Long Thành Đại Ca Đại
Chapter 21: Đừng đùa nữa

Long Thành Đại Ca Đại

Tên khác: Long Thành Chưởng Đà Nhân

Tác giả: Manh Tuấn

Người Dịch: Kiết Tường

Bản dịch được thực hiện bởi truyen66.com. Hãy truy cập truyen66.com đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Cám ơn!

 

Hồi thứ 21: Đừng đùa nữa

 

Hoa Phu Xe thấy tay đấm bài tẩy của mình bị hạ, lòng hơi nhói đau, nhưng miệng thì không phục nói: “Lô Chấn Đình đã thua, tên Thái Lan cũng chẳng mạnh hơn gì.”

Hắn muốn dùng lời nói để khiêu khích Đông Hoán Đạt, Đông Hoán Đạt mặt chẳng hề có vẻ sợ: “Lưu Thiếu, tên Thái Lan sẽ trong mười chiêu chọc mù mắt tên mặc áo tây!”

“Yên tâm mua thắng là được!”

Lưu Giám Hùng quét mắt nhìn Hoa Phu Xe: “Mày không phải nói tên đại lục chắc chắn sẽ thắng sao?”

Hắn lại ngậm cigar, liếc nhìn Đông Hoán Đạt: “Tốt! Tao tin mày thêm lần nữa! Đừng để tao tiếp tục mất mặt!”

Hoa Phu Xe bị một câu của Lưu Giám Hùng, sắc mặt thiu thỉu không nói gì nữa. Hắn nói một câu xin lỗi rồi mượn cớ chuyển đề tài khác.

Nguy hiểm của các ông chủ lần này, tiền tuy kiếm được, nhưng sẽ chết rát thảm! Thực lực không đủ thì nói gì cũng là giả cả.

Đông Hoán Đạt ướt mồ hôi.

Có hơi hối hận vì đã to mồm.

Giang Minh Kiệt tài sản không bằng “Lưu quạt máy”, đi theo Lưu quạt máy với thân phận em út, nhìn mặt Lưu quạt máy đang nóng, lên tiếng khuyên ca: “Lưu thiếu, đừng theo cái nhìn của bọn tôm tép, em thấy võ đài rất kích thích, sau này nhất định sẽ theo anh xem nhiều trận đấu hơn.”

“Còn thắng thắng thua thua mấy chục ngàn, số tiền nhỏ có đáng là gì.”

Lần này Lưu Giám Hùng mới thả lỏng, nâng ly trà lên uống, nói một câu: “Không phải vấn đề tiền, chúng ta đến thành trại tiền có thể thua, mặt mũi không được mất.

“Bỏ đi, bỏ đi, là tao xem lầm quản lí, lần sau dẫn mày đến võ đài cao cấp hơn, xem bọn nó đấu sống đấu chết…”

“Nhưng, tao ngứa mắt tên mặc đồ tây nào, tối nay phải lấy một mắt của nó!”

Lưu Giám Hùng liếc nhìn Hoắc Đông Thanh đang lui xuống, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt rất tà độc.
Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Giang Minh Kiệt ngồi cạnh cúi đầu uống trà, hắn đã đoán ra tại sao Lưu Giám Hùng lại nhắm vào tên mặc đồ tây này. Mất mặt mũi chỉ là cái cớ, quan trọng là Lưu Giám Hùng xấu xí, còn tên mặc đồ tây thì đẹp trai, cả hai cùng mặc một hiệu đồ tây.

Ah, hình tượng khác biệt như trời với vực? Tuy Lưu Giám Hùng ngồi uống trà trên cao, tên mặc đồ tây thì lên võ đài đánh sống đánh chết, xã hội sao lại khác biệt lớn thế?

Khác biệt này làm Lưu Giám Hùng có cảm giác tự hào, quyết không cho phép tầng lớp cấp thấp, ví dụ như tay đấm trên võ đài, nổi bật hơn hắn.

Nếu có thì chỉ có chết! Đánh tàn phế! Để thể hiện ưu thế của mình! Đây là sự kỳ thị giai cấp của bọn tài phiệt.

Vì thế, Giang Minh Kiệt rất hiểu tâm lí của Lưu Giám Hùng, cũng đồng tình với cách nhìn của Lưu Giám Hùng. Hắn khuyên Lưu Giám Hùng hạ hỏa chẳng phải tốt lành gì, mà cảm thấy hai người đến tiêu tiền, không cần phải nổi nóng làm gì.

“Được lắm, lấy một mắt nó.” Giang Minh Kiệt hòa theo bạn mình.

Đông Hoán Đạt ngồi cạnh không cầm được mồ hôi, càng lúc càng nhiều, càng lau càng nhiều…

Trên võ đài đang là nửa tiếng nghỉ ngơi, Hoắc Đông Thanh mặc đồ tây đến khu nghỉ ngơi của quyền thủ, Siêu Vua Vịt lên cho người mang khăn lông lên võ đài.

Hắn dĩ nhiên là cầm khăn lông lau mặt, sau đó lau bụi bặm trên đồ tây.

Các bà giàu có từ xa nhìn thấy khuôn mặt điển trai, thèm thuồng nhỏ giãi.

Siêu Vua Vịt nhìn Hoắc Đông Thanh, như nhìn thấy kho báu, không biết hắn đánh quyền thế nào mà quần áo không hề rối.

Đây không phải là hiệu quả đặc biệt gì của đồ tây, mà là Hoắc Đông Thanh trước khi ra tay đã mở hai cúc áo, cộng thêm Thái Lí Phật lối đánh linh hoạt, “Phân, định, thốn”, không có động tác đại khai đại hợp, vì thế mà đồ tây chưa bị rách.

“Uống nước.” Siêu Vua Vịt cầm lấy bình nước.

Hoắc Đông Thanh liếc nhìn, phát hiện nắp bình chưa hề vặn, cộng thêm có gói bịch bóng, mới mở nắp uống, bổ sung nước.

“Yên tâm đi, Thanh Quyền Chảy, võ đài không cho phép quyền thủ bỏ thuốc đâu. Người dám làm không thiếu, mày tưởng bọn liều mạng có gì mà không dám!” Siêu Vua Vịt thấy Hoắc Đông Thanh rất cẩn trọng, cũng cười thầm trong lòng, sau đó giải thích.

Hoắc Đông Thanh một ngày đánh từ sáng đến tối, thật ra thể lực đã đi xuống, nếu không phải đối thủ khá yếu, thì đã bị hạ gục ừ lâu.

Bây giờ chỉ còn lại trận cuối cùng, hắn xem như đi công ty điện ảnh đóng phim, nghiến răng cố trận cuối.

Chỉ thấy hắn ngồi xuống ghế, uống xong thuốc, nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.

“A Thanh ca, mày có biết lúc nãy biểu diễn đẹp mắt lắm không? Các bà giàu có tao mời đến muốn hẹn mày ăn tối sau khi đánh xong trận này.’ Siêu Vua Vịt vẫn quác quác không nghỉ: “Dù sao ăn tối không cần làm gì, còn thu tiền? Đồng ý thay mày nhé? Lẩu thịt chó trong Thành Trại đặc biệt lắm đấy, rất tráng dương!”

Siêu Vua Vịt vỗ vay Hoắc Đông Thanh.

Hoắc Đông Thanh bất ngờ nói: “Tối nay ăn thịt chó.”

“Tối may mang xích chó đúng không?”

“Uầy…” Siêu Vua Vịt câm miệng, giật mình nhìn Hoắc Đông Thanh: “A Thanh ca đúng là biết đùa!”

Hoắc Đông Thanh mắng lớn: “Mày đừng nói xàm nữa!”

“Được rồi được rồi…” Siêu Vua Vịt vội nói: “Không đi với mấy bà giàu có không sao, mày dũng mãnh thế, mày không thấy họ tiêu tiền ủng hộ mày sao!”

“Họ sợ gì thiếu tiền.”

“Lần sau tao tìm mấy bà xinh đẹp ủng hộ mày, lúc đó hỏi ý kiến mày.” Siêu Vua Vịt không quên được mấy bà giàu có.
“Vừa kiếm được tiền vừa có gái, sướng thế còn gì.”

Siêu Vua Vịt cười dâm tiện, có lẽ đây là lý do năm xưa hắn làm trai bao, rõ ràng là thời đại này mấy bà giàu có không chơi thể thao, chơi golf. Siêu Vua Vịt làm trai bao hai mươi năm, đủ thấy hắn thích làm vịt thế nào.

Lô Chấn Đình bị thương đã được đưa đến phòng khám, trên võ đài được dọn dẹp. Người xem bắt đầu đặt cược điên cuồng. Hai quyền thủ đã nghỉ ngơi gần xong, trận đấu sắp bắt đầu. Trận đấu tối nay chính thức bước vào cao trào! Và cũng là Tân Huyết Chiến cuối cùng!

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương