Long Thành Đại Ca Đại
Chapter 24: Giết gà dọa khỉ

Long Thành Đại Ca Đại

Tên khác: Long Thành Chưởng Đà Nhân

Tác giả: Manh Tuấn

Người Dịch: Kiết Tường

Bản dịch được thực hiện bởi truyen66.com. Hãy truy cập truyen66.com đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Cám ơn!

 

Hồi thứ 24: Giết gà dọa khỉ

 

Nếu Hoắc Đông Thanh vỗ tay xin tha trước khi kẹp chết tên Thái Lan, trọng tài chắc chắn sẽ tách hai người ra, nhưng trọng tài không làm thế.

“Thật ra, công ty Kinh Kỷ thích nhất là quyền thủ ăn ngược, vì ăn ngược họ mới ăn hết, đặc biệt là những người đặt cược chiêu số.”

“Cho dù họ tính là mày thắng nhưng có ai dám cược trong ba chiêu thắng?”

“Trận này công ty Kinh Kỷ đã thắng lớn, cho dù tên Thái Lan có xin tha mà mày giết nó, cũng không có chuyện gì.”

“Hi hi, nên biết quyền thủ có thực lực và được nổi như mày, đúng là một miếng mồi thơm, không ai dám động. Công ty sẽ đưa mày lên để kiếm tiền!”

Siêu Vua Vịt nói với giọng ngưỡng mộ.

Nếu đã có quyền thủ tên tuổi xuất hiện, so với công ty Kinh Kỷ Quyền Lôi, hắn cũng được hưởng lây vài phần, chứ công ty mới là người kiếm nhiều nhất.

Hoắc Đông Thanh bây giờ cũng được xem là có chút tên tuổi, đã thể hiện được tiềm lực quyền htur, sẽ được ưa chuộng.

Hoắc Đông Thanh có chút cảm khái.

“Quyền thủ có tiềm lực như mày trước đây đã đánh được đến võ đài số tám.”

“Mày phải cố lên.”

Siêu Vua Vịt khen Hoắc Đông Thanh vài câu.

Hoắc Đông Thanh nhớ tên của võ đài số tám, Long Hổ Lôi, Ngũ Tuấn Hào!

… …

Mười tên mặc áo ngắn, tay cầm đao, mặt mày hung tợ đến quán thịt cầy, đạp đổ vài cái bàn, đuổi theo chém một người.

Thực khách xung quanh đều sắc mặt như đang xem kịch, có tránh nhưng không chút hoảng loạn.

Chém người thì chém, không chém được bọn họ là được.

Dù sao thì nhìn cũng đã quen.

Quả nhiên, những đao thủ này chém vài đao vào mục tiêu, không vạ lây người khác. Trong Cửu Long Thành, không ai vạ đến kẻ khác.

“Con mịa mày, không làm được thì đừng to mồm, làm ông chủ không vui, chặt đứt gân tay gân chân mày!” Tên đao thủ cầm dầu sau khi lật mục tiêu, mũi đao cắt tay chân: “Kiếm tiền phải nói bản lãnh! Không phải tiền nào cũng kiếm được! Không có bản lãnh thì lấy tay chân đền lại.”

Hoắc Đông Thanh đang gấp đũa liếc mắt nhìn, người nằm trong vũng máu nhìn rất quen, chính là Đông Hoán Đạt.

Đao thủ cầm đầu làm xong việc, nói xong thì quét mắt nhìn Hoắc Đông Thanh, ánh mắt như uy hiếp.

Đao thủ và Quyền Thủ hoàn toàn có hai phong cách khác nhau, cho dù Hoắc Đông Thanh có đánh giỏi, cũng thấy sợ.

Nhưng tên đao thủ cầm đầu không làm gì Hoắc Đông Thanh, mau chóng dẫn người ra đi.

“Bọn chém người là Mã Chảy của Hồng Chí Đường, tên cầm đầu là Đại Tang Hoò, lão tứ cửu của Hồng Chí Đường, cũng là một đầu mục nhỏ.”

“Đại ca Hồng Chí Đường Là Giang Đông Anh là em của Giang Đông Thụ của Long Thành Dân Đoàn, có làm ăn nhỏ trong thành trại, ỷ vào quan hệ đại ca, dám nhận vụ chém người, nhưng không dám làm gì quá đáng, sẽ không gây rắc rối cho mày.”

Long Thành Dân Đoàn là tổ chức bạo lực phụ trách bảo hộ Cửu Long Thành Trại, đều là những tay đấm thuộc hội ủy viên hội Long Thành, tất có cả hơn ba trăm người, phụ trách trật tự đường phố, trật tự võ đài, là một bộ phận trật tự, vì thế dù là Giang Đông Thụ, hay là Giang Đông Anh đều được xem là một nhân vật nhỏ.

Thực lực trong Thành trại phức tạp, Hoắc Đông Thanh từ từ tìm hiểu, nhưng bị chém dưới đất đúng là Đông Hoán Đạt.

“Chắc chắn là do Lưu Thiếu ném tiền cho Hồng Thuận Đường làm việc, làm cho mày xem đấy!” Nếu không thì không tình cờ thế, cố ý đuổi đến quán thịt cầy, chém trước mặt Hoắc Đông Thanh.

“Bởi vậy mới nói trong thành trại đắc tội ai, đừng đắc tội những ông chủ lớn.” Siêu Vua Vịt nói có chút cảm thán.

Nhưng, hắn lại vỗ ngực tự tin nói: “Dĩ nhiên, mày không cần sợ người khác trả thù, chỉ cần ngày nào mày còn theo tao, ngày đó tao bảo đảm an toàn cho mày.”

“Siêu Vua Vịt tao ở thành trại ít ra cũng là một nhân vật.”

“Phụt!” Một quyền thủ bàn bên đang phun bia ra nói: “Là mày sao, Siêu Vua Vịt.”

Hoắc Đông Thanh sau khi nhận tiền thưởng của Siêu Vua Vịt, tiện tay ký hợp đồng quyền thủ. Trước đó hắn đến Long Thành, mục tiêu rất đơn giản, làm việc cần làm, đánh xong trận, bây giờ sau khi có dã tâm, ngược lại hoành hành vô kỵ, không xem qui tắc thành trại ra gì.

Siêu Vua Vịt thấy hắn ký hợp đồng rất tùy ý, trong lòng cũng có chút bất an, vội mở hợp đồng, chỉ vào từng chữ nói: “Mày không biết chứ?”

Thật ra tỉ lệ mù chữ ở Hongkong lúc này không thấp, quyền thủ không biết chữ là bình thường, nhưng Hoắc Đông Thanh nhìn thì không giống chút nào.

“Biết chữ! Tao chỉ là tùy theo mày.” Hoắc Đông Thanh cười, Siêu Vua Vịt đứng lên nói: “Tao không lừa mày! Hợp đồng này đánh trận nào tính trận đó, tao cũng cho thêm mày tiền ra trận, và giá cũng khá cao! Hoàn toàn không có điều kiện kèm theo…”

Thật ra trước đó Siêu Vua Vịt muốn thêm một mục là mỗi tháng đánh ít nhất năm trận, đánh đủ một năm, nhưng sau đó bỏ qua.

Con vịt đẻ trứng vàng này phải chăm sóc, không được làm thịt, nếu không thì không có lợi.

Ăn xong thịt cầy, nửa đêm.

Hoắc Đông Thanh ăn tối xong, đến nơi ở do Siêu Vua Vịt sắp đặt, là một gian phòng hẻo lánh ở đường Giới Hạn trong nội bộ thành trại.

Cái tên Đường Giới Hạn là lấy từ một con đường ở Hongkong, thành trại có vô số con đường vô danh, nên lấy tên đường theo từng khu ở Hongkong.

Ví dụ trong thành trại cũng có con đường Chiếm Lĩnh.

Trưa ngày hôm sau.

Hoắc Đông Thanh giãn gân cốt, đang từ đường Giới Hạn đến đường Nathan, một khu bachs hóa duy nhất trong Thành trại.

Anh ta mua một giỏ trái cây, đến một tiệm “Tây Y Tra Lý Tư” có bảng tên bằng giấy dán, cũng là một phòng khám chui của bọn tây mở không giấy tờ, đến thăm đối thủ Lô Chấn Đình hắn đánh bị thương hôm qua.

Nếu muốn làm việc trong thành trại, ít nhất thì phải có cơ hội và thực lực.

Chỉ dựa vào bản thân, có lẽ tìm vài người trong võ quán cũng khó.

Lô Chấn Đình thân thủ giỏi, cộng thêm tối qua còn giữ sức, xem như có giao tình. Vậy hôm nay đến thử xem phẩm tính thế nào, tạo giao tình, sẽ là một cơ hội tốt.

“Thanh quyền chảy?” Lô Chấn Đình đang nằm trên giường, mặt băng bó và có chút ngạc nhiên.

“Không nguy hiểm tính mạng chứ?” Hoắc Đông Thanh đặt giỏ trái cây trên bàn, vừa mở miệng đã nói câu mấu chốt: “Tao tối qua đã nương tay.”

“Cám ơn, huynh đệ” Lô Chấn Đình lên tiếng, không chút oán hận nào, vui vẻ chấp nhận Hoắc Đông Thanh đến thăm. Hán tử phương bắc ân oán phân minh!

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương