để trống đang chờ người…

Các ghế khác đều đầy người.

Triển Nghĩa Khôi giở nắp trà, bát đũa.

Trên các bàn đều giống nhau, có cả chưng, bắp cải, cà rốt và một bát cơm trắng lớn.

Người luyện võ, có nghèo cũng phải no bụng.

“Ăn cơm!” Triển Nghĩa Khôi nâng chén trà súc miệng, cầm lấy đũa trước mặt, gắp một miếng cá.

‘Ăn cơm, ăn cơm.” Các đệ tử như Nghê Chí Dũng, Lâm Ý Thông, Ba Chảy đều nâng đũa, bắt đầu dùng cơm.

“Tàn Khôi đâu! Bây giờ võ quán Thiên Nghĩa Hòa do ai quản lí? Tao đại diện cho Lạc ca đến thu tiền tháng”. Hỏa Diệm Sơn mặc áo đỏ tươi, khệnh khạng xông vào võ quán.

Các đệ tử võ quán đang nâng đũa, chuẩn bị ăn trưa. Bất thình lình nghe có kẻ đến gây sự, đều cùng dừng tay lại, quay nhìn Hỏa Diệm Sơn.

Hỏa Diệm Sơn mặt sưng chỗ xanh chỗ tím, khóe miệng rỉ máu, quần áo lấm bụi, hình như vừa đánh nhau với ai đó.

Hắn tay chống hông, đi vào nội đường võ quán, ngông nghênh đến trước bàn chính, cầm một con tôm lên, nuốt cả tôm và vỏ.

“Tôm biển, bắp cải, Tàn Khôi ăn ngon đấy nhỉ?” “Oẹ!” Hỏa Diệm Sơn cúi đầu định nhai, nhưng bất chợt thổ máu tươi ra, cả máu và tôm đều phun ngay đĩa bắp cải.

Nghê Chí Dũng không nhịn nổi đặt đũa xuống, nói lớn: “Hỏa Diệm Sơn! Bây giờ không còn là thời đại mặt đồ lính là muốn thu tiền là thu!”

“Qui tắc do thám trưởng Lôi Lạc đặt ra, không thu tiền làm ăn ngoài luồng, không thu tiền làm ăn đàng hoàng! Võ quán và y quán bọn tao không có trách nhiệm nộp tiền!”

“Có phải mày thua bài đến mức hoang tưởng không?”

“Bố mày đã được lệnh của Lôi Lạc!” Hỏa Diệm Sơn bất ngờ cao giọng, rút ra một cây súng lục đặt trên bàn: “Mày có gan thì đi tìm Lạc ca báo cáo tao đi!”

“Mày không có tai để nghe sao! Tao muốn thu tiền, trước hết mày lấy một ngàn đồng ra cho tao, nếu mày không nghe tao nói, chắc mày nghe được tiếng súng nổ!” Hỏa Diệm Sơn đưa mũi súng về phía Triển Nghĩa Khôi.

Mất trí, đúng là mất trí rồi!

Đoàn thể người hoa có thế lực nhất Hongkong hiện giờ, chính là “Sở truy nã hình sự” của đội cảnh sát, cũng là cảnh sát thường phục.

“Thanh chảy! Hỏa Diệm Sơn đến võ quán của cậu gây sự rồi kìa!” Chú Cung bán đồ sứ bên đường chạy đến báo tin.

Hoắc Đông Thanh và Xá Xíu chảy thu dọn đồ đạc, dự tính về võ quán ăn cơm, chợt nghe chú Cung nói, giật thót người: “Xá Xíu Chảy! Mày khóa cửa y quán lại trước.”

“Tao về võ quán xem thế nào!”

Xá Xíu Chảy vội đáp: “Hoắc sư huynh, anh mau về xem đi!”

Hoắc Đông Thanh gật đầu, chạy nhanh về võ quán.

Võ quán Thiên Nghĩa Hòa ở giữa con đường Chiếm Lĩnh, võ quán nằm chếch về phía cuối đường, kết nối con đường Hoàng Hậu và đường Hàm Tây, có một khoảng trống ở giữa.

Bóng người mặc áo luyện công màu đen, đang chạy nhanh trên đường, đi qua đường Thủy Khánh, tên tiếng anh là  Possession Street.

Possession Street, phiên âm là đường Chiếm Lĩnh.

Năm xưa thuyền của quân Anh lên bờ ở đường Chiếm Lĩnh, mở màn lịch sử thực dân 150 năm.

Thiên Nghĩa Hòa ra đời vào thời kỳ kháng nhật những năm 60.

Khi Hoắc Đông Thanh đến cổng võ quán, hai chiếc xe Toyota của cảnh sát Tây Đường đã dừng trước cửa, không khí bên trong rất căng thẳng.

Hoắc Đông Thanh bước nhanh vào, đứng trước cửa quét vạt áo ra sau, chỉ thấy trên sân luyện công đầy cảnh sát mặc quân phục, thường phục. Sư phụ và mọi người đứng trước mặt, trên mặt đất có một xác chết, còn năm cảnh sát bao vây đánh đập Nghê Chí Dũng, sáu tên thường phục thì tay lăm lăm súng lục.

Cổng lớn Thiên Nghĩa Hòa có tre bốn chữ hoành phi đỏ rực

“Long Thành Võ Khôi”

Nhưng nắm đấm thì làm sao hơn được súng đạn!

“Đừng đánh nữa!” Hoắc Đông Thanh siết chặt nắm đấm, lớn tiếng thét.

“Mày là ai?” Trang đẹp trai miệng rít cigar, quay đầu nhìn Hoắc Đông Thanh khó chịu.

Hắn đưa tay trải tóc, mặc áo tây đen, chân mang giày da bóng loáng, bên cạnh có hơn chục viên cảnh sát nghe lệnh hắn. Hắn là thám trưởng người Hoa quản lí khu Tây Đường.

“Thiên Nghĩa Hòa! Hoắc Đông Thanh!” Hoắc Đông Thanh dõng dạc nói rõ từng chữ một.

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương