Long Thần Tại Đô
-
Chương 589
Đám người Lý Phương, Quách Hùng, Quách Khang nhìn nhau, sự tuyệt vọng lộ rõ trên khuôn mặt của từng người, ngay tại thời điểm này họ đã có ý định chạy trốn.
Nhưng làm sao Diệp Phàm có thể để điều đó xảy ra chứ?
Lúc bọn chúng vẫn đang ngơ ngác nhìn nhau, không biết phải làm gì thì Diệp Phàm đã lấy đà nhảy vọt lên trời cao cách mặt đất năm, sáu mét.
Trong hư không Diệp Phàm vung hai cú đấm liền có một nguồn năng lượng vô tận hội tụ ở hai nắm đấm của anh.
“Quyền pháp tự nhiên – Lôi”.
Diệp Phàm thực hiện quyền pháp tự nhiên mà bản thân lĩnh hội được, anh vừa vung tay ra liền có vô số đạo quyền ấn xuất hiện.
Uy lực của những đạo quyền ấn này vô cùng mạnh mẽ, mang theo sức mạnh của sấm sét.
Chỉ nhìn thấy gió lớn cuồn cuộn, sấm sét đầy trời, cảnh tượng vô cùng khủng khiếp, như thể ngày tận thế đến vậy.
Diệp Phàm điều khiển đạo quyền ấn thành một đường thẳng, chỉ về hướng đám người Lý Phương, Quách Hùng và Quách Khang.
Ba người bọn chúng lúng túng, vội vàng liên thủ để chống lại Diệp Phàm.
Chúng ngồi khoanh chân thành hình tròn, ngón tay tạo thành hình kiếm giơ trước mặt, bắt đầu niệm chú.
Chúng vừa niệm chú, lập tức có một vầng sáng màu vàng xuất hiện, tạo thành một cái lồng hình tròn bao phủ lấy chúng, tạo thành sự phòng ngự kiên cố
Chúng hy vọng rằng với cái lồng này có thể ngăn chặn được cơn mưa sấm sét của Diệp Phàm.
Chúng vừa niệm chú vừa truyền hết linh khí vào chiếc lồng, ánh sáng vàng ngày càng rực rỡ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Phàm không hề sợ hãi, anh nhếch mép cười khẩy, với cái mánh khóe tép riu này mà cũng đòi đỡ được đòn tấn công của anh sao, đúng là ảo tưởng!
“Chết đi!”
Diệp Phàm hét lên một tiếng, từng đạo quyền ấn lao xuống như mưa.
Đạo quyền ấn đập vào bề mặt của chiếc lồng ánh sáng màu vàng, hai bên va chạm vào nhau tạo ra tiếng nổ vang dội làm chấn động trời đất.
Ầm! Ầm! Ầm!
Mặc dù sức phòng ngự của chiếc lồng bao phủ lấy ba người Lý Phương, Quách Hùng và Quách Khang rất kiên cố, nhưng dưới sự tấn công liên hoàn của đạo quyền ấn thì hoàn toàn không chịu nổi, cầm cự chưa được năm giây thì nứt toác rồi vỡ vụn.
Không có sự bảo vệ của chiếc lồng, ba người Lý Phương, Quách Hùng và Quách Khang chịu sự tấn công trực diện của đạo quyền ấn.
Sức mạnh của đạo quyền ấn vô cùng khủng khiếp, cho dù ba người Lý Phương, Quách Hùng và Quách Khang đều là người luyện võ công, sức chịu đựng của cơ thể bền bỉ hơn người thường gấp trăm lần thì cũng không chịu nổi đòn tấn công của đạo quyền ấn.
“Aaaaaaa......”
Sau tiếng hét kinh hoàng là một cảnh tượng vô cùng kinh khủng, cơ thể của bọn chúng nổ tung, máu thịt văng tung tóe, đỏ cả một vùng trời.
Sau khi dễ dàng xử lý xong ba người Lý Phương, Quách Hùng và Quách Khang, Diệp Phàm lạnh lùng liếc nhìn tên Tào Chính Xuân vẫn đang cố gắng điều trị vết thương.
Diệp Phàm cười lạnh lùng một tiếng, chậm rãi tiến về phía Tào Chính Xuân.
Hắn đẩy lùi cơ thể về sau, run rẩy nói với Diệp Phàm.
“Anh, anh muốn làm gì?”
“Hừ, cho dù tôi cho anh thời gian chữa lành vết thương thì anh cũng không phải là đối thủ của tôi đâu? Đừng phí công vô ích nữa!”
Lúc nói tay phải Diệp Phàm giơ ra, đạo quyền ấn liền hội tụ tạo thành một thanh kiếm khổng lồ, anh chĩa thẳng về phía Tào Chính Xuân.
Hắn chưa kịp phản ứng gì, Diệp Phàm đã phi thanh kiếm khổng lồ chọc thẳng vào lồng ngực Tào Chính Xuân.
“Rốt cuộc anh....anh là ai?”
Cơ thể của Tào Chính Xuân bị thanh kiếm của Diệp Phàm đâm thủng, lập tức run rẩy, hắn nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt sợ hãi, kinh hoàng, sau đó hắn gắng sức hỏi một câu.
Diệp Phàm cười nhếch mép, nhìn hắn rồi nói.
“Tôi là Long Thần!”
Diệp Phàm vừa nói xong liền rút mạnh thanh kiếm một phát, Tào Chính Xuân phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt trợn tròn rồi chết ngay tại chỗ.
Trương Thiên Thi và Lưu Thái đứng ở một bên, tận mắt chứng kiến toàn bộ trận đấu, bọn họ đều hết sức ngạc nhiên, mặc dù cả hai đều biết Diệp Phàm rất lợi hại nhưng họ không ngờ rằng anh lại sở hữu sức mạnh đáng sợ như vậy!
Xử lý xong đám người Lý Phương, Quách Hùng, Quách Khang và Tào Chính Xuân, Diệp Phàm đi về phía Trương Thiên Thi và Lưu Thái rồi nói với bọn họ.
“Chúng ta mau chóng đi tiếp thôi!”
Trương Thiên Thi và Lưu Thái nhìn Diệp Phàm với ánh mắt vừa khiếp sợ vừa nể phục.
“Ừm, đi thôi!”.
Đi được vài bước bỗng nhiên Lưu Thái khụy người xuống, ôm lấy ngực. Trương Thiên Thi vội đỡ anh dậy: “Anh không sao chứ?”
Lưu Thái nói: “Có vẻ lúc nãy đánh nhau với Tào Chính Xuân tôi đã bị thương nặng rồi”.
Diệp Phàm thấy vậy liền nói: “Vậy thì chúng ta tạm thời chưa đi, đợi sau khi anh khỏi hẳn rồi chúng ta sẽ lên đường. Dù sao chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà”.
Sau đó ba người trở lại túp lều bên bờ sông, Lưu Thái cởi áo ra, một vết thương dài sâu hằn trước ngực lộ ra, anh ta hừ lạnh một tiếng: “Tên Tào Chính Xuân này ra tay cũng tàn độc đấy nhỉ?”
Lúc này Trương Thiên Thi mở chiếc túi vải mà cô ta luôn đeo bên mình. Trong đó có rất nhiều tiên khí, linh đan, cả kể thảo dược. Sau khi lựa chọn một hồi, cô lấy một viên linh đan màu đen đưa cho Lưu Thái.
“Anh uống viên linh đan này đi, nó sẽ giúp anh lành vết thương nhanh hơn”.
Lưu Thái cầm lấy viên linh đan rồi cho vào miệng. Chỉ vài giây sau, anh đã thấy cơ thể mình có sự khác biệt, sự đau đớn thuyên giảm nhiều.
Trương Thiên Thi cười nói: “Tầm nửa tháng nữa anh sẽ khỏi hẳn thôi, yên tâm”.
Chương 589: Đại kết cục (1)
Sau khi dừng chân bên bờ sông dưới đỉnh Vân Phong vài ngày để trị thương cho Lưu Thái, ba người lại tiếp tục lên đường. Mặc dù chỉ cách đỉnh Vân Phong chưa đến vài dặm nhưng tốc độ đi lần này có vẻ hơi chậm so với lần trước bởi vết thương của Lưu Thái và sự thấm mệt của Trương Thiên Thi.
Trên đường đi bọn họ gặp rất nhiều quái thú và đương nhiên Diệp Phàm cũng giải quyết bọn chúng một cách nhanh gọn lẹ. Có rất nhiều cao thủ cũng tham gia vào cuộc tranh đoạt quả bàn đào lần này nhưng tuyệt nhiên trên đường bọn họ lại không gặp ai khác ngoài đám người Lý Phương, Quách Hùng, Quách Khang và Tào Chính Xuân mấy hôm trước.
Sau khi xuất phát ba ngày từ lúc nghỉ lại bên bờ sông, ba người Diệp Phàm, Lưu Thái và Trương Thiên Thi cuối cùng cũng đến đỉnh Vân Phong. Ai cũng sững sờ trước sự vĩ đại của cây bàn đào. Gốc cây to chừng một căn nhà khang trang, thân cây phải cao đến mức không nhìn thấy ngọn, cành lá sum xuê như những đám mây lượn lờ trên bầu trời xanh.
Đứng ở bên dưới nhìn lên có thể thấy ba quả bàn đào màu vàng ánh kim phát ra ánh sáng huyền ảo như thách thức người ở bên dưới. Ba quả bàn đào này ở cùng một chùm nằm trên một cành cây lá um tùm cách mặt đất tầm bảy trăm mét. Nếu không có ánh sáng phát ra từ quả bàn đào e rằng người ở dưới đất cũng chẳng thể nào nhận ra, có khi trèo lên cây rồi cũng phải mất mấy ngày mới thấy chứ chẳng phải đơn giản.
Trong khi ba người Diệp Phàm, Lưu Thái và Trương Thiên Thi đang ngây người trước sự hùng vĩ của hội bàn đào thì đột nhiên một đám người ở đâu cũng xuất hiện trên đỉnh Vân Phong.
Đám người này cũng đều là cao thủ cùng tham gia tranh đoạt quả bàn đào. Bọn họ đi sau ba người Diệp Phàm, Lưu Thái và Trương Thiên Thi nên không gặp nhiều quái thú khó nhằn mấy. Mặc dù vậy nhưng để lên được đỉnh Vân Phong bọn họ cũng là những cao thủ đáng gờm.
Đám người nhìn vừa nhìn thấy cây bàn đào liền sáng mắt ra vội vàng chạy lại muốn trèo lên cây còn chẳng thèm để ý đã có ba người đến trước. Trước mắt bọn họ bây giờ chỉ có quả bàn đào chứ chẳng còn thứ gì khác.
Diệp Phàm cũng chẳng quan tâm đám người này, bởi cho dù có là những cao thủ Nguyên Anh kỳ thì với độ cao của ba quả bàn đào kia, cũng phải mất nửa ngày may ra mới chật vật trèo lên tới nơi, với độ cao tầm bảy trăm mét thì cho dù có là cao thủ khinh công cũng phải mất tiếng đồng hồ may ra mới chạm tới. Diệp Phàm là người thông minh, tất nhiên phải dành thời gian để thăm dò địa hình và các nguy cơ thì mới bắt đầu hành động. Dù gì thời gian cũng còn nhiều, anh đương nhiên chẳng vội. Cứ để đám bù nhìn này thử đường trước rồi mình bắt đầu cũng chưa muộn.
Nhưng có người vừa chạm vào gốc cây bàn đào, bỗng có một cơn mưa phi tiêu lao đến dưới gốc cây, có vài người bị phi tiêu đâm trúng lồng ngực. Bọn họ chưa kịp hiểu chuyện gì, thậm chí còn chưa kịp kêu lên tiếng thét cuối cùng thì đã chết ngỏm.Vài người chạy không kịp đến còn đang đứng ngoài nhìn thấy cảnh này lập tức sững lại, nhìn nhau với vẻ mặt đầy sợ hãi.
"May mà chúng ta không chạy nhanh, không thì cái mạng này đã không còn rồi".
"Đúng đấy, không ngờ trải qua biết bao nhiêu là gian khó rồi, đến lúc sắp đạt được thành quả thì lại chết tức tưởi như thế này".
"Thật không thể tin nổi, nhìn mấy phiến lá mỏng manh như vậy lại có thể đâm vào da thịt, lấy đi mạng sống của người ta trong chớp mắt".
Vài người còn sống quay ra nói chuyện với nhau.
Thì ra cây bàn đào có một cơ chế là hễ có người chạm vào gốc cây thì những phiến lá xanh nhìn có vẻ mỏng manh kia sẽ biến thành nhưng phi tiêu găm trúng vào lồng ngực những người có ý định muốn trèo lên cây vặt quả bàn đào.
Ba người Diệp Phàm, Lưu Thái và Trương Thiên Thi vô cùng kinh ngạc. Đúng theo dự đoán của Diệp Phàm, cây bàn đào quả là không đơn giản như vẻ ngoài của nó.
"Long Hổ Sơn của tôi có một chiêu thuật có thể điều khiển được đồ vật ở xa trong khoảng cách một cây số, nhưng đối với loại cây kỳ lạ này tôi không biết có thực hiện được chiêu thuật này hay không?"
Trương Thiên Thi lên tiếng phá vỡ mạch suy nghĩ của Diệp Phàm. Nghe vậy Lưu Thái liền đáp: "Em có thể thử mà, nếu không được cũng đâu có sao, theo anh thấy những phiến lá này không chỉ sắc bén mà còn có độc nữa, nếu không sao mấy người kia lại có thể chết nhanh chóng đến như vậy. Có cách không nguy hiểm thì tại sao chúng ta lại không dùng".
"Bởi là môn tuyệt học của Long Hổ Sơn nên khi dùng chiêu thức này em sẽ hao tổn mất một nửa nội công của bản thân, cho nên người trong môn phái của em sẽ không sử dụng tuyệt chiêu này lung tung. Hơn nữa cũng chưa biết có tác dụng trên loại quả bàn đào này không. Nhỡ em sử dụng rồi không thành công, lúc đấy chẳng phải Diệp Phàm lại thêm một gánh nặng nữa là em hay sao?"
Diệp Phàm nghe vậy liền nói: "Cô cứ thử thực hiện chiêu thức đó đi, tôi đã nghĩ ra cách của tôi rồi nhưng rủi ro rất cao, nếu cô không thành công tôi vẫn có cách để bảo vệ hai người, nhưng nếu tôi không thành công hai người ở lại đây chờ đến thời hạn một tháng để ra khỏi đây thì thực sự cũng là một thử thách lớn với những con quái thú và những người đến tranh quả bàn đào".
Trương Thiên Thi nghe vậy liền cảm thấy yên tâm hơn liền gật đầu đồng ý thực hiện chiêu thức. Cô ta nhắm mắt lại, hai tay chắp trước mặt miệng lẩm bẩm đọc chú. Hai người Diệp Phàm và Lưu Thái căng thẳng chờ đợi.
Mười lăm phút sau, ba quả bàn đào ở trên cây lìa khỏi càng dần dần bay xuống đất. Đến khi ba quả bàn đào chạm đất thì Trương Thiên Thi cũng ngất lịm tại chỗ. Diệp Phàm thấy vậy bước tới đỡ Trương Thiên Thi ngồi xuống tảng đá bên cạnh rồi lấy ba quả bàn đào cất vào túi.
Thấy ba quả bàn đào bay xuống mấy người cao thủ còn sống vừa nãy trợn tròn mắt nảy ra ý đồ xấu xa. Tất cả đều vội vàng chạy tới hòng cướp lấy ba quả bàn đào. Nhưng đâu dễ dàng như vậy, Diệp Phàm đã nhận ra ý đồ của bọn họ từ lâu. Tay anh nắm thành quyền, đấm một cái một luồng khí đập vào người bọn họ khiến bọn họ ngã bay ra bên ngoài, miệng phụt máu, lục phủ ngũ tạng cũng nát tươm.
Đúng lúc này, Diêu Bách Thắng đột nhiên xuất hiện, ông ta cười ha ha rồi nói: "Chúc mừng ba người đã đoạt được ba quả bàn đào, không cần chờ đến thời gian một tháng, bây giờ ba người có thể trở về bí cảnh Đào Nguyên để tham gia nghe giảng đạo pháp".
Ông ta vừa nói xong liền có một vòng xoáy không gian hiện ra, ba người liền bước vào trong đó trở về bí cảnh Đào Nguyên.
Đúng như lời hứa Diệp Phàm nhường suất nghe giảng đạo pháp cho hai người Lưu Thái và Trương Thiên Thi, một mình cầm ba quả bàn đào đi tìm Trương Vệ.
Nhận được tín hiệu của Diệp Phàm, Trương Vệ lập tức tìm đến anh. Thì ra Trương Vệ đã cứu được Mã Hồng Dược bị nhốt trong Đào Nguyên Tiên Đô rồi. Mấy ngày này anh ta ở đây chỉ để nghe ngóng tin của Diệp Phàm trong núi Thiên Tiên. Cuối cùng cũng nhân được tín hiệu của Diệp Phàm anh ta vô cùng mừng rỡ.
Sau khi hai người ra khỏi bí cảnh Đào Nguyên, giải quyết xong mọi chuyện ở Đào Thành liền trở về tổ chức Cửu Long. Sau khi ăn ba quả bàn đào, Diệp Phàm đột nhiên bước qua giai đoạn Độ Kiếp, lên hẳn cấp bậc Tu Tiên. Chuyện này chính anh cũng không ngờ đến, bây giờ dù có gặp cao thủ cấp bậc Tu Tiên anh cũng chẳng ngán. Hơn nữa đa số các cao thủ cấp bậc Tu Tiên đều có quan hệ tốt với anh, họ chẳng rỗi hơi động vào anh để rồi là kẻ thù với cả thế giới. Bây giờ Mr.Ghost hay Vương Thiên Hạ cũng phải chào thua khi đứng trư
Sau khi chiến thắng trở về từ bí cảnh Đào Nguyên, việc đầu tiên là Diệp Phàm chấn chỉnh lại cục diện thế giới mới, mở ra một kỷ nguyên mới cho nhân loại. Không ít báo chí cũng đưa đầy tin tức về anh, Sở Thanh Nhã cũng đã thở phào nhẹ nhõm, bỗng ở trước vang lên tiếng chuông cửa, cô liền nhanh chóng đi ra mở, sắc mặt cô lập tức trở nên vui mừng.
"Là anh thật sao? Anh làm em lo chết mất!"
Cô nhảy lên ôm chầm lấy Diệp Phàm, nói như suýt khóc.
"Không sao, anh có một bất ngờ dành cho em". Diệp Phàm mỉm cười nói.
Sau đó anh lấy một chiếc hộp tinh xảo từ trong túi áo ra, sau đó quỳ xuống, đưa về phía cô. Đó là một chiếc nhẫn kim cương của Swarovski vô cùng bóng loáng đẹp đẽ, những viên kim cương xung quanh được đính vô cùng tinh xảo, điểm nhấn của chiếc nhẫn này là một viên kim cương màu hồng quý giá làm nổi bật mọi thứ.
Sở Thanh Nhã vô cùng xúc động, cô thầm nghĩ, anh đã làm được, anh đã giữ đúng lời hứa. Lúc trước Diệp Phàm có hứa với cô rằng khi nào anh thành công trở về sẽ cưới cô, và giờ đây, anh đang ở đây, quỳ trước mặt cầu hôn cô, không phải cô đang mơ, mà đó là sự thật.
Sở Thanh Nhã không nói nên lời, chỉ nhẹ nhàng sụt sùi đáp ba chữ: "Em đồng ý!"
Sau đó hai người cứ vậy mà ôm nhau một lúc, cảm nhận được hơi ấm từ nhau. Mất một khoảng thời gian để Sở Thanh Nhã bình tĩnh trở lại, cô kéo anh vào nhà để anh nghỉ ngơi một lúc.
Tối đó, cô nấu một bữa ăn thịnh soạn, cả hai cùng ngồi với nhau dưới anh nến lung linh lãng mạn, cô kể cho anh nghe những gì đã xảy ra khi anh vắng mặt. Sau đó, Diệp Phàm ôm Sở Thanh Nhã vào lòng ngồi trên ghế sô pha, anh muốn tổ chức đám cưới, còn tổ chức như thế nào thì để cô quyết định hoàn toàn.
Ngày tổ chức hôn lễ của Diệp Phàm và Sở Thanh Nhã đang ngày một đến gần, lễ cưới cưới long trọng nhất từ trước đến nay ở Hoa Hạ, dù sao đi nữa đây cũng là lễ cưới của thủ lĩnh Long Thần và đóa hoa diễm lệ nhất thành phố Hải Đông. Thật ra tính tình Diệp Phàm vốn không thích phô trương, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, việc trọng đại này chỉ có một lần trong đời, huống hồ vị hôn phu của anh cũng là thiên kim tiểu thư nhà họ Sở, anh ít nhất cũng phải giữ thể diện cho cô, quan trọng nhất là người phụ nữ của đời anh sao có thể được gả cho anh một cách qua loa, đơn giản chứ.
Diệp Phàm cuối cùng cũng trở thành người có quyền lực mạnh nhất ở Hoa Hạ, kế thừa được bí kíp của sư phụ mình là Đại Đức chân nhân, kế thừa toàn bộ di sản của ông. Trước nay Diệp Phàm vốn đã là thiên hạ vô song, nay lại càng thêm dũng mãnh.
Nhờ có tu vi thâm hậu, Diệp Phàm bố trí trận pháp cấp cao ngay tại nơi tổ chức hôn lễ để bảo vệ tối đa sự an toàn của mọi người. Địa điểm là ở một khách sạn năm sao cao cấp nhất tại Hoa Hạ, mọi việc trong hôn lễ anh để cho chị em Sở Thanh Nhã và cả Diệp Nguyệt toàn quyền quyết định, dù gì anh cũng là đàn ông, không am hiểu lắm về mấy thứ như kiểu trang trí tiệc cưới thế nào, mời bao nhiêu khách, đặt bánh cưới mấy tầng,... nên anh mới để cho vợ tương lai lo liệu.
Nhưng Diệp Phàm vẫn tranh thủ thời gian rảnh rỗi, đưa Sở Thanh Nhã đến gặp nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng nhất nước Ý để có thể thiết kế cho hai người những bộ lễ phục sang trọng, kiêu sa nhất và quan trọng là độc nhất vô nhị trên thế giới. Sau đó anh lại dẫn cô đến gặp thợ hoàn kim giỏi nhất của Swarovski để đặt cho cô bộ trang sức bằng loại pha lê cao cấp nhất. Nhẫn cưới của cả hai cũng dược đặt làm tại đây. Sách này do Perfect Planet dịch và phát hành, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
Ngày cử hành hôn lễ cũng đã đến, thật may mắn khi anh có thể mời được Đại Đức chân nhân làm chủ hôn, Diệp Phàm ở ngoài sảnh tiếp khách, trong khi đó Sở Thanh Tuyết lại ở bên trong phòng đợi đầu tắp mặt tối chuẩn bị cho Sở Thanh Nhã.
Cả phòng chỉ nghe thấy tiếng cô nàng cảnh cáo thợ trang điểm: “Hôm nay anh nhất định phải biến chị tôi trở thành người xinh đẹp nhất, quyến rũ nhất có biết chưa? Nếu không thì tôi tuyệt đối không tha cho anh!”
Thợ trang điểm cho Sở Thanh Nhã dù gì cũng là chuyên viên cực kỳ nổi tiếng ở Châu Á, dù anh ta có phần bực mình với thái độ của Sở Thanh Tuyết nhưng cũng không dám bật lại, anh ta đủ thông minh để hiểu rõ khách hàng của mình hôm nay có tầm cỡ và có máu mặt tới mức độ nào.
“Yên tâm đi Sở tiểu thư, Diệp phu nhân vốn đã là mỹ nhân sắc nước hương trời rồi, tôi sẽ khiến cho vẻ đẹp của phu nhân còn tỏa sáng hơn nữa.”
Sở Thanh Nhã lúc này liền mỉm cười ngượng ngùng rồi lên tiếng, “Thanh Tuyết, em cũng đừng làm khó David nữa, hãy tin tưởng vào tay nghề của anh ấy.”
Trong lòng Sở Thanh Nhã hạnh phúc đến mức không cách nào diễn tả được, để đi đến con đường ngày hôm nay, cả cô và Diệp Phàm đều không dễ dàng gì. Chính cô cũng không ngờ đến kết quả như hiện tại, một cái kết viên mãn mà cô luôn hằng mộng mơ. Nghĩ lại cũng thật buồn cười, ở cái ngày đầu tiên cả hai gặp mặt, cô đã từng coi thường Diệp Phàm đến mức nào, thậm chí còn nghĩ rằng anh không hề xứng với cô dù chỉ một chút, ấy thế mà giờ phút này anh ấy lại trở thành chồng cô, người mà cô sẽ nắm chặt tay nhau cùng đi đến hết đoạn đường về sau.
Khuôn mặt đỏ ửng vì hạnh phúc của Sở Thanh Nhã không cách nào che giấu được, đến Sở Thanh Tuyết còn có thể nhìn ra được, cho dù ngoài mặt Sở Thanh Tuyết ra vẻ nói cười ầm ĩ nhưng trong lòng cô nàng đã suýt òa khóc mấy lần, nhìn thấy chị gái hạnh phúc như vậy, bản thân là em gái sao có thể không vui mừng, chưa kể anh rể của cô đường đường là thủ lĩnh của Long Thần, thế lực đứng đầu Hoa Hạ, đặc biệt đây chính là người mà chị gái cô yêu nhất, chẳng phải là kết cục rất viên mãn hay sao?
Diệp Phàm ở ngoài sảnh vừa đón tiếp một đoàn khách quý đến tham dự lễ cưới, anh vừa quay đầu lại đã thấy một bóng dáng rất quen thuộc đứng ngập ngừng ở trước cửa khách sạn, anh tranh thủ thời giản phóng vèo ra ngoài, chặn đứng ngay trước mặt người kia. Sau đó, Diệp Phàm không tránh khỏi ngạc nhiên.
“Diệp Long?!”
Diệp Nguyệt lúc này đang tất bật sửa soạn cho hôn lễ trong sảnh lớn, thấy anh trai mình đang đứng trước cổng nói chuyện với ai đó, cô vì tò mò mà cũng đi ra xem thử, nào ngờ lại gặp được người em trai đã không nhìn mặt nhiều năm nay. Diệp Nguyệt định xông tới chất vấn Diệp Long đến đây để làm gì thì nàng lại bị anh trai cản lại.
“Cậu đến đây để làm gì?” Diệp Phàm bình tĩnh hỏi.
Diệp Long có phần hơi lúng túng, chẳng biết phải giải thích ra sao, qua một hồi, cậu ta cuối cùng cũng chỉ nói được một câu, “Tôi... tôi đến là để xin lỗi sau tất cả những chuyện mà nhà họ Diệp đã gây ra cho anh.” Nói xong cậu ta cúi gằm mặt, không biết là hổ thẹn hay vì không cam lòng.
Thế nhưng Diệp Phàm cũng chỉ đơn giản gật đầu một cái, đáp:
“Vốn dĩ tôi đã rời khỏi nhà họ Diệp lâu lắm rồi, mấy người đối với tôi thế nào cũng chẳng còn gì quan trọng, lúc đó điều vướng mắc duy nhất của tôi với nhà họ Diệp là lão gia mà thôi, nay coi như không ai nợ ai.”
Nghe được câu này của Diệp Phàm, Diệp Long cũng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cậu ta ngẩng đầu, trước khi đi còn mỉm cười bỏ lại một câu, “Anh, tân hôn vui vẻ.”
Trong lòng Diệp Phàm nhẹ bẫng, dẫu sao cũng chẳng ai thích sống cả đời với sự thù hận cả. Hóa giải được chuyện nào là nhẹ lòng được chuyện đó, đã là quá khứ tốt nhất nên để cho nó ngủ yên. Diệp Phàm nhẹ nhàng gật đầu với em trai, lặng nhìn bóng lưng em trai khuất dần, sau đó tiếp tục đón khách, kéo cả Diệp Nguyệt vẫn còn đang đứng ngốc tại chỗ vì sốc vào trong.
Trong giờ phút thiêng liêng nhất của hôn lễ, lúc cả cô dâu và chú rể lập lời thề sẽ bên nhau mãi mãi rồi trao cho nhau chiếc nhẫn tình yêu, ở bên dưới cả Sở Thanh Tuyết và Diệp Nguyệt không hẹn mà cùng rơi nước mắt, cuối cùng anh trai và chị gái của họ đã tìm được trạm dừng chân của hạnh phúc rồi.
Còn Diệp Phàm, anh nhìn người phụ nữ ở trước mặt phát ra ánh sáng như tượng đức mẹ Maria, cuộc đời anh lăn lội khắp mọi ngóc nghách trên thế giới, số lần gặp nguy hiểm kề cận cái chết nhiều không kể hết, anh cũng qua lại với không ít người phụ nữ khác, riêng chỉ có người ở trước mặt lại là người khiến cho anh động lòng nhất, cũng là người thấu hiểu và ủng hộ anh nhất. Cho dù thế nào thì chính anh cũng cần một nơi bình lặng nhất trong tâm hồn mà Sở Thanh Nhã chính là người giúp anh xây dựng nên tổ ấm đó. Chỉ hy vọng cả hai có thể nhất thể đồng tâm, nắm chặt tay nhau đi qua hết những tháng ngày sau này.
Nhưng làm sao Diệp Phàm có thể để điều đó xảy ra chứ?
Lúc bọn chúng vẫn đang ngơ ngác nhìn nhau, không biết phải làm gì thì Diệp Phàm đã lấy đà nhảy vọt lên trời cao cách mặt đất năm, sáu mét.
Trong hư không Diệp Phàm vung hai cú đấm liền có một nguồn năng lượng vô tận hội tụ ở hai nắm đấm của anh.
“Quyền pháp tự nhiên – Lôi”.
Diệp Phàm thực hiện quyền pháp tự nhiên mà bản thân lĩnh hội được, anh vừa vung tay ra liền có vô số đạo quyền ấn xuất hiện.
Uy lực của những đạo quyền ấn này vô cùng mạnh mẽ, mang theo sức mạnh của sấm sét.
Chỉ nhìn thấy gió lớn cuồn cuộn, sấm sét đầy trời, cảnh tượng vô cùng khủng khiếp, như thể ngày tận thế đến vậy.
Diệp Phàm điều khiển đạo quyền ấn thành một đường thẳng, chỉ về hướng đám người Lý Phương, Quách Hùng và Quách Khang.
Ba người bọn chúng lúng túng, vội vàng liên thủ để chống lại Diệp Phàm.
Chúng ngồi khoanh chân thành hình tròn, ngón tay tạo thành hình kiếm giơ trước mặt, bắt đầu niệm chú.
Chúng vừa niệm chú, lập tức có một vầng sáng màu vàng xuất hiện, tạo thành một cái lồng hình tròn bao phủ lấy chúng, tạo thành sự phòng ngự kiên cố
Chúng hy vọng rằng với cái lồng này có thể ngăn chặn được cơn mưa sấm sét của Diệp Phàm.
Chúng vừa niệm chú vừa truyền hết linh khí vào chiếc lồng, ánh sáng vàng ngày càng rực rỡ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Phàm không hề sợ hãi, anh nhếch mép cười khẩy, với cái mánh khóe tép riu này mà cũng đòi đỡ được đòn tấn công của anh sao, đúng là ảo tưởng!
“Chết đi!”
Diệp Phàm hét lên một tiếng, từng đạo quyền ấn lao xuống như mưa.
Đạo quyền ấn đập vào bề mặt của chiếc lồng ánh sáng màu vàng, hai bên va chạm vào nhau tạo ra tiếng nổ vang dội làm chấn động trời đất.
Ầm! Ầm! Ầm!
Mặc dù sức phòng ngự của chiếc lồng bao phủ lấy ba người Lý Phương, Quách Hùng và Quách Khang rất kiên cố, nhưng dưới sự tấn công liên hoàn của đạo quyền ấn thì hoàn toàn không chịu nổi, cầm cự chưa được năm giây thì nứt toác rồi vỡ vụn.
Không có sự bảo vệ của chiếc lồng, ba người Lý Phương, Quách Hùng và Quách Khang chịu sự tấn công trực diện của đạo quyền ấn.
Sức mạnh của đạo quyền ấn vô cùng khủng khiếp, cho dù ba người Lý Phương, Quách Hùng và Quách Khang đều là người luyện võ công, sức chịu đựng của cơ thể bền bỉ hơn người thường gấp trăm lần thì cũng không chịu nổi đòn tấn công của đạo quyền ấn.
“Aaaaaaa......”
Sau tiếng hét kinh hoàng là một cảnh tượng vô cùng kinh khủng, cơ thể của bọn chúng nổ tung, máu thịt văng tung tóe, đỏ cả một vùng trời.
Sau khi dễ dàng xử lý xong ba người Lý Phương, Quách Hùng và Quách Khang, Diệp Phàm lạnh lùng liếc nhìn tên Tào Chính Xuân vẫn đang cố gắng điều trị vết thương.
Diệp Phàm cười lạnh lùng một tiếng, chậm rãi tiến về phía Tào Chính Xuân.
Hắn đẩy lùi cơ thể về sau, run rẩy nói với Diệp Phàm.
“Anh, anh muốn làm gì?”
“Hừ, cho dù tôi cho anh thời gian chữa lành vết thương thì anh cũng không phải là đối thủ của tôi đâu? Đừng phí công vô ích nữa!”
Lúc nói tay phải Diệp Phàm giơ ra, đạo quyền ấn liền hội tụ tạo thành một thanh kiếm khổng lồ, anh chĩa thẳng về phía Tào Chính Xuân.
Hắn chưa kịp phản ứng gì, Diệp Phàm đã phi thanh kiếm khổng lồ chọc thẳng vào lồng ngực Tào Chính Xuân.
“Rốt cuộc anh....anh là ai?”
Cơ thể của Tào Chính Xuân bị thanh kiếm của Diệp Phàm đâm thủng, lập tức run rẩy, hắn nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt sợ hãi, kinh hoàng, sau đó hắn gắng sức hỏi một câu.
Diệp Phàm cười nhếch mép, nhìn hắn rồi nói.
“Tôi là Long Thần!”
Diệp Phàm vừa nói xong liền rút mạnh thanh kiếm một phát, Tào Chính Xuân phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt trợn tròn rồi chết ngay tại chỗ.
Trương Thiên Thi và Lưu Thái đứng ở một bên, tận mắt chứng kiến toàn bộ trận đấu, bọn họ đều hết sức ngạc nhiên, mặc dù cả hai đều biết Diệp Phàm rất lợi hại nhưng họ không ngờ rằng anh lại sở hữu sức mạnh đáng sợ như vậy!
Xử lý xong đám người Lý Phương, Quách Hùng, Quách Khang và Tào Chính Xuân, Diệp Phàm đi về phía Trương Thiên Thi và Lưu Thái rồi nói với bọn họ.
“Chúng ta mau chóng đi tiếp thôi!”
Trương Thiên Thi và Lưu Thái nhìn Diệp Phàm với ánh mắt vừa khiếp sợ vừa nể phục.
“Ừm, đi thôi!”.
Đi được vài bước bỗng nhiên Lưu Thái khụy người xuống, ôm lấy ngực. Trương Thiên Thi vội đỡ anh dậy: “Anh không sao chứ?”
Lưu Thái nói: “Có vẻ lúc nãy đánh nhau với Tào Chính Xuân tôi đã bị thương nặng rồi”.
Diệp Phàm thấy vậy liền nói: “Vậy thì chúng ta tạm thời chưa đi, đợi sau khi anh khỏi hẳn rồi chúng ta sẽ lên đường. Dù sao chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà”.
Sau đó ba người trở lại túp lều bên bờ sông, Lưu Thái cởi áo ra, một vết thương dài sâu hằn trước ngực lộ ra, anh ta hừ lạnh một tiếng: “Tên Tào Chính Xuân này ra tay cũng tàn độc đấy nhỉ?”
Lúc này Trương Thiên Thi mở chiếc túi vải mà cô ta luôn đeo bên mình. Trong đó có rất nhiều tiên khí, linh đan, cả kể thảo dược. Sau khi lựa chọn một hồi, cô lấy một viên linh đan màu đen đưa cho Lưu Thái.
“Anh uống viên linh đan này đi, nó sẽ giúp anh lành vết thương nhanh hơn”.
Lưu Thái cầm lấy viên linh đan rồi cho vào miệng. Chỉ vài giây sau, anh đã thấy cơ thể mình có sự khác biệt, sự đau đớn thuyên giảm nhiều.
Trương Thiên Thi cười nói: “Tầm nửa tháng nữa anh sẽ khỏi hẳn thôi, yên tâm”.
Chương 589: Đại kết cục (1)
Sau khi dừng chân bên bờ sông dưới đỉnh Vân Phong vài ngày để trị thương cho Lưu Thái, ba người lại tiếp tục lên đường. Mặc dù chỉ cách đỉnh Vân Phong chưa đến vài dặm nhưng tốc độ đi lần này có vẻ hơi chậm so với lần trước bởi vết thương của Lưu Thái và sự thấm mệt của Trương Thiên Thi.
Trên đường đi bọn họ gặp rất nhiều quái thú và đương nhiên Diệp Phàm cũng giải quyết bọn chúng một cách nhanh gọn lẹ. Có rất nhiều cao thủ cũng tham gia vào cuộc tranh đoạt quả bàn đào lần này nhưng tuyệt nhiên trên đường bọn họ lại không gặp ai khác ngoài đám người Lý Phương, Quách Hùng, Quách Khang và Tào Chính Xuân mấy hôm trước.
Sau khi xuất phát ba ngày từ lúc nghỉ lại bên bờ sông, ba người Diệp Phàm, Lưu Thái và Trương Thiên Thi cuối cùng cũng đến đỉnh Vân Phong. Ai cũng sững sờ trước sự vĩ đại của cây bàn đào. Gốc cây to chừng một căn nhà khang trang, thân cây phải cao đến mức không nhìn thấy ngọn, cành lá sum xuê như những đám mây lượn lờ trên bầu trời xanh.
Đứng ở bên dưới nhìn lên có thể thấy ba quả bàn đào màu vàng ánh kim phát ra ánh sáng huyền ảo như thách thức người ở bên dưới. Ba quả bàn đào này ở cùng một chùm nằm trên một cành cây lá um tùm cách mặt đất tầm bảy trăm mét. Nếu không có ánh sáng phát ra từ quả bàn đào e rằng người ở dưới đất cũng chẳng thể nào nhận ra, có khi trèo lên cây rồi cũng phải mất mấy ngày mới thấy chứ chẳng phải đơn giản.
Trong khi ba người Diệp Phàm, Lưu Thái và Trương Thiên Thi đang ngây người trước sự hùng vĩ của hội bàn đào thì đột nhiên một đám người ở đâu cũng xuất hiện trên đỉnh Vân Phong.
Đám người này cũng đều là cao thủ cùng tham gia tranh đoạt quả bàn đào. Bọn họ đi sau ba người Diệp Phàm, Lưu Thái và Trương Thiên Thi nên không gặp nhiều quái thú khó nhằn mấy. Mặc dù vậy nhưng để lên được đỉnh Vân Phong bọn họ cũng là những cao thủ đáng gờm.
Đám người nhìn vừa nhìn thấy cây bàn đào liền sáng mắt ra vội vàng chạy lại muốn trèo lên cây còn chẳng thèm để ý đã có ba người đến trước. Trước mắt bọn họ bây giờ chỉ có quả bàn đào chứ chẳng còn thứ gì khác.
Diệp Phàm cũng chẳng quan tâm đám người này, bởi cho dù có là những cao thủ Nguyên Anh kỳ thì với độ cao của ba quả bàn đào kia, cũng phải mất nửa ngày may ra mới chật vật trèo lên tới nơi, với độ cao tầm bảy trăm mét thì cho dù có là cao thủ khinh công cũng phải mất tiếng đồng hồ may ra mới chạm tới. Diệp Phàm là người thông minh, tất nhiên phải dành thời gian để thăm dò địa hình và các nguy cơ thì mới bắt đầu hành động. Dù gì thời gian cũng còn nhiều, anh đương nhiên chẳng vội. Cứ để đám bù nhìn này thử đường trước rồi mình bắt đầu cũng chưa muộn.
Nhưng có người vừa chạm vào gốc cây bàn đào, bỗng có một cơn mưa phi tiêu lao đến dưới gốc cây, có vài người bị phi tiêu đâm trúng lồng ngực. Bọn họ chưa kịp hiểu chuyện gì, thậm chí còn chưa kịp kêu lên tiếng thét cuối cùng thì đã chết ngỏm.Vài người chạy không kịp đến còn đang đứng ngoài nhìn thấy cảnh này lập tức sững lại, nhìn nhau với vẻ mặt đầy sợ hãi.
"May mà chúng ta không chạy nhanh, không thì cái mạng này đã không còn rồi".
"Đúng đấy, không ngờ trải qua biết bao nhiêu là gian khó rồi, đến lúc sắp đạt được thành quả thì lại chết tức tưởi như thế này".
"Thật không thể tin nổi, nhìn mấy phiến lá mỏng manh như vậy lại có thể đâm vào da thịt, lấy đi mạng sống của người ta trong chớp mắt".
Vài người còn sống quay ra nói chuyện với nhau.
Thì ra cây bàn đào có một cơ chế là hễ có người chạm vào gốc cây thì những phiến lá xanh nhìn có vẻ mỏng manh kia sẽ biến thành nhưng phi tiêu găm trúng vào lồng ngực những người có ý định muốn trèo lên cây vặt quả bàn đào.
Ba người Diệp Phàm, Lưu Thái và Trương Thiên Thi vô cùng kinh ngạc. Đúng theo dự đoán của Diệp Phàm, cây bàn đào quả là không đơn giản như vẻ ngoài của nó.
"Long Hổ Sơn của tôi có một chiêu thuật có thể điều khiển được đồ vật ở xa trong khoảng cách một cây số, nhưng đối với loại cây kỳ lạ này tôi không biết có thực hiện được chiêu thuật này hay không?"
Trương Thiên Thi lên tiếng phá vỡ mạch suy nghĩ của Diệp Phàm. Nghe vậy Lưu Thái liền đáp: "Em có thể thử mà, nếu không được cũng đâu có sao, theo anh thấy những phiến lá này không chỉ sắc bén mà còn có độc nữa, nếu không sao mấy người kia lại có thể chết nhanh chóng đến như vậy. Có cách không nguy hiểm thì tại sao chúng ta lại không dùng".
"Bởi là môn tuyệt học của Long Hổ Sơn nên khi dùng chiêu thức này em sẽ hao tổn mất một nửa nội công của bản thân, cho nên người trong môn phái của em sẽ không sử dụng tuyệt chiêu này lung tung. Hơn nữa cũng chưa biết có tác dụng trên loại quả bàn đào này không. Nhỡ em sử dụng rồi không thành công, lúc đấy chẳng phải Diệp Phàm lại thêm một gánh nặng nữa là em hay sao?"
Diệp Phàm nghe vậy liền nói: "Cô cứ thử thực hiện chiêu thức đó đi, tôi đã nghĩ ra cách của tôi rồi nhưng rủi ro rất cao, nếu cô không thành công tôi vẫn có cách để bảo vệ hai người, nhưng nếu tôi không thành công hai người ở lại đây chờ đến thời hạn một tháng để ra khỏi đây thì thực sự cũng là một thử thách lớn với những con quái thú và những người đến tranh quả bàn đào".
Trương Thiên Thi nghe vậy liền cảm thấy yên tâm hơn liền gật đầu đồng ý thực hiện chiêu thức. Cô ta nhắm mắt lại, hai tay chắp trước mặt miệng lẩm bẩm đọc chú. Hai người Diệp Phàm và Lưu Thái căng thẳng chờ đợi.
Mười lăm phút sau, ba quả bàn đào ở trên cây lìa khỏi càng dần dần bay xuống đất. Đến khi ba quả bàn đào chạm đất thì Trương Thiên Thi cũng ngất lịm tại chỗ. Diệp Phàm thấy vậy bước tới đỡ Trương Thiên Thi ngồi xuống tảng đá bên cạnh rồi lấy ba quả bàn đào cất vào túi.
Thấy ba quả bàn đào bay xuống mấy người cao thủ còn sống vừa nãy trợn tròn mắt nảy ra ý đồ xấu xa. Tất cả đều vội vàng chạy tới hòng cướp lấy ba quả bàn đào. Nhưng đâu dễ dàng như vậy, Diệp Phàm đã nhận ra ý đồ của bọn họ từ lâu. Tay anh nắm thành quyền, đấm một cái một luồng khí đập vào người bọn họ khiến bọn họ ngã bay ra bên ngoài, miệng phụt máu, lục phủ ngũ tạng cũng nát tươm.
Đúng lúc này, Diêu Bách Thắng đột nhiên xuất hiện, ông ta cười ha ha rồi nói: "Chúc mừng ba người đã đoạt được ba quả bàn đào, không cần chờ đến thời gian một tháng, bây giờ ba người có thể trở về bí cảnh Đào Nguyên để tham gia nghe giảng đạo pháp".
Ông ta vừa nói xong liền có một vòng xoáy không gian hiện ra, ba người liền bước vào trong đó trở về bí cảnh Đào Nguyên.
Đúng như lời hứa Diệp Phàm nhường suất nghe giảng đạo pháp cho hai người Lưu Thái và Trương Thiên Thi, một mình cầm ba quả bàn đào đi tìm Trương Vệ.
Nhận được tín hiệu của Diệp Phàm, Trương Vệ lập tức tìm đến anh. Thì ra Trương Vệ đã cứu được Mã Hồng Dược bị nhốt trong Đào Nguyên Tiên Đô rồi. Mấy ngày này anh ta ở đây chỉ để nghe ngóng tin của Diệp Phàm trong núi Thiên Tiên. Cuối cùng cũng nhân được tín hiệu của Diệp Phàm anh ta vô cùng mừng rỡ.
Sau khi hai người ra khỏi bí cảnh Đào Nguyên, giải quyết xong mọi chuyện ở Đào Thành liền trở về tổ chức Cửu Long. Sau khi ăn ba quả bàn đào, Diệp Phàm đột nhiên bước qua giai đoạn Độ Kiếp, lên hẳn cấp bậc Tu Tiên. Chuyện này chính anh cũng không ngờ đến, bây giờ dù có gặp cao thủ cấp bậc Tu Tiên anh cũng chẳng ngán. Hơn nữa đa số các cao thủ cấp bậc Tu Tiên đều có quan hệ tốt với anh, họ chẳng rỗi hơi động vào anh để rồi là kẻ thù với cả thế giới. Bây giờ Mr.Ghost hay Vương Thiên Hạ cũng phải chào thua khi đứng trư
Sau khi chiến thắng trở về từ bí cảnh Đào Nguyên, việc đầu tiên là Diệp Phàm chấn chỉnh lại cục diện thế giới mới, mở ra một kỷ nguyên mới cho nhân loại. Không ít báo chí cũng đưa đầy tin tức về anh, Sở Thanh Nhã cũng đã thở phào nhẹ nhõm, bỗng ở trước vang lên tiếng chuông cửa, cô liền nhanh chóng đi ra mở, sắc mặt cô lập tức trở nên vui mừng.
"Là anh thật sao? Anh làm em lo chết mất!"
Cô nhảy lên ôm chầm lấy Diệp Phàm, nói như suýt khóc.
"Không sao, anh có một bất ngờ dành cho em". Diệp Phàm mỉm cười nói.
Sau đó anh lấy một chiếc hộp tinh xảo từ trong túi áo ra, sau đó quỳ xuống, đưa về phía cô. Đó là một chiếc nhẫn kim cương của Swarovski vô cùng bóng loáng đẹp đẽ, những viên kim cương xung quanh được đính vô cùng tinh xảo, điểm nhấn của chiếc nhẫn này là một viên kim cương màu hồng quý giá làm nổi bật mọi thứ.
Sở Thanh Nhã vô cùng xúc động, cô thầm nghĩ, anh đã làm được, anh đã giữ đúng lời hứa. Lúc trước Diệp Phàm có hứa với cô rằng khi nào anh thành công trở về sẽ cưới cô, và giờ đây, anh đang ở đây, quỳ trước mặt cầu hôn cô, không phải cô đang mơ, mà đó là sự thật.
Sở Thanh Nhã không nói nên lời, chỉ nhẹ nhàng sụt sùi đáp ba chữ: "Em đồng ý!"
Sau đó hai người cứ vậy mà ôm nhau một lúc, cảm nhận được hơi ấm từ nhau. Mất một khoảng thời gian để Sở Thanh Nhã bình tĩnh trở lại, cô kéo anh vào nhà để anh nghỉ ngơi một lúc.
Tối đó, cô nấu một bữa ăn thịnh soạn, cả hai cùng ngồi với nhau dưới anh nến lung linh lãng mạn, cô kể cho anh nghe những gì đã xảy ra khi anh vắng mặt. Sau đó, Diệp Phàm ôm Sở Thanh Nhã vào lòng ngồi trên ghế sô pha, anh muốn tổ chức đám cưới, còn tổ chức như thế nào thì để cô quyết định hoàn toàn.
Ngày tổ chức hôn lễ của Diệp Phàm và Sở Thanh Nhã đang ngày một đến gần, lễ cưới cưới long trọng nhất từ trước đến nay ở Hoa Hạ, dù sao đi nữa đây cũng là lễ cưới của thủ lĩnh Long Thần và đóa hoa diễm lệ nhất thành phố Hải Đông. Thật ra tính tình Diệp Phàm vốn không thích phô trương, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, việc trọng đại này chỉ có một lần trong đời, huống hồ vị hôn phu của anh cũng là thiên kim tiểu thư nhà họ Sở, anh ít nhất cũng phải giữ thể diện cho cô, quan trọng nhất là người phụ nữ của đời anh sao có thể được gả cho anh một cách qua loa, đơn giản chứ.
Diệp Phàm cuối cùng cũng trở thành người có quyền lực mạnh nhất ở Hoa Hạ, kế thừa được bí kíp của sư phụ mình là Đại Đức chân nhân, kế thừa toàn bộ di sản của ông. Trước nay Diệp Phàm vốn đã là thiên hạ vô song, nay lại càng thêm dũng mãnh.
Nhờ có tu vi thâm hậu, Diệp Phàm bố trí trận pháp cấp cao ngay tại nơi tổ chức hôn lễ để bảo vệ tối đa sự an toàn của mọi người. Địa điểm là ở một khách sạn năm sao cao cấp nhất tại Hoa Hạ, mọi việc trong hôn lễ anh để cho chị em Sở Thanh Nhã và cả Diệp Nguyệt toàn quyền quyết định, dù gì anh cũng là đàn ông, không am hiểu lắm về mấy thứ như kiểu trang trí tiệc cưới thế nào, mời bao nhiêu khách, đặt bánh cưới mấy tầng,... nên anh mới để cho vợ tương lai lo liệu.
Nhưng Diệp Phàm vẫn tranh thủ thời gian rảnh rỗi, đưa Sở Thanh Nhã đến gặp nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng nhất nước Ý để có thể thiết kế cho hai người những bộ lễ phục sang trọng, kiêu sa nhất và quan trọng là độc nhất vô nhị trên thế giới. Sau đó anh lại dẫn cô đến gặp thợ hoàn kim giỏi nhất của Swarovski để đặt cho cô bộ trang sức bằng loại pha lê cao cấp nhất. Nhẫn cưới của cả hai cũng dược đặt làm tại đây. Sách này do Perfect Planet dịch và phát hành, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
Ngày cử hành hôn lễ cũng đã đến, thật may mắn khi anh có thể mời được Đại Đức chân nhân làm chủ hôn, Diệp Phàm ở ngoài sảnh tiếp khách, trong khi đó Sở Thanh Tuyết lại ở bên trong phòng đợi đầu tắp mặt tối chuẩn bị cho Sở Thanh Nhã.
Cả phòng chỉ nghe thấy tiếng cô nàng cảnh cáo thợ trang điểm: “Hôm nay anh nhất định phải biến chị tôi trở thành người xinh đẹp nhất, quyến rũ nhất có biết chưa? Nếu không thì tôi tuyệt đối không tha cho anh!”
Thợ trang điểm cho Sở Thanh Nhã dù gì cũng là chuyên viên cực kỳ nổi tiếng ở Châu Á, dù anh ta có phần bực mình với thái độ của Sở Thanh Tuyết nhưng cũng không dám bật lại, anh ta đủ thông minh để hiểu rõ khách hàng của mình hôm nay có tầm cỡ và có máu mặt tới mức độ nào.
“Yên tâm đi Sở tiểu thư, Diệp phu nhân vốn đã là mỹ nhân sắc nước hương trời rồi, tôi sẽ khiến cho vẻ đẹp của phu nhân còn tỏa sáng hơn nữa.”
Sở Thanh Nhã lúc này liền mỉm cười ngượng ngùng rồi lên tiếng, “Thanh Tuyết, em cũng đừng làm khó David nữa, hãy tin tưởng vào tay nghề của anh ấy.”
Trong lòng Sở Thanh Nhã hạnh phúc đến mức không cách nào diễn tả được, để đi đến con đường ngày hôm nay, cả cô và Diệp Phàm đều không dễ dàng gì. Chính cô cũng không ngờ đến kết quả như hiện tại, một cái kết viên mãn mà cô luôn hằng mộng mơ. Nghĩ lại cũng thật buồn cười, ở cái ngày đầu tiên cả hai gặp mặt, cô đã từng coi thường Diệp Phàm đến mức nào, thậm chí còn nghĩ rằng anh không hề xứng với cô dù chỉ một chút, ấy thế mà giờ phút này anh ấy lại trở thành chồng cô, người mà cô sẽ nắm chặt tay nhau cùng đi đến hết đoạn đường về sau.
Khuôn mặt đỏ ửng vì hạnh phúc của Sở Thanh Nhã không cách nào che giấu được, đến Sở Thanh Tuyết còn có thể nhìn ra được, cho dù ngoài mặt Sở Thanh Tuyết ra vẻ nói cười ầm ĩ nhưng trong lòng cô nàng đã suýt òa khóc mấy lần, nhìn thấy chị gái hạnh phúc như vậy, bản thân là em gái sao có thể không vui mừng, chưa kể anh rể của cô đường đường là thủ lĩnh của Long Thần, thế lực đứng đầu Hoa Hạ, đặc biệt đây chính là người mà chị gái cô yêu nhất, chẳng phải là kết cục rất viên mãn hay sao?
Diệp Phàm ở ngoài sảnh vừa đón tiếp một đoàn khách quý đến tham dự lễ cưới, anh vừa quay đầu lại đã thấy một bóng dáng rất quen thuộc đứng ngập ngừng ở trước cửa khách sạn, anh tranh thủ thời giản phóng vèo ra ngoài, chặn đứng ngay trước mặt người kia. Sau đó, Diệp Phàm không tránh khỏi ngạc nhiên.
“Diệp Long?!”
Diệp Nguyệt lúc này đang tất bật sửa soạn cho hôn lễ trong sảnh lớn, thấy anh trai mình đang đứng trước cổng nói chuyện với ai đó, cô vì tò mò mà cũng đi ra xem thử, nào ngờ lại gặp được người em trai đã không nhìn mặt nhiều năm nay. Diệp Nguyệt định xông tới chất vấn Diệp Long đến đây để làm gì thì nàng lại bị anh trai cản lại.
“Cậu đến đây để làm gì?” Diệp Phàm bình tĩnh hỏi.
Diệp Long có phần hơi lúng túng, chẳng biết phải giải thích ra sao, qua một hồi, cậu ta cuối cùng cũng chỉ nói được một câu, “Tôi... tôi đến là để xin lỗi sau tất cả những chuyện mà nhà họ Diệp đã gây ra cho anh.” Nói xong cậu ta cúi gằm mặt, không biết là hổ thẹn hay vì không cam lòng.
Thế nhưng Diệp Phàm cũng chỉ đơn giản gật đầu một cái, đáp:
“Vốn dĩ tôi đã rời khỏi nhà họ Diệp lâu lắm rồi, mấy người đối với tôi thế nào cũng chẳng còn gì quan trọng, lúc đó điều vướng mắc duy nhất của tôi với nhà họ Diệp là lão gia mà thôi, nay coi như không ai nợ ai.”
Nghe được câu này của Diệp Phàm, Diệp Long cũng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cậu ta ngẩng đầu, trước khi đi còn mỉm cười bỏ lại một câu, “Anh, tân hôn vui vẻ.”
Trong lòng Diệp Phàm nhẹ bẫng, dẫu sao cũng chẳng ai thích sống cả đời với sự thù hận cả. Hóa giải được chuyện nào là nhẹ lòng được chuyện đó, đã là quá khứ tốt nhất nên để cho nó ngủ yên. Diệp Phàm nhẹ nhàng gật đầu với em trai, lặng nhìn bóng lưng em trai khuất dần, sau đó tiếp tục đón khách, kéo cả Diệp Nguyệt vẫn còn đang đứng ngốc tại chỗ vì sốc vào trong.
Trong giờ phút thiêng liêng nhất của hôn lễ, lúc cả cô dâu và chú rể lập lời thề sẽ bên nhau mãi mãi rồi trao cho nhau chiếc nhẫn tình yêu, ở bên dưới cả Sở Thanh Tuyết và Diệp Nguyệt không hẹn mà cùng rơi nước mắt, cuối cùng anh trai và chị gái của họ đã tìm được trạm dừng chân của hạnh phúc rồi.
Còn Diệp Phàm, anh nhìn người phụ nữ ở trước mặt phát ra ánh sáng như tượng đức mẹ Maria, cuộc đời anh lăn lội khắp mọi ngóc nghách trên thế giới, số lần gặp nguy hiểm kề cận cái chết nhiều không kể hết, anh cũng qua lại với không ít người phụ nữ khác, riêng chỉ có người ở trước mặt lại là người khiến cho anh động lòng nhất, cũng là người thấu hiểu và ủng hộ anh nhất. Cho dù thế nào thì chính anh cũng cần một nơi bình lặng nhất trong tâm hồn mà Sở Thanh Nhã chính là người giúp anh xây dựng nên tổ ấm đó. Chỉ hy vọng cả hai có thể nhất thể đồng tâm, nắm chặt tay nhau đi qua hết những tháng ngày sau này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook